Chuyển đến nội dung chính

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - Chương 1.1

Chương 1 - Chi viện trọng án

Tổng cục điều tra hình sự, bộ phận chi viện trọng án.

Cố Phi Phi từ trong thang máy đi ra, giày cao gót đen xinh xắn vẫn không làm ảnh hưởng đến bước tiến mạnh mẽ của cô, một thân trang phục chuyên ngành hàng hiệu màu tối, phối với mái tóc ngắn gọn gàng thời thượng, thêm một ánh mắt trước sau lạnh lẽo sắc bén, làm cho cô thoạt nhìn anh khí uy vũ lại không mất mị lực của nữ giới.

Cố Phi Phi dừng lại trước cửa một căn phòng làm việc cuối hành lang, khác với văn phòng của cô, trên cửa văn phòng này chưa treo biển. Cô đưa tay gõ hai cái, nghe thấy bên trong đáp lại, đẩy cửa đi vào.

"Chào buổi sáng, thầy Ngô, thầy tìm con?" Cố Phi Phi thẳng người, hai tay đan chéo đặt trước bụng, dáng vẻ sùng kính đoan trang. Phía sau bàn làm việc đối diện, một ông già hai bên tóc mai hoa râm, đang cúi đầu thẩm duyệt một phần hồ sơ.

Cố Phi Phi bày ra tư thế tất cung tất kính như thế, thật sự không thấy nhiều. Người trong cục trinh sát hình sự đều biết, cô trời sinh tính thanh cao, ngạo khí từ tận xương cốt, người có thể khiến cô kính sợ như thế thật sự không nhiều lắm, thậm chí ngay cả cục trưởng cũng rất hiếm khi được đãi ngộ như vậy, thế thì "Thầy Ngô" mà cô gọi cũng không phải người bình thường.



Thực vậy, bề ngoài hiền lành, nhìn như cụ già bình thường này, lại sở hữu lý lịch hiển hách nhất giới cảnh sát, ông ta chính là chuyên gia trinh sát hình sự đời đầu tiên được bồi dưỡng của Trung Quốc mới, cơ hồ từng tham dự tất cả đại án của cục trinh sát hình sự, cảnh sát trưởng có danh xưng "Holmes đương đại" Ngô Quốc Khánh.

Ngô Quốc Khánh năm nay 70 tuổi, sau khi tự xin về hưu vẫn được cục trinh sát hình sự dùng thân phận cố vấn cấp cao mời trở lại. Khoảng một năm trước, ông vâng lệnh thành lập một bộ phận trọng án phản ứng thần tốc, mệnh danh là bộ chi viện trọng án. Ngoài chức năng chủ yếu là nhằm vào các vụ án ác tính quan trọng khó xử lý xảy ra ở khác khu vực tỉnh thành, đưa ra chỉ đạo và hiệp trợ kịp thời nhất; Đồng thời, cũng bồi dưỡng và dự trữ nhân tài mặt trận cảnh sát thế kỷ mới, để ứng đối với vấn đề an toàn công cộng ngày một nghiêm trọng do xã hội phát triển đa nguyên hóa mang đến. Trong đó bao gồm nhiều tổ nhỏ, nhân viên cấu thành áp dụng cũ kèm mới, đã tập hợp các tinh anh trong ngành pháp y, kiểm nghiệm dấu vết, phân tích hành vi, kỹ thuật mạng, điều tra phá án hình sự các loại, cùng với những người mới có tiền đồ phát triển. Ngô Quốc Khánh tuy là người quản lý bộ phận này, nhưng vì đã sớm về hưu, cho nên không có danh hiệu hành chính cụ thể, bản thân ông cũng không mấy quan tâm tới phương diện này, vì vậy mọi người của cả bộ phận dùng thầy để gọi ông. Trên thực tế, trong giới trinh sát hình sự Trung Quốc, ông có tư cách làm thầy của bất kỳ ai.

"Ừ, con ngồi trước đi." Nghe được động tĩnh, Ngô Quốc Khánh ngẩng đầu, tháo kính lão xuống, chỉ ghế sofa tiếp khách, ôn hòa nói, "Tiểu Cố, tìm con là để cho con xem chút tài liệu của tổ viên mới!"

"Tổ viên mới? Tại sao? Những người ban đầu của con đâu?" Cố Phi Phi trừng to mắt, kinh ngạc hỏi.

"Họ đều đã chuyển sang tổ khác rồi!" Ngô Quốc Khánh châm chước một chút, giọng điệu thành khẩn nói, "Tiểu Cố, người trong cục phía pháp y và kiểm nghiệm dấu vết tinh thông mọi thứ giống con, thậm chí phía trinh sát hình sự nhân tài có thiên phú thật sự cũng không nhiều lắm, cho nên con đến không lâu, mọi người liền lập tổ cho con. Đương nhiên, sau đó thành tích của các con quá rõ ràng, lãnh đạo cục và đơn vị địa phương đều rất hài lòng. Chẳng qua cá tính con quá mạnh mẽ, thường không chú ý giao lưu cùng tổ viên, tất cả mọi người phản ánh con vô cùng tự phụ, không thể làm thuộc hạ dốc sức tôn trọng và tín nhiệm, cho nên không cách nào hợp tác nữa. Trước đó họ đã liên hợp đưa thỉnh cầu chuyển tổ, hơn nữa thái độ kiên quyết, con cũng biết rồi, có thể tới với chúng ta đều là tinh anh, làm lãnh đạo có đạo lý được cái này mất cái kia, cho nên con cũng phải hiểu cho sự khó xử của ta."

"Vậy tư liệu của tổ viên mới đâu?" Cố Phi Phi sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi.

"À. . .Ừm, ở đây." Ngô Quốc Khánh thoáng sửng sốt, vội vàng cầm lấy hai xấp tài liệu bao bì màu lam trên bàn, đưa cho Cố Phi Phi.

Cố Phi Phi nhận lấy, mở ra cái trên cùng, yên lặng đọc. Vẻ mặt Ngô Quốc Khánh trầm ngâm nhìn cô, nghĩ thầm: Vốn tưởng Cố Phi Phi biết được tin bị tập thể thuộc hạ tẩy chay, có lẽ sẽ có chút khó chịu và buồn bực, tối thiểu cũng phải cãi cọ với mình vài câu. Nhưng ngoài dự liệu, người ta căn bản không quan tâm, thậm chí ngay cả chút biến chuyển tâm trạng cũng không có! Tim con bé kia rốt cuộc làm bằng gì chứ? Chẳng lẽ thật sự giống đám nhóc kia nói, toàn bộ tâm tư đều đặt vào công việc, những thứ thế tục con bé căn bản đều lười phản ứng?

Trong lòng Ngô Quốc Khánh đang âm thầm cảm khái, tư liệu trong tay Cố Phi Phi cũng đã đọc gần xong, chỉ thấy cô đặt xấp tư liệu lại trên bàn, dứt khoát nói: "Cứ hai người họ đi!"
(dịch: Bánh Tiêu tại http://www.banhtieu137.com)
"Con thật sự đồng ý?" Ngô Quốc Khánh lại cảm thấy ngoài ý muốn, lý lịch của hai người mới này ông không thể rõ ràng hơn: Nam cảnh viên trong đó, tuy từng có vài năm kinh nghiệm tham gia cảnh sát, nhưng vừa tốt nghiệp liền bị đưa tới bộ phận đặc công huấn luyện, sau đó được sắp xếp đến tập đoàn buôn bán thuốc phiện quan trọng nằm vùng. Mặc dù cuối cùng chứng tỏ được chút ít trong nhiệm vụ, nhưng không có bất kỳ kinh nghiệm phá án giết người nào. Cậu ta có thể được điều đến bộ chi viện, một mặt là tổ chức bảo vệ cậu ta, về mặt khác là một loại thăng cấp với cậu ta, đương nhiên phương diện này còn có ý nguyện của bản thân cậu ta. Mà Ngô Quốc Khánh coi trọng, là võ thuật căn bản, cùng với phẩm chất kiên nhẫn của cậu ta. Còn nữ cảnh viên kia, là sinh viên vừa tốt nghiệp khóa này được phân đến cục trinh sát hình sự, học sĩ song ngành "Tình báo học" và "Luật quản lý mạng", thành tích chuyên ngành hết sức ưu tú. Tuổi trẻ, tố chất tổng hợp xuất sắc, đây là nhân tố chủ yếu Ngô Quốc Khánh coi trọng cô ta. Ngô Quốc Khánh muốn đưa cô sang đây, là chuẩn bị bồi dưỡng nhân tài kỹ thuật dự trữ.

Song, giao cả hai nhân vật mới cho Cố Phi Phi một lượt, cũng quả thật có chút quá mức. Kỳ thật Ngô Quốc Khánh cũng hao tổn tâm huyết lắm, danh tiếng của Cố Phi Phi trong giới đồng nghiệp thật sự quá kém, chuyện tới bây giờ tất cả mọi người đều chọn thái độ kính nhi viễn chi, thậm chí trong cục đã có bộ phận lãnh đạo đề nghị trả cô về địa phương. Nhưng Ngô Quốc Khánh thích người tài, không nỡ để mất, lại không thể để cô làm tướng không quân, vừa vặn hai đứa trẻ này vì lý lịch quá mỏng, không có tổ nào chịu nhận, nên dứt khoát đưa đến cho tổ họ. Ông tin vào mắt mình không sai, đây tuy nói là tập thể trẻ tuổi, nhưng hiệu suất phá án nhất định sẽ không thấp.

(Tiêu: Kính Nhi Viễn Chi là thái độ kính trọng nhưng giữ khoảng cách không dám tiếp xúc)

Kỳ thật, Cố Phi Phi cũng đang nén giận, lúc này đối diện nếu là người ngoài, cô đã sớm đá tung cửa bỏ đi. Nhưng đối mặt với Ngô Quốc Khánh được mọi người tôn sùng, cô không dám lỗ mãng, cho nên nghe được Ngô Quốc Khánh cố ý nhấn mạnh hỏi một câu, cô liền mang theo oán khí nói: "Dạ, con muốn những người này, nhưng tập thể chúng ta như vậy đến địa phương, người ta có cảm thấy bộ chi viện chúng ta không đủ coi trọng vụ án của họ không?"

"Việc này con yên tâm, ta sẽ giải thích, hơn nữa năng lực của con đơn vị địa phương vô cùng tán thành, hẳn sẽ không xem nhẹ các con đâu!" Ngô Quốc Khánh đại khái cảm thấy có chút thiệt thòi cho Cố Phi Phi, bèn thành khẩn nói, "Con có yêu cầu gì, đều có thể nói ra, ta sẽ cố gắng sắp xếp."
(dịch: Bánh Tiêu tại http://www.banhtieu137.com)
Nghe Ngô Quốc Khánh nói thế, Cố Phi Phi hơi giật mình, sau đó có chút úp úp mở mở nói: "Con. . .Con có thể từ địa phương chọn một nhà tâm lý học phạm tội gia nhập tổ ta không, con cam đoan anh ta hết sức ưu tú."

"Được chứ!" Ngô Quốc Khánh đáp không cần nghĩ ngợi, nhưng rất nhanh lại kịp phản ứng, "Con nói là Hàn Ấn sao? Hồ sơ phá án của thằng bé này ta đã xem qua, quả thực vô cùng ưu tú, ta cầu còn không được đấy! Đáng tiếc cậu ta đã từ chối lời mời của cục rồi."

"Việc này đã xử lý, mặc dù anh ta trước đó đã từ chối, nhưng đã hứa rồi, chỉ cần con cần. . ." Cố Phỉ Phỉ nhận thấy dùng từ có chút không thỏa đáng, vội vàng sửa giọng nói, "Chỉ cần bộ chi viện cần, anh ấy nhất định sẽ dốc sức hiệp trợ. Chúng ta có thể áp dụng phương thức hợp tác với vụ án lẻ, nếu gặp phải vụ án do nhân cách nhiễu sóng gây nên, cần đặc tả phạm tội để tập trung mục tiêu, thì mời anh ta gia nhập vào, thầy thấy như vậy có được không?"

"Đây là chuyện tốt mà, ta bảo cục lập tức gửi một thư mời chính thức cho cậu ta. Về phần nối liên lạc với cậu ta, con tự lo liệu nhé." Ngô Quốc Khánh thâm ý cười cười, mang theo giọng điệu trêu chọc nói, "Nếu bộ chi viện chúng ta không có sức hấp dẫn gì với cậu ta, thế thì dùng loại phương thức khác tóm cậu ta vậy!"

"Tóm cái gì? Con không rõ thầy đang nói gì?" Mặt Cố Phỉ Phỉ ửng đỏ, "Nếu thầy không còn việc gì nữa, con đi nhé?"

"Sao không còn việc gì! Những tổ viên này đều có rồi, mau phá án đi thôi! Hai đứa nhóc kia, ta thông báo nhân sự, bảo họ lập tức tìm con báo danh." Ngô Quốc Khánh từ trong ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ vụ án giao cho cô.

"Dạ, con đi chuẩn bị đây." Cố Phi Phi mở sợi dây trắng quấn trên túi hồ sơ ra, mở miệng dán, từ bên trong rút ra hồ sơ nhìn vài lần, đi tới cửa, mi tâm đã siết chặt vào nhau.
(dịch: Bánh Tiêu tại http://www.banhtieu137.com)
Nhìn Cố Phi Phi đi ra ngoài, đóng cửa lại, Ngô Quốc Khánh cười lắc đầu, kỳ thật ông cũng đã nhìn ra, đó là một cô gái ngoài lạnh trong nóng, tâm địa thiện lương lắm. Loại con gái thế này thường sẽ vô cùng dốc lòng, nhưng ánh mắt cũng rất cao, ông hy vọng cô có thể sớm có được một kết cục mỹ mãn, ông cũng vô cùng sẵn lòng vì cô mà tạo ra điều kiện như vậy.

Cố Phi Phi trở lại phòng làm việc, mông vừa chạm ghế, liền nghe được ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ. Nói tiếng "mời vào" xong, cô liền nhìn thấy hai thanh niên một nam một nữ trước sau đi vào.

Cậu trai, thân hình cao lớn, cánh tay vững vàng, giữa đầu mày lộ ra khí chất nam tính, là một anh chàng đẹp trai cường tráng; Cô bé, vóc dáng nhỏ nhắn, buộc bím tóc đuôi ngựa nhí nhảnh, màu da trắng nõn bóng loáng, con ngươi linh động ngập nước, toàn thân tạo cho người ta cảm giác bốn chữ —— tràn ngập tuổi trẻ.

Hai người đi tới trước mặt Cố Phi Phi, đồng loạt nghiêm chào, cô gái cướp lời: "Cảnh viên Ngải Tiểu Mỹ xin trình diện."

"Cảnh viên Đỗ Anh Hùng xin trình diện." Chàng trai nói theo.

Chàng trai vừa dứt lời, Cố Phi Phi còn chưa kịp phản ứng, cô gái tên Ngải Tiểu Mỹ "phì" cười, nói với chàng trai: "Cái tên này của anh đặt thật đáng ngưỡng mộ nha!"

Cơ thể chàng trai thẳng tắp, nghiêm trang nói: "Làm anh hùng là giấc mộng đời tôi."

"Hihi, anh thật sự nghe không hiểu sao? Tôi là nghĩ cái tên này của anh quá quê mùa đó." Ngải Tiểu Mỹ che miệng nén lại ý cười xấu xa.

"Quê sao? Tôi không thấy thế!"

. . .

Đỗ Anh Hùng này thoạt nhìn là một đứa trẻ chất phác, Ngải Tiểu Mỹ giễu cợt cậu ta như vậy, cậu ta lại chẳng chút tức giận, ngược lại còn khúc khích cười theo. Nhưng mà con bé này quá đơn thuần, như một tờ giấy trắng, phải cẩn thận dạy dỗ lại. Cố Phi Phi nghiêm mặt nhìn chăm chú Ngải Tiểu Mỹ, mãi đến khi cô bé tự giác khó xử thu lại nụ cười, thành thật đứng tại chỗ không biết làm sao, mới lạnh lùng nói: "Tôi tên Cố Phi Phi, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, các cô cậu có thể gọi tôi là tổ trưởng Cố, cũng có thể gọi tôi chị Cố, tóm lại sau này tất cả trong công tác đều phải nghe mệnh lệnh của tôi, không thì rời đi cho." Cố Phi Phi dừng một chút, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc, nói: "Đối với cục trinh sát hình sự và tiểu tổ chi viện thậm chí nghề cảnh sát này, hai cô cậu đều là người mới, nhưng tới địa phương rồi các cậu chính là chuyên gia trinh sát hình sự trong mắt họ, cho nên các cô cậu phải bớt lại chút, giữ vững nghiêm túc, không được nói lung tung, không được phát biểu ý kiến lung tung, lại càng không được tự mình hành động, có chuyện gì phải kịp thời báo với tôi. . .Được rồi, hai người tới vừa đúng lúc, phía trên vừa phân phối nhiệm vụ, các cô cậu bây giờ về chuẩn bị đồ đạc xuất hành đường dài, hai giờ sau tập hợp ở cửa chính cao ốc, sẽ có ô tô tới đưa chúng ta đến sân bay."

Vừa nghe nói sẽ đến địa phương chấp hành nhiệm vụ chi viện ngay, hai đứa trẻ vẻ mặt hưng phấn, Đỗ Anh Hùng ra dáng xắn tay áo, Ngải Tiểu Mỹ thì vẻ mặt ước mơ, hỏi: "Cố tỷ tỷ, chúng ta có phải có máy bay riêng giống FBI Mỹ không?"

Cố Phi Phi liếc cô bé, tức giận nói: "Bỏ cái từ tỷ phía sau đi cho tôi, đã bảo gọi chị Cố, nghe như chưa cai sữa vậy. Còn máy bay riêng ấy à, em xem phim nhiều quá rồi?"

Khi máy bay sắp đáp xuống sân bay, Hàn Ấn cũng từ trong mộng tỉnh lại, một đường đọc bưu phẩm vụ án Cố Phi Phi gửi tới, chẳng biết khi nào lại ngủ thiếp đi, không hề ngoài ý muốn, anh lại mơ thấy mẹ mình.

Đã nhiều năm như vậy, tất cả giấc mơ của Hàn Ấn hầu như đều không thể thiếu bóng dáng của mẹ anh. Có lẽ năm đó bà bỏ anh mà đi, khiến tâm hồn anh tạo thành thương tổn quá lớn, khi ly biệt cảm giác ruột gan đứt từng khúc luôn không cách nào phai nhạt! Song, sau khi biết rõ trong lòng anh đã sớm tha thứ cho mẹ, thậm chí còn mang một phần cảm kích, là bà khiến anh sớm nhận thức được cuộc sống tàn khốc, đắp nặn tính cách anh nhiều lần trải qua long đong gặp biến không sợ hãi. Mà sau đó, mẹ kế tựa như thiên sứ bảo vệ anh đã đến, việc làm ăn của cha cũng phong sinh thủy khởi, càng làm càng lớn, cơ hồ có thể thỏa mãn hết thảy nhu cầu vật chất của anh. Vì vậy, tinh thần cảnh giác của anh có thể thăng hoa, bình bình đạm đạm, sóng gió không sợ hãi, coi thường danh lợi, anh suy nghĩ kiên định làm một giáo viên tâm lý học phạm tội hữu ích, không vì gì khác, chỉ vì thích!
(dịch: Bánh Tiêu tại http://www.banhtieu137.com)
Cũng bởi vậy, khi cục trinh sát hình sự mời anh gia nhập bộ chi viện trọng án, anh không suy nghĩ liền từ chối. So với vào  làm một cố vấn chuyên môn ngành quản lý trinh sát hình sự cao cấp quốc gia, anh càng hy vọng dùng lý luận kết hợp thực tiễn của mình, để bồi dưỡng càng nhiều nhân tài ứng dụng phương diện tâm lý học phạm tội càng tốt, từ đó để ngành học này có thể ứng dụng rộng rãi hơn trong những hồ sơ phá án.

Nhưng mà, có vài thứ chính là như vậy, khi bạn không hề dồn hết tâm trí theo đuổi, nó ngược lại sẽ chạy theo bạn. Hôm nay, Hàn Ấn đã là giáo sư trẻ tuổi nhất học viện, đồng thời cũng được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm bộ môn tâm lý học phạm tội. Mà anh liên tiếp biểu hiện xuất sắc trong nhiều vụ án trọng đại cũng khiến thanh danh anh lan xa trong giới này. Mức độ được hoan nghênh trong học viện cũng không cần nói, trong tỉnh ngoài tỉnh đều mời đến dạy, thỉnh cầu hiệp trợ phá án cũng nối liền không dứt, còn có một vài đài truyền hình có chương trình thực tế loại cân não và chuyên mục pháp chế cũng thường xuyên mời anh, khiến anh có phần đáp ứng không xuể.

Mà lúc này, nhận được điện thoại mời phá án của Cố Phi Phi, anh tất nhiên phải ngẫm lại xem nên làm sao sắp xếp tốt công tác trong tay. Cũng chỉ nửa phút im lặng như vậy, Cố Phi Phi đầu kia điện thoại đã tức giận: "Bà đây khó khăn lắm mới mở miệng mời, anh thử từ chối xem!"

"Được được, cô nói địa điểm, tôi lập tức nhấc người đi tới chỗ hẹn. Đúng rồi, gửi tài liệu vụ án vào email của tôi, tôi đọc trên máy bay."

Nghe Cố Phi Phi tức giận, Hàn Ấn cũng không dám chậm trễ nữa, ngay cả tình tiết vụ án cũng không hỏi kỹ, liền vội vàng sảng khoái đồng ý. Anh quá hiểu tính Cố Phi Phi, luôn tự cho mình thanh cao, chủ động mở miệng một lần rất không dễ dàng, nếu làm mất mặt cô ta, chọc cô xù lông, có thể sẽ tới thẳng học viện còng anh đi.

Nhưng công việc trong tay nhiều như vậy làm sao bây giờ? Trong học viện thì dễ bàn rồi, lãnh đạo luôn ủng hộ anh lắm, lại có giấy mời của cục trinh sát hình sự, trong viện chắc chắn sẽ không cản anh. Khó khăn là anh đã đồng ý lời mời của một chương trình truyền hình, để làm việc này, người chế tác từng "Ba lần đến lều tranh", còn cố ý đặc biệt thiết kế cho anh trong chương trình, anh lúc này nói người ta không quay nữa, chẳng phải khiến tất cả sự chuẩn bị của người ta thành công cốc sao? Nhưng mà không còn cách nào, không từ chối cũng phải từ chối, chỉ có thể kiên trì chai mặt từ chối, ai bảo đầu dây bên kia là Cố Phi Phi chứ? Hàn Ấn đành phải giải thích luôn miệng với người chế tác đài truyền hình, luôn miệng xin lỗi, rước lấy một cái mác nghi ngờ đùa giỡn người ta. Cuối cùng, thật sự tranh chấp không được nữa, anh đành phải chọn lời cứng rắn nói: Nguyên nhân không cách nào tham gia thu hình được, là vì đột ngột xuất hiện nhân tố bất khả kháng.

(Ba Lần Đến Lều Tranh là từ điển cố Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,