Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2023

Quyển 1 - Chương 8

 Chương 8 - Tiểu quỷ tập kích Trở lại khu nhà dân nơi tổ chuyên án đồn trú, cán bộ thôn kia chuẩn bị rời đi, tôi kéo hắn lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: "Mẹ Vương Bảo Tùng rốt cuộc có lai lịch gì, anh có biết không?" Hắn rất khó hiểu nhìn tôi, hồn nhiên nói: "Một bà già nông thôn, có thể có lai lịch gì, từ khi còn bé tôi đã ở thôn này rồi, cũng đâu có gì bất bình thường." "Bà ta là người ở đâu?" "Người ở đâu? Không biết, không phải là ở Sắc Cái sao?" Hắn rất mờ mịt nhìn tôi. Ông già chủ nhà kế bên nói xen vào: "Mấy cậu nói La Nhị Muội đó sao, bà ấy đến từ Chung Ngưỡng, còn là ở vùng núi hẻo lánh bên kia Thanh Sơn giới." Chung Ngưỡng cũng là một Miêu trại, hơn nữa là Sinh Miêu trại cực kỳ xa xôi, là loại hằng năm không lui tới với bên ngoài. Tôi từng xem mấy ghi chép lặt vặt trong pháp môn, biết tập tục dưỡng cổ bên đó cực thịnh. Vì vậy tôi hỏi ông già kia: "Ông ơi, chỗ ông có trứng gà mới đẻ không?" Ông già châm thuốc, khuôn m

Quyển 1 - Chương 7

 Chương 7 - Tung tích nghi phạm Đêm đó là lần say rượu cuối cùng trong đời tôi. Sáng ngày thứ hai, tôi lại gọi điện cho người nhà báo bình an, sau đó cùng Mã Hải Ba đi thăm chú tôi còn ở bệnh viện điều trị, giữa trưa, chúng tôi an vị vào một chiếc xe cảnh sát xập xệ tiến đến Thanh Sơn giới. Ở trên xe, Mã Hải Ba cảm ơn tôi một tràn, ông ta nói vụ án này ảnh hưởng xã hội vô cùng tồi tệ, cấp trên thúc giục khá gấp, đám lâu la bọn họ bận rộn đến hai chân không chạm đất, nhưng mà một chút đầu mối cũng không có, may mắn có kỳ nhân dị sĩ là tôi hỗ trợ. Tôi cảm giác từ hôm qua sau khi tôi gieo cổ giải cổ, thái độ của ông ta đối với tôi bắt đầu trở nên rất nịnh nọt. Tôi cũng không nói gì, gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi, cũng không phủ nhận, mắt lim dim suy nghĩ mọi chuyện. Hai vụ án bầm thây, đều xảy ra vào ban đêm. Người đầu tiên chết là tên lưu manh nhàn rỗi của Sắc Cái thôn, 32 tuổi, thường ngày hay đến công trường làm công sinh sống, nhưng mà quá lười, không làm ăn được gì, thích vào góp vui, th

Quyển 1 - Chương 6

 Chương 6 - Gieo cổ giải cổ, đều là để sinh tồn Ngừng viết ở đây, có người sẽ nghi vấn: Cậu không biết gì hết, sao đột nhiên lại biết chú ngữ gieo cổ? Nói chỗ này một chút, nuôi cổ kỳ thật rất dễ nuôi, gieo cổ khó gieo. Tôi sở dĩ hiểu chú ngữ của nuôi cổ, là vì tôi từng nhìn thấy trong pháp môn, dịch âm đơn giản nhất, bởi vì trong trí nhớ tôi đột nhiên trở nên rõ ràng hơn nhiều, cho nên biết. Hơn nữa, trong tất cả các mặt gieo cổ, gieo cổ chính diện là loại đơn giản nhất, tương đương với cấp bậc xoay vô lăng khi học lái xe. Đương nhiên, một điểm chính yếu, là vì trong bụng tôi có Kim Tằm Cổ vua của trăm loại cổ, nó đã biến thành cổ bổn mạng của tôi. Cổ bổn mạng là cái gì? Nối liền vào thịt, sinh sinh tương tức. Dù sao tôi niệm xong cổ chú, tập trung tinh lực nhìn mặt Dương cảnh quan. Chưa đến 2 phút, hắn liền ôm bụng, cơ mặt co quắp, mặt xanh xám, rướn cổ, mồ hôi to tướng nhỏ xuống từ sau tai. Mã cảnh quan hỏi hắn sao vậy? Hắn nói có thể là món thức ăn nhanh hôm qua ăn có vấn đề, đau b

Quyển 1 - Chương 5

Chương 5 - Ký hiệu bên trong và 9 chữ chân ngôn Tôi hoàn toàn không biết tình hình, chết tiệt, tới cùng là xảy ra chuyện gì? Hỏi trực tiếp họ, Mã cảnh quan đứng đầu nói ngày 4 tháng 9 ở xã Thanh Mông xảy ra một vụ án bầm thây, địa điểm xảy ra vụ án này ở dưới phía trước Đình Nhai Tử Thanh Sơn giới (cũng chính là gần trạm kiểm lâm của chú tôi trú đóng), đội hình cảnh huyện qua sắp xếp điều tra, phát hiện tôi ở ngay trước Đình Nhai Tử đó cùng ngày, hơn nữa căn cứ lời khai, nói tôi cùng ngày đó, từ 9 giờ tối cho đến rạng sáng 4 giờ, đều không ở trong trạm kiểm lâm, mà vụ án bầm thây vừa vặn xảy ra vào khoảng thời gian kia, cho nên tôi là đối tượng tình nghi rất lớn. Khi ấy tôi liền sửng sốt, sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Không đúng, án bầm thây không phải xảy ra mấy ngày hôm trước ở đó sao? Tôi vội vàng hỏi ông ta, Mã cảnh quan vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là một vụ án bầm thây liên hoàn, cho nên ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ." Ông ta đưa ra trát triệu tập, hỏi tôi có thể tự đi

Quyển 1 - Chương 4

 Chương 4 - Canh công đức và Án bầm thây Khi nhìn thấy bóng đen này xuất hiện trong tầm mắt tôi, trong bụng bên trái tôi có từng khúc ruột đang run lên. Lúc này không hề đau đớn, chỉ cảm thấy khó chịu, một loại ý thức sợ hãi khó hiểu mọc lên từ đáy lòng, ý thức này tôi rất xa lạ, nhưng ngay lúc đó lại có thể nhận ra rất rõ ràng, đây là ý thức của một loại sinh vật khác trong cơ thể tôi. Nó tựa như đang cầu khẩn tôi: Tránh xa ra, tránh xa ra... Mà trong lòng tôi lại trào ra nỗi vui mừng như điên: Trong sách nói, Kim Tằm Cổ là linh vật, không sợ mãnh thú không sợ người, chỉ sợ gà trống 10 tuổi vuốt vàng mào vàng và Lừa Lùn nơi núi sâu rừng già. Nó đã toát ra loại ý thức này, vậy, những bóng đen này tất nhiên chính là Lừa Lùn mà tôi tìm đã lâu. Tôi bình tĩnh lại, chờ mấy bóng đen này đến gần, sau đó dừng lại. Tôi đếm, tổng cộng có 5, bước đi nhún nhún nhảy nhảy, đêm quá tối không thấy rõ hình dáng lắm, ban đầu còn nhìn bốn phía, một lát sau, mấy tên kia bắt đầu vừa giành vừa ăn. Mây đen t

Quyển 1 - Chương 3

 Chương 3 - Sơn tiêu dã quái, lừa lùn Tương - Kiềm  Lừa lùn là tiếng địa phương ở rất nhiều nơi dùng để mắng chửi người ta, ví dụ như bảo đảo Đài Loan, chính là để chỉ côn đồ, nhưng trong nhà chúng tôi, hoặc vùng Tương - Kiềm, nó chỉ dùng để diễn tả một loại ý nghĩa: Sơn tiêu dã quái. Lời đồn đại về sơn tiêu dã quái các nơi cũng rất nhiều, thiên kỳ bách quái, tôi sẽ không giải thích dài dòng. Loại Lừa Lùn mà tôi nói, chính là một loại Sơn Tiêu trong đồn đại của Đại Sơn quê tôi. Chúng nó lùn chưa tới 10cm, luôn đội mũ màu đỏ, da màu xanh biếc hoặc màu tím, cũng có người nói là màu đỏ, lông xù, luôn ẩn hiện tốp năm tốp ba, thích trêu chọc con người. Ví dụ như sẽ biến cơm trưa của nông dân mang theo ăn thành tảng đá, hoặc ị vào trong nồi bếp của dân miền núi từng đắc tội với chúng, lại ví dụ như, có vài người trong thôn nửa đêm ra ruộng ăn bùn, quay về nhà ngủ cảm thấy rất no bụng -- đây đều là bị Lừa Lùn mê hoặc. Mũ rơm màu đỏ chúng đội, chính là dùng cỏ Long Quyết đan thành, loại cỏ này

Quyển 1 - Chương 2

 Chương 2 - Cổ độc phát tác, cần tìm thuốc giải 《 Trấn Áp Sơn Loan 12 Pháp Môn 》 gồm 12 phần, là tiếu đàn, giảng đạo, vu y, nuôi cổ, bùa chú, cấm chú, bói toán, cầu mưa, giải mộng, trừ dịch, cúng tế, thể rắn. Toàn bộ sách chỉ dùng chữ phồn thể sao chép, ở giữa còn đan xen rất nhiều ghi chú viết ngoáy, ghi lại thể nghiệm tâm đắc, độ dày chừng nửa ngón tay, trong chương cuối cùng còn viết một ít kiến thức tùy bút. (Tiếu Đàn là đàn tế thần của đạo sĩ) Do là chữ phồn thể, lại viết tay, nửa văn viết nửa văn nói, lại thiếu chương thiếu trang, đọc vào vô cùng khó hiểu. Lúc lo liệu hậu sự của bà ngoại, mẹ tôi lo lắng buồn bã, mà tôi lại không để ý mấy thứ này lắm, ngoại trừ lúc rảnh rỗi nhàm chán lật xem quyển sách dày kia, tôi bận rộn tang sự bận đến mất hoa mắt chóng mặt, cơ hồ đã quên mất chuyện nuốt sống trùng cổ. Ngày thứ ba tang sự xong xuôi, tôi chuẩn bị thu dọn hành lý chuẩn bị quay về Đông Quản, mẹ giữ tôi ở nhà thêm hai ngày nữa. "Tại sao?" Tôi hỏi bà, mẹ cho tôi biết, ngày

Quyển 1 - Chương 1

Quyển 1 - Năm 2007 tôi bị bà ngoại gieo Kim Tằm cổ. Chương 1 - Bà ngoại và Kim Tằm cổ Tôi sinh vào ngày 20 tháng 8 năm 1986, ngày đó vừa vặn là 15 tháng 7 âm lịch. Trung Quốc có bốn ngày cô hồn, lần lượt là ngày 3 tháng 3, tết Thanh Minh, 15 tháng 7, mùng 1 tháng 10, đều là ngày tảo mộ tế tổ, biểu đạt tâm tình kính nhớ với tổ tiên, thân nhân, ngày lễ thờ cúng, biểu đạt niềm thương nhớ. Ngày 3 tháng 3 phổ biến ở khu vực Giang Hoài, Giang Nam, theo truyền thuyết ngày này sẽ có quỷ hồn ẩn hiện. Nhưng ngày 15 tháng 7 (có địa phương là ngày 14 tháng 7), lục đạo hiện, quỷ môn mở, cô hồn dã quỷ lang thang. Đương nhiên, đây đều là truyền thuyết dân gian, không nhất định phải tin. Chẳng qua ngày này đã là ngày cô hồn của dân gian, cũng là tết Trung Nguyên của Đạo gia, hoặc là lễ Vu Lan của Phật giáo, bàn về đặc thù thì vẫn có đạo lý nhất định. Tôi đi học sớm, sau khi tốt nghiệp trung học mới 16 tuổi, bạn học so với tôi gần như đều nhỏ hơn đến 2 tuổi. Đó không phải vì tôi thông minh trước tuổi,