Chuyển đến nội dung chính

Thượng Ẩn 2 - Chương 81

Chương 81 - Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn

Một đêm trước khi đi, Bạch Lạc Nhân lên giường ngủ sớm, nghĩ đến ngày mai sẽ trở về Bắc Kinh, tâm tình vô cùng sảng khoái! Phi công người ta đều ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được, hồi hộp vì buổi diễn bay ngày mai. Cậu ngược lại, trong đầu căn bản không hề nghĩ đến việc này, tiến vào ổ chăn liền ngủ.

Bảy giờ sáng, các phi công này rời giường, tiến hành lần diễn luyện tập thể cuối cùng. Cho tới giờ, phi công thật sự tham dự biểu diễn bay đến cùng chỉ có mười người, trừ bỏ Chu Lăng Vân còn chín, trong đó có cả Bạch Lạc Nhân và Lưu Xung.

"Hôm nay tất cả mọi người không cần căng thẳng, xảy ra chút sai lầm nào, trở về sẽ tìm các cậu!"

Mọi người đều đả đảo, Chu đại sư trưởng, ông đang an ủi người ta đó sao?



9 giờ sáng, mười máy bay chiến đấu vững vàng bay lên, bắt đầu hướng Bắc Kinh chuyển động đều về phía trước. Có lẽ ông trời thương cảm đám phi công này những ngày gần đây huấn luyện gian khổ, Bắc Kinh hôm nay trời quang mây tạnh, điều kiện bay rất tốt.

Cố Hải vào chỗ ngồi trên đài dự lễ bên ngoài sân, nhìn lên bầu trời, tâm trạng sốt ruột, tuyệt đối không có bất kỳ hy vọng xa vời nào. Người ta đều hy vọng buổi diễn bay có thể diễn ra ra đặc sắc, hắn chỉ hy vọng Bạch Lạc Nhân có thể an toàn hoàn thành nhiệm vụ, kém một chút cũng không sao, có sai sót cũng không sao, chỉ cần cậu ấy có thể vững vàng tiếp đất.

"Ủa, cậu là ai? Sao trước kia tôi chưa từng gặp cậu?" Một lính không quân hỏi Cố Hải.

Cố Hải thờ ơ đáp, "Tôi không phải người của quân đội, là người nhà của phi công."

"Chẳng trách." Anh lính trêu chọc nói, "Tôi thấy cậu còn căng thẳng hơn cả họ."

Thừa lời!! Trong lòng Cố Hải rống lên một tiếng, ném vợ ngươi lên trời thử xem!!

Bạch Hán Kỳ cũng ngồi trên đài dự lễ bên ngoài, bị hỏi cùng một vấn đề, cũng cho đối phương một câu trả lời giống vậy. Sân này không cho phép người ngoài quân đội xem, cho nên Bạch Hán Kỳ và Cố Hải tốn bao trắc trở mới vào được. Không vì gì khác, muốn cho ông xem con mình đáng để ông kiêu ngạo cỡ nào.

Từng đầu ngón tay đều bị mình ngược đãi một lượt xong, trong tầm mắt Cố Hải rốt cuộc đã xuất hiện năm máy bay chiến đấu.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Rõ ràng là năm máy bay chiến đấu giống nhau, năm vị trí song song, Cố Hải liếc mắt vẫn có thể tìm ra chiếc do Bạch Lạc Nhân điều khiển.

Rất nhanh, năm máy bay chiến đấu tăng tốc, kéo ra năm hướng. Từng đuôi máy bay đều thả một vệt khói màu, khói rực rỡ nhiều màu sắc giống như đóa hoa Tử Kinh thật lớn đang nở rộ. Mà những phi công này giống như đang dùng trời xanh làm bàn vẽ, thỏa thích vẽ nên tự tình trên bầu trời.

"Vù vù vù. . ."

Một tràn âm thanh hoan hô ủng hộ tràn ngập bên tai Cố Hải, hai tay hắn lại giống như đè ép cự thạch ngàn cân, căn bản không không nổi.

Trong thời gian ngắn ngủi 20 phút, 3 máy bay lộn ngang tách ra, 4 máy bay bung ngang về phía trước, 9 máy bay cao thấp phân nhóm lan tỏa. . .Hơn mười kiểu diễn độ khó cao liên tiếp trình diễn trên bầu trời, một vòng cài một vòng, trình độ đặc sắc khiến người ta no mắt. Thậm chí ngay cả thở cũng không để người ta kịp thở, liền lập tức nghênh đón tổ biểu diễn tiếp theo.

Biểu diễn tổ hợp đã xong, liền bắt đầu màn biểu diễn đơn.

Chu Lăng Vân dẫn đầu điều khiển máy bay chiến đấu xuất trận, theo một tiếng mệnh lệnh của viên chỉ huy, máy bay chiến đấu ông ta điều khiển như mũi tên bắt đầu rời cung, đầu máy đột ngột nâng lên, dùng góc độ gần như thẳng đứng bay vọt lên. Tốc độ lên không nhanh đến khó có thể tưởng tượng, thủ trưởng trên đài dự lễ nhìn đến trợn mắt há mồm, loại biểu diễn này trước kia chưa từng ai dám thử.

Dần dần, máy bay chiến đấu của Chu Lăng Vân mờ đi trong tầm mắt mọi người, máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân theo sát phía sau.

Không chỉ có Cố Hải, ngay cả Cố Uy Đình ngồi giữa trên đài dự lễ đều thay Bạch Lạc Nhân toát mồ hôi.

Một đoạn bay lên cao qua đi, Bạch Lạc Nhân bắt đầu màn múa đơn trong không trung của cậu, cả đoạn biểu diễn cao trào lượn vòng với độ dốc lớn nhất có thể, kỹ năng lật mình lộn nhào, lộn ngang bay vút lên lần lượt tung ra, trên đài dự lễ thỉnh thoảng vang lên âm thanh ủng hộ, thật sự quá đặc sắc!
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Trong lòng Cố Hải lại thầm nói, hay lắm rồi, hay lắm rồi, cậu đừng có lộn nhào nữa được không? Đừng đột ngột lao xuống nữa, làm tôi sợ biết không?. . .Đây không chỉ là khiêu chiến với năng lực chịu đựng của cơ thể Bạch Lạc Nhân, mà tuyệt đối còn là khiêu chiến với năng lực chịu đựng tâm lý của Cố Hải.

Khi mọi người đang hô to đã ghiền, máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân đột nhiên bắt đầu rơi tự do, như một mảnh lá sắt phất phơ, giữa tầm mắt của mọi người cứ thế rơi xuống.

Giờ khắc này, tim Cố Hải lạnh lẽo, mấy mạch máu muốn vỡ tan.

Ngay khi máy bay chiến đấu sắp ngã tới mặt đất, đột nhiên lại bay vút lên, trong vài giây ngắn ngủi, máy bay liên tục lộn vòng, 360 độ, 720 độ, 850 độ. . .

Màn biểu diễn thoát chết trong gang tấc này, đều sắp làm Cố Hải ngất xỉu rồi, nghe thanh âm vỗ tay khen ngợi bên cạnh, Cố Hải hận không thể xé nát miệng mấy người đó. Mẹ nó chỉ biết xem náo nhiệt, các người còn cười nổi hả? Mấy động tác như vậy, cơ thể Bạch Lạc Nhân phải bao nhiêu hành hạ chứ!!

Nhưng nếu tất cả mọi người đều nhíu chặt mày giống Cố Hải, hắn nhìn thấy cũng tức giận, vợ tôi biểu diễn đặc sắc vậy đám mấy người sao dám trưng cái bản mặt ấy?!

Đau lòng, rồi lại không tự chủ được mà kiêu ngạo vì cậu.

Hận không thể tuyên bố với mọi người trên thế giới, người đứng đầu bầu trời kia, là của tôi.

Bạch Hán Kỳ cũng đã cảm giác được máy bay chiến đấu vờn quanh bốn phía kia mang phong độ của "Nhà họ Bạch", lúc này quẳng hết lời dặn của Cố Hải ra sau đầu, túm tay lính xung quanh, kích động không thôi lặp đi lặp lại.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Mau nhìn, đó là con trai tôi!"

Trong chín năm về nhà chưa đến mười lần, buồn khổ trong lòng Bạch Hán Kỳ đều bị giờ khắc kiêu ngạo này xóa tan.

Ngay cả phái viên ủy ban quân đội trên đài dự lễ cũng chú ý, chỉ máy bay chiến đấu trên không trung kia, xoay người hỏi thủ trưởng không quân phía sau: "Phi công này tên gì?"

Thủ trưởng không quân lúc này trả lời, "Bạch Lạc Nhân."

Bên cạnh có người chen lời, "Đó là con nuôi của lão Cố."

Sau đó hơn mười đường nhìn lia đến đầu Cố Uy Đình, Cố Uy Đình lúc này cười to, "Không phải con nuôi, là con ruột."

Cuối cùng, Chu Lăng Vân dẫn đầu chín máy bay chiến đấu phía sau, tạo thành một đội hình tam giác siêu dày đặc, kéo khói màu rực rỡ xẹt qua đỉnh đầu mọi người, vẽ lên đoạn biểu diễn này một dấu chấm câu hoàn mỹ.

Sau đó, tốp phi công này toàn bộ trở về đơn vị.

Ăn mừng ngắn ngủi qua đi, Bạch Lạc Nhân cùng các chiến hữu cùng đến nhà ăn.

Cậu không biết Cố Hải đã xem biểu diễn của cậu, càng không biết Bạch Hán Kỳ cũng nhìn thấy, cậu cứ thế hoàn thành nhiệm vụ lần này như bao lần bình thường khác, cậu đã có thể thả lỏng toàn thân rồi.

"Tiểu đoàn trưởng, tôi nghe nói thủ trưởng không quân chỉ đích danh khen ngợi anh." Một anh lính mở miệng.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Bạch Lạc Nhân không yên lòng trả lời, "Vậy sao?"

Lưu Xung ở bên cạnh kích động, "Anh lại lập công rồi đó!!"

Bên mép Bạch Lạc Nhân lộ ra một nụ cười mệt mỏi, rồi sau đó tiếp tục ăn cơm trong chén, tâm tư cậu căn bản không ở nơi này. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn, cậu có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi, công ty Cố Hải đã niêm yết cổ phiếu, cậu ấy có phải đã rời khỏi chức quản lý, an ổn làm chủ tịch của cậu ấy không?

Mình có nên gọi điện thoại cho cậu ấy, nói cho cậu ấy biết mình đã trở lại?

Mấy người bên cạnh trò chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe phịch một tiếng, vừa quay đầu nhìn, chén của Bạch Lạc Nhân đã đổ, cả người lệch qua trên bàn ăn, bất tỉnh nhân sự.

"Xảy ra chuyện gì?"

Các chiến hữu luống cuống, nhanh chóng đứng dậy muốn nâng Bạch Lạc Nhân tới phòng cấp cứu.

"Đừng động vào cậu ấy!"

Đột nhiên một giọng nói xa lạ cắt ngang động tác của mọi người.

Cố Hải đi tới, thở dài một tiếng với những người này, sau đó đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng nói với mấy người kia: "Cậu ấy chỉ đang ngủ thôi."

Những khuôn mặt căng thẳng sau khi nghe câu này, nháy mắt chuyển sang trạng thái đờ đẫn.

Cố Hải cúi người xuống, khoát hai cánh tay Bạch Lạc Nhân trên vai, lại ôm lấy hai đùi cậu, thoắt cái cõng Bạch Lạc Nhân lên. Trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, cõng Bạch Lạc Nhân ra nhà ăn.

"Kia. . ." Một anh lính trong đó mở miệng, "Anh ta sẽ không có mưu đồ xấu gì với tiểu đoàn trưởng của chúng ta chứ?"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Lưu Xung liếc xéo hắn, "Đó là người nhà của tiểu đoàn trưởng chúng ta."

"Ớ. . .Coi như tôi chưa nói gì." Tiếp tục cắm đầu ăn cơm.

Người lính kia không nhịn được cảm khái nói: "Đang ăn cơm cũng có thể ngủ, trình độ thật không đơn giản!"

Sau đó là một tràn cười thích thú.

Hai cánh tay Bạch Lạc Nhân khoát lên vai Cố Hải, đôi đũa vững vàng nắm chặt trong tay kia không ngừng lắc lư trước mắt Cố Hải. Cố Hải sợ đâm trúng mắt mình, liền lấy ra một tay túm đôi đũa nọ, kết quả không lấy xuống được.

Cậu đói đến mức nào thế hả?

Chiếc đũa trong tay Bạch Lạc Nhân lắc lư trong không trung vài cái, lại đưa vào miệng.

Cố Hải vui cực kỳ, "Cẩn thận chút, đừng đâm vào cổ họng."

Bạch Lạc Nhân lúc này mới tỉnh, bên mép là bắp thịt sau cổ Cố Hải, rắn chắc dẻo dai, vô cùng đàn hồi, nhìn thật ngon miệng. Bạch Lạc Nhân liếm mép, hung hăng cắn tới.

Đầu Cố Hải nổi gân xanh.

"Nhẹ chút." Từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ.

Bạch Lạc Nhân lưu luyến không thôi buông miệng ra, khuôn mặt gối lên dấu răng kia, miễn cưỡng hỏi: "Đi đâu?"

"Về nhà."

Khóe miệng Bạch Lạc Nhân hàm chứa nụ cười thản nhiên.

"Vừa rồi tôi mơ thấy chúng ta lại trở về lúc học bài hồi đó, ngay ở căn nhà của chúng ta lúc trước, cậu luộc trứng gà cho tôi ăn . . . Rồi wo¥%¥... &..."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,