Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.8

 Ánh Đèn 08


Liễu Hạ Khê viết xong báo cáo đi ra nghe được phòng khách có tiếng động, đầu ló khỏi cầu thang thì nhìn thấy Tề Ninh đang xem TV. Tề Ninh thế mà thích xem TV. . .Không thích hợp với hình tượng con người y lắm thì phải. . ."Không ngủ?" Liễu Hạ Khê xuống lầu ngồi bên cạnh y.

"Bộ phim truyền hình này hay lắm. Trước kia luôn bận rộn, rất ít khi yên tĩnh xem TV." Không đeo mắt kính, khí chất cả người y ngược lại chẳng sắc sảo mấy. Xem thứ hưng phấn có hơi ngớ ngẩn này. . .Loại tình tiết phim chán òm này mà cũng xem rất hào hứng.

Kịch võ hiệp. . .Liễu Hạ Khê không có hứng thú. "Có chuyện quên nói với cậu. Báo cáo của Ánh Nguyệt sơn trang ngày mai tôi sẽ đưa đến trước, thi thể của Lý Thành Sinh phải do cảnh sát đào ra, tôi có lẽ không có thời gian đến hiện trường."

"Lý Thành Sinh?" Tề Ninh gật đầu, rất không cam lòng rời mắt khỏi TV: "Tôi sẽ làm cho người ta âm thầm theo vào. Lưu Dược thật sự là hung thủ sao?"

"Chưa chắc, Lưu Dược thuận tay trái, tay hắn quen dùng là tay trái. Tạo thành vết thương chí mạng cho Soái Hiên là tay phải. Tôi cho rằng một hung thủ trước khi muốn giết người sẽ không tự mình ký tên lên sổ đăng ký, cho dù không cẩn thận ký thì sau đó cũng sẽ tính toán tiêu hủy. Anh tìm được nhân chứng thấy rõ mặt và chiều cao hung thủ không?"

"Nói là không để ý. Nếu Lưu Dược không phải hung thủ. . .Tình nghi lớn nhất là đám người ở cảnh cục các cậu."



"Có việc nhờ anh hỗ trợ, phần báo cáo của tôi ngày mai sau khi đưa lên trên, biết Mạc Vũ Y chưa chết. Có người sẽ lặng lẽ hành động, không bằng anh phái người mai phục ôm cây đợi thỏ."

"Việc này sao không nói sớm!" Tề Ninh đứng lên liền chạy ra ngoài như một trận gió: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."

"Tôi cũng chỉ vừa mới nghĩ ra loại khả năng này thôi." Liễu Hạ Khê nhún vai nói với không khí. "Kỳ thật tôi cũng chưa nghĩ rõ được bác sĩ tâm lý Trần kia là bị người ta sai khiến hay thuần túy là hứng thú cá nhân mà thôi miên Thanh Hà. Song, cứ để Tề Ninh phái người theo dõi hành vi của hắn cho cẩn thận."

Trở lại phòng ngủ Thanh Hà đang đọc sách, thấy anh tiến đến cười nói: "Anh Liễu báo cáo này viết rất nhanh. Em còn tưởng phải thức suốt đêm ấy."

Liễu Hạ Khê gõ đầu cậu: "Trước kia không viết là có chút điểm đáng ngờ chưa giải quyết, chứ không phải anh không viết được. Dám xem thường anh!"

"Nào có xem thường anh. Ngay cả tinh anh của quân đội phá án cũng không bằng anh mà."

"Sai! Không phải họ không bằng anh, họ là cố ý."

"Cố ý? Tại sao, không muốn phá án sớm hơn sao?"

"Họ mặc kệ vụ án này có phá được hay không. Trọng điểm của họ là tìm được chứng cứ Soái Hiên lưu lại. Họ không điều tra gì thậm chí ngay cả kiểm nghiệm xác tối thiểu cũng không làm. . .Cố ý xem chú Thái như nghi phạm, mê hoặc mọi người. Mai phục trong tối chờ rắn ra khỏi hang một lưới bắt hết, anh nghĩ Tề Ninh bị tạm thời đình chỉ công tác cũng là làm ra vẻ cho người ta xem thôi, để hồ ly thả lỏng cảnh giác lộ đuôi. Vụ án này xảy ra tại địa phương không thuộc quân đội tiếp quản, họ khuấy nước này dữ dội, để vụ án khó bề phân biệt."

Trâu Thanh Hà mở to hai mắt. . .Lòng người thật phức tạp!

Vỗ nhẹ mặt cậu: "Nhích vào trong chút. Ngoáp. . .Buồn ngủ muốn chết. Đừng đọc sách nữa, đi ngủ sớm thôi. Đúng rồi, em cũng phải cẩn thận chút. Hiện giờ không ít người biết anh đã dính vào vụ án mạng này, có khả năng sẽ biết quan hệ của anh và em mà bắt em uy hiếp anh. Tận lực theo sát các bạn học ra vào, đừng đi một mình, mấy ngày nay không phải về nhà, sau khi hết giờ học thì về ký túc xá. Trường các em là kiểu mở không cấm người lạ ra vào. Tóm lại, phải cẩn thận."

"Ừm." Kỳ thật. . .Cậu không muốn quay về ký túc xá ngủ chút nào. Sợ các bạn cùng phòng tiếp tục truy hỏi. . .Đều trách mình miệng rộng.

"Tâm không cam tình không nguyện." Liễu Hạ Khê nhìn mặt cậu viết rõ ràng "Không muốn ở ký túc xá." Kéo cậu vào lòng: "Phải quẳng em vào quân đội mài giũa một chút. Chờ lúc nghỉ đông đừng về quê, xin Tề Ninh sắp xếp cho em một hai tháng làm tân binh."

"Không ngờ có một phòng làm việc riêng luôn!" Vuốt điện thoại trên bàn Liễu Hạ Khê cảm khái vạn phần. Tề Ninh đã sớm vững vàng ngồi vắt hai chân trên bàn, rất mất hình tượng!

"Được xem trọng không tốt sao." Tề Ninh ra vẻ đương nhiên: "Vụ án này nếu phá được, cậu sẽ thăng chức vù vù đấy. Có khả năng thành người thăng chức nhanh nhất cảnh cục luôn."

Liễu Hạ Khê lắc đầu, anh hoàn toàn không có hứng thú với thăng chức.

Cửa gõ vang, là Hoàng đại đội trưởng. Trong ba kẻ tình nghi Liễu Hạ Khê quen thuộc với hắn nhất. Mày rậm mắt to mũi cao vút, đường nét khuôn mặt rất sâu. . .Đầu cũng lớn, nghe nói quê ở Sơn Đông. Chẳng qua cả ngày mang khuôn mặt nghiêm túc hiếm khi thấy tươi cười, tình cờ nghe người ta nghị luận về hắn nói hắn phá án nổi tiếng thị cục. . .Thua là thua ở nét mặt cứng rắn này.

"Tiểu Liễu, nghe nói cậu đang tìm tôi." Thanh âm cũng cường tráng.

"Báo cáo của vụ án lần trước tôi đã viết xong. Đây là địa chỉ mai táng thi thể Lý Thành Sinh, đây là lệnh xin bắt giữ Lữ Văn Thương." Liễu Hạ Khê đặt tư liệu mình đã chuẩn bị tỉ mỉ trước mặt Hoàng đội.

Hoàng đội sau khi đọc kỹ mới nói: "Chuyện thi thể tôi sẽ dặn dò người khai quật, song lệnh bắt giữ phải xin cục trưởng. Tôi sang đây là muốn hỏi tổ chuyên án các cậu có cần nhân thủ trợ giúp không."

"Cần." Tề Ninh nói nhanh hơn cả Liễu Hạ Khê. "Chu Hạo đi!"

Hoàng đội có chút bất ngờ: "Được thôi. Tôi gọi Chu Hạo sang đây."

Chu Hạo này Liễu Hạ Khê không hề có chút ấn tượng nào. Anh tới đây làm việc chưa lâu thì rơi vào chuyện Ánh Nguyệt sơn trang, tiếp theo lại vào phòng hồ sơ lãnh cung này, người cả thị cục quen chưa tới một nửa.

"Anh muốn đi cùng tôi đến phòng cục trưởng? Đây là vụ án. . ." Liễu Hạ Khê nuốt những câu sau về, vụ án bây giờ cùng vụ án trước đâu liên quan mật thiết.

Quách cục rất nhàn nhã, nhàn nhã cầm tách trà đọc báo. Vừa thấy hai người tiến vào, khóe miệng lập tức giãn ra. "Tiểu Liễu và Tiểu Tề cùng đến à? Ngồi đi. Tiểu Thôi bưng hai tách trà vào đây." Gấp tờ báo đặt trên bàn làm việc. "Vụ án có tiến triển?"

"Không phải. Tôi sang xin lệnh bắt Lữ Văn Thương."

"Không phải Lữ Văn Thương điên rồi sao?" Quách cục ngạc nhiên nói.

Tề Ninh và Liễu Hạ Khê liếc mắt nhìn nhau. Tề Ninh ngồi xuống nâng tách trà lên ánh mắt lạnh lẽo. . .Thật là con mắt hổ mang. . .Y mặt đối mặt Quách cục nhìn chằm chằm nói: "Quách cục trưởng làm sao ngài biết Lữ Văn Thương điên chứ? Báo cáo của Liễu Hạ Khê còn chưa đến tay ngài nhanh vậy mà. Ngài biết chuyện Ánh Nguyệt sơn trang rất rõ nhỉ."

Quách cục trưởng có chút chống đỡ không nổi: "Tôi nghe Thái Tường nói."

"Thái Tường biết cũng đâu nhiều. Ông ấy là kẻ tình nghi hàng đầu, nghe nói ông ấy là thân tín của Quách cục trưởng ngài." Tề Ninh khi đối mặt với con mồi vĩnh viễn có luồng khí thế thôn tính.

Mắt Quách cục trưởng nhíu lại lạnh lùng nói: "Lời này của cậu có ý gì?" Mũi nhọn lợi hại được cố gắng che giấu kia theo đó bại lộ.

"Ngại quá, ngài bị liệt vào kẻ tình nghi thứ hai."

"Tiểu Liễu! Cậu cũng đồng ý cho hắn dính vào?" Quách cục trưởng chuyển ánh mắt làm người ta run sợ sang Liễu Hạ Khê đứng một bên.

"Người biết Lữ Văn Thương quả thật không ít. Tôi nghĩ, Quách cục trưởng đáng lẽ không biết. Chú Thái hẳn không có cơ hội nhắc tới hắn với ông, tôi thậm chí không nhớ chú Thái có biết hắn điên rồi không. Nếu Tề Ninh liệt cục trưởng vào diện tình nghi vậy thì anh ta có lý do của anh ta, anh ta là người của quân đội, cập bậc cao hơn tôi, tôi không có quyền can thiệp vào chuyện anh ta. Tôi muốn biết Quách cục trưởng và Lữ Văn Thương có quan hệ gì."

"Hồ đồ!"

"Ngại quá, xin mời Quách cục ngài dời bước. Tôi nghi ngờ ngài có liên quan tới vụ án Soái Hiên tử vong  vào tối từ 10h tới 11h ngày 5 tháng 9, theo luật câu lưu ngài 24h hiệp trợ tổ chuyên án phá án. Quy trình này cảnh sát các ông cực kỳ quen thuộc rồi, không cần tôi mời nhiều lời nữa chứ."

"Xoảng!" Tiếng tách trà rơi xuống đất. Tiểu Thôi đưa trà tới trợn mắt há mồm. . .Quách cục không ngờ là hung thủ giết người. . .Tin tức này dùng thời gian cực ngắn lưu truyền toàn cục.

Tổ chuyên án lập tức vây đầy người. . .Mồ hôi lạnh Liễu Hạ Khê đẫm toàn thân. Tề Ninh làm việc sao khinh suất như vậy. Nào có chứng cứ gì đâu.

Người này vậy mà điềm nhiên như không ngồi uống trà.

"Yên tâm đi, vừa rồi tôi đã bảo người đi thăm dò quan hệ của vị cục trưởng đại nhân này và Lữ Văn Thương rồi. Lệnh bắt kia cậu không xin được rồi."

"Tìm Lương cục phó vậy." Liễu Hạ Khê không còn lời nào để nói với người này.

Mắt Tề Ninh sáng lên: "Kẻ tình nghi, ha ha ha."

Lương cục phó cẩn thận chắn những tầm mắt xét nét ngoài cửa, nghiêm túc khóa cửa: "Tiểu Liễu, các cậu bắt sai người rồi. Quách cục trưởng làm sao có thể là hung thủ? Việc này không đùa được đâu!"

Liễu Hạ Khê đặt tờ giấy xin lệnh bắt giữ trước mặt hắn: "Cục trưởng Lương đến thị cục mấy năm rồi?"

"Bảy tám năm rồi." Cẩn thận nói chuyện. Người này mặt mũi như thần tài. . ."Vừa nãy trong lúc vô tình tôi nghe đồng nghiệp bên ngoài nói tôi là Lương cụ phó lo cho vào quân hàng không, nói tôi mượn việc này lật đổ Quách cục đối thủ lớn nhất của Lương cục ngài đấy."

"Nói hươu nói vượn! Những người này nhiều chuyện như đám đàn bà!" Lương cục phó tức giận đến sắc mặt phát tím.

"Nghe nói tôi vào phòng hồ sơ là mệnh lệnh của Lương cục ngài." Liễu Hạ Khê buồn cười nhìn hắn, lần này đến lượt Tề Ninh xem trò vui.

"Không! Là Tiểu Hoàng họ yêu cầu." Lương cục phó vội vàng xua tay.

"Tôi vào thị cục là Lâm Thiên Kiệt bảo Lương cục ngài hỗ trợ đúng chứ. Việc này tôi đã nghe Lâm Thiên Kiệt nói rồi."

"Đúng vậy." Lương cục gật đầu. Bỗng cảm thấy không đúng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của đối phương, mồ hôi lạnh từ trán ứa ra. Liễu Hạ Khê từ trong túi xách lấy ra sổ đăng ký chỗ bảo vệ tiểu khu hiện trường phát hiện án: "Đây. Lưu Dược, thủ hạ của Lâm Thiên Kiệt là ông bảo hắn đến Ưu Giai Hoa UYển đúng chứ. Quan hệ của ông và Lâm Thiên Kiệt không có khả năng không đồng ý với hắn cho Lưu Dược gặp mặt Soái Hiên, Soái Hiên vốn là làm việc thay Lâm Thiên Kiệt. Ông ta một khi thành chứng cứ của cảnh sát khẳng định sẽ gây bất lợi cho chủ cũ Lâm Thiên Kiệt. Nhận được không ít chuyện tốt từ Lâm Thiên Kiệt, Lương cục ngài đương nhiên cũng không hy vọng Lâm Thiên Kiệt có việc gì. Lưu Dược đâu?"

"Tôi không biết." Lương cục phó không ngừng dùng bàn tay béo lau mồ hôi lạnh trên trán: "Tiểu Liễu à, cậu đừng nói bậy. Đây là chuyện mạng người đó."

"Lâm Thiên Kiệt hiện giờ bị song quy, việc này hắn có thay ngài giấu giếm được không?"

(Tiêu: Song Quy là một hình thức kỷ luật điều tra trong đảng cộng sản Trung Quốc để chống tham nhũng! Bình thường ý tứ là ở thời gian quy định cùng địa điểm quy định tiếp nhận thẩm vấn điều tra)

"Vậy. Lương cục phó xin mời ngài hợp tác điều tra nhé." Tề Ninh đứng lên cười nói. Mở cửa có hai gã quân nhân vũ trang đầy đủ tiến đến bắt lấy cơ thể mềm nhũn của Lương cục phó ra ngoài.

Lần này nhìn thấy hai người họ đi ra, tất cả nhân viên tự động tản ra.

"Quyền lực của anh thật lớn ha." Liễu Hạ Khê không biết nên tìm ai ký lệnh bắt giữ đành cười khổ.

"Quy tắc làm việc của tôi là tuyệt đối không lần lựa lãng phí thời gian! Đám yêu ma quỷ quái này nếu đâm đầu vô tầm mắt tôi tuyệt không bỏ qua đâu!"

"Mọi người xem chúng ta như ôn thần rồi."

"Có biện pháp gì tóm cả vị Hoàng đội trưởng kia không?"

"Hiện giờ xem ra hắn đã thành kẻ ít đáng nghi nhất rồi."

"Liễu Hạ Khê!" Chu Hạo vừa thành viên mới tổ chuyên án thở hồng hộc chạy tới: "Có điện thoại tìm."

"Là tôi, mẹ của Từ Niệm Dư. Cậu có thể sang đây một chuyến không?"

"Được, xin hỏi bà đang ở đâu?"

"Nhà của Tăng Phấn Dũng, nghe nói cậu từng tới gặp người này rồi."

"Vâng."

"Ai tìm thế?" Tề Ninh hỏi.

"Má Từ. Bây giờ tôi qua đó, chỉ sợ là về chuyện Từ tự sát."

"Cậu không thể hành động một mình. Mang Chu Hạo đi cùng đi."

"Cậu ta?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,