Chuyển đến nội dung chính

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 1.7

Chương 7 - Ngọn lửa bí ẩn

Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng gấp rút chạy về cục Công an thành phố, thấy vài chiếc xe chữa cháy đang nối đuôi nhau từ trong sân lớn thị cục chạy ra, nói vậy ngọn lửa đã bị dập tắt. Song trong sân vẫn ầm ĩ không thôi, công nhân viên thị cục đều tụ tập trong sân, còn có một vài truyền thông nhận được tin mà đến chụp ảnh phỏng vấn, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào cửa sổ hai căn phòng tầng cao nhất của tòa nhà thị cục.

Tòa nhà trụ sở Công an thành phố Trường Điền tổng cộng có năm tầng, từ ngoài nhìn vào xây dựng đã có chút tuổi rồi, chỗ cháy chủ yếu tập trung ở hai căn phòng ngoài cùng sườn tây ở tầng năm. Cửa sổ hai căn phòng cũng đã cháy đen, nhưng các phần còn lại của tòa nhà vẫn hoàn hảo, thoạt nhìn công tác dập lửa làm khá kịp thời, tổn thất hẳn không lớn.



Hàn Ấn tìm được Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ trong đám đông, hai người khi ấy đang ở ký túc xá đội hình sự phía sau tòa nhà chính, cho nên an toàn không hề hấn gì.

"Sao lại đột nhiên bốc cháy vậy?" Hàn Ấn hỏi Cố Phi Phi.

"Nghe nói là chập mạch điện gây ra." Cố Phi Phi cố ý xem xét bốn phía, kề sát vào Hàn Ấn thấp giọng nói, "Tôi vừa hỏi một chút, hai căn phòng bốc cháy kia là phòng hồ sơ cũ, chủ yếu là hồ sơ sau khi tân Trung Quốc thành lập đến thập niên 80 thế kỷ 20. Anh bên đó vừa ra được chút manh mối phải tìm đọc hồ sơ tài liệu cũ, bên này phòng hồ sơ liền bốc cháy, anh nói xem có phải trùng hợp quá không? Tôi thấy ngọn lửa này có vấn đề."

Nghe Cố Phi Phi nói xong, Hàn Ấn quay đầu nhìn chăm chú phòng hồ sơ đã cháy mất, hơi nhíu mày, trong lòng âm thầm suy xét: "Đúng thế! Thời gian quá mức trùng hợp, chẳng lẽ ngọn lửa này là nhằm vào phòng hồ sơ tuyệt mật? Nhưng tại sao? Nếu vụ án cưỡng hiếp giết người Trương Tùng Lâm nói quả thật tồn tại, nhưng chẳng phải vụ án khi ấy đã kết thúc viên mãn sao? Vậy ngọn lửa này đến tột cùng muốn che giấu cái gì? Ai lại có năng lực có gan phóng hỏa trong tòa nhà cục công an, còn có thể an toàn trở ra? Ngọn lửa này và vụ án năm đó hẳn đều có chút vấn đề, nói không chừng có liên quan đến người trong thị cục."

Nếu liên lụy tới người nội bộ thị cục, lúc này ở đây không thích hợp bàn bạc vấn đề hỏa hoạn, Hàn Ấn liền chuyển chủ đề hỏi Ngải Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ, em ở trên mạng có tra được thông tin vụ án có cách thức tương tự vụ án thứ ba không?"

"Không có, không có bất kỳ đầu mối nào." Ngải Tiểu Mỹ nói, "Vụ án khắp nơi trên thế giới em đều đã tìm qua, không tìm được cách thức gây án tương tự."

Hàn Ấn gật đầu, thoáng suy tư, nói với Cố Phi Phi: "Coi như xong, nơi này hỗn loạn, sắp đến giữa trưa rồi, tôi quay về nhà khách, đến nhà ăn dùng bữa thôi, sau đó còn chờ Ngô Bân trở về rồi thương lượng phương án điều tra tiếp theo."

"Vậy được, chúng ta đi thôi." Cố Phi Phi quét mắt nhìn xung quanh, gật đầu nói.

Nhà khách cách thị cục rất gần, đi bộ chưa đến mười phút, mọi người bàn bạc vụ án bất tri bất giác đã tới nhà khách.

Trước khi vào cửa điện thoại di động của Đỗ Anh Hùng vang lên, liền tụt lại sau cùng, vừa nghe máy là quảng cáo vé số nhà đất, Đỗ Anh Hùng bực mình, rống vài câu với điện thoại: "Lừa bịp bán đến tận cả cảnh sát, gan to nhỉ, chờ ông đây xong vụ án này sẽ ra tay bắt trọn đám các người. . ."

Cúi đầu gọi điện thoại, Đỗ Anh Hùng tiện tay kéo cánh cửa thủy tinh lớn của nhà khách, không ngờ đụng phải một người đàn ông từ bên trong bước ra một cái tóe lửa. Người nọ đầu đội nón lưỡi trai, vành nón hạ rất thấp, không biết có phải có việc gấp lửa cháy đến nơi gì không, không đợi Đỗ Anh Hùng kịp phản ứng, liền vội vàng bỏ đi. Đỗ Anh Hùng vốn cũng không quan tâm, nhưng ngắt điện thoại rồi, chợt cảm thấy người ban nãy dường như đã từng gặp đâu đó, mà khi cậu ta quay đầu lại muốn cẩn thận nhìn rõ, người đàn ông kia đã sớm không thấy bóng dáng.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Đỗ Anh Hùng bước vội vài bước, xuyên qua sảnh lớn bắt kịp mọi người đang chờ thang máy, đi thang máy lên tầng đang ở. Hàn Ấn dùng thẻ phòng mở cửa, phát hiện từ giữa khe cửa rơi ra một bức thư. Hàn Ấn "a" một tiếng, nhặt bức thư lên, mọi người nghe được tiếng động xúm đến.

Mặt ngoài phong thư không viết gì, mở thư, nhìn thấy bên trong có một tờ giấy, phía trên viết dòng chữ nhỏ: 19791228, phòng 105 số 279 đường Lăng Thủy phường Phương Trình.

"Thế này là ý gì? Ai viết nó?" Cố Phi Phi nhìn nhìn Hàn Ấn đang suy nghĩ xuất thần hỏi.

"Số liệu phía trước hẳn là chỉ ngày 28 tháng 12 năm 1979, phía sau rất rõ ràng là một địa chỉ." Hàn Ấn có chút suy tư, nói, "Về phần là do ai viết thì rất khó nói!"

"Khi mọi người chờ thang máy, có nhìn thấy một người đàn ông đội nón lưỡi trai đi ra không?" Đỗ Anh Hùng đột nhiên nhớ tới người đàn ông đụng trúng mình ở cửa.

"Không để ý lắm, khi ấy em và chị Cố, thầy Hàn đang bàn về vụ án." Ngải Tiểu Mỹ nói.

Ngải Tiểu Mỹ nói xong, Hàn Ấn và Cố Phi Phi cũng gật đầu tỏ vẻ cũng không để ý, lập tức Cố Phi Phi hỏi: "Sao, cậu thấy kẻ khả nghi?"

Đỗ Anh Hùng miêu tả lại tình hình vừa nãy ở cửa, sau đó mang theo giọng điệu chắc chắn nói: "Nhất định là gã đó, bằng không sao gã lại bối rối như vậy? Đáng tiếc tôi chỉ nhìn thấy mặt nghiêng của gã, song tôi nghĩ hình như đã từng thấy đâu đó, nhưng nhớ không ra."

"Không sao, cậu về trước nghĩ kỹ lại xem." Hàn Ấn thấy Đỗ Anh Hùng vò đầu bứt tai, dáng vẻ sốt ruột bực bội, liền an ủi một câu, tiếp theo còn nói, "Tiểu Mỹ em về phòng nghỉ ngơi trước, lúc ăn cơm mọi người sẽ gọi em, anh và Cố Phi Phi đến phòng an ninh xem video theo dõi xem. . ."

Chuyến đi đến phòng bảo vệ này cũng không tiết lộ được thông tin về người bí ẩn ấy, bởi vì điều kiện nhà khách có hạn, chỉ trong thang máy có cài đặt máy quay, nhưng trong video theo dõi của thang máy không phát hiện kẻ tình nghi hành vi dị thường, phỏng chừng kẻ đưa thư vì tránh máy theo dõi đã đi lối thoát hiểm!

Sau giờ ngọ, Ngô Bân đi tới nhà khách, mang đến tài liệu bối cảnh nạn nhân thứ ba.

Ngô Bân giới thiệu nói: "Nạn nhân tên Lương Diễm, năm nay 59 tuổi, hơn nửa đời người đều sống tại phường Ngọc Sơn, sống gần công viên nơi xảy ra vụ án. Trước khi bà ấy về hưu là nhân viên văn phòng phường Ngọc Sơn, bình thường sống hiền lành, hòa thuận với hàng xóm chung quanh, không hề gây chuyện rắc rối, quan hệ xã hội cũng rất đơn giản, chồng năm trước vì bệnh qua đời, có một con gái đã gả đến vùng khác. Từ tình trạng của bà ấy mà nói, rất khó tìm động cơ bị giết, có lẽ giống hai vụ án trước, bà ấy chẳng qua chỉ là đạo cụ mà thôi, hung thủ có lẽ vì bắt chước vụ án nào đó, cần một người phụ nữ lớn tuổi làm nạn nhân.

"Về vấn đề bà ấy làm thế nào xuất hiện trong công viên, chúng tôi dưới sự hiệp trợ của một vị dân cảnh của sở cảnh sát phường Ngọc Sơn, cũng đã tìm được đáp án. Theo vị dân cảnh kia nói: Đêm hôm qua, Lương Diễm đến sở cảnh sát báo án, báo rằng con nhó nhỏ mình nuôi bị người ta bắt mất rồi, dân cảnh tìm hiểu thêm tình hình, phát hiện kỳ thật khi Lương Diễm dắt chó đi dạo trong công viên, không cẩn thận làm mất chó. Nhưng mà, dân cảnh tốt bụng vẫn theo bà ấy đến công viên tìm kiếm giúp, nhưng tìm hơn hai giờ cũng không thấy bóng dáng con chó nhỏ. Thấy trời đã tối, dân cảnh khuyên Lương Diễm về trước, nhưng Lương Diễm nói con chó là sinh mạng của bà ấy, không tìm được tuyệt không về nhà. Dân cảnh thấy bà thái độ kiên quyết, hơn nữa mình còn phải trực ban, đành phải dặn dò bà vài câu, rồi về sở trước. Đúng rồi, mọi người cũng từng gặp ông ấy, chính là dân cảnh tới hiện trường đầu tiên trong vụ án thứ hai."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Lương Diễm có phải mỗi đêm đều dắt chó đi dạo ở công viên?" Ngô Bân vừa dứt lời, Hàn Ấn hỏi ngay.

"Đúng, bà ấy nói thế với dân cảnh." Ngô Bân gật đầu nói.

"Như vậy xem ra, con chó rất có thể là hung thủ trộm mất, chứng tỏ hắn khá hiểu tình hình và thói quen cuộc sống của Lương Diễm, cũng càng chứng tỏ hắn vẫn luôn lẩn trốn ở phường Ngọc Sơn." Cố Phi Phi tổng kết nói.

"Vậy tiếp theo chúng ta phải điều tra theo hướng nào? Đúng rồi, vụ án thứ ba mọi người đã tra được án trước đó chưa?" Ngô Bân hỏi.

Hàn Ấn và Cố Phi Phi vội liếc nhìn nhau, trầm ngâm một chút, nói: "Trước mắt còn chưa tra được, cho nên trọng điểm kế tiếp phải điều tra xoay quanh vụ án thứ ba, xâm nhập khai thác thông tin của nạn nhân Lương Diễm. Có lẽ ngoại trừ tuổi tác, vẻ ngoài, trên người bà ấy còn có tính chất riêng nào đó hung thủ cần." Hàn Ấn dừng một chút, mỉm cười nói, "Song cục các ông vừa bị cháy, khẳng định có một công tác khắc phục hậu quả cần ông xử lý, điều tra Lương Diễm cứ giao cho chúng tôi là được."

"Vậy cũng tốt, tôi cũng đủ bận rộn rồi. . ." Ngô Bân cảm kích nhìn lướt qua Hàn Ấn và Cố Phi Phi, lập tức vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, thở dài nói, "Ôi! Có lẽ. . .Có lẽ còn có một vụ án phóng hỏa tôi phải điều tra!"

"Án phóng hỏa? Không phải chập mạch điện gây cháy sao?" Cố Phi Phi tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

" 'Chập mạch điện' chỉ là phía nhà nước đối đáp thôi, dùng để lừa gạt truyền thông, nguyên nhân cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, song cục trưởng muốn tôi nhanh chóng chấm dứt chuyện cháy này, để tránh tình thế mở rộng, gây ảnh hưởng xấu đến hình tượng thi đua. Chẳng qua tôi nghĩ. . ." Nhắc tới chủ đề cháy này, Ngô Bân liền có vẻ úp úp mở mở, hình như có vài việc ông ta không biết có nên nói cho Hàn Ấn và Cố Phi Phi không, cứ nói nửa chừng như thế, châm chước hồi lâu mới nói tiếp, "Tôi nghĩ rất có thể là do phóng hỏa. Tôi từng hỏi vài đồng nghiệp tình hình lúc đó, họ nói nhận được điện thoại sơ tán khẩn cấp trong ban, nói là nghe trong hành lang có người hô cháy, bảo mọi người tập hợp xuống sân, mà khi đó tất cả mọi người lại không cảm giác được trong tòa nhà có dấu hiệu cháy. Song họ đều cho rằng không ai dám đùa như vậy với cục Công an thành phố, cho nên liền sơ tán khỏi tòa nhà theo. Tôi còn tập trung hỏi hai nhân viên phòng hồ sơ, họ cũng bảo là nhận được điện thoại sơ tán mới rút đi, mà khi ấy phòng hồ sơ rất bình thường, không ngửi thấy chút mùi khói nào, điểm này hai người đều cực kỳ chắc chắn. Sau đó, tôi bảo khoa kỹ thuật tra xét cú điện thoại yêu cầu các ban sơ tán khẩn cấp, phát hiện đến từ một sim điện thoại mới kích hoạt. Cú điện thoại đầu tiên là gọi cho phòng quan sát bảo vệ ký túc xá trong cục, theo nhân viên trưởng bảo vệ nhận điện thoại nói, khi ấy người trong điện thoại dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ, yêu cầu lập tức tắt tất cả thiết bị và nguồn điện, thậm chí ngay cả nguồn UPS (nguồn điện không gián đoạn) cũng phải tắt đi, để tránh thế lửa lan tràn tạo thành tổn thất lớn hơn; Mà cú điện thoại thứ hai là gọi cho phòng hồ sơ. . .Nói tới đây, tôi nghĩ mọi người hẳn đều đã rõ rồi chứ?"

"Rất rõ ràng 'Sơ tán trước, sau mới cháy', đe dọa phòng quan sát tắt thiết bị theo dõi, điều nhân viên phòng hồ sơ đi, kẻ phóng hỏa sẽ như vô hình, ung dung châm lửa, lại lặng lẽ trà trộn vào đám người hỗn loạn rời đi, bất kể là ai, kẻ này cũng quá thông minh!" Cố Phi Phi than.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Hắn không chỉ thông minh, hơn nữa cực kỳ quen thuộc điện thoại và địa hình của ký túc xá thị cục, nếu đoán không lầm, kẻ phóng hỏa hẳn nằm trong nội bộ thị cục." Hàn Ấn tiếp lời cô.

Ngô Bân gật đầu, giọng điệu nặng nề: "Đúng, chắc chắn là vậy, nhưng động cơ là gì? Tại sao có người muốn thiêu hủy phòng hồ sơ cũ chứ?"

Cố Phi Phi lại âm thầm trao đổi ánh mắt với Hàn Ấn, đưa ra tư thế chấm dứt cuộc nói chuyện: "Thế này trước đi, ông chuyên tâm công tác khắc phục hậu quả đám cháy, chuyện vụ án chúng tôi sẽ cố hết sức."

"Đúng rồi, anh còn phải làm cho chúng tôi hai chuyện —— điều tra xem dân cảnh sở cảnh sát giúp Lương Diễm tìm con chó, trong hai vụ án sau này đều có dính dáng đến hắn, có lẽ không phải trùng hợp; Còn nữa, cần ông điều tra xem địa chỉ này ở đâu." Hàn Ấn đưa cho Ngô Bân một tờ giấy.

"Phòng 105 số 279 đường Lăng Thủy phường Phương Trình." Ngô Bân nhìn tờ giấy trên tay thuận miệng đọc lên, "Thế này là sao?"

"Ông tra địa chỉ này xem, có lẽ liên quan đến vụ án, là một kẻ nặc danh gửi đến phòng. . ." Hàn Ấn kể đại khái tình hình phát hiện phong thư.

"Việc này rất quan trọng, tôi sẽ về kiểm tra ngay." Ngô Bân giơ tờ giấy trong tay, nói: "Đúng rồi, xe và tài xế tôi sẽ để lại cho mọi người, như vậy mọi người đi đâu cũng tiện hơn."

"Được, chúng tôi cũng không khách sáo nữa." Cố Phi Phi nói.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,