Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 9.1

 Cái chết của bác sĩ 01

Trâu Thanh Hà mừng khấp khởi vỗ sầu riêng đã bọc kỹ trong ba lô, mùi đó thỉnh thoảng vẫn lủi ra, tưởng tượng đến dáng vẻ của các bạn cùng phòng tranh nhau ăn thì nhịn không được muốn cười to. Đứng ở cửa phất tay với anh Liễu rồi nhìn theo xe mô tô mãi đến khi nó biến mất trong tầm mắt. Lúc này mới xoay người đi vào trong trường.

Một thân đồ mới giày mới có niềm vui sướng khi trải qua năm mới. Sắc trời âm u gió lạnh thổi nhưng không có mưa và tuyết rơi, người đầy ấm áp.

Mỉm cười cùng bạn học quen và không quen cũng gật đầu thăm hỏi.

"Đám quỷ lười đã thức dậy chưa?" Cửa bị cậu đẩy mạnh ra, còn tưởng rằng đám kia chưa rời giường, hôm nay thức dậy sớm ha.

"Các cậu sao thế?" Một mảnh mây mù thê lương. Con mắt đo đỏ cũng lạ dọa người, hiển nhiên cả đêm chưa hề ngủ. Đếm đầu người, một, hai, ba còn có mấy cái đầu đây?

"Tiểu Hà!" Lão đại Triệu Trí Siêu nghẹn ngào nhào tới.

"Đây là làm sao vậy?" Ôm lấy hắn, cởi ba lô xuống. Diêu Phong tiến đến đóng cửa rồi đè thấp giọng nói: "Lão nhị bị bắt rồi."

"Cái gì?" Giọng Thanh Hà hơi lớn, Trần Giai Tuấn lập tức bưng kín miệng của cậu.

"Tụi mình không biết nên làm gì nữa, lúc đó lão Đinh đã cùng đi theo qua đó rồi."

"Chuyện xảy ra khi nào? Nói tường tận hơn đi. Càng là những lúc thế này càng phải tỉnh táo." Trâu Thanh Hà vỗ vai lão đại ngồi trên giường, xem ra lão đại hoàn toàn không trông cậy được. Diêu Phong và Trần Giai Tuấn coi như bình tĩnh.

"Lão nhị xế chiều hôm qua hắn ra ngoài, lúc trở về đã qua bữa tối, tôi cũng không nhìn đồng hồ kỹ xem rốt cuộc là mấy giờ. Chẳng biết làm sao, một lát hắn ngay cả giày cũng chưa cởi đã ngã xuống giường. Lão lục còn cười nhạo hắn có phải bạn gái theo đuổi đã đá cậu bít cửa không. Ước chừng khoảng 9 giờ tối, chúng tôi đều đang ở trong ký túc xá. Có hai cảnh sát mặc thường phục gõ cửa tiến vào, vừa vào cửa đã đưa ra giấy chứng nhận. Lão Đinh học luật có xem kỹ giấy chứng nhận nói là đồ thật. Cảnh sát liền hỏi ai tên Hoàng Tùy Vân. Sau đó hỏi hắn 4 giờ đến 6 giờ chiều đã ở đâu. Hoàng nhị lang từ trên giường ngồi dậy. Hắn nói đi lang thang trên đường. Sau đó cảnh sát nói hắn đang nói dối, có nhân chứng nhìn thấy hắn từng xuất hiện ở hiện trường vụ án. Sau đó nói muốn mời hắn đến cục cảnh sát để hợp tác điều tra. Lão Đinh nói phải dùng thân phận luật sư biện hộ đi cùng Hoàng Tùy Vân. Cảnh sát nói lão nhị là tình nghi trong vụ án giết người." Trần Giai Tuấn kể thong thả, trong lúc kể Triệu Trí Siêu lại sắp rơi nước mắt.

"Bọn tôi có gọi cho cậu. Cậu không nghe máy." Diêu Phong đưa khăn mặt của lão đại lau. "Bọn tôi một mực chờ cậu, nếu sáng nay cậu còn chưa sang đây sẽ đến phòng học tìm cậu. Không phải trước kia cậu từng kể chuyện phá án sao? Có quen cảnh sát không?"

Thanh Hà gật đầu. "Việc này không gấp được. Có nhớ những cảnh sát dẫn hắn đi là ở đâu không?" Ánh mắt cậu dò xét qua lại giữa Trần Giai Tuấn và Diêu Phong."

"Phân cục tây thành."

"Hai cậu ai đi cùng tôi? Lão đại nên trở về đi học thôi."

"Tôi không muốn, tôi cũng đi cùng."

"Không được, nếu cậu lại lạc đường, bọn tôi lại phải đi tìm cậu." Diêu Phong lập tức bác bỏ: "Cậu phụ trách giúp chúng tôi làm cơm trưa là được rồi."

"Chỉ sợ đến giữa trưa còn chưa về. Tôi cũng tán thành lão đại ở lại đây, ba chúng ta cùng đi."

"Mọi người đều tự trở về xin phép. Cũng phải giúp lão Đinh và lão Nhị xin phép. Việc này có lẽ còn chưa kinh động đến phía nhà trường, chúng ta cũng không nên làm kinh động đến trường học mới tốt." Thanh Hà mở ba lô, mùi sầu riêng tuôn trào, chẳng qua mọi người đều không có tâm trạng chú ý.

Lấy sổ điện thoại ra, Thanh Hà trầm ngâm.

Số trên sổ điện thoại chỉ có một trang, anh Liễu và các anh chị dâu của anh Liễu còn có của Quý Giai. Bây giờ tổ công tác của Quý Giai đã chuyển ra hoạt động ngoài sáng, thứ bảy mấy tuần trước còn gặp mặt nữa. Tìm ai? Tìm anh Liễu sao? Không ổn lắm, anh Liễu bây giờ chịu xa lánh bị đông đá trong phòng hồ sơ rồi...

"Không tiện tìm?" Diêu Phong nhìn cậu chậm chạp không thấy hành động thì có chút sốt ruột.

"Không phải." Trâu Thanh Hà cười khổ, Diêu Phong là người khá nhạy cảm chỉ sợ hiểu lầm rồi. "Tôi đang nghĩ xem tìm ai thì thích hợp."

Diêu Phong mừng rỡ: "Nói như vậy còn có lựa chọn? Lúc này quan lớn đã có tác dụng."

Không biết ai làm quan đâu." Ôi, tình hình Trung Quốc lúc này, ai cũng quen dùng quan để đè người nhỉ.

"Trước khi biến rõ chân tướng rõ ràng của sự việc. Chưa hẳn cần phải tìm người." Trần Giai Tuấn ngăn cậu lại: "Sự việc phải làm rõ ràng mới dễ vạch ra đối sách sau này. Chúng ta không thể tự loạn trận cước." Đầu óc vất vả cả đêm, Trần Giai Tuấn đã rửa mặt nước lạnh sạch sẽ, người đã tỉnh táo.

Lời này của hắn khiến Thanh Hà thở dài một hơi. Cậu thật sự không muốn làm tiểu quỷ không tách được khỏi người lớn. Cũng không muốn việc gì cũng dựa vào anh Liễu.

Ba người hội hợp ở cửa trường học.

"Tôi đã báo hai người họ xin nghỉ một ngày." Diêu Phong khoác áo bông lên người, không ấm đủ để chống cự lại gió lạnh. Cái áo này đã vài năm rồi nhỉ? Nhìn thấy có nhiều chỗ tét bông cũ, có hơi ngắn.

Thanh Hà gỡ xuống khăn choàng trên cổ: "Quấn trước đi."

Diêu Phong ngẩn ra, nở nụ cười: "Cám ơn." Khăn quàng cổ sợi len to thật ấm áp, có thể bọc nửa khuôn mặt.

Thành thật mà nói địa chỉ của công an phân cục tây thành ba người này đều không biết.

Thanh Hà theo họ quẹo vào trong quán ăn hỏi đường. Nhìn quán ăn đặt máy điện thoại hấp dẫn, muốn cầm nó lên...

Thanh Hà chung quy không đỡ được hấp dẫn. Cậu bấm số điện thoại của Quý Giai: "Anh Quý."

"Là ai đó." Trong tiếng ồn ào truyền đến giọng của Quý Giai.

"Là em, Thanh Hà."

"Ồ. Hiếm có nha. Bây giờ không phải đang học sao? Cừ thật! Em thế mà trốn học!" Mặc dù thời đi học y cũng làm không ít chuyện trốn học...Thằng bé nghe lời này thế mà cũng biết trốn học, chẳng lẽ cãi nhau với lão Liễu rồi?

"Có việc. Đã quấy rầy anh Quý làm việc sao?"

"Không vội." Hắn dựng thẳng lỗ tai lên, có lòng làm người hòa giải.

"Vậy anh có biết công an phân cục tây thành không?"

"Biết chứ. Hỏi nó làm gì?"

"Em có một bạn cùng phòng chẳng biết sao bị đưa đi rồi."

"Việc này đừng ngại tìm đại ca của em nè." Quý Giai sảng khoái nói: "Em ở đâu, anh sang một chuyến xem thử có phải hiểu lầm hay không."

"Vẫn đang ở gần trường học. Bọn em không hỏi được địa chỉ nên không bắt xe đi được..."

"Cứ ở đó chờ, anh sang đón em." Quý Giai bên kia đã cúp điện thoại.

"Thế nào?" Diêu Phong và Trần Giai Tuấn đều nhìn cậu.

Thanh Hà gật đầu: "Anh Quý nói muốn đến đón chúng ta. Anh ấy là cảnh sát." Vẫn là đừng kỳ vọng quá cao thì tốt hơn.

"Đồng hành cũng là chuyện tốt." Trần Giai Tuấn rút tay vào trong tay áo giậm chân một cái ngửa cổ nhìn trời: "Nghe dự báo thời tiết hôm nay mưa nhỏ kèm tuyết. Thanh Hà, nếu không tiện vẫn đừng nên cuốn người quen vào." Lời này nói đến cuối thì nhỏ lại, Thanh Hà ngẩn ra.

"Thanh Hà đáng tin." Diêu Phong ước chừng không nghe được lời Trần Giai Tuấn nói, mừng rõ khoác vai Thanh Hà. "Không biết phải đợi bao lâu nhỉ." Hắn cũng giậm chân hoạt động để nhiệt độ cơ thể tăng lên.

Quý Giai là ngồi taxi đến, ánh mắt quét một vòng qua đám tân sinh năm nay rất có uy nghiêm của cảnh sát: "Ngại quá, hai vị này là?"

"Bạn cùng phòng của em."

"Đi theo thêm phiền, về đi học trước đi! Thanh Hà, kể trước với anh những chuyện đã xảy ra." Xe taxi vẫn chờ đó.

"Bọn em cũng muốn đi." Diêu Phong và Trần Giai Tuấn cũng không dễ đuổi đi.

"Quên đi, đi chung thôi." Lạnh muốn chết, lại lằng nhằng tiếp tiền xe càng mắc.

Sau khi lên xe nhanh chóng ấm áp hẳn. Trần Giai Tuấn một chữ cũng không thiếu mà lặp lại những gì đã kể cho Thanh Hà. Thanh Hà bội phục hắn nha, trí nhớ của Trần Giai Tuấn cực kỳ tốt.

"Lần sau cứ ra đường trực tiếp gọi chiếc xe, hai đầu Bắc Kinh này họ thông thuộc nhất."

Thanh Hà và Diêu Phong đồng loạt đảo mắt.

Dư tiền lắm hả? Diêu Phong là một học sinh nghèo không thể tiết kiệm hơn, nếu có tiền gọi xe còn không bằng mua gì đó ăn.

"Anh Quý, anh thấy thế nào?"

"Chỉ cần nói rõ sự việc, căn bản không cần đưa đến cảnh cục. Nhưng mà nhân chứng có thời gian riêng...Lúc hợp tác điều tra đừng nói dối dừng quanh co, cảnh sát sẽ không tạm giữ người tình nghi quá 24 giờ. Thế nhưng, chỉ cần có hành vi nói dối hoặc giấu giếm...Cứ đến đó tìm hiểu tình hình trước đã."

Nhìn ba thiếu niên nhiệt huyết chen chúc ngồi chung phía sau...Quý Giai nở nụ cười, y cũng có năm tháng tươi đẹp thế này. Cũng từng cùng ba người bạn thân chen chúc sau một chiếc xe. "Cũng không cần quá lo lắng. Các cậu không tin tưởng bạn mình sao? Thanh Hà, em cảm thấy cái cậu Hoàng gì đó có thể giết người không?"

Nhìn ba đứa lắc mạnh đầu.

Quý Giai nở nụ cười.

"Người chết là ai?" Quý Giai hỏi.

Ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Không biết nha.

"Vậy các cậu có phát hiện khoảng thời gian gần đây bạn Hoàng có gì khác thường không?"

"Cái này...lão nhị hắn gần đây...Tinh thần rất sa sút." Diêu Phong đáp.

"Tinh thần rất sa sút là chỉ..."

"Quả thật khá khác thường, hắn vốn là người rất sôi nổi...Nói thế nào nhỉ...Là loại người biết đem mặt tốt nhất của mình biểu hiện ra ngoài. Chung quy sẽ có người vây xung quanh hắn, khác phái còn nhiều hơn. Nhưng mà, khoảng thời gian gần đây mặt hắn không còn sáng sủa như trước nữa, cũng không hòa nhã với các bạn khác giới đến gần hắn. Có khi sẽ đột nhiên mất tích, sau đó trở về vẻ mặt sẽ có chút đờ đẫn. Ban đầu còn tưởng hắn đang yêu, nhưng cũng không giống loại yêu đương trai gái ngọt ngào." Vẫn là Trần Giai Tuấn trả lời. Dù sao cũng là cao tài sinh của khoa Trung văn, về mặt ngôn ngữ rõ ràng mạnh hơn những người khác. Khi nói đến "trai gái ngọt ngào" còn quét mắt nhìn Thanh Hà một cái. Thanh Hà ngượng ngùng.

"Các cậu không hỏi thăm hắn à?"

"Chúng tôi là bạn bè, khi bạn đã không muốn nói tuyệt đối không nên mượn danh bạn bè để đâm thủng lớp bảo hộ của bạn mình." Lời này nói ra vô cùng mạnh mẽ. Là Diêu Phong, trong các bạn cùng phòng Thanh Hà và cậu ta có quan hệ gần gũi nhất. Có thể là do liên quan mật thiết về độ lệch gia cảnh, hai người đều tiêu tiền cẩn thận. Hơn nữa, Diêu Phong càng biết chọn mặt gửi lời hơn Thanh Hà, có khi một hai câu đã nói trúng tim rồi. Diêu Phong đối xứ với người khác nhau sẽ dùng thái độ khác nhau điểm ấy Thanh Hà bội phục nhất. Không giống cậu với ai cũng như nhau.

Quý Giai ngạc nhiên, y thế là người có chuyện là nói có rắm thì thả làm việc dứt khoát giòn giã. Lời này nói ra có chút chột dạ, khiến y nhớ lại chuyện làm mình cuối cùng hối hận không kịp...Miệng nói lung tung khiến Lâm Tiểu Lạc uống rượu giải sầu cuối cùng...

"Như vậy có tính là không đủ quan tâm không?" Trần Giai Tuấn lẩm bẩm nói: "Nếu lão nhị kỳ thật đang chờ chúng ta mở lời thì sao...Có chuyện gì tại sao không nói chứ? Mà chúng ta tại sao không hỏi chứ? Không phải đã nói mọi người là một khối sao, từng nói bốn năm này phải thành lập tình huynh đệ còn thân hơn cả huynh đệ ruột sao. Đối mặt con cháu cũng dùng giọng điệu tràn đầy tự hào nhắc về các anh em sao?"

Thanh Hà có chút khổ sở, dán khuôn mặt nóng lên thủy tinh lạnh băng.

"Cũng không phải sinh ly tử biệt." Đáng ghét, ngay cả bản thân Quý Giai cũng có chút cay họng. "Thời tôi học trường cảnh sát cũng có bạn thân rất thân giống các cậu là bạn cùng phòng. Rất thân. Nhưng các anh em của tôi cuối cùng..." Phía sau không nói ra, cũng không ai truy hỏi.

Hóa Vụ

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,