Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2012

Đoạn Long Đài - Chương 2

Chương 2 - Kinh biến Lúc Cố Thanh lần nữa mở to mắt, một khuôn mặt đàn ông xa lạ xuất hiện trước mắt cô, cô kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức nhớ tới chủ nhân của khuôn mặt này chính là Vũ Văn Thụ Học vừa quen biết khi sáng, nghĩ đến đây, Cố Thanh thoáng khẩn trương cúi đầu xem xét quần áo trên người mình, sau khi xác nhận bộ đồ màu trắng trên người mình vẫn chưa có tổn hại gì, Cố Thanh mới thở dài nhẹ nhõm. Diện mạo của bản thân lại giống người xấu vậy sao? Vũ Văn cười khổ gãi gãi đầu. Sau khi Cố Thanh đọc được vẻ bối rối của Vũ Văn, thoáng ngượng ngùng nở nụ cười. "Tôi vừa rồi làm sao vậy? Nơi này là tầng mấy?" Cố Thanh lúc này mới hồi tưởng lại chuyện trước khi té xỉu, sắc mặt lại xoát một cái trở nên tái nhợt. Vũ Văn nhìn chằm chằm vào mắt Cố Thanh hồi lâu, nhìn đến cả người Cố Thanh đều không được tự nhiên, anh mới chậm rãi nói ra: "Nơi này là tầng 1, tôi cũng không biết cô làm sao lại té xỉu trong thang máy, có phải cô tăng ca chưa ăn cơm tối, nên bị tụt hu

Đoạn Long Đài - Chương 1

Chương 1 - Lần đầu quen biết Do thời gian dài nhìn chằm chằm màn hình máy tính đầy chữ, đầu Cố Thanh bắt đầu có chút choáng váng, cô đứng lên đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa chớp ra, ánh sáng ấm áp lại không từ ngoài cửa sổ dũng mãnh tiến vào phòng như cô tưởng tượng, mà bị song sửa sổ bằng thủy tinh màu xanh biển đậm ngăn cách bên ngoài tòa nhà, phòng trong bị nhuộm thành một màu xanh, tản ra một cỗ hàn ý. Cố Thanh nhíu mày, dùng sức đẩy nắm tay cửa sổ, lại không nhúc nhích tí nào, cô nhìn kỹ xem, phát hiện khóa nguyệt nha (Tiêu: loại khóa dành cho cửa kéo, hình nửa vầng trăng) gỉ sét trên cửa sổ đã bị khóa chặt. Tâm tình của Cố Thanh thoáng cái trở nên kém hơn, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến làm ở cao ốc Đằng Long, trước khi thuyên chuyển công tác sang đây, cô chỉ đưa ra một yêu cầu với nơi làm việc mới, đó chính là văn phòng mới nhất định phải cực kỳ đầy đủ ánh sáng, Trần quản lý chi nhánh này thành khẩn thề sẽ vì cô sắp xếp gian phòng này nghe đâu là văn phòng được sửa sang tố

Đoạn Long Đài - Lời dẫn

Lời dẫn Trong thang máy tràn ngập mùi cá chình thối, trên thảm thấm ướt vết nước bẩn không rõ lai lịch, mọi thứ này đều do nhân viên nhà ăn tầng 24, bởi vì sự tồn tại của nó, trong thang máy mỗi ngày đều phải vận chuyển lượng lớn xác động vật. "Con mẹ nó tòa nhà lớn như vậy thế mà chẳng phân ra thang khách với thang chuyên vận chuyển hàng hóa." Bóng dáng một người đàn ông xuất hiện trong thang máy, anh nín thở một hơi, tận lực không để vị cá chình tiến vào lỗ mũi, thò tay sờ soạng từ nút tầng lầu tìm tầng 18, trên nút tầng trệt thế mà còn che một lớp mỡ động vật mỏng, anh chán ghét lấy ra khăn tay lau ngón trỏ. Nơi phục vụ công cộng tầng 18 có một máy in HP đã dùng nhiều năm, trước đó vài ngày rốt cục nhắm mắt xuôi tay, anh phụng mệnh đi xử lý chút việc hậu sự cho nó, thuận tiện cài cho máy tính của vài vị thím lớn tuổi chương trình diệt virus. Vừa nghĩa tới mấy bác gái hoàn toàn không hiểu máy tính lại quấn quít lấy anh đưa ra nhiều vấn đề chả hiểu ra sao   về máy tính

Độc Giả Thứ 7 - Vĩ Thanh

Phương Mộc xin nghỉ bệnh nửa năm. Buổi chiều hai tháng sau khi khai giảng, ánh dương quang chiếu rọi. Phương Mộc nhận được điện thoại của lão Đại. "Ký túc xá 2 đã bị phá dỡ." "Thật không, vì sao?" ". . . . . .Không biết." ". . . . . . . . ." "Khi nào thì cậu quay lại trường học?" "Qua một thời gian nữa, tớ cũng không rõ." "Chỉ còn lại bốn người chúng tớ." ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." "Chúng tớ đều rất nhớ cậu, thỉnh thoảng có thời gian quay lại nhìn xem đi." "Hảo." Cúp điện thoại, Phương Mộc cầm lấy nạng, bắt một chiếc taxi đến trường học. Khu 2 đã biến thành một đống tường ngói đổ vỡ, đủ loại máy móc xây dựng không biết tên trên công trường bụi bay mù mịt. Có rất nhiều người cũng tò mò đánh giá chàng trai chống nạng, sắc mặt tái nhợt này. Phương Mộc chọn một tảng đá ngồi xuống, nheo mắt nhìn tòa nhà tập thể đã từng xảy ra nhiều sự tình này. Có ngườ

Độc Giả Thứ 7 - Chương 18

Chương 18 - Nhật ký của Tôn Mai Khi Phương Mộc tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện. Cảnh ngộ đêm hôm đó khiến Phương Mộc ngoài nứt xương sọ còn thêm gãy xương mắt cá chân, trên người còn có vài nơi bị bỏng. Ngày thứ hai nhập viện, cậu lúc thì thanh tỉnh, đứt quãng nói lại hết thảy sự việc tình huống cho Hình Chí Sâm xong thì lâm vào hôn mê. Từ sáng sớm đến tối đều có hai cảnh sát sắc mặt âm trầm đứng ngốc ở cửa phòng bệnh. Hình Chí Sâm đến thăm cũng không e dè mà nói, cảnh sát đã đem Phương Mộc xem như là trọng phạm bị tình nghi cần phải điều tra, đại hào danh đao mà Phương Mộc nhắc tới kia, không tìm được ở hiện trường. Mọi người đều chết hết, chỉ có cậu còn sống, nguyên nhân không cần nói cũng biết. Một buổi tối kia, Phương Mộc bỗng giật mình tỉnh dậy. Trong phòng bệnh tràn đầy khói khiến người muốn ngạt thở, ngoài cửa ẩn ẩn có thể thấy ánh lửa chớp động. Cháy rồi. Phương Mộc muốn lớn tiếng hô lên, nhưng lại không sao phát ra thanh âm nào. Cậu liều mạng muốn ngồi dậy, th

Độc Giả Thứ 7 - Chương 17

Chương 17 - Tạ Mạc (diễn viên ra sân khấu chào cảm ơn khán giả) Cuộc thi cuối kỳ đúng hạn đã tới. Trong vài ngày cuối cùng, Phương Mộc nén xuống tâm tình, bắt đầu miệt mài học đêm, cuối cùng đem vài môn đối phó, điểm cao là không có khả năng, phỏng chừng chỉ có thể đạt yêu cầu. Ngày 17 tháng 1 năm 2000, môn cuối cùng của kỳ thi, Hoàn Cảnh Pháp Luật. Học sinh trong phòng học sắc mặt hoặc thong dong hoặc thấp thỏm. Không ít người trong miệng còn lẩm bẩm, liên tục lật tư liệu ôn tập, thậm chí, cẩn thận viết đáp án lên bàn. Cách giờ thi còn 10 phút, Phương Mộc quyết định đi WC một chút. Vừa vào cửa WC, liền trông thấy Chúc lão Tứ đang đứng ở gian trong, nhón chân hướng trong thùng nước thả vào gì đó. (thùng nước ở đây là thùng đựng nước cho kiểu đi vệ sinh ngồi chồm hổm, được đặt trên cao, với tay để giật nước.)  "Làm gì đó?" Phương Mộc hét lớn một tiếng. Chúc lão Tứ bị đọa đến toàn thân run lên, thứ gì đó trong tay thoáng cái rơi vào trong thùng nước, hắn quay đ