Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2017

Sưu Quỷ Thực Lục 68

68, Lục Hổ giật mình sợ hãi: "Bạn đang giỡn đó hả?" Cậu ấy thật sự quá hiểu rõ tôi, biết tôi có thói quen tốt hay nói đùa chẳng phân biệt trường hợp. "Thật đó, tuyệt đối không phải nói đùa. Chỉ có điều, loại cảm giác này của tôi, tự tôi cũng không chắc lắm, có chút giống la bàn trong tay bạn nè, nhưng mà, cảm giác chân thật. . .Bắt đầu từ tối qua, tôi thậm chí có thể cảm giác, kẻ theo dõi chúng ta luôn đi theo chúng ta, ngay cạnh đây, nhưng mà, một khi chúng ta rời khỏi thế giới này, loại cảm giác bị theo dõi cũng biến mất theo." Nói thật, tôi cũng không biết tại sao lại sinh ra loại cảm giác này, đại khái bác sĩ tâm thần sẽ có giải thích tốt hơn. Lục Hổ liếc mắt nhìn tôi đầy hâm mộ: "Cậu càng ngày càng gần tiếp cận tiêu chuẩn của bà mo rồi đó, xem ra đi theo cậu tản bộ tuyệt đối đúng đắn." Đáng tiếc, cho dù tôi là bà mo thật, thì chắc chắn là nghề bại hoại, mặc dù cảm giác bị nhìn chằm chằm này luôn đi theo tôi, khi chúng tôi sức cùng lực kiệt dẹp

Nhật Ký Sát Thủ 1.2

Trải nghiệm đầu Ngày 20 tháng 06, trời nhiều mây. Ngày mai sẽ đến sở cảnh sát Bạch Hổ đưa tin, chính diện giao phong cùng Bành Đào cũng chính thức triển khai. Anh chàng Văn Trạch này không có bụng dạ, vui giận đều lộ ra ngoài, bây giờ y cực kỳ tín nhiệm tôi, muốn dò xét gì cũng thuận tiện hơn. Mặc dù đã ra bước thứ nhất, nhưng với tôi mà nói còn chưa đủ xa, hiện giờ Bành Đào nhất định cực kỳ đề phòng tôi, để tránh lộ ra sơ hở, cần phải chỉnh sửa lại đầu mối điểm khác biệt nắm giữ trước mắt: Giả làm nhân chứng mục kích của cảnh sát, tôi chỉ biết nạn nhân là một thám tử, chết vị bị bắn, hung thủ lái một chiếc xe hơi con màu đen, viên đạn lấy ra từ trong cơ thể tay thám tử chỉ có một viên, vả lại chưa tìm được thông tin hữu dụng. Mà những kẻ tôi thật sự biết được đã sát hại cha mình kể cả Bành Đào có bốn người, một người trong đó là kẻ thực hiện "Vụ đột nhập vào nhà cướp của" năm đó, song chẳng biết hiện giờ hắn sống hay chết, hai phát súng trên người tay thám tử, một

Sưu Quỷ Thực Lục 67

67, "Là. . .Là muốn tìm em." Thầy Đỗ cũng không có ý định tiến vào phòng, "Hay là, chúng ta cùng đến thao trường nhé, ngại quá, làm em không có thời gian chợp mắt rồi." Tôi đành phải mang giày chạy vào, theo thầy ấy xuống lầu. "Có thể nói cho tôi biết tại sao em lại mệt mỏi đến mức chỉ cần 5 phút cũng muốn ngủ bù không?" Thầy Đỗ xem ra không giỏi nói lòng vòng lắm. "Vì. . ." Tôi từ khi mang giày chạy vào thì một mực im thin thít, nhưng cũng chính vì ngủ không đủ, đầu óc xoay chuyển như bánh chiếc xe đạp han gỉ bị vứt dưới lầu, cho tới giờ, tôi đều không biết nên nói gì. "Vì hai ngày nay học bài khá muộn. . .Lớp học suốt đêm đáng ghét nhưng có sức hấp dẫn rất lớn với em." Nói xong lại cảm thấy hối hận quá, lời nói dối như vậy nếu nghe còn không biết, thầy Đỗ có thể được lên chức người thuần phác nhất Giang Y.

Đêm Mưa Tử Thần - 10.2

"Vì tôi phát hiện nó đã làm một chuyện vô cùng đáng sợ." Gương mặt lão tiên sinh co rúm, "Lúc ấy tôi còn đang ở ký túc xá trường, mỗi ngày đều có thói quen đến thao trường chạy bộ. Có một ngày tôi dậy sớm, khoảng năm giờ sáng, vừa bước vào phía bắc thao trường, liền phát hiện một thùng rác đặt đối diện có ánh lửa bập bùng, bên cạnh là một người đang đứng cúi đầu nhìn chằm chằm ngọn lửa từ từ bốc lên. Tôi lặng lẽ vòng qua đó, trốn phía sau một cây đại thụ quan sát, người nọ không ngờ là Thiên Ý, khi ấy biểu cảm trên khuôn mặt nó dọa tôi phát run, tôi cũng không nói được rằng đó là cười hay khóc, thật sự không dễ hình dung, tóm lại là đặc biệt quỷ dị, đặc biệt ghê người, tôi nhìn mà lông tóc dựng đứng. Từ đó về sau, trong học viện thường xuyên có thùng rác bị đốt, mặc dù không tạo thành tình trạng hỏa hoạn lớn, nhưng mùi rác đốt cũng nặng nề khó ngửi, trong trường tra xét lâu ngày cũng không tìm được kẻ phóng hỏa, nhưng tôi biết đó chính là Thiên Ý làm. . ." Lão tiê

Đêm Mưa Tử Thần - 10.1

"Ta không rõ lắm, với vấn đề gia đình mình nó rất kiêng dè, ta chỉ biết đại khái là cha nó đã qua đời từ rất sớm, còn lại nó và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ nó cũng không có công việc chính thức gì, dựa vào làm chút việc vật nuôi nó đến trường. Thật ra ta có đến thăm hỏi một lần, thật sự quá khó khăn. Một căn nhà nhỏ hơn mười mét vuông, chính là loại nhà gọi là hộ lều mà bây giờ hay gọi, mẹ nó hơn bốn mươi tuổi, nhìn còn già hơn cả người 60 tuổi, đồ dùng trong nhà đều cũ không chịu nổi nữa như là từ ngoài nhặt về. Ta qua đó một lần cũng không dám đến lần thứ hai, ta không chịu được ánh mắt khó xử tự ti của đứa bé kia, ta nhìn mà muốn rơi lệ." Lão tiên sinh nói đến mức tức cảnh sinh tình, thật sự rơi lệ ròng ròng, từ trong túi lấy ra khăn tay lau mắt tiếp tục nói, "Ta thật tình quan tâm đứa bé này tận đáy lòng, cũng không phải thương hại nó, thật sự nó là đứa học sinh quá khó khăn. Học tập không cần hỏi, chắc chắn năm nào cũng nhất khối, sống cũng rất quy củ, đặc biệt

Nhật Ký Sát Thủ 1.1

Chứng Kiến Nhật ký, ngày 18 tháng 6 Hôm nay chủ nhiệm khoa hỏi tôi có nguyện ý ở lại trường dạy học không, tôi nói tôi cần thời gian cân nhắc. Nhớ lại tâm tình khi ấy, chẳng vui vẻ chút nào, dường như với tôi mà nói chỉ là một chuyện mơ hồ bình thường, tựa như có ai hỏi tôi có muốn cùng đi ăn cơm không vậy. Tôi nghĩ nếu là các bạn học khác, chắc chắn sẽ mừng rỡ cười toe toét, dù sao đây cũng là công việc vô số người tha thiết ước mơ, nhưng trong lòng tôi lại lờ mờ có chút mâu thuẫn?! Tại sao? Chỉ cần vào tòa tháp ngà đó, công danh bổng lộc đều sẽ theo đó mà đến, nhưng tôi lại luôn nghĩ mình không nên giống người thường trải qua cuộc sống tầm thường vô vị như vậy. À, có lẽ tôi đã từng quá tự cao, mà cũng có lẽ, tôi không tìm được tiền đồ thênh thang của riêng mình.

Đêm Mưa Tử Thần 9.7

Chương 9 - Sao Băng Lặn (7) Xem xét nguyên điểm vụ án, từ nguyên điểm một lần nữa mổ xẻ, loại phương thức này không có gì mới mẻ trong phá án, nhưng Hạng Hạo Nhiên lại không đồng ý câu nói sau cùng của Hàn Ấn, liền sửa lỗi nói: "Không, sau khi Tiểu Thuần bị hại, chúng tôi đã từng tiến hành cẩn thận điều tra quan hệ xã hội của cô ấy, cho nên lần này quên, là vì trước kia đã từng điều tra." "Tôi biết, tôi từng đọc báo cáo trước kia, chỉ là lúc đầu các anh điều tra, chủ yếu nhằm vào đám người có khả năng có động cơ gây án, mà giao điểm thật sự của hung thủ và Liễu Thuần có lẽ sẽ không trực tiếp và thường xuyên vậy, ví dụ như giao điểm hư cấu -- hung thủ và Liễu Thuần chưa từng tiếp xúc thực tế, hắn chỉ từ góc độ của mình vọng tưởng cho rằng một vài lời nói và hành vi của Liễu Thuần đều nhằm vào hắn, do đó khiến hắn bị tổn thương; Hoặc họ chỉ dưới một tình cảnh đặc thù nào đó thỉnh thoảng tiếp xúc vài lần. . . "Có khi nào là Lý Tiểu Uyển không?" Hạng Hạo Nhiê

Nhật Ký Sát Thủ - Quyển 1

Lời nói đầu Xung động của cái ác cách xung động của cái thiện 13 năm. Đứa bé từ khi rời khỏi cơ thể mẹ đã tồn tại, nó cùng bạn lớn lên và làm bạn cả đời người, khi nó bắt đầu giết người và đọa lạc, không sức người nào có thể chống đỡ được nó. Qua 13 năm, xung động của cái thiện giáng sinh, nếu con người lại khinh nhờn sinh mệnh, xung động của cái thiện liền cảnh cáo bạn: Phàm là nợ máu, tất phải trả bằng máu. . .