Chuyển đến nội dung chính

Tà Binh Phổ - Chương 44


Chương 44 - Truyền độc

Xe cảnh sát hú vang phá tan sự yên tĩnh của trường học, lời đồn tòa nhà khoa ngoại ngữ phát sinh án mạng nhanh chóng truyền khắp trường học.

"Nhanh đi mà xem, nghe nói tòa nhà khoa ngoại ngữ có một giáo viên nữ đã chết!" Trong thư viện một đám học sinh nhiều chuyện toàn bộ ồ lên, trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo, ngay cả trong viện bảo tàng vùi đầu làm việc Đường Khảo và Đinh Lam cũng bị kinh động.

Bên ngoài mặc dù ồn ào, Đường Khảo trước sau tỉnh táo chỉ ghé vào bên cửa sổ thoáng nhìn quanh, lại chui vào trong viện, trong suy nghĩ của cậu, nhiệm vụ thầy Vũ Văn lưu lại mới là quan trọng nhất, Đinh Lam lòng hiếu kỳ rất lớn không kiềm được, thừa dịp Đường Khảo không chú ý liền lặng lẽ chuồn ra ngoài nghe ngóng.

Theo dòng người càng ngày càng chen chúc, Đinh Lam một đường đi đến tòa nhà ngoại ngữ, chỉ còn cách gần hơn hai mươi thước, cậu ta liền không cách nào nhích thêm được nữa ―― Con đường trước tòa nhà ngoại văn đã bị đám người vây xem lấp kín đến thủy tiết bất thông. Ỷ vào bản thân cao 1m80, tầm mắt Đinh Lam có thể lướt qua một vùng đỉnh đầu nhấp nhô, nhưng cậu ta cũng chỉ có thể xa xa nhìn thấy vài ngọn đèn trên nóc xe cảnh sát theo tiết tấu xoay tròn, trên cửa thủy tinh bên ngoài tòa nhà phóng ra một mảng lốm đốm màu xanh hồng.

"Ai chết vậy hả?" Cách Đinh Lam không xa một nữ sinh tựa hồ cũng là vừa mới chạy tới, đang kích động hỏi đám bạn tình huống.

"Nghe nói là một giáo viên nữ khoa ngoại ngữ đó! Hơn nữa hình như chính là vị xinh đẹp nhất kia!"

"Hả? Nữ giáo viên xinh đẹp nhất sao? Tớ biết cô ấy, hình như là họ Ôn thì phải?"

"Không phải là giết vì tình chứ? Thật đáng thương mà. . . . . ."

Trong lòng Đinh Lam thoáng lộp bộp, trên trán mồ hôi lạnh nhất thời toát ra.

"Khẳng định không phải, nhất định là mấy nữ sinh này nói nhảm. . . . . ." Trong suy nghĩ của Đinh Lam một mảnh hỗn loạn. Hắn không biết làm sao muốn chen đến phía trước nhìn rõ ràng, nhưng đám người dày đặc phía trước đã không chứa nổi hắn nữa.

Bất thình lình, đám người phía trước xuất hiện một mảnh xôn xao.

"Ra rồi! Ra rồi! Tội phạm giết người bị áp ra rồi!" Có người cao giọng gào to.

Cửa chính được đẩy ra, ra trước là mấy người mặc thường phục, trong tay đều cầm súng ngắn, ngay sau đó, hai người vạm vỡ mặc cảnh phục gắt gao áp chế một người từ trong tòa nhà ngoại ngữ đi ra. Nghi phạm sát nhân nọ bị cảnh sát dùng một áo khoác cũ bao lại đầu, trên cổ tay cũng đã bị còng, rất nhanh đã bị đẩy đến một xe cảnh sát. Đinh Lam mặc dù nhìn không thấy mặt người nọ, nhưng từ vóc dáng cao gầy, sơ mi màu lam nhạt, thân ảnh quen thuộc, rõ ràng chính là người vừa mới chia tay ở viện bảo tàng Vũ Văn Thụ Học!

"Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng. . . . . .Không có khả năng đâu!" Đinh Lam dùng nắm tay chặn miệng, trong lòng yên lặng quát to, trơ mắt nhìn xe cảnh sát tách khỏi đám người, chạy về nơi xa xa. . . . . .

******

"Tên họ?"

"Vũ Văn Thụ Học."

"Tuổi?"

"31."

Đây là lần thứ tư thẩm vấn rồi, mặc dù đối phương mỗi lần đều đổi một người thấm vấn, nhưng mỗi lần hỏi đều là vấn đề lặp lại giống nhau. Vũ Văn đã bắt đầu có chút cáu kỉnh.

Sau khi trải qua một phen thẩm vấn nhàm chán theo lệ, cảnh sát ngồi đối diện Vũ Văn châm một điếu thuốc lá. Ánh mắt Vũ Văn nhìn chằm chằm vào vị cảnh sát vóc dáng mập mạp kia, đột nhiên cảm thấy tư thế người này hút thuốc hình như đã từng gặp ở đâu rồi.

"Vũ Văn Thụ Học. . . . . .Đã lâu không gặp a. . . . . ." Cảnh sát béo có chút thâm thúy nói.

Vũ Văn thoáng nhớ lại, vị cảnh sát trước mặt này chính là người lúc đầu điều tra Dịch Nam Hành bị hại, đi theo mình đến rừng cây nhỏ của trường lấy chứng cứ. Chẳng qua sự tình đã vài tháng, ký ức Vũ Văn có chút mơ hồ.

"Xin chào. . . . . ." Vũ Văn miễn cưỡng nở nụ cười.

"Mọi người đều đã gặp mặt, không cần khách sáo nữa chứ?" Cảnh sát béo hung hăng hút một hơi thuốc, chiều dài điếu thuốc lá thoáng cái ngắn lại một phần tư, "Chúng ta trực tiếp nói rõ nhé. . . . . .Người là anh giết đúng không?"

"Không phải!" Vũ Văn kiên quyết lắc đầu, "Vấn đề này tôi đã trả lời rất rõ ràng cho các người vô số lần rồi! Tôi chỉ là vừa vặn chạy đến hiện trường lúc đó mà thôi!"

"Buổi tối bốn ngày trước, trong nhà người bị hại từng xảy ra nổ mạnh bất thường, qua hai ngày điều tra sự cố, chúng tôi phát hiện ở hiện trường dấu vết sử dụng ngòi nổ, cũng bài trừ khả năng rò rỉ khí hóa lỏng, anh thấy thế nào về việc này?" Cảnh sát béo híp mắt, hay tay khoanh trước ngực.

Vũ Văn trầm mặc một hồi, nói: "Tôi không liên quan đến việc này."

"Nhưng những hộ gia đình ở ký túc xá vào lúc ấy đã chứng nhận, từng có nhiều người thấy anh xuất hiện ở hiện trường sau khi phát sinh vụ nổ, cũng từng cùng người bị hại may mắn tránh thoát vụ nổ từng lời qua tiếng lại. Việc này anh cũng muốn phủ nhận sao?"

"Tôi không phủ nhận. . . . . .Nhưng việc này cũng không thể chứng mình tôi cùng với vụ nổ có liên quan!" Thanh âm của Vũ Văn thoáng đề cao âm lượng.

Cảnh sát béo thở dài, lại hỏi: "Giữa anh và người bị hại có quan hệ thế nào?"

Vũ Văn có chút chần chừ, đáp: "Quan hệ đồng nghiệp."

"Thật không phải là quan hệ người yêu?" Cảnh sát béo nghiêng nghiêng đầu.

"Không phải, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường." Nói xong câu đó, trong lòng Vũ Văn đột nhiên có chút khó chịu vô cớ.

"Theo chứng nhận của mấy vị đồng nghiệp chung phòng làm việc với người bị hại, trước chiều hôm qua anh từng đến phòng làm việc của người bị hại, cạy mở bàn làm việc của cô ấy, cũng cầm đi thẻ ngân hàng của người bị hại. Đối với việc này anh giải thích thế nào?"

"Tôi nhận được sự nhờ vả của Ôn Nhã, giúp mua dụng cụ sinh hoạt mà thôi. Chẳng lẽ chuyện này cũng có tội sao?" Vũ Văn đang nỗ lực khắc chế tâm tình của mình.

"Vũ Văn à Vũ Văn. . . . . .Tôi thật sự rất khó hiểu, đại học S năm nay thật sự bị vây vào thời kỳ rối ren, đủ loại sự tình đều xảy ra không ít, nhưng tại sao vụ án phát sinh trong đại học S, tám chín phần mười đều có liên quan đến anh chứ?" Cảnh sát béo gắt gao cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Vũ Văn tựa như nhìn một người ngoài hành tinh.

Vũ Văn tránh né ánh mắt của đối phương, chỉ lo nhìn chằm chằm con bọ đang chậm rãi bò trên mặt bàn.

"Từ vụ án đầu tiên của Dịch Nam Hành, đến xuất hiện một cán bộ hội học sinh Tùy Lăng điên cuồng giết người ―― Đương nhiên, lần đó anh là lấy hình tượng giáo viên anh hùng đứng ra bảo vệ học sinh, tôi có phải nên tìm anh xin chữ ký không?" Cảnh sát béo hắc hắc nở nụ cười, "Sau đó lại xảy ra vụ án du học sinh Austin mất tích, theo tôi điều tra, cậu ta là quan sát sinh của lớp anh. Đến bây giờ, đồng nghiệp của anh Ôn Nhã lại bị hại. . . . . ."

Trong phòng thẩm vấn, nảy sinh thời gian dài trầm mặc.

"Anh cho rằng các cảnh sát đều là bọn ngốc ăn không ngồi rồi sao? Tôi. . . . . .Vẫn luôn chú ý anh!" Cảnh sát béo giơ ngón tay như củ cà rốt lên, chỉ chỉ hai mắt mình, rồi chỉ chỉ Vũ Văn. "Trong hồ sơ mạng nội bộ, tôi tra được ghi chép anh hai năm trước bị cảnh sát Tây An tạm giam, hồ sơ cho thấy, anh đã từng liên quan đến án bầm thây phát sinh trong một tòa cao ốc, mặc dù sau đó đã chứng minh anh trong sạch, được thả ra, nhưng cũng không lâu sau, tòa cao ốc anh từng làm việc liền. . . . . ." Cảnh sát béo giơ lên nắm tay phải, đột nhiên duỗi mở năm ngón tay, đồng thời trong miệng có chút khoa trương mà phát ra một tiếng "bùm".

Vũ Văn vẫn như cũ mặt không cảm xúc, cũng không mảy may nhúc nhích.

Cảnh sát béo đứng dậy, thoáng hoạt động thắt lưng, rồi từ mặt sau bàn thẩm vấn bước sang, đứng trước người Vũ Văn, thình lình, gã mạnh khom thắt lưng xuống, hé ra khuôn mặt béo núc ních cơ hồ muốn dán trên mũi Vũ Văn, trầm giọng nói: "Anh thật không phải là một người bình thường đâu!"

Vũ Văn nhàn nhạt cười, không chút sợ hãi nhìn thẳng cảnh sát béo, nói: "Cám ơn anh khích lệ."

Cảnh sát béo lui về phía sau từng bước tựa bên bàn, cũng ha ha cười.

Nhìn bóng ngược phản chiếu của cảnh sát béo, Vũ Văn đột nhiên tâm niệm vừa chuyển, mở miệng nói: "Tôi kiến nghị anh điều tra một người, cậu ta cũng là học trò của tôi, một du học sinh Nhật Bản, tên là Bách Diệp Thân Hoành."

"Bách Diệp Thân Hoành?" Cảnh sát béo ngẩn ra, trong miệng lặp lại một lần.

"Đúng, tôi cho rằng cậu ta và hai án du học sinh Austin mất tích và vụ nổ của ký túc xá Ôn Nhã mà anh quan tâm có liên hệ." Vũ Văn khẳng định nói, "Trước khi Austin mất tích, từng cùng Bách Diệp Thân Hoành kết giao mật thiết. Về phần vụ nổ. . . . . .Rất có thể vì Bách Diệp cùng tôi có ân oán cá nhân mà phát sinh hành vi trả thù."

"Ân oán cá nhân? Tại sao hắn muốn trả thù anh hả?"

"Bởi vì thành tích học của hắn không tốt, tôi từng ở trước lớp học đông người lăng nhục hắn." Đã đến nước này, vừa không thể nói rõ chân tướng tình hình thực tế, Vũ Văn cũng đành phải soạn nên lời nói dối.

"Ha ha. . . . . .Anh làm như vậy, là vì hắn là người Nhật Bản sao?" Cảnh sát béo gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, xoay người viết lên giấy tên của người Nhật Bản này. Vũ Văn không khỏi cười khổ, nếu như là trước đây, Vũ Văn quả quyết không dám tùy tiện chỉ điểm Bách Diệp, vụ án liên quan đến ngoại giao làm việc cũng khá phiền toái, cho dù chỉ điểm cảnh sát cũng chưa hẳn chịu tin, nhưng anh hiện tại thân phận nghi phạm giết người ngược lại có thể khiến các cảnh sát không thể xem nhẹ từng câu của anh. Vũ Văn hiện tại chỉ hy vọng các cảnh sát có thể chủ động điều tra Bách Diệp một chút, cho dù không phát hiện được gì cũng được, ở thời kỳ đặc biệt này, tận lực kiềm chế Bách Diệp một chút cũng tốt.

"Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Nói đi."

"Các anh nhanh như vậy đã chạy tới hiện trường, là ai báo cảnh sát?"

"Xin lỗi, tôi không thể trả lời anh vấn đề này." Cảnh sát béo quay đầu lại liếc mắt nhìn Vũ Văn.

"Vậy. . . . . .Tôi đổi vấn đề khác."

"Ừm?"

"Trước khi các người chứng minh tôi có tội, thời hạn dài nhất tạm giam hình sự là bao lâu?"

"Ừm. . . . . .Ba ngày sau khi tạm giam hình sự anh, tôi sẽ hướng viện kiểm soát nhân dân xin phép bắt giữ, quá trình xin phép này. . . . . .Dài nhất có thể kéo dài đến bốn ngày, nếu viện kiểm soát nhân dân nghĩ chúng tôi không đủ chứng cứ bắt giữ anh, sẽ bác bỏ đơn xin, quá trình này, dài nhất có thể kéo dài đến bảy ngày. Nếu chúng tôi không đủ chứng cứ, vậy chúc mừng anh, mười bốn ngày sau, anh có thể tự do rồi!" Nói tới đây, cảnh sát béo thoáng ngừng, thình lình, gã chém đinh chặt sắt nói: "Bất quá tôi tin tưởng, trong hai tuần này, tôi nhất định sẽ tìm ra hung khí anh sử dụng gây án!"

"Một vấn đề cuối cùng!" Vũ Văn đột nhiên có chút khẩn trương muốn đứng dậy, nhưng xiềng chân nặng nề hạn chế hành động của anh, "Tôi còn có thể nhìn mặt Ôn Nhã lần cuối không?"

Ánh mắt cảnh sát béo cổ quái nhìn Vũ Văn, trong miệng chậm rãi phun ra hai chữ: "Không thể!"

"Vậy sao?" Thần sắc Vũ Văn có chút uể oải.

"Theo điều tra, người chết đã không còn thân quyến, chúng tôi sau khi kiểm nghiệm thi thể, sẽ đại diện an bài hỏa táng tại nhà tang lễ." Nói xong, cảnh sát béo bước nhanh đến cửa phòng thẩm vấn, tấm lưng kia thoạt nhìn có chút to mập, nhưng dưới ngọn đèn trong nháy mắt thoảng qua cảnh phục màu tím khiến mí mắt Vũ Văn nhảy dựng lên, gợi ra chút hồi ức chuyện cũ của anh.

"Mười bốn ngày. . . . . ." Vũ Văn thì thào nói, vô lực tựa trên ghế dựa.

******

Hai tuần sau, bởi vì không đủ chứng cứ kết tội mưu sát, Vũ Văn được vô tội phóng thích.

Không có Huyền Cương bên cạnh mười bốn ngày này, Vũ Văn mỗi tối đều phải chịu ác mộng hành hạ, đến vài ngày cuối cùng bị giam, anh đã không cách nào ngủ trọn đêm. Khi anh từ trong phòng giam đơn phóng xuất, hưởng thụ quyền lợi tắm rửa trước khi ra tù, nhìn thấy trong gương lớn xuất hiện một bóng người tiều tụy mảnh khảnh, Vũ Văn cũng bị chính mình dọa sợ.

Lần đó sau khi thẩm vấn, cảnh sát béo không lộ diện nữa, Vũ Văn cũng không thể nào biết được gã có thật sự đi điều tra Bách Diệp hay không.

Trước khi ra tù, các cảnh sát trả lại đồ vật khi Vũ Văn bị bắt mang theo trên người, đương nhiên, bao gồm cả bản ghi chép Ôn Nhã lưu lại kia. . . . . .Cầm lấy bản ghi chép nho nhỏ nọ, nhìn vết máu phía trên đã biến thành màu nâu đen, Vũ Văn tâm tình phức tạp ký xuống tên của mình.

"Xin hỏi. . . . . .Từ nơi này ra ngoài, có thể ngồi tuyến xe buýt nào về đại học S?" Vũ Văn nhẹ giọng hỏi vị cảnh sát trẻ tuổi theo mình ra khỏi trại tạm giam.

"A? Anh còn muốn quay về đại học S sao?" Trong ánh mắt của cảnh quan trẻ tuổi thoáng hiện lên một tia khác thường.

"Làm sao vậy?" Trong lòng Vũ Văn đột nhiên hiện lên một trận cảm giác bất an.

"Cũng không có gì, anh ra ngoài mua một tờ báo xem trước đi." Cảnh quan trẻ tuổi vỗ vỗ bả vai Vũ Văn, đưa hắn ra khỏi cửa trại tạm giam.

Bởi vì trại tạm giam tiếp giáp vùng ngoại ô, đường sá bên ngoài trống trơn, xe cộ qua đường rất ít, người đi đường cũng rất thưa thớt. Vũ Văn ngẩng đầu nhìn hướng mặt trời, đi về hướng nam gần một cây số, mới nhìn thấy sạp báo đầu tiên.

Thuận tay cầm lấy một tờ báo, Vũ Văn thoáng đọc lướt qua, ánh mắt nhất thời đọng lại trên đầu trang báo.

"Toàn bộ đại học S tiến vào ngày thứ ba cách ly, biến thể virus gây bệnh lại xuất hiện thêm bốn ca!"

Trong thời gian mười bốn ngày mình bị nhốt, đại học S đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vũ Văn kinh ngạc vạn phần, vội vàng hướng chủ sạp báo mua toàn bộ mấy tờ báo quá hạn mấy ngày trước, đặt mông ngồi bên quầy báo đọc.

Ôn dịch thình lình phát sinh, tất cả mọi người đều không kịp phòng bị. Ca đầu tiên là một nữ sinh khoa quản lý công thương đại học S, sau khi Vũ Văn bị bắt ngày thứ ba cô mới phát bệnh, vị nữ sinh này phát sốt hai ngày, vẫn không thấy giảm, các bạn ngủ chung phòng liền đưa cô đến bệnh viện ngoài trường chẩn đoán, bác sĩ thấy cô có triệu chứng viêm phổi, liền cẩn thận tiến hành kiểm tra X quang, ngoài ý muốn phát hiện phế quản của cô xuất hiện một mảnh bóng mờ không rõ nguồn gốc. Các bác sĩ có kinh nghiệm ở thời kỳ "SARS", lập tức cảnh giác tiến hành xét nghiệm, kết quả khiến người ta hết sức kinh ngạc, vị nữ sinh này đúng là bị nhiễm virus cúm gia cầm H5N1!

Đây là lần đầu tiên thành phố S chẩn đoán chính xác có người bị nhiễm virus cúm gia cầm, các ngành liên quan cực kỳ chú trọng, lập tức phái người tiến vào đại học S truy xét ngọn nguồn virus. Các nhân viên y tế liền có kết quả hồi đáp, đại học S liên tục phát hiện ba bệnh nhân có triệu chứng viêm phổi, trong đó một người là nam sinh khoa vật lý, còn hai người khác là nhân viên phòng ăn. Trọng điểm kiểm tra lập tức tập trung đến phòng ăn học sinh, cũng chỉ có nơi này, mới có thể thường xuyên giết lượng lớn gà vịt. Sau khi nhân viên y tế ở trên cơ thể gà còn thừa trong phòng ăn phát hiện virus H5N1, tất cả mọi người có chút thở phào nhẹ nhõm, dù sao trước mắt cúm gia cầm chỉ truyền từ gia cầm sang người cơ thể người, tra được ngọn nguồn gia cầm bị bệnh, hết thảy tốt rồi. Sau khi thanh trừ thiêu hủy toàn bộ gia cầm có khả năng bị nhiễm trong nhà trường, mọi người bắt đầu kiểm tra lượng lớn đường nhập hàng của gà này, trọng tâm truy xét theo đó chuyển đến bên ngoài trường.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, đại học S an tĩnh được hai ngày, tình hình bệnh dịch liền đột ngột bạo phát! Trong cùng thời gian, cư nhiên xuất hiện hơn mười ca bệnh hư hư thực thực, hơn nữa chỗ ở của bệnh nhân đều rất phân tán, cơ hồ trải rộng cả khu trường!

Đang lúc bọn học sinh nhân tâm hoảng sợ, lời đồn tứ tán, chuyện đáng sợ nhất cũng đã xảy ra. . . . . .

Các bác sĩ ở trên người một tân sinh viên năm thứ nhất mắc bệnh, phát hiện một loại virus gây bệnh cúm gia cầm biến đổi cao chưa từng thấy qua, sau khi tiến hành phân tích gốc virus đặc thù này, tình huống các học giả nghiên cứu virus cúm gia cầm lo lắng nhất cho tới nay đã biến thành hiện thực ―― gốc virus này là do virus cúm gia cầm sau khi xâm nhập cơ thể người, cùng virus cảm cúm thông thường nhất trong cơ thể người kết hợp, phát sinh đột biến. Sau khi trải qua biến dị, gốc virus vốn chỉ có thể truyền từ gia cầm sang người này đã thay đổi phương thức lây bệnh, biến thành chủng loài virus biến dị H5N1 truyền từ người sang người thông qua đường hô hấp!

Bởi vì nhân loại khuyết thiếu năng lực miễn dịch virus H5N1, nếu để cho loại virus biến dị này truyền ra ngoài, không thể nghi ngờ sẽ gây ra một trận tai họa cảm cúm quy mô lớn! Chính phủ nhanh chóng quyết định, lập tức tiến hành cách ly toàn diện đại học S, tất cả cửa ra vào đều tiến hành phong tỏa vũ trang, nhân viên trong trường đồng loạt không được ra ngoài!

Hôm nay Vũ Văn được phóng thích, đã là ngày thứ ba đại học S bị cách ly toàn diện, mặc dù trong trường áp dụng rất nhiều biện pháp dự phòng, nhưng trường cao học dày đặc người như vậy, biện pháp dự phòng vẫn phát huy hiệu lực rất chậm, nhân số bị nhiễm virus kiểu mới vẫn như cũ từ từ gia tăng, mà vị nữ sinh khoa công thương đầu tiên bị nhiễm virus cúm gia cầm, đêm hôm qua bởi vì bệnh đột ngột biến chứng nghiêm trọng đã qua đời. . . . . .

Một hơi lật xem vài tờ báo, Vũ Văn rốt cuộc hiểu được tình cảnh trước mắt của đại học S, tại sao lại vào lúc này, bộc phát dịch bệnh nghiêm trọng như vậy chứ? Trong lòng Vũ Văn ngờ vực chồng chất, trước mặt chung quy vẫn luôn đung đưa nụ cười của Bách Diệp.

Vấn đề đầu tiên cần phải giải quyết, chính là làm thế nào trở lại đại học S đã bị phong tỏa. Không biết đường Vũ Văn cũng dứt khoát không tìm trạm xe buýt, muốn bắt taxi đến phụ cận đại học S trước rồi tính, nhưng hiện tại tất cả bọn tài xế taxi đều có tâm nhãn, xe còn chưa dừng ổn trước hết hỏi Vũ Văn muốn đi đâu, vừa nghe nói anh muốn đi về hướng đại học S, nhóm tài xế đều lắc đầu khoát tay tỏ vẻ không đi, cực kỳ dứt khoát cự tuyệt Vũ Văn. Vũ Văn đứng ở ven đường nửa giờ, ba xe taxi ngăn lại đều vụt chạy mất.

Xem ra trong mắt cư dân thành phố, đại học S đã biến thành một khu vực ma quỷ đáng sợ, Vũ Văn thở dài một hơi, chẳng biết hai đứa Đinh Lam và Đường Khảo này, hiện tại đến tột cùng ra sao rồi. . . . . .

Vũ Văn đang miên man suy nghĩ, trên đường chiếc taxi thứ tư chạy tới, anh nhanh chóng ngoắc ngừng xe, xe taxi chậm rãi trượt sang, lái xe trung niên mang khẩu trang chiếu theo lệ nghiêng đầu ra hỏi trước phương hướng muốn đi, Vũ Văn lần này không dám nói đến đại học S, chỉ báo một địa danh cách đại học S ba trạm.

Lái xe thoáng do dự, nói: "Lên đây đi."

Mặc dù trên đường xe cộ không đông, xe taxi cũng không hùng hổ gia tốc chạy đi, vẫn chỉ duy trì tốc độ trung bình ổn định, nhìn ra được, vị tài xế này là một người cẩn thận.

Vũ Văn thoáng nhìn khẩu trang trên mặt tài xế, mỉm cười hỏi: "Hình như không có đưa tin phát hiện ca bệnh bên ngoài trường học nhỉ?"

Tài xế kéo khẩu trang xuống, có chút xấu hổ nở nụ cười, nói: "Làm nghề như nhóm chúng tôi, tiếp xúc nhiều người, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn."

"Cũng phải. . . . . .Thứ virus này nhìn không thấy sờ không được, vạn nhất có học sinh lặng lẽ từ trong đại học S chạy ra, anh cũng không nhận ra được mà." Vũ Văn thuận theo chiều gió đáp lời.

"Ôi. . . . . ." Tài xế đột nhiên nặng nề thở dài, "Tôi thật hy vọng con trai tôi có thể chạy ra ngoài. . . . . .Chỉ là hiện tại phong tỏa nghiêm như vậy, nó dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát được."

Vũ Văn không khỏi sửng sốt.

Hóa ra con trai của bác tài này vừa vặn là tân sinh của đại học S năm nay, cả nhà còn chưa hết vui sướng vì con trai thi đậu đại học trọng điểm, liền xảy ra chuyện như vậy. Hiện tại con trai bị ngăn cách trong trường học, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện về nhà báo bình an, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, nguy cơ bị nhiễm virus hiển nhiên so với bên ngoài trường lớn hơn nhiều.

"Không sao, trong đại học S có gần bốn vạn học sinh đấy, ấn theo tỉ lệ đó, xác suất cũng không cao, ấy còn chưa nói tới việc tất cả mọi người đều có ý thức đề phòng, so với trước kia không hề chuẩn bị tốt hơn nhiều." Vũ Văn an ủi nói.

Ai ngờ một lần lên tiếng như vậy, liền mở ra máy phát thanh của vị tài xế này, từ khi con trai ông khổ cực sinh ra lải nhải đến tận khi thi tốt nghiệp, Vũ Văn cơ hồ một đường đều nghe tài xế nói chuyện, bản thân hoàn toàn chen miệng vào không lọt.

Thật vất vả, Vũ Văn mới chọt vô được một câu về vấn đề mình quan tâm: "Hiện tại đại học S đã phong tỏa, thức ăn và dụng cụ sinh hoạt trong trường phải được bên ngoài thống nhất cung ứng chứ?"

"Đúng vậy, lúc mới vừa tuyên bố tin cách ly giới nghiêm, tôi đặc biệt lo lắng, nghĩ con trai ở lại trong trường học quá nguy hiểm! Còn lái xe ở xung quanh trường chạy một vòng, muốn nhìn xem có chỗ nào có thể leo tường vào hay không, nhưng chính phủ lần này như lâm đại địch, cư nhiên ở bên ngoài trường xây dựng một tường cách ly thô sơ! Thậm chí không cho phép xe taxi của tôi tiếp cận đường vòng bên ngoài trường học, nhìn ra được, virus biến dị này so với "SARS" còn nghiêm trọng hơn. Hơn nữa mặt ngoài tường cách ly còn có binh lính mang súng tuần tra, học sinh bên trong hoàn toàn không có cơ hội ra ngoài. . . . . .Hiện tại cổng trường hướng đông và tây đều đã cấm xuất nhập rồi, chỉ có cửa nam và bắc còn mở, tôi đây cứ hai ngày lại đến trên cầu vượt bên kia cửa nam nhìn vào, mỗi ngày giữa trưa đều có thể nhìn thấy xe tải vận chuyển thức ăn từ cửa nam đi vào, hơn mười chiếc xe ra vào cũng phải trải qua kiểm dịch trừ độc, bất quá nhìn số lượng thức ăn vẫn còn rất nhiều, con trai hẳn sẽ không chịu đói, trong lòng tôi đây mới hơi kiên định được một chút."

"A! Từ bên kia cửa nam vẫn chuyển vào à. . . . . .Anh nói lượng cung cấp thực phẩm rất lớn, có phải phía nam có thị trường chuyên kinh doanh thực phẩm gì không?"

"Đương nhiên là có rồi, từ nơi này đi hướng về phía nam, ngoại thành phía nam có một thị trường bán sỉ rau cải trái cây."

Trong lòng Vũ Văn hiểu rõ, hóa ra bọn học sinh còn có thể ra ngoài trường ăn cơm, tiệm cơm nhỏ trong trường cũng có thể chia sẻ không ít nguồn cung ứng thực phẩm, hiện tại sau khi toàn bộ trường bị phong tỏa, nhà ăn trường học phải lo cho bốn vạn cái miệng rộng ăn no cũng không phải việc nhỏ, nếu thống nhất mua đồ ăn số lượng lớn, chung quy nên có vài chiếc xe tải từ thị trường bán sỉ ngoại thành phía nam tới chứ?

"Ừm. . . . . .Bác tài, tôi không đi nơi vừa nói nữa, anh chở tôi tới thị trường bán sỉ rau cải ở ngoại thành phía nam đi." Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Vũ Văn quyết định thay đổi mục đích.

"Nhưng nếu muốn đến đó, khi trở về tôi phải chạy xe không nha. . . . . ." Lái xe hơn khó xử gãi đầu.

"Tôi sẽ ấn theo đồng hồ tính tiền trả gấp đôi lộ phí cho anh, anh có thể lái nhanh hơn một chút không?"

"Được!" Tài xế mạnh đánh vô lăng, rẽ sang một con đường khác.

"Ông chủ buôn bán rau cải trái cây sao?" Tài xế trung niên còn tưởng rằng mình vừa rồi cùng Vũ Văn nói chuyện một phen, đã giúp Vũ Văn phát hiện thương cơ.

"Hắc hắc. . . . . ." Vũ Văn khó xử cười cười, thuận miệng nói liều: "Tôi nào có làm ông chủ gì? Một dân trồng rau thôi. . . . . ."

Xe taxi nhanh như chớp chạy vọt về hướng nam ngoại thành, Vũ Văn vừa xuống xe liền thẳng hướng chợ bán sỉ chui vào. Không ngoài Vũ Văn sở liệu, không tốn bao nhiêu khí lực, y đã ở tại bãi đỗ xe tìm được vài chiếc xe tải có in chữ "Trung tâm thương mại tập đoàn hậu cần đại học S".

Trải qua hơn nửa giờ chờ đợi, Vũ Văn rốt cuộc đợi được xe tải đại học S bắt đầu sắp xếp xe, nhưng mọi công nhân khuân vác trong thị trường bán sỉ vừa nhìn thấy chữ "Đại học S" trên xe tải, tất cả đều như tránh ôn thần thụt lùi vài bước, mặc cho mấy nhân viên tập đoàn hậu cần kia tăng thêm tiền công, cũng hứa hẹn xe tải này đã được xử lý trừ độc, các công nhân vẫn sống chết không muốn tiếp cận chiếc xe.

"Aiz. . . . . .Lại giống ngày hôm qua, chúng ta đành tự mình làm thôi." Nhóm tài xế cười khổ bắt đầu xắn tay áo, "Hôm nay lại phải trì hoãn thời gian nữa rồi. . . . . ."

Vũ Văn thấy tình hình như thế, liền lặng lẽ cởi áo thắt bên hông, thân trần từ trong đội ngũ công nhân khuân vác xuyên qua, thuận tay nâng lên một thùng cà chua, truyền cho tài xế đứng trên ngăn vận chuyển hàng hóa của xe tải. Hơn mười ngày sống trong nhà giam này, khiến Vũ Văn một đầu tóc rối bời đầy vụn râu ria thoạt nhìn thật đúng là có chút giống công nhân bốc vác lôi thôi lếch thếch, mà tư thế y thuần thục vận chuyển như vậy, rất giống như trước đây đã từng thường xuyên làm việc này.

Mấy tài xế thấy Vũ Văn ra sức hỗ trợ như thế, mỗi người đều vui vẻ vỗ vỗ bả vai Vũ Văn, Vũ Văn cũng không nhiều lời, chỉ lo chuyền từng thùng rau quả qua lại như đưa thoi.

Đợi sau khi mấy chiếc xe tải đều đã chất đầy các loại rau cải, Vũ Văn còn chủ động giúp đỡ tài xế phủ vải bạt lên ngăn vận chuyển hàng. Thường xuyên qua lại, nhóm tài xế đều đã thấy quen thuộc với Vũ Văn, ngay khi sắp khởi hành, trong lúc bọn họ đang lui tới giữa các đoàn xe không hề phòng bị Vũ Văn. Mắt thấy thời cơ chín muồi, Vũ Văn liền ở một khắc tất cả mọi người không chú ý, nhanh nhẹn nhảy lên toa chở hàng một chiếc xe tải cuối cùng của đoàn xe, chui vào trong đống cải bắp đầy tràn một xe.

Nhận xét

  1. Ta đang đọc Đấu Phá Thương Khung bên truyenhay24h.com thấy văn phong có vài phần giống Trạch Nữ ngươi đó nha. Nếu rảnh qua đó xem thử đi cũng hay lắm đó. Tiểu Danh

    Trả lờiXóa
  2. tks BT nhìu nhe,truyện đang hay và hấp dẫn quá,vừa muốn bạn dịch thật nhanh mà cũng vừa lo lắng là đọc xong rồi sẽ k còn gì mà đọc nữa,sẽ rất là buồn lắm đó
    mình đã đọc hết seri của bác Lôi Mễ,chỉ còn mấy chương cuối GHT nữa thôi,rất là thích thể loại trinh thám và thích cả văn phong của bạn nữa
    Mình thấy bên bạn LƯU HÀ có nhìu truyện đang edit mà k thấy edit tiếp nữa,níu đc thì bạn edit lại những truyện đó có đc k

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu mình làm vậy là tranh mối làm ăn với bạn Lưu Hà mất rồi haha :)) Mình cũng đang phân vân chọn truyện để edit típ đây, chắc chủ yếu vẫn là trinh thám kinh dị thôi, nhưng mà phải là Nam Chính ah~ XD
      Cám ơn bạn đã ủng hộ nhé :3

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,