Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2024

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 8

  Chương 8 - Phá Thi trận, được tơ trắng Tôi nhìn trời, âm u, gió mát vù vù đang thổi qua hang ổ mùa đông của Thanh Sơn. Cũng không biết là ảo giác hay sự thật, bên tai nghe được một tiếng "soạt", tựa như trong phim, gào thét rút dao chém người, trực tiếp in vào lòng tôi. Tiếp theo, tất cả hình ảnh nhảy lên trên, tôi nặng nề rơi xuống đất, mông chấm đất, mà chủ nhân của bảy tám đôi tay nâng tôi vừa rồi, bị Khiêu Thi hung mãnh nhất kia "bang bang" vài cái, mạnh mẽ ném đi. Tôi lăn một vòng tại chỗ, vẫn còn rất nhiều dịch xác bắn tung tóe, rơi trên người tôi, còn có rất nhiều thi trùng rơi xuống. Mấy thứ này tôi không hề để ý, hướng chỗ vắng bóng người phá vòng vây ra. Mới vừa chạy ra hai bước, đã bị một cương thi mặt thối rữa cả người lông đen kéo chân lại, có Kim Tằm Cổ ở đây, dũng khí của tôi đã gia tăng không ít, cúi người xuống, kết "Đại Kim Cương Luân ấn", miệng phun chữ "Phiêu", hung hăng khắc trên đầu nó. Một ấn này đánh ra ngay chính giữa,

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 7

 Chương 7 - 12 xác đuổi, Kim Tằm Cổ hiện Một tiếng kêu oa oa này tôi lập tức nghe ra được, là của thằng nhóc Vương Vĩnh Phát trước đó dẫn tôi đến đây. Bị tôi nôn xuống đầu, nó cũng chịu đựng không được nữa, vừa khóc vừa nôn, rồi trong lúc thốt nhiên, tôi cảm thấy bầu không khí bên trong hang động, đã âm trầm hơn mấy phần. Giếng này là giếng thẳng, tôi đánh giá thử, ước chừng cao ba bốn mét, cũng không biết thằng nhóc này có ngã trúng đâu không. Địa Phiên Thiên nghe được tiếng khóc trong hang, tức khắc nổi khùng, ở xa xa hô to -- mau lên chút, mau lên chút, thả thừng...Tâm trạng nôn nóng của gã lập tức nhiễm tới tôi, tôi không cần nghĩ ngợi, cơ hồ là ném sợi dây vào, thằng nhóc Vương Vĩnh Phát này cũng rất linh hoạt, thoáng cái đã siết chặt lấy sợi dây. Tôi chịu đựng mùi tanh tưởi này, đưa tay kéo lên, thằng nhóc này khỏe mạnh, nặng phải 30kg, nhưng tôi được Kim Tằm Cổ tẩm bổ, lực cánh tay mạnh mẽ, hơn nữa sức bật cũng đủ, cơ hồ chỉ dùng 10 giây, hai ba cái đã lôi lên được. Nó vừa lên t

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 6

Chương 6 - Hố xác chết Tôi thề, tôi tuyệt đối không nói sinh nhật của mình cho Địa Phiên Thiên, cùng với ông nội của gã. Nhưng mà tôi không dám khẳng định Tiểu Đạo Lưu Manh có thể tiết lộ hay không. Nhưng mà tôi nghĩ sẽ không đâu, theo lý mà nói, trong nghề có rất ít người nói ngày sinh tháng đẻ thật sự của mình cho người khác, để ngừa bị gieo Hàng Đầu, trớ chú, Tiểu Đạo Lưu Manh là một người cực kỳ có chừng mực, cho dù anh ta từng thấy chứng minh thư của tôi, cũng sẽ không biết nặng nhẹ mà nói lung tung, phạm vào kiêng kỵ. Đương nhiên, cũng không loại trừ là ông cụ chòm râu lông mày bạc phơ này tự mình bấm quẻ tính ra. Như thế, ông ta nhất định có đạo hạnh. Nhưng mà, cửa học vấn "lời ra kinh người" này, là bài học thiết yếu của thầy tướng số, hù người thường còn được, hù loại người nửa chân vào nghề như tôi đây, đương nhiên hiệu quả bé nhỏ. Tôi bình thản cười, nói đúng thế, cụ nhà thật là thần thông. Cụ lắc lắc đầu, nói tôi là người đa nghi, không cần nịnh nọt. Tôi lúc này đ

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 5

Chương 5 - Nhà lớn Vương thị, gia tộc luyện thi Bắt xe chạy tới A Lạp Doanh, dọc đường cảnh tượng xinh đẹp tuyệt trần, như tranh vẽ. Mặc dù tôi mạnh miệng, nhưng không thừa nhận cũng không được, Phượng Hoàng sở dĩ trở thành trấn nổi tiếng văn hóa du lịch, quả thật có chỗ độc đáo. Giống với Phượng Hoàng cổ trấn nổi tiếng, A Lạp Doanh cũng là quân doanh của Miêu dân từ thời kỳ triều Thanh trấn áp, sinh sôi mà thành. Nó là cửa tây của Tương Tây, muốn đến cao nguyên Vân Quý nhất định phải qua nơi này, nơi kết hợp của hai tộc Miêu hán cùng chung sống, xem như Tương Tây là giải đất khá đặc sắc. Người tôi muốn tìm cũng không biết rõ họ tên, Tiểu Đạo Lưu Manh nói biệt danh là Địa Phiên Thiên, anh ta bảo tôi gọi gã là chú Thiên. Địa Phiên Thiên sống trong một thôn phụ cận hẻm núi Thiên Long, có chút xa xôi. Chuyện xảy ra đột ngột, người ta chưa chắc hoan nghênh một vị khách không mời mà đến như tôi, cũng không đến thị trấn đón tôi, tôi theo địa chỉ chú Thiên gửi, một đường tìm qua đó, ở đầu thô

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 4

Chương 4 - Quỷ đè người trong nhà sàn Phượng Hoàng cổ trấn, quê hương của Thẩm Tòng Văn tiên sinh này, từng được nhà văn Rewi Alley nổi tiếng New Zealand tán dương là trấn nhỏ xinh đẹp nhất Trung Quốc, từ đó đến nay, đã trở thành thắng cảnh văn hóa du lịch nổi tiếng. Rất nhiều du khách đến từ thành phố tới đây tìm kiếm thiên nhiên thuần khiết và phong tình dân tộc thiểu số, chứng kiến phố phường xây bằng đá xanh, nhà sàn dọc sông và cố hương danh nhân, cảm thấy mới lạ, cảm thấy tự nhiên, rời xa trần thế, cảm thấy đẹp. Đương nhiên, tôi không hề cảm thấy được gì. Thân ở cùng khu vực, đã sớm tiếp xúc với cảnh vật phong tình như thế (trừ cố hương danh nhân ra), cũng không cảm thấy có bao nhiêu mê người. Với tôi mà nói, cá nhân tôi cho rằng nếu như không có Thẩm Tòng Văn tiên sinh, không khoa trương mà nói, tòa cổ trấn này liền thiếu đi một nửa mị lực. Ở đầu chương này, tôi đã đề cập tới Thẩm tiên sinh, tôi sùng kính tiên sinh, bắt đầu sớm nhất là lúc tôi học ngữ văn thời trung học do thầy

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 3

Chương 3 - Hành trình ngược xuôi Tương Tây Ý thức dần nổi lên mặt nước, ban đêm có gió rét lạnh thổi đến, sức mạnh siết lấy cổ tôi biến mất, tôi tham lam hít thở không khí trong lành lạnh lẽo, sau khi lá phổi thư giãn, có một loại cảm giác sống lại. Có người gọi tôi, "Lục Tả, Lục Tả..." Âm thanh này trẻ con mềm mại, thanh thúy như bơ đường của Từ Phúc Ký, tôi cố gắng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trái táo, đầu dưa hấu của Đóa Đóa, lại lần nữa xuất hiện trong lòng tôi. Bé dùng một đôi mắt to ngập nước vô tội, nhìn tôi, bên trong có nước mắt bắt đầu dâng lên, tràn ngập như giếng dưới ánh trăng. Trời ạ, Đóa Đóa của tôi, rốt cuộc đã trở lại. Thời khắc nhìn thấy cục cưng ngoan ngoãn này, trong lòng tôi tuôn trào may mắn vô tận, cũng bất chấp căng thẳng sắp chết vừa rồi, dùng sức ôm lấy bé, ôm bé vào lòng. Tôi nằm trên mặt đất, Đóa Đóa thì nhào vào lòng tôi, ôm bé, sau khi tâm tình dịu lại, tôi có thể cảm giác được khác biệt rõ ràng với trước đó: Bé nặng, trước kia nhẹ bẫn

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 2

Chương 2 - Biến dị Địa Hồn Ngày 10 tháng 2 năm 2008, mùng 4 tết, thích hợp thông gia gặp mặt, thắt lưới, cắt tóc, bắt bớ, kỵ động thổ, an táng, phá thổ. Đêm, bầu trời u ám, không trăng cũng không sao, đã tháng giêng, nhưng bầu không khí của năm mới vẫn còn đậm đặc, luôn vang lên từng trận pháo nổ thành tiếng, chói tai, lập tức khói thuốc tràn ngập. Tôi thừa dịp tối tăm đi tới bờ sông Lôi Công phía tây huyện thành, nơi này có một tòa biệt thự lớn, bốn tầng lầu, tường vây cao. Tôi lặng lẽ ở trên bãi đất trống bên sườn biệt thự bày lên một bàn Trám, phía trên bày một quả bưởi vàng, một chén cơm, thịt mỡ cá chép lỗ tai heo mỗi thứ một cái, đốt ba cây nhang đàn hương, nến một đôi. Tôi không hiểu lắm mấy thứ này tới cùng có hữu dụng không, song Pháp Môn có nói, không dám qua loa, chỉ đành nghe theo. Đàn Trám bốn chân, toàn bộ dùng chỉ đỏ quấn quanh, thắt thành lưới. Trước sau đài Trám, mỗi bên tôi đặt một chậu than, bên trong nhóm 3 tờ giấy vàng xếp lại, tay tôi cầm một cây tre bương còn rễ,

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 5

 Chương 5 - Khu quỷ vô thuật  Tiểu đạo lưu manh tùy ý hàn huyên vài câu với tôi, trong lời nói đều là điển Tạng Đạo gia, huyền học cổ lệ vô cùng quen thuộc.  Tôi kiến thức hạn hẹp, không có kinh nghiệm, cũng phân biệt không ra thật giả, chỉ là ứng phó. Sau khi kể xong trải nghiệm hôm qua, Mao Khắc Minh nhìn một vòng quanh quầy lễ tân, cao giọng nói đã điều tra rõ nguồn gốc, nhất định là cô gái nhảy lầu vào giữa tháng 7 kia làm ác, sẽ bắt nó siêu độ ngay, dẫn độ về địa phủ.  Nói xong, hắn thu dọn lại đồ của mình -- kiếm gỗ đào, khay bát quái, túi càn khôn, cờ chiêu hồn...Thằng cha này cũng biết kiếm sống ghê, xung quanh có mấy chủ nhà nhàn rỗi cũng muốn đi theo hóng hớt, giám đốc công ty quản lý ngăn cản không cho, tiểu đạo lưu manh nhàn nhạt nói: "Yêu tà vật, khí tức âm hàn, lây nhiễm một ít, một là thể chất yếu kém sẽ ngã bệnh, hai sẽ tiêu tán tài vận, nếu không sợ, không ngại, hãy tự đi cùng bần đạo đi." Đám người lập tức tản đi hơn phân nửa.  Tôi cười nói tôi là tên ngốc l

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 1

  Quyển 5 - Người luyện thi Tương Tây Chương 1: Song Hùng hội tết âm lịch Hồn này trở về! Phương Đông không thể gửi thân. Người cao ngàn trượng, chỉ còn chờ tìm lấy hồn ngươi. ******** Câu truyện chiêu hồn, bắt nguồn tại Trung Quốc rất sớm, ngược dòng còn có thể đến thời kỳ triều Chu. Trung Quốc cổ đại không có quan niệm kiếp trước, kiếp sau, cũng không có quan niệm thiên đường, địa ngục, chỉ có quan niệm linh hồn bất tử và thần quỷ. U Đô theo như lời Trung Quốc cổ đại, tính chất cơ bản không giống địa ngục, U đều chỉ thế giới có không gian dưới đất, mà địa ngục thì là chỗ tiếp nhận xét xử, xử phạt các linh hồn rồi chuyển thế một lần nữa chi ra gửi đi. Chỉ là sau này Phật giáo truyền vào trung thổ, thuyết pháp về địa ngục thiên cung các loại có hình ảnh minh họa hiện thực đầy đủ hơn, mới từ từ truyền lưu ra. Trong triết học và thế giới quan của Trung Quốc cổ đại, cho rằng con người sinh ra đã có sẵn linh hồn, chết đi linh hồn bất diệt, mà thoát khỏi cơ thể tồn tại độc lập, về phần đi đ