Chuyển đến nội dung chính

Luyến Thu Ly - Chương 1

Chương 1

"Bên trái. . .Bên phải. . .Không đúng không đúng, hình như là bên trái. . .

Mặt trời treo lơ lửng giữa không trung, phun luồng hơi nóng xuống người qua lại trên đường. Kim Lân thành thường có danh xưng là "Hỏa lò" ba mặt bao bọc bởi núi, mỗi khi đến hè, trên mặt đất hơi nóng không cách nào tản ra bốn phía, chỉ có thể tụ lại trong thành, hơn nữa hạn hán sau mưa dầm, khiến người trong thành như đang trong nồi hấp, ngột ngạt không chịu nổi. Song từ xưa Kim Lân đã là chốn phồn thịnh, huống chi là ở bờ sông Tần Hoài "Mười dặm bóng chèo". Cho nên mặc dù mặt trời giữa trưa thiêu đốt khiến lòng người cháy khét, trên đường cái vẫn rộn ràng nhốn nháo, kẻ tới người đi biết bao náo nhiệt.

Cái mà người đời gọi là Mười Dặm Tần Hoài quả nhiên là cảnh tượng tốt đẹp, trăm hoa như gấm, sóng biếc trong veo, mặt sông bóng chèo khua nước, trong thuyền hoa đàn sáo du dương mơ hồ, nói cười rôm rả. Thùy dương trồng khắp bờ sông ít nhất cũng đã sáu bảy chục năm, thân cây cứng cáp một người cũng không cách nào ôm hết. Nhánh mềm mại rũ xuống trên mặt sông, theo gió nhẹ nhàng lay động, đầu cánh mềm mại nhúng nước hồ xuân, nổi lên lớp lớp sóng gợn.



Đáng tiếc, chỉ đáng tiếc, bây giờ Tiêu Nhược Ly chút xíu ý muốn ngắm cảnh cũng không có! "Ục ục. . ." Tiêu Nhược Ly ôm cái bụng đang lớn tiếng kháng nghị, sầu mi khổ kiếm ngồi xổm dưới cây liễu ven sông.

Đi trái hay phải? Vấn đề này thật sự làm người ta bối rối.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Người đi trên đường ngang qua bên cạnh y, chung quy sẽ bất giác mà nhìn trộm y. Rõ ràng là một thanh niên tướng mạo tuấn mỹ lại đoan chính, y phục trên người nhẹ nhàng mềm mại mà sạch sẽ thanh khiết, nhưng trong lòng lại ôm một bao quần áo thật to, học đám buôn bán nhỏ thô tục ngồi xổm bên đường, thật sự làm người ta cảm thấy đại sát phong cảnh.

Bụng còn đang xì xào kêu réo, Tiêu Nhược Ly đã đi lại trong thành Kim Lân cả ngày, đỉnh đầu bị mặt trời chói chang phơi nóng đến sắp ngất xỉu.

"Sớm biết thế đã mướn chiếc xe ngựa đi luôn là được rồi." Ngồi xổm trên mặt đất, không rảnh để ý tới ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường quanh mình, Tiêu Nhược Ly lầm bầm lầu bầu, "Đi cả ngày không nói, cuối cùng còn lạc đường, ta thật là một tên đại ngốc vô dụng." Mướn chiếc xe là tốt rồi, mướn chiếc xe là tốt rồi, miệng Tiêu Nhược Ly lẩm bẩm, ngón tay cắm vào túi vải bên hông siết lấy bốn mảnh tiền đồng bất đắc dĩ thở dài.

Người ta chỉ muốn ra ngoài một mình lưu lạc giang hồ mà thôi, tại sao hết lần này tới lần khác mọi việc không suôn sẻ như vậy chứ? Ai oán đếm đám kiến đang chuyển nhà trên đất, Tiêu Nhược Ly lại lần nữa rơi vào ấm ức. Sớm biết sẽ như vậy, thì đã không gạt Quy Y lén chạy khỏi Vi Sơn, sớm biết sẽ như vậy, nên kéo Quy Y đi cùng! Quan trọng nhất là, sớm biết sẽ như vậy, đã không chỉ mang theo bên người mười lượng bạc. . .Tiêu Nhược Ly lần đầu cảm nhận được, hóa ra thứ trắng bóng, hình dạng kỳ kỳ quái quái kia lại hữu dụng như vậy. Một miếng bánh nướng cuối cùng trong bao đêm qua đã ăn sạch, bốn đồng tiền trong ngực đã bị siết đến nóng bừng cũng không nỡ dùng hết.

Ngàn dặm xa xôi chạy tới Kim Lân, không phải là vì cái kia sao! Mặc kệ thế nào, nhất định phải đạt được mục đích mới thôi, nếu không trở về chắc chắn sẽ bị Quy Y chê cười đến chết, cho dù nha đầu kia không dám cười thẳng mặt. Vọt người nhảy lên, Tiêu Nhược Ly ta sao có thể dễ dàng nhận thua? Vừa mới hăm hở một chút, trong bụng lại phát ra thanh âm . . . "Ục ục!" Tiêu Nhược Ly sắc mặt xám trắng lại ngồi xổm xuống.

Trên đường cái người đến kẻ đi, rốt cuộc có một người ngừng chân trước mặt Tiêu Nhược Ly.

"Chàng trai trẻ, ngươi làm sao vậy? Thân thể không khỏe à?"

Tiêu Nhược Ly, trước mặt là một ông cụ râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành.

"Lão gia gia, con lạc đường." Trả lời ỉu xìu, Tiêu Nhược Ly mếu máo, lộ ra bên gò má đã hơi hóp vào.

"Lạc đường?" Ông cụ rất thông cảm nhìn y, "Vậy sao ngươi không tìm người hỏi đường?"

Đúng vậy, tại sao không tìm người hỏi đường? Đầu óc Tiêu Nhược Ly chết lặng một lúc, như mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên. Tại sao không nhớ ra việc hỏi đường người ta chứ?
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"A, lão gia gia!" Đột nhiên bị người kéo tay áo, một giây trước còn héo úa như quả cà phủ sương, giây tiếp theo lại sinh long hoạt hổ nhảy bổ lên người trước, ông cụ bị Tiêu Nhược Ly dọa sợ đến râu mép run rẩy. "Ông có biết Kỳ Phương các của thành Kim Lân đi thế nào không?"

"Kỳ. . .Kỳ Phương các?" Dưới chân lui một bước, ông cụ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn thanh niên tuấn tú mặt lộ vẻ khát vọng trước mắt.

"Đúng, đúng, đúng, chính là cửa hiệu cổ trăm năm có tiếng tăm nhất Kim Lân!" Tiêu Nhược Ly liếm môi, bụng rất phối hợp mà kêu một tiếng.

"Chàng trai trẻ, mắt ngươi không tốt?" Ông cụ hỏi.

"Rất tốt đó!"

"Vậy ngươi không biết chữ sao?"

"Sao thế được!" Tiêu Nhược Ly hô.

"Vậy ngươi nhìn xem bên kia là gì?" Ông cụ giơ tay chỉ về phía chỗ cách nơi này không xa, khoảng hơn ba mươi bước chân.

Tiêu Nhược Ly dụi dụi mắt. Cách đó không xa, một góc mái cong lên chếch ra ngoài, lá cờ hiệu nền trắng viền đen thật to phất phới tung bay. Phía trên lá cờ, hàng chữ to màu đen ngoằn ngoèo theo gió thổi lất phất uốn éo, như một con rắn nhỏ màu đen đang giãy giụa. Tiêu Nhược Ly chun mũi.

"Nhìn thấy chưa?" Ông cụ nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Ly, thấy vẻ mặt y mờ mịt bất giác thở dài. "Nhóc con, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, nếu không biết chữ, hỏi thẳng người ta là tốt rồi, cần gì gắng gượng phồng má giả làm người mập!"

"Cái gì?" Tiêu Nhược Ly chớp chớp mắt, hai tròng mắt màu đen sáng rực như sao hiện lên một tia tức giận.

"Trên lá cờ hiệu kia chẳng phải viết ba chữ 『Kỳ Phương Các 』sao!" Ông cụ chỉ cờ hiệu tung bay phía xa thản nhiên nói.

"Không đúng không đúng!" Tiêu Nhược Ly kêu lên, kéo ông cụ ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vẽ trên mặt đất, "Ba chữ kia rõ ràng phải viết như vậy, sao lại giống một con giun đang bò, lão gia gia ông đừng giỡn với con nữa!"

Ông cụ nhìn ba chữ viết cẩn thận nắn nót vừa xinh đẹp lại thanh tú, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Nhược Ly, tay vuốt chòm râu khựng lại.

"Chàng trai trẻ. . .Ờm. . .Ngươi chắc là chỉ biết chữ Khải chân phương mà chẳng biết chữ tiểu Triện rồi."

"Cái gì. . .Chữ Khải chân phương, cái gì. . .chữ tiểu Triện?" Tiêu Nhược Ly sững sốt. Trước kia sư phó dạy y nhận biết chữ, chữ Trung Nguyên này không phải là vuông vuông vức vức, bằng bằng phẳng phẳng sao?

"Ôi, người trẻ tuổi bây giờ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên ngoài tô vàng nạm ngọc!" Ông cụ lắc đầu liên tục, vuốt râu vừa định nói thêm hai câu, nhưng trước mắt hoa lên, thanh niên vừa nãy còn ôm bọc thật to ngồi xổm trên mặt đất ngồi xổm trên đất đã biến mất trong tầm mắt mình. "A, người đâu rồi?"

Ta rốt cuộc đã tìm được ngươi! Khóe miệng cong lên, như tên bắn nhào tới chỗ mình đã tìm hơn nửa ngày kia, trong đầu Tiêu Nhược Ly chỉ có lá cờ hiệu đang bay phất phới.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Kỳ Phương các là tửu lâu nổi danh nhất Kim Lân, đồn rằng đã có hơn trăm năm, rượu Hoa Quế trong Kỳ Phương các thơm nức mười dặm, danh chấn thiên hạ, hàng năm đều là cống vật triều đình chỉ định. Hai tầng lầu gỗ sơn đen rộng rãi, mái cong ngói ngọc, vô cùng khí thế. Lúc này đang là giữa trưa, trong Kỳ Phương các sớm đã ngồi đầy người.

Tiểu nhị bận trong bận ngoài vừa nâng mặt, liền thấy thanh niên áo trắng ôm bọc đồ vẫn ngẩn người ngoài điếm. Ánh mắt ấy có chút mờ mịt bất lực tựa như một con mèo nhỏ lạc đường, làm người ta nhìn có chút thương cảm.

"Công tử, ngài tới không khéo rồi, chỗ chúng tôi đã đầy ngập khách." Mặc dù đang bận sứt đầu mẻ trán, tiểu nhị vẫn mềm giọng hiếm thấy, nụ cười cũng có vài phần thành tâm.

Tiêu Nhược Ly đứng tiu nghỉu ngoài cửa ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời màu lam đậm và lá cờ hiệu nhẹ nhàng phất phới trên bầu trời.

Đột nhiên, Tiêu Nhược Ly giơ tay lên, chỉ vào một góc lầu hai cao giọng kêu một tiếng: "Bên kia còn phòng trống!"

Cái gì? Tiểu nhị bị Tiêu Nhược Ly kéo ra nhìn lên trên.

"Đâu? Bên kia?" Tiểu nhị lau mồ hôi, "Công tử à, bên kia là nhã tọa của lầu hai, đã bị người khác bao rồi."

"Nhưng rõ ràng đâu có ai ngồi!"

"Không ai ngồi cũng không được, công tử ngài, người ta đã thanh toán một số bạc lớn bao hẳn chỗ đó rồi."

Bạc, có bạc thì sao?! Tiêu Nhược Ly đột nhiên phóng người lên, người đi đường đều ngừng bước, tiểu nhị đứng trước người y ngửa đầu, há hốc miệng hồi lâu cũng không khép lại với nhau được.

Thân thể nhẹ nhàng như én non trong rừng, dáng người duyên dáng của Tiêu Nhược Ly nhảy lên trước cửa sổ của nhã tọa lầu hai có hơi khựng lại. Tay vịn trên bệ cửa đang chuẩn bị nhảy vào, chẳng biết từ đâu một đôi đũa bằng ngà voi khảm bạc vươn tới không chút tiếng động chọt đến hai mắt Tiêu Nhược Ly.

Tiêu Nhược Ly không hề ngờ tới, ở loại địa phương này lại có giấu sát khí. Thà nói trong lòng sợ hãi, không bằng nói kinh ngạc nhiều hơn. Cơ thể hơi chuyển, thân trên nghiêng ngược về phía sau, mượn lực tay vịn cửa sổ, cơ thể Tiêu Nhược Ly chẳng biết làm thế nào đánh nửa vòng trên không trung, chân hướng phía trước, người như linh xà trườn vào trong cửa sổ.

Xoay người ngồi trên ghế trống, Tiêu Nhược Ly vuốt ngực. Đối diện, thanh niên tướng mạo tuấn tú, thái độ phong lưu đang dùng tay nâng cằm, vẻ mặt hứng thú cười tủm tỉm nhìn y, mà trong bàn tay nâng cằm, chiếc đũa ngà voi khảm rồng bạc đang vững vàng kẹp giữa ngón tay.

"Xin chào!" Tiêu Nhược Ly cũng không tức giận, nghĩ mình lỗ mãng tự nhiên xông vào dường như cũng có chỗ không đúng, vì vậy gật đầu, cười chào hắn.

"Xin chào!" Thanh niên đối diện dáng vẻ tao nhã đáp lời, giống như kẻ vừa mới ngầm đánh người kia căn bản không phải hắn.

"Ục ục!" Bụng Tiêu Nhược Ly không mất thời cơ lại quát to một tiếng.

"Ngươi đói bụng?" Thanh niên hỏi y.

"Ừ!" Tiêu Nhược Ly gật đầu, mắt lại gần như rớt trên mặt bàn đối diện thanh niên.

Một đĩa chân giò sốt mật, một đĩa nấm hương trộn, một đĩa rau xanh xào, còn có một đĩa thịt vịt lớn cắt vừa nhỏ lại vừa mỏng, xếp chỉnh chỉnh tề tề. Thịt vịt kia non mịn trơn bóng, màu như tuyết trắng, da vịt mỏng như cánh ve, dưới da lại còn không có chút dầu mỡ, chỉ nhìn thôi đã khiến ngón trỏ người ta đại động, huống chi từng đợt mùi thơm cứ phả vào mặt chứ?

"Người vùng khác sao?" Thanh niên nhướng một bên mày dài mảnh hỏi.

"À, ừ." Nước miếng Tiêu Nhược Ly sắp nhỏ xuống bàn rồi.

"Đây là vịt muối hoa quế nổi tiếng nhất nơi này, toàn bộ là vịt nhà nuôi, trong một trăm con chỉ có mười hai, mười ba con có thể làm thành sản phẩm cuối như vậy. Quán này một ngày chỉ làm mười con, mỗi ngày sáng sớm đã bán sạch hết, ăn rất ngon đấy!" Nhìn vẻ thèm thuồng của Tiêu Nhược Ly, tâm trạng thanh niên dường như rất tốt, trong hai tròng mắt ngậm cười cũng chen lẫn chút ý hài hước.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Vậy à. . .ực. . ." Tiêu Nhược Ly ra sức nuốt nước miếng, "Sáng sớm ngươi đã đi mua, ở đến giờ mới ăn sao?"

"Đâu có, đâu có!" Thanh niên phe phẩy đôi đũa trong tay, "Bởi vì ta rất thân với lão bản của gia điếm này, cho nên mỗi ngày hắn đều sẽ lặng lẽ giúp ta để lại một con, ngươi đừng nói cho ai biết nữa nha."

Tiêu Nhược Ly cắn môi dưới, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn ra tay lấy một khối, gật đầu.

"Cái này. . .rất quý à. . ." Tay rảnh lại nắm bốn đồng tiền trong túi kia.

"Cũng được, cũng không mắc, chỉ có mười hai một con."

Mười hai? Ta ra ngoài mang tổng cộng có mười hai! Mặt Tiêu Nhược Ly lập tức sụp đổ.

"Công, công tử!" Chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến trên cầu thang, tiểu nhị đầu đầy mồ hôi chạy vọt vào gian nhã tọa. "Công tử, không phải đã nói với ngài sao, chỗ này đã được người khác bao rồi, ngài không thể lên đây! Ôi chao, thiếu gia, thật sự xin lỗi, ta bảo vị công tử kia ra ngoài ngay!"

"Có sao đâu? Để hắn ngồi đây đi!" Thanh niên khoát tay áo, tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Tiêu Nhược Ly. "Ta vừa vặn ăn cơm một mình cảm thấy rất buồn."

A? Thiếu gia hôm nay đổi tính rồi? Không phải ghét nhất khi dùng cơm bị người quấy rầy sao? Tiểu nhị cũng không dám nhiều lời, làm một động tác chào liền tới trước mặt Tiêu Nhược Ly.

"Vị công tử này, ngài muốn gọi rượu và thức ăn gì đây?"

"Tiểu nhị ca, chỗ ngươi bốn đồng tiền có thể mua được gì ăn?" Tiêu Nhược Ly cuối cùng làm cho tầm mắt mình rời khỏi cái đĩa của người ta.

"Bốn?" Tiểu nhị há miệng, vươn bốn ngón tay.

"Đúng vậy, bốn!"

"Ngài giỡn hoài!" Tiểu nhị ngượng ngùng cười, "Bốn đồng chỉ đủ cho ngài ăn chén mì ở ven đường, đến Kỳ Phương các chúng ta đều là uống rượu dùng bữa, bốn đồng ngay cả ấm trà cũng không đủ đâu, công tử ngài thật thích đùa."

"Nhưng ta chỉ còn dư bốn đồng!" Sợ hắn không tin, Tiêu Nhược Ly lấy túi tiền ra, lật láy hướng lên trời cho tiểu nhị xem, "Ngươi xem này, nhiều hơn một đồng cũng không có."

Tiểu nhị xanh mặt, nhìn thanh niên bên cạnh mặt mang nụ cười rốt cuộc không nói gì, chỉ miễn cưỡng cười nói: "Vậy đi. . .Ta đến phòng bếp lấy cho ngài hai cái bánh bao." Nói rồi, cũng không quay đầu lại mà đi.

Hăng hái bừng bừng nhìn dáng vẻ miệng Tiêu Nhược Ly gặm bánh bao, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn trước mặt mình, ý cười trong mắt thanh niên càng ngày càng đậm, chưa từng nghĩ tới nhìn một người ăn hóa ra cũng thú vị như vậy. Nhìn y bị nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng mắt ứa lệ, thanh niên hiếm khi tốt bụng đẩy chén rượu của mình đến trước mặt y.

"Uống một ngụm thông cổ."

Vừa nhấc chén rượu uống xuống một ngụm lớn, cuối cùng nuốt vào bánh bao vừa khô vừa cứng nghẹn ở cổ họng, Tiêu Nhược Ly phảng phất như vừa sống lại thở phào một cái.

"Nghẹn chết ta rồi." Tiêu Nhược Ly vỗ ngực, hình tượng thanh niên trước mắt trở nên đáng yêu hẳn. "Cám ơn ngươi nha, hóa ra ngươi là người tốt."

Phải không? Mắt thanh niên cong cong, hắn cười rộ lên quả nhiên nhìn rất ổn. Mắt Tiêu Nhược Ly lại giằng co trên con vịt thoạt nhìn căn bản chưa hề được đụng đến.

"Muốn ăn không?" Thanh niên hỏi.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Tiêu Nhược Ly rất thành thật gật đầu.

"Vậy cho ngươi đó." Thanh niên rất hào phóng đẩy toàn bộ đĩa lên trước mặt y.

"Nhưng ta không có tiền. . ." Nói là nói thế, Tiêu Nhược Ly vẫn nhịn không được cầm đũa đâm đâm chân vịt cực kỳ co giãn kia.

"Không sao, là ta tặng ngươi, không thu tiền." Rất hiếm khi gặp được người ngay thẳng như vậy, thanh niên bất giác lại có thêm vài phần hảo cảm với Tiêu Nhược Ly.

"Như vậy sao được chứ? Đây là của ngươi bỏ tiền mua, hơn nữa, ta ăn rồi ngươi chẳng phải không được ăn sao?" Liếm khóe môi, ngón tay Tiêu Nhược Ly đã không nghe lời mà nhích tới nhích lui trên mặt bàn.

"Mỗi ngày ta đều ăn cái này, cho dù ăn ngon cũng ngán." Nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng của Tiêu Nhược Ly, thanh niên dứt khoát gắp một miếng thịt vịt đặt trước miệng y, "Đến đây, há miệng. . .Ngoan lắm. . ."

Nhìn Tiêu Nhược Ly thành thật nghe lời há miệng, thanh niên nằm sấp trên bàn cười đến không ngừng run rẩy.

"Có gì buồn cười?" Tiêu Nhược Ly cong miệng bất mãn nói.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Cố nén ý cười, thanh niên từ trước bàn ngẩng đầu. Mặc dù cười đến mức bừa bãi không có khí chất, song Tiêu Nhược Ly không thể không thừa nhận, thanh niên trước mặt thật sự xinh đẹp đến hơi quá mức.

"Không biết." Tiêu Nhược Ly ném đũa, trực tiếp túm chân vịt mình thèm thuồng đã lâu vào tay. "Ta chưa từng gặp cha mẹ, làm sao biết mình sinh khi nào."

"Cô nhi?" Thanh niên tò mò hỏi.

"Không biết, có thể là thế." Tiêu Nhược Ly không thèm để ý, cao hứng bừng bừng bắt đầu gặm lấy gặm để. "Sư phó ta nói nhặt được ta lúc ta mới ba bốn tuổi, bây giờ qua hai mươi năm, chắc ta khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi."

"Lớn như vậy?" Thanh niên mở to hai mắt, cao thấp đánh giá y, "Không thể nào, ngươi thoạt nhìn còn nhỏ hơn ta."

Tiêu Nhược Ly không rõ ý gì cười hai tiếng.

"Ta đây là. . .da trắng nhìn trẻ!"

"Phụt!" Một ngụm rượu phun thật xa, cũng may thanh niên phản ứng rất nhanh, trước khi rượu phun ra kịp thời xoay đầu, nếu không ngụm rượu này sẽ chẳng chút lãng phí, toàn bộ đều đổ trên đầu Tiêu Nhược Ly.

Ho hồi lâu, thanh niên thật vất vả mới bình tĩnh lại. Mà con vịt trước mặt Tiêu Nhược Ly cũng chỉ còn lại một đống xương sạch sẽ.

"Cám ơn vịt của ngươi!" Tiêu Nhược Ly cảm thấy thỏa mãn vỗ bụng, "Ta cũng không thể ăn không đồ của ngươi, dù sao cũng phải có chút quà mới được." Nói rồi, Tiêu Nhược Ly nhấc bầu rượu trước mặt thanh niên đến trước mặt mình.

"Thời tiết quá nóng, nếu có thể uống rượu ngon ướp lạnh, vậy chắc chắn sẽ rất thoải mái." Tiêu Nhược Ly mở cài áo, từ trên cổ lấy ra một sợi xích bạc, trên sợi xích treo một chiếc nhẫn màu lam lóe bảo quang lãnh diễm dưới ánh mặt trời. Gọi tiểu nhị bưng tới một chậu nước trong, Tiêu Nhược Ly đeo nhẫn lên tay để vào trong nước. Mất một lúc sau, trên mặt nước tỏa ra sương mù nhè nhẹ, thanh niên kề đến quan sát, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ mặt nước phát ra, không lâu sau, trên mặt nước không ngờ lại kết ra một lớp băng mỏng. Tiêu Nhược Ly rút tay lại, vội vàng ngâm bầu rượu vào trong nước.

"Đây là gì?" Mỹ tửu mát lạnh dọc theo cổ họng xuống thẳng phủ tạng, thanh niên thỏa mãn khẽ khà một tiếng. "Huynh đài, chiếc nhẫn này của ngươi thật là bảo bối tốt!"

"Vậy à?" Tiêu Nhược Ly rất đắc ý cười, "Đây là 『 Hàn Tủy Phách 』, chỉ cần rót vào nội lực, có thể hóa nước thành băng, sư phó của ta trước kia luôn dùng nó để ướp rượu."

"Hàn Tủy Phách" sao? Tay thanh niên uống rượu đột nhiên dừng lại.

"Đáng tiếc ta không uống rượu, song có khi dùng nó ướp lạnh một chén nước ô mai cũng uống rất ngon." Tiêu Nhược Ly vẫn đang phấn chấn nói. "Ta tên Tiêu Nhược Ly, còn ngươi?"

Thanh niên chậm rãi đặt chén rượu xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Ly hồi lâu.

"Ta. . .Tên Nam Cung Thu Thực, tên này không biết ngươi từng nghe nói chưa."

Nam Cung Thu Thực?

"A!" Tiêu Nhược Ly sửng sốt hồi lâu, đột nhiên chỉ Nam Cung Thu Thực kêu to: "Vậy ngươi chẳng phải là biểu đệ của Đông Ly Hạ Thụ sao?"

"Đúng thế, đúng thế!" Nam Cung Thu Thực nheo mắt, ngón trỏ nhẹ gõ trên bàn: "Chúng ta mặc dù chưa từng gặp, song tên của ngươi trái lại ta không chỉ từng nghe nói qua một lần. Hạ Thụ. . .Hắn đã bị ngươi giấu đi đâu rồi?"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Hắc hắc, hắc hắc. . .Tiêu Nhược Ly chỉ cười, mắt lại lục tục chuyển loạn, tư thế chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

"Mùa đông năm ngoái ngươi từ Ngạo Long bảo trộm hắn đi, nửa năm qua chúng ta tìm thế nào cũng tìm không được, nói, ngươi làm gì hắn rồi?" Rõ ràng vừa rồi còn ôn hòa, thoắt một cái, Nam Cung Thu Thực liền biến thành kẻ hùng hổ dọa người.

"Các ngươi chẳng phải đã sớm vứt bỏ hắn sao?" Tiêu Nhược Ly giơ tay áo lên lau miệng, "Nhét hắn một mình trong Ngạo Long bảo, phong tỏa hết tất cả tin tức về hắn với bên ngoài, người nhà của Đông Ly Hạ Thụ e rằng sớm đã không muốn nhận đứa con trai này nữa rồi."

"Ta ăn ngon ăn no rồi, thật sự cám ơn ngươi, Nam Cung Thu Thực." Tiêu Nhược Ly cười chói lóa, "Về chuyện Hạ Thụ, ta chỉ có thể nói, hắn bây giờ sống rất khá, so với trước kia hạnh phúc hơn nhiều, thật tình tốt cho hắn thì đừng quấy rầy hắn nữa."

Vừa dứt lời, Tiêu Nhược Ly ôm bao quần áo nhảy xuống lầu, như gió đào tẩu về phía bắc.

"Ngươi đừng chạy!" Nam Cung Thu Thực vứt đũa, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhảy theo xuống lầu, một đường đuổi về phía bắc.

Chạy đi đâu đây? Khi Tiêu Nhược Ly dừng bước lại mới nhớ ra nhìn cảnh trí bốn phía. Một vùng đồi núi trống trải, quái thạch lởm chởm, cỏ dại um tùm, nơi này cũng đã cách khá xa thành. Một mạch chạy như điên ít nhất một canh giờ rồi, nghĩ Nam Cung Thu Thực không đuổi kịp y nữa, Tiêu Nhược Ly thở phào nhẹ nhỏm, tìm một tảng đá lớn bằng phẳng ngồi xuống. Thật xui, không ngờ lại ở chỗ này đụng phải một trong những thiếu chủ khó ứng phó nhất của bốn đại gia tộc Nam Cung Thu Thực. Song con vịt vừa rồi ăn rất ngon! Tiêu Nhược Ly vẫn còn chưa đã liếm khóe môi. Ăn no rồi, cũng đã vận động xong, buồn ngủ liên tục kéo tới y.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Dưới gốc cây hóng mát, trên núi gió mát từng cơn, so với trong thành mát mẻ hơn biết bao, Tiêu Nhược Ly phủi phủi bụi đất trên đá, đầu gối bao quần áo nằm xuống. Lần này ra ngoài vì đến Kỳ Phương các ăn một bữa vịt muối nổi tiếng khắp thiên hạ, dù sao vịt cũng đã ăn vào miệng, nghỉ ngơi một lát, chờ tỉnh táo lại hãy tính xem nên về nhà thế nào đây.

Vừa mới mơ mơ màng màng tiến vào một đẹp, một tiếng sét đánh bất ngờ làm Tiêu Nhược Ly bừng tỉnh. Vừa rồi khoảnh trời xanh vạn dặm không mây, trong nháy mắt đã bị mây đen như chì che khuất, mặt trời sáng rực rỡ phút chốc đã tối như đêm, khó trách gió núi từng đợt tiếp từng đợt. Tiêu Nhược Ly nhảy lên, ôm bao quần áo nhìn trái ngó phải.

Gió núi gào thét, thổi đầu Tiêu Nhược Ly thành ổ quạ.

"Ngươi thật sự là âm hồn bất tán, xa như vậy cũng có thể đuổi theo." Cười khổ một tiếng, Tiêu Nhược Ly gạt tóc che trước mắt ra hai bên. Sắc mặt Nam Cung Thu Thực có chút tái nhợt, xem ra hắn đuổi theo mình mất không ít sức lực. Có thể đuổi theo xa như vậy, nội lực của Nam Cung Thu Thực không kém, đuổi xa như vậy mà không mất dấu, sức quan sát và sức phán đoán của Nam Cung Thu Thực cũng phải không kém.

"Bốn đại gia tộc như cây liền cành, người trên giang hồ đều biết." Thanh âm của Nam Cung Thu Thực có chút bất ổn, hiển nhiên khí tức còn chưa điều hòa. "Hạ Thụ là biểu huynh của ta, hắn vô cớ mất tích, ngươi nói xem ta có thể quan tâm không?"

"Cha mẹ hắn còn không quan tâm, ngươi quan tâm làm gì?" Tiêu Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài, "Đông Ly thế gia tuyên bố với người ngoài trưởng tử bệnh nặng khước từ tất cả khách thăm đã là chuyện rất lâu trước khi ta dẫn hắn đi, rõ ràng là muốn vứt bỏ Hạ Thụ, không nhận hắn là người thừa kế của Đông Ly thế gia. Ngươi và Hạ Thụ là huynh đệ tốt, loại chuyện này phải sớm biết rồi."

"Chính vì là huynh đệ tốt, cho nên càng không thể để mặc!" Nam Cung Thu Thực cau mày. "Hắn lặng lẽ rời đi, chúng ta sao có thể yên tâm được, ít nhất phải cho chúng ta thấy mặt một lần chứ."

Thấy ánh mắt Nam Cung Thu Thực nhìn chằm chằm mình, Tiêu Nhược Ly suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Xin lỗi, chưa hỏi ý kiến hắn ta không thể nói cho ngươi biết, cũng đừng mong ta sẽ mang ngươi đi!"

Một tia chớp xé rách không trung, ánh sáng màu xanh trong phút chốc chiếu lướt qua mặt hai người, nhìn không rõ vẻ mặt đối phương, hai người cứ thế yên lặng giằng co.

Qua hồi lâu, một tiếng sấm rền như tiếng bánh xe nặng nề lăn đến. Theo tiếng sấm, hạt mưa to bằng hạt đậu lộp bộp rơi xuống đất, trong phút chốc đã tưới hai người ướt sũng.

"Trú mưa trước đã!" Nam Cung Thu Thực đột nhiên kéo ống tay áo của Tiêu Nhược Ly, chạy về phía núi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,