Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN

 Phiên Ngoại - Tuổi trẻ


Trâu Thanh Hà đã tính toán vật dụng còn thiếu đồ dùng sinh hoạt không, tính xem tiền trên người mình. Lúc ra cửa không nhìn ví tiền, nhớ tiền của mình không nhiều lắm. Nhìn giá cả dán trên hàng hóa, một lần mua hết tiền trong ví chỉ sợ không đủ.

Cậu lấy ví tiền ra, trong lòng có chút oán giận đã biết như thế còn không chuẩn bị cho tốt.

A! Không đúng, thật đầy. . .Không ngờ dư chút tiền. Là anh Liễu thừa lúc cậu không chú ý để tiền vào sao? Chẳng biết sao, hốc mắt nóng lên mũi tê tê.

"Hắc hắc, cứ nghĩ là mình tới muộn. Xem đi, còn trễ hơn cả tôi." Sau lưng đột nhiên phát ra âm thanh, Trâu Thanh Hà bị dọa giật nảy mình, cổ tay sớm mệt mỏi hiển nhiên buông lỏng dưới cơn hoảng hốt này.



"Không xong!" Trâu Thanh Hà không kịp cứu vãn, xem ra bình nước mới mua phải báo hư rồi.

"Hắc hắc." Không ngờ chủ nhân của thanh âm kia lại chính là nhân vật nhanh tay lẹ mắt, dường như sớm đoán được cậu sẽ sẩy tay, vững vàng tiếp được bình nước.

"Cám ơn!" Trâu Thanh Hà quay đầu, nhìn thấy một đỉnh đầu tóc đen dày đặc. Đối phương ưỡn thẳng lưng vẫn lùn hơn cậu một chút, lại có tay dài chân dài. Một đôi mắt không lớn híp thành một đường thẳng tắp, môi mỏng, cằm nhọn, trên mặt có vài đốm tàn nhang màu nâu nhạt.

"Không có gì không có gì." Khuôn mặt thiếu niên cười đến văn nhã thanh đạm "Cậu nhất định là Trâu Thanh Hà, chúng ta cùng ký túc xá sắp trở thành bạn cùng phòng. Diêu Phong phòng số 506 tòa số 4 khu C. Hắn vươn tay trái.

"Tôi là Trâu Thanh Hà." Sao cậu ta lại đoán được tên mình?

"Đinh đoong! Vừa vào cửa liền thấy cậu. Dáng vẻ sinh viên mới, đoán ngay có thể là bạn học Trâu của phòng chúng ta chưa tới không. May mắn, không mất mặt, không ngờ để tôi mèo mù vớ phải chuột chết." Tiếp tục cười, không quên lộ ra hàm răng trắng tinh. Này này, ẩn dụ của cậu vậy là sao.

"Đừng nghe cậu ta nói bậy. Mấy ngày nay mọi người nhàn rỗi tra xét chút hồ sơ của nhân viên ký túc xá, tìm được ảnh của cậu. Hoàng Nhị Lang từ trên ảnh từng phân tích tính cách của cậu, nói cậu là một người cần mẫn, dễ ở chung, nhanh nhẹn lại nghĩa khí. Sẽ là bạn cùng phòng tốt nhất trong bốn năm học nội trú (kỳ thật là đầy tớ tốt nhất) tất cả mọi người hồ hởi ngóng trông ngày cậu đến. Kỳ thật tôi cũng biết rõ kết luận của Hoàng Nhị Lang căn bản không phải nhân tướng học, mà là căn cứ vào việc bạn học Trâu sau khi đến ký túc xá đầu tiên, chẳng những thu dọn giường của cậu cực kỳ sạch sẽ, ngay cả những cái xung quanh phòng cũng đã thu dọn sạch sẽ toàn bộ" lại một thanh âm gia nhập, đón lấy gánh nặng trầm trọng trên người Trâu Thanh Hà.

Người thật cao lớn rắn chắc! Không ngờ vóc dáng vượt cả anh Liễu. Da lại đen, giống như môn thần vậy.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Cậu cao bao nhiêu hả?" Trâu Thanh Hà hiếm khi vô lễ như thế. Cậu vốn tưởng rằng người vóc dáng cao lớn thường là người ít nói, không ngờ bạn học này vừa mở miệng đã nói không ngừng như thế.

"1m89, haha (ưu thế của người cao lập tức lộ ra, nhìn một cái, lại là một người sùng bái chiều cao). Tôi là Đinh Tùy Hiển. Khoa pháp luật khóa 94. Ma thuật sư là khoa khảo cổ học."

"Ma thuật sư?"

"Haha! Thất kính thất kính tại hạ Diêu Phong. Chức vị chính là học sinh khoa khảo cổ học, kiêm chức viết chút văn chương. Nhàn rỗi thì chơi vài trò ảo thuật, tên gọi tao nhã bậc nhất thế kỷ Ma thuật sư này cũng từ đó." Hất tóc mái không dài mấy vô cùng đẹp trai.

Trâu Thanh Hà mỉm cười, lập tức thích hai người bạn cùng phòng này, khu sinh viên đại học quả nhiên là khởi đầu quầng sáng vạn trượng.

Đinh Tùy Hiển nói thêm: "Các bạn cùng phòng của chúng ta thêm cậu nữa tổng cộng đã đến đủ sáu người. Dựa vào tuổi xếp cậu làm lão tứ, tôi là lão tam, Ma thuật sư là lão lục, Hoàng Nhị Lang là lão nhị, anh ấy là khoa lịch sử học. Mặt khác còn Trần Giai Tuấn lão ngũ là khoa tiếng Trung, tự xưng Vạn Sự Thông. Lão đại là Triệu Trí Siêu, lớn hơn chúng ta hai tuổi khoa vật lý học. Hai vị còn lại chưa đến, một vị là người địa phương chung quy không định ở lại túc xá. Một vị khác nghỉ học một năm, năm nay sẽ không đến trường. Ha ha, biến thành đàn em của chúng ta rồi. Nói cách khác toàn thể nhân viên phòng chúng ta đã đến đông đủ."

Thật vất vả thi được Bắc Đại vậy mà bỏ lãng phí một năm không đến trường. . ."Cậu không thích nói chuyện à." Diêu Phong chen ngang nói.

"Đâu có." Trâu Thanh Hà cười nói.

"A. Tớ biết rồi, Đinh lão tam nói nhảm nhiều quá cậu không chen miệng vào được. Hết cách rồi, anh ta là người dựa vào mồm mép để kiếm ăn."

"Nói thế là sao?" Trâu Thanh Hà rất khiêm tốn thỉnh giáo, hai người kia nói chuyện đều có một điểm giống nhau: Quá nhanh. Còn xen vào những từ địa phương của từng người, có vài từ nghe không hiểu.

"Tương lai anh ấy sẽ làm luật sư." Nghĩ những lời này vậy mà không có từ nào hình dung hơn được. Diêu Phong cướp lời Đinh Tùy Hiển nói thêm: "Là cái loại miệng sắt răng đồng."

Đinh Tùy Hiển lớn giọng tạm thời đổi lời muốn nói thành điệu hát dân gian: "Chí nguyện của ta. . .Chí nguyện của ta, nó ấy a nó ấy a. . .ấy a. . .ấy a í í í í. . .Thanh xuân của ta nhiệt huyết của ta. . .Toàn bộ dốc hết hết hết hết. . ." Cũng không biết hắn đang ngâm cái giai điệu gì mà tự đắc tự ngâm véo von, dẫn tới các bạn học đang đi xung quanh đều liếc xéo. Trâu Thanh Hà và Diêu Phong nhìn nhau, nở nụ cười: "Chúng ta chạy mau, giả vờ không nhận ra tên ngốc to con đó."

"Này này này, chơi xấu quá nha." Đinh Tùy Hiển khiêng hành lý của Trâu Thanh Hà mau chóng đuổi theo sau.

Chỉ có thể đẩy ra một nửa cửa phòng, Trâu Thanh Hà trợn mắt đứng nhìn.

Không ngờ họ có cách biến ra cả đống cả ụ thứ linh tinh lộn xộn làm tắc nghẽn cả không gian. Duy chỉ có giường mỗi người là có thể chứa được chính họ.

"Bạn Trâu, bạn rốt cuộc đã tới. Nhìn thấy bạn như gặp được tổ chức gặp được Đảng gặp được quần chúng cách mạng. Cảm động đến rơi nước mắt cũng không nói hết được. Một câu thôi, quá tưởng nhớ bạn."

Thế này cũng hơi nhiệt tình quá nhỉ? Trâu Thanh Hà chào thiếu niên có cách nhảy lướt qua đám núi và khe sâu này. "Lão ngũ?"

"Lên đường! Lão tứ. . ." Giọng nói kéo dài đến mềm nhũn, giống như xướng tuồng vậy. "Hôm nay trường học muốn kiểm tra bộ phận ký túc xá tân sinh viên, tớ thật không biết nên lấy đồ có ích hay đồ vô ích nữa đây. Ngay trong lúc tớ đang suy nghĩ sâu xa lặng lẽ trôi đi."

"Một mình cậu?"

"Không phải, tập thể." Diêu Phong ló đầu chen vào cửa, bỏ thêm một câu.

"Lão đại lão nhị đâu?" Đinh Tùy Hiển một chân giữ cửa miễn cưỡng đẩy tới cùng. Cánh cửa đáng thương dưới sự giáp công trong ngoài phát ra tiếng rên rỉ kẽo kẹt.

"Xuyên cửa đi rồi." Trần Giai Tuấn thò cái đầu hết sức xinh xắn xuống, nhìn ra được hắn là thiếu niên đất Ngô (vùng nam Giang Tô, Bắc Chiết Giang) thanh tú, đất lành dưỡng ra khuôn mặt trắng như thư sinh. Giọng cũng dễ nghe, có chút mềm mại quanh co.

"Lão tứ, cậu xem cái này nên sửa sang lại thế nào?" Ba cặp sáu con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Trâu Thanh Hà.

Loại xem trọng này thà không cần.

"Tớ đi gọi họ về!" Diêu Phong rất dứt khoát nói: "Mọi người cùng làm."

Đinh Tùy Hiển kéo hắn lại: "Những gì đã đi có bao giờ trở lại không? Không được!"

Hai cái giường trống cũng đầy đồ đạc. . .Ngoại trừ giường của Trâu Thanh Hà vẫn còn duy trì nguyên dạng khi cậu rời đi.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Bắt tay vào làm thôi." Trâu Thanh Hà xắn tay áo. "Mọi người cuốn khăn trải giường của mình lên một nửa, đem những thứ của từng người đặt lên giường của mình trước. Sách, quần áo các loại dọn ra để trên giường. Sau đó dọn sạch đáy giường của mình. Thùng giấy, túi không lấy ra. Bỏ quần áo mùa đông không dùng tới vào túi, đáy thùng giấy. Lấy mấy thứ không dùng tới trên giường ra, chất đống quần áo tạm thời không dùng được này. Sách vở các loại bỏ vào thùng giấy đặt dưới giường. Đúng đúng, lấy giày trong hộp ra nữa, đặt dưới giường, hộp giày có thể chứa vài món đồ nhỏ. À, cây cối đặt trên bệ cửa? Cây? Đặt trên giường trước. Tốt. Dọn trống dưới giường. Đặt tất cả bình thủy ở khoảng trống trên giường. Ừ, chậu rửa mặt chồng lên. Chén ăn các loại mỗi ngày dùng đều đặt ở đây. Đồ không cần và đống rác này ở một bên. Lão tam, anh thanh lý đống rác này. Đương nhiên phải vứt nó ra ngoài. Cuối cùng, dọn dẹp giường mình. Lão lục, cậu đi xách thùng nước lại đây. Làm gì? Lau giường của mình á. À, cái màn giường này của ai? Lão ngũ. Ha ha. Cái này tác dụng lớn, treo nó trên đống tạp vật đầu giường. Lý do làm vậy? Giường treo màn giáo viên đến kiểm tra kia sẽ giựt màn giường xuống xem?"

Nửa giờ sau. Trâu Thanh Hà ngã lên giường mình. Mệt mỏi quá à.

"Ôi chao. Tôi đi nhầm phòng rồi à?"

Trâu Thanh Hà ngẩng đầu lên, thiếu niên thật thời trang. Áo khoác màu trắng lộ ra áo sơ mi màu vàng quýt kẹp cái khăn lụa màu sắc rực rỡ, quần là quần công sở màu xám mang một đôi giày da đầu tròn đen bóng loáng. Khuôn mặt đẹp trai nhất mà Trâu Thanh Hà từng gặp cho tới nay. Đôi mắt hoa đào chớp chớp ngay cả Tề Nhất Phong cũng không đẹp bằng.

"Hoàng Nhị Lang?"

"Thằng lười biếng, mời tụi tớ ăn cơm bồi thường đi." Diêu Phong tức giận lấy cái giẻ ướt đánh hắn. Dấu nước bẩn lập tức nhuộm đẫm áo khoác màu trắng.

Trâu Thanh Hà vốn tưởng rằng hắn sẽ nổi cáu, ai ngờ Hoàng Nhị Lang chẳng hề để ý. Huýt sáo, đắc ý nói: "Hoàng Sơn đạo trưởng ta phán đâu trúng đó, có Trâu gia lão tứ, phòng chúng ta chắc chắn đoạt vinh dự phòng tốt nhất. Trâu gia lão tứ! Bảo vật của phòng 506 chúng ta. Anh thích cậu nhất." Nhào thẳng đến Trâu Thanh Hà, nước bẩn kia cũng liên đới nhỏ trên giường trên người Trâu Thanh Hà. Cái đám thích kéo người ta xuống nước này.

"Đứng dậy, không nguyện ý làm dân nô lệ, vì hữu nghị của chúng ta, móc túi tiền của anh ra, giơ chén rượu của anh lên, từng ngụm từng ngụm ăn thịt thôi. . ." Ma âm của Đinh Tùy Hiển bị một cái bánh mì của Trần Giai Tuấn ngăn chặn.

"Đầu tôi đã lập kế hoạch rồi. Vì tình bạn ngàn năm của sáu chúng ta, phải hỗ trợ bù đắp. Các bạn học! Chờ xem, tôi sẽ vạch ra một bản kế hoạch tường tận."

"Có ích gì?" Hoàng Nhị Lang không cho là đúng, hắn thả lỏng cổ Trâu Thanh Hà thở dài nói: "Cố gắng học tập thi đỗ đại học trong mơ. Hầy, vốn tưởng rằng vào một khu vườn trăm hoa, sau này sẽ sống qua những ngày xuân phơi phới. Câu chuyện tài tử giai nhân chính là bức họa cuộc sống của tôi sau này, ai ngờ vừa vào vườn hoa nhìn, tất cả đều là cỏ dại um tùm."

"Nói gì đó." Diêu Phong trợn trắng mắt: "Cái gì cỏ dại um tùm? Là đại thụ rợp trời mới đúng chứ hả. Anh không phải vào vườn hoa mà là rừng rậm! Là anh đi nhầm chỗ còn oán trời trách đất."

Đinh Tùy Hiển cười: "Sắc lang, anh còn không biết đủ? Hôm qua đi ra cửa với anh, vừa đứng trên đường, liền có mỹ nhân đến bắt chuyện."

"Tiểu mỹ nhân trong mắt cậu, ở trong mắt tôi là cúc dại ven đường."

"Muốn vào vườn hoa hả? Có! Học viên hí kịch trung ương, trường nghệ thuật Thượng Hải. Khoa ngoại ngữ trường chúng ta cũng có không ít hoa thơm cỏ lạ chỉ còn xem mị lực của anh đủ hay không thôi." Trần Giai Tuấn đưa ngón trỏ nhìn họ lắc lư hai bên: "Dìm chết ba nghìn, tôi chỉ muốn A Kiều của tôi."

"Cái thằng không có tiến bộ." Đinh Tùy Hiển hắng giọng: "Bêu xấu rồi. Hảo hán tử chí ở bốn phương, nghênh gió mát lướt trăng thanh, chân bước ngàn dặm ngựa phi, vượt năm sông bốn biển. Mỹ nhân như ngọc thường thay đổi, kiếm khí như cầu vồng sau mưa, ẩm một bầu rượu đục, là bản sắc nam nhi."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Lời ấy của Đinh đại hiệp sai rồi. Tao nhã như ngọc thật quân tử dã. Cậu! Chẳng ra gì."

"A, ăn cơm ăn cơm." Lớn tiếng ồn ào từ cửa lại tiến vào một người: "Ngại quá, đi nhầm cửa rồi." Như một cơn gió lui ra ngoài. "Ấy cha, xin lỗi xin lỗi, lại đi nhầm. . .Sao hôm nay lại chạy đến chỗ 506 chứ?"

Năm người cười vang.

"Mơ màng lão đại rốt cuộc đã thu hoạch rồi."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,