Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2023

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 14

Chương 14 - Giờ thứ 5, hành lang tầng 4 "Cậu xem, tôi biết ngay phía sau còn có chuyện nữa." Lộ Hà tỏ vẻ đã tính trước mọi việc nói, quay đầu, lại phát hiện Tôn Chính đang bị sặc đến mặt đỏ bừng. "Hình như, thật sự bắt lửa rồi..." Tôn Chính khó xử che miệng đứng dậy. Lộ Hà nghĩ thầm cậu còn định không chịu đối mặt với hiện thực đến khi nào, rồi lấy tay bụm miệng, nói: "Cậu có nghĩ rằng, ban đầu tiếng trẻ con mà Lưu Quần Phương nghe được, là còn sống không?" "Cái gì?!" Tôn Chính kêu lên, lại đột ngột khựng lại, lập tức nói, "Đương nhiên là sống, nếu không còn có thể là gì?" Lộ Hà nhịn cười, lật vài trang trong quyển sổ trước mặt, đẩy đến trước mặt Tôn Chính vẫn đang ho không ngừng, "Ngay từ đầu câu chuyện đã bị các y tá kể sai lệch rồi, ngược lại làm cho một chuyện rất đơn giản lại thành ra phức tạp." Tôn Chính ngẩng đầu nhìn anh, dường như đang chờ đáp án của anh. Thanh âm rầu rĩ của Lộ Hà từ trong khe hở lọt ra,

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 13

Chương 13 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (9) "Sẽ không có chuyện gì chứ?" Tôi kéo chị Quần Phương bên cạnh. Chị Quần Phương không nói gì. Mã Ngọc đi vào không lâu, có một tràn tiếng nước ào ào truyền đến, tôi có chút khó hiểu nhìn về phía chị Quần Phương, chị ấy hoàn toàn tan vào trong bóng tối, không nhìn thấy vẻ mặt của chị, nhưng từ bàn tay chị cầm lấy tay tôi cảm giác chị vẫn rất trấn định. Từng tràn tiếng nước, nghe như thanh âm tưới trên sàn nhà. Thanh âm này...Không giống như đang dội nhà xí, ngược lại như đang...tắm. Trước kia đơn vị tôi từng ở loại ký túc xá này, một tầng hơn mười hộ gia đình, cuối hành lang một nhà xí nữ một nhà xí nam, mỗi tuần nấu nước nóng, bưng chậu vào đó tắm rửa. "Chị Quần Phương?" Tôi nhịn không được kêu một tiếng. Thế này thật sự kỳ lạ quá, Mã Ngọc rốt cuộc làm gì trong nhà xí? Thanh âm này giằng co một trận, rốt cuộc ngừng lại. Xung quanh không thấy một tia sáng, tối đến mức không nhìn thấy

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 12

Chương 12 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (9) "Sao lại thế?!" Tôn Chính không giải thích được mà nhíu mày. Lộ Hà tựa hồ suy nghĩ một chút, khoát khoát tay, lại lui về bên bàn, nói: "Kỳ thật hai chuyện này vẫn chưa thể kết nối lại hoàn toàn, người phụ nữ trung niên này chưa chắc đã có liên quan đến trận hỏa hoạn kia, tôi phải đọc lại đã." Vì chuyện này mà kinh hồn bạt vía hơn nửa ngày. Giữa trưa lúc giờ nghỉ thì kéo Mã Ngọc ra cửa xem thử, kết quả không có bác gái kia. Mã Ngọc liền khuyên tôi nói có thể là khoảng thời gian trước chuyện bệnh viện khá nhiều, gặp mấy gia đình gây rối, lại vừa lúc chuyển phòng làm việc, mọi người không chú ý tới. Tôi nghĩ cũng đúng, ai lại đi chú ý một bác gái ngồi ở cửa chứ? Khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, kết quả buổi chiều tan ca, Mã Ngọc lại tìm tới tôi. "Tiểu Đình, chuyện này của cậu, tớ tìm người đến xem cho cậu." Cô ấy thần thần bí bí nói. Cô ấy liền lặng lẽ bám vào bên tai tôi nói

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 11

Chương 11 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (9) Nhân viên ghi chép: Lý Đình (Y tá khoa Đông Y 1999-2002) Phòng ban đã đổi chỗ. Khiến cho mọi người khoa Đông Y rất bất mãn. Phản ánh với lãnh đạo phía trên, tại sao nhất định phải để phòng làm việc khoa Đông Y ở đó, thái độ lãnh đạo cũng rất kiên quyết, một chút đường thương lượng cũng không cho, nhất định phải cho khoa Đông Y qua đó. Cũng không biết là bác sĩ nào của khoa Đông Y đã chọc họ nữa. Mặc dù chỉ là một bên khác cùng tầng lầu, nhưng dù sao tất cả mọi người đều có chút sợ hãi căn phòng kia! Nó, là căn phòng gặp hỏa hoạn năm 2000 đó! Đã bỏ trống hơn nửa năm rồi, vận xui rốt cuộc vẫn rơi xuống đầu khoa chúng tôi. Tôi là người hơi mê tín, đó là chỗ có người chết, còn là chết oan chết uổng, cực kỳ xui xẻo. Cũng không biết tới cùng cháy thành cái dạng gì, hỏa hoạn qua đi thì lập tức phong tỏa, không cho ai xem. Tất cả mọi người lén nói cảnh tượng bên trong chắc chắn rất kinh dị. Cái xác nữ kia lúc nâng

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 10

Chương 10 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (2) Tôi cảm thấy có chút chột dạ, lại sợ là mình nghe chuyện ma nhiều nghi thần nghi quỷ, lớn gan lại đi lên lầu vài bước. Còn chưa đến tầng 4, giữa một vùng tối tăm lại truyền đến thanh âm như của trẻ sơ sinh. Loại thanh âm cười "khanh khách" này, lại thanh thúy, quanh quẩn giữa cầu thang trống trải. Tôi sợ đến mức thiếu chút nữa đánh rơi đèn pin xuống đất. Đã trễ thế này, sao tầng 4 lại có trẻ con -- đang cười chứ? Còn chưa lấy lại tinh thần, tiếng cười kia đột nhiên ngưng bặt, bỗng chốc yên tĩnh đến mức như tiếng "khanh khách" quái dị ngắn ngủi vừa rồi chưa từng xuất hiện. Có phải ai đó nhẫn tâm vứt bỏ con mình trong nhà xí không? Tôi còn đang suy ngẫm, nhưng đúng lúc này, một đứa bé bị vứt ở nhà xí sao lại vô duyên vô cớ cười rộ lên chứ? Nghĩ tới đây, cả người tôi toát mồ hôi lạnh, quả thực có thể tưởng tượng một ngăn nào đó trong nhà xí nữ rách rưới, có một đứa bé sơ sinh được bọc c

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 9

Chương 9 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (2) Người ghi chép: Lưu Quần Phương (một trong những nhân viên trực ban từ 1999 đến 2002) Hiểu Tuệ đã nói với tôi WC nữ tầng 4 có vấn đề, tôi không tin tưởng lắm. Có vấn đề gì hả? Tôi đến bệnh viện đã lâu như vậy, truyền thuyết nhà xác ban đêm có bóng ma gì đó đều đã từng nghe qua, nhưng chưa ai thấy tận mắt cả. Đều là giả thôi mà. Việc này luôn là càng truyền đi càng huyền bí, một truyền mười, mười truyền một trăm, ví dụ như thứ tôi viết hiện giờ này, tôi cảm thấy không có huyễn hoặc khó nắm bắt vậy đâu, nhưng họ đã nói không viết không được, còn muốn ghi chép lại cả đối thoại, đều phải viết xuống tất cả chi tiết, thế này quả thực khiến người ta nghi thần nghi quỷ mà. Hiểu Tuệ và các y tá bọn họ, chuyện nghiêm túc thì không làm, cả ngày vây quanh một đống chuyện không phải về quần áo, thì là kể chuyện ma, kể xong còn xem như thật vậy. Có mấy người đến từ nông thôn đặc biệt tin chuyện này. Như Trần Quyên, được người

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 8

Chương 8 - Giờ thứ 4, khoa Đông Y tầng 4 "Chính, nhìn nè." Tôi chậm rãi lần mò về phía cầu thang, ánh đèn pin mù mù mờ mờ... Lão Trương gật gù, vài bước đi xuống cầu thang, xa xa còn nhìn thấy quầng sáng đèn pin mù mù mờ mờ của hắn... "Hiểu chưa, trò bịp của lão Mao ấy? Đèn pin mù mù mờ mờ, là vì sắp hết pin rồi, mà lão Mao biết mình trước đó đã dùng pin của đèn sắp hết, cho nên gã len lén đổi đèn pin của mình và lão Trương." Giọng điệu Lộ Hà bình tĩnh. "Cho nên, cho nên lúc lão Trương đi xuống đã hết pin rồi, đến tầng hai cũng không nhìn thấy gì nữa..." Tôn Chính đã bắt đầu có chút tin phục suy đoán của Lộ Hà. "Mà lão Trương...Chính như trong quyển sổ này kể lại, nhát gan sợ phiền, cho nên hắn căn bản không dám xuống tầng 1 lần nữa, chỉ đi tới tầng 2 liền bối rối chạy lên —— chính tiếng bước chân vừa nghe được đã nói cho tôi biết —— y tá tầng 1 không nhìn thấy hắn, hắn chỉ nói dối bừa ra một lý do thoái thác cho mình." "Mà lúc

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 7

Chương 7 - Giờ thứ 4, khoa Đông Y tầng 4 "Cậu đọc kỹ lại quyển sổ của lão Mao thử xem." Trong bóng đêm Lộ Hà nhét quyển sổ kia vào tay Tôn Chính. "Cái gì?" Tôn Chính không rõ thế nào, "Tại sao phải —— " Nói còn chưa dứt câu, cậu đã bị Lộ Hà đè lại, lập tức im bặt. Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp... Tiếng bước chân! Tiếng bước chân lại vang lên rồi! Tiếng bước chân đó giống như chuông đồng hồ kêu lúc nửa đêm vậy, từng tiếng từng tiếng, từng bậc từng bậc. Hắn đang xuống lầu. Tôn Chính muốn di chuyển, bị Lộ Hà đè siết lại. Xuống bậc thứ mười ba, tiếng bước chân nhẹ đi. Thanh âm kia từng chút rơi vào trong lòng. Chỉ một khoảnh khắc như thế, Tôn Chính cảm giác bản thân đang nhìn thấy bóng dáng lưng còng trong bóng đêm kia, kéo lê từng bước, chìm vào sâu trong bóng tối. "Tiếp tục nghe." Lộ Hà nói nhẹ bên tai Tôn Chính. Hai lần mười ba bậc, hai nhánh thang thật dài. Tầng ba. Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp... Hắn vẫn đang xuống lầu.

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 6

Chương 6 - Giờ thứ ba, thang máy tầng 4 Là thang máy! Thang máy? "Lạch cạch." Cửa thang máy khép lại. "Lạch cạch." Đụng phải vật thể, vật thể kia có chút mềm mại. "Lạch cạch." Cửa thang máy lại tự động mở ra, sau khi mở ra lại lần nữa khép vào. "Lạch cạch." Khép vào lại lần nữa đụng phải vật thể kia... "Lạch cạch." Thang máy vĩnh viễn mở rồi đóng, đóng rồi lại mở. Trong đầu Tôn Chính hồi tưởng lại một tiếng "ting" kia. Thang máy dừng ở tầng 4. Vật gì kẹt ở thang máy. Tôn Chính cảm thấy Lộ Hà cầm chặt tay cậu. Tin tôi. Lão Trương nói với lão Mao rằng nghe thấy "ting" một tiếng. Lão Mao ở trước thang máy bị kẹt nhìn thấy một nắm tóc kia được lấy ra. Lão Trương xuống lầu, lão Mao lên lầu, tuần tra. Lộ Hà kéo Tôn Chính đang muốn bước xuống lầu, Tôn Chính kéo Lộ Hà lại: "Đừng." Cộp cộp. Cửa thang máy còn đang khép mở, trong thế giới tối tăm lại vang lên một loại tiến

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 5

Chương 5 - 3h thang máy tầng 4 "Chúng ta phải chạy trốn khỏi đây." Lộ Hà nói rõ ràng từng chữ, vẻ mặt nghiêm túc chưa bao giờ có. "Trốn?" Tôn Chính không thể giải thích rõ ràng hàm nghĩa trong đó. Theo kinh nghiệm nhân sinh cá nhân cậu mà nói, trốn, áp dụng dưới tình huống nguy hiểm mà còn khả năng sống sót. Mà từ này với cậu mà nói, lại kỳ quái như thế. Là tình huống trước mắt cũng không khiến cho cậu cảm thấy nguy hiểm? Hay cậu cho rằng mình đã mất khả năng sống sót? Đương nhiên là cái trước, Tôn Chính âm thầm chế nhạo mình. "Mặc dù chưa từng có ai thành công." Lộ Hà cười khổ nói. "Lộ Hà!" Tôn Chính có chút tức giận với kiểu cười lạnh này của anh ta. Lộ Hà nhún vai, nhìn ra được Tôn Chính cũng giữ suy nghĩ giống anh ta, nhưng anh hiểu, bất luận kẻ nào đến lúc này, đều có chút ngây thơ, có chút quá phân rõ với khoa học nghiêm cẩn. Anh lại mở ra tấm bản vẽ mặt phẳng kia, ra hiệu cho Tôn Chính lại đây cùng xem với anh. "

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 4

Chương 4 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (1) Vừa đi đến cửa cầu thang tầng 4, liền thấy lão Trương đi tới, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy tôi, mới thở phào một hơi dài. "Lão Mao, xem ra tốt rồi, không có gì." Hắn thở hồng hộc nói. "Thế thì tốt rồi." Tôi cũng thả lỏng, xoay người, chúng tôi liền trở về tầng 5. Hắn lướt qua tôi, đi phía trước tôi, chân bước như bay, giống như phía sau có gì đó đang đuổi theo hắn vậy. "Xem đi, không có gì đáng sợ đâu." Tôi bổ sung thêm một câu. "Vậy ư..." Hắn lắp bắp đáp lời tôi. Tôi cười cười, lại phát hiện có chút tối. Nhìn kỹ, mới phát hiện đèn pin trong tay lão Trương đã sớm mất điện, chỉ có cái trong tay tôi ở phía sau mới phát ra chút ánh sáng. "Sao thế? Mất điện rồi?" Tôi hỏi. "Không sao, vừa rồi đi tới tầng 1, khắp nơi đều là bóng tối, cũng không sợ được, dù sao cũng đều là không có đèn." Hắn chậm rì rì trả lời tôi. Tôi "a" một tiếng, hắn đi vộ

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 3

Chương 3 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (1) Người ghi chép: Mao Trọng Quý (Nhân viên trực đầu tiên, thời gian từ 1999 đến 2002) Tối nay vẫn như cũ là tôi và lão Trương (Trương Bính) trực ban. Mặt khác, phòng cấp cứu lầu một cũng còn bác sĩ, y tá trạm cũng có mấy y tá ở lại. Khu nằm viện giờ phút này vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng tới 11h đại khái sẽ xin miễn thăm bệnh. 11h đúng, cả tòa nhà chính trống rỗng, không có chút âm thanh. Bệnh viện Đồng Hoa ban đêm âm u hơn những nơi khác một chút, tối như bưng, lại không thể mở tất cả đèn lên. Lần đầu tiên là do tôi đi tuần tra, lão Trương ngồi trên giường ăn mì, tôi liền cầm lấy đèn pin, chuẩn bị ra khỏi cửa. Tới nơi này mới 5 tháng, nhưng nghe nói nhân viên bảo vệ trực tại bệnh viện này, nhiều nhất cũng chỉ làm được nửa năm. Cứ theo thường lệ, nửa đêm từ 11h đến 12h, tôi phải tuần tra từ tầng 6 lần lượt đến tầng dưới cùng, chủ yếu kiểm tra cửa sổ và bóng đèn, bệnh viện không có đèn điện dự trữ, đến tối đành phải

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Trung Lộ - Chương 2

 Người đâu rồi? Gương đâu rồi? Bệnh viện đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nơi này có vẻ đáng sợ vậy? Bóng tối và yên tĩnh vô biên vô hạn bao phủ tầng 5 xa lạ. "Nghe đi, tôi đếm, hai, ba, chúng ta nhắm mắt lại xông qua chỗ rẽ thang máy kia là đến phòng làm việc viện trưởng." Lộ Hà khẽ nói với Tôn Chính. "Này, đối diện với thang máy này, có gương không?" Lộ Hà xoay phắt đầu lại nhìn cậu, phảng phất như muốn nhìn rõ thứ gì đó, hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Đối diện thang máy trong tòa nhà này cho tới giờ không hề có gương." Nói bậy! Tôn Chính thầm nghĩ, thế cái gương ở tầng 6 là gì? Gương tầng 6...Chẳng lẽ ngay từ đầu mình đã nhìn lầm sao? "Đi thôi!" Lộ Hà vỗ vai Tôn Chính, "Tôi muốn bắt đầu đếm." "Một, hai, ba —— " Hai người đồng thời cất bước, chạy về hướng chỗ rẽ, mang theo một luồng gió âm u. Được, tới nơi rồi! Tôn Chính thầm nghĩ, mở mắt ra. Họ đang chạy qua thang máy. Tôn Chính hơi nghêng đến gần cửa thang máy. Cửa thang máy khôn