Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.10

 Ánh Đèn 10


"Trên đời này không có khả năng hình thành mật thất thật sự. Mật thất chỉ là giả dụ. Nhìn thấy được không? Tường cũng được cửa sổ cũng được cửa cũng được chỉ là vây hợp với không gian. Mảnh đất này vốn trống trơn, dựng lên xi măng cốt sắt, dùng gạch dùng đá dùng gỗ dùng xi măng làm ra tường làm ra cửa sổ. Một cánh cửa phòng là cửa ra vào chẳng qua cũng là một loại đường dẫn. Nhìn thấy hiện trường phát hiện án này, cửa cái đóng cửa sổ đóng thì liền nhận định là đã phong kín. Nhà tôi cũng từng trang hoàng, tôi biết một không gian có thể được phân cách cũng có thể loại bỏ vật phân cách, chỉ cần có đủ thời gian và dụng cụ."

Tất cả mọi người lẳng lặng nghe Liễu Hạ Khê thao thao bất tuyệt.

"Mọi người xem, tường bên cửa này và phòng khách bên kia có khác nhau không?"

"Trắng hơn tí." Có người đáp.

"Mọi người dùng móng tay quét một tí là có thể phát hiện chỗ khác nhau rất rõ." Liễu Hạ Khê mỉm cười.

"Bên này quét một cái thì có dấu vết, bên này lại không nhìn ra gì." Có người ngạc nhiên nói.

"Tường bên này là tường vôi bình thường quét trước, bên này là dùng sơn keo nhũ cao cấp, đây là sơn keo nhũ tôi lấy từ nhà mới của con trai Lương cục phó. Giống với tường bên này. Gậy nướng điện này khi trang trí bên trong có dùng đến, có nhiều chỗ làm không nhanh thường dùng cái này hơ cho khô. Nhưng mà, thi thể lại không giống, vết thương của thi thể dưới nhiệt độ bình thường không giống với vết thương khép lại của thi thể dưới nhiệt độ vượt quá bình thường. Lương cục phó tắt đèn đầu giường tách ra, trước nạp điện cho gậy nướng điện này, đặt bên trong phòng người chết, còn hắn thì mở đèn phòng khách, bắt đầu công việc chế tạo mật thất của hắn. Biện pháp này không thể xử lý xong trong phút chốc. Hắn bắt tay vào từ cánh cửa này. Kết cấu gỗ Trung Quốc chế tạo có một thanh xà rất nổi tiếng, cửa này cũng có nhánh gỗ như vậy.

Liễu Hạ Khê đưa tay làm mẫu cạo mặt tường nhìn thấy mảnh ghép khảm đó, dùng sức đẩy ra một nhánh gỗ như vậy, không ba lâu khung cửa liền khẽ di chuyển rõ ràng, cả khung cửa rời khỏi mặt tường.

Mọi người phát ra tiếng kinh hô.

Liễu Hạ Khê lại cầm cả cánh cửa gồm khung dời về chỗ cũ, tiếp theo lại đem gỗ lần nữa đóng vào.

"Còn lại chỉ thanh lý mặt tường → tu bổ mặt tường → quét sơn keo nhũ. Lương cục phó chuẩn bị tốt khung cửa mang theo cả gậy nướng điện ra, cẩn thận thanh lý mặt tường: Quét sạch sẽ chỗ mặt tường bong ra, dọn sạch bụi sạn lưu lại, sau đó quét mịn mặt tường. Sau đó tu bổ mặt tường. Dùng sơn keo nhũ tô lên, dùng gậy nướng điện hơ khô ráo sau đó dùng giấy nhám chà sáng, quét sạch sẽ. Lại quét sơn keo nhũ. Tiếp theo cẩn thận quét sạch bụi. Bên trong có lẽ cũng còn chút bụi, mọi người tưởng khi đá cửa đã làm nó rơi ra nên không để ý lắm. Lương cục phó ngài còn gì cần bổ sung không?"

Đã sớm nhũn như đám bùn cục phó đại nhân lẩm bẩm: "Tôi nhận tội."

Chờ sau khi mọi người tản về, Tề Ninh dốc sức vỗ vai Liễu Hạ Khê, dựng thẳng ngón cái: "Thật không tồi."

Liễu Hạ Khê lại không có có vẻ gì vui mừng: "Cho dù suy đoán người là Quách cục giết nhưng không có chứng cứ."

Tề Ninh đảo mắt: "Việc này cậu không cần lo lắng, tôi tự có biện pháp đối phó hắn. Không thể để cậu giành trước chiến công nữa. Quách cục trưởng quả thật có năng lực giết người. Hắn trước kia chính là anh hùng giết sói mà, sói hoang chết trên tay hắn có hơn mười con đấy."

"Giết sói?"

"Những việc của hắn trước kia trong quân đội tôi đã nắm trong tay. Tôi không hề nhàn rỗi đâu, đã sớm điều tra rõ ràng hắn vào tối ngày 5 tháng 9 nhận được một cú điện thoại kích động ra ngoài, thời gian khoảng vào 9h23. Hắn có xe riêng, chạy khoảng 30 phút đến. Thời gian về nhà là 11h28. Sau khi về thì không ra ngoài nữa. Trước kia đẩy sai thời gian tử vong nên loại trừ hắn khỏi đối tượng tình nghi. Điện thoại nhận được theo vợ hắn nói có liên quan đến chuyện trị bệnh điên cho cháu trai hắn. Khi đó, tôi tưởng bác sĩ trưởng của Lữ Văn Thương là Trần Cán gọi tới. Thành thật mà nói tôi chưa từng nghi ngờ Lương phó cục. Cậu nói cuộn băng trở thành chứng cứ đó bị ai cầm đi?"

"Nhân viên quản lý hồ sơ trước."

"Hả? Không phải hai vụ cục trưởng đại nhân này?"

"Họ sống từng tuổi này rồi, còn gì chưa thấy qua? Loại đào sắc phong lưu này chẳng bỏ vào mắt hắn. Băng này cũng uy hiếp không được địa vị của họ Từ. Hiện giờ một hai lần ngoại tình vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn thẩm tra chính trị."

Về đến nhà Thanh Hà đang lột đậu.

"Làm món gì vậy?" Tâm tình Tề Ninh vô cùng khoái trá, vậy mà chịu hạ mình đến giúp cậu lột đậu.

"Sườn lợn hầm đậu." Giọng Thanh Hà hết hơi.

"Cậu sao vậy, bệnh rồi?" Tề Ninh đưa tay sờ trán cậu, Thanh Hà vội tránh, Tề Ninh ngẩn ngơ.

Thanh Hà cúi đầu xuống rầu rĩ nói: "Có chút khó chịu với bạn cùng phòng."

"Tại sao chứ." Tề Ninh giả ngây.

"Họ không ngừng hỏi lung tung này nọ, em không trả lời họ, mọi người lập tức lạnh mặt.

"Không cần lo lắng, mai là ổn thôi. Đáng tiếc cậu không thấy được, hôm nay anh Liễu cậu đại hiển dũng mãnh phi thường, cực kỳ thần thám nha."

"Cái gì?" Thanh Hà hứng thú. "Kể em nghe."

"Cậu ta đã phá giải bí ẩn mật thất!"

Nhìn hai người kia cùng nhau ríu ra ríu rít, Liễu Hạ Khê đành lắc đầu.

"Anh Liễu!" Thanh Hà chạy đến trước mặt anh đặc biệt ngưỡng mộ đặc biệt sùng bái nhìn anh. Sờ đầu cậu: "Khung cửa kia Lương cục làm bằng thủ công thô xấu trải qua cú đá mạnh mẽ của chú Thái có chút long ra. Ngày đó anh đã chú ý tới khung cửa nên không tốn sức mà nghĩ ra loại khả năng này, hơn nữa tường trắng gần đó không giống những chỗ khác, trong khe cửa có vài tàn tích của tro bụi. Chẳng qua vì thời gian tử vong không xác định không thể chắc chắn có phải như thế không."

"Anh Liễu, anh nói chú Thái bị Soái Hiên đánh thuốc mê tại sao không mở miệng chứ?"

"Việc này anh biết." Tề Ninh chen vào: "Trong lúc làm nhiệm vụ bị người mình giám hộ đánh thuốc mê, dựa vào con người rắn rỏi như chú Thái mà nói, là nét bút hỏng không nói nên lời. Huống hồ cũng không ai tin, cho rằng ông ấy chối tội. Vừa tỉnh lại mới nổi khùng như vậy, một cước đá bung cửa."

"Tại sao anh Liễu không cho rằng người là Lương cục phó giết?"

"Hắn không có loại sắc sảo dứt khoát giết người này."

"Vậy hung phạm đâu?"

"Câu lưu hắn 24h điều tra." Tề Ninh chơi trò thần bí.

Quách cục là người rắn rỏi. Định nghĩa rắn rỏi là: Sức chịu đựng của tinh thần và cơ thể đều mạnh hơn người thường.

Sở câu lưu hắn cũng không xa lạ, hắn từng tống không ít kẻ đến đây.

Hắn ngồi yên chờ đợi.

Bên trong trừ hắn ra không còn người thứ hai hít thở.

Không ai đến thăm cũng không ai tới hỏi án.

Hắn biết rõ trong này có máy quay theo dõi, có người đang âm thầm quan sát hắn đang đợi hắn sụp đổ. Hắn cười lạnh, ngại quá phải làm kẻ quan sát thất vọng rồi.

Thời gian trôi qua cực kỳ chậm. Hắn nhớ tới trại tập trung của Hitler. Nơi đó có thí nghiệm khảo sát sức chịu đựng con người: Trong nhà giam một mình giam giữ một gã phạm nhân chỉ nghe được tiếng nước nhỏ giọt xói mòn, sự xói mòn đó như máu của mình đang dần xói mòn. Kết cục là phạm nhân tâm kiệt mà chết nhỉ? Không nhớ rõ lắm, kỳ thật tuổi càng lớn rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa.

Không biết qua bao lâu. . .Phảng phất như dài cả thế kỷ. Cửa đột nhiên mở ra, bên ngoài có tiếng nói: "Xin lỗi Quách cục đã bắt sai người. Lương cục phó mới là hung thủ, hắn đã nhận tội."

Tất cả thần kinh căng thẳng giờ khắc này đã được buông lỏng, mặt trời thật chói mắt. Hắn đưa tay che trên chân mày, ngã tư đường ầm ĩ như cách mấy đời. . .Có người đụng phải hắn: "Sao vội thế?" Quách cục đã khôi phục hình tượng người hiền lành đỡ lấy đối phương, hắn thấy được một đôi mắt trong suốt như hồ nước:

Chẳng biết sao hắn nhớ lại chuyện ngày 5 tháng 9 đã bị dằn xuống đáy lòng.

Hắn đang cạo râu, hắn theo thói quen của người lính dùng dao găm cạo râu. Sáng tối gì cũng đều cạo râu một lần là thói quen của hắn. Vợ hắn từng tuyên bố: Không cạo sạch râu không cho hắn lên giường. Họ ân ái lắm, mấy mươi năm rồi vẫn vậy. Có thể do không có con cái, chỉ có nhau mà ngay cả cãi nhau cũng không cãi nổi. Vợ hắn cũng từng có thai, từ sau khi thai đầu vô tình sảy, cơ thể đã biến thành thói quen sẩy thai. Không có con thì không có con! Hắn không thèm quan tâm. Bà chị thường để con trai bảo bối của bà ở bên hắn trở thành con nuôi hắn. Nói đến đứa cháu trai này, là nỗi đau trong lòng hắn. Đang tốt lành sao lại phát điên? Không phải hắn chưa từng điều tra nhưng chẳng qua không hề điều tra ra được gì.

Bác sĩ tâm lý nói, nó đã bị kích thích tâm lý sức chịu đựng không tốt, không bằng cứ để nó điên tiếp, nói cách khác tỉnh táo lại càng đả kích hơn.

Quách cục đương nhiên là phủ nhận, sao lại hy vọng đứa bé tiếp tục điên? Có một chút khả năng khôi phục cũng tốt rồi.

"Lão Quách. Điện thoại." Vợ ở ngoài gọi.

"Ai thế?" Đem dao găm quân dụng đã đi theo hắn vô số năm hiện giờ là dụng cụ cạo râu bỏ vào áo túi áo ngủ.

"Tôi là Soái Hiên, còn nhớ không? Từng gặp ở cảnh cục, trước kia ngài từng đến Ánh Nguyệt sơn trang điều tra chuyện cháu trai ngài điên. Tôi đã từng thấy ngài vài lần, song khi đó quá sợ hãi không dám kể với ngài. Hiện giờ dưới sự bảo vệ của cảnh sát tôi có một số việc muốn nói cho ngài. Tiền căn hậu quả chuyện cháu trai ngài phát điên tôi rõ ràng. Tôi từng nghe bác sĩ nói người điên phải tìm được nguyên nhân bệnh rất dễ chữa khỏi.

Quách cục mừng rỡ: "Hay quá, tôi tới ngay." Ngay cả quần áo cũng không thay, từ trong tay vợ lấy chìa khóa xe trực tiếp qua đó.

Soái Hiên mở cửa. "Lão Thái đâu?"

"Ông ấy đi nghỉ rồi."

"Thế coi sao được! Cảnh sát bảo vệ nhân chứng mà không làm tròn trách nhiệm! Tôi đi gọi anh ta!"

"Chẳng lẽ Quách cục trưởng ngài muốn cho người thứ ba biết vụ tai tiếng của cháu trai mình?"

Quách cục nhíu mày "tai tiếng?" Cháu trai Lữ Văn Thương kiêu ngạo vì được các bề trên đặc biệt là vợ mình cưng chìu. Song đều là mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, giáo dục chút huấn luyện chút nhất định có thể thành tài.

Soái Hiên quả nhiên cái gì cũng biết. . .Nói từ đầu đến đuôi bản thân lại không biết cháu trai mình có một mặt khác, người này bố trí bẫy. . .Dưới ngọn đèn mờ bóng người này khắc trên mặt tường trắng như bọn sói ác trốn trong bóng tối rừng rậm vồ bắt người đi đêm. . .Hắn chậm rãi siết chặt dao găm đặt trong túi áo ngủ. . .Dao găm từng cắt đứt vô số cổ họng sói hoang vung lên, có một giọt máu tươi bắn lên mặt hắn. . .

Hắn đờ đẫn đứng lên, đờ đẫn bỏ đi. . .Có lẽ Văn Thương nó đừng tỉnh táo lại là tốt nhất.

"Thế nào?" Tề Ninh đặt lời chứng trước mặt Liễu Hạ Khê.

"Không ngờ anh dùng thuật thôi miên của bác sĩ tâm lý để bức cung Quách cục?!" Liễu Hạ Khê không đồng ý lắc đầu.

"Cũng là cậu nhắc nhở tôi thôi. Trần Cán từng thôi miên anh bạn nhỏ. Ha ha, đại công cáo thành! Duy chỉ không hiểu sao Soái Hiên bức người ta giết hắn làm chi?"

"Hắn không muốn bị quân đội tiếp quản."

"Chứng cứ trên tay hắn đâu?"

"Nói vậy hắn có sắp xếp."

"Anh bạn nhỏ còn chưa về?"

"Em ấy đã làm hòa với bạn cùng phòng, họ mời em ấy xem phim đền tội, em ấy sẽ về muộn chút."

"Bữa tối làm sao đây!"

"Ăn đại một chút đối phó thôi." Đừng sử dụng Thanh Hà như đầu bếp chứ, thật là.

https://banhtieu137.blogspot.com/p/suong-mu.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,