Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 7 - Chương 2

 Chương 2 - Bám đuôi

Bạn bè liên hoan, đông người nhiều mắt, hai chúng tôi cũng không tiện lên cơn, chỉ cùng theo mọi người dùng bữa uống rượu.

Tôi và bọn họ đã lâu không gặp, lại vừa sau tết không lâu, mấy đứa già dặn ầm ĩ một phen xã giao, bầu không khí nhất thời cũng sôi nổi hơn nhiều, rất nhiều người tới tìm tôi uống rượu, la ó muốn chuốc cho tôi sấp mặt, ngay cả mấy cô gái bình thường không uống rượu được cũng đẩy cam vắt ra, bưng ly to chung nhỏ bia tươi rượu đế lên, lôi kéo tôi, quấn lấy đòi tôi uống hết.

Tôi có Kim Tằm Cổ hộ thân, đương nhiên ai đến cũng không từ chối, dũng cảm uống rượu, uống ừng ực.

Tiểu Đạo Lưu Manh cũng không nhàn rỗi, chưa tới nửa giờ, đã cùng một em gái mới vào làm tán gẫu đến nồng nhiệt, kéo bàn tay phải trắng nõn mịn màng của người ta, xem vân lòng bàn tay, cuối cùng, còn lấy được số di động và QQ của người ta lưu vào điện thoại.

Anh ta thật ra chẳng hề thay đổi chút nào.

Một phen cố sức uống, vốn đang vào đoạn mấu chốt cuối cùng của bài hát, nhưng mấy đội viên chủ lực đều lần lượt bị tôi chuốc sấp mặt, chạy trốn xuống dưới bàn. Tới hơn 9 giờ tối, bụng tôi căng đến khó chịu, chạy vào WC xả nước, lúc ra, vừa vặn nhìn thấy Vương San Tình dựa vào vách tường sáng bóng, vẻ mặt hăng hái đánh giá tôi đang đi ra. Cô ả đêm nay không hề uống rượu, chỉ uống cam vắt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ, mũi thở khép mở, môi mọng chúm chím, tựa hồ đang mong chờ xảy ra chuyện gì đó.

Ánh mắt của ả như làn thu thủy sóng sánh, tình tứ nhìn tôi ra khỏi phòng vệ sinh.

Tôi nhìn ả, chờ đợi ả nói chuyện.

Ả im lặng một hồi, đột nhiên tỏ tình cùng tôi: "Anh Lục anh có biết không? Thật ra người em thích chính là anh, em luôn rất thích anh, tại sao anh ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn em thế? Cái con Tiểu Mỹ cợt nhả đó mỗi ngày đều quấn quít lấy anh, anh lại không để ý đến em, cho nên em mới chọn Minh Tuyên. Nhưng không ngờ, Minh Tuyên là một thằng ăn bám nhẫn tâm như vậy, thế mà bảo em ra ngoài làm gái nuôi hắn? Được rồi, em nuôi hắn, không ngờ hắn thế mà cầm tiền em kiếm được, lại đi bao một thiếu phụ! Bây giờ em đã giải thoát, anh Lục, em với anh đến với nhau. Ừm...có được không?"

Nói xong, ả nhào tới chỗ tôi, thế mà muốn ôm lấy tôi.

Tôi hết sức bất ngờ việc ả sẽ nói với tôi như vậy, nghe vào trong tai, cảm giác đầu tiên của tôi đương nhiên không phải vui như chim sẻ nhảy nhót, ngược lại rất chói tai, có một loại cảm giác âm mưu, ả vừa nhào tới, tôi vội vàng tránh ra, trốn vào WC nam, cách khe cửa, tôi lạnh lùng hỏi ả làm gì thế? Đùa giỡn cợt nhả sao? Nhớ cho kỹ, bây giờ cô là bạn gái của A Căn rồi, không còn là gái bán hoa như trước, tôi cũng không phải khách, xin tự trọng!

Ả ta ôm một cái chưa đắc thủ, nước mắt liền rơi xuống, chắn ngay cửa, mặt mày thảm đạm nức nở, nói ả thích tôi, A Căn chỉ là do hắn theo đuổi mà cảm động, mới đồng ý với hắn. Ả nói anh Lục anh chắc chắn cũng sẽ thích em, tối nay chúng ta hãy ở bên nhau nhé?

Ả nói xong, còn thổi hơi, thổi tới tôi một mùi hương ngọt, rất nồng, mùi kia tôi chưa quen, nhưng vật nhỏ nào đó trong bụng lập tức hưng phấn, nó vốn định ngủ vùi lại chít chít kêu, còn muốn phá thể mà ra.

Tôi đương nhiên không dám để Kim Tằm Cổ tùy tiện xuất hiện, chỉ đóng cửa lại, bảo ả mau tránh ra.

Tôi biết, một màn này nếu để cho A Căn chứng kiến, thì huynh đệ thật sự sẽ không cần làm nữa.

Đóng cửa, tôi ở trong đợi 5 phút, lúc này có người mở cửa ra, bị chặn lại, mở không ra, liền gõ mạnh cửa, dùng hết sức đấm, hùng hùng hổ hổ, tôi nghe âm thanh là tên già dặn giữa trưa tôi gọi điện thoại, liền cho hắn vào, hỏi bên ngoài có ai không? Hắn khó hiểu, làm gì có? Nào có ai đâu? Nhịn khó chịu, hắn mở quần xả nước, vừa hỏi tôi ở đây trốn ai sao? Tôi lắc đầu, nói không phải, rửa tay cùng hắn rồi cùng nhau quay về ghế ngồi.

Sau khi vào, tôi cố ý nhìn thoáng qua Vương San tình, chỉ thấy ả đã dặm phấn, điềm nhiên như không ngồi kề tai nói nhỏ cùng A Căn, mắt không thèm liếc tôi lấy một cái, khiến trong lòng tôi sinh hoài nghi.

Tôi ngồi xuống, thấy mọi người đều đã uống say, liền đề nghị hôm nay ngưng tại đây, mọi người giải tán.

Nghe xong lời của tôi, ngoại trừ mấy gã đã say, tất cả mọi người đều ăn ý nói hôm nay uống thật đã đời, đặc biệt anh Lục, ai đến cũng không từ chối, uống không dưới 3 cân rượu đế, thế mà đầu cũng không choáng mắt cũng không hoa, tinh thần tỉnh táo, đâu chỉ lợi hại, mà là cực kỳ lợi hại. Tôi và A Căn đến quầy tính tiền, có Vương San Tình trông coi, hơn nữa hỏa lực chủ yếu của mọi người đều tập trung trên người tôi, hắn uống thật ra cũng ít hơn, tôi đang muốn kéo hắn kể về chuyện vừa rồi, Vương San Tình đi ra theo, như hình với bóng.

Không có cơ hội trò chuyện riêng, tôi nói không nên lời, chỉ đành thôi.

Uống rượu rồi không thể lái xe, tôi gọi vài chiếc taxi đưa đám nhân viên cửa hàng trở về, lại bảo một tài xế công ty lái xe thay giúp chúng tôi lái xe. A Căn cũng có xe, đương nhiên do Vương San Tình phụ trách đưa hắn về. Mọi người vẫy tay tạm biệt nhau, nhìn đám người quen thuộc này chui vào xe, sau đó hòa vào trong bóng đêm rực rỡ mê ly, Tiểu Đạo Lưu Manh hỏi tôi muốn làm thế nào? Tôi nhìn chằm chằm chiếc ô tô chở A Căn chậm rãi chuyển hướng chạy về phía đông, nói một vạn năm dài lắm, chỉ sống vì hôm nay, hôm nay nếu không đá lật mồm con đĩ lẳng lơ làm hại nhân gian này, e rằng A Căn sẽ bị lừa bán luôn cả cái mông.

Tiểu Đạo Lưu Manh cười ha ha, nói không phải hắn còn một anh họ lắm tiền sao?

Anh ta nói thế, tôi trái lại đã lâu chưa gặp ông chủ Cố rồi.

Thấy xe đi xa, tôi và anh ta nhanh chóng lên xe, sau đó vội vã nói tài xế lái thay đuổi theo chiếc Buick Excelle màu đen đó. Tài xế nhìn bề ngoài có vẻ là người trầm ổn, cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, không hỏi nguyên do, đánh vô lăng, đi theo dõi chiếc xe A Căn đang đi. Xem chừng Vương San Tình là lính mới, lái cũng khá thong thả, cho nên cũng chưa đến nỗi mất dấu, đi một mạch vòng quanh non nửa thành phố, đi tới một khu dân cư, ô tô đậu ở dưới lầu, tôi nhìn họ đậu xe xong, liền trả tiền cho tài xế kia, đậu xe ven đường, dặn dò hắn bắt ô tô trở về.

Sau khi tài xế lái thay đi khỏi, tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh thảo luận trong các tà môn pháp thuật được biết đến, rốt cuộc là cái gì có thể gây ra loại thay đổi này của A Căn?

Tiểu Đạo Lưu Manh nói cái anh A Căn này, ngày thường đang là một người bình thường, thần thanh khí sảng, xử lý hai cửa hàng như vậy, lao tâm lao lực, nhiều ít cũng là người khôn khéo, nhìn ánh mắt, không ngây dại, hiển nhiên không phải trúng mê hồn thuật, cũng không phải thuốc, loại bỏ phần lớn Hắc Vu Thuật, vậy còn cái gì? Quả thật em gái kia "mị" lực hơn người, kỹ năng giường chiếu vượt trội, khiến người anh em này đầu óc u mê?

Chúng tôi đều rất nghi hoặc, rất nhiều thứ thần kỳ, nói toạc ra kỳ thật cũng không lợi hại đến vậy, ví dụ trong 12 pháp môn có ghi chép "Nhúng tay vào chảo dầu", "phòng vắng nghe linh", "triệu hoán vật sống" vân vân, lúc ấy vẫn rất thần bí, hiện giờ xem ra cũng chỉ là một ít ma thuật thay xà đổi cột. Ví dụ như giảng đạo, bói toán, giải mộng các loại, cũng không thể nói vô dụng toàn bộ, nhưng ít nhất chỉ cần có thể vận dụng tốt nội dung của tâm lý học hiện đại, là có thể kéo tơ lột kén mà phân tích thấu triệt.

Làm thế nào để một người nảy sinh hứng thú, hảo cảm với mình, hơn nữa cuối cùng còn yêu mình, thật dễ dàng công kích vào trái tim người khác phái -- điểm này, Tiểu Đạo Lưu Manh làm vô cùng tốt, bằng không dựa vào diện mạo hèn mọn đạo phó Toàn Chân Đạo Đệ Lục Đại chưởng giáo Tông Sư "Doãn Chí Bình" của anh ta, tất nhiên sẽ không thể đi bắn quét khắp nơi, gây tai họa cho các thiếu nữ ngây thơ (có lẽ còn có thiếu phụ) được -- đương nhiên, càng nhiều lúc, vị nhân huynh này vẫn theo thói quen dùng tiền để giải quyết vấn đề, đơn giản, thô bạo, mà lại hiệu suất cao.

Chúng tôi đã thảo luận một phen, không có kết quả, cơn nghiện của Tiêu Khắc Minh lại phát tác.

Anh ta run như cầy sấy, trán toát mồ hôi lạnh, cơ thể co giật, vô cùng khủng khiếp. Anh ta run run nói tôi cứ làm theo ý mình, sau đó hai tay nâng bụng dưới, làm thành hình cái vò, bắt đầu luyện tĩnh công.

Tôi thấy môi anh ta trắng bệch không ngừng run rẩy, thở dài, trên thế giới này người nghiện nhiều như lông trâu, nhưng có thể bình tĩnh như anh ta, tôi nghĩ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay nhỉ? Tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là Tiêu Đồng trong phim truyền hình nổi tiếng năm 99《Vĩnh Viễn Không Nhắm Mắt 》, lần đầu tiên có sợ hãi thật sâu với ma túy. Mà A Căn, hắn thế này, cũng là trúng độc dược tinh thần rồi...

Tiểu Đạo Lưu Manh ngủ, tôi làm sao đây?

Nơi này là nhà A Căn mới mua, tặng Vương San Tình, người trong cửa hàng chưa ai từng đến, nếu không phải tôi theo dõi họ, ngay cả nhà ở đâu cũng không biết, đừng nói chi là số tầng số nhà. Một mình lẻn vào, không thực tế, dưới lầu có bảo vệ, có máy quay theo dõi, hơn nữa tôi cũng không phải siêu nhân; Hay là, trực tiếp gọi điện thoại cho A Căn, vào đó nói chuyện với hắn -- thế này hiển nhiên lại càng không thực tế, nói cho hắn biết bạn gái hắn ngăn tôi lại trước nhà vệ sinh tỏ tình? Hay là nói cho A Căn biết hắn bị Vương San Tình động tay chân, mê muội đầu óc?

Chính vì bị động tay chân, cho nên một khi đề cập tới Vương San Tình, A Căn nghe ai, dùng cái mông để nghĩ cũng có thể biết được đáp án.

Đến lúc đó, sợ rằng thật sự như A Căn nói, huynh đệ cũng không cần làm nữa.

Tôi bắt đầu đau đầu rồi, không còn cách nào nữa, chỉ đành dùng hai tay tạo thành chữ thập, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Xin mời Kim Tằm Cổ hiện thân, xin mời Kim Tằm Cổ hiện thân..." Chỗ ngực truyền đến một tràn lạnh lẽo, sâu béo lấp ló ngó ra, dáng vẻ buồn ngủ chưa tỉnh, tôi lấy ra nửa bình rượu trắng mang theo lúc ăn cơm, nó không chút khách khí chui vào, một trận nhồm nhoàm ngấu nghiến, lúc ra tựa hồ còn đánh một cái ợ hơi.

Tôi kể mọi chuyện cho nó, nó không thèm để ý, ngược lại bò tới mặt Tiểu Đạo Lưu Manh đang nhắm mắt ngồi thiền, cơ thể béo ú nhúc nhích.

Nháy mắt, thằng nhãi này thế mà bò vào lỗ mũi của Tiểu Đạo Lưu Manh.

Tôi hết hồn, đây là tình huống gì? Sâu béo chuẩn bị bỏ lại sân nhà, chuyển qua chỗ mới sao? Khi cái đuôi của Kim Tằm Cổ đang biến mất trong lỗ mũi của Lão Tiêu, anh ta mới có cảm giác, mở mắt, nhìn tôi, vẻ mặt hoảng sợ, hỏi xảy ra chuyện gì? Tôi nói tôi không biết đâu, anh ta giận dữ, nói con sâu nhà cậu, cậu không biết? Thứ này cậu cũng không trông coi?

Tôi lau mồ hôi, hỏi con nhỏ đó bò tới đâu rồi?

Tay anh ta chỉ trên ngực, chốc lát thì chỉ dạ dày, chốc lát thì chỉ phổi, qua một hồi chỉ đến đầu.

Hai chúng tôi hoảng sợ hồi lâu, như một đôi cẩu nam nam sau khi say rượu tỉnh dậy phát hiện cả hai đều trần truồng nằm trên giường, có một loại hoảng sợ vượt khỏi phạm vi suy nghĩ được. Sâu béo không chịu nghe triệu hoán, tôi cũng không kết nối được, thỉnh thoảng nối được tín hiệu, thông tin đều là "Ăn ngon, ăn ngon..." các loại, chúng tôi đều mù mịt nhìn nhau, ước chừng 5 phút, Tiểu Đạo Lưu Manh quát to một tiếng "A", một tiếng run rẩy này, mang theo kinh hoảng, khiếp sợ, mất tự nhiên, khổ sở...Cùng với chút hưng phấn nho nhỏ, rất khó tưởng tượng ra ngôn ngữ của nhân loại có thể bao hàm nhiều tình cảm như vậy, tôi sốt ruột, hỏi xảy ra chuyện gì?

Mặt Tiểu Đạo Lưu Manh biến thành màu đen, mím môi không nói lời nào.

Đây là khoảng im lặng hiếm có của anh ta. Qua chốc lát, Kim Tằm Cổ từ phía dưới chỗ ngồi chạy ra, loạng choạng, từ trong khe hở của ô tô chui ra ngoài, đầu tiên là ngửi thử ô tô của A Căn, sau đó bay lên trên, biến mất trong tầm mắt của tôi. Tôi vỗ vỗ Tiểu Đạo Lưu Manh, hỏi anh ta không sao chứ, anh ta phục hồi lại tinh thần, nói không sao, nói rằng Kim Tằm Cổ của cậu bình thường cũng thích như vậy à?

Tôi không biết anh ta nói gì, hỏi sao thế?

Anh ta không hỏi, trực tiếp mở cửa xe, chạy đến ven đường ói ra, âm thanh kia, dữ dội mà bi tráng.

Tôi không để ý tới anh ta, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, dùng ý niệm trong đầu kết nối bay đến chỗ ở của A Căn và Vương San Tình, thử tìm kiếm Vương San Tình kia, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, khiến A Căn như bị ma quỷ ám, cam tâm tình nguyện trả giá tất cả.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn...

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b...

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,...