Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2015

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 86

Đêm Thứ 86 - Học sinh mới Hình như thư gần đây đặc biệt nhiều, tôi lại nhận được một lá, chẳng qua lần này là thư mời gặp mặt của bạn trung học. Kỳ thực mấy ngày trước tôi ở trên báo đã thấy, hình như những cuộc họp mặt bây giờ khác trước kia, người tổ chức cố gắng làm rầm rộ cho tất cả người qua đường đều biết. Gần mười năm không hề nhắc tới, bỗng nhiên giống như lục lọi lại rác thải tìm ra, tôi cố gắng nhớ lại mặt mũi của họ, tránh cho gặp mặt xấu hổ. Dù vậy, tôi vẫn không nhớ ra tên rất nhiều người, tôi tin họ cũng giống tôi, bởi vì những người có thể nhớ được chỉ có vài nhân vật khắc sâu ấn tượng, người ít nói như tôi quả thực không đáng chiếm dụng không gian tồn trữ của não. Cho nên mọi người vô cùng ăn ý à thật dài một tiếng, sau đó cười lớn ôm nhau, tiếp theo nói cậu không phải là ai đó ai đó sao, đúng, chính là ai đó. Tuy rằng tôi đối với lớp này không có tí ti hảo cảm, người để lại ấn tượng cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng vẫn như cũ ôm suy nghĩ tò mò mà

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 85

Đêm Thứ 85 - Lang Ngưng Mùng bốn tháng mười, kỵ hành táng động thổ, thích hợp đi xa. Đã lâu chưa nhận được tin tức của anh chàng kia, hoặc nói người như cơn gió luôn khó mà nắm bắt, trong giây lát mất đi những sự vật kích thích kia ngược lại cảm thấy sinh hoạt bình thường nhạt nhẽo giống như thức ăn thiếu muối ít tiêu, nhưng tôi lại nhận được một bưu kiện, cũng không lớn, chỉ cỡ hai bao thuốc lá. Bưu kiện còn kèm theo một phong thư, lần này không dùng email nhỉ, tôi cầm thư có chút hưng phấn khó hiểu, từ trước đến giờ cho rằng sờ trên tay tờ giấy có cảm nhận của mộc hương trơn nhẵn thế này mới thật là thư, những con số 1 và 0 tạo thành thứ đã lặng lẽ cắn nuốt văn hóa truyền thống của chúng ta. Bị xâm lược không phản kháng không thể buồn, đáng buồn chính là còn nhắm mắt hưởng thụ sự xâm lăng này. Chữ của Kỷ Nhan rất đẹp, song thư của cậu ấy cũng giống người, trước giờ luôn bỏ bớt những chi tiết râu ria, đi thẳng vào vấn đề. "Thứ lỗi cho tớ đã lâu không liên lạc với cậu,

Cổ Thuật Phong Quỷ - Chương 78

Chương 78 Qua mấy ngày rèn luyện này, kỹ thuật lái xe của tôi đã có tiến bộ nhảy vọt, ngay cả chị Tuyền cũng khen tôi càng ngày càng giống chị . . . . Cho nên khi tôi một mình lái xe đến sân bay, Đao Phong đứng ở ven đường lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin. Cậu ấy vẫn như cũ một thân trang phục sạch sẽ lưu loát, một tay đút trong túi, một tay kéo rương hành lý, vóc dáng rắn chắc hoàn mỹ cho dù đứng yên thả lỏng cũng thẳng tắp như một cây lao. Mái tóc đen kia bị thổi ngổn ngang trong gió đêm, giày lính dày nặng bước trên mặt đất phát ra tiếng vang trầm đục, mỗi một tiếng đều giống như gõ vào lòng tôi. Tôi hơi ngẩn ra, vội vàng xuống xe đi tới trước mặt cậu ấy, liền thấy con mèo đen kia từ trong cổ áo để lỏng của cậu ấy chui ra, ngó dáo dác nhìn tôi. "Biết lái xe rồi." Đao Phong khẽ nói, khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp, đôi mắt đen dịu dàng nhìn tôi, cả người nhất thời đẹp trai kinh khủng. "Hì hì, đều là chị Tuyền tự tay chỉ dạy, có thể không biết sao."

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 84

Đêm Thứ 84 - Võng Lượng Có vài công việc rất ít làm trong văn phòng, giống như ông chủ hoặc bộ phận marketing, chỉ có điều cái trước là chỉ huy người khác ra ngoài làm việc cái sau là bị người khác chỉ huy, chỗ của tôi chỉ hơn mười mấy thước vuông, trừ máy đánh chữ bàn giấy máy vi tính ra không gian còn lại liếc mắt là thấy ngay, may mắn mọi người rất ít khi cùng ở chung một chỗ -- Ngoại trừ thứ sáu thống nhất sắp chữ in ấn ra. Cũng chính vì vậy, tôi gần như một tuần mới gặp lão Hoàng một lần. Lão Hoàng không hề già, cũng không phải họ Hoàng. Anh ta chuyên phụ trách mảng giải trí, người này khá nhiều chuyện, song ngẫm lại là do chức trách, cũng không cảm thấy đáng ghét nữa. Nhưng anh ta luôn thích kể Hoàng Đoạn Tử, nhân viên nữ ban biên tập nhiều, dần dà liền gọi anh ta là lão Hoàng luôn, nhưng mà người này quý ở chỗ có ý tứ lắm, sẽ không quá đà, phàm là cao thủ đều biết điểm ngừng, Lão Hoàng hiển nhiên hiểu rõ, cho nên chỉ cần trên mặt người khác lộ ra chút bực mình hoặc chán

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 83

Đêm Thứ 83 - Hạt giống "Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu." Câu cổ ngữ này không biết đã lưu truyền bao nhiêu năm, dường như tất cả đều có nguyên nhân mới có kết quả đúng không? Hoặc nên nói giống dạng nào, nảy mầm dạng đó. Nếu không phải người đàn ông suy sụp tinh thần đứng trước mắt này, tôi e rằng cũng không biết về câu chuyện ấy. Mặc dù cách thật xa, tôi vẫn ngửi được mùi rượu hôi và mùi chua nhiều ngày không tắm trên người ông ta. Ông ta tùy ý khoác một bộ âu phục nhăn nhúm bên ngoài "áo sơ mi trắng" đã bạc màu, giày da đã hoàn toàn mất đi sự sáng bóng, chỉ có cái mắt kính gọng vàng trên sống mũi cao ngất kia cùng đôi mắt tuy rủ xuống nhưng vẫn sắc bén như cũ kia giống như còn có thể nhắc nhở tôi người đàn ông này trước đó vẫn từng sống một cuộc đời cực kỳ ưu việt mà cao cao tại thượng. "Tôi xuất thân trong một gia đình làm người ta hâm mộ." Ông ấy dùng sức liếm đôi môi khô khốc, tôi rót ly nước cho ông ta, sau khi uống xong, ông ấy bắt đầu