Chuyển đến nội dung chính

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 2.3

Chương 3 - Môn đồ Jesus

Đỗ Anh Hùng và Ngải Tiểu Mỹ tỉnh táo lại, kể lại rõ ràng một lượt sự việc từ khi vào thôn mãi đến khi gặp được cương thi quỷ dị kia, cũng luôn miệng nhấn mạnh họ chắc chắn đã nhìn thấy một cương thi, chứ không phải có người giả trang hoặc mô hình các loại.

Một người nói cũng thôi, hai người đều đồng thanh, Hàn Ấn và Cố Phi Phi nhất thời cũng rất hoang mang. Im lặng một lát, Hàn Ấn chậm rãi mở miệng nói: "Làm cảnh sát, chúng ta đầu tiên phải hiểu rõ một điểm, thứ hai đứa nhìn thấy đêm nay tuyệt đối không phải cái gọi là cương thi. Điểm này không cần thảo luận, tôi nghĩ chủ yếu vẫn là ảnh hưởng tâm lý của hai đứa." Thấy Đỗ Anh Hùng và Ngải Tiểu Mỹ không phục, muốn há miệng cãi, Hàn Ấn khoát tay, ý bảo nghe anh nói cho hết lời, "Hôm nay là quỷ lễ, nông thôn có lẽ vẫn còn khá chú trọng tập tục, cho nên các cậu vừa vào thôn liền bị không khí hiến tế quy mô lớn cuốn hút và kinh sợ, cứ thế khi xuất hiện sự kiện thần bí do con người gây ra, trong lòng các cậu sẽ không khỏi sinh ra nhận thức đồng cảm và hoàn toàn tin vào việc này."

"Đúng, là vậy đó." Cố Phi Phi tiếp tục nhấn mạnh, dừng một chút, còn nói, "Mấu chốt là người làm ra hành động đe dọa đó, chỉ là giở trò đùa thôi hay cố ý nhằm vào tổ chi viện chúng ta? Nếu như là cái sau, vậy chúng ta phải chú trọng vấn đề này!"



"Chẳng lẽ có người không muốn chúng ta ở lại thôn, muốn mượn bầu không khí quỷ lễ dọa chúng ta bỏ đi?" Ánh mắt Ngải Tiểu Mỹ ngớ ra nói.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Tiểu Mỹ nói có lý, thôn này quả thật có gì đó không đúng, mọi chuyện cứ rối tung cả lên, toàn làm chúng ta gặp phải cái gì đâu không?" Đỗ Anh Hùng cắn môi, buồn bực nói, "Đầu tiên là tôi bị chó săn đuổi, tiếp theo là bị xe tông, sau đó lại cùng Tiểu Mỹ bị cương thi rượt, tôi nghĩ một loạt sự kiện này không đơn giản là trùng hợp, nói không chừng có người tỉ mỉ bày ra, mục đích là không muốn chúng ta tiếp tục xử lý vụ án."

"Như vậy xem ra, việc điều tra con chó săn và chiếc xe gây sự không thể xem nhẹ." Hàn Ấn châm chước một chút, nói, "Cứ bắt đầu từ con chó săn này đi!"

"Quyết định vậy đi." Cố Phi Phi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói, "Không còn sớm nữa, ngủ thôi."

"Dạ." Ngải Tiểu Mỹ đứng dậy khỏi ghế, mang theo oán khí gắt giọng với Đỗ Anh Hùng, "Đều tại anh, không nằm yên ở bệnh viện một mình, về đây làm chi, thiếu chút nữa dọa bổn tiểu thư sợ mất vía!"

"Tại sao lại trách anh, không phải em đề nghị về sao?" Đỗ Anh Hùng cãi một câu, vuốt gáy lòng còn sợ hãi nói, "Kỳ thật. . .Kỳ thật anh cũng sợ quá chừng, mặc kệ có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, cảm giác khi ấy đặc biệt chân thật, nhất là cái da mặt cương thi cầm trong tay, thật sự quá dọa người!"

"Chờ chút, cậu nói cương thi kia cầm trong tay da mặt của mình?" Vốn đã đứng dậy đi tới cửa phòng Cố Phi Phi đột ngột dừng bước, xoay người hỏi.

"Đúng thế, sao vậy chị?" Đỗ Anh Hùng sờ đầu không hiểu ra sao.

"Tay còn lại của nó có phải cũng cầm một món đồ?" Cố Phi Phi tiếp tục hỏi ngược lại.

"Dạ đúng!" Ngải Tiểu Mỹ cướp lời, "Đáng tiếc bối rối quá, em và Anh Hùng đều không thấy rõ là thứ gì, song em nghĩ là một vật gì đó hình cây dài."

"Đúng, đúng, là một món đồ nhỏ nhỏ dài dài." Đỗ Anh Hùng phụ họa nói.

"Giống bảo kiếm, dao găm gì đó không?" Cố Phi Phi dùng ta minh họa, thử hỏi dò.

Đỗ Anh Hùng và Ngải Tiểu Mỹ nhìn nhau, gật đầu, quay đầu một lượt nói: "Thật là có chút giống."

Cố Phi Phi hừ mũi, giọng mỉa mai nói: "Lần này phiền toái rồi, mấy đứa nhìn thấy không chỉ là cương thi, hơn nữa còn là một 'Cương thi ngoại quốc'."

"Cương thi ngoại quốc? Có nghĩa là gì?" Hàn Ấn cũng có chút khó hiểu.

Cố Phi Phi mỉm cười, nói: "Trong kinh thánh nói, Jesus có mười hai môn đồ, trong đó người thứ tám tên là 'Bartholomew'. Nghe nói sau khi Jesus về trời, Bartholomew mang theo phúc âm Matthew đi khắp nơi truyền giáo, có truyền thuyết nói khi ông truyền giáo ở Armenia, bị đóng đinh trên cây thập giá tử vì đạo; Cũng có truyền thuyết nói khi ông truyền giáo ở Ấn Độ, bị bạo đồ lột da tử vì đạo. Cho nên ở một vài giáo đường và trong tác phẩm nghệ thuật, chân dung của ông là một tay cầm một con dao cắt da, một tay cầm da mặt mình."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Nghe Cố Phi Phi nói vậy, mọi người nhìn nhau chẳng hiểu ra sao, Cố Phi Phi nói tiếp: "Nếu như thật sự đúng theo lời tôi nói, vậy càng chứng minh cương thi vừa nãy là người làm ra rồi."

"Nhưng thứ đó đến từ đâu? Nếu là bức tượng, vậy phải mất sức rất lớn mới có thể di chuyển?" Hàn Ấn hỏi dồn.

"Đây thật đúng là một vấn đề." Cố Phi Phi trầm ngâm, nói: "Tình hình thật sự quá rối loạn, vẫn nên ngủ trước thôi, chờ ngày mai hỏi trưởng thôn xem gần đây có nhà thờ không."

"Vậy cũng được, hôm nay đến đây thôi, mau ngủ đi, bằng không ngày mai sẽ không có tinh thần phá án."

Hàn Ấn nói là nói thế, nhưng một đêm này ai cũng ngủ không ngon, vừa cương thi, lại vừa môn đồ Jesus, thật sự làm người ta khó hiểu. Thôn Hâm Thành nho nhỏ này, đến tột cùng đang che giấu bí mật động trời gì đây?

Ngày kế, hỏi trưởng thôn, ông ta cho biết phụ cận thôn thậm chí trấn trên căn bản không có giáo đường nào. Song nói về "Chó săn lớn", ông ta lại lưu ý đến trông thôn có người hình như nuôi một con.

Trưởng thôn nói, có thôn dân tên Vu Minh Viễn, là một ông già cô độc, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy ông ta dắt một con chó săn lớn tản bộ trên đường, mấu chốt là nhà ông ta cách giải đất hình thang cũng không xa, có lẽ chính con chó của ông ta đã rượt đuổi làm bị thương Đỗ Anh Hùng.

Hàn Ấn quyết định cùng Đỗ Anh Hùng đến nhà thôn dân mà trưởng thôn nói một chuyến, còn Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ thì hiệp trợ tổ chuyên án trấn thủ sở cảnh sát, phụ trách tiếp đãi những thôn dân cung cấp đầu mối.

Giữa trưa hôm qua, tổ chuyên án thông qua Ủy ban thôn truyền đạt về đặc tả tội phạm và các thông báo liên quan đến thôn dân, nhưng ngoài dự liệu là các thôn dân dường như cũng khá tiêu cực. Đương nhiên có lẽ trong suy nghĩ của họ quả thật không có người đáng nghi, cũng có lẽ không muốn đắc tội với hàng xóm, dù sao, cả buổi chiều không thấy có điện báo, càng không ai chủ động đến cung cấp đầu mối.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
So ra, trong phá án ngày trước, nếu cảnh sát có hành động này, điện thoại sẽ đổ liên tục không dứt, mặc dù tình hình đối mặt tương đối phức tạp, nhưng chung quy giúp cảnh sát có chút hy vọng. Tình hình lúc này khiến tổ chuyên án cảm thấy vô cùng buồn bực, song phía tổ chi viện khá tỉnh táo, nhắc nhở tổ chuyên án đây chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, phải kiên nhẫn hơn nữa, đầu mối thiếu nhiều, có lúc cho dù chỉ một, cũng đủ để dẫn đến hung thủ. . .

Trưởng thôn đưa Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng đi tìm Vu Minh Viễn, trên đường hỏi về tình hình Vu Minh Viễn, trưởng thôn nói: "Ông ta là người thôn này, năm nay hẳn đã gần 60 tuổi rồi, cha mẹ chết sớm, năm ngoái anh trai cũng qua đời, chị dâu ở trong thôn xem như là thân nhân duy nhất của ông ta, nhưng quan hệ không tốt, cũng không qua lại. Việc này cũng không thể trách chị dâu ông ta, tính cách ông Vu Minh Viễn này khá quái, hơn nữa thời trẻ từng giết người đã chịu tù, bình thường cũng rất ít kết giao với người trong thôn. Cha mẹ ông ta sau khi qua đời để lại một căn nhà cũ, từ khi ông ta ra tù, cơ hồ không ai từng tới đó nữa. Song ông ta cũng không hề gây chuyện trong thôn, toàn diện mà nói coi như an phận, đa số thời gian đều ở ruộng làm việc đồng áng. Mấy năm gần đây ông ta trái lại khá nhàn nhã, bởi vì đường trong trấn sửa chữa đã trưng thu một phần đất ruộng của ông ta, ông ta mỗi ngày cơ bản sáng làm đồng nửa ngày, chiều đến quảng trưởng nhỏ trước Ủy ban thôn cùng một vài thôn dân chơi bài, đánh cờ tướng vân vân."

Không lâu sau, ba người đã đến trước cửa nhà Vu Minh Viễn, so sánh hàng xóm chung quanh đều đã xây nhà mới, nhà Vu Minh Viễn chỉ có thể dùng rách nát không chịu nổi để hình hung. Tường sân từ gạch đất màu xám trắng xây chồng lên như sắp sụp đến nơi. Song tường sân rất cao, từ bên ngoài nhìn vào không thấy được bên trong, hai cánh cửa gỗ cũ nát, đầu gỗ đã bắt đầu mục nát, cảm giác đẩy một cái là vụn gỗ có thể rụng đầy đất.

Trưởng thôn gọi cửa một hồi, chọc cho một tràn tiếng chó sủa điên cuồng trong sân, nhưng vẫn không ai ra mở cửa. Tưởng rằng Vu Minh Viễn không có nhà, ba người đang muốn rời đi, cửa gỗ lại két một tiếng mở ra một khe hở, lập tức khuôn mặt gầy gò với chòm râu hoa râm của Vu Minh Viễn âm u ló ra từ khe cửa, trong lòng Hàn Ấn không khỏi sinh ra chút ớn lạnh.

Trưởng thôn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Lão Vu à, mở cửa ra, cảnh sát cấp trên có chuyện muốn hỏi ông."

Vu Minh Viễn chậm rãi mở cánh cửa gỗ, nhanh chóng từ bên trong đi ra, lập tức quay người đóng cửa lại, ngắc ngứ nói: "Vụ gì?"

"Chúng tôi muốn xem con chó của ông một chút." Hàn Ấn cười cười, khách khí nói.

"Tại sao?" Vu Minh Viễn lại chỉ phun ra hai chữ đơn giản.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Ờ, lão Vu à, cảnh quan phía trên người ta nói xem thì ông chứ cho người ta xem đi, có gì đâu mà." Trưởng thôn thấy Vu Minh Viễn làm trò với người ngoài dáng vẻ gượng gạo, sợ mất mặt, liền thúc giục nói.

Thấy trưởng thôn đỏ mặt tía tai lên tiếng, Vu Minh Viễn hơi giật mình, xoay tay lại khẽ đẩy cánh cửa, cửa liền hơi mở rộng một khe hở, lạnh nhạt nói: "Xem đi!"

Từ giữa khe cửa, Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng nhìn thấy, giữa sân dưới một giàn nho buộc một con chó săn lớn, đang gâu gâu sủa như điên. Đỗ Anh Hùng cẩn thận đánh giá chốc lát, hất miệng khẽ lắc đầu với Hàn Ấn: "Không phải, trên móng vuốt con này có lông vàng, con chó em thấy đêm đó, toàn thân đen bóng tinh khiết, không có chút màu tạp."

Sau khi nghe xong, Hàn Ấn quay đầu, nói với Vu Minh Viễn: "Ngại quá, quấy rầy rồi!"

"Ông xem, cảnh sát chỉ nhìn chút thôi chẳng phải xong rồi sao? Chuyện quá đơn giản!" Trưởng thôn mang theo chút bực dọc, bày ra tư thế lãnh đạo.

Vu Minh Viễn không tiếp lời, chỉ từ trong túi móc ra một chìa khóa sắt đóng cửa sân lại, sau đó nhàn nhạt nói: "Không có việc gì nữa, tôi đi đánh bài đây!" Sau đó, dưới quan sát của ba người, không để ý ai bên cạnh mà chậm rì rì bỏ đi.

"Đừng để ý đến ông ta, tính tình quái vậy đó." Trưởng thôn cười, vẻ mặt khó xử, sau đó như chợt nhớ tới gì đó, nói, "Đúng rồi, không phải con chó của lão Vu, nói không chừng là trại nuôi chó."

"Trong thôn còn có một trại nuôi chó?" Đỗ Anh Hùng hỏi.

"Đúng, là người thành phố mở, chủ trại là hai anh em, họ Hoàng." Trưởng thôn vỗ nhẹ trán, nói, "Tôi vừa nãy quên mất vụ này, chó của trại chó kia thường xuyên lén chạy ra ngoài, có vài con còn ăn sạch gà trong thôn!"

"Vậy ta qua đó xem?" Đỗ Anh Hùng nói với Hàn Ấn còn đang đờ người.

"Ông ta có ô tô không?" Hàn Ấn nhìn bóng lưng gầy đét của Vu Minh Viễn, hỏi trưởng thôn.

"Nào có chứ! Ông ta không mua nổi!" Trưởng thôn khinh thường nói.

Sống một mình; Không thích kết giao với thôn dân; Trong nhà hiếm có người tới thăm; Hơn nữa vừa nãy anh chú ý, nhà Vu Minh Viễn rất gần với địa điểm xảy ra vụ án; Lại thêm từng có tiền án phạm tội, thông tin bối cảnh của Vu Minh Viễn nằm trong phạm vi đặc tả, chỉ tiếc khuyết thiếu một mắc xích vô cùng quan trọng, ông ta không có xe, buổi sáng từ 9 giờ đến 11 giờ, nếu không có một chiếc xe, căn bản không thể nào lặng lẽ mang nạn nhân rời khỏi hiện trường gây án đầu tiên.

Hàn Ấn dừng chân nhìn về nơi xa, trầm ngâm chốc lát, đầu anh không hề quay, hất tay nói: "Anh Hùng, cậu cùng trưởng thôn đến trại nuôi chó một chuyến." Dứt lời, liền cất bước, đi về hướng Vu Minh Viễn đã đi.

Dưới sự hướng dẫn của trưởng thôn, Đỗ Anh Hùng đi tới trại nuôi chó.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Trại nuôi chó tọa lạc cạnh một vùng đất trũng nước phía tây thôn, cách khu dân cư thôn khoảng 2km, ba mặt tường xi măng, mặt phía bắc kề một con sông ngòi xây nhà gạch đỏ. Từ giữa khe hở cánh cửa sắt lớn phía trước, có thể nhìn thấy vây quanh mấy căn nhà gạch đỏ có hàng rào kẽm gai, bên trong nhốt hơn mười con chó săn lớn.

Trưởng thôn giới thiệu, trại nuôi chó đã mở được ba bốn năm, đất là thuê của thôn, nhà cửa và sân là hai anh em họ Hoàng tự xây sau đó, nghe nói làm ăn cũng không tệ lắm.

Trưởng thôn dùng sức gõ cánh cửa sắt lớn, lấy giọng hướng trong sân hô hai tiếng. Không bao lâu, từ một gian nhà kề bước ra một người đàn ông trung niên đầu bóng lưỡng còn ngái ngủ, hắn vừa lên tiếng đáp lời trưởng thôn vừa mở cánh cửa sắt lớn, vừa dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Đỗ Anh Hùng.

"Vị này chính là lão đại trong anh em nhà họ Hoàng Hoàng Bỉnh Thành." Trưởng thôn chỉ vào người đàn ông trung niên đầu trọc giới thiệu, tiếp theo lại chỉ Đỗ Anh Hùng, "Vị này là cảnh sát phía trên đến điều tra án mất tích."

"Hân hạnh, hân hạnh, không biết tôi có thể giúp gì cho anh?" Hoàng Bỉnh Thành hiển nhiên cũng đã nghe nói đến án mất tích, bắt tay Đỗ Anh Hùng khách sáo nói.

"Trong trại này chỉ có ông và em ông sao?" Đỗ Anh Hùng hỏi.

"Đúng, chỉ có hai chúng tôi." Hoàng Bỉnh Thành xoa xoa tay giải thích, "Em trai tôi không có đây, đã vào nội thành gặp khách rồi."

"Các ông ở đây nuôi những giống chó gì?" Đỗ Anh Hùng hỏi tiếp.

"Phần lớn là chó săn, nào là chó chăn cừu Đức, lưng đen, sói xanh gì cũng có, song chủ yếu là chó sói xanh bản địa." Hoàng Bỉnh Thành chỉ vào một con chó săn màu lông vừa đen vừa sáng, vóc dáng cao lớn giữa hàng rào kẽm gai, nói, "Đó, chính là loại này, là giống giao phối giữa chó chăn cừu Đức và chó săn tạp của bản địa ra."

Đỗ Anh Hùng theo ngón tay của Hoàng Bỉnh Thành, cẩn thận đánh giá một phen, cảm thấy con chó gọi là sói xanh bản địa này, tư thái bên ngoài cực kỳ giống con chó săn lớn truy đuổi cậu ta đêm đó. Đỗ Anh Hùng chỉ chỉ, hỏi: "Con chó này của ông tối hôm trước có chạy ra ngoài không?"

"Không có, tuyệt đối không có!" Hoàng Bỉnh Thành lắc đầu như trống bỏi, chém đinh chặt sắt nói: "Mọi người cũng nhìn thấy đó, chúng tôi có hàng rào sắt, còn có cửa sắt lớn này, tường vây cũng cao chừng hai người, không có khả năng có chó lén chạy ra ngoài."

Đỗ Anh Hùng đi vào trong sân, do dự, lại đi về phía trước vài bước, tới gần hàng rào sắt, tỉ mỉ quan sát một lượt, tiếp theo lại quay đầu nhìn chằm chằm Hoàng Bỉnh Thành, liền thấy trên cái đầu trọc lóc của hắn đã toát một lớp mồ hôi hột, không nhịn được cười lạnh nói: "Nhận đi, quả thế, suy nghĩ của tôi không sai, con chó này của ông tối hôm trước đã chạy ra ngoài, thiếu chút nữa cắn tôi, tôi đến để nhắc nhở ông, chú ý trông chừng chó, lần tới đừng để nó chạy ra ngoài, tránh cắn bị thương người ta!"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Thấy Đỗ Anh Hùng không có vẻ làm khó người, Hoàng Bỉnh Thành dùng sức hít mũi, thở phào một cái, bày ra dáng vẻ kinh sợ, nói: "Thật. . .Thật. . .Thật sự xin lỗi, tối hôm trước quả thật sơ sót, quên đóng hàng rào sắt, có mấy con chó lén ra ngoài, may mà chúng có thể tự trở về. . .Nó cắn anh có nghiêm trọng không? Hay là vầy đi, tôi đền anh tiền thuốc men, bồi thường thêm cho anh chút phí bồi dưỡng nhé?"

"Không cần, ông nghĩ tôi là người thế nào chứ, ông đã hào phóng thừa nhận, tôi cũng không có gì bàn cãi nữa, cứ thế đi!" Đỗ Anh Hùng độ lượng phất tay, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Vậy anh đi thong thả, có việc xin cứ dặn dò!" Hoàng Bỉnh Thành vừa đưa tiễn, vừa khách khí đáp lời.

Hàn Ấn nhanh chân đi tới quảng trường nhỏ trước Ủy ban thôn, kỳ thật nói là quảng trường, bên trong thiết bị thư giãn gì cũng không có, chỉ có mấy cây hòe già lâu năm. Một ít thôn dân lớn tuổi không làm việc đồng áng, cầm bàn ghế tụm năm tụm ba tụ tập dưới tàng cây, chơi bài, đánh cờ tướng, cũng có vài người cùng ngồi tán gẫu.

Đang vào tháng 8, tuy nói chỉ mới buổi sáng, mặt trời đã nóng rát, Hàn Ấn giả vờ hóng mát tùy ý ngồi dưới một tán cây hòe, hưởng thụ bóng mát dễ chịu, thích thú lắm, anh cứ thế ngồi đến mấy tiếng liền.

Trong mấy tiếng này, Hàn Ấn nhìn thấy, khác với đối thoại vừa rồi, cử chỉ lời nói Vu Minh Viễn có vẻ rất hữu lễ, khách sáo hơn. Phong độ ông ta đánh cờ rất tốt, cũng không hồi cờ, cũng không tranh chấp với người ta, thậm chí đối thủ chơi xấu cũng chỉ mỉm cười; Khi chơi bài với các thôn dân, cũng biểu hiện rất khiêm nhường, có khi đánh xong một ván còn đứng dậy, nhường cho người đến sau chơi.

Loại cảnh tượng này, trong mắt người khác e rằng không cách nào hiểu được tâm lý phản ánh bên trong, nhưng Hàn Ấn thì khác, anh nhìn thấy Vu Minh Viễn rõ ràng đến tận xương tủy. Đang lúc anh cảm thấy đã thu hoạch đầy đủ có thể rời đi, điện thoại di động trong túi vang lên, nghe máy, bên trong truyền ra thanh âm trầm thấp của Cố Phi Phi: "Anh ở đâu, mau tới sở cảnh sát một chuyến, 'người mất tích' đã xuất hiện rồi!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,