Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN4

 Sóng lên sóng xuống 04


Tiếng bước chân trầm ổn dừng ở cửa, cánh cửa vẫn bất động như trước.

Liễu Hạ Khê có chút căng thẳng, để giảm tâm trạng này nắm tay siết chặt buông ra. Nhiệt độ đã chính thức chuyển vào thu, trong không khí ý thu nồng đậm, nhưng mồ hôi trên trán sư huynh Tần Dục Minh của anh vẫn rõ ràng chảy dài xuống, khiến anh cũng căng thẳng theo. Không nhịn được đoán ai sẽ vào cửa.

Cửa bị đẩy ra, là một người phụ nữ, người phụ nữ tóc bạc tuổi khá lớn. Hẳn đã từng làm trong quân đội. . .Bước tiến không hề thua kém đàn ông, lưng thẳng tắp như cột cờ, ánh mắt kia vô cùng lợi hại làm nhạt đi ý cười trên khuôn mặt.

"Nghe Tiểu Tần nói về cậu. Liễu Hạ Khê." Người phụ nữ cười sang sảng, vươn tay bắt cùng Liễu Hạ Khê, khô ráo ấm áp mạnh mẽ. . .Nhưng sư huynh chưa từng nhắc tới nhân vật này với anh.



"Ngồi, ngồi, đừng câu nệ. Tiểu Tần ấy, cứ coi bác là con cọp cái. Con đừng học theo nó." Người phụ nữ thấy dáng vẻ anh rất bất an thì thoải mái cười.

"Bác Ngô, bác đừng chọc con nữa." Tần Dục Minh ngại ngùng xòe tay.

"Ta không nói chuyện quanh co lòng vòng nữa, ta bảo Tiểu Tần tìm con đến chỉ sợ trong lòng con cũng hiểu chút ít rồi. Sự việc đã có kết quả! (Nghe nói thế trái tim căng thẳng của Tần Dục Minh thả lỏng xuống) Tài liệu của Tiểu Tần ta đã xem, việc này nhất định phải lo liệu! Quan liêu mục nát là vấn đề lớn trong các vấn đề xã hội, là chuyện làm quần chúng nhân dân cười chê nguội lạnh dao động với nền tảng lập quốc. Các con cũng là người Bắc Kinh, trong lòng nén lửa giận, chỉ giấu trong lòng mà nóng ruột! Không ngại cho các con hay, trong Ủy ban kỷ luật sớm đã nghe thấy, chẳng qua vấn đề này mẫn cảm, không ai dám ra nhận. Cho dù có tài liệu kiện lên cấp trên chỉ sợ cũng có người cố tình cản lại, các con làm tốt lắm! Ta thay bách tính cảm kích các con. Tài liệu sau khi đến tay ta, ta lập tức báo cáo lên trên. Ý kiến không thống nhất (bác Ngô cười khổ), mở họp vài ngày, phía trên quyết định tạm thời bất động, những người còn lại cũng không thể buông tha, đặc biệt vị quan liêu họ Từ này, bách tính đã bất mãn ngút trời với ý kiến của hắn. Tiểu Tần mấy ngày nay e rằng đã bất an rồi."

"Tại sao vị họ Trần này không thể động?" Tần Dục Minh ấm ức hô: "Cũng vì chức quan của hắn lớn?"

Liễu Hạ Khê hung hăng vỗ vai hắn: "Nghe bác Ngô nói hết lời đã." Chuyện chính trị anh hiểu hơn Tần Dục Minh, quan lớn họ Trần kia tung hoành ở Bắc Kinh mấy chục năm rồi sao có thể lật là lật được ngay?

Bác Ngô vỗ vỗ bàn, thở dài một hơi: "Hắn là hình ảnh của chính phủ trong kỳ thế vận hội Asian, hắn là bộ mặt của nhà nước của chính phủ, đánh hắn sẽ làm mất mặt mũi của Bắc Kinh. Chi chi tiết tiết nhiều lắm, muốn nhổ tận gốc trong phút chốc là không có khả năng. Tiểu Tần, tài liệu của con cũng đơn giản. . .Chuyện phải cố kỵ rất nhiều, dính dáng vào, quan chức sạch sẽ không còn mấy ai, sợ Bắc Kinh sẽ loạn mất!"

Tần Dục Minh không phục lắm thở hổn hển.

Liễu Hạ Khê cười cười: "Chỉ cần bắt đầu nghiêm túc tra xét, đến cuối cùng như thế nào vẫn chưa thể kết luận."

Ánh mắt đầy sinh lực của bác Ngô bắn ra bốn phía, cười nói: "Tiểu Liễu là người thông minh! Tiểu Tần hơi xúc động rồi. Đúng vậy, ta cũng không định bắt tay vào những người này ngay từ đầu, những người này e rằng không ít người lọc lõi, đối phó với đám thành tinh họ chỉ sợ không dễ dàng. Ý ta là tìm hiểu nguồn gốc, nói gần nói xa. Quan chức nhận hối lộ, hối lộ từ đâu ra? Đến từ thương nhân. Thương nhân lợi nhuận cao, khi không cống tiền bạc cho quan chức, lo gì không có tí ti bất mãn trong lòng không muốn cho. Khi lợi ích của mình bị tổn hại, miệng sẽ hé ra, dễ dàng đột phá. Quan hệ giữa quan chức và thương nhân là lợi ích và bảo hộ, chỉ cần một mắc xích trong đó bị lỏng, những thứ khác rất dễ kéo ra, chỉ cần đủ chứng cứ thật sự, không sợ không định được tội giao nộp cho dân chúng!"

Tần Dục Minh lúc này mới hiểu được, cười hắc hắc: "Bác Ngô, biện pháp hay!"

"Bớt nịnh hót, làm chuyện thực tế hơn đi." Trong nụ cười bác Ngô có chút ưu sầu. "Mấy đứa là quân mai phục, ta là gạt người. Một, hai người không thành được chuyện, thật hy vọng có thêm nhiều thanh niên nhiệt huyết như mấy đứa. Tiểu Tần, chuyện tuyển mộ thành viên con phải nhanh lên. Ta sẽ xin được quyền hạn có liên quan."

Liễu Hạ Khê chuyển mắt về phía sư huynh: "Sư huynh, anh tuyển em vào tổ điều tra đặc biệt?"

"Đúng thế, anh tin vào năng lực của em." Tần Dục Minh đắc ý vỗ vai anh, rất giống kiểu dáng hai anh em tốt có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.

"Em từ chối."

Liễu Hạ Khê thốt ra lời này ngay cả bác Ngô cũng kinh ngạc vô cùng.

"Tại sao?" Tần Dục Minh phẫn nộ hỏi.

"Em đề cử một người. Bạn cùng trường cảnh sát của em Hồ Quang Vinh."

"Lý do đề cử cậu ta là gì?" Bác Ngô tiếp lời nói.

"Thiện lương, không phải người Bắc Kinh, con cháu gia đình nghèo bình thường. Không dục vọng giữ mình cương trực. Cậu ấy vì bệnh tình của một người xa lạ mà từng tìm kiếm người này khắp nơi, mãi đến khi biết tin người lạ này đã chết, cậu ấy có thiên tính chấp nhất với người với chuyện. Tài liệu có liên quan đến năng lực cá nhân của cậu ấy có thể đến trường học, đơn vị công tác điều tra. Hiện giờ cậu ấy chỉ là một cảnh sát hộ tịch, nhưng hộ tịch cả khu trực thuộc đều nằm trong đầu cậu ấy. Trí nhớ cậu ấy kinh người, đủ loại số liệu vào đầu cậu ấy nhảy ra như nốt nhạc vậy. Cậu ấy là nhân tài, chẳng qua không có bối cảnh, cứ thế bị mai một thật đáng tiếc."

"Được. Lý do con không tham gia là gì?" Bác Ngô hỏi.

"Là căn cứ Luật Hồi Tỵ."

[Tiêu: Luật Hồi Tỵ nghĩa gốc là tránh đi hoặc né tránh, được ban hành đầu tiên dưới thời vua Lê Thánh Tông, quy định những người thân như anh em, cha con, thầy trò, bạn bè cùng học, những người cùng quê… thì không được làm quan cùng một chỗ.

Luật "hồi tỵ" cũng được áp dụng nghiêm ngặt trong các kỳ thi Hương, thi Hội, thi Đình.

Nguyên tắc nói trên nhằm ngăn chặn người có quyền lợi dụng chức vụ để thiên vị, bao che hoặc câu kết với người thân (quan hệ gia đình, dòng họ, thầy trò, địa phương).]

"Luật Hồi Tỵ?" Bác Ngô giật mình.

"Em có thân bằng hảo hữu liên can đến vụ án?" Tần Dục Minh không biết thân thế của Liễu Hạ Khê.

"Về mặt này quả thực có người quen." Liễu Hạ Khê cười khổ.

"Anh tin em sẽ không vì tình riêng mà làm việc sai trái." Tần Dục Minh không muốn thả anh.

"Không, em không có hứng thú. Em chỉ có hứng thú với trinh thám." Không muốn làm người vĩ đại đâu. Anh chỉ là người bình thường muốn chăm sóc người yêu trải qua cuộc sống gia đình yên ổn, không có kế hoạch lớn chí lớn cũng không muốn tế thế cứu dân. Vào tổ điều tra đặc biệt này, chỉ sợ ngay cả nhà cũng không thể quay về, cả chuỗi chuyện này không phải ba hay năm năm là chấm dứt ngay được, chờ đến lúc đó Thanh Hà không chừng đã bỏ anh mà đi rồi.

"Mỗi người một chí riêng, không miễn cưỡng." Sắc mặt bác Ngô vẫn cứng đờ. "Còn ai khác có thể đề cử không?"

"Còn một vị tên là Quý Giai, chỉ sợ bác Ngô không để vào mắt, sở trường của cậu ấy chính là bẻ khóa nhà."

Bác Ngô vỗ bàn: "Ta muốn chính là loại tà môn này! Hiện giờ cậu ta đang ở đâu?"

"Chỗ phòng chống ma túy. Bác Ngô, con có một điều thỉnh cầu, con muốn gặp một người."

"Gặp ai?"

"Lâm Thiên Kiệt."

"Hắn?"

"Có khả năng liên quan đến một vụ án mất tích."

"Chắc chứ?"

"Không chắc mới phải tìm hắn kiểm chứng."

". . ." Bác Ngô hơi khó xử. Không ít người chú ý vụ án kia, mắt mọi người đều nhìn chòng chọc vào. . . "Ta sẽ sắp xếp, khi nào xong sẽ báo con." Thanh niên này ưu tú trầm ổn, có lẽ cậu ta có thể tìm được lỗ hổng trên người Lâm Thiên Kiệt.

Khi chỉ còn lại hai người Tần Dục Minh trách anh: "Việc này sao em có thể thờ ơ?"

"Ha ha." Liễu Hạ Khê cười không đáp.

"Em từng nghĩ tới chưa? Đây là cơ hội rất tốt! Trừng trị tham quan, chúng ta cũng có thể thăng tiếng vào giới chính trị." Tần Dục Minh rất có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Đây mới là bàn tính của sư huynh à. Cũng muốn tiện tay kiếm một chức tham quan làm?"

"Biến! Đâu phải tất cả quan đều là tham, cũng có quan tốt nghiêm túc vì dân làm việc! Bác Ngô chính là tấm gương tốt! Anh muốn trở thành quan như bà ấy."

". . ." Cũng không phải tất cả tham quan ngay từ đầu đều muốn tham, năm năm, mười năm sau khi sư huynh đã được thỏa mãn mong muốn còn có thể bảo trì loại suy nghĩ này không?

Người làm quan không tham tiền tài không vì danh lợi không nói suông không kiêu không mất kiên nhẫn một lòng vì dân làm chuyện tốt, dân chúng cả Trung Quốc đồng lòng hợp lực gạt bỏ tạp chất trong nhân tính, học vấn lập thuyết trong sách từ Khổng Tử Mạnh Tử Lão Tử vân vân truyền thừa lại đến giờ phút này sau mấy ngàn năm văn hóa giáo dục, chỉ là luận chứng còn nhân tính của toàn thể nhân loại không cách nào được tinh lọc hết. Thất tình lục dục như hình với bóng làm sao có thể chặt đứt? Có yêu thì phía sau có hận. Nhất thể lưỡng diện một minh một ám có trắng có đen. Thế sự khó có tuyệt đối, nhân loại muốn đạt tới thế giới thống nhất trừ phi bị tẩy não tập thể, nhưng dạng này há có thể là sự sống nhân loại?

Trong lúc miên man suy nghĩ Liễu Hạ Khê không khỏi cười rộ lên: Mình thật thích hợp trở thành triết nhân à.

"Em cười gì?" Tần Dục Minh rất bất mãn, hắn vẫn cho rằng Liễu Hạ Khê hẳn cùng một chí hướng với hắn. Thật là thất vọng!

"Tiểu long bao của huyện Nam Thủy một đồng mười cái. Có một ngày, em trong lúc vô tình thấy tiệm bánh bao cách nhà không xa làm ăn đặc biệt tốt, liền cho rằng đã đổi đầu bếp mới tay nghề tốt. Mua một vỉ, ăn vào mùi vị không khác bình thường mấy, khác nhau là trong hai vỉ của hắn tất có một vỉ là mười một cái. Được ăn thêm một cái thì phấn chấn vô cùng, thiếu một cái liền quyết định ngày thứ hai trở lại, không tin mình vận may của mình mỗi ngày đều kém. Sau khi về nhà, em và Thanh Hà đã cùng nói chuyện này. Em ấy cười: 'Ham chút lợi nhỏ kỳ thật là thiệt thòi lớn.' Nói tỉ mỉ ra không ngờ em ấy đã chỉ ra được điểm mấu chốt, đem vật liệu ban đầu làm mười cái làm thành mười một cái, nhưng không viết giá bán mười một cái, chỉ viết mười cái làm người ta cảm thấy thêm một cái là đã được hời rồi. Lại còn không cho mọi người đều được hưởng, chọn một trong hai, người mua hăng hái bừng bừng như rút thăm xổ số, thú vị hơn nhiều. Cứ thế, chủ quán ngược lại đã bán lời hơn. Em còn tự hỏi sao lúc trước luôn ăn điểm tâm là tiểu long bao, hóa ra chủ quán cảm kích Thanh Hà nên tặng miễn phí. Nếu lộ chân tướng ra ngoài thì. . ."

Tần Dục Minh nghe thấy thú vị, cười một chút lập tức nghĩ đến chính sự, giận tím mặt: "Không biết điều!"

Liễu Hạ Khê phớt lờ hắn, nhún vai không thèm chào đã đi mất.

Tần Dục Minh giận đến giậm chân.

"Nếu lộ chân tướng ra ngoài. . .Quán bánh bao kia còn có hàng xóm tới cửa sao?" Trong lúc vô tình nghe đối thoại của họ bác Ngô như có điều suy nghĩ tự nói.

Lời này lại bị Tần Dục Minh nghe được: "Đương nhiên không có ai tới rồi, ai lại cam tâm bị đùa bỡn chứ?"

"Tiểu Liễu thật sự là người thông minh!" Bác Ngô mỉm cười nói.

"Có ý gì chứ? Bác Ngô."

"Đứa ngốc, phải tin tưởng quần chúng nhân dân chứ. Nếu để lộ sự thật ra, ngoại trừ chính họ kinh hoàng lúng túng để lộ nhiều sơ hở hơn, còn có kẻ nóng lòng giám sát họ cũng sẽ nhiều hơn, sự phẫn nộ của dân chúng và mắt của dân chúng là ngọn đuốc là ánh đèn điện cũng là áp lực. Trước đó cho dù có ai cố ý muốn bao che cũng phải khuất phục dưới áp lực của dân chúng."

"Nhưng mà, có khả năng sẽ đả thảo kinh xà."

"Đứa ngốc, chúng ta là chính quyền giai cấp vô sản mà, con cho rằng thiên hạ này có thể một tay che trời? Dân chúng bị gạt u mê mới cho phép số ít kẻ hung hăng ngang ngược."

"Nhưng mà, bác làm vậy e rằng sẽ bị xử phạt."

Bác Ngô cười lắc đầu: "Ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Vô luận là cách chức hay ngồi tù."

"Bác Ngô!"

Thanh Hà thế mà không có ở nhà!

Trên bảng đen có chữ cậu để lại: "Em đi tìm bác sĩ Trần rồi."

"Thằng bé không nghe lời!" Liễu Hạ Khê cầm chìa khóa lên chạy ra ngoài.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,