Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2018

Nhật Ký Sát Thủ - 2.13

Ngày 26 tháng 9 nhiều mây chuyển mưa. Rốt cuộc, chỉ còn cách y một bước nữa, mặc dù tôi từng hỏi những người xung quanh, tất cả mọi người đều không chú ý ai đã vào phòng làm việc của tôi sau khi tôi rời đi, nhưng tôi đã cực kỳ chắc chắn!! Cuối cùng ta xem như có thể mặt đối mặt gặp ngươi rồi, Chu Thành Tổ, sát thủ đùa giỡn xoay tôi vòng vòng! -- Chuyện thợ làm vườn chỉ có Chu Thành Tổ và Lưu Gia Kiệt biết, mà Lưu Gia Kiệt là bác sĩ trực đêm, nếu gã xuất hiện ban ngày cùng tiến vào phòng làm việc của tôi, tất phải khiến cho cảnh viên xung quanh chú ý, kể từ đó thân phận của kẻ thần bí liền tập trung tại Chu Thành Tổ!! Nhưng đây chỉ là căn cứ suy đoán và suy luận để cho ra kết luận, không hề có chứng cứ gì, càng không thể vạch trần tận mặt y. Hiện giờ tôi ngược lại không muốn xung đột trực diện với y, tôi lại muốn biết y đã làm thế nào hơn. Cho tới nay tôi đều tưởng rằng sát thủ liên hoàn là sản phẩm của quốc gia phương tây, dù sao do khác biệt giáo dục gia đình, giáo dục quốc

Sưu Quỷ Thực Lục 87

87, Vai bị vỗ một cái, tôi xoay đầu, liền biết xoay sai hướng rồi —— nam sinh thích nhất là mấy trò chơi vô vị, hết lần này tới lần khác tôi cứ bị mắc lừa. Thanh âm của Lục Hổ ở một bên khác vang lên: "Tôi khi ấy đang ở tòa nhà giải phẫu, Song Song thế mà ngoắc tay với tôi, tôi cho rằng nếu tôi mà xuất hiện, tình huống ấy phức tạp lắm đây." Tôi như con gà mổ thóc liên tiếp gật đầu: "Đó sẽ là tình huống phức tạp không tưởng nổi luôn, thật đáng sợ! Bao nhiêu cái miệng cũng không nói rõ được." Dương Song Song nói: "Tớ vẫn không hiểu, có gì phức tạp đâu?" "Tỷ tỷ, chờ cậu lớn lên sẽ hiểu." Lục Hổ nói: "Ba mẹ bạn nhìn qua hình như rất ôn hòa." "Đúng đó, sao lại dạy dỗ ra một nữ ma đầu như tôi chứ?" Tôi nói, "Được rồi, bây giờ có thể nghe chị Song Song nói xem mục đích cậu tập hợp bọn tôi tới chút nào." Xe điện ngầm đường nhánh ba tuyến là một đường nhánh phía ngoài cùng hệ thống xe điện ngầm Giang Kinh, sau k

Sưu Quỷ Thực Lục 86

86, Hôm nay không biết ba tôi có phải tối qua đến giờ còn chưa tỉnh rượu không, không ngờ nói muốn đi thăm trường học của chúng tôi, tôi kinh ngạc khó hiểu: "Hôm trước không phải ba mẹ đã tới trường của con rồi sao, tự tiện tóm con từ trên giường xuống, mẹ còn tìm được ở ký túc xá mấy vạn tai nạn ngầm, còn thăm chưa đủ hở?" Ba tôi nói: "Đâu có giống, lần trước đón con, lại lập tức đến nhà bà ba của con ăn cơm trưa, căn bản chưa nói tới đi thăm nha, ký túc xá các con ba không hứng thú, mấu chốt là danh lam thắng cảnh trong trường học nè." Tôi thiếu chút nữa đã muốn nói: "Ba muốn đến tòa nhà giải phẫu đúng không? Có muốn đi thăm vườn ươm con phát hiện bia mộ của mình không nè?" Ngẫm lại vẫn đừng để cả nhà ôm đầu khóc rống quá sớm mới đúng, hơn nữa tôi biết lá gan mẹ tôi rất nhỏ, đến bệnh viện thấy người ta đau đầu nhức cổ cũng run lẩy bẩy. Vì vậy nói: "Được rồi, ba mẹ nếu có hứng thú thật, con dắt đi thăm thư viện và tòa nhà dạy học của tụi con nh

Nhật Ký Sát Thủ - 2.12

12 - Khóa mục tiêu Ngày 21 tháng 9, mưa nhỏ. Nguyên tắc sát thủ điều thứ 4: Không có xác, không có mưu sát, bừng tỉnh tất cả như mơ. Y lại một lần nữa dùng hành động của y chứng minh sự thảm bại của tôi! Tôi thật sự đã đánh giá y quá thấp!! Hiện giờ về cơ bản tôi đã nhớ ra tất cả những chuyện xảy ra đêm đó, những hình ảnh này tựa như dấu vết khắc lên người tôi, không lau được, không thể quên được! Chẳng qua lần này tiếp xúc gần gũi với y khiến tôi càng hiểu rõ y hơn: Đầu tiên, y có hiểu biết tương đối về y học, hẳn là làm công việc pháp y tại bộ Chi Viện, mỗi sở cảnh sát có hai đến ba pháp y và năm trợ lý pháp y. Bản thân trợ lý pháp y cũng không có đủ kiến thức pháp y chuyên nghiệp lắm, họ chỉ phụ trách các loại công việc đơn giản như khiêng xác về, tẩy rửa, khâu thi thể và đưa gia đình nạ nhân đến nhận xác, có thể nói là giúp các pháp y làm một ít tạp vụ, hơn nữa tuổi khá trẻ, phần lớn là thực tập sinh của viện y học, tạm thời loại trừ. Thời gian làm việc của nhóm p

Sưu Quỷ Thực Lục 85

85, "Ý các cô là. . ." Tôi không tin mình lại cho ra một kết luận hoang đường như vậy, "Ngay ngày con ra đời, Âu Dương Cẩn đã ở bên cạnh con!" Tôi lập tức nhớ đến vẻ mặt quẫn bách của Dương Song Song khi nhắc đến Âu Dương Cẩn, nhớ đến Hồ Già khi nhắc tới Âu Dương Cẩn thì vẻ mặt như muốn sụp đổ, tôi cảm giác lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên. "Có lầm không! Âu Dương Cẩn đã chết mấy trăm năm rồi!" Âu Dương San cười lạnh nói: "Cô nghĩ con đã công khai kế thừa quỷ duyên truyền thống của Âu Dương gia rồi." "Con lại kế thừa, cũng khó tin à, bức ảnh này nhất định là mấy cô giở trò PS!" Âu Dương Thiến nói: "Phi Phi, chẳng lẽ con không tin cô? Không tin, cô có số điện thoại của Du Thư Lượng, con có thể tự mình đi hỏi. . .Âu Dương Cẩn đã chết mấy trăm năm không sai, đó là vì sao, sự xuất hiện của cô ta, không ai cảm giác, chỉ là bị bức ảnh chụp được, kiểu in bình thường còn không hiện ra được, cần xử lý đặc biệt xong mới lộ ra.

Sưu Quỷ Thực Lục 84

84, Âu Dương San cười nói: "Con muốn đánh đòn phủ đầu à, đừng vờ vịt với cô. Bọn cô chỉ muốn quan tâm chút, bí mật này của con. . ." "Cô đã nói con có thể không nói mà!" Tôi còn nhớ rõ cuộc nói chuyện với cô cách đây không lâu. "Đương nhiên rồi, bọn cô muốn biết bí mật của con làm gì cơ chứ." Hai cô nhỏ nhìn nhau, tưởng rằng tôi không nhìn ra, "Thẳng thắn nói đi, chủ yếu là cô sợ con cuốn vào chuyện gì nguy hiểm." Biểu cảm trên mặt Âu Dương San, là một loại ân cần mang theo khẩn trương. "Không đâu, cô nhìn xem không phải con vẫn ổn, ngay cả vết sẹo cũng không có lấy một cái." Tôi lại vô thức sờ vết bóp sớm đã lành trên cổ. Nguy hiểm thật! Nếu ba mẹ đến sớm một tuần, nhìn thấy dấu vết đánh nhau để lại trên cổ, mẹ sẽ ngất xỉu mất. Âu Dương Thiến nói: "Nhưng nhìn qua dáng vẻ con cực kỳ mệt mỏi gầy gò, San San còn nói con thường xuyên gặp gỡ Ba Du Sinh của cục cảnh sát thành phố, cho nên cô lo lắng, con gặp chuyện nguy hiểm.&

Sưu Quỷ Thực Lục 83

83, "Phi Phi! Mở cửa! Con sao vậy!" Thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng dường như rất xa xôi, có chút không quen. Sao lại là họ! Tôi ba chân bốn cẳng bò xuống giường, phát hiện trong ký túc xá không có ai, họ chắc chắn đều đã nghỉ lễ Quốc Khánh ra ngoài chơi bời rồi. Mở cửa, tôi nghi ngờ mình có phải đang nằm mơ không, đứng ở cửa, là hai người sớm chiều làm bạn với tôi mười tám năm nay, ba và mẹ tôi. Tôi và mẹ ôm chặt lấy nhau chẳng biết đã bao lâu, nhiệt độ cơ thể mẹ rốt cuộc khiến tôi hoàn toàn ra khỏi cảnh mộng tàn khốc. Tôi hỏi: "Ba mẹ lên đây như thế nào?" Ba tôi ở bên nói: "Đi lên thôi." "Con là nói. . ." Tôi biết ba đang vòng vo với tôi, "Ba mẹ làm thế nào qua được gác cửa? Ba mẹ đâu có thẻ?" Mẹ tôi nói: "Nhờ cô đó." Cô nhỏ Âu Dương San từ nhà vệ sinh đi tới, nói: "Dì gác cửa còn nhớ cô từng ở đây đấy, hôm nay nghỉ lễ tâm trạng dì ấy tốt, lại rất quen với con, cho nên không quấ