Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2017

Đêm Mưa Tử Thần - 9.2

Chương 9 - Sao Băng Lặn (2) Trên TV, chương trình phỏng vấn Cổ Băng Băng còn đang tiếp tục, trên màn hình thỉnh thoảng đan xen những hình ảnh ngắt quãng cô biểu diễn trên sân khấu -- Sân khấu rực rỡ, ánh đèn mê huyễn lập lòe, Cổ Băng Băng ra sức ca hát nhảy múa, mị quang bắn ra bốn phía. Mà hiện thực, ánh đèn đã bị thay thế bởi đèn cảnh sát xanh đỏ, tiếng nhạc xập xình đổi bằng tiếng còi cảnh sát thê lương, biểu diễn kích tình sục sôi còn rõ mồn một trước mắt, mà sân khấu của cuộc đời đã lặng yên chào tạm biệt. Cổ Băng Băng, đây là những gì cô muốn sao? Giày xéo tự tôn, hiến dâng xác thịt, đánh cược thanh xuân, phấn đấu quên mình, thiêu thân lao vào lửa, chỉ vì một khắc hư vinh ấy, há nào biết, cửa địa ngục đang mở rộng với cô ta. Khoảng 10h30 đêm đó, một gã bảo vệ tiểu khu Mỹ Uyển vừa đi dạo vừa hút thuốc, ngẫu nhiên ngẩng đầu, phát hiện cửa sổ một gia đình lầu trên bắt ánh lửa, gã lập tức cảnh giác được đã cháy nhà, vì vậy bấm chuông báo cháy. Vì có một phân đội cứu hỏa đồn trú g

Sưu Quỷ Thực Lục 61

Tôi xoay người, vừa liếc mắt đã trông thấy bốn con mắt hiện ra xanh lè. Thật sự, ngay từ đầu, ngoại trừ bốn con mắt xanh, tôi không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác, bởi vì cho dù là ai tới, ngoài bốn con mắt ra, đều ấn giấu trong bóng đêm, hoặc nói, hòa vào bóng tối thành một thể. Tôi cố gắng lễ độ, bật đèn pin, ánh sáng chói lòa của đèn LED chiếu thẳng qua đó. Bấy giờ tôi mới nhìn rõ, tại sao vừa rồi có thể nhìn thấy bốn con mắt xanh, bởi vì có tới hai người —— tạm gọi họ là người đi —— khoác quanh mình bộ hắc bào u ám như màu sắc xung quanh mình, đội khăn trùm màu đen, mặt của họ. . .Họ căn bản không có mặt, chỉ có một vùng đen ngòm, có lẽ họ mang mặt nạ màu đen, có lẽ phía dưới khăn trùm thật sự trống rỗng. . .trống đen, chỉ có đôi mắt màu xanh. Tôi không thể nhìn thấy tay họ, nhưng họ rõ ràng đang nắm một loại vũ khí chuôi dài vừa giống cái cuốc vừa giống rìu —— chí ít tôi không cho rằng họ dùng chúng để làm gậy chống đâu. Ánh đèn pin trong tay tôi hiển nhiên không phải vũ khí

Đêm Mưa Tử Thần 9.1

Chương 9 - Sao Băng Lặn (1) 22 giờ 5 phút, ngày 17 tháng 9 dương lịch, 28 tháng 7 âm lịch. Qua báo chí thổi phồng, Lâm Hoan càng tự nhận mình có khả năng bị hung thủ lựa chọn. Dựa theo lời cô nói, bây giờ cô là tên Tiểu Tam nổi tiếng nhất thành phố Xuân Hải. Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên hiện giờ đều đã rút khỏi vụ án, không cần tham gia phối hợp hành động, lúc này vừa vặn có thể đặt toàn bộ tâm tư vào Lâm Hoan. Lúc này, hai người đang ở đối diện nhà Lâm Hoan, giám thị đã mấy tiếng đồng hồ. Hạng Hạo Nhiên lo Lâm Hoan nhận ra xe của y sẽ có suy nghĩ khác, tạm thời mượn bạn mình một chiếc xe. Xe là nhập khẩu, không gian rất lớn, ngồi cũng thoải mái, xe còn có TV có thể giải sầu. Ô tô xịn thì xịn, nhưng không có trang bị như xe cảnh sát, không nghe được tiến triển chốt kiểm an bên kia đường, trong lòng Hạng Hạo Nhiên thầm nói. Hạng Hạo Nhiên từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, vừa muốn đốt, lại kịp phản ứng, lúc theo dõi không thể hút thuốc, lại cất về, sau đó hỏi Hàn Ấn: "Cậu nghĩ ch

Đêm Mưa Tử Thần 8.5

Nhìn bóng lưng vội vàng của Hạng Hạo Nhiên, vẻ mặt Hàn Ấn phức tạp, đứng tại chỗ, hồi lâu mới di chuyển chân. Anh chưa về phòng làm việc ngay, mà đi thang bộ lên phòng đọc sách lầu sáu. Anh cần một môi trường an tĩnh, suy nghĩ một vài vấn đề. Đó là vấn đề anh vẫn không muốn đối mặt, hiện giờ không thể không nghiêm túc cân nhắc, vì "người đó", tình nghi càng lúc càng lớn. Nếu lúc trước nỗi nghi ngờ người đó chỉ lóe lên trong đầu anh, thì hiện giờ nó càng thêm rõ ràng -- Hạng Hạo Nhiên có thể là một cảnh sát chấp hành tư hình trong đêm tối không? Hàn Ấn lần đầu tiên nghi ngờ Hạng Hạo Nhiên, là từ khi y bịa chứng cứ vắng mặt tại hiện trường "Án Liễu Thuần", mặc dù sau đó đã tìm được đáp án từ chỗ Lão Từ, cũng nghe Lão Từ kể nỗi khổ tâm của y, nhưng trong lòng Hàn Ấn vẫn âm thầm xem xét y. -- Quanh năm suốt tháng đối mặt với những linh hồn tham lam đọa lạc này, có phải y sẽ cảm thấy áp lực không? Y dốc hết sức, dũng cảm quên mình, diệt trừ tất cả tội ác, là đang làm t

Sưu Quỷ Thực Lục 60

60, "Địch lão, Địch lão gia, Địch lão gia!" Tôi gào to, hy vọng ông ấy sẽ trả lời, dù chỉ nói ra một vài chữ thôi. Miệng Địch Nhân Kiệt, nếu đó vẫn tính là miệng, tựa hồ đang thì thào mấp máy, ông ấy nhất định có rất nhiều lời muốn nói, ông ấy sẽ nói cho tôi biết tung tích của Hoắc Tiểu Ngọc, sẽ nói cho tôi biết là ai giết ông ấy, sẽ nói cho tôi biết dự đoán chuẩn xác của ông ấy, thế giới của ông ấy sẽ vĩnh viễn không có ngày bình yên. "Là ai đã hại ông!" Tôi vô lực hỏi. Mặc dù tôi chỉ vội vã gặp ông ấy đôi lần, không thân không thích, nhưng nghĩ đến ông ấy có lẽ vì giúp tôi tra tìm tung tích Hoắc Tiểu Ngọc mà bị hại, phải rời khỏi thế giới mà ông ấy đóng giữ đã nhiều năm, trong lòng chua xót đến mức chỉ có thể dùng nước mắt biểu đạt. Khi nước mắt rơi xuống đất, tôi cũng phát hiện một điều kỳ lạ.

Đêm Mưa Tử Thần - Chương 8.4

Chương 8 - Tim ta (4) Sáng sớm, chuyện đầu tiên Ngô Lương Chí làm, đó là gọi điện thoại cho bộ phận phát hành. Nhận được câu trả lời thuyết phục là: Hôm nay lượng báo tiêu thụ đã cao gần mức mới. Điện thoại vừa gác, điện thoại của lãnh đạo liền đuổi đến, nội dung đơn giản là khen thưởng hắn, cũng ám chỉ hắn tăng thêm chút sức, tiến thêm một bước hy vọng thật lớn nữa. Để điện thoại xuống, Ngô Lương Chí thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng. Ngô Lương Chí đang làm việc tại báo Đô Thị Xuân Hải, thuộc quản lý của tập đoàn báo chí Xuân Hải, sau khi ra mắt vào năm 2000, nội dung mang tính giải trí, tính thú vị, tính phục vụ là chính. So với hai tập đoàn báo chí khác là Nhật Báo Xuân Hải và Vãn Báo Xuân Hải mà Ngô Lương Chí từng làm trước kia, vô luận là từ quyền uy, nhân khí, hay số lượng phát hành đều kém hơn rất nhiều, hơn nữa lỗ vốn mấy năm liên tục, đã trở thành một gánh nặng của tập đoàn. Ê kíp lãnh đạo báo Đô Thị, do tập đoàn báo chí ủy nhiệm, bình thườn

Sưu Quỷ Thực Lục 59

59, Tối nay có gió, tiếng gió quanh quẩn trên bãi tha ma trống trải khôn cùng, như ai đó đang gọi hồn trong nức nở. Có điều, đêm nay tôi không phải đến vẩy lệ anh hùng lệ mỹ nhân, tôi đi đến cuộc hẹn. Ba ngày trước, Địch Nhân Kiệt đã đồng ý với tôi, vô luận có tìm được tung tích của Hoắc Tiểu Ngọc hay không, nhất định sẽ cho tôi một câu trả lời thuyết phục. Trong ấn tượng của tôi, người cổ đại mặc dù thiếu điện thoại di động so với người hiện đại, nhưng giữ chữ tín hơn người hiện đại nhiều, cho nên tôi tin tưởng không nghi ngờ rằng mình sẽ nhận được một cái công đạo của Địch Nhân Kiệt. Đáng tiếc đây chỉ là một bên tình nguyện. Tôi đứng trước phần mộ của Địch Nhân Kiệt, nhìn chằm chằm nhà giả người giả trên mộ phần, bị gió âm u lạnh lẽo thổi đến cơ hồ cũng muốn tìm một cái lỗ mà trốn vào. Bốn phía không hề có bóng dáng Địch Nhân Kiệt, tôi rốt cuộc mất kiên nhẫn, kêu to với phần mộ: "Địch Nhân Kiệt, ông có giữ lời không? Tôi tới rồi, ông ra đây đi chứ!" Sau đó sờ tới