Chuyển đến nội dung chính

[Đoản văn] Vô Tâm - Tư Đồ Hắc HTY

1 - Theo đuôi

--- Một ---

Một con hẻm kéo dài thật dài.

Bốn phía đều là vách tường đầy bụi, rất nhiều khối sơn đã tróc, rơi trên nền gạch đá màu đồng, tích thành một lớp lại một lớp đất cặn bã. Cửa sân của vài hộ gia đình xiêu vẹo không đồng đều, che hờ cong vẹo, dùng xích cũ kỹ han gỉ treo lên, gió thổi qua, liền cùng nhau phát ra tiếng vang lạch cạch rời rạc.

Con hẻm này đã không còn ai ở, từng dãy nhà lầu đều tối om, nằm im ỉm, chỉ có đầu hẻm nhỏ hẹp còn có thể từ nơi nối thông với đường lớn có thể nhận được chút ánh sáng.

Mơ hồ, một bóng người thon dài, từ đầu hẻm nhoáng vào, trên mặt đất kéo dài thật dài, dài đến cực hạn, lại hóa thành sợi chỉ chôn vùi trong hắc ám.

Y đã rất nhiều năm rồi chưa từng qua con hẻm này nữa, nếu không phải hôm nay vội vàng đến thành đông, nghĩ muốn đi đường tắt, sợ rằng trước khi nó chính thức bị niêm phong, cũng sẽ không đến.

Hẻm nhỏ vừa cũ vừa nát, bởi vì rơi vào phụ cận đường lớn mới làm, cực kỳ đòi hỏi phải xây dựng lại. Chính phủ vẽ nó vào trong khu vực phá dỡ, tiếp qua dăm tháng nữa, sẽ phái người đến san bằng. Sau đó cao ốc mới tinh sẽ khởi công, hết thảy đều sẽ gọn gàng xinh đẹp.

[Có ai sẽ thật sự nhớ tới nơi này từng có một hẻm nhỏ, mặc dù cũ nát, nhưng thường vang lên tiếng nô đùa vui vẻ.]  Y có chút bi thương nghĩ.

Con hẻm ẩn nấp trong bóng đêm, phảng phất như hòa hợp thành một thể với hắc ám, y ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng cái gì cũng nhìn không rõ.

Bất đồng với đại lộ ồn ào sáng sủa, nơi này ngoại trừ tiếng bước chân không ngừng, đại khái chỉ còn lại có tiếng vọng hỗn hỗn độn độn.

Bước chân của y rất gấp gáp, rất liên tục, cộp cộp hòa âm, như tiếng trống sục sôi. Y đi ngang qua từng cánh cửa viện rét buốt cũ kỹ, giữa khe hở đen ngòm thấm qua gió lạnh âm u, y có chút cẩn thận nhìn hướng vào trong, xem có thể như trong phim, bỗng dưng xuất hiện một đôi mắt âm trầm, trừng trừng dõi theo y hay không.

Một cửa sắt han gĩ đập phanh phanh trong gió, dọa y đang ngó vào, y ngượng ngừng xoay đầu lại, bỏ đi ý nghĩ nhàm chán này.

Đêm thu rất lạnh, trên người y bọc một bộ áo mỏng, rụt cổ rùng mình một cái.

Y phải bước nhanh hơn nữa.

--- Hai ----

Tôi ngã trong tuyết như rừng hoa trắng, mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ.

Mẹ của tôi nói, xoa tuyết vào nhau ấm áp, nhưng vì sao hiện giờ tôi lại rét lạnh như vậy.

Tuyết lạnh quá, gió lạnh quá. . . . . .

Tháng chạp, trời đổ tuyết lớn.

Nhánh cây khô héo không chịu nổi tuyết đọng dày nặng, đều bị ép cong thật sâu, có chút oằn gãy đến cực hạn, phát ra một tiếng rắc, đột ngột vang vọng giữa buổi sớm yên tĩnh, cùng một đống tuyết trắng đánh ngã trên mặt đất dày, có chút gồ lên.

Tuyết lớn đổ xuống một trận liên miên, tuyết trên đất lập tức lại trở nên bằng bằng phẳng phẳng.

Lộ trình trong hẻm nhỏ dài dằng dặc, mông mông lung lung có thể thấy được một cụm đen tuyền, tựa sát tường, lủi trong tuyết, thỉnh thoảng run rẩy vài cái.

Đó đại khái là một người, y có thể đã đợi trong gió tuyết cả đêm, thế nên hiện giờ ngay cả rùng mình cũng khó mà làm được.

Nhưng y rõ ràng không bị ai phát hiện, mùa đông mọi người phần lớn thức dậy muộn, hiện tại mặt trời mới chỉ hơi lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mặt trời tản ra trên mặt tuyết, như mảnh vụn thủy tinh lẻ loi, yếu ớt mỏng manh, không rõ ràng.

Dưới cửa lớn của một hộ gia đình, hai bên trái phải đều treo một đèn lồng đỏ thẫm, trong gió ào ào cao thấp lắc lư, che kín sương tuyết, tối mờ, ánh nến bên trong chẳng biết khi nào đã bị dập tắt.

Tôi mặc một bộ áo bông một lớp màu đen, bị người cha say rượu  đuổi ra ngoài, bên ngoài rất tối, rất lạnh, tôi chưa ăn cơm, bước đi có chút không ổn. Huống chi cha ép tôi, rót cho tôi rất nhiều rượu, ý thức tôi không rõ ràng, cũng không biết nên đi đâu.

Trong vô thức, có người từ phía sau đập mạnh vào ót tôi, tôi nghe thấy thanh âm của bình thủy tinh vỡ vụn, còn có tiếng chửi rủa của đàn ông.

Tôi đỡ tường té xuống, ót truyền đến đau nhức, còn có chất lỏng ấm áp cuồn cuộn chảy xuống.

Người đàn ông lục lọi trên người tôi một chút, cuối cùng đá tôi một cước, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Tôi nghĩ gã đàn ông bây giờ nhất định rất ảo não, bởi vì tôi cũng không có thứ gì đáng giá.

--- Ba ---

Y đi thật lâu trong hẻm nhỏ, còn chưa nhìn thấy điểm cuối.

Càng vào sâu bên trong con hẻm, tầm mắt càng nhìn không rõ ràng.

Ánh trăng mùa thu đã mọc đầy, một vòng tròn trĩnh, trôi nổi giữa trời đêm đen thuần như tơ lụa, lười biếng phun ra ánh sáng như sương mù.

Đêm bịt kín một lớp mạng che lưu động, mê ly, quỷ quyệt.

Y từ trong túi bên hông, lấy ra một cái điện thoại di động, mở lên, quay màn hình về hướng đường dưới chân, để chiếu sáng.

Ánh sáng cũng không mạnh lắm, chỉ vừa đủ chiếu sáng khoảnh đất y bước, như là bị bóng tối nồng đậm thôn tính, làm thế nào cũng không thể tản ra bốn phía, chỉ có thể cuộn mình, thấp hèn tụ tập ở góc nhỏ.

Bước chân của y dần dần nhẹ nhàng hơn, một chân trước cẩn thận bước ra, thân thể thoáng dừng một chút, xác định mặt đất giẫm lên dưới chân an toàn không sai sót, chân sau mới bước theo. Tiếng bước chân rời rạc, cùng tiếng vọng bước chân tạo thành, thay phiên nhau vang lên, trong hẻm nhỏ vắng vẻ yên tĩnh càng đặc biệt nổi bật.

[Hẻm nhỏ, đêm trăng, gió mát hiu hiu. . . . . . Còn lại một mình mình, cảnh tượng phim kinh dị tài tình biết bao. . . . . .] Y nhìn xung quanh, lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

[Hiện tại nếu từ phía sau truyền đến tiếng bước chân không phải của mình, thì càng hoàn mỹ hơn nữa. . . . . ] Y nghĩ, đột nhiên dừng bước, bình tĩnh đứng thẳng, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thả chậm hô hấp, nghiêm túc nghiêng tai lắng nghe.

Tiếng bước chân cùng tiếng vọng trong nháy mắt y dừng lại liền tiêu tán, cả con hẻm nhỏ lại trở về sự lạnh lẽo trống vắng hoàn toàn không người, cửa sắt cũ kỹ cọt kẹt rên rỉ, lá cây trong gió vi vu phát ra tiếng xào xạc nho nhỏ, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng kèn xe cộ, trộn lẫn quanh quẩn ngân nga trong con hẻm nhỏ.

Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, kéo kéo khóe miệng, đối với hành vi nhàm chán ấu trĩ của mình cảm thấy buồn cười, một trận gió mát kéo tới, y khép chặt cổ áo khoác ngoài, tiếp tục cất bước.

Lúc này, điện thoại di động bắt đầu rung lên, phát ra tiếng rừ rừ yếu ớt, y lại ngừng bước, y giơ điện thoại lên, phía trên hiển thị một tin nhắn mới.

Ánh sáng màu trắng sữa chiếu sáng mặt y, hiện ra khuôn mặt trẻ tuổi vô cùng tuấn tú, nhưng vẻ mặt y hiện tại có chút hoảng sợ, hốc mắt khuếch đại, đồng tử kết tụ lại.

Ngay lúc y dừng chân một lần nữa, y rõ ràng nghe thấy, từ phía sau truyền đến một tiếng bước chân lảo đảo!

Mặc dù mơ hồ, nhưng. . . . . .

Trong hẻm nhỏ này, không chỉ có mình y.

Có người! Đi theo ngay phía sau y!

--- 4 ---

Một khắc tôi nhắm mắt lại, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều người.

Mẹ của tôi, đang trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, ngọn đèn màu vàng ấm áp chiếu vào thân thể tinh tế đeo tạp dề hoạt hình của bà, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú mang theo nụ cười ấm áp, cha ngồi trước TV, vẻ mặt hào hứng, một chân co lên, chân trần dẫm lên bàn trà, quay về hướng sân bóng trên màn hình rít gào.

Mà tôi đứng nơi góc u ám, an tĩnh nhìn, cùng hình ảnh hạnh phúc hài hòa mỹ hảo này không ăn nhập.

Khi đó mẹ của tôi còn sống, cha của tôi cũng không nát rượu, chúng tôi là ba người tạo thành gia đình hạnh phúc.

Tôi nhớ kỹ rất lâu trước kia, mẹ tôi lẳng lặng nằm trên giường lớn trắng xóa của bệnh viện, gầy gò yếu đuối, như lông vũ trôi nổi.

Bà kéo tôi, nói với tôi rất nhiều, sau đó, bà không bao giờ lên tiếng nữa.

Cha say khướt ở một bên thấp giọng khóc nức nở.

Tôi thật lâu sau mới biết được, mới biết được. . . . .

Tôi thích một người, một thiếu niên.

Là yêu thích rất thuần khiết, bởi vì y có ân với tôi.

Có một ngày, tôi lại đói bụng ngồi ở góc cửa hàng, nhìn một đám người bắt đầu xuất hiện, tới tới lui lui, như nước chảy.

Chỉ có y phát hiện tôi ngồi một mình, co rúm thành một đống tựa trên song cửa kính rực rỡ muôn màu.

Tôi phát hiện có người nhìn chằm chằm mình, liền hung hăng trừng mắt liếc y quay đi.

Tôi cố ý cúi đầu, qua hồi lâu, mới giương mắt hướng chỗ nọ nhìn lại, nhưng phát giác thiếu niên sớm đã rời đi.

Tôi có chút chán nản, không rõ nguyên nhân.

Khi mọi người đều về nhà, thế giới của tôi bắt đầu an tĩnh. . . . .

Tôi mệt mỏi muốn ngủ, tôi cho rằng tôi sẽ ngủ ngay trên đường lớn, nhưng một hộp thức ăn nóng hổi đập vào mắt tôi.

Thiếu niên sạch sẽ tuấn tú nằm soài trên chiếc xe đạp xanh da trời, đưa qua một cánh tay bưng cơm chiên.

Tôi nhìn hộp cơm trước mặt, hơi nước ấm áp cùng mùi thơm dán trên hai gò má tôi.

Tôi nhận lấy, bàn tay trắng nõn thon dài của thiếu niên thuận thế thu về.

"Sao cậu ở đây một mình. . . . . " Y nói.

"Nhà cậu ở đâu. . . . .Giữa trưa không trở về nhà sao?" Y nói.

"Chậm một chút chậm một chút. . . . .Cẩn thận kẻo nghẹn." Y nói.

Tôi một ngụm xúc cơm ăn, chợt nghe lời nói ân cần của y, đôi mắt có chút mở to, thật lâu thật lâu rồi, tôi chưa từng nghe qua, những lời thế này. . . . .

Tôi rúc mặt vào cổ áo khoác, đem tóc mái thật dài hỗn độn che lấp nước mắt rơi không ngừng trên mặt.

Tôi và y lần đầu tiên gặp mặt, cũng là lần gặp gỡ duy nhất.

Mẹ trên thiên đường, nếu mẹ ở trên trời phù hộ tôi. . . . .

Tôi nghĩ. . . . .

--- 5 ---

Y trong bóng đêm thở dốc, dồn dập mà áp lực, y tận lực làm cho hô hấp của mình trở nên vững vàng, cảnh giác quan sát bốn phía.

Hẻm nhỏ trống rỗng, tiếng gió vù vù xuyên qua tóc mai của y.

Y nuốt nước miếng, máy móc nhấc chân, cẩn thận đi về phía trước.

[Nếu thật sự có người. . . . . .Bỏ chạy!] Y một bên thả nhẹ bước chân, một bên cẩn thận thám thính.

Trong tiếng bước chân hỗn loạn của y, vang lên một tiếng vang rất nhỏ nhưng đột ngột không thuộc về y ―― Tiếng va chạm của một đế giày khác ma sát cùng mặt đất vang lên!

Y chợt dừng lại, ngay sau đó phía sau truyền đến thanh âm lảo đảo dừng lại có chút không ổn!

Khí lạnh âm trầm từ dưới thốc lên, lượn lờ vờn trên sống lưng y.

Lông mày nhíu chặt, mạnh cất bước, đi nhanh chạy về phía trước!

Phía sau cũng vội vàng đuổi theo!

Tiếng bước chân dày đặc liên tục vang lên trong hẻm nhỏ u tĩnh. . . . .

Lúc này, y chẳng biết bị cái gì vướng chân, thiếu chút nữa té ngã cắm đầu về phía trước, điện thoại di động thoáng cái không nắm chặt, lạch cạch một tiếng rơi xuống trên gạch đá, y vội vàng dừng bước, ổn định thân thể, vô thức xoay người lại mò tìm.

Một cánh tay tái nhợt mảnh khảnh nhấc điện thoại di động loang loáng trên mặt đất lên, đưa về phía y đang đổ mồ hôi lạnh.

Y có chút kinh hoảng, do dự vươn tay đón, ánh sáng trắng của sương mênh mông chiếu sáng khuôn mặt người tới ―― khuôn mặt thiếu niên tươi cười ấm áp nhưng dị thường tái nhợt.

"Tiên sinh. . . . . Anh, anh có khỏe không?" Thiếu niên có chút ân cần hỏi y.

Y như vừa thoát chết thở ra một hơi, bả vai buộc chặt nhất thời thả lỏng xuống.

Mặc dù không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng thiếu niên nhìn qua quả thật không có ác ý, trên khuôn mặt gầy gò nụ cười vô cùng thẹn thùng.

"Khỏe. . . . ." Xác định thiếu niên vô hại, y hồi đáp.

"Nhưng mới nãy?"

"À, tôi cho rằng có người theo dõi tôi. . . . . " Y lau sạch điện thoại, tiếp tục dùng nó chiếu sáng.

Y gãi đầu, sau khi đem tóc mái hỗn độn vuốt chỉnh tề, thuận tiện lau mồ hôi ở thái dương. "Cậu có một mình sao?"

"Dạ. . . . . " Chẳng biết vì nguyên nhân gì, thiết niên đột nhiên cười cười.

"Ban đêm một mình rất không an toàn. . . . Cậu đến thành đông sao? Tôi đi đường tắt mới đi bên này."

"Dạ." Thiếu niên nhẹ nhàng trả lời, sau đó lại bổ sung một câu "Thành đông có rất nhiều cửa hàng. . . . . Nơi đó bán cơm chiên rất dễ ăn."

"Ừm. . . . Đúng vậy! Trước kia khi tôi còn học trung học, thường vì mua một hộp về nhà ăn, cố ý vòng một đường xa đấy."

Y phảng phất như rơi vào hồi ức tốt đẹp, bắt đầu cùng thiếu niên trò chuyện rất nhiều chuyện lý thú trước kia.

Ánh sáng của điện thoại di động đã sớm lụi tắt, y cùng thiếu niên trong bóng đêm trò chuyện với nhau, hồn nhiên chưa phát giác ra, đường trên mặt đất dường như đã bằng phẳng rộng mở hơn rất nhiều.

"Khu này sắp phải phá dỡ rồi. . . . . " Y tiếc hận nói.

"Ừ, tháng sau sẽ khởi công."

"Vậy sao. . . . .Ồ, cậu không lạnh sao?" Y thở ra một luồng khói trắng, ánh sáng tản ra từ đầu con hẻm tản ra ánh tiến vào dần dần sáng tỏ, y hơi nghiêng đầu nhìn thiếu niên mặc đơn bạc ―― một áo khoác chất bông màu đen rất khó giữ ấm.

"Không, hoàn hảo. . . . . Sắp đến đầu hẻm rồi, rất vui được gặp lại anh." Thiếu niên vung lên một mạt cười thỏa mãn lại không đành lòng.

"Ừm. . . . ừm!" Tôi cũng rất vui được gặp cậu."

Y ra khỏi con hẻm, một chiếc mô tô lao vụt qua sát bên người y, kèm theo một tiếng còi cao vút.

Y nhìn chiếc xe mô tô đã đi xa một chút, có chút bất mãn về hành vi của người lái.

"Tạm biệt. . . . ." y quay đầu, nói với phía sau.

Con hẻm dài thật dài hoang vắng không người. . . .

--- 6 ---

Sau khi làm công trở về tôi luôn ngồi ở góc thành đông, đối diện lối ra của hẻm nhỏ, đợi từ khi kẻ đến người đi đến khi yên tĩnh không còn tiếng động nào, chờ y đạp xe đạp, đột nhiên từ hẻm nhỏ chạy ra.

Y thích ăn cơm chiên bán ở thành đông, đại khái cách một hai ngày, y sẽ lái xe đạp, đến bên này mua một hộp, sau đó cảm thấy thỏa mãn về nhà.

Có một dạo, tôi đợi thật lâu, y cũng không xuất hiện nữa, do đó tôi len lén leo tường, tìm đến trường y học, tôi không dám hướng bạn học qua lại nghe ngóng về y, bản thân tìm thật lâu, cuối cùng mới ở một phòng học bên trái trong cùng tầng một tòa nhà dạy học phát hiện ra y.

Y ngồi bên cửa sau mở rộng của lớp học, bả vai nghiêng dựa vào tường, một bên xoay bút, một bên nghe giảng, tôi ở phía sau y đứng yên thật lâu, nhìn thật lâu.

Nếu mẹ còn sống, có lẽ tôi hiện giờ vẫn đang ngồi trong lớp học nhỉ.

Y hiện giờ đang học cấp ba, phỏng chừng một năm sau, y sẽ thi đậu rồi rời đi nhỉ.

Về sau tôi thường dùng cách này để nhìn y.

Đương nhiên, trị an của trường học rất tốt, tường cao đính đầy mảnh vụn thủy tinh bén nhọn, nhưng tôi có cách lẻn vào mà không bị thương.

Tôi từng thấy y chạy băng băng trên sân bóng rổ, được đám người vây quanh.

Tôi cũng từng thấy y thẹn thùng cự tuyệt nữ sinh theo đuổi, tôi mới biết được, cự tuyệt cũng có thể dịu dàng như vậy.

Có một lần y phát giác ra tầm mắt của tôi, xoay đầu sang, quay về phía ánh mặt trời mỉm cười rạng rỡ, nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng.

Dưới ánh mặt trời thân ảnh của y tràn ngập hào hứng cùng kích tình của thiếu niên, nụ cười sáng lóa.

Y không nhớ rõ tôi, tôi yên lặng nghĩ.

Tôi rất hâm mộ y, cũng rất muốn cùng y trở thành bạn bè, có thể cùng đi với nhau ngày qua ngày là tốt rồi.

Hiện giờ tôi nhìn hai tay mình, sững sờ, có chút nghĩ không ra.

Tôi đại khái, đã chết rồi.

Nhưng tôi sờ sờ gương mặt, xúc cảm lòng bàn tay vẫn mềm mại ấm áp, ót cũng bằng bằng phẳng phẳng, không bị thương gì.

Trên tường đất than chì rõ ràng lưu lại dấu máu màu đỏ sậm, vì sao tôi vẫn còn đây. . . . . .

Người ta nói, chết đi sở hữu chấm niệm, sẽ biến thành quỷ hồn, quanh quẩn ở nhân gian, khó có thể tiến vào luân hồi.

Nếu không cách nào như nguyện, sẽ mãi ngưng trệ ở nơi khi còn sống có ràng buộc, sẽ biến thành lệ quỷ, lao khỏi nơi kìm hãm, sẽ chậm rãi kiệt lực, biến mất.

Cho nên, tôi bây giờ là quỷ.

Nếu muốn nói chấp niệm khiến tôi lưu lại, tôi nghĩ. . . . .

Tôi không có cách nào ra khỏi hẻm nhỏ, vì vậy cứ mỗi ngày lặp đi lặp lại, từ đầu hẻm tới cuối hẻm.

Cảm giác thành quỷ rất đặc biệt, cùng tiểu thuyết hay trên TV không giống nhau lắm, chúng tôi kỳ thật phần lớn không sợ ánh mặt trời, tôi có thể tùy ý hóa thành thực thể, ra ngoài dọa người chơi.

Quỷ hồn đều có cảm giác, chẳng qua cùng con người hơi có chút khác biệt. Tỷ như, tôi chết đi trong tuyết, cũng rất sợ lạnh, trên người chung quy tản ra khí lạnh, ót rất yếu, chạm không được, đó là tử huyệt thành quỷ của tôi.

Tôi thường thường cùng mấy "người bạn" trong con hẻm, cùng trò chuyện, "chơi đùa", bọn họ rất hòa thuận, chỉ cần không chọc bực mình, là kết giao tốt ngay.

Chúng tôi làm thành một vòng tròn, mồm năm miệng mười cầm đuốc soi dạ đàm, "Trong nhà" có ai vừa biến mất, hoặc lại có ai biến thành lệ quỷ rời đi. Có đôi khi chúng tôi cũng sẽ lặng lẽ bay đến bên cạnh mấy bà cụ tán dóc chút chuyện trên trời dưới đất, lẳng lặng dựng thẳng tai nghe đủ loại tin đồn bát quái của nhân gian.

Nếu nghe được "Không biết tại sao trong điện trong nhà đột nhiên đứt cầu dao. . . . " Chúng tôi sẽ ha hả cười nhìn về phía xúc tử quỷ trầm mặc một bên ―― Hắn là bị điện giật chết đó.

Hoặc là xuất hiện "Tối hôm qua thằng khốn nào lại hát rú lên nha thật sự là. . . . . " Chúng tôi sẽ cổ vũ lão a công đang làm mặt nghiêm ngàn vạn lần đừng có ngừng ―― Hắn bởi vì chấp nhất với kinh kịch mà không chịu rời đi.

Tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không biến thành lệ quỷ, có lẽ tôi sẽ ở chỗ này chờ đợi mãi, rồi một ngày nào đó đột nhiên biến mất.

Tôi không biết tôi sẽ được như nguyện hay không, mẹ trên thiên đường, nếu mẹ ở trên trời phù hộ tôi, tôi nghĩ. . . . . .

2 - Tiếng trong tim

--- A ----

Tôi là một họa sĩ, đại khái từa tựa như vậy, kỳ thật tôi cũng không chắc, bởi vì tôi luôn rất dễ quên.

Có một ngày, có người nói cho tôi biết, tôi là một họa sĩ.

Y tựa hồ đã nói rất nhiều lần, trong sổ của tôi có ghi chép lại.

Hiện giờ, tôi đã biết rõ ràng, tôi là một họa sĩ.

Quyển sổ của tôi, đặt ở trong túi áo bên hông, nếu tôi lại bỏ quên nó đâu đó, tôi có thể tìm được rất nhanh.

Chìa khóa nhà tôi, buộc trên cổ tôi, rất chắc, nếu không tôi sẽ cẩn thận vứt mất.

Tôi không thường xuyên ra ngoài, bên ngoài ngã rẽ rất nhiều, mặc dù tôi có đủ loại bản đồ vẽ trong sổ ghi chép, nhưng tôi vẫn cứ dễ lạc đường lắm.

Nhà tôi ở lầu sáu, ừm! Hẳn là lầu sáu, tiểu khu nào thì tôi có ghi trong sổ rồi.

Bên cạnh máy tính của tôi, trên tường dán rất nhiều sách thuyết minh, nếu tôi thật sự nhớ không nổi thao tác thế nào, tôi liền nhìn một cái.

Có đôi khi, tôi ngay cả phương pháp khởi động cũng quên, có người sẽ nói cho tôi biết.

Nhà của tôi dùng rất nhiều đồ vật, đều là mua trên mạng về, tôi nhớ kỹ như vậy hình như gọi là, đào bảo.

Nhưng mà, tại sao chứ, tôi cũng có mua được bảo vật đâu.

Mặc dù tôi rất dễ quên, nhưng tôi vẫn có thể vẽ, tôi biết rõ ràng tất cả phương pháp và chương trình vẽ tranh, đại khái là tôi trước kia quá thích vẽ, vì thế tôi hiện giờ làm cách nào cũng quên không được.

Đó cũng là nguyên nhân tôi xác định mình là một họa sĩ.

Khi tôi tỉnh dậy, phân không rõ ngày và đêm, nhưng không sao cả, có người sẽ nói cho tôi biết.

Tôi một mình sống độc lập, kỳ thật đã rất lâu, tôi không thể tự lo, trí nhớ của tôi đại khái thật sự quá kém cỏi, tôi đem tên mình và số điện thoại di động viết trên bìa quyển sổ, học thuộc rất nhiều lần, ừm, tôi quả thật có ý định học thuộc, nhưng vẫn nhớ không nổi.

Song không sao cả, có người sẽ nhắc nhở tôi.

Trong sổ của tôi ghi nhớ rất nhiều thứ, tỷ như, sáng nay ông nhà hàng xóm nói với tôi "Nhóc con, buổi sáng tốt lành nha, một mình cậu ở. . . . " Đại khái phía sau còn nói gì nữa, nhưng tôi nhớ không nổi, nhiều chữ lắm.

A, rất kỳ quái, tại sao tôi còn có thể nhớ mặt chữ chứ?

Như tôi đã nói phía trên, tôi rất dễ quên, nhưng luôn có một người sẽ nói cho tôi biết, tôi nghĩ y là một người thật kỳ quái.

Y có lẽ bộ dáng nhìn không tốt lắm nhỉ, bởi vì y hình như cho tới giờ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt tôi.

Kỳ thật tôi không chê người khó coi, huống hồ y giúp tôi nhiều như vậy, nếu không có y, tôi không có khả năng sống một mình, nhất định sẽ bị lôi vào bệnh viện.

Tôi không nhớ rõ y là ai, có lẽ chúng tôi trước kia từng quen biết.

Tôi cũng không nhớ kỹ y xuất hiện lúc nào, đại khái có một ngày, tôi từ trên giường tỉnh dậy, y đã ở đó rồi.

--- B ---

Bệnh viện.

Gió lớn quất vào trên cửa sổ, cành cạch rung động.

D tiên sinh ngồi trên băng ghế dài bên hành lang, cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Một y tá tay ôm hộp thuốc đi qua bên cạnh y, cố ý quay đầu liếc y một cái, cô ta lại nhìn số phòng khám một chút, có chút tiếc hận quay đầu trở về.

Tiếng giày cao gót cồm cộp va chạm trên nền gạch càng lúc càng xa.

"Ung thư não. . . . .Đáng tiếc, thật vất vã trưởng thành đẹp trai như vậy." Cô ta ngượng ngùng quẹo vào một hành lang hôn ám khác.

D tiên sinh cũng không biết suy nghĩ của y tá, y vẫn chăm chú với trò chơi trên màn hình di động trong tay ―― Trò xếp gạch. Căn bản không chú ý tới có người đến gần rồi lại rời đi.

Y hiện giờ vẻ mặt nghiêm túc, mày hình cung, nhìn điện thoại di động chằm chằm không chuyển mắt, y cố ý chỉnh chế độ im lặng, nếu không phải rõ ràng biết y đang làm gì, rất nhiều người đại khái sẽ tưởng rằng y là vì vận mệnh của mình mà ảo não.

Từ lúc có kết quả đến giờ, D tiên sinh từ khiếp sợ đến tâm tàn ý lạnh, sau đó biến thành bình tĩnh như hiện giờ. Một khắc khi y quyết định đến bệnh viện kiểm tra, cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Ông bác sĩ mặt mũi tang thương đeo mắt kính lóe sáng kia, một bên khuyên giải một bên đưa kết quả kiểm tra cho y, từ khi ra khỏi phòng khám vẫn ra vẻ không đành lòng vỗ vỗ vai y [Cũng không phải sẽ chết ngay lập tức, làm như tôi ngày mai đã liền ra nằm giữa đồi hoa nhận tưởng niệm vậy. . . . ]

Y mặt không chút thay đổi, bình tĩnh ngồi dưới băng ghế dài ở hành lang, đem đầu vùi vào giữa hai cổ tay, suy nghĩ hồi lâu sau, y ngẩng đầu, từ trong túi âu phục cầu kỳ lấy ra di động.

Y gọi một cú điện thoại trước, ước chừng 5 phút sau thì kết thúc, sau đó yên lặng nhìn người danh bạ người liên lạc trong màn hình, lại rơi vào một trận suy tư.

Ngón tay của y lơ lửng trên người liên lạc C này, bịn rịn thật lâu, cuối cùng y mở trang trò chơi, chơi trò chơi duy nhất trong điện thoại, xếp gạch.

C tiên sinh là một họa sĩ, một vị họa sĩ rất tài hoa, ít nhất D tiên sinh vẫn cho là thế.

Bề ngoài bọn họ giống nhau, thân cao xấp xỉ, từ vườn trẻ mãi cho đến đại học, bọn họ đều ở cùng nhau, quan hệ rất tốt, tốt đến nỗi cái gì cũng có thể trao đổi với nhau.

Nhưng trong lòng D tiên sinh có một bí mật, y không kể cho bất luận kẻ nào.

D tiên sinh thích những bức tranh C tiên sinh vẽ, từng bức một, y cũng thích nhìn bộ dáng C tiên sinh chuyên chú vẽ tranh.

D tiên sinh biết, chỉ cần C tiên sinh có thể vẽ tranh, hắn sẽ hạnh phúc, cho nên D tiên sinh ủng hộ giấc mộng của C tiên sinh, vẫn luôn như thế.

Nếu như không có sự kiện kia phát sinh, bọn họ hẳn là còn có thể vui sướng sống cùng nhau một quãng thời gian nữa.

D tiên sinh lại đến bệnh viện lần nữa, không phải vì mình.

Y nhận được điện thoại từ bệnh viện. C tiên sinh lúc khiêng cây kẹp vẽ ra ngoài vẽ vật thực, bị một chiếc taxi say rượu điều khiển đụng vào.

"Cậu ấy có khoang xuất huyết, rất nghiêm trọng, tim dập nát, sợ rằng chống đỡ không được lâu nữa. . . . ."

D tiên sinh nhìn về phía C sau cánh cửa "Hai tay cậu ấy vẫn hoàn hảo chứ?"

"Cái gì. . . . . Đúng vậy, hoàn hảo, nhưng. . . . "

"Vậy là tốt rồi. . . . " D tiên sinh kéo khóe miệng cười cười, y phảng phất như đã làm một quyết định trọng đại, trịnh trọng xoay đầu, nhìn về phía bác sĩ mang khẩu trang đầu đầy mồ hôi.

Y nói. . . . .


__________________________

Tiêu: Hum nay 2/9 tặng mọi người một đoản văn đam mỹ :3 


Nhận xét

  1. sặc mới lạ à nha,hẳn nào vừa vô nhà ta hơi choáng * sao lại đoản văn đoản văn đoản văn k lẽ là đoản văn đam mỹ @@@@@ * thôi cái đầu chấp nhận đi nhưng sao cái 2 kết thúc đau lòng thế,dẫu rằng sẽ "2 trong 1 aka hiến tim " nhưng nhức nhối quá,hay là ta bị ngu đọc k hiểu hết ý tứ hả Tiêu,đoản ngày lễ gì mà bùn quá nàng ơi =.=~~ ôi zời ơi BE ơi là BE

    Trả lờiXóa
  2. Truyện này ta đọc lâu lâu rồi,nhưng sao khi đọc lại vãn thấy bùn lạ.....

    Trả lờiXóa
  3. Nàng lấy mất bao nhiêu nước mắt của ta rồi (╥﹏╥)

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,