Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 7 - Chương 1

 Chương 1 - Bà chủ cửa hàng trang sức

Lãng đô Đông Quản nằm ở phía nam của thành phố Phương Nam, là một thành thị có lượng nhân viên lưu động rất lớn, đi trên đường, rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ nhộn nhịp. Nhưng trước và sau tết âm lịch, phần lớn dân làm thuê đều quay về nhà đón năm mới, cho nên việc làm ăn của cửa hàng trang sức cũng không khá lắm, người cũng không đông. Tôi chào hỏi cùng mấy nhân viên quen biết xong, kéo A Căn vào phòng nhỏ trong cửa hàng, hỏi hắn gần đây có phải gặp chuyện gì đặc biệt tương đối ly kỳ, tà môn không?

A Căn rất khó hiểu, thấy Tiểu Đạo Lưu Manh cũng chen vào, nhìn hai chúng tôi vẻ mặt nghiêm túc, cười, nói đây là ý gì thế? Đã lâu không trở về, vừa mới gặp mặt, đã nói loại điên rồ cổ quái rồi, thật làm người ta chẳng hiểu ra làm sao. Tiểu Đạo Lưu Manh cười hắc hắc, nói A Căn huynh đệ cậu chẳng lẽ đã được vận đào hoa, tôi nhìn thấy mặt cậu mang hoa đào, ấn đường tỏa sáng, khóe mắt ngậm sát, mà nhìn hai chân, bắp chân đều run lên, đứng không vững, hiển nhiên là những ngày gần đây, ở trong phòng vận động tập luyện quá nhiều, lao động chân tay dẫn đến.

Anh ta nói chuyện mập mờ, nhưng mọi người đều là đàn ông, tự nhiên đều nghe hiểu, A Căn cũng thế. Hắn hắc hắc cười, nói quả thật, gần đây có không tiết chế chút, hắn sẽ chú ý.

Vừa nghe lời này, Tiểu Đạo Lưu Manh dũng cảm lên, xắn ống tay áo, ngón cái tay trái bấm trên đốt đầu tiên ngón giữa, lẩm bà lẩm bẩm, tính toán mệnh trạng, sau đó quay đầu lại hỏi: "A Căn huynh đệ, cậu đây là bao lâu một lần?" A Căn có chút ngại ngùng, nhưng đều quen biết, cũng không giấu bệnh sợ thầy, cổ họng ấp úng thành thực trả lời: "Hai lần, một ngày hai lần..." Mắt Tiểu Đạo Lưu Manh đều tỏa sáng, miệng run run, nói một lần bao lâu?

Anh ta đang chọc ghẹo A Căn nè!

A Căn còn định trả lời, tôi đã cắt ngang, nói đừng quậy nữa, A Căn, tôi thấy trên đầu anh có đám sương nhàn nhạt quấn quanh, là màu đen, nhất định đụng phải tà, cho tôi nói một câu, gần đây gặp phải chuyện tà môn gì?

A Căn lắc đầu, nói làm gì có, tuyệt đối không thể nào.

Hắn nói một cách quyết liệt, dáng vẻ liều chết không từ, tôi cũng không tiện ép hỏi tới cùng, chỉ âm thầm lưu ý, lần này trước khi đi, nhất định phải điều tra rõ sự việc mới được -- A Căn là bạn của tôi, cái khác tôi chưa tính, vật tà ma quấn thân này, tôi nhất định phải lo thôi, là người thì bắt người, là quỷ thì bắt quỷ, cho dù là yêu vật, tôi cũng phải đấu với nó một trận, nếu không, sao thể hiện được bản lãnh của tôi?

Việc này tạm thời gác lại, tôi lại bắt đầu quan tâm đến vấn đề cá nhân của hắn, nói rốt cuộc là em gái nhà ai, có thể khiến A Căn anh thoát khỏi hàng ngũ lưu manh.

Hắn ngượng ngùng cười, nói buổi tối đi, buổi tối ăn cơm, sẽ long trọng giới thiệu cho tôi.

Thấy hắn không dễ chịu như thế, trong lòng tôi nhiều ít cũng có chút gút mắc -- lần trước về nhà gọi điện thoại cho hắn, hắn đã nói có một người bạn gái, chờ tôi trở về rồi kể, giờ phút này lại muốn kéo dài đến tối, ra sức từ chối như thế, nhất định có kỳ hoặc. Thế nhưng tên A Căn này tôi hiểu rất rõ, hắn không chịu nói, dùng xà beng nạy miệng hắn, cũng không ra được nửa chữ. Đã gần giữa trưa, cơm trưa đã đặt quán ăn nhanh đưa lên tận cửa, A Căn nói không ăn nữa, đi ra ngoài ăn, liền mang theo tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh ra khỏi cửa hàng, chạy đến một quán thịt dê xiên que.

Giữa bữa, tôi dành thời gian nói đi nhà xí, gọi điện thoại cho một nhân viên cửa hàng quen biết, hỏi bạn gái A Căn rốt cuộc là ai?

Nhân viên cửa hàng kia chính là một vị trong nhóm hai người lão làng tôi thường nhắc đến, hắn nghe điện thoại, cũng không quanh co, nói thẳng tôi cũng quen đó, chính là nhân viên giỏi nhất cửa hàng chúng ta trước đây, Vương San Tình, dáng vẻ xinh đẹp, có chút lả lơi, ờm, chính là nghỉ việc vào tháng 9 năm ngoái đó...nhớ không?

Má nó! Trong lòng tôi quýnh lên, nhịn không được liền chửi tục.

Vương San Tình là ai tôi có thể không nhận ra sao? Cô ta chính là em gái trực quầy đã nghỉ việc khi tôi về nhà vì bà ngoại sắp qua đời năm 07, cô ta vì thằng bạn trai cô hồn kia của mình mà đi biển, ngay từ đầu làm tại nhà, thuê một căn nhà cho bạn trai cô ta gom khách, 70 đồng một lần. A Căn vì cô ta mà đau lòng gần chết thật lâu, tôi còn từng quẳng ra 200 đồng, để cho hắn đi ba lần, toàn toàn chặt đứt niệm tưởng, sau đó tôi lại ở trong câu lạc bộ đêm Giang Thành gặp lại cô ta, chẳng qua không chào hỏi mà thôi.

Không ngờ, không ngờ...Không ngờ cô ta thế mà lại tìm tới A Căn, lại trở thành bạn gái chính thức của A Căn!

Không phải tôi không hiểu, làm thế nào biến hóa nhanh.

Gã lão làng kia còn huýt sáo, gọi em gái đó là bà chủ.

Gã trước giờ luôn gần gũi tôi, cũng không che giấu điều gì, nói ông chủ A Căn này, làm người mặc dù rất mềm yếu, cũng không biết quản lý, cũng không biết giao tiếp, nhưng thành thật thiện lương, đối xử với họ vô cùng tốt, cho nên họ cũng rất lo lắng. Lần trước còn nghe nói A Căn mua một căn hộ cho cô gái này ở nội thành, tình hình kinh tế cũng eo hẹp lắm -- đáng sao? Không đáng! Cô gái kia "Hai cánh tay ngọc ngàn người gối, nửa đôi môi hồng vạn người nếm", người khác không nói, ngay cả gã cũng từng ngủ với cô ta, trái nhìn phải nhìn, cũng chỉ đáng giá 70 đồng!

Gã nói chẳng những gã, trong cửa hàng còn có hai đứa làm thuê cũng từng hưởng qua mùi vị của cô gái kia, cô ta cũng trâu bò, ai đến cũng không từ chối, sống chín đều không kiêng kỵ, trả tiền là tuột quần. Giờ thì hay rồi, năm ngoái hoa đào gặp gió xuân, hôm nay đã thành bà chủ, đến cửa hàng trang sức vài lần, chọn mắc chứng mất trí nhớ, dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, thật sự tưởng mình là Nghi Phi nương nương rồi.

(Tiêu: Nghi Phi nương nương là sủng phi của Khang Hi, là bà hay đi theo Khang Hi Vi Hành á)

Tôi càng nghe càng kinh hãi, A Căn này sao lại quỷ mê thần hồn, chẳng những thâm hụt tiền tài, còn vứt cho người không đáng nữa. Vì sao? Con gái sa ngã bây giờ, không giống với nữ tử thanh lâu thời cổ xưa, văn nhân mặc khách cổ đại chuộc lấy nữ tử thanh lâu có tài nghệ làm thiếp, chung quy có thể thắng được mỹ danh "hữu tình lang"; Mà ngày nay, lấy một bà vợ làm gái, trên đầu không khỏi xanh rì rì thế này, làm sao nhìn mặt người?

(Tiêu: đầu xanh rì là giống nói đầu đội mũ xanh, là một cách gọi trai bị gái cắm sừng)

Đương nhiên, tôi không phải kỳ thị nhóm người này, nếu thật sự là yêu, vậy cũng được, đám người ngoài chúng tôi chung quy chỉ là thấy chuyện lạ vây xem mà thôi, cũng không thể vượt quá chức phận thay A Căn quyết định. Nhưng mà, cô gái Vương San Tình này, tôi biết rõ, thật sự là một hạng người không đáng tin cậy.

Lần tán gẫu trước, không phải A Căn đã hiểu ra rồi sao? Thế nào lại đi gặm lại đám cỏ dại đã nổi mốc?

Vương San Tình không phải yêu thằng bạn trai vô dụng kia sâu sắc, thậm chí nguyện ý vì hắn đi biển dời núi lấp non sao, tại sao đột nhiên lại lên bở, chạy tới cám dỗ A Căn tâm trí thuần phác?

Hắc khí nhàn nhạt trên đầu A Căn, có liên quan đến cô gái Vương San Tình này không?

...

Cơ hồ trong nháy mắt, đầu tôi hiện ra ngần ấy suy nghĩ, quấy rối tôi tâm thần bất an.

Ra khỏi phòng vệ sinh, tôi quay về chỗ ngồi, A Căn mời tôi ngồi xuống, hỏi tôi chứa bao nhiêu lít nước mà đi lâu như vậy? Tôi vươn đũa gắp miếng thịt dê nóng hổi, chấm nước sốt ăn, lại uống một hơi cạn sạch bia trong ly, sau đó hỏi A Căn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với Vương San Tình? Lúc gội đầu không cẩn thận sọ bị vào nước?

Sắc mặt A Căn lập tức cứng còng lên, từ màu vàng chuyển thành màu trắng, màu trắng chuyển thành màu xanh, màu xanh lại biến thành màu đỏ tía...Anh ta thở hổn hển, hỏi tôi là ai nói lung tung tới tôi? Cái đám ba hoa nhiều chuyện này, ba ngày không đánh là leo trần nhà dở ngói, hừ, thật khinh A Căn hắn là mèo bệnh ngủ gật rồi. Tôi thấy dáng vẻ bực mình của hắn, tâm phiền ý loạn, hỏi hắn thật sự muốn trải qua cả đời cùng Vương San Tình hả?

Hắn nói đúng thế, làm sao? Có vấn đề?

Tiểu Đạo Lưu Manh không kiêng chay mặn, một đôi đũa cả khuấy đảo không ngừng trong chảo, mò vớt ra rất nhiều thịt dê chín nóng, nhồm nhoàm ngồi ăn, sau đó chen vào nói cậu thật sự không kiêng kỵ cô ta đã làm gái đi biển? A Căn rướn cổ nói gái thì làm sao, gái thì thế nào? Đỗ Thập Nương đó, Hồng Phất Nữ đó, Lý Sư Sư đó? Mỗi cái tên này đều là nhân vật phong lưu tiếng tăm thiên cổ, Tiểu Tình chưa chắc không so được với họ đâu.

Hắn nói hắn không thèm để ý, ai để ý, kẻ đó chính là thằng con hoang.

Hai thằng con hoang tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh đều im lặng, vùi đầu ăn thịt uống rượu, trong lòng buồn bực đến mức đỏ bừng mắt.

A Căn thấy tôi không nói lời nào, nói rõ với tôi là tình nghĩa huynh đệ, nhưng mà hắn và Tiểu Tình là tình cảm thật, cuộc sống chịu đựng từng ngày, trên đời này tìm được người bầu bạn không dễ dàng, hắn không muốn vì sự tình trước kia ảnh hưởng đến tình cảm chân thành giữa hắn và Tiểu Tình. Việc này về sau đừng nói nữa, đặc biệt là trước mặt Tiểu Tình, càng là một chữ cũng không được nói, nếu không...Nếu không đừng làm huynh đệ nữa.

Hắn nói quyết tuyệt như thế, chúng tôi có thể nói gì hơn? Chỉ nói uống rượu thôi, uống rượu thôi...

Ăn cơm chiều, A Căn nói ô tô tôi đậu trong tiểu khu của hắn, tự mình đi lấy đi, giao xong sổ sách quay về cửa hàng. Tiểu Đạo Lưu Manh kéo ống tay áo tôi, nói anh bạn này của cậu nếu không phải mắc bệnh điên, thì là trúng tà vật, mê hoặc tâm thần, bị vỏ ngoài che mắt, nhìn không rõ ràng nữa, đúng không? Lục Tả cậu thấy thế nào? Tôi xoa mũi, trầm ngâm, nói không chừng đây là tình yêu chân chính, không thể tách rời đó!

Trong nháy mắt ánh nhìn của Tiểu Đạo Lưu Manh trở nên u buồn tang thương, anh ta run rẩy môi, nói: "Chúng ta đã không còn tin tình yêu nữa..." Anh ta tựa hồ có một bụng chuyện xưa muốn tìm tôi bộc lộ, song tôi lại nhấc cái mông, lười nghe anh ta trình bày chuyện thanh xuân. Tiểu Đạo Lưu Manh hí ha hí hửng theo sát tôi đi ra, cuống quít oán trách, nói tôi là đồ không có kiên nhẫn, chẳng có chút nghĩa khí chăm lo cho tâm tình bạn bè gì cả.

Lấy xe xong, tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh về nhà của tôi ở nội thành nghỉ ngơi trước, thương lượng lịch trình đi Giang Tô.

Anh ta nói cũng chưa thông báo về nhà, không vội một hai ngày này, nhìn tình hình của con gái nuôi Đóa Đóa của anh ta, tạm thời vô phương, trước chấm dứt xong chuyện A Căn rồi tính. Căn nhà này ở chưa được vài ngày, tôi lại chạy một chuyến đến trung tâm môi giới, treo nhà ở chỗ này xem có thể cho thuê không, phụ chút tiền nhà. Thấy thời gian không còn sớm, tôi cũng lười ra ngoại ô xem thử, dù sao hai vợ chồng đó đều ổn định chuyển tiền vào tài khoản của tôi.

Đến 6 giờ tối, tôi cùng Tiểu Đạo Lưu Manh ra khỏi cửa, sau đó đến địa điểm ăn cơm đã hẹn trước.

Đến quán ăn rồi, A Căn vẫn chưa đến, chúng tôi đợi trong chốc lát, mấy nhân viên trong cửa hàng đều đã tới, vừa hỏi, mới biết được A Căn đi đón bạn gái của anh ta. Chúng tôi đợi đến 7 giờ, tất cả mọi người đã đến đông đủ, trong phòng ăn rất náo nhiệt. Lúc này cửa bị đẩy ra, A Căn cùng một Vương San Tình mặc một thân áo lông tuyết trắng, túi khóa LV đi đến, bầu không khí lập tức đông cứng. Không tính lần ở Giang Thành kia, tôi và Vương San Tình đã nửa năm không gặp, cô ta trước kia rất tin phục tôi, tôi cảm thấy cũng không cần thiết đứng dậy, liền ngồi chào họ rồi gọi đến ngồi bên cạnh tôi.

Yên vị đâu ra đó, Vương San Tình chào hỏi tôi rất thân thiết, nói đã lâu không gặp anh Lục, không ở lại ngôi miếu nhỏ này nữa, gần đây đi đâu phát tài thế?

Cô ta nói chuyện khách khí, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra được cảm giác bề trên nhàn nhạt, chỉ gật gù, không nói thêm gì. Lúc này gọi món ăn, một đám người ầm ĩ đùa giỡn, tôi thừa cơ đánh giá Vương San Tình: Đây là một cô gái rất có tư sắc, mày lá liễu mắt phượng, mặt trái xoan, có trang điểm, vô cùng diễm lệ. Cô ta trẻ tuổi, hình như còn nhỏ hơn tôi 2 tuổi, cả người tỏa sức sống. Chẳng qua do kiếp sống trụy lạc hơn nửa năm nay, cơ hai bên cổ có chút nhão, đầy nếp nhăn, hiển nhiên là làm nhiều chuyện kích thích, cổ mềm căng ra.

Những cái này chỉ là chuyện nhỏ, đẹp xấu không liên quan gì đến tôi, nhưng mà, hắc khí quanh thân cô ả, lại khiến tôi lăn tăn kinh hãi.

Dáng vẻ này, hiển nhiên cũng là cửa hông và tà đạo, hơn nữa còn là loại rất ác độc. Như thế xem ra, hắc khí trên đầu A Căn, hiển nhiên cũng không phải do hắn đụng trúng tà vật, mà là bị Vương San Tình này lây nhiễm; Hơn nữa, một tràn bộc bạch của A Căn lúc trưa, phần nhiều cũng không xuất phát từ bản tâm của chính hắn.

Tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh liếc nhau, cùng cảm giác: Việc này chắc chắn có kỳ hoặc!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn...

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b...

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,...