Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.9

 Ánh Đèn 09


Chu Hạo có một đôi mắt đen nhánh, da màu nâu vàng sẫm. Cao 1m72, nhìn ra được là người miền nam, mặc dù nói tiếng phổ thông chuẩn.

Hắn chỉ vào đội ba sớm hơn Liễu Hạ Khê hai, ba tháng, cộng sự của hắn là Duẫn Lạc Anh. Vẫn chưa có vụ án lớn nào rơi vào tay hắn, chuyên làm công tác chạy vặt.

Phương tiện giao thông của hắn là xe đạp, nhưng Liễu Hạ Khê không mời hắn lên xe mô tô, hắn nhất thời lo lắng. Liễu Hạ Khê khởi động xe đi vài bước quay đầu lại nhìn hắn còn đứng tại chỗ không khỏi nhíu mày. Người ở chung với Liễu Hạ Khê ngoại trừ Thanh Hà và Hồ Quang Vinh những người khác đều là đám lưu manh chủ động hướng ngoại, hành động đều dùng những người đó làm gương.

"Lên xe đi, hay cậu muốn dùng hai chân đua với tôi?" Cho dù anh dừng xe lại thì Chu Hạo này vẫn ngây ngốc đứng bất động. Ôi! Bàn tính trân châu (gảy tới đâu đi tới đó) khó trách không giao nhiệm vụ cho hắn.

"Haha." Cười khúc khích. Lên xe nắm chắc một chỗ nào đó trên xe không dám ôm người hoặc áo Liễu Hạ Khê.

"Hôm ngày 5 tháng 9 sau khi cậu đưa cơm đến phòng 702, có ấn tượng chuyện gì không?"

Ngày đó chuyện đưa cơm với Chu Hạo mà nói là một hoạt động chạy vặt rất bình thường, hắn mua đồ này đồ nọ cho không ít người. "Muốn nói tới ấn tượng sâu sắc là món ăn ngày đó gọi gần một trăm đồng. Hơn nữa là tiền của nhân chứng kia trả. Nhân chứng đã được cảnh sát bảo vệ là có xin quỹ sinh hoạt, phí dụng là do cảnh sát trả. Tôi khi ấy cũng không thấy kỳ lạ, món ăn đắt tiền như vậy khi đó không có khả năng nằm trong quỹ sinh hoạt. Những thứ khác không phát hiện gì."

"Chuyện buổi tối họ không nói tới?"

"Họ muốn tôi mang theo thẻ đưa cơm của 'Trà Mễ Hương'."

Liễu Hạ Khê im lặng. Thì ra là thế!



"À này, Liễu Hạ Khê, hai vị cục trưởng kia ai mới là hung thủ. Mọi người đang hoảng sợ nên không có tâm tư làm việc nữa."

"Cậu thấy hai vị cục trưởng thế nào?"

"Tôi? Cái nhìn cá nhân của tôi là: Hai người họ đều là người tốt, không có khả năng là hung thủ."

"Người tốt?"

"Trước kia tôi từng nghe Hoàng đội nói, lúc còn trong quân đội, Lương cục phó là đại đội trưởng đại đội của họ. Có một lần khi tuần tra khu ngoại thành, súng trường của Hoàng đội cướp cò tự bắn bị thương chân mình, là Lương cục phó băng bó cho hắn rồi cõng hắn về doanh trại. Hắn luôn nợ Lương cục phó nhân tình. Quách cục thì không cần phải nói, tất cả mọi người nhìn thấy được ông ấy rất săn sóc chúng tôi. Vô luận với ai cũng đều cười meo meo, không hề tự cao tự đại."

Liễu Hạ Khê cười, thầm cười to: "Tề Ninh à, lần này anh gây họa rồi. Chờ mọi người trong cục hồi phục lại tinh thần, nước miếng thôi cũng có thể nhấn chìm anh."

"Cậu biết Lương cục phó sống ở đâu không?"

"Biết, biết, trong đại viện á. Phần lớn đồng nghiệp trong cảnh cục đều sống ở ký túc xá cảnh sát, chúng tôi gọi nó là đại viện, nhưng mà con trai của Lương cục kết hôn, ở bên ngoài có sửa sang nhà mới khác, việc trang hoàng này rất lâu, bây giờ còn chưa trang hoàng xong mà đã hai tháng rồi. Ông ấy lúc rảnh rỗi sẽ ở bên kia không về đại viện."

"Cậu biết nhà mới của con ông ấy ở đâu không?"

"Biết! Tôi có qua đó giúp đỡ. À, là 'Thế giới thời đại mới' mới nhất của nhà phát triển bất động sản nổi tiếng nhất. Nhà rất lớn đấy, năm phòng một sảnh, nghe nói có khoảng hơn 200 mét vuông. Nghe giọng điệu của Lương cục, sau khi về hưu sẽ đến ở cùng vợ chồng con trai."

"Cậu nghĩ dựa vào tiền lượng phụ cấp của Lương cục có mua được căn nhà này không?"

Chu Hạo sửng sốt, mồ hôi lạnh trên người lăn xuống.

"Cậu không đọc báo sao, cậu đi trên đường không nghe được tiếng của toàn bộ nhân dân thành phố sao? Họ đều đang tức giận đấy. Bắc Kinh đã bắt đầu quét tham nhũng rồi. . .Chạy không được đâu, người như vậy, cậu còn cho rằng hắn là người tốt sao?"

Chu Hạo hồi lâu mới nói: "Hối lộ cục phó cục cảnh sát có ích lợi gì. . ."

Liễu Hạ Khê cười: "Cậu tự ngẫm lại đi. Quét mại dâm, quét cờ bạc, án hình sự án thuốc phiện vân vân. Cảnh sát là một ngọn đèn chiếu sáng của thành phố thậm chí của quốc gia. Làm chuyện xấu là bộ phận trong tối, vậy công năng của cảnh sát chính là ánh sáng lộ ra trong tối (ở đây loại trừ nhân tố chính trị, không cần nói đến trong triết học luận chứng cảnh sát là một phần cơ cấu quyền lực trong kiến trúc thượng tầng). Nếu phủ bụi lên ngọn đèn này, độ sáng có thể cao không?"

"Cảnh sát làm chuyện xấu sao?"

"Cái bóng dưới ngọn đèn."

Má Từ vẫn như trước, không nhìn ra người vợ bị chấn thương sau cái chết của chồng. Chẳng qua trang phục đã giản dị hơn nhiều nhưng khí chất của bà vẫn chênh lệch so với nhà họ Tăng.

Tăng Phấn Dũng cũng có ở nhà.

"Hôm nay không đi làm sao?"

"Tôi bị đuổi rồi." Giọng điệu Tăng Phấn Dũng lại thoải mái, người trái lại hồng hào hơn trước kia.

"Tình người nóng lạnh tôi đã thấy nhiều. Vẫn là quan hệ lúc nghèo khổ khi hoạn nạn là trân quý. Ngay cả người của nhà mẹ tôi cũng không chào đón tôi nữa." Má Từ như trước mang theo giọng điệu sắc bén không có chút bi tình thương cảm.

"Tôi mời cậu đến chỉ là muốn biết chân tướng cái chết của cha Niệm Dư. Không phải vì cảm tình, chỉ là để ăn nói với thằng bé. Niệm Dư nó ở lại Quế Lâm rồi."

Đối với người phụ nữ này Liễu Hạ Khê một mực tôn kính. "Bà nghi ngờ cha của Niệm Dư không tự sát sao?"

"Ngày này tôi đã sớm liệu được. Ông ấy không nghe lời, rất chán nghe tôi càm ràm. Tình cảm vợ chồng sau khi tôi phát hiện ông ấy ngoại tình thì không còn nữa. Duy trì cuộc hôn nhân này chẳng qua là vì mặt mũi và danh dự. Hiện giờ ngẫm lại mấy thứ này đều buồn cười. Cái người xấu xa này lại đau xót cho con trai đến tận đáy lòng rồi. Tôi không tin ông ấy tự sát mà không để lại chữ nào cho con trai.

Nghe nói có di thư trên báo cũng đã công khai. Tôi không tin đây là nguyên văn của ông ấy, ông ấy là người chết đến nơi cũng sẽ không hối hận."

"Thi thể đâu?"

"Họ vội vàng muốn hỏa táng thì bị tôi ngăn lại rồi. Ở phòng giữ xác bệnh viên nhân dân thành phố."

"Chúng ta đi xem thử." Liễu Hạ Khê tóm lấy Tăng Phấn Dũng ở bên: "Anh và Lữ Văn Thương là bạn học kiêm bạn thân có biết anh ta có quan hệ gì với cục cảnh sát thành phố không?"

"Cậu ruột của hắn là cục trưởng hình như họ Quách. Mẹ của Lữ Văn Thương họ Lâm, chúng tôi từng hỏi cậu ấy sao cậu và mẹ cậu ấy không cùng họ. Cậu ấy nói là một người họ bà ngoại một người theo họ ông ngoại. Lữ Văn Thương trước kia gặp rắc rối đều là cậu thu xếp cho cậu ta."

Thì ra là thế! Nói vậy Tề Ninh đã sớm điều tra rõ ràng Quách cục và Lữ Văn Thương có quan hệ thân thích, mới không sợ mà tạm giam hắn. Quách cục rất có động cơ giết người báo thù! Hơn nữa lúc trước trong lời ông ấy nói lại vội vàng phủ nhận (lại còn nói là Thái Tường nói cho ông ta biết. . .Không ngờ thông minh một đời lại lộn mèo ngay điểm này). Thành thật thừa nhận Lữ Văn Thương là cháu trai của ông ta cũng được mà. Chẳng qua, vẫn không có chứng cứ! Cho dù biết ông ấy có động cơ giết người. . . "Cha của Từ Niệm Dư đích thật là tự sát!" Đây là kết luận của Liễu Hạ Khê. Súng săn bắn bay gần nửa đầu, ngón tay phải bị áp lực của súng làm bị thương. Đã được trang điểm lại nhưng vẫn khiến người ta không đành lòng nhìn. Anh lật ghi chép của cảnh sát và chứng từ pháp y, cũng không có lỗ hổng gì.

Má Từ buồn bã "Cậu đã nói như vậy, thi thể này hỏa táng thôi."

"Bức di thư trên báo kia. . .Bà sẽ ở lại Bắc Kinh bao lâu?"

"Khoảng một tuần, cho dù phòng bị người ta niêm phong, một vài vật phẩm riêng tư của mình hẳn có thể đàm phán lấy ra được."

"Chờ bà xử lý gần xong rồi thì cho tôi biết, tôi cùng bà đến xem hiện trường phát hiện án."

Mắt má Tình sáng lên: "Cậu. . ."

Liễu Hạ Khê lắc đầu: "Nhìn thi thể thì đúng là tự sát. Tôi cần xác nhận hiện trường phát hiện án một lần, tự sát cũng chia thành tự sát do không muốn sống và tự sát do bị người ép buộc."

"Thi thể kia có đúng là thi thể của đại nhân vật đăng trên báo chí TV không?" Chu Hạo vô cùng hưng phấn.

Liễu Hạ Khê quét mắt nhìn hắn một cái không thể hiểu được. "Quách cục có phải cũng ở đại viện không?"

"Đúng thế."

"Bây giờ chúng ta đến đại viện đi."

Cổng hai nhà Quách Lương đóng chặt không hề mở. Nói vậy biết tin tức của họ, không muốn gặp mặt ai nữa.

Không ngờ Thế Giới Thời Đại Mới vậy mà cách Ưu Giai Hoa Uyển rất gần, khoảng 20 phút đi bộ.

Khóe miệng Liễu Hạ Khê cong lên. Thế Giới Thời Đại Mới giai đoạn đầu chỉ có vài tòa nhà lầu, mặt sau còn đang xây sửa. Nhà lầu của khu nhà phần lớn đang trang hoàng, thật là chướng tai lại khó ưa.

Vào cửa, công nhân trang hoàng chỉ có ba vị. Công trình trang hoàng đã gần kết thúc.

Bên trong hoa lệ vô cùng.

Liễu Hạ Khê mang găng tay nhặt lên một cái gậy nướng điện một bên. . .Bấm vang điện thoại: "Tề Ninh, sao bên anh ồn vậy? Anh mang báo cáo khám nghiệm xác của Soái Hiên và Lương cục phó đến phòng 702 đi. Bí ẩn mật thất đã có lời giải."

Nhìn Chu Hạo đứng ngốc ở cửa, Liễu Hạ Khê nhíu mày: Người này còn không bằng Lý Quả. "Chu Hạo, cậu cầm bình nước sơn đi theo tôi." Vứt gậy nướng điện cho hắn cầm, lại khom người lấy cọ và xẻng.

"Này, các cậu cầm đồ lung tung vậy! Chúng tôi còn cần dùng mà." Công nhân ngăn cản họ. "Ngại quá, đây là việc chung cảnh vụ. Trưng dụng chút. Chu Hạo đưa chứng nhận cảnh viên của cậu cho họ xem."

Lục tục tiến vào một đám người.

"Làm cái gì vậy?" Liễu Hạ Khê nhíu mày.

"Là người ép tôi thả người. Cấp trên gây áp lực, người phía dưới vừa chửi vừa quậy. Thằng nhóc cậu chuồn thì chuồn mất thật không nghĩa khí. Nếu ở quân đội mà dám quậy như vậy đã sớm bị giam lại rồi." Cầm báo cáo khám nghiệm xác trên tay đưa cho Liễu Hạ Khê vừa oán giận.

"Tìm được Lưu Dược không?"

"Tìm được rồi, thằng nhóc này lang thang ở Bắc Kinh. Phỏng chừng đến đây phải hơn 20 phút. Nhưng mà, người nơi này hiển nhiên không cho cậu có thời gian. Dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu."

Tề Ninh cười xấu xa.

"Mọi người im lặng! Hãy nghe tôi nói!" Liễu Hạ Khê trừng lớn mắt gây vài phần áp lực.

Đám đông ầm ĩ rốt cuộc yên tĩnh lại.

"Mọi người cho rằng Lương cục phó bị oan uổng sao?" Liễu Hạ Khê mang theo nụ cười mỉm nói.

"Đúng vậy! Nói cục trưởng là hung thủ thì đưa chứng cớ ra đi." Không biết ai nói một câu như vậy, thanh âm phụ họa không ít.

"Tôi có nói cục trưởng là hung thủ sao?" Liễu Hạ Khê tiếp tục mỉm cười. "Cục trưởng chỉ liên quan. Tất cả mọi người là nhân viên cảnh vụ can thiệp vào vụ án mà không hay đấy. Mọi người đều biết tôi là Lương cục phó sắp xếp vào. Hoàng đại đội trưởng chuyện này có thật không?" Liễu Hạ Khê lướt mắt qua mấy cái đầu rơi vào trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng đại đội trưởng.

Thấy tất cả mọi người đều đưa mắt chuyển hướng về phía hắn, Hoàng đại đội trưởng gật đầu "Đúng vậy."

"Có thể điều vào thị cục kỳ thật là người nhà thân quen lo liệu. Người quen này là Lâm Thiên Kiệt, mọi người đều không xa lạ, Lâm Thiên Kiệt bị song quy đó. Người chết Soái Hiên chính là viên chức của Lâm Thiên Kiệt."

Đám người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, giọng điệu không còn lớn như trước nữa, tiếng bước chân hướng về phía Liễu Hạ Khê cũng ngừng lại.

"Nói vậy mọi người đều biết con trai của Lương cục phó kết hôn, vị trí nhà mới là Thế Giới Thời Đại Mới hơn hai trăm mét vuông cách không xa nơi này về phía đông nam. Phí trang hoàng và nhà ít nhất cũng phải trên một trăm vạn, mọi người tính toán xem Lương phó cục chúng ta dựa vào năng lực cá nhân có mua được hay không? Thân là Quách cục trưởng cũng chưa hề nghe nói có ý định mua nhà."

Lần này tất cả âm thanh đều biến mất.

"Vụ án mạng này là vụ án nhân chứng Soái Hiên do cảnh sát bảo vệ bị giết, người chết tử vong trong khoảng 10 tới 11h tối ngày 5 tháng 9. Bị giết tại căn phòng này. Mọi người nhất định không biết Soái Hiên là ai tại sao lại được cảnh sát bảo vệ đúng chứ. Nói về việc này lại có chút liên quan tới tôi. Soái Hiên là người tôi gặp được ở vụ án trước, ông ta cầu xin tôi yêu cầu nhận bảo vệ của cảnh sát. Tôi đưa anh ấy đến cảnh cục, khi đó có Quách cục Lương cục và Hoàng đại đội trưởng trong phòng làm việc. Soái Hiên dựa vào cái gì để được cảnh sát bảo vệ? Hoàng đại đội trưởng mời anh nói xem khi đó ông ấy nói chuyện gì với các anh trong phòng làm việc."

Hoàng đại đội trưởng hơi chần chừ, rất nhanh bại trận dưới cái nhìn chăm chú của mọi người: "Trong tay Soái Hiên có một vài chứng cứ nhân viên cấp cao sa đọa tham nhũng, lúc ấy ông ta đã cung cấp băng ghi hình phó thị trưởng Từ chơi bời cùng mỹ nữ. Cảnh sát quyết định bảo vệ ông ấy."

"Băng hình này ở đâu?"

 "Soái Hiên chết nó liền biến mất khỏi phòng hồ sơ. Mọi người đừng hiểu lầm, khi đó Tiểu Liễu còn chưa vào phòng hồ sơ."

"Ai có chìa khóa phòng hồ sơ?" Tề Ninh chen ngang.

"Ngoại trừ nhân viên quản lý phòng hồ sơ thì cục phó cũng có. Xảy ra việc này, nhân viên quản lý trước của phòng hồ sơ bị cách ly thẩm tra. Ghế trống của phòng hồ sơ Lương cục phó kiến nghị để tiểu Liễu làm."

"Này! Bắt tôi tới đây làm gì!" Cửa truyền đến tiếng ồn ào. Là Lưu Dược tới, đám đông tự động tránh ra. Lưu Dược này liếc mắt một cái liền thấy Liễu Hạ Khê thì tức giận nhào lên muốn đánh anh.


"Lưu Dược!" Liễu Hạ Khê mở sổ đăng ký ra: "Ở đây. 9h11 ngày 5 tháng 9 anh đến đây làm gì?"

Lưu Dược liếc mắt nhìn thấy Lương cục phó bị mang còng tay, nhìn hoàn cảnh xung quanh. "Tôi từng tới thì đã sao?" Giọng điệu đặc biệt không tốt. "Tôi từng Lương lão đầu liên lạc muốn gặp mặt Vương cán sự có vài điều muốn nói cho ông ấy. Lương lão đầu nói địa chỉ và thời gian có thể đến cho tôi biết. Tôi tới đây thì không gặp Vương cán sự, chỉ nhìn thấy trong căn phòng kia có một người ngủ. Xốc chăn lên vừa nhìn thì là ông cảnh sát già từn gặp lúc trước, rõ ràng nhìn ra được là bị trúng thuốc mê. Tôi tưởng rằng Vương cán sự bỏ thuốc cho cảnh sát ngủ mê rồi chạy, vì vậy tôi bỏ đi."

Liễu Hạ Khê gật đầu: "Đúng vậy, Vương cán sự cũng chính là Soái Hiên trên tay có thuốc ngủ dược tính mạnh. Giữa trưa ngày thức ăn Chu Hạo mang từ 'Trà Mễ Hương' tới rất nhiều, họ ăn rất no.

Chu Hạo để lại thẻ cơm của 'Trà Mễ Hương'. Chú Thái và người chết gần tối mới ăn cơm. Trong quá trình dùng cơm người chết bỏ thuốc ngủ dược tính mạnh vào thức ăn của chú Thái. Chờ chú Thái hoàn toàn rơi và mê man thì ông ta kéo chú Thái chuyển vào phòng khách của 702. Người chết cũng không phải người có thể lực. Đó là nguyên do tại sao họ đêm đó ở tại 702. Người chết thu dọn xong hết thảy gà mên ăn cơm để lại xong, đi xuống lầu. Lưu Dược liền cùng người chết kẻ vào người ra. Người chết ra ngoài không phải để chạy trốn, ông ta đã xin cảnh sát bảo vệ đương nhiên sẽ không tự ý bỏ chạy.

Ông ấy ra ngoài gọi điện thoại, lúc ở cảnh cục ông ấy đã nhận ra hai người Quách cục và Lương cục phó. Người chết cho rằng cháu trai của Quách cục là thủ phạm hại chết con gái ông ta, nói vậy cũng mang đầy hận ý với Quách cục trưởng. Về phần Lương cục phó chỉ sợ có nhược điểm trên tay người chết. Người chết là thủ hạ của Lâm Thiên Kiệt mà Lương cục phó rất thân với Lâm Thiên Kiệt. Người chết ở bên ngoài gọi hai cuộc điện thoại, một là Quách cục hai là Lương cục. Tâm tính người chết có lẽ gặp chút vấn đề, tôi cũng không rõ ông ấy xuất phát từ lý do gì mà căm ghét Quách cục. Ông ta gọi điện thoại cho hai người này hẳn là bảo Quách cục tới ngay còn Lương cục thì qua một thời gian nhất định mới tới.

"Nhưng mà, Lương cục ở nhà mới của con trai nên tới trước Quách cục. Hắn thấy chú Thái mê man. . .Chỉ còn lại một mình người chết, vì vậy trong lòng có sát ý. Song Lương cục không phải người xúc động như vậy, dưới tình huống không làm kinh động đến người chết hắn rời đi trước. Trở lại nhà mới của con trai nghĩ ra một hiện trường giết người hoàn mỹ. Mà lúc này Quách cục tới nơi trong lúc nói chuyện với người chết đã ra tay giết người chết, sau đó rời đi. Vốn ý định của người chết là khi Quách cục giết người hành hung để cho Lương cục bắt gặp án giết người, đáng tiếc Lương cục tới muộn hơn so với thời gian dự định. Lương cục mang theo dụng cụ đi tới nhưng lại phát hiện người chết đã bị giết. Hắn nhất thời luống cuống cũng không thể báo án, hắn không cách nào giải thích được vì sao mình ở hiện trường. Cũng không muốn để người ta biết hắn có nhược điểm trong tay người chết, đồng thời hắn tưởng Lưu Dược giết người chết. Cuối cùng quyết định hoàn thành bố trí hiện trường hung án: Án mạng mật thất."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,