Chương 2 - Thanh Khê thủy thú đồ Dãy núi cao dày hiểm, sâu bên trong biển rừng, mây bay khói lượn, nơi này theo lão Khương dẫn đường nói, tên là rạch Ba Oa, đã thuộc về giải đất rừng rậm nguyên sinh, ngoại trừ một vài người hái thuốc, bình thường rất ít ai đến đây, cho dù là lão, cũng chỉ nghe người già từng kể, chưa hề thật sự đi đến. Giữa núi vốn không đường, cùng lắm là chút đường nhỏ. Chúng tôi tìm thật lâu, lúc này mới tìm được một thông đạo thông với đáy rạch. Lúc này lão Khương đột nhiên nói ra, phía dưới chỉ có rắn, không được, không thể đi xuống. Chú Ba ngồi xổm ven đường, nhìn một cái cây nhỏ có dấu rõ ràng bị chặt làm hai, quay đầu lại hỏi tại sao không đi? Phía dưới có rắn sao? Không có đâu, mấy con rắn này bây giờ chỉ e là đang ngủ đông, không để ý đến chúng ta nữa đâu. Tới cùng nguyên do gì, cứ nói thẳng ra. Lão Khương nhìn rạch sâu bên dưới, cỏ dại, dương xỉ và bụi gai che kín mình núi này, có tiếng chảy lặng lẽ của dòng suối nhỏ truyền đến, yên bình như thiên đàng giữa