Chuyển đến nội dung chính

Luyến Thu Ly - Chương 2

Chương 2

Mưa tới gấp gáp, thế cũng mạnh. Bị Nam Cung Thu Thực một đường lôi kéo, Tiêu Nhược Ly căn bản nhìn không rõ hoàn cảnh trước sau hai bên. Không ngừng lau nước mưa đánh vào mặt, Tiêu Nhược Ly bước thấp bước cao theo sát Nam Cung Thu Thực chạy như điên trên đường núi. Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, hai người đã ướt đẫm đứng trong một sơn động nho nhỏ.

Nước mưa chảy xuống ngọn tóc, dọc theo vạt áo nhỏ trên bùn đất chỗ đang đứng, chỉ chốc lát sau liền đọng thành hai vũng. Quần áo ẩm ướt dính dấp dán trên người muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu, Tiêu Nhược Ly giơ cao bọc quần áo vừa nãy che trong ngực lên, tránh cho bao quần áo đã ướt một góc lại bị y phục ẩm ướt trên người làm cho càng ướt.

Sơn động này thoạt nhìn không lớn, nhiều nhất năm sáu trượng vuông, bùn thoạt nhìn rất sạch sẽ, một đống tro chính giữa hiển nhiên có người đã từng tới sơn động này lưu lại. Bên trong động chất một đống củi khô rơm rạ, Nam Cung Thu Thực chuyển hai khối đá bằng phẳng đặt bên cạnh đống tro, lại ôm củi đến dùng đá đánh lửa.



Tiêu Nhược Ly rất ngạc nhiên nhìn hắn bận trong bận ngoài, quen thuộc như sơn động này chính là nhà của Nam Cung Thu Thực.

"Ngươi thường tới đây sao?"

"Cũng không phải." Nam Cung Thu Thực phủi đất trên tay, cởi quần áo ướt sũng trên người ra, "Nơi này là hậu sơn của nhà ta, thường có thợ săn ở đây săn thú, có khi gặp phải trời mua hoặc gió bão sẽ ở đây tránh, ta từng tới một hai lần."

"Ngươi có muốn cởi quần áo ra hong khô chút luôn không? Quần áo ướt mặc rất khó chịu." Lắc mái tóc dài ướt đẫm, Nam Cung Thu Thực vừa vắt nước trong tóc ra, vừa nói với Tiêu Nhược Ly.

"Được!" Buông bao quần áo trong tay, Tiêu Nhược Ly bắt đầu cởi dây lưng.

Mưa vẫn không ngừng rơi xuống, màn mưa dày đặc che khuất hết thảy cảnh vật bên ngoài động. Rõ ràng là chiều, bên ngoài lại âm u như ban đêm, hơi nước bốc khắp nơi, thời tiết vốn nóng càng oi bức khiến lòng người hốt hoảng.

Cởi quần áo ướt đẫm, Tiêu Nhược Ly dùng hai tay vắt nước mưa bên lửa, ngọn lửa trước người không yên lòng phun lưỡi đỏ, ánh lửa bập bùng nhảy nhót trên da thịt bởi dùng lực mà căng chặt của y. Da Tiêu Nhược Ly trắng nõn nhưng không tái nhợt, tản ra chất da ngọc trai sáng bóng thoạt nhìn nhẵn nhụi lại rất khỏe mạnh, toàn thân không có chút vết thương hoặc tỳ vết nào, chỉ có vết bớt màu đỏ lớn cỡ hạt gạo dưới ngực có vẻ vô cùng bắt mắt. Có thể do thời tiết ngột ngạt này, Nam Cung Thu Thực ngồi một bên nhìn y đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Cởi đến khi gần trần như nhộng, Tiêu Nhược Ly một bên hát điệu dân gian, một bên trải quần áo mình lên đá núi sạch sẽ hong khô.

Đường eo y rất đẹp, mông cũng rất vểnh, thân thể y thoạt nhìn rất mềm dẻo mà co giãn, tóc rất đen cũng rất mềm mại, da tay y trắng nõn lại sáng bóng, không biết sờ vào cảm giác sẽ thế nào. Rõ ràng là một cơ thể bằng phẳng giống mình, chẳng biết tại sao, cơ thể Nam Cung Thu Thực bắt đầu xao động. Thật là hoang đường, xem ra gần đây mức độ tự lực cánh sinh không đủ, quá ít phát tiết, không ngờ lại nảy sinh xúc động với một nam nhân xa lạ. Cảm thấy hơi khó xử, Nam Cung Thu Thực đành phải kẹp hai chân, giấu đi bộ vị đang biến hóa của mình.

"Xong rồi, bụng lại đói!" Tiêu Nhược Ly lầu bầu, mặt nhìn Nam Cung Thu Thực hơi cong miệng. Viền môi y rất rõ ràng, đôi môi màu hoa đào rất đầy đặn, mặc dù là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, nhưng Nam Cung Thu Thực không thể không thừa nhận, dáng vẻ Tiêu Nhược Ly cong miệng vừa đáng yêu vừa ngây thơ, không gây cảm giác ra vẻ, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy dễ gần.

Nhàm chán cầm cây gỗ cời lửa, Nam Cung Thu Thực dời tầm mắt mình khỏi mặt Tiêu Nhược Ly.

"Vừa nãy không phải ngươi đã ăn rất nhiều sao? Sao lại đói bụng nữa!"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Ta đã lâu chưa ăn rồi, lại chạy đường dài như vậy, đương nhiên sẽ đói bụng!" Tiêu Nhược Ly đưa tay mở bao quần áo của mình, từ bên trong lấy ra một cái áo ngoài vải thun khoác vào, lại dịch người đến cạnh Nam Cung Thu Thực. "Này, ngươi có mang gì ăn không?"

"Sao ta có thể mang theo thức ăn trên người được?" Nam Cung Thu Thực lắc đầu.

"Làm sao đây? Đói quá, đói quá!" Tiêu Nhược Ly dứt khoát treo cơ thể lên người Nam Cung Thu Thực, "Ta đói bụng đến mức không còn sức lực nữa! Đều là ngươi hại, đợi lát nữa hết mưa rồi, ngươi phải đền ta một con, không là hai con vịt lớn mới được!"

"Đừng đè ta nặng, rất nặng đó!" Xúc cảm ấm áp từ lưng rần rần truyền đến, cơ thể Nam Cung Thu Thực cứng đờ, "Tiêu. . ."

Vốn định quay đầu bảo y xuống khỏi lưng mình, lại không ngờ tới trong lúc quay đầu, trên môi nhẹ nhàng xẹt qua xúc cảm ấm áp mà mềm mại như một luồng điện khiến Nam Cung Thu Thực tê liệt không thể động đậy. Hai mắt đột nhiên trợn to, đón nhận là hai tròng mắt cũng trợn tròn kinh ngạc. Máu cơ hồ nháy mắt vọt lên đỉnh đầu, ngoại trừ hương thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan giữa cánh mũi và đôi mắt trong suốt vô trần kia, trong đầu Nam Cung Thu Thực trống rỗng.

Hai môi chạm vào nhau chỉ trong tích tắc, lại làm cho hai người cảm thấy dài đằng đẵng như qua mấy năm. Tỉnh táo lại từ trong mê hoặc đầu tiên chính là Nam Cung Thu Thực, tựa như bị que hàn tổn thương mà không làm quá lên, Nam Cung Thu Thực mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong thanh âm vẫn mang theo một tia dao động.

"Ừm, đừng. . .Mau đi xuống đi."

Tiêu Nhược Ly hơi ngẩn người, ngoan ngoãn bò xuống khỏi lưng Nam Cung Thu Thực, hai mắt nghi hoặc vẫn dõi theo hắn.

"Thật kỳ lạ. . ." Lấy tay vuốt cánh môi mình, Tiêu Nhược Ly thì thào tự nói, "Trên môi hắn giống như thoa mật, sao ngọt thế, thơm thế? Hại ta càng đói bụng. . ."

"Tiêu Nhược Ly!"

"Cái gì?" Đột nhiên nghe được tiếng gào của Nam Cung Thu Thực, Tiêu Nhược Ly giật mình.

"Thứ ngươi mang theo trên người kia. . . Hàn Tủy Phách, có thể cho ta mượn xem chút không?" Nam Cung Thu Thực miệng nói, ánh mắt lại chỉ nhìn đống lửa thiêu đốt hừng hực.

Thoáng ngẫm nghĩ, Tiêu Nhược Ly tháo sợi xích bạc buộc chiếc nhẫn trên cổ xuống đưa cho Nam Cung Thu Thực. Bảo thạch màu lam phản chiếu ánh lửa đỏ, chớp động quang mang u quyệt quỷ dị. Đầu ngón tay Nam Cung Thu Thực nhẹ nhàng lướt qua mặt đá, một luồng hàn ý từ bên trong bảo thạch dọc theo đầu ngón tay ăn mòn cơ thể hắn, tảng đá màu lam này không ngờ lại như có sinh mệnh, khiến Nam Cung Thu Thực từ đáy lòng cảm thấy một tia khiếp sợ.

"Ngươi cẩn thận chút, thứ này có linh tính đó." Tiêu Nhược Ly tiến đến trước mặt Nam Cung Thu Thực, lấy tay chỉ vào Hàn Tủy Phách. "Nó rất bá đạo, hơn nữa còn biết nhận người, nếu người nó không thích đụng tới nó sẽ bị nó phả ra hàn khí gây thương tích."

"Thần kỳ vậy sao? Không phải ngươi đang trêu ta đó chứ." Nam Cung Thu Thực cười cười.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Đương nhiên không phải." Tiêu Nhược Ly lớn tiếng giải thích, "Đây là bảo vật trấn giáo của Thần Y giáo chúng ta, cũng là tín vật của giáo chủ Thần Y giáo, đã lưu truyền mấy trăm năm, cũng không phải bảo bối bình thường. Có biết bao người mơ ước nó, ngươi biết chưa!"

Thần Y giáo? Đuôi mày Nam Cung Thu Thực giật giật, biểu cảm trên mặt lại không chút thay đổi.

"Tiêu Nhược Ly, trên người ngươi không mang tiền, sau này ngươi muốn đi đâu?" Nam Cung Thu Thực hỏi.

"Đương nhiên là muốn về nhà rồi . . ." Tiêu Nhược Ly nhẹ giọng than thở, "Sớm biết thế đã mang theo nhiều ngân lượng hơn."

"Không bằng đến nhà ta ở trước đi. Ngươi là bạn của Hạ Thụ, đương nhiên cũng chính là bạn của Nam Cung Thu Thực ta. Đi tới Kim Lân, ta phải tận tình đãi khách rồi."

"Đến nhà ngươi?" Tiêu Nhược Ly nghi hoặc nhìn hắn, "Không phải ngươi muốn lừa ta nói ra tung tích của Đông Ly Hạ Thụ đó chứ!"

"Không phải!" Nam Cung Thu Thực rất nghiêm túc nhìn Tiêu Nhược Ly, "Ta dùng danh dự của Nam Cung thế gia thề, quyết không hỏi thăm ngươi tung tích của Hạ Thụ nữa. Ngươi ở nhà ta, chúng ta có thể cùng nhau ngao du thành Kim Lân, cùng nhau nói chuyện võ học, nói không chừng ngươi còn có thể dạy ta mấy chiêu công phu của Thần Y giáo đó." Nam Cung Thu Thực đột nhiên nở nụ cười, nụ cười sán lạn so với cảnh xuân còn rực rỡ hơn, "Ta có thể đưa ngươi đi nếm hết các mỹ thực của Kim Lân! Thích ăn vịt muối không? Ta cho ngươi ăn mỗi ngày, ăn đến ngán mới thôi!"

Lúc Tiêu Nhược Ly nghe được mấy câu cuối cùng, con mắt đều tỏa sáng.

"Ngươi nói thật?"

"Thật ra mỹ thực của Kim Lân nhiều lắm. . .Vịt kia, căn bản không đáng nhắc tới."

"Mỗi ngày ngươi mang ta đi ăn à?" Tiêu Nhược Ly nuốt nước miếng, cả người đều có vẻ tươi tỉnh hẳn lên.

"Chờ ngươi chơi chán ở Kim Lân, ta tặng ngươi lộ phí về nhà, cho ngươi phấn khởi mà về." Trong mắt Nam Cung Thu Thực hiện lên một tia sáng không rõ ý nghĩa.

"A! Ngươi thật tốt quá!" Tiêu Nhược Ly vui vẻ kêu to, thoắt cái nhảy đến trước ngực Nam Cung Thu Thực, ôm hắn nhảy tưng tưng, "Ngươi là một người thật thật là tốt!"

Nhà Nam Cung Thu Thực ở ngoại ô phía bắc Kim Lân, gạch xanh ngói đỏ, được xưng là căn nhà chín mươi chín phòng hơn nữa cấu trúc tinh xảo, đình viện toàn bộ là sơn thủy đã cấu thành trang viện hiển hách lẫy lừng của Nam Cung thế gia danh chấn Giang Nam. Một tấm hoành phi cực lớn cực cao treo trên cửa nhà, nghe nói hai chữ "Nam Cung" là dùng vàng ròng thuần chất làm ra, lúc mặt trời chiếu rọi cách xa ba dặm vẫn có thể thấy rõ ràng.

Ngồi trên ghế thái sư bằng gỗ cẩm lai trong Nam Cung thế gia, Tiêu Nhược Ly ôm một đĩa bánh xốp ngọt lớn ăn vui quên trời quên đất. Quần áo trên người đã sớm thay, bao quần áo lớn chứa vài bộ quần áo thường mặc của mình hôm nay đã bị chủ nhân mình không chút thương tiếc ném xuống đất. Tiêu Nhược Ly hoàn toàn không để ý đến đám tỳ nữ đứng một bên hầu hạ khách che miệng cười trộm, ăn đến cao hứng bừng bừng, ăn đến mặt mày hớn hở, ngay cả bên môi dính đầy bột đường tuyết trắng cũng hồn nhiên không phát giác ra.

Ăn xong một khối bánh xốp cuối cùng, Tiêu Nhược Ly vẫn còn chưa đã mà liếm đầu ngón tay, con ngươi chuyển một vòng, dường như mới phát hiện ra kêu lên: "A, Nam Cung Thu Thực đâu? Hắn đi đâu rồi?"

"Công tử, thiếu gia nhà chúng tôi đã đi gặp lão gia rồi, không phải hắn bảo ngài ở đây chào hắn sao?" Tỳ nữ đứng phía sau Tiêu Nhược Ly trả lời.

Ờ, hình như có chuyện như vậy. Dư quang khóe mắt Tiêu Nhược Ly liếc về phía bàn trà bát tiên đặt trà bánh. Bốn đĩa sứ men xanh tinh mỹ, vốn chất đầy điểm tâm ngọt, hôm nay trống không đặt ở đằng kia. Vỗ bụng có hơi nhô ra của mình, Tiêu Nhược Ly duỗi thắt lưng mệt mỏi. Nghĩ nhà người ta giàu có nhiều quy củ, Nam Cung Thu Thực rời đi lâu thế, không biết đang trò chuyện gì với cha hắn. Từ nhỏ lớn lên ở Miêu Cương, Tiêu Nhược Ly quen trải qua cuộc sống nhàn tản tự tại, cho dù ở lại Trung Nguyên vài năm, nhân tình thế sự, quy củ khuôn phép nơi này vẫn khiến y cảm thấy lạ lùng, không thích ứng lắm.

Ăn no rồi, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới. Khép mắt lại, khuôn mặt cười tựa gió xuân, tuấn mỹ tao nhã của Nam Cung Thu Thực bắt đầu lắc lư trước mắt. Tiêu Nhược Ly khẽ cười.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Cùng phụ thân đi tới, mắt Nam Cung Thu Thực nhìn thấy đầu tiên là Tiêu Nhược Ly cuộn trên ghế, ôm đĩa điểm tâm ngủ gật. Vì để tóc khô nhanh hơn chút, búi tóc của Tiêu Nhược Ly sớm đã tháo ra, một mái tóc đen tán loạn xõa trước ngực, càng tôn lên làn da như mỹ ngọc, trắng nõn mềm mại. Đương nhiên, nếu như không có bột đường trắng bóng sót lại bên mép và nụ cười khúc khích trong lúc ngủ mơ thoạt nhìn có chút ngốc, dung mạo Tiêu Nhược Ly thật ra nhìn rất không tồi, tương đương không tồi. Nam Cung Thu Thực thầm khen một tiếng.

"Hắn là bạn con mang đến?" Nam Cung Hiệt Anh hơi nhíu hai hàng lông mày nhìn thanh niên cuộn giữa ghế đầu tóc rối bù thoạt nhìn cực kỳ không được dạy dỗ kia.

"Dạ, cha."

"Con nói trên người hắn có 『 Hàn Tủy Phách 』có thật không?" Nhìn đi nhìn lại, thanh niên trước mắt không giống người có thể sở hữu thần vật thượng cổ như vậy.

"Cha, là hài nhi tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa hắn cũng nhắc tới là vật của Thần Y giáo, tương xứng với tin tức chúng ta thám thính những năm gần đây, con nghĩ hẳn không sai."

Trong mắt Nam Cung Hiệt Anh tinh quang chợt lóe, bình tĩnh gật đầu.

"Đối xử tốt với hắn. . ." Gần như thì thầm, Nam Cung Hiệt Anh trước mặt nhi tử mình kiêu ngạo nhẹ giọng nói một câu, phủi ống tay áo, xoay người rời đi.

Trong mơ, Tiêu Nhược Ly đang cùng Nam Cung Thu Thực cướp con vịt cuối cùng còn lại của Kỳ Phương các.

"Chảy nước miếng rồi!" Nam Cung Thu Thực lộ ra hàm răng tuyết trắng, chỉ vào mình lớn tiếng cười. Vừa cười vừa cướp vịt khỏi tay y.

"Đừng, đó là của ta!" Tiêu Nhược Ly gấp đến độ kêu to, nhảy qua muốn đoạt lại.

"Bịch!"

"Ui da!"

Xoa mông té đau, Tiêu Nhược Ly có chút mờ mịt nhìn cái ghế gỗ lớn vừa nãy còn ngồi.

Nam Cung Thu Thực ngồi xổm trước mặt y, cười đến mức mắt cũng cong lên.

"Tiêu huynh, thứ gì là của ngươi?"

Mắt Tiêu Nhược Ly xoay vòng, có chút xấu hổ cười.

"Ngươi đã gặp cha mình rồi?" Từ mặt đất bò dậy, Tiêu Nhược Ly nhìn quanh phía sau Nam Cung Thu Thực, "Sao không thấy cha ngươi ra đây?"

"Phụ thân còn có chuyện quan trọng, tạm thời không thể ra chào ngươi. Ông ấy bảo ta đón tiếp ngươi thật tốt, đưa ngươi đi khắp nơi chơi." Nam Cung Thu Thực từ trong tay tỳ nữ bưng qua một chén trà đưa cho Tiêu Nhược Ly.

"Phù!" Tiêu Nhược Ly thở phào nhẹ nhỏm, nhận trà đến uống một hơi cạn sạch, "Cha ngươi thật tốt! Nhưng mà, nói thật, không phải gặp cha ngươi ta mới thoải mái hơn."

"Sao vậy?"

"Ta cũng không rõ người Trung Nguyên các ngươi nhiều lễ nhiều quy củ như vậy để làm chi, ta cái gì cũng không học nổi. Hơn nữa, từ nhỏ đều là người khác tất cung tất kính với ta, sư phó của ta cũng chưa bao giờ bảo ta làm lễ với ông, cho nên, nếu gặp cha ngươi, ta cũng không biết nên nói gì với ông ấy, là vậy đó." Tiêu Nhược Ly rất thẳng thắn thành khẩn nói.

"Ngươi không lớn lên ở Trung Nguyên sao?" Nam Cung Thu Thực nhướng một bên mày. "Nhưng tên của ngươi nghe là người Trung Nguyên mà."

"Ừ." Tiêu Nhược Ly gật đầu, "Ta bị vứt ở Trung Nguyên được sư phó nhặt, không cha không mẹ, là sư phó nuôi ta lớn, trước khi sư phó chết, ta chưa từng rời khỏi Miêu Cương."

Nam Cung Thu Thực gật đầu.

"Thế à, Tiêu huynh, giờ cũng không còn sớm, ta bảo hạ nhân chuẩn bị cho ngươi mấy bộ đồ mới, hay là ngươi lau người trước, thay quần áo ta mang ngươi đi dùng bữa tối nhé."

Ớ. . .Bữa tối? Tiêu Nhược Ly hơi chột dạ liếc mấy cái đĩa trống không trên bàn.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Về đêm, đại khái là vì ban ngày vừa mới đổ mưa, đêm tối cũng không có chút u ám, một vần trăng cong soi sáng treo cao cao trên đầu, ngoài cửa sổ gió mát thổi chầm chậm, tiếng trùng kêu rả rích.

Tiêu Nhược Ly bởi vì ăn quá nhiều mà ở trên giường trằn trọc trăn trở. Giường rất mềm, chăn cũng rất thơm, mặc dù bụng còn chút chướng, song vừa nghĩ tới chén nước ô mai hoa quế ướp lạnh mình uống sau bữa tối, sâu tham ăn trong bụng Tiêu Nhược Ly liền chui a chui bò a bò quậy không ngừng. Đang nhàn rỗi nhàm chán dùng móng tay gảy mảnh trúc trên gối trúc, trên cửa sổ đột nhiên vang lên vài tiếng giòn vang, có người khẽ gõ cửa sổ.

"Ai thế?" Tiêu Nhược Ly từ trên giường càu nhàu ngồi dậy.

"Là ta!" Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm dường như có vài phần quen thuộc.

"Nam Cung Thu Thực sao?" Tiêu Nhược Ly nhảy đến trước cửa sổ, nằm sấp trên bệ cửa thò người ra ngoài nhìn. Nam Cung Thu Thực mặc một thân quần áo trắng như trăng non, trong tay mang theo một chiếc đèn lá sen đang cười tủm tỉm nhìn mình.

"Ngươi đang làm gì thế?" Tiêu Nhược Ly ngạc nhiên nói, "Nói chuyện trong nhà mình mà còn khẽ như thế, hại ta thiếu chút nữa nghe lầm."

"Trong nhà nhiều hạ nhân, nói chuyện lớn tiếng sợ người ta nghe thấy." Nam Cung Thu Thực chớp mắt, "Tiêu huynh, gió mát trăng sáng như thế, ngươi ngủ được sao? Không bằng chúng ta chuồn ra ngoài chơi đi!"

"Được!" Tiêu Nhược Ly mừng rỡ, kinh ngạc phát hiện giọng mình quá lớn, vội che lấy miệng, cười hắc hắc với Nam Cung Thu Thực, "Ta đang buồn phát hoảng, vậy đi, chúng ta mau đi thôi."

Nam Cung Thu Thực cười vươn tay, Tiêu Nhược Ly cười chói lóa với hắn, duỗi tay mình ra ngoài, mượn lực của hắn, nhảy ra cửa sổ.

Tay áo phất phơ, trong nháy mắt, hai người đã đi thật xa.

Tay nắm tay, vậy mà đều không cảm thấy có gì không ổn. Tiêu Nhược Ly được Nam Cung Thu Thực dắt, trong lòng lại có một loại cảm giác yên ổn nói không nên lời. Từ nhỏ đến lớn, không ai dám tay nắm tay, vai kề vai đi cùng mình, trong phút chốc khát vọng cuộc sống của người bình thường còn hấp dẫn hơn cả làm giáo chủ Thần Y giáo. Cùng Nam Cung Thu Thực lặng lẽ mà yên ổn đi trong bóng tối, nhìn đèn hoa sen trong tay hắn lúc sáng lúc tối chiếu con đường phía trước, Tiêu Nhược Ly chợt cảm thấy tựa hồ cuộc sống bình thường mà yên ổn cũng giống như chiếc đèn hoa sen vậy, ở trong tay hắn gần trong gang tấc, đưa tay có thể đụng tới.

"Tiêu huynh, chúng ta tới rồi." Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một vùng núi. Đèn lồng Nam Cung Thu Thực cầm trong tay kẹp giữa nhánh cây bên cạnh, kéo Tiêu Nhược Ly ngồi xuống bên cạnh cây.

Vùng núi này cũng không lớn, quái thạch lởm chởm, nhớ tới cả đường đi tựa hồ đều đi thẳng về phía trước, chẳng lẽ Nam Cung Thu Thực mang mình bò lên trên một đỉnh núi nào đó? Dưới ngọn đèn, đôi mắt đen của Nam Cung Thu Thực đang ngậm cười nhìn mình chằm chằm, tim Tiêu Nhược Ly nhảy thịch lên một cái. Nương theo ánh đèn lờ mờ nhìn bốn phía, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy. Nơi này ngoại trừ lối đi, ba mặt đều là vách núi, cả vùng tối như mực, cũng không biết phía dưới là nơi nào.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Đây là đâu?" Tiêu Nhược Ly hiếu kỳ hỏi.

"Đây là bờ sông." Nam Cung Thu Thực chỉ phía trước, "Quên rồi? Ban ngày chúng ta đã từng đến đây."

A? Tiêu Nhược Ly nhìn kỹ lại. "Đây là chỗ có sơn động trú mưa? Ngươi đang gạt người!"

"Sơn động ở giữa sườn núi, chúng ta đã trèo đến đỉnh núi rồi." Nam Cung Thu Thực cười nhẹ nhàng đấm ngực Tiêu Nhược Ly, "Đây là hậu sơn của nhà ta, vốn ngày mai sẽ đưa ngươi đến chơi, nhưng thật sự nhịn không được, bây giờ đã đưa ngươi đến rồi."

"Chỗ này có gì chơi?" Mắt Tiêu Nhược Ly bắt đầu sáng lên.

"Núi nhỏ này hình dạng rất quái lạ, như một con chim én cắm ngược bên sông, ngươi xem nơi này, xa xa nhô ra mặt sông, giống như miệng con chim én kia. Nước sông chảy đến đây, đập thẳng vào trên vách núi lại bị vách núi chắn về, cho nên sóng bắn lên cực kỳ lớn, xa xa nhìn lại tựa như một đống tuyết trắng, cực kỳ đẹp mắt. Mặc dù trời tối đen chúng ta không nhìn thấy, nhưng nghe chút thanh âm của sóng lớn cảm giác cũng vô cùng hay."

"Vậy ban ngày ta hãy đến xem!" Tiêu Nhược Ly kéo kéo vạt áo của mình, "Chỉ nghe tiếng chơi không vui."

"Nơi này còn có rất nhiều câu chuyện đó," Nam Cung Thu Thực đột nhiên đè thấp giọng, "Nói cho ngươi biết, Yến Tử cơ này rất nổi tiếng, nghe nói nếu như người yêu cùng tự tử ở đây, kiếp sau có thể kết thành vợ chồng, cho nên hằng năm đều có rất nhiều nam nữ si tình chạy đến đây nhảy xuống vực tự tử. Cạnh ngươi, nói không chừng bây giờ đang có vài oan hồn si linh đó!"

Đột nhiên một trận gió đêm thổi qua, Tiêu Nhược Ly rét run cả người.

"Ngươi, ngươi đừng hòng làm ta sợ, ta là một đại nam nhân sẽ không tin quỷ thần gì đâu."

"Ngươi không phải là Thần Y giáo sao? Đã là Thần Y giáo, đương nhiên tin thần bái thần." Tay Nam Cung Thu Thực chống gò má, mang theo giọng điệu trêu chọc nói. "Này, trong tay ngươi có tín vật giáo chủ, ngươi chắc không phải là giáo chủ của Thần Y giáo chứ!"

"Đâu phải ta cam tâm tình nguyện làm giáo chủ kia." Tiêu Nhược Ly cong môi, "Ngươi không biết, năm đó sư phó ta cứ muốn ta làm chức giáo chủ vứt đi này, bị ông ấy phiền muốn chết. Biết rõ ta không thích bị gò bó, lại cứ muốn vứt sư huynh sư tỷ sang một bên, đẩy ta ra ngoài. Đại sự kêu ta làm chủ, việc nhỏ muốn ta định đoạt, vừa mệt vừa chơi không vui."

"Ngươi thật là giáo chủ Thần Y giáo?!" Nam Cung Thu Thực giật mình kêu lên.

"Sai!" Tiêu Nhược Ly vươn ngón trỏ lắc qua lắc lại trước mặt hắn, "Là tiền giáo chủ, vị trí giáo chủ của ta đã truyền cho sư huynh ta rồi."

"Nhưng tín vật này không phải còn trong tay ngươi sao?"

"Đúng, đau đầu!" Tiêu Nhược Ly thở dài thật sâu, "Sư huynh ta một lòng thầm muốn cùng Đông Ly Hạ Thụ bên nhau, ném củ khoai lang nóng phỏng tay cho ta. 『Tìm đại một người nào đó làm giáo chủ 』, nói nghe hay lắm, người nhiều như vậy sao tìm được!"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Vậy. . .Hạ Thụ thực sự đã theo sư huynh ngươi bên nhau." Nam Cung Thu Thực thì thào tự nói. "Không biết bây giờ cậu ấy có khỏe hay không."

"Ta sẽ không đưa ngươi đi tìm họ!" Tiêu Nhược Ly trái lại vô cùng cảnh giác. Nam Cung Thu Thực cười ha ha, mặc dù ý đồ của mình bị nhìn thấu, nhưng hắn tựa hồ cũng không quan tâm.

Gió mát chầm chậm thổi vào người vô cùng mát mẻ. Nam Cung Thu Thực ngả người phía sau, tựa trên thân cây, tay gác lên trán nhìn vài ngôi sao trên màn đêm.

"Thật đẹp. . ." Nam Cung Thu Thực hơi nheo hai mắt, "Mỗi lần đến, đều cảm thấy nhìn bầu trời như vậy là đẹp nhất."

Tiêu Nhược Ly cũng bắt chước dáng vẻ của Nam Cung Thu Thực tựa ngửa trên thân cây, phía trên trời đêm trơn dày như tơ, vạn ngôi sao hoặc sáng hoặc tối, hoặc tụ hoặc tan, như những mảnh thủy tinh rải rác phía chân trời, bảo quang lấp lánh chọc ghẹo tâm hồn người. Thỉnh thoảng côn trùng mùa hạ nỉ non bốn phía càng có vẻ yên ả an bình, cứ thế dựa vào, nhìn, đáy lòng liền vô cùng bình thản, dường như thể xác và tinh thần cũng đã sáp nhập vào trong khoảnh trời đêm kia.

"Thật đẹp quá. . ." Tiếng líu ríu của Tiêu Nhược Ly dần biến mất trong làn gió đêm.

Nam Cung Thu Thực nghe tiếng hít thở bên tai rất nhỏ mà đều đều, hai tròng mắt nhìn bầu trời nhẹ nhàng khép lại. Gió dịu dàng đem mái tóc dài vén lên người gối trên vai mình, lướt trên mặt y, chút ngứa ngáy xuyên thấu qua làn da mỏng một mạch chui vào trong lòng, dường như cả nơi nào đó cũng bị y trêu chọc, mặc dù chỉ là ngứa, rồi lại sinh ra một loại đau xót khác.

Cơ thể y ấm áp mà mềm mại, tựa bên cạnh mình, nhiệt độ cơ thể ấm áp và hương thơm cơ thể nhàn nhạt dần dệt thành tấm lưới vô hình vừa nhẹ lại vừa mỏng. Chỉ cần mình duỗi tay, tấm lưới kia sẽ bị xé rách chẳng tốn chút sức nào, nhưng kỳ lạ là, Nam Cung Thu Thực lại cảm thấy nhẹ nhàng mà khoan khoái, chẳng nỡ rời đi.

Y chắc hẳn đã mệt muốn chết rồi. Nam Cung Thu Thực hơi hé hai mắt. Ngực Tiêu Nhược Ly đang có chút phập phồng, nhìn từ trên xuống, lông mi y dài hơn người thường rất nhiều đang thoải mái phủ lên mi mắt, theo hít thở mà khẽ run. Thật sự là một chút tính cảnh giác cũng không có! Nam Cung Thu Thực cười khổ một tiếng.

Tóc y thoạt nhìn rất mềm mại, sờ vào cảm giác hẳn không tồi. Nam Cung Thu Thực nhẹ nhàng đưa tay đặt lên tóc Tiêu Nhược Ly. Môi y thoạt nhìn rất mê người, cảm giác hôn lên hẳn cũng rất tốt. Nam Cung Thu Thực cúi người xuống, nhẹ nhàng bao phủ môi mình trên môi y. Tiếp xúc chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại dễ dàng kích thích lửa dục niệm ẩn sâu trong lòng, trước xúc động không cách nào khống chế bản thân, Nam Cung Thu Thực đã rút cơ thể mình ra.

"Nếu ngươi chỉ là một người bình thường thì tốt biết bao!" Dừng trên khuôn mặt ngủ như đứa trẻ của Tiêu Nhược Ly, Nam Cung Thu Thực nhẹ giọng nói.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Không, cho dù là một người bình thường với ta mà nói cũng không có khả năng." Chỉ có vào lúc này, mặt nạ tươi cười Nam Cung Thu Thực mang xưa nay tựa hồ mới có thể hoàn toàn gỡ xuống. Mày nhíu càng sâu khi hai tay của mình xoa nhẹ trên hai gò má Tiêu Nhược Ly.

"Nếu ta nói với phụ thân rằng ta thích nam nhân, ông ấy nhất định sẽ tức giận đến hộc máu tại chỗ, không, có lẽ sẽ dứt khoát một chưởng đánh chết ta." Nam Cung Thu Thực cười khổ một tiếng, "Ta cũng đã từng nghĩ như vậy."

Gió trên núi dường như có chút lạnh, Tiêu Nhược Ly hơi bất an giật mình.

"Mấy giờ rồi?" Mang theo ngái ngủ nồng đậm, Tiêu Nhược Ly dụi mắt ngáp một cái.

"Không còn sớm, chúng ta về thôi." Tháo đèn lồng gần hết dầu trên cây xuống, Nam Cung Thu Thực kéo Tiêu Nhược Ly đến, "Về rồi ngủ tiếp."

"Ừ, nhưng ta buồn ngủ quá, đi không nổi nữa." Tiêu Nhược Ly thuận thế tựa trên người Nam Cung Thu Thực, chơi xấu nói.

"Vậy làm sao đây?" Nam Cung Thu Thực bất đắc dĩ hỏi.

"Ngươi cõng ta!" Tiêu Nhược Ly nói như lẽ đương nhiên.

"Cõng ngươi?" Nghĩ thế nào cũng không ra Tiêu Nhược Ly lại nói như vậy, Nam Cung Thu Thực kinh ngạc nhìn y.

"Đúng thế," Tiêu Nhược Ly gật đầu, "Mau lên, mau lên!" Không đợi Nam Cung Thu Thực đồng ý, Tiêu Nhược Ly đã tự mình bò lên người hắn.

Từ nhỏ đến lớn chưa hề cõng ai, Nam Cung Thu Thực nghĩ, thỉnh thoảng trải nghiệm chút tựa hồ cũng không tồi nhỉ. Lắc đầu cười khổ, Nam Cung Thu Thực cõng Tiêu Nhược Ly đi xuống núi.

Nằm trên lưng Nam Cung Thu Thực, Tiêu Nhược Ly lặng lẽ mở to mắt, tinh quang rực rỡ, nào có chút dáng vẻ buồn ngủ!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,