Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2023

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 52

Chương 52 - Kết cục Bệnh viện hiệp tế tư nhân của phố Đồng Hoa Lộ Trung, lại đổi chủ. Bệnh viện chiếm khoảng chừng hơn 500 mét vuông, tổng cộng ba dãy nhà lớn, tòa nhà sáu tầng ngay phía trước, bên ngoài trải một lớp đá vụn lưu hành ở thập niên 90, song cũ nhất là tòa nhà chính kia; Sau tòa nhà chính là hai tòa nhà cao năm tầng nằm song song, bên phải là bộ phận nằm viện khoa nội đã trải qua thay hình đổi dạng, bên trái là tòa nhà hồng nhạt đã mang dấu vết mưa quật gió thổi chính là khoa ngoại. Hoàng Tuần nâng mắt kính, đi vào bệnh viện. Dùng ánh mắt ngạo mạn của gã quét nhìn cả một vòng tầng 1. Cũ nát, lấy ánh sáng kém, quá tối tăm. Song lại thích hợp với mình. Nói vậy bệnh viện cũng có không ít cố sự có thể khai thác. Gã đi tới chỗ đăng ký, một y tá lớn tuổi mệt mỏi lục tìm gì đó. "Phòng làm việc của viện trưởng ở lầu mấy?" Gã đắc ý đưa ra thẻ phóng viên của mình. Y tá lớn tuổi ngẩng đầu liếc nhìn gã: "Tầng 5, thang máy đi ra hướng trái." Gã gật đầu một cái, cất b

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 51

Chương 51 - Giờ cuối cùng, Huyệt Ầm. Chẳng biết cửa nơi nào ầm một tiếng mở ra, hơn mười tiếng bước chân lộn xộn cũng theo đó mà đến, xa xa, gần ngay bên cạnh. Tiếng bước chân chạy kinh hoảng này cơ hồ chấn động cả bệnh viện ầm vang, băng từ cũng ầm ỹ lớn tiếng trước nay chưa từng có, phảng phất như xe băng ca, y tá giơ bình truyền dịch, mọi người từ trên lầu cuống quít chạy xuống đều nhồi nhét hết trước mặt máy ghi âm. "Buổi chiều đó, bệnh viện nghênh đón một nhóm mười người bị thương. Họ đều là nhân viên tổ kịch của đội quay phim chụp ảnh gần đó, cách huyện thành không xa có một trấn cổ, đang diễn một đoạn phim đua xe cháy nổ, trấn cổ đường hẹp, nhà cũ nát, không ngờ vừa nổ một cái, vừa vặn chấn sụp một tòa nhà bên cạnh. "Anh chưa từng nghe nói sao, Lộ Hà? Hẳn là vì đây vốn không phải là tai nạn lớn, bị thương phần lớn cũng đều là vết thương ngoài da, vì vậy biên kịch kia, năm ấy...năm ấy cậu ta hẳn mới 24 tuổi nhỉ, mới vừa vào nghề, đi theo đến hiện trường, bị xà ngang của

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 14

Chương 14 - Chuốc lấy thù hận Phiên dịch về lại xe, hỏi người đàn ông tóc muối tiêu vài câu, sau đó vòng về, nói có thể, chúng ta đến hội sở Thế Giới gần đây nói chuyện. Tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh chả hiểu ra sao mà vòng trở về xe, đi theo đoàn xe của người Nhật rời khỏi đảo Dã Lư. Đi trên đường, lão Tiêu nói với tôi, phỏng chừng hôm qua thằng cha trộm đồ chính là thuộc đám người Nhật này, tuyệt cú mèo. Thật thần kỳ mà, chưa tới một ngày đã có thể tra được chúng ta, công tác tình báo của đám Nhật này quả thật như nằm trước cửa nhà mình. Tôi nói, nghe ý của anh, người Nhật đã nghi ngờ chúng ta thọc gật bánh xe, cướp cỏ Hoàn Hồn 10 năm, cùng với trái đỏ không biết tên kia? Lão Tiêu gật đầu, nói ngay cả chuyện phòng chúng ta bị trộm hôm qua, cũng có thể làm đám choắt này làm. Tôi tràn đầy đồng cảm, trong lòng cũng có chút khổ sở, trên thổ địa Trung Quốc rộng lớn của chúng tôi, đám choắt này hoành hành bá đạo như thế, không ai quản được sao? Đi tới một hội sở môi trường lịch sự tao nhã, ngườ

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 50

Chương 50 - Giờ cuối cùng, Huyệt. Một âm thanh cuối cùng, im bặt ngừng lại. Băng kết thúc ở đây. Không còn nghe bất kỳ âm thanh nào của Lộ Hiểu Vân hoặc Nghiêm Ương vang lên. "Nghe được không?" Tôn Chính tới gần Lộ Hà hỏi, "Anh trai anh, là bị 'Nó' lựa chọn làm 'Nó' kế tiếp, Lưu Tần là hàng thay thế..." Lộ Hà mí mắt giật giật, giương mắt nhìn cậu. "Tôi rất tán thưởng điểm này của người nhà họ Lộ các anh," Tôn Chính nhìn trả lại ánh mắt của Lộ Hà, "Anh ta là người đầu tiên thắng 'Nó'." Ánh mắt Lộ Hà dời về phía chìa khóa xà cừ trắng óng ánh nằm trên mặt đất kia, phía trên mơ hồ có một vết rạn nhỏ. Trước đó anh có một loại suy đoán không muốn nghĩ đến nhất, rốt cuộc đã thành sự thật. "Tôi cho đến nay vẫn cho rằng Lộ Hiểu Vân được sinh ra chính là để trở thành 'Nó'. 'Nó' trong Huyệt này, từ đó về sau cũng không để cho bất cứ người nào vào Huyệt," Tôn Chính nói, lắc lắc đầu, phảng phất như không dám t

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 49

Chương 49 - Giờ thứ 14, hành lang tầng 3 "Anh đừng nên dối gạt tôi, Lộ Hà," Ý cười của Tôn Chính càng dày đặc, "Tôi gần như đã mềm lòng rồi." Lộ Hà càng không ngừng nhìn qua nhìn lại mặt của Tôn Chính trước mặt, cùng khuôn mặt bám trên vai mình kia. Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, anh không tìm ra chỗ nào khác biệt. Nhưng anh không cảm thụ được bất kỳ hô hấp nào. "Tôn Chính" trên lưng này không có bất kỳ hơi thở nào. "Tôi cũng không ngờ lại như vậy," Tôn Chính từ từ vươn tay đến gần Lộ Hà, chụp lên cái đầu của mình đang dựa trên vai Lộ Hà. Dần dần dùng sức chụp chặt hơn. Lộ Hà quay đầu không nhìn tới cảnh tượng máu me kia. Sức nặng trên vai thoáng cái biến mất, nhưng không có máu tươi bắn tung tóe lên người mình. Người nọ vỗ vai anh, bảo anh mở mắt ra: "Anh thử nhìn lại phía sau anh." Lộ Hà vịn tường, cầm đèn pin chiếu phía sau. Anh lảo đảo một chút, cảm thấy mình sắp đứng không vững. Thứ máu me đầm đìa chi chi chít chít này quỳ rạp t

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 48

Chương 48 - Giờ thứ 14, hành lang tầng 3 Không thể từ bỏ. Lộ Hiểu Vân ở bước ngoặt cuối cùng đã hy sinh biết bao nhiêu, bản thân nhất định phải cố lấy dũng khí biết bao nhiêu. Lộ Hà hít một hơi, vặn mở khóa cửa, máu nồng đậm dọc theo khe cửa tí tách thấm vào. Tay phải anh chế trụ khóa cửa, nghiêng người khuỷu tay dùng sức, húc mạnh cửa ra ngoài, động tác trong khoảnh khắc liền mạch lưu loát. Chỉ nghe một tiếng bộp của vật nặng rơi xuống đất. Cánh cửa này chẳng biết bị ông anh già của mình làm ma pháp gì, đối phó với thứ đáng sợ khó ứng phó như vậy trái lại muốn sao cũng được. Sột soạt. Sột soạt.  Sột soạt. Sột soạt.  Lại có mấy thứ chi chít ồ ạt hướng về phía này. Chúng sợ hãi cánh cửa này, chỉ có thể ở ngoài cửa nhìn thèm thuồng. Không giải quyết chúng, sẽ bị giam chết trong phòng này. Lộ Hà cố ý giựt cửa ra một khe lớn hơn nữa. Quả nhiên có cục thịt màu me đầm đìa giãy giụa chen qua khe cửa. Lộ Hà nhịn không được lại mắng như pháo nổ, dùng tốc độ cực nhanh lùi lại vài bước, sau đó vọ

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 13

Chương 13 - Trở lại hiện trường xảy ra chuyện Tôi thông báo cho Tiểu Đạo Lưu Manh, đêm đó liền sắp xếp lại hành lý, chuyển qua một khách sạn khác. Mà trước khi đi khách sạn XX này đã tặng cho tôi ưu đãi miễn tiền thuê phòng, hơn nữa được ban quản lý cùng thành tâm xin lỗi tôi -- họ sợ tôi lên mạng nói lung tung. Buổi sáng thứ hai, Tiểu Đạo Lưu Manh thần thái sáng láng liên lạc với tôi, hỏi có muốn đến đảo Dã Lư xem thử chút chuyện lạ không? Trong lòng tôi cũng vướng mắc chuyện này, vì vậy nói cùng đi. Hai chúng tôi sau khi hội hợp ở quảng trường Hoa Nhuận phụ cận bến tàu, đi xe tiến về đảo Dã Lư. Xe chạy không xa, khoảng hơn 40 phút, chúng tôi qua cầu, đến đảo. Đảo này không lớn, rất nhanh đã tới phụ cận vườn cây. Song phía trước có người mặc đồng phục đang chấp hành chặn đường, không cho phép người qua. Cách nơi này hơn 20m, giao lộ có một đống người. Bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ đành xuống xe, nghe được đông đảo người nhiều chuyện đang luận thị phi. Tôi đi lướt qua, chuẩn bị đi, bị cảnh

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 47

 Chương 47 - Giờ thứ 14, hành lang tầng 3 "Bên này còn có một người bị thương, nhanh lên!" "Đây coi như là bị thương nhẹ, mấy người bên kia đã cãi nhau người ngã ngựa đổ rồi..." "May là bệnh viện hôm nay không đông...Chân phải này gãy xương, đưa lên tầng 3 làm cầm máu nối xương, nhanh lên!" ... "Hiện tại gây mê cho anh, hít sâu." "Tình hình bệnh nhân?" "Huyết áp 110/70, mạch đập 80, tình trạng ổn định." "Bác sĩ, đây là phim chụp X quang, chân phải bệnh nhân gãy xương ống chân." "Dao phẫu thuật." ... "Bác sĩ, xương ống đã đâm vào mạch máu! Hô hấp của bệnh nhân tăng nhanh, tim đập quá gấp..." "Nhiễm trùng đường hô hấp rồi? X quang ngực?" "Bác sĩ, bệnh nhân thổ huyết!" ... "Bác sĩ...Đây là..." "Cho tôi xem thử siêu âm màu tim!" "Ngăn phải, ngăn phải có phình to, ngăn phải vận động yếu đi, bác sĩ..." ... "Đây không phải là nhiễm trùng, đây là xươn

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 12

Chương 12 - Khách sạn bị trộm Tôi ở năm 2008 này, lần đầu tiên giao thiệp với cảnh sát nhân dân. Tôi phát hiện từ tháng 9 năm ngoái, tôi bắt đầu vướng vít với họ hết lần này tới lần khác, không ngừng gút mắt. Tôi có thể nói tôi rất xui xẻo không? -- được rồi, tôi rất xui xẻo, đương nhiên lúc này đây, là tôi chủ động trêu chọc họ. Cảnh sát nói cho tôi biết, cả nhà Hồ tiên sinh mà tôi đến thăm hôm qua đã xảy ra án mạng, vườn cây bị phá hủy hơn phân nửa, hơn nữa đêm đó còn có một cái cây cỏ giá trị trên trăm vạn bị trộm, cây cỏ này, vừa vặn là cái cây hôm qua tôi tìm ông ta hỏi thăm, cho nên tôi có chút tình nghi, cần điều tra rõ. Hai người nói rõ mục đích đến, hỏi có thể tiến hành điều tra không? Tôi nói đương nhiên có thể, đây là nghĩa vụ của mỗi công dân. Bốn người chúng tôi quay trở về phòng của tôi, sau đó ở trên sofa hoàn thành điều tra. Tôi nói rõ, hôm qua quả thật tôi từng đến gặp Hồ tiên sinh dưới sự hướng dẫn của bạn mình, hơn nữa mục đích cũng muốn xem thử cây cỏ Hoàn Hồn 10 nă