Chuyển đến nội dung chính

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 1.6

Chương 6 - Lại xuất hiện nghi án

Sáng sớm, 6:00

Một tia nắng yếu ớt xuyên qua sương mù mỏng manh, chiếu trên con đường mòn trong công viên. Nhánh cây dương sừng sững hai bên đường mòn nặng trĩu những giọt sương sáng long lanh, mùi hương nhàn nhạt từ những chiếc lá xanh thẫm phát ra, lan tỏa trong không khí ướt át, tràn ngập khu rừng cây sức sống bừng bừng, xây dựng nên không khí mông lung lãng mạn.

Cuối con đường mòn là một quảng trường, bên trong có một cái đình cũ kỹ, còn có một vài thiết bị tập thể dục cho dân thành phố. Dễ thấy được chính là cái giá sắt cao cao dựng bên đình, xà ngang sơn loang lổ treo hai cái xích đu. Trên một cái xích đu trong đó hiện giờ có một người phụ nữ đang ngồi, hai tay bà ta đỡ trên xích sắt hình bánh quai chèo, cúi gằm đầu, mái tóc xoăn dài màu muối tiêu rối tung phủ trên gương mặt, cơ thể đẫy đà mập mạp trần như nhộng, cặp vú dài nhỏ khô đét rũ xuống giữa bụng.



Nơi này là công viên kiểu mở nằm ở phường Ngọc Sơn, cũng là hiện trường gây án thứ ba của hung thủ án "4. 7". Cho nên có thể kết nối cùng với hai vụ án trước, là vì trên khoảnh đất trống cách chỗ nạn nhân không xa, ngoại trừ rải rác quần áo của bà ta, còn xếp đống một túi nhựa màu trắng miệng túi mở rộng, bên trong vài mảnh thịt vụn máu me nhoe nhoét. Qua pháp y kiểm kê và phân biệt, tổng cộng có hai quả thận và hai tử cung, không cần hỏi, đây nhất định đến từ "Gái quán bar" và "Ca sĩ vũ trường".
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Nạn nhân được người dân chạy thể dục buổi sáng trong công viên phát hiện, lập tức cả công viên bị phong tỏa, cảnh lực thị cục cơ hồ được điều động toàn bộ, mặc dù thời gian rất sớm, nhưng lãnh đạo từ trên xuống dưới không thiếu một ai, tất cả chạy tới hiện trường.

Rõ ràng trong phường Ngọc Sơn ngầm bố trí nhiều cảnh lực như vậy, thế mà cũng để hung thủ dễ dàng đắc thủ, sắc mặt của cục trưởng Chu Hải Sơn rất khó coi, khuôn mặt chảy dài, hung hăng trừng Ngô Bân.

Một đêm không chợp mắt, nhất là từ nửa đêm về sáng mãi dò xét trong các xó xỉnh của khu vực, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được xuất hiện nạn nhân, đôi mắt Ngô Bân đỏ bừng, cúi đầu tránh né ánh mắt của cục trưởng, tâm trạng cực kỳ sa sút.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Sau khi chụp một loạt các bức ảnh chứng cứ từ các góc độ nạn nhân ngồi trên xích đu, pháp y thị cục và nhóm trợ thủ nâng nạn nhân từ xích đu xuống túi đựng xác trên băng-ca, lúc này mọi người rốt cuộc thấy rõ mặt mũi nạn nhân.

Đây là một bà lão qua tuổi sáu mươi, mặt rõ ràng từng bị đánh đập tàn nhẫn, trên cổ một vết siết rất sâu, màu nâu vàng, thoạt nhìn còn rất mới. Bởi vì trên thi thể không phát hiện bất kỳ vết thương do vật sắc nào, có thể xác nhận sơ bộ nạn nhân là bị siết cổ chết, thông qua đo đạc trực tràng nhiệt độ xác, suy tính thời gian tử vong hẳn là giữa 1 giờ đến 2 giờ khuya, chính là thời gian số lượng lớn cảnh lực bị Trương Tùng Lâm thu hút đến thôn Anh Đào. Mặt sau áo và quần của nạn nhân có dấu vết giãy giụa, hơn nữa tụ máu chủ yếu trầm tích ở mông, chứng tỏ nạn nhân sau khi bị siết chết nhanh chóng được đặt trên xích đu, vì vậy có thể phán đoán cơ bản đây là hiện trường giết người đầu tiên. Phần hạ thể nạn nhân không có tổn thương, hẳn không bị. . .

Ngay khi pháp y đang quan sát hạ thể nạn nhân, cho ra kết luận không phát sinh hành vi xâm phạm tình dục, Cố Phi Phi vẫn luôn thờ ơ dường như đã chú ý tới gì đó. Cô đột nhiên bước tới gạt hạ thể nạn nhân ra, lập tức giơ tay lên với pháp y, pháp y hiểu ý đưa đến một cây nhíp, Cố Phi Phi đưa nhíp vào sâu trong âm đạo nạn nhân, khi lấy ra trên cây nhíp mang theo một khúc cây nhỏ dài, nhìn kỹ là một cây bút sáp màu, cây nhíp lại luồn vào âm đạo, gắp ra thêm một cây nữa. . .

"Tên hung thủ này thật biến thái quá! Sau khi giết người lại còn muốn nhét hai cây bút sáp màu vào hạ thể người ta!"

Cảnh tượng kỳ thật chưa nói tới kinh khủng thế nào, nhưng loại thủ đoạn này của hung thủ khiến tâm lý người ta có loại chán ghét nói không nên lời. Theo một tiếng hô kinh ngạc Ngải Tiểu Mỹ bật thốt lên, các cảnh viên còn lại ở hiện trường vẻ mặt cũng kinh ngạc không thôi. Đỗ Anh Hùng mặc dù không biểu hiện đến nỗi như lần trước, song hai tay vẫn vô thức vuốt cánh tay, phỏng chừng đang nổi da gà toàn thân. Nhưng khiến Hàn Ấn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, là biểu hiện của cục trưởng Chu Hải Sơn.

Bởi vì bất mãn với công tác của tổ chuyên án, Chu Hải Sơn nãy giờ vẫn nhíu chặt mày, trợn to mắt, mím môi, tỏ vẻ ông ta rất phẫn nộ; Sau đó, khi ông ta nhìn thấy Cố Phi Phi liên tiếp từ trong âm đạo nạn nhân lấy ra hai cây bút sáp màu, đã xuất hiện động tác nhướng mày, mắt vẫn trừng rất to, nhưng miệng bất giác khẽ nhếch, như đột nhiên xuất hiện tình trạng thiếu oxy. Một loạt những động tác này cực kỳ ngắn ngủi, thoáng qua trong tích tắc, là một vẻ mặt kinh ngạc. Tiếp theo, mặc dù lông mày ông ta vẫn nhướng, nhưng mi tâm đã xuất hiện nếp nhăn, mí mắt dùng sức hướng lên trên, khoảng cách lông mày rất gần, miệng khẽ nhếch bắt đầu kéo ra hai bên, đặc biệt ngôn ngữ cơ thể ông ta càng thêm rõ ràng, xuất hiện động tác bất giác lui về phía sau một bước nhỏ, những việc này hoàn toàn nói rõ ông ta đang sợ hãi.

Hai biểu hiện trước, xem như phản ứng bình thường, có thể lý giải, nhưng khiến Hàn Ấn không giải thích được là, đối với điều tra viên lão làng thân kinh bách chiến mà nói, trong nháy mắt đó có cái gì khiến ông ta cảm thấy sợ hãi? Càng làm Hàn Ấn nghĩ không ra là, Chu Hải Sơn thoáng sợ run, nhưng một câu cũng không nói đã xoay người bỏ đi. Có lẽ Ngô Bân và một vài cảnh viên ở đây sẽ nghĩ, cục trưởng là bất mãn với công tác, giũ áo bỏ đi, nhưng Hàn Ấn rõ ràng cảm giác được một loại thất thố. Anh nhanh chóng cùng Cố Phi Phi nhìn nhau, Cố Phi Phi khẽ gật đầu, thoạt nhìn cô cũng cảm thấy biểu hiện của cục trưởng có chút kỳ lạ.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Cục trưởng vừa đi, các lãnh đạo còn lại cũng rời khỏi hiện trường theo, Ngô Bân bình tĩnh lại trưng cầu hành động tiếp theo từ Cố Phi Phi và Hàn Ấn. Nếu tuân theo đặc thù hai vụ án trước, hung thủ lần này nhất định cũng đang bắt chước một vụ án biến thái nào đó, nhưng trong trí nhớ của Hàn Ấn lại không có bất kỳ ấn tượng gì với cách thức gây án này. Trước đây từng xuất hiện hung thủ sau khi giết người, nhét vào âm đạo nạn nhân hòn đá, tất chân, nắp bình các loại. Tỷ như "Án mạng liên hoàn ở Hwaseong Hàn Quốc", hung thủ nhét vào âm đạo nạn nhân chín mảnh đào. . .Nhưng nhét vào hai cây bút sáp màu, nhất là vụ án ngồi trên xích đu, quả thật chưa từng nghe nói tới.

Căn cứ vào tình hình này, Hàn Ấn đề nghị quân chia ba đường: Anh và Đỗ Anh Hùng đi tìm Trương Tùng Lâm nói chuyện, có lẽ khi hắn trao đổi với thủ từng đề cập đến một cách thức gây án như vậy. Còn Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ lập tức trở về đội hình sự, thông qua mạng kiểm tra lịch sử tội phạm biến thái có từng xuất hiện vụ án như vậy không. Mặc dù nạn nhân của vụ án lần này, có lẽ vẫn chỉ là một "đạo cụ", hoàn cảnh của bản thân đối với vụ án không có bất kỳ giá trị phá án nào, nhưng Hàn Ấn vẫn cho rằng Ngô Bân nên đưa người của ông đi điều tra hoàn cảnh và quan hệ xã hội của nạn nhân, nhất là trễ như vậy sao bà ta lại xuất hiện trong công viên, là bị hung thủ uy hiếp, hay xuất phát từ tự nguyện vân vân. . .

Đề nghị của Hàn Ấn, Ngô Bân và Cố Phi Phi đều tỏ vẻ đồng ý, liền lập tức chia nhau hành động.

Mặc dù khi xảy ra vụ án, Trương Tùng Lâm đang vướng vào đám cảnh sát ở thôn Anh Đào, nhưng không loại trừ hắn có đồng bọn, hắn phụ trách thu hút cảnh lực, còn đồng bọn phụ trách giết người, là hai người phối hợp hoàn thành gây án lần ba, cho nên khi Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng tìm được Trương Tùng Lâm trong căn hộ thuê, không khỏi đều mang theo ánh mắt dò xét và giọng điệu thăm dò.

"Anh chắc chắn mình chỉ trao đổi qua mạng với hung thủ hai vụ án thôi sao?" Hàn Ấn đưa tay ngăn cản Trương Tùng Lâm đưa điếu thuốc lá lên, hai mắt nhìn thẳng hắn hỏi.

"Đúng vậy!" Trương Tùng Lâm dùng sức gật đầu, đặt điếu thuốc bên mép mình, vừa châm lửa vừa ậm ờ nói, "Chỉ hai vụ thôi à! Các cậu đến chắc chắn hung thủ lại gây án rồi đúng không?"

"Ừ." Đỗ Anh Hùng tức giận nói, "Ngay rạng sáng hôm nay khi chúng tôi bị anh thu hút đến thôn Anh Đào."

"Cái đó. . . Tôi đây chẳng phải thành đồng lõa. . ." Trương Tùng Lâm dùng sức túm mái tóc rối bù của mình, hối hận vạn phần.

"Được rồi, bây giờ hối hận cũng vô dụng, nói chuyện trước mắt đã! Anh khi trước có từng trao đổi vài cách thức gây án với hung thủ không? Tỷ như siết cổ một người, sau đó đặt thi thể lên xích đu, còn hạ thể. . ."

Hàn Ấn chọn trọng điểm miêu tả cách thức hung thủ sử dụng trong vụ án thứ ba, nhưng lời còn chưa dứt, Trương Tùng Lâm lại đột ngột vội dập tắt điếu thuốc, mặt đỏ bừng cướp lời: "Có phải hạ thể còn bị hung thủ nhét vào thứ gì đó không?"

"Là hai cây bút sáp màu." Hàn Ấn nhàn nhạt nói.

"Hóa ra là hai cây bút sáp màu à! Không ngờ thật là có vụ án như vậy!" Sắc mặt Trương Tùng Lâm càng đỏ bừng, thoạt nhìn khá hưng phấn.

"Làm sao anh biết hung thủ từng nhét đồ vật vào hạ thể nạn nhân? Là anh dạy hung thủ làm vậy, đúng không?" Vẻ mặt Đỗ Anh Hùng nghi ngờ, lại vì sự thay đổi tâm trạng của Trương Tùng Lâm khiến cậu ta rất phản cảm, cho nên giọng điệu khá gượng gạo.

"Oái, không. . . Không phải vậy đâu." Trương Tùng Lâm cũng không phải vì miêu tả của Hàn Ấn mà cảm nhận được khoái cảm, hắn hưng phấn là loại kinh ngạc vui mừng từ góc độ của tác giả khi đột nhiên gặp phải tư liệu sống tuyệt hảo để sáng tác, song đối mặt với một sinh mệnh đã bị tước đoạt, vô luận thế nào cũng không nên biểu lộ sự hưng phấn ra ngoài mặt. Cảm thấy bản thân thất thố, Trương Tùng Lâm vội giải thích: "Không, tôi chưa từng thảo luận với hung thủ làm sao để giết người, nhưng những cách thức gây án các cậu vừa nhắc tới kia, hồi đó trong một vụ án ở chỗ chúng tôi từng xuất hiện."

"Vụ án gì? Mau nói rõ chút!" Hàn Ấn thúc giục.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Trương Tùng Lâm thoáng nhớ lại, không nhanh không chậm nói: "Tôi lúc trước từng nói, viết tiểu thuyết trinh thám như chúng tôi, bình thường đều rất chú ý sưu tầm tư liệu thực tế, cũng đặc biệt sẵn lòng trao đổi với cảnh sát. Tôi nhớ đã từng nghe một ông hình cảnh nói tới vụ án như vậy, khoảng cuối những năm bảy mươi của thế kỷ 20, một thiếu phụ đơn thân sau khi bị cưỡng hiếp tại nhà thì bị giết chết. Trong sân nhà thiếu phụ có một xích đu, tiếp theo giống như cậu nói đó, thi thể được đặt trên xích đu, trong âm đạo bị nhét vào đồ vật." Trương Tùng Lâm dừng một chút, nói, "Tình hình cụ thể, tôi thật sự không rõ ràng lắm, nghe nói năm đó loại vụ án này cơ hồ khiến cả nước khiếp sợ. Sau khi bắt được hung thủ, nhanh chóng bị xử bắn, hồ sơ vụ án cũng được niêm phong vào kho tuyệt mật, ngay cả người của nội bộ cục công an cũng biết không nhiều, ông hình cảnh kia cũng chỉ nghe kể đại khái có vụ án vậy thôi, ông ta thậm chí cũng không biết trong hạ thể nạn nhân rốt cuộc đã bị nhét vào cái gì. Khi ông ta nói với tôi, tôi còn tưởng rằng đang gạt tôi đấy, không ngờ là sự thật."

"Bây giờ còn tìm được ông hình cảnh kia không?" Hàn Ấn gấp gáp truy hỏi.

"Ối chà, ông ấy đã qua đời rồi." Trương Tùng Lâm tiếc nuối nói.

Ông hình cảnh kể vụ án đã qua đời, thế chẳng phải không cách nào chứng thực lời Trương Tùng Lâm nói, thật sự từng xảy ra vụ án như vậy sao? Có thể là Trương Tùng Lâm và hung thủ vì muốn đạt được mục đích nào đó mà biên soạn ra? Trong lòng Hàn Ấn âm thầm cân nhắc, song muốn chứng thực cũng không khó, bảo Cố Phi Phi xin điều tra có phần hồ sơ tuyệt mật kia hay không là được.

Từ căn nhà thuê của Trương Tùng Lâm đi ra, Hàn Ấn vội lấy điện thoại gọi cho Cố Phi Phi, không ngờ nghe được một tin tức khiến anh kinh ngạc không thôi —— Tòa nhà văn phòng cục Cảnh sát thành phố Trường Điền đã bốc cháy!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,