Chuyển đến nội dung chính

Luyến Thu Ly - Chương 3

Chương 3

Tiêu Nhược Ly tới Nam Cung thế gia đã gần 10 ngày, mười ngày này y trải qua khá tiêu dao mà thích thú. Nam Cung Thu Thực rất chăm sóc y, chăm sóc đến nỗi chính Tiêu Nhược Ly cũng có chút ngượng ngùng. Trong trong ngoài ngoài thành Kim Lân Tiêu Nhược Ly đã đi qua tám chín phần mười, thức ăn lớn nhỏ quý lạ cũng hưởng qua không dưới trăm loại. Nam Cung Thu Thực thật sự là một chủ nhà tốt, ở cùng hắn sung sướng lại thoải mái, ngay cả thời gian dường như cũng qua cực nhanh, chỉ là dần dần, ngay cả Tiêu Nhược Ly cũng đánh hơi được bầu không khí giữa hai người trở nên khá vi diệu.

Nam Cung Thu Thực rất tốt với Tiêu Nhược Ly, cái tốt của hắn không giống giáo chúng thuộc hạ tốt với mình, cũng khác biệt với cái tốt của sư phụ với mình. Tiêu Nhược Ly rất thích cái tốt của Nam Cung Thu Thực đối với y, loại cảm giác này rất tự nhiên, y cũng hưởng thụ đến yên tâm thoải mái, như lẽ đương nhiên. Kỳ thật ngẫm lại, tuổi Nam Cung Thu Thực so với mình nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng khi hai người bên nhau về căn bản đều là Nam Cung Thu Thực quyết định, nhận chăm sóc vĩnh viễn là Tiêu Nhược Ly y. Tiêu Nhược Ly đã càng ngày càng quen với khuôn mẫu như vậy, cũng càng ngày càng ỷ lại Nam Cung Thu Thực. Nhìn hắn cười với mình, Tiêu Nhược Ly sẽ cảm thấy ấm áp, cuối cùng ngay cả xưng hô lúc trước của hai người bất giác cũng thay đổi.



"Tiểu Thu!" Tiêu Nhược Ly vẫy tay với Nam Cung Thu Thực đang từ xa đi tới.

"A Ly!" Tới trước mặt Tiêu Nhược Ly, mặt Nam Cung Thu Thực như gió xuân, đưa túi nước trong tay tới trước mắt y, "Ngươi nếm thử, nước khe Đào Hoa này rất ngọt."

Tiêu Nhược Ly ngọt ngào cười, đưa túi nước đến bên môi.

"Lạnh thật đó. . .Quả thực có mùi vị ngọt ngào!" Tiêu Nhược Ly cảm thấy thỏa mãn uống liền hai ngụm, lại đưa túi nước cho Nam Cung Thu Thực, "Ngươi cũng uống đi!"

Nam Cung Thu Thực cười cười, nghe lời nhận túi nước.

"Thật đáng tiếc, nếu ngươi đến vào mùa thu thì tốt rồi, nơi này lá đỏ khắp núi, tôn trên nền trời xanh mây trắng, đẹp mắt cực kỳ."

"Không sao, tới mùa thu ta sẽ lại tới tìm ngươi là được." Tiêu Nhược Ly cười.

"Được, quân tử nhất ngôn!"

"Tứ mã nan truy!"

"Bốp!" Hai bàn tay vỗ vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy. Thế nhưng, hai tay vỗ vào nhau hồi lâu vẫn chưa tách ra, nhìn ánh mắt sáng rực của Nam Cung Thu Thực, chẳng biết sao Tiêu Nhược Ly đột nhiên đỏ mặt, vội rụt tay phải mình về, cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Bỗng nhiên trở nên có chút khó xử, Nam Cung Thu Thực có chút không được tự nhiên nhẹ giọng ho một cái.

"Đúng rồi, ta thấy võ công của ngươi rất kỳ lạ, là đến từ Miêu Cương sao?" Nhìn như vì thay đổi bầu không khí, Nam Cung Thu Thực tùy tiện mở đề tài.

"Đúng vậy. Sư phụ ta là người Thái, công phu của ông hẳn xuất phát từ Miêu Cương." Tiêu Nhược Ly gật đầu.

(Tiêu: người Thái này không phải Thái Lan đâu nha, tên gọi được công nhận chính thức cho một vài nhóm sắc tộc sinh sống trong khu vực Châu tự trị người Thái Tây Song Bản Nạp, Châu tự trị người Thái-Cảnh Pha Đức Hoành cùng Huyện tự trị người Thái, người Ngõa Cảnh Mã. Giống như Việt Nam của mình cũng có dân tộc Thái vậy đó.)

"Ta thấy công lực của ngươi rất cao, hai Nam Cung Thu Thực có lẽ cũng không phải đối thủ của ngươi," Nam Cung Thu Thực cười nói, "Nếu sau này chúng ta cãi nhau đánh nhau, chẳng phải ta chỉ có thể bị ngươi đánh sao?"

"Ta sao đánh ngươi được!" Tiêu Nhược Ly kêu một tiếng, lại nghĩ có chút không ổn, thế là hạ giọng xuống chút, "Công phu của ngươi rất cao, ta thấy Trung Nguyên có thể đánh thắng được ngươi hình như không có mấy người đâu. Ừm, hay là, ta dạy công phu của ta cho ngươi, nói không chừng tương lại ngươi ở Trung Nguyên có thể đứng hàng đệ nhất đệ nhị rồi đó!"

Tim Nam Cung Thu Thực nhảy dựng lên.

Hắn chờ những lời này của Tiêu Nhược Ly đã mấy ngày rồi. Từ năm đó trên sông Tô Châu do chuyện Đông Ly Hạ thụ và Sở Thiên Hành gặp nhau, Nam Cung Thu Thực đã cực kỳ hâm mộ võ công cổ quái thần bí của Sở Thiên Hành không thôi, đến mức đêm không thể ngủ, ăn chẳng biết vị. Sau khi trở lại Nam Cung thế gia, cùng phụ thân mất không biết bao nhiêu tâm huyết tìm kiếm, phái không biết bao nhiêu nhân thủ mới điều tra nghe ngóng được sự tồn tại của Thần Y giáo Miêu Cương. Vốn định cuối năm lẻn vào Miêu Cương tìm hiểu nhiều thông tin của Thần Y giáo hơn, nhưng không ngờ ông trời đãi kẻ cần cù, cứ thế tìm được một người của Thần Y giáo, hơn nữa còn là sư đệ Sở Thiên Hành, từng là giáo chủ Thần Y giáo. Có lẽ tương lai không xa, Nam Cung Thu Thực hắn sẽ có thể thực hiện tâm nguyện của phụ thân, dựa vào tuyệt thế võ công siêu phàm nhập thánh không ai địch nổi, nhất thống giang hồ, xưng bá bốn phương.

"Tiểu Thu, ngươi làm sao vậy?" Nhìn Nam Cung Thu Thực đứng đó ngẩn người, Tiêu Nhược Ly không nhịn được có chút nghi hoặc, "Không muốn học sao?"

"Không, không, đương nhiên không phải." Nam Cung Thu Thực hồi thần, cuống quít khoát tay, "Ta sợ ngươi tự mình truyền thụ võ công bổn môn sẽ bị mắng."

"Ai dám mắng ta!" Tiêu Nhược Ly hất cằm đắc ý nói, "Thần Y giáo do ta định đoạt, hơn nữa, công phu là tự học được, ta thích dạy ai sẽ dạy người đó, Thiên Vương lão tử cũng không xen vào được!"

Bắt lấy bàn tay có chút mồ hôi ẩm ướt của Nam Cung Thu Thực, Tiêu Nhược Ly cười sán lạn như hoa xuân, "Đi thôi, Tiểu Thu, hôm nay ta bắt đầu dạy ngươi. Nhưng mà, nếu tương lai ngươi cần những công phu này đối phó ta, ta vẫn sẽ đánh ngươi tan nát hoa rơi nước chảy à!"

Trở lại Nam Cung thế gia, Nam Cung Thu Thực cố ý chuẩn bị một căn tiểu viện riêng cho Tiêu Nhược Ly, ngoại trừ Nam Cung Thu Thực và quản gia bình thường quét dọn, không cho phép bất kỳ ai tùy tiện ra vào. Mặc dù không ra ngoài du sơn ngoạn thủy nữa, nhưng hai người cả ngày giết thời gian bên nhau cũng rất vui vẻ, Tiêu Nhược Ly nghĩ thế.

Nam Cung Thu Thực thật sự rất mê người, Tiêu Nhược Ly thường sẽ nhìn mặt nghiêng của hắn ngẩn ngơ. Mái tóc dài đen bóng luôn rất quy củ mà bó lại, không biết sau khi cởi búi tóc ra sờ lên sẽ có cảm giác thế nào. Lông mi hắn rất đen, nhưng cũng không ngang thẳng đến mức làm người ta thấy cứng nhắc, độ cong hơi vung lên vừa vặn, gây người ta cảm giác gần gũi ôn hòa. Mũi hắn cao thẳng, đôi môi luôn hơi nhếch lên, thoạt nhìn giống như một tiên sinh tốt bụng, chung quy mang theo khuôn mặt cười. Nhưng Tiêu Nhược Ly biết, sau khuôn mặt tươi cười không đổi của Nam Cung Thu Thực kỳ thật cất giấu Nam Cung Thu Thực khác. Khuôn mặt tươi cười của hắn có thể mê hoặc người trần, nhưng ánh mắt đen như hồ sâu kia trong lúc lơ đãng lại thường toát ra sự thâm trầm khiến người ta không nắm bắt được.

Tiêu Nhược Ly đôi khi sẽ vô cớ sinh ra một loại tâm trạng cực kỳ bất an, càng ở bên Nam Cung Thu Thực lâu, bất an trong lòng cũng càng dâng lên mãnh liệt. Nam Cung Thu Thực rất tốt với mình, y cũng có thể cảm được Nam Cung Thu Thực đối xử với y không giống người thường, nhưng Tiêu Nhược Ly vẫn nghĩ Nam Cung Thu Thực giống như khoác một lớp giáp trụ thật dày, phía sau nụ cười ôn hòa cất giấu thứ y không cách nào dò ra được. Mỗi lần muốn thăm dò nội tâm của Nam Cung Thu Thực, lại luôn bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dễ dàng dẫn đi, cứ thế Tiêu Nhược Ly càng thêm bất an.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức, mà Tiêu Nhược Ly cũng càng ngày càng sốt ruột. Đi đã lâu như thế, Quỳ Y họ chắc chắn sẽ lo lắng, Tiêu Nhược Ly nghĩ, không thể cứ ở nhà Nam Cung Thu Thực cả đời, mình hẳn nên chào từ biệt rồi? Nghĩ đến đây, Tiêu Nhược Ly liền cảm thấy trống rỗng khó hiểu.

Song, quá mức ỷ lại người ngoài chung quy không phải chuyện tốt! Luôn quen tự do tự tại tiêu dao Tiêu Nhược Ly bắt đầu đau đầu.

Nói muốn làm sư phụ của Nam Cung Thu Thực kỳ thật là nói đùa, cho dù truyền võ công tinh túy của Thần Y giáo sáu bảy thành, Tiêu Nhược Ly sao có khả năng nguyện ý để Nam Cung Thu Thực gọi mình là "Sư phụ"? Cho dù có trì độn mấy, Tiêu Nhược Ly cũng có thể cảm thấy tình cảm của bản thân đối với Nam Cung Thu Thực đã biến chất. Thật ra cũng không có bài xích mấy với chuyện thích nam nhân này, dù sao đã từng thấy loại tình cảm mãnh liệt giữa sư huynh Sở Thiên Hành và Đông Ly Hạ Thụ rồi, Tiêu Nhược Ly chẳng những có thể khá thản nhiên, hơn nữa trái lại còn có chút hâm mộ. Tiêu Nhược Ly y không phải tên ngốc, chưa từng ăn thịt heo y cũng từng thấy heo chạy, cho nên y không tin Nam Cung Thu Thực đối xử với y chỉ dựa vào loại tình cảm bạn bè, đạo quân tử. Nhưng nếu quả thật là lưỡng tình tương duyệt, y cần gì phải khổ não như thế? Tiêu Nhược Ly lại nhịn không được thở dài một tiếng.

Bởi vì thái độ Nam Cung Thu Thực rất kỳ lạ, hắn thường trước một khắc cùng ngươi thân mật khăng khít, một khắc sau lại như quân tử khiêm cung hữu lễ, mặc dù thái độ thân thiết như trước, nhưng sẽ đột nhiên kéo xa khoảng cách với y, sờ cũng không sờ tới, bắt cũng bắt không được, Tiêu Nhược Ly sống lâu ở Miêu Cương, vốn không hiểu những trói buộc luân lý tam cương ngũ thường của Trung Nguyên, y càng không hiểu sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm của Nam Cung Thu Thực. Thái độ như gần như xa của Nam Cung Thu Thực đối với y, Tiêu Nhược Ly đương nhiên sẽ cảm thấy lạ lùng không biết làm sao.

"Nam Cung Thu Thực là tên đu đủ!" Tiêu Nhược Ly nhịn không được mắng to một tiếng. "Đàn ông gì mà dở dở ương ương, lằng nhà lằng nhằng, chút dứt khoát cũng không có!" Nếu vậy, không bằng y rời đi một chút, cho tên đu đủ kia hiểu rõ, đến tột cùng muốn quân tử chi giao nhạt như nước với Tiêu Nhược Ly y, hay cùng nắm tay bầu bạn cả đời. Nghĩ vậy, Tiêu Nhược Ly hiếm khi đỏ mặt.

"Kỳ thật mình mới là đu đủ," Tiêu Nhược Ly thì thào tự nói, "Hắn có gì tốt? Luận võ công so ra kém ta, luận tướng mạo so ra cũng kém sư huynh. . ." Hay là bị món vịt muối của Nam Cung Thu Thực mua chuộc mất rồi? Tiêu Nhược Ly than thở một tiếng, ham ăn quả nhiên hại người.

Tiêu Nhược Ly là một người làm việc quyết đoán, nếu đã quyết định chủ ý, thì không có lý do tiếp tục như vậy nữa, Tiêu Nhược Ly sửa sang lại tóc, liền ra cửa tìm Nam Cung Thu Thực.

Nam Cung thế gia chiếm đất rất lớn, có lâm viên đặc biệt nổi bật ở Giang Nam, không chỗ nào không trang hoàng, dời bước liền đổi cảnh. Đẹp thì đẹp đó, nhưng người chưa quen thuộc Nam Cung thế gia đi trong này, giống như đi vào một tòa mê cung khổng lồ, chẳng mấy chốc liền nhìn hoa mắt, chóng mặt. Cũng may trước kia Nam Cung Thu thực từng đưa Tiêu Nhược Ly từ tiểu viện nọ đến chỗ ở của hắn vài lần, mặc dù hơn phân nửa là ban đêm, song dựa vào trí thông minh của Tiêu Nhược Ly, y vẫn có thể dựa vào trí nhớ mò tới sân Nam Cung Thu Thực đang ở. Không muốn kinh động người ngoài, cho nên Tiêu Nhược Ly tránh đám gia nhân, lén lút lướt qua tường viện, trực tiếp đi về phía thư phòng của Nam Cung Thu Thực.

Mặt trời chói chang giữa không trung, nóng đến mức ve trốn sau lá cây liều mạng kêu xé cổ, cơ hồ át cả tiếng kêu của các loài côn trùng khác. Trên mép cửa thư phòng, trong bức hoành gỗ lim khảm bốn chữ "Thiên Đạo Thù Cần", cửa phòng đóng chặt, nhưng vì thời tiết ngột ngạt, cửa sổ thư phòng trái lại đều mở toang. Nam Cung Thu Thực nhất định sẽ không ngờ mình tới chơi, định bất ngờ nhảy ra dọa hắn Tiêu Nhược Ly không từ cửa chính tiến vào mà lẳng lặng tới trước cửa sổ. Đang muốn nhảy vào, trong thư phòng truyền đến thanh âm khiến tay y đang vịn trên cửa sổ dừng lại.

"Ngày tám đầu tháng sau vừa vặn là ngày lành, ta và mẹ con đã chuẩn bị thỏa đáng, con cũng phải xốc lại tinh thần chuẩn bị tốt mới được." Nghe giọng hẳn là phụ thân của Nam Cung Thu Thực. Đến Nam Cung thế gia mấy ngày này, Tiêu Nhược Ly không phải chưa từng gặp Nam Cung Hiệt Anh, chẳng qua tác phong thế gia cứng nhắc lại nghiêm khắc kia khiến Tiêu Nhược Ly kính nhi viễn chi, tránh còn không kịp.

(Tiêu: Kính nhi viễn chi là kính trọng nhưng không gần gũi.)

"Đúng thế," Giọng nữ mềm nhẹ này có lẽ là mẫu thân của Nam Cung Thu Thực, "Con cũng lớn tuổi rồi, nếu là nhà người ta, tuổi như con đã có mấy đứa nhóc rồi. Nhà Nam Cung chúng ta mấy đời con một, chỉ có một đứa con trai con, vô luận thế nào, con cũng phải sớm thành thân, vì Nam Cung thế gia khai chi tán diệp mới được."

Nói nhiều như vậy, là muốn Nam Cung Thu Thực nhanh chóng thành thân? Tiêu Nhược Ly nghe vào tai, trong lòng lại mù mịt trống rỗng.

"Cha, thế không phải quá vội vàng sao? Hài nhi còn trẻ, bây giờ chưa làm được nên chuyện gì, không nên sớm lập gia đình như thế." Đây là giọng của Nam Cung Thu Thực. Tim Tiêu Nhược Ly run bắn lên.

"Nam nhi lập gia đình lại vừa lập nghiệp!" Nam Cung Hiệt Anh nói, "Đừng ra sức từ chối nữa. Nam Cung thế gia và Đông Ly thế gia đã ở thế thông gia tất thành, Uyển Nhi xinh đẹp thục đức con đâu phải không biết, còn có gì không hài lòng!"

"Uyển Nhi biểu muội đương nhiên tốt, nhưng con luôn xem nàng là muội muội ruột, này. . ."

"Nam Cung Thu Thực!" Mặt Nam Cung Hiệt Anh sa sầm. "Đừng quên thân phận con trai trưởng Nam Cung thế gia của con! Bốn đại gia tộc đều theo một hướng, thế lực tương đương, lợi hại lẫn nhau kiềm chế lẫn nhau, mặc dù có quan hệ thông gia ràng buộc, nhưng nói lý ra, nhà ai không muốn vượt trội hơn thế gia khác, trở thành bá chủ bốn phương? Nếu có thể thân càng thêm thân, đối với Nam Cung thế gia chúng ta là việc cực kỳ tốt, con thông minh như vậy còn không rõ ta đang nói gì sao."

"Dạ, hài nhi. . .Hiểu." Nam Cung Thu Thực thấp giọng đáp.

"Bắc Đường Xuân Vọng không thua kém ai, không ngờ quấn lấy chủ một thanh lâu, mà Bắc Đường thế gia cũng chẳng màng tới luân lý cương thường, buông trôi bỏ mặc việc này, dung túng nuông chiều. Thật đáng tiếc nhân tài như Xuân Vọng." Nam Cung Hiệt Anh cười lạnh một tiếng, "Song Xuân Vọng không phải còn có mấy em trai sao? Trách không được dì dượng con an tâm mặc hắn hồ đồ."

"Còn Đông Ly Hạ Thụ nữa! Hừ, càng quá quắt, dây dưa với một nam nhân không rõ lai lịch, rơi vào hoàn cảnh tàn tật cả đời, thậm chí ầm ĩ cho tất cả mọi người giang hồ đều biết, khiến Đông Ly thế gia mất hết mặt mũi, còn muốn liên lụy đến ba nhà chúng ta vận dụng thủ đoạn thay hắn giấu giếm, thật là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh! Đông Ly thế gia ngoại trừ Hạ Thụ, còn lại mấy đệ tử cũng không thành tựu. Họ sở dĩ đưa đề nghị để Tử Uyển gả vào Nam Cung thế gia, đơn giản là muốn mượn sức mạnh của Nam Cung thế gia bảo trụ địa vị của Đông Ly thế gia họ trên giang hồ, mà Nam Cung thế gia chúng ta không hẳn không thể qua thông gia này chậm rãi thay thế sản nghiệp của Đông Ly thế gia họ. Hợp lực hai nhà, tương lai lo gì không thể bao trùm cả hai nhà Bắc Đường, Tây Môn?!" Nói đến cao hứng, Nam Cung Hiệt Anh không nhịn được cười ha ha.

Hèn hạ vô sỉ! Tiêu Nhược Ly ở ngoài cửa sổ rất khinh thường bĩu môi. Những cái gọi là lễ nghi đạo đức của người Trung Nguyên này đơn giản đều là những lời dễ nghe ngoài miệng, tâm tư trong lòng thì độc ác hạ lưu hơn bất kỳ ai khiến người ta khinh miệt. Ngoài sáng là quan hệ thông gia, bên trong lại ngầm tính toán với gia sản của đối phương, thật đúng là "Ra vẻ đạo mạo".

"Cha. . .Hài nhi đã hiểu."

"Con là niềm kiêu ngạo của cha, đừng làm cha mẹ thất vọng, biết không?"

"Dạ."

"Còn nữa, chuyện lần trước ta đã nói với con, con làm đến đâu rồi?"

"Cái đó. . .Hài nhi còn đang cố gắng."

"Ừ, thời gian không nhiều nữa, cần lấy được đồ vào tay trước khi con thành thân, cứ việc làm thẳng tay, cần gì thì nói với cha."

"Dạ."

Sao khi cùng cha hắn nói chuyện, Nam Cung Thu Thực liền biến thành một kẻ phụ họa vâng vâng dạ dạ rồi? Tiêu Nhược Ly rất khó hiểu. Ông già kia, thật sự nhìn sao cũng không vừa mắt. Thật vất vả nhẫn nại đến khi vợ chồng Nam Cung Hiệt Anh rời khỏi thư phòng của Nam Cung Thu Thực, Tiêu Nhược Ly không thể chờ được mà từ cửa sổ nhảy vào. Nam Cung Thu Thực đang đóng cửa phòng bị dọa giật nảy mình.

"Ai?"

Trường kiếm đặt trên bàn vừa ra khỏi vỏ, tay Tiêu Nhược Ly đã đè lại bàn tay rút kiếm của Nam Cung Thu Thực.

"Làm gì? Muốn giết ta?" Tiêu Nhược Ly nửa chọc nửa trào phúng hỏi.

"A Ly? Sao lại là ngươi." Tim Nam Cung Thu Thực đập loạn, không biết Tiêu Nhược Ly ở ngoài cửa sổ nghe trộm được bao nhiêu, thật sự không ngờ Tiêu Nhược Ly lại ở ngoài cửa sổ nghe lén cuộc nói chuyện của cha con họ, càng không ngờ tới mình và phụ thân luôn cảnh giác vậy mà không hề phát giác một chỗ cách bức tường có sự tồn tại của Tiêu Nhược Ly. Tim Nam Cung Thu Thực thình thịch nhảy loạn, chột dạ lại kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

"Tại sao không phải là ta?" Tiêu Nhược Ly tức giận ngồi trước bàn, vơ lấy tách trà Nam Cung Thu Thực đặt trên bàn uống một hơi cạn sạch. Hung hăng nhìn chằm chằm Nam Cung Thu Thực, Tiêu Nhược Ly không nói lời nào nữa.

Nam Cung Thu Thực bị nhìn trong lòng càng chột dạ, lại không dám hỏi nhiều, đành phải cùng y im lặng ngẩn người trong thư phòng.

Chẳng biết qua bao lâu, Tiêu Nhược Ly đột nhiên vỗ bàn, dọa Nam Cung Thu Thực giật mình.

"Tiểu Thu, ngươi gạt ta!" Tiêu Nhược Ly cao giọng, hốc mắt cũng có chút đỏ ửng.

"Hả. . ." Nam Cung Thu Thực gấp đến độ vừa muốn giải thích vài câu, chợt nghe được Tiêu Nhược Ly nói tiếp.

"Ngươi đã hứa dẫn ta đi dạo hết thành Kim Lân, nhưng đến giờ đã một tháng, ngươi vẫn còn một chỗ chưa đưa ta đi đấy."

Nam Cung Thu Thực thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Tiêu Nhược Ly biết chuyện muốn khởi binh vấn tội mình, lại không ngờ chỉ là y muốn ra ngoài chơi.

"A Ly, ngươi muốn đi đâu?" Nam Cung Thu Thực dịu dàng hỏi.

Tiêu Nhược Ly hung hăng trừng hắn, nghẹn hồi lâu, lớn tiếng gọi: "Ngươi còn chưa mang ta đi phố hoa, bổn đại gia ta muốn đi - Phiêu kỹ!"

(Tiêu: phiêu kỹ là đi chơi gái ở kỹ viện đó)

Nghe tuyên bố của Tiêu Nhược Ly, Nam Cung Thu Thực thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, không đợi hắn khuyên câu nào, người đã sớm bị Tiêu Nhược Ly như gió cuốn khỏi Nam Cung thế gia.

"A Ly, A Ly, ngươi chờ chút, chờ chút. . ." Căn bản không để ý đến thỉnh cầu của Nam Cung Thu Thực, Tiêu Nhược Ly không hề quay đầu lại, lòng bàn chân nổi gió kéo Nam Cung Thu Thực chạy trên đường. Nói là chạy trên đường, còn không bằng nói là bay qua đường, bởi vì người đi đầy phố chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua trước mắt, đều không thấy rõ diện mạo của họ, người đã biến mất trong tầm nhìn. Nam Cung Thu Thực lúc này mới chính thức biết thực lực của Tiêu Nhược Ly, chỉ khinh công thôi mình đã kém quá xa rồi. Hai người một mạch chạy đến bờ sông Tần Hoài, Tiêu Nhược Ly mặt không đỏ thở không gấp như đang lững thững dạo trong hoa viên nhà mình, còn Nam Cung Thu Thực thì mặt đỏ, hơi thở không đều, thái dương đổ đầy mồ hôi, hai đùi tựa hồ đang hơi run rẩy.

"Hẳn là ở chỗ này đây," Tiêu Nhược Ly kéo Nam Cung Thu Thực hết nhìn đông tới nhìn tây, "Nghe nói thanh lâu nổi tiếng nhất Kim Lân chính là ở vùng này. Này, Tiểu Thu, chẳng phải ngươi quen thuộc nhất sao?"

"Vì, vì, vì sao phải, phải là ta quen thuộc nhất?" Nam Cung Thu Thực cố gắng điều hòa hơi thở, hai hàng lông mày thon dài nhíu chặt vào nhau.

Tiêu Nhược Ly hừ hừ mấy tiếng, kéo Nam Cung Thu Thực một mạch đi trước.

"Nhà này thế nào?" Đi tới trước một tòa hồng lâu cao cao, Tiêu Nhược Ly ngừng bước. Trên hồng lâu, ba chữ "Hàm Hương các" rồng bay phượng múa chiếm phía trên. Song, cửa trước hồng lâu đóng chặt, bên trong cũng yên tĩnh, chút hơi người cũng không thấy đâu.

"Không biết." Nam Cung Thu Thực bất đắc dĩ thở dài, chẳng biết Tiêu Nhược Ly bị gì, làm việc hơi bừa bãi. "A Ly, không ai ban ngày ban mặt lại phiêu kỹ cả, cũng không thanh lâu nào lại buôn bán vào ban ngày, nếu ngươi thật sự muốn tới đây chơi, ta có thể giúp ngươi. . ." Nói tới đây, tim Nam Cung Thu Thực quặn đau, "Ta có thể giúp ngươi tìm một cô nương tốt, cũng không cần đến quán, trực tiếp gọi nàng đến chỗ ngươi ở là được."

"Không cần, ta sẽ tới đây." Tiêu Nhược Ly lạnh lùng nói. Nói xong, một cước đá văng cổng gỗ lim vừa dày vừa nặng.

"Có ai không? Có ai không?" Kéo Nam Cung Thu Thực đi vào, vượt qua cánh cửa chốt cài thô như cánh tay bị mình đá gãy, Tiêu Nhược Ly bắt đầu lớn tiếng hét.

"Có, có, có!" Vội vàng chạy đến chính là tú bà chủ nhà, một bên đau lòng nhìn then cửa nhà mình, một bên cẩn thận đánh giá hai người khách không mời mà đến này. "Công tử gia, hai vị đến đây làm chi?"

"Chỗ này của ngươi là thanh lâu đúng không?" Tiêu Nhược Ly hỏi, Nam Cung Thu Thực lấy tay che mắt.

"Đúng thế."

"Vậy còn hỏi gì nữa, nam nhân đến thanh lâu đương nhiên là để phiêu kỹ!" Tiêu Nhược Ly ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt làm cho người ta có chút lo ngại, "Ngươi đi đem hết các cô nương xinh đẹp nhất gọi cả ra đây, nếu không đủ xinh đẹp, coi chừng ta đập bể quán nhà ngươi!"

Cô nương xinh đẹp đương nhiên là có, còn đứng đầy ngập một phòng, chẳng qua, cô nương xinh đẹp mấy trong mắt Tiêu Nhược Ly cũng chỉ là những nữ nhân trên mặt thoa phấn hồng, ngoài miệng tô son đỏ, còn ngái ngủ, thoạt nhìn giống nhau.

Thế là, tới cuối cùng, trong căn phòng tản mát hương thơm chỉ còn lại Tiêu Nhược Ly và Nam Cung Thu Thực hai người, quay về phía bàn đầy món ngon lẳng lặng uống rượu giải sầu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,