Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN7

 Sóng lên Sóng xuống 07


Chuông báo thức vang kinh thiên động địa nặng nề gõ vào lỗ tai.

Trâu Thanh Hà nằm trong chăn giật mình, người đâm lười không muốn rời giường đâu, dúi mặt vào trên gối, lưu luyến chăn mềm mại, thật muốn ngủ suốt ngủ mãi mà vẫn tự nhiên no. Mở choàng mắt chợt nhớ tới mình phải đi học. Huấn luyện quân sự chấm dứt, tiết văn hóa chính thức bắt đầu rồi. Việc này chứng tỏ: Cậu, Trâu Thanh Hà đã là một sinh viên đại học chân chính.

Cậu sung sướng như con cá chép nhảy xuống giường, nhìn thời gian trên chuông báo thức, chỉ mới 5 giờ vẫn rất dư dả. Gãi gãi đầu, hình như khẩn trương quá mức rồi. Thời gian đi học là tám giờ rưỡi, ngồi xe bus mất khoảng một tiếng. Ừm, nên mang theo thứ đêm qua đã chuẩn bị sẵn, song còn phải quay về ký túc xá một chuyến. . .Có thể xong bữa sáng mới ra cửa.

"Anh Liễu đâu?" Quay nhìn lại giường lớn, lúc này mới chú ý cậu đêm qua một mình chiếm cứ, khó trách ngủ mà toàn thân khoan khoái. . .Trong khoảng thời gian này giường nhỏ ngủ chật chân tay co cóng.



Nhớ rõ khoảng mười giờ khi mình trở về phòng hai người kia còn trò chuyện trong phòng khách, thỉnh thoảng uống chút rượu ăn vài hạt đậu phộng. Quen biết anh Liễu đã vài năm lần đầu tiên thấy anh đối xử nhiệt tình với người khác như thế. Ừm, anh Liễu xử sự với mọi người chung quy mang theo cảm giác xa cách, đối với mình mặc dù có thể luôn dễ cảm nhận được. . .Đối với người khác chung quy cảm thấy có vách ngăn nào đó, vả lại anh ở cùng Quý Giai cũng không nói chuyện nhiều như vậy. Nhưng mà, mình thích mô hình anh Liễu ở cùng anh Quý hơn. . .Nhìn thoải mái hơn thì phải. Vị Tề Ninh này, cảm giác không phải người dễ ở chung! Ừm, có chút khó hiểu, đôi mắt kia cứ như đèn pha.

Trong phòng khách anh Liễu thế mà trải nệm, ngủ trên sàn nhà. Trong nhà không có phòng cho khách ngủ lại, xem ra anh Liễu đã phá tan thói quen không để khách ở lại qua đêm.

Khách đã đi. Có một cái chăn xếp thành khối đậu hũ đặt trên sofa.

"Anh Liễu!" Trâu Thanh Hà nghiêng người xuống, nhìn Liễu Hạ Khê ngủ say tính trẻ con nổi lên, dùng hai ngón tay bóp chặt mũi anh. Thở không được Liễu Hạ Khê vươn tay ra nắm lấy tay Trâu Thanh Hà.

"Kỳ thật anh Liễu đã sớm tỉnh dậy đúng không?!" Trâu Thanh Hà thuận thế nằm trên người anh.

"Nghe tiếng em động dao trong bếp." Liễu Hạ Khê ngồi dậy, ngáp dài, có mùi rượu nồng đậm. Uống hơi say rồi.

"Uống canh nóng trước, rồi lên giường ngủ thêm lát nữa." Lồng ngực ấm áp rắn chắc có nhiệt độ làm người ta mê luyến. Trâu Thanh Hà ấn ngực anh muốn rời đi nhưng lại đụng đến bụng Liễu Hạ Khê đau nhếch miệng hít hơi lạnh.

"Làm sao vậy?" Ngửi được mùi thuốc trên người anh Liễu.

"Không có gì đáng ngại." Liễu Hạ Khê méo miệng trừng mắt cười: "Sàn nhà cứng cổ hơi ê." Chẳng qua chỉ mới hai ba năm không đến quân doanh ngủ phản cứng thế mà đã không quen ngủ đất cứng nữa rồi. Cuộc sống thoải mái nhập cốt tủy liền nuôi thân xác thành mềm yếu.

Kỳ thật, anh cũng không cần phải ngủ sàn nhà cùng Tề Ninh. Chẳng qua uống nhiều rượu, sợ thừa dịp rượu hưng phấn làm bị thương Thanh Hà hôm nay phải đi học. Cơ thể không biết đủ mà,  nhìn tình nhân tươi non kiều diễm chung quy sẽ cảm thấy khát khao. Loại tình dục hăng hái này có khi ngay cả mình cũng sợ hãi. Nhìn xem! Tinh lực dồi dào, chỉ ngửi mùi thơm nhàn nhạt của Thanh Hà (Thanh Hà để tỉnh táo tinh thần, sáng sớm đã tắm, trên người có mùi thơm của sữa tắm) cơ thể liền cứng lên, ngay cả bắp tay cũng cứng còng rồi.

Liễu Hạ Khê đứng dậy, tay chụp tới ôm ngang eo cậu, hai chân Trâu Thanh Hà rời khỏi mặt đất bị anh ôm vào trong ngực. "Để anh đưa em đến trường." Giọng anh có chút khàn, phối với chòm râu lúng phúng mọc ra trong một đêm kia. . .Có chút giống thú hoang dã trong thế giới động vật. Trâu Thanh Hà "ừng ực" nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong lòng hoảng hốt, đây, anh Liễu có vẻ. . .động dục.

"Em, em, em hôm nay phải đi học." Trâu Thanh Hà cũng không muốn lê cơ thể mệt mỏi nghênh đón buổi học văn hóa đầu tiên của thời đại học.

"Chụt." Hôn lên mặt cậu một cái, đám râu chà qua hai gò má có chút ngứa.

Liễu Hạ Khê không trả lời cậu cũng không dừng bước.

Nhìn ra được đôi mắt của cậu phiếm hồng rồi. Danh từ "sắc lang" cực kỳ hình tượng này lóe lên trong đầu cậu. Trâu Thanh Hà ngọ ngoạy không yên, cánh tay của Liễu Hạ Khê như sắt thép, cậu dẩu môi.

Liễu Hạ Khê cười: "Anh có chừng mực." Cơ thể thiêu đốt như sốt. Ngón tay cách quần áo gãi cánh tay ba tấc thịt non của Thanh Hà dưới lớp áo, chỉ có nơi đó mới là thịt ngứa của Thanh Hà (khai phá điểm mẫn cảm của cơ thể, haha). Thanh Hà cũng nhờ anh về sau mới biết trên cơ thể mình có một nhược điểm như vậy, tập kích nơi này cực kỳ công hiệu khiến cơ thể Trâu Thanh Hà rã rời như kẹo đường.

Liễu Hạ Khê hất chăn bông trên sofa ra thả Thanh Hà xuống, ánh mắt Thanh Hà mê ly hẳn, hô hấp không yên. Liễu Hạ Khê đã quen với vẻ mặt này của cậu, anh biết thần trí cậu đã bị lừa. Khóe miệng nhếch lên, vươn lưỡi liếm. Tinh tế miêu tả kích thích, giữa môi răng cậu có mùi táo ăn lúc sáng (Thanh Hà đặc biệt thích ăn táo của miền bắc, hôm qua Liễu Hạ Khê có mua về một thùng).

Tình dục + ý say khiến Liễu Hạ Khê có chút gấp gáp mở nút quần áo cậu, nhưng ngón tay lại cứ không linh hoạt, nút làm thế nào cũng không mở được. "Phựt" một tiếng, nút rơi ra.

Không biết là ngực lỏa lồ cảm nhận được không khí lạnh lẽo mà bừng tỉnh trần trí của Trâu Thanh Hà hay tiếng nút rơi ra nổi lên tác dụng. Trong nháy mắt này Trâu Thanh Hà cong đầu gối lên, hung hăng húc vào bụng Liễu Hạ Khê. Nhất thời không để ý Liễu Hạ Khê ngã nhào trên sàn.

"Đáng đời!" Trâu Thanh Hà thở phì phò nhảy lên, phòng bị nhìn cậu mặt mày hớn hở, xán lạn đến mức như hoa đào tháng ba. Đứa nhỏ này sao càng ngày càng phạm tội câu dẫn người ta, thật muốn trói cậu lại bên cạnh mình. Lòng độc chiếm đáng sợ, không ngờ anh cũng sẽ sinh ra loại tâm tính không lành mạnh nguy hiểm này. . .

Liễu Hạ Khê cười ha ha, cũng không đứng dậy. Kỳ thật, đã húc phải chỗ bị thương, cực kỳ đau đớn, đau đớn này ngược lại làm cho tình dục của anh ngui xuống.

Không thèm để ý tới anh Liễu còn ngã trên sàn nhà, Trâu Thanh Hà cực kỳ sung sướng ra ngoài. Trên loại chuyện này cậu lần đầu tiên phản kháng anh Liễu đó. Hì hì, một kích tất trúng thắng lợi quấn quanh tâm tình cậu. Quả thực khiến cho chủ nghĩa anh hùng của cậu tăng vọt nha. Đáng tiếc, cậu không soi gương. . .Môi hồng đào tỏa sáng bóng, quần áo hỗn độn còn có nút áo. . .Hầy. . .Xuân tình nhộn nhạo cậu thế mà quên áo mũ sạch sẽ mới có thể ra ngoài, nếu không. . .Rất tổn hại hình tượng.

Tới ký túc xá cũng vui vẻ đem chăn mền ra giường giặt sạch chia cho các bạn cùng phòng.

"Lão Tứ chắc chắn có bạn gái, hơn nữa là loại đặc biệt nhiệt tình!" Hoàng Nhị Lang dùng thân phận chuyên gia nói.

Đinh Tùy Hiển nheo mắt, hai ngón trỏ và ngón cái tay phải nâng cằm. Dùng sức gật đầu: "Đừng thấy dáng vẻ cậu ấy hòa nhã, mấy chuyện quan trọng không chịu tiết lộ đâu!"

"Thử. Không ép không ra khẩu cung." Diêu Phong tinh quái nháy mắt. Mấy cái đầu lập tức tụm lại vào nhau: "Giữa trưa hôm nay làm một Tam Đường đại hội thẩm!"

Trần Giai Tuấn xung phong, đón lấy Trâu Thanh Hà vừa từ WC ra: "Lão tứ, cậu vì ký túc xá ta mà cống hiến, mấy anh em chúng ta cảm động rơi nước mắt những muốn báo đền cho nên. . ." Giọng kéo dài thật dài như diễn hí khúc.

Đã khá quen với giọng điệu nói chuyện của hắn, Trâu Thanh Hà khoan dung nói: "Cho nên sao?"

"Giữa trưa mời cậu ăn ở phòng ăn của trường."

"Không có thành ý." Trâu Thanh Hà cười nói.

"Ngàn dặm tặng lông ngỗng, là vấn đề tâm ý tâm ý!" Diêu Phong bỏ thêm một câu. Trong sáu người, điều kiện gia đình hắn kém nhất, Thanh Hà có người tài trợ còn hắn toàn bộ tự chi tiền. . .Hơn nữa còn vào ngành ít được chú ý nhất là khoa Khảo Cổ.

"Không xong, chuông chuẩn bị đã reng rồi, các cậu sao còn ở ký túc xá hả?" Tại vị lão Đại, Triệu Trí Siêu như một trận gió tiến đến, vừa cắn bánh bao vừa xách túi trên giường lên, giống như cuồng phong quá cảnh cũng tựa như bay. . .Biến mất.

Để lại năm người nhanh chóng kịp phản ứng, tự mình chạy đi.

Liễu Hạ Khê luôn cảm thấy có gì đó bị mình quên mất. Nghĩ lại nghĩ, đột nhiên thấy được tin nhắn Thanh Hà viết trên bảng đen hôm qua. . .A! Đúng rồi! Chuyện ngày hôm qua không nhắc nhở Thanh Hà chú ý đừng bị tên bác sĩ tâm lý kia bày vẽ. Anh sờ áo khoác mình treo trên giá áo, nơi đó có món hay! Quả nhiên, máy quay dạng lỗ kim dùng để theo dõi vẫn nằm đó.

Thứ này do Tề Ninh làm ra trước đó vài ngày.

Liễu Hạ Khê không tìm được hồ sơ liên quan đến Lữ Văn Thương từ phía bác sĩ Trần. . .Khi anh thăm Trần Cán vào thứ bảy thứ này đã được đặt vào phòng. Nếu, Trần Cán công bố tài liệu lấy được khi thôi miên Trâu Thanh Hà ra. . .Thế thì đừng trách anh không khách khí phải dùng tội dâm ô để tố cáo hắn lên tòa! Quản chi việc này ầm ĩ cả thế nhân đều biết cũng không sao cả. Thanh Hà của anh tuyệt đối không cho phép ai khinh nhờn ức hiếp!

Có thể rõ ràng nhìn thấy tâm tư ích kỷ đó của mình, trong tiềm thức hy vọng đứa nhỏ này vứt bỏ tất cả thế gian chỉ toàn tâm toàn ý ỷ lại mình. Liễu Hạ Khê cười khổ, chẳng biết tại sao, mấy ngày nay đặc biệt bi quan. Chuyện gì cũng nghĩ theo hướng xấu.

Anh quay đầu lại nhìn căn nhà ấm áp của mình, đây là cái vỏ an toàn của họ, bên trong bao phủ mùi vị gia đình ấm áp ngọt ngào.

Đột nhiên nở nụ cười tự giễu, tự nhủ: "Thật sự hối tiếc vậy sao? Không ngờ gặp Tề Ninh lại khiến ta trở nên nhát gan thế đấy. Chẳng qua bị cách chức tạm thời, dựa vào sự khôn khéo của y có lẽ ngày mai sẽ phục chức thôi. Hầy, nói chính xác, cho dù vỏ có cứng mấy cũng có thể bị đập phá. Ông cụ nhà ta biết chuyện của chúng ta, chỉ sợ sẽ huy động búa tạ nặng nề. . ." Đóng cửa nhà đi vào thang máy, inox đối diện phản chiếu ra bóng dáng sầu mi khổ kiếm nhàn nhạt, anh nhếch miệng nói với không khí: "Một tên đàn ông mà buồn Xuân Thu gì chứ, không sợ mất mặt à."

Không khí trong phòng làm việc vẫn như hàn đông tịch nguyệt, làm cho người ta không muốn ở lâu.

Bên kia có người đang gõ cửa kính. Quay đầu qua là đại đội trưởng ra hiệu ý bảo cho anh đi vào. Khuôn mặt kia qua lớp cửa kính lọc như cương thi.

"Đây là lệnh điều động, cậu bắt tay vào chỉnh sửa lại vụ án. Từ ngày mai trở đi cậu đến phòng tư liệu báo danh."

". . ." Liễu Hạ Khê không nói gì.

"Liễu Hạ Khê! Điện thoại!" Bên ngoài có người gào.

"Tôi tin chú Thái vô tội." Liễu Hạ Khê bỏ lại những lời này rồi đi.

"Tôi đương nhiên biết. Cộng sự đã nhiều năm, lão Thái là người thế nào tôi sao lại không biết? Vụ án không nằm trong tay tôi phải sửa lại án sai thế nào đây?" Đại đội trưởng búng tàn thuốc trên tay. Thanh âm rất thấp, Liễu Hạ Khê vẫn nghe được. "Giận chó đánh mèo cậu là chúng tôi không đúng, cậu không phải có bề trên sao? Có thể nghĩ cách chuyển vụ án của lão Thái sang đây?"

"Tôi hết sức."

Điện thoại là bác Ngô tự mình gọi tới: "Sắp xếp xong rồi, cậu đến chỗ XXX, có người sẽ đưa cậu đi gặp Lâm Thiên Kiệt."

"Có vụ án cần đề cập với bác Ngô." Liễu Hạ Khê đè thấp giọng: "Nhân chứng đồng sự tôi đang bảo vệ bị giết, vụ án này bây giờ là quân đội tiếp quản. Chứng cứ mà nhân chứng kia nắm tung tích không rõ, nhân chứng từng là nhân viên của Ánh Nguyệt sơn trang. . ."

"Ừ, ta sẽ trao đổi với phía quân đội. Để xem có thể chuyển vụ án đến địa phương không." Bác Ngô sang sảng đáp: "Bắt được tội phạm chân chính, tìm ra chân tướng là chuyện của đội trinh sát hình sự các cậu."

"Cám ơn, cám ơn." Liễu Hạ Khê làm một động tác với đại đội trưởng bên kia cửa kính.

Đại đội trưởng đi tới, vỗ vai anh: "Sau khi xong chuyện sẽ triệu hồi cậu về, trước hết oan ức cho cậu rồi."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,