Chương 4 - Thể nghiệm giết người
Hai vụ án dùng bắt chước gây án, trong lịch sử phạm tội biến thái, đều là những vụ án vô cùng trứ danh. Mà chúng nó sở dĩ được gọi là trứ danh, một mặt, là vì thủ đoạn gây án của hung thủ cực đoan tàn nhẫn; Mặt khác, là do chúng đến nay vẫn là những vụ án chưa giải quyết được. Việc này tạo cho chúng sắc thái thần bí, mấy chục năm qua không ngừng có người si mê nghiên cứu hai vụ án này, hy vọng có thể khai quật được chân tướng. Mục đích của hung thủ trong vụ án này là gì? Là vì si mê đào bới chân tướng, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma? Hay là một loại sùng bái và kính ngưỡng? Hay một loại khoái cảm tội phạm biến thái muốn học tập và lĩnh hội? Tóm lại, theo vụ án thứ hai xuất hiện, động cơ gây án của hung thủ càng khó có thể nắm bắt.
Mới đầu, Hàn Ấn tưởng rằng mục tiêu gây án của hung thủ, chủ yếu nhằm vào gái điếm, nhưng bây giờ xem ra mặc kệ là "gái quán bar" hay "Ca sĩ vũ trường", cũng chỉ là đạo cụ để hung thủ bắt chước gây án mà thôi, đối với cả vụ án mà nói thân phận của họ không có nhiều giá trị nghiên cứu lắm. Đương nhiên, nếu có đầu mối chứng minh giữa họ tồn tại điểm giao, đó lại là một vấn đề khác, đáng tiếc mãi đến tận bây giờ, phía tổ chuyên án vẫn chưa tìm được điểm liên quan trong sinh hoạt giữa hai nạn nhân.
Giống vậy, biểu hiện gây án của hung thủ lần này giống với lần đầu, bắt chước những vụ án chưa giải quyết vô cùng chuẩn xác. Cũng giống vậy, như phân tích lúc trước của Hàn Ấn, đây là gây án có mưu tính chu đáo. Hung thủ nhất định từng xuất hiện xung quanh nạn nhân, hơn nữa hiện trường phát hiện án cách nhau rất gần, chứng tỏ hung thủ vô cùng quen thuộc phường Ngọc Sơn, thậm chí có lẽ sống ngay đó. Vậy, công tác trọng điểm kế tiếp, là tập trung cảnh lực vào phụ cận hiện trường phát hiện án và chỗ làm việc của nạn nhân, tìm kiếm nhân chứng tiềm tàng, hỏi thăm có xuất hiện kẻ có dáng vẻ khả nghi trước khi xảy ra vụ án không.
Xâm nhập điều tra cẩn thận phường Ngọc Sơn, kết quả có thể nói là vừa tốt vừa xấu.
Mặt xấu, là giữa hai nạn nhân quả thật không có bất kỳ mối liên quan gì; Mặt tốt, là có một "cô gái" gạ khách cạnh phố cho biết từng có người quanh quẩn ở hiện trường vụ án đầu, lại còn luôn khoa chân múa tay ra hiệu, nhưng thời gian không phải trước khi xảy ra vụ án, mà là gần đây.
Có thể là hung thủ trở về hiện trường ôn lại khoái cảm hay không? Nếu là vậy, hắn có thể trở về hiện trường thứ hai không? Nhằm vào đầu mối "Cô gái đứng đường" cung cấp, Hàn Ấn kiến nghị tổ chuyên án khoanh vùng quảng trường tiến hành theo dõi nghiêm ngặt, nhưng khiến anh không ngờ tới là, đêm đó bóng người kia lại xuất hiện.
Hơn 11 giờ đêm, trên đường xe cộ dần thưa thớt, một bóng đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, đầu đội nón thể thao màu xám, tiến vào phạm vi theo dõi. Hắn từ trong một khu phố cạnh quảng trường chui ra, vành nón ép thật thấp, đứng bên cạnh nhìn quanh hai bên một chút, sau đó giả vờ rất tùy ý, chậm rãi tới gần bồn hoa giữa quảng trường.
(dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Hắn đứng yên bên bồn hoa, kinh ngạc nhìn cỏ dại giữa bồn hoa, như đang suy nghĩ, sau một lát, hắn bắt đầu dạo quanh bồn hoa, miệng nói năng hùng hồn, hai tay vung vẫy . . .
Ngô Bân ra lệnh một tiếng, mấy tên cảnh viên từ xe theo dõi nhảy xuống, nhanh chóng tiếp cận về phía quảng trường. Người đàn ông mắt thấy mấy tên trai tráng khỏe mạnh chạy tới, vội vàng xoay người chạy vụt về hướng khu dân cư ở một bên khác của quảng trường. . .
Khu dân cư kia diện tích rất lớn, giữa những con phố lần lượt đan xen, bên trong tối như mực, địa thế gồ ghề mấp mô, cao thấp không bằng phẳng, các cảnh viên đuổi theo không dám chạy nhanh, chỉ có thể lần mò đi về phía trước, mục tiêu nhanh chóng mất dạng.
Mấy cảnh viên đang chán nản, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng rên rỉ rất nhỏ. Theo tiếng động lần đến, một cảnh viên bật sáng màn hình điện thoại di động chiếu một chút, nhìn thấy mục tiêu đàn ông đang nằm trên đất, máu me đầy mặt, hóa ra anh trai này cũng không quen đường, luống cuống không nhìn ra đường làm mình tự đụng ngã. Thật là "Đi mòn giày sắt chẳng thấy đâu, khi không tốn sức lại tìm được", cảnh viên lập tức móc ra còng tay, còng lấy hai tay gã đàn ông lại, từ trên mặt đất túm dậy.
Người đàn ông bắt được trong quảng trường nhanh chóng được đưa về đội hình sự. Vết thương trên mặt hắn cũng không nặng, xử lý đơn giản xong liền được đưa vào phòng thẩm vấn, tiếp nhận thẩm vấn.
"Họ tên?"
"Trương Tùng Lâm."
"Tuổi?"
"43 tuổi."
"Nghề nghiệp?"
"Nhà văn."
Một loạt những câu hỏi thông thường, gã đàn ông không chút chống đối, trả lời khá phối hợp. Cố Phi Phi lạnh mặt tiếp tục hỏi: "Hơn nửa đêm không ở nhà, đến quảng trường nhảy nhót cái gì? Có biết đó là hiện trường án mạng không?"
"Biết, biết, thật ngại quá, đã gây thêm phiền toái cho các anh chị rồi." Trương Tùng Lâm ra sức gật đầu, làm ra tư thế xin lỗi giải thích, "Tôi đang viết một bộ tiểu thuyết trinh thám, nghe nói vụ án này nên muốn đến hiện trường giết người thật sự cảm thụ chút không khí, tìm kiếm một vài linh cảm sáng tác. Không ngờ bị anh chị xem như kẻ tình nghi, mà tôi lại nhầm các anh chị là bọn cướp, cho nên bỏ chạy. . .Thật sự. . .Thật sự hoàn toàn là hiểu lầm."
(dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Nói vậy, mấy hôm trước người xuất hiện ở 'đầu hẻm', cũng là anh sao?" Cố Phi Phi hỏi.
"Đúng, là tôi." Trương Tùng Lâm thẳng thắn đáp.
"Làm sao anh biết có án mạng?" Cố Phi Phi lại hỏi.
"Chỗ lớn như phố Ngọc Sơn, xảy ra loại chuyện này chẳng phải đã sớm lan truyền sao." Trương Tùng Lâm lập tức giải thích, "Để có thể an tâm sáng tác, tôi tạm thuê một căn nhà dân ở phố Ngọc Sơn."
"Rạng sáng ngày 7 tháng 4, còn có. . ."
Không chờ Cố Phi Phi hỏi xong, Trương Tùng Lâm liền ngắt lời cô, nói tiếp: "Cô muốn hỏi hành tung của tôi khi hai vụ án xảy ra đúng không? Nói thật, thời gian đó tôi khẳng định đều đang sáng tác, nhưng tôi không có cách nào chứng minh."
Có lẽ do thường viết tiểu thuyết trinh thám, Trương Tùng Lâm thoạt nhìn khá quen thuộc với quy trình thẩm vấn, luôn biểu hiện rất bình tĩnh, hơn nữa lời khai cũng không nghe ra sơ hở. Cố Phi Phi vừa trừng mắt với hắn, vừa sắp xếp lại suy nghĩ, không ngờ Trương Tùng Lâm thế mà bắt đầu hỏi ngược lại.
"Cảnh quan, tôi hỏi cô hai vấn đề có sao không?"
"Nói thử xem." Cố Phi Phi do dự gật đầu, cô muốn xem Trương Tùng Lâm muốn giở trò gì.
"Tôi nghe đồn, vụ án trong quảng trường kia, nạn nhân bị chém thành hai mảnh, hơn nữa hai bên khóe miệng bị cắt thành hình nụ cười, có thật không?" Trương Tùng Lâm tung ra vấn đề đầu tiên, Cố Phi Phi suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp, "Cảnh sát các cô hiện nay phán đoán hai vụ án này là một người làm, hay là lần lượt đến từ hai hung thủ khác nhau?"
"Chúng tôi có khuynh hướng chỉ có một hung thủ." Cố Phỉ Phỉ thử thăm dò đáp lại.
Cố Phi Phi vừa nói xong, Trương Tùng Lâm bỗng dưng hít ngược một hơi lạnh, cơ thể lập tức co rụt trên ghế, trong đôi mắt chợt hiện lên vài nét bối rối. Im lặng một hồi, giọng hắn mới trầm thấp nói: "Tôi cả gan suy đoán một chút, các cô bây giờ nhất định đã biết, hai vụ án lần lượt bắt chước cách giết người của "Jack Đồ Tể" và "Thược Dược Đen", đúng không?"
"Làm sao anh biết?" Vẻ mặt Cố Phi Phi kinh ngạc, theo đó bắt đầu cảnh giác.
Trương Tùng Lâm không để ý tới Cố Phi Phi, vẫn lơ đễnh lẩm bà lẩm bẩm: "Xem ra thật sự có liên quan đến tôi rồi. . ."
"Có liên quan gì đến anh? Làm sao anh biết là bắt chước gây án?"
"Ối chà, cô đừng nóng vội, đừng nóng vội, nghe tôi chậm rãi nói đã." Trương Tùng Lâm bình tĩnh lại, nói, "Những người viết loại tiểu thuyết trinh thám như chúng tôi, thường sẽ chú ý sưu tầm những vụ án làm tư liệu, đối với những vụ án nổi tiếng trên thế giới đều có chút hiểu rõ. Cho nên khi tôi ở trên diễn đàn nhìn thấy người tự xưng là hung thủ đăng bài viết, liền cảm thấy hắn dường như đang bắt chước 'Jack Đồ Tể', nhưng không ngờ hắn sẽ tiếp tục bắt chước 'Thược Dược', điều này làm tôi nghĩ đến một người. . ."
"Nghĩ đến ai?" Ngô Bân bên cạnh Cố Phi Phi nhịn không được nói chen vào, "Anh có thể đừng lải nhải nhiều vậy được không? Mau nói về chính đề!"
"Được được, tôi nói đơn giản chút nhé." Trương Tùng Lâm dưới sự thúc giục của Ngô Bân, tăng nhanh ngữ tốc, "Tôi bình thường hay trao đổi với các bạn mạng trên diễn đàn, chủ yếu là để sưu tập tư liệu thực tế, thỉnh thoảng sẽ giải đáp một vài vấn đề của bạn mạng. Tôi nhớ kỹ khoảng ba tháng trước, cũng chính là tuần giữa tháng 1 năm nay, tôi từng ở trên diễn đàn gặp được một bạn mạng, gã tự xưng là fan trung thành của tôi, đặc biệt cảm thấy hứng thú với những vụ án sát thủ liên hoàn, gã muốn tôi tư vấn vài vụ án biến thái nhất, chấn động nhất thế giới. Tôi nhớ khi ấy giới thiệu cho gã vụ 'Jack Đồ Tể' và 'Thược Dược Đen', còn nói cho gã biết vài trang web có thể đọc giới thiệu tường tận hơn về hai vụ án này. Bây giờ xem ra, tôi có lẽ đã vô tình trở thành thầy của một gã sát thủ liên hoàn rồi, tôi cực kỳ nghi ngờ người này chính là hung thủ các anh muốn tìm!"
"Đúng là có khả năng, bằng không làm sao khéo vậy được?" Ngô Bân dừng một chút, hỏi tiếp, "Anh có thể tìm được các ghi chép mà anh đã trò chuyện không?"
(dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Có thể." Trương Tùng Lâm gật đầu nói.
"Vậy thì tốt quá, có lẽ chúng ta có thể truy tìm địa chỉ IP của hắn." Cố Phi Phi hưng phấn dùng nắm tay nện lên bàn.
Cách lớp thủy tinh một chiều của phòng thẩm vấn, Hàn Ấy đã thấy được cả quá trình thẩm vấn của Trương Tùng Lâm, anh cũng rất hưng phấn. Dưới góc nhìn của anh, hung thủ khi ở giai đoạn chuẩn bị phạm tội, có lẽ sẽ không cẩn thận lắm, hắn có thể sẽ không cố gắng che giấu địa chỉ IP, cứ thế có thể tìm được ngọn nguồn bắt hắn. Anh dặn dò Ngải Tiểu Mỹ lập tức bắt tay vào phá giải, phương diện internet là điểm mạnh của cô.
Thế nhưng, khi Hàn Ấn tỉnh táo lại, chợt nhận thấy thông tin Trương Tùng Lâm cung cấp, lại phức tạp hóa vụ án, anh cũng phải tu chỉnh lại đặc tả phạm tội của mình. Vốn dĩ anh vẫn luôn nhấn mạnh, hung thủ gây án trải qua mưu tính chu đáo, hơn nữa anh cho rằng, hung thủ ngày thường nhất định sẽ như sát thủ biến thái "Lưu Siêu", cực độ si mê các tác phẩm điện ảnh và tiểu thuyết trinh thám, đối với kẻ tội phạm biến thái có bệnh trạng tâm lý sùng bái, hơn nữa càng thuộc nằm lòng các vụ án giết người tàn nhẫn này. Nhưng từ thông tin hiện nay đến xem, biểu hiện của hung thủ, dường như lại có chút vẻ "Đến lúc cuống lên mới lo ôm chân Phật". Việc này lại phủ định những giả thuyết về động cơ gây án lúc trước của Hàn Ấn, thoạt nhìn hung thủ sở dĩ muốn bắt chước hai vụ án biến thái kia, chẳng qua vì vừa ý với hiệu ứng chấn động của chúng. Hàn Ấn mơ hồ có loại cảm giác, hai vụ án này chỉ là hai viên "gạch" hung thủ tung ra, vậy chúng đến tột cùng sẽ nhử ra một khối "ngọc" như thế nào đây?
Hai vụ án dùng bắt chước gây án, trong lịch sử phạm tội biến thái, đều là những vụ án vô cùng trứ danh. Mà chúng nó sở dĩ được gọi là trứ danh, một mặt, là vì thủ đoạn gây án của hung thủ cực đoan tàn nhẫn; Mặt khác, là do chúng đến nay vẫn là những vụ án chưa giải quyết được. Việc này tạo cho chúng sắc thái thần bí, mấy chục năm qua không ngừng có người si mê nghiên cứu hai vụ án này, hy vọng có thể khai quật được chân tướng. Mục đích của hung thủ trong vụ án này là gì? Là vì si mê đào bới chân tướng, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma? Hay là một loại sùng bái và kính ngưỡng? Hay một loại khoái cảm tội phạm biến thái muốn học tập và lĩnh hội? Tóm lại, theo vụ án thứ hai xuất hiện, động cơ gây án của hung thủ càng khó có thể nắm bắt.
Mới đầu, Hàn Ấn tưởng rằng mục tiêu gây án của hung thủ, chủ yếu nhằm vào gái điếm, nhưng bây giờ xem ra mặc kệ là "gái quán bar" hay "Ca sĩ vũ trường", cũng chỉ là đạo cụ để hung thủ bắt chước gây án mà thôi, đối với cả vụ án mà nói thân phận của họ không có nhiều giá trị nghiên cứu lắm. Đương nhiên, nếu có đầu mối chứng minh giữa họ tồn tại điểm giao, đó lại là một vấn đề khác, đáng tiếc mãi đến tận bây giờ, phía tổ chuyên án vẫn chưa tìm được điểm liên quan trong sinh hoạt giữa hai nạn nhân.
Giống vậy, biểu hiện gây án của hung thủ lần này giống với lần đầu, bắt chước những vụ án chưa giải quyết vô cùng chuẩn xác. Cũng giống vậy, như phân tích lúc trước của Hàn Ấn, đây là gây án có mưu tính chu đáo. Hung thủ nhất định từng xuất hiện xung quanh nạn nhân, hơn nữa hiện trường phát hiện án cách nhau rất gần, chứng tỏ hung thủ vô cùng quen thuộc phường Ngọc Sơn, thậm chí có lẽ sống ngay đó. Vậy, công tác trọng điểm kế tiếp, là tập trung cảnh lực vào phụ cận hiện trường phát hiện án và chỗ làm việc của nạn nhân, tìm kiếm nhân chứng tiềm tàng, hỏi thăm có xuất hiện kẻ có dáng vẻ khả nghi trước khi xảy ra vụ án không.
Xâm nhập điều tra cẩn thận phường Ngọc Sơn, kết quả có thể nói là vừa tốt vừa xấu.
Mặt xấu, là giữa hai nạn nhân quả thật không có bất kỳ mối liên quan gì; Mặt tốt, là có một "cô gái" gạ khách cạnh phố cho biết từng có người quanh quẩn ở hiện trường vụ án đầu, lại còn luôn khoa chân múa tay ra hiệu, nhưng thời gian không phải trước khi xảy ra vụ án, mà là gần đây.
Có thể là hung thủ trở về hiện trường ôn lại khoái cảm hay không? Nếu là vậy, hắn có thể trở về hiện trường thứ hai không? Nhằm vào đầu mối "Cô gái đứng đường" cung cấp, Hàn Ấn kiến nghị tổ chuyên án khoanh vùng quảng trường tiến hành theo dõi nghiêm ngặt, nhưng khiến anh không ngờ tới là, đêm đó bóng người kia lại xuất hiện.
Hơn 11 giờ đêm, trên đường xe cộ dần thưa thớt, một bóng đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, đầu đội nón thể thao màu xám, tiến vào phạm vi theo dõi. Hắn từ trong một khu phố cạnh quảng trường chui ra, vành nón ép thật thấp, đứng bên cạnh nhìn quanh hai bên một chút, sau đó giả vờ rất tùy ý, chậm rãi tới gần bồn hoa giữa quảng trường.
(dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Hắn đứng yên bên bồn hoa, kinh ngạc nhìn cỏ dại giữa bồn hoa, như đang suy nghĩ, sau một lát, hắn bắt đầu dạo quanh bồn hoa, miệng nói năng hùng hồn, hai tay vung vẫy . . .
Ngô Bân ra lệnh một tiếng, mấy tên cảnh viên từ xe theo dõi nhảy xuống, nhanh chóng tiếp cận về phía quảng trường. Người đàn ông mắt thấy mấy tên trai tráng khỏe mạnh chạy tới, vội vàng xoay người chạy vụt về hướng khu dân cư ở một bên khác của quảng trường. . .
Khu dân cư kia diện tích rất lớn, giữa những con phố lần lượt đan xen, bên trong tối như mực, địa thế gồ ghề mấp mô, cao thấp không bằng phẳng, các cảnh viên đuổi theo không dám chạy nhanh, chỉ có thể lần mò đi về phía trước, mục tiêu nhanh chóng mất dạng.
Mấy cảnh viên đang chán nản, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng rên rỉ rất nhỏ. Theo tiếng động lần đến, một cảnh viên bật sáng màn hình điện thoại di động chiếu một chút, nhìn thấy mục tiêu đàn ông đang nằm trên đất, máu me đầy mặt, hóa ra anh trai này cũng không quen đường, luống cuống không nhìn ra đường làm mình tự đụng ngã. Thật là "Đi mòn giày sắt chẳng thấy đâu, khi không tốn sức lại tìm được", cảnh viên lập tức móc ra còng tay, còng lấy hai tay gã đàn ông lại, từ trên mặt đất túm dậy.
Người đàn ông bắt được trong quảng trường nhanh chóng được đưa về đội hình sự. Vết thương trên mặt hắn cũng không nặng, xử lý đơn giản xong liền được đưa vào phòng thẩm vấn, tiếp nhận thẩm vấn.
"Họ tên?"
"Trương Tùng Lâm."
"Tuổi?"
"43 tuổi."
"Nghề nghiệp?"
"Nhà văn."
Một loạt những câu hỏi thông thường, gã đàn ông không chút chống đối, trả lời khá phối hợp. Cố Phi Phi lạnh mặt tiếp tục hỏi: "Hơn nửa đêm không ở nhà, đến quảng trường nhảy nhót cái gì? Có biết đó là hiện trường án mạng không?"
"Biết, biết, thật ngại quá, đã gây thêm phiền toái cho các anh chị rồi." Trương Tùng Lâm ra sức gật đầu, làm ra tư thế xin lỗi giải thích, "Tôi đang viết một bộ tiểu thuyết trinh thám, nghe nói vụ án này nên muốn đến hiện trường giết người thật sự cảm thụ chút không khí, tìm kiếm một vài linh cảm sáng tác. Không ngờ bị anh chị xem như kẻ tình nghi, mà tôi lại nhầm các anh chị là bọn cướp, cho nên bỏ chạy. . .Thật sự. . .Thật sự hoàn toàn là hiểu lầm."
(dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Nói vậy, mấy hôm trước người xuất hiện ở 'đầu hẻm', cũng là anh sao?" Cố Phi Phi hỏi.
"Đúng, là tôi." Trương Tùng Lâm thẳng thắn đáp.
"Làm sao anh biết có án mạng?" Cố Phi Phi lại hỏi.
"Chỗ lớn như phố Ngọc Sơn, xảy ra loại chuyện này chẳng phải đã sớm lan truyền sao." Trương Tùng Lâm lập tức giải thích, "Để có thể an tâm sáng tác, tôi tạm thuê một căn nhà dân ở phố Ngọc Sơn."
"Rạng sáng ngày 7 tháng 4, còn có. . ."
Không chờ Cố Phi Phi hỏi xong, Trương Tùng Lâm liền ngắt lời cô, nói tiếp: "Cô muốn hỏi hành tung của tôi khi hai vụ án xảy ra đúng không? Nói thật, thời gian đó tôi khẳng định đều đang sáng tác, nhưng tôi không có cách nào chứng minh."
Có lẽ do thường viết tiểu thuyết trinh thám, Trương Tùng Lâm thoạt nhìn khá quen thuộc với quy trình thẩm vấn, luôn biểu hiện rất bình tĩnh, hơn nữa lời khai cũng không nghe ra sơ hở. Cố Phi Phi vừa trừng mắt với hắn, vừa sắp xếp lại suy nghĩ, không ngờ Trương Tùng Lâm thế mà bắt đầu hỏi ngược lại.
"Cảnh quan, tôi hỏi cô hai vấn đề có sao không?"
"Nói thử xem." Cố Phi Phi do dự gật đầu, cô muốn xem Trương Tùng Lâm muốn giở trò gì.
"Tôi nghe đồn, vụ án trong quảng trường kia, nạn nhân bị chém thành hai mảnh, hơn nữa hai bên khóe miệng bị cắt thành hình nụ cười, có thật không?" Trương Tùng Lâm tung ra vấn đề đầu tiên, Cố Phi Phi suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp, "Cảnh sát các cô hiện nay phán đoán hai vụ án này là một người làm, hay là lần lượt đến từ hai hung thủ khác nhau?"
"Chúng tôi có khuynh hướng chỉ có một hung thủ." Cố Phỉ Phỉ thử thăm dò đáp lại.
Cố Phi Phi vừa nói xong, Trương Tùng Lâm bỗng dưng hít ngược một hơi lạnh, cơ thể lập tức co rụt trên ghế, trong đôi mắt chợt hiện lên vài nét bối rối. Im lặng một hồi, giọng hắn mới trầm thấp nói: "Tôi cả gan suy đoán một chút, các cô bây giờ nhất định đã biết, hai vụ án lần lượt bắt chước cách giết người của "Jack Đồ Tể" và "Thược Dược Đen", đúng không?"
"Làm sao anh biết?" Vẻ mặt Cố Phi Phi kinh ngạc, theo đó bắt đầu cảnh giác.
Trương Tùng Lâm không để ý tới Cố Phi Phi, vẫn lơ đễnh lẩm bà lẩm bẩm: "Xem ra thật sự có liên quan đến tôi rồi. . ."
"Có liên quan gì đến anh? Làm sao anh biết là bắt chước gây án?"
"Ối chà, cô đừng nóng vội, đừng nóng vội, nghe tôi chậm rãi nói đã." Trương Tùng Lâm bình tĩnh lại, nói, "Những người viết loại tiểu thuyết trinh thám như chúng tôi, thường sẽ chú ý sưu tầm những vụ án làm tư liệu, đối với những vụ án nổi tiếng trên thế giới đều có chút hiểu rõ. Cho nên khi tôi ở trên diễn đàn nhìn thấy người tự xưng là hung thủ đăng bài viết, liền cảm thấy hắn dường như đang bắt chước 'Jack Đồ Tể', nhưng không ngờ hắn sẽ tiếp tục bắt chước 'Thược Dược', điều này làm tôi nghĩ đến một người. . ."
"Nghĩ đến ai?" Ngô Bân bên cạnh Cố Phi Phi nhịn không được nói chen vào, "Anh có thể đừng lải nhải nhiều vậy được không? Mau nói về chính đề!"
"Được được, tôi nói đơn giản chút nhé." Trương Tùng Lâm dưới sự thúc giục của Ngô Bân, tăng nhanh ngữ tốc, "Tôi bình thường hay trao đổi với các bạn mạng trên diễn đàn, chủ yếu là để sưu tập tư liệu thực tế, thỉnh thoảng sẽ giải đáp một vài vấn đề của bạn mạng. Tôi nhớ kỹ khoảng ba tháng trước, cũng chính là tuần giữa tháng 1 năm nay, tôi từng ở trên diễn đàn gặp được một bạn mạng, gã tự xưng là fan trung thành của tôi, đặc biệt cảm thấy hứng thú với những vụ án sát thủ liên hoàn, gã muốn tôi tư vấn vài vụ án biến thái nhất, chấn động nhất thế giới. Tôi nhớ khi ấy giới thiệu cho gã vụ 'Jack Đồ Tể' và 'Thược Dược Đen', còn nói cho gã biết vài trang web có thể đọc giới thiệu tường tận hơn về hai vụ án này. Bây giờ xem ra, tôi có lẽ đã vô tình trở thành thầy của một gã sát thủ liên hoàn rồi, tôi cực kỳ nghi ngờ người này chính là hung thủ các anh muốn tìm!"
"Đúng là có khả năng, bằng không làm sao khéo vậy được?" Ngô Bân dừng một chút, hỏi tiếp, "Anh có thể tìm được các ghi chép mà anh đã trò chuyện không?"
(dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Có thể." Trương Tùng Lâm gật đầu nói.
"Vậy thì tốt quá, có lẽ chúng ta có thể truy tìm địa chỉ IP của hắn." Cố Phi Phi hưng phấn dùng nắm tay nện lên bàn.
Cách lớp thủy tinh một chiều của phòng thẩm vấn, Hàn Ấy đã thấy được cả quá trình thẩm vấn của Trương Tùng Lâm, anh cũng rất hưng phấn. Dưới góc nhìn của anh, hung thủ khi ở giai đoạn chuẩn bị phạm tội, có lẽ sẽ không cẩn thận lắm, hắn có thể sẽ không cố gắng che giấu địa chỉ IP, cứ thế có thể tìm được ngọn nguồn bắt hắn. Anh dặn dò Ngải Tiểu Mỹ lập tức bắt tay vào phá giải, phương diện internet là điểm mạnh của cô.
Thế nhưng, khi Hàn Ấn tỉnh táo lại, chợt nhận thấy thông tin Trương Tùng Lâm cung cấp, lại phức tạp hóa vụ án, anh cũng phải tu chỉnh lại đặc tả phạm tội của mình. Vốn dĩ anh vẫn luôn nhấn mạnh, hung thủ gây án trải qua mưu tính chu đáo, hơn nữa anh cho rằng, hung thủ ngày thường nhất định sẽ như sát thủ biến thái "Lưu Siêu", cực độ si mê các tác phẩm điện ảnh và tiểu thuyết trinh thám, đối với kẻ tội phạm biến thái có bệnh trạng tâm lý sùng bái, hơn nữa càng thuộc nằm lòng các vụ án giết người tàn nhẫn này. Nhưng từ thông tin hiện nay đến xem, biểu hiện của hung thủ, dường như lại có chút vẻ "Đến lúc cuống lên mới lo ôm chân Phật". Việc này lại phủ định những giả thuyết về động cơ gây án lúc trước của Hàn Ấn, thoạt nhìn hung thủ sở dĩ muốn bắt chước hai vụ án biến thái kia, chẳng qua vì vừa ý với hiệu ứng chấn động của chúng. Hàn Ấn mơ hồ có loại cảm giác, hai vụ án này chỉ là hai viên "gạch" hung thủ tung ra, vậy chúng đến tột cùng sẽ nhử ra một khối "ngọc" như thế nào đây?
Tiêu ơi. Năm mới mình chúc Bánh Tiêu và gia đình vui vẻ hạnh phúc, sức khỏe dồi dào,vạn sự như ý!
Trả lờiXóa