Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2016

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.2

Ánh đèn 02 "Cậu đang nghĩ gì?" Tề Ninh không hiểu sao Liễu Hạ Khê im lặng, ở bên cạnh anh suốt nhưng không nhìn thấy đối phương có nhiều trí tuệ trinh thám và mục đích điều tra hành động. Liễu Hạ Khê chỉ yên lặng dạo quanh phụ cận hiện trường. Soái Hiên là nhân chứng được cảnh sát bảo vệ, địa chỉ tạm thời của ông ta là do cảnh sát sắp xếp, trong một căn nhà lầu bảy tầng không thang máy trong tiểu khu dân cư phổ biến. Tiểu khu này vô cùng bình thường, không có khu trồng cây kiểng đẹp đẽ. . .Chỉ do năm căn nhà lầu làm thành một không gian hẹp, đậu được vài chiếc xe con, từ nam đến bắc đều có một cửa ra vào. Trái hai phải ba, mỗi tòa nhà đều có cửa sắt độc lập. Liễu Hạ Khê thử một chút, cửa sắt này không hề khóa. Đi lên cũng không ai lên tiếng cản lại. Từ lầu bảy nhìn xuống lầu với lầu xuyên suốt thông nhau ở lầu hai. Đi tới lầu hai mới phát hiện bệ thềm đó lại là chỗ ban công lộ ra ngoài của một hộ gia đình trong đó. Trên ban công đó trồng đủ loại thực vật và hoa cỏ không b

Đêm Mưa Tử Thần 1.c

Chương 1 - Lời nói dối chính nghĩa 3 Video theo dõi khách sạn Hoa Mỹ cho thấy: Lưu Tường Lâm và Vương Hủy vào ở lúc 20h38' ngày 20 tháng 8, trong lúc đó ngoại trừ gọi một lần phục vụ đưa cơm ra, chưa từng ra khỏi phòng, mãi đến rạng sáng 1h23' ngày kế mới trả phòng. Như vậy, tình nghi Lưu Tường Lâm có thể chính thức giải trừ. Kế tiếp, phải tiếp tục truy xét kẻ tình nghi từng có tiếp xúc dị thường với Vu Mai trước khi cô ta chết là Ngô Bằng, đồng thời đặt trọng điểm phá án trên nghề nghiệp của Vu Mai. Vu Mai là luật sư, có thể hùng biện, lưỡi khéo như lưỡi gà là nghề của cô ta, hung thủ giết chết cô ta lại cố ý cắt mất lưỡi cô ta, hiển nhiên ý đang trừng phạt. Mà ý nghĩa trừng phạt lưỡi càng sâu, có lẽ để trả thù hoặc cướp đoạt thân phận luật sư của cô ta. Vậy cái chết của cô ta, có thể là vì một vụ kiện tụng nào đó cô ta xử lý đã phạm tới lợi ích của đối phương, hoặc một vài tranh chấp dẫn đến trả thù không? Hạng Hạo Nhiên sau khi liên lạc cùng sở sự vụ luật sư, dặn dò Từ T

Đêm Mưa Tử Thần 1.b

Chương 1 - Lời nói dối chính nghĩa 2 Năm nay là năm nhuận, lập thu nếu so với năm trước thì muộn hơn nửa tháng. Lời người xưa nói chẳng sai chút nào, "Sớm lập thu lạnh lẽo, muộn lập thu nóng chết trâu." Lúc này lập thu đã được một khoảng thời gian, nhiệt độ vẫn cao không giảm, hơn nữa gần đây ban đêm trời luôn mưa, ban ngày độ ẩm khá lớn, cả thành phố như một cái lồng hấp khổng lồ, oi bức đến mức làm cho người ta thở không nổi. Xe jeep chạy trên đường cái, sóng nhiệt cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng tiến vào trong xe. Từ Thiên Thành rốt cuộc nhịn không được cởi toàn bộ nút sơ mi, lộ ra cái bụng nạm thật to, cái mông to mẩy cọ tới cọ lui trên ghế xe, trước sau cũng tìm không được một tư thế thoải mái. Phương Vũ lái xe bên cạnh nhịn không được chế nhạo: "Anh nói xem thịt người anh có bị làm khô không? Mùa đông khó giữ được ấm, mùa hè lại nóng đến quá chừng!"

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.1

Ánh Đèn 01 Tên đầy đủ của Quách cục trưởng Liễu Hạ Khê không biết, mọi người cả cục đều gọi ông ấy là Quách cục. Liễu Hạ Khê trước kia từng vội vã gặp mặt Quách cục, đó là khi anh vừa mới vào làm việc ở đây đến báo cáo. Ấn tượng không sâu, chỉ cảm thấy đối phương là một người hiền lành hòa hợp êm thấm. Không biết tại sao hôm nay lại từ trên người đối phương cảm nhận được một luồng cảm giác uy nghiêm nồng đậm. Đối phương đang cẩn thận quan sát anh.

Sưu Quỷ Thực Lục 40

40, 14:44:00 22/02/2011 "Tôi có thể báo án với cục cảnh sát không?" Tôi hơi cùng đường rồi. "Muốn báo, cũng phải do bảo vệ chúng tôi báo lại." Anh trai bảo vệ có chút mất hứng, "Kỳ thật, dù sở cảnh sát cho mấy cảnh sát trực ban tới, cũng sẽ có kết luận không sai biệt mấy với tôi thôi." Kết luận của hắn nhất định là: Một nữ sinh bị vụ ăn trộm tối qua ảnh hưởng, thần kinh yếu, đọc quá nhiều tiểu thuyết, nằm mơ thấy một vị cao thủ võ lâm tu luyện ở núi Nga Mi nửa đêm trở lại tiếp tục đi trộm, thuận tiện đùa giỡn thiếu nữ đang ngủ say. . .

Đêm Mưa Tử Thần 1.a

Chương 1 - Lời nói dối chính nghĩa Hàn Ấn đang mơ. Hàn Ấn đeo cặp sách nhảy chân sáo tới cửa nhà. Trong phòng truyền ra tiếng cười rất quen thuộc, đó là thanh âm anh chờ đợi đã lâu. Anh vội vã đẩy cửa ra, quả nhiên là mẹ, vẫn trẻ trung, xinh đẹp như vậy. "Mẹ, con đã về!" Anh hưng phấn kêu to. Mẹ anh vươn đôi tay về phía anh, trong ánh mắt tràn ngập nhớ nhung. Anh nhào vào lòng, mẹ ôm chặt anh, vuốt ve đầu anh, anh cảm thấy thật hạnh phúc. "Mẹ còn chưa đi sao?" Anh ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi. Mẹ anh mỉm cười lắc đầu, đứng dậy nắm bàn tay nhỏ bé của anh bước ra khỏi phòng. Đi mãi đi mãi, trước mắt anh xuất hiện một tòa cao ốc, tòa cao ốc kia nhìn như quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ.