Chuyển đến nội dung chính

Luyến Thu Ly - Chương 5

Chương 5

Khi Nam Cung Thu Thực tỉnh lại, Tiêu Nhược Ly không ở bên cạnh. Sờ chăn gối bên người vẫn mang theo hơi ấm, Nam Cung Thu Thực thỏa mãn duỗi lưng. Ánh mặt trời xuyên qua song cửa bắn trước giường, chiếu thẳng lên mi mắt hắn, nhiệt độ của mặt trời khiến hắn nhớ tới nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Tiêu Nhược Ly đêm qua. Giữa hơi thở mơ hồ truyền đến mùi hương nhàn nhạt, Nam Cung Thu Thực nhắm hai mắt, khóe môi vẫn không nhịn được cong lên.

Cho dù là nhắm mắt, nắng hè sáng rực vẫn có thể xuyên thấu mi mắt mỏng manh đâm vào mắt người phát đau. Muốn đưa tay lên mắt ngăn lại ánh nắng kiêu ngạo, lại không ngờ thái dương được ngón tay chạm vào truyền đến một trận thấm lạnh. Nam Cung Thu Thực ngẩn người, cuối cùng mở hai mắt ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là tay trái Nam Cung Thu Thực cùng ánh nắng lọt giữa he hở. Giữa ánh sáng màu vàng dường như mang theo một mạt băng lam. Gây cho thái dương cảm giác lạnh chính là chiếc nhẫn mang trên ngón áp út tay trái của Nam Cung Thu Thực. Bảo thạch xinh đẹp màu băng lam dưới ánh mặt trời sáng tỏ rực rỡ, tia sáng bắn ra bốn phía, chính là thứ tượng trưng cho địa vị giaó chủ chí cao vô thượng của Thần Y giáo thánh giáo đệ nhất Miêu Cương "Hàn Tủy Phách".



Tiêu Nhược Ly đưa tín vật cho hắn, đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Nam Cung Thu Thực. Nhẹ thở dài một hơi, Nam Cung Thu Thực nheo mắt đem Hàn Tủy Phách kề sát lại nhìn. Bảo thạch màu lam phiếm u quang vẫn biến hóa kỳ lạ thần bí như thế, bảo quang lóe ra bất định. Xúc cảm lạnh lẽo, nhưng cũng không hề có hàn ý thấu xương như lần đầu chạm nó. Tiêu Nhược Ly từng nói, Hàn Tủy Phách này có linh tính, sẽ nhận người, nếu người nó không thích đụng tới nó, sẽ có khả năng bị hàn khí của nó tổn thương. Lật qua lật lại nhìn nó, hàn khí rét lạnh thấu xương không hề xuất hiện, ngược lại cảm thấy Hàn Tủy Phách trở nên dịu dàng hơn trước kia. Là nó cũng đã xem mình là chủ nhân sao? Nam Cung Thu Thực nghĩ, trên mặt cũng lộ ra một loại biểu cảm kỳ quái. Không phải vui mừng, mà là. . .Chút cô đơn.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Một tiếng giòn vang trước cửa khiến Nam Cung Thu Thực giật mình, khi quay đầu nhìn lại thì thấy Tiêu Nhược Ly đang dựa trên cửa, nhíu hai hàng lông mày xoa thắt lưng của mình, dưới chân, một cái chậu đồng ngã nghiêng, trên mặt đất một vũng nước đọng, xem ra Tiêu Nhược Ly bưng chậu đồng rửa mặt lúc muốn vào phòng không cẩn thận làm chậu rơi xuống đất rồi.

"A, ngươi tỉnh rồi?" Mắt Tiêu Nhược Ly vừa vặn chạm tầm mắt Nam Cung Thu Thực, tự cảm thấy có chút khó xử, mặt Tiêu Nhược Ly thoáng cái đỏ bừng, "Ngại quá, là ta đánh thức ngươi."

"Không phải, ta vốn đã tỉnh, sao ngươi lại thế này?" Nam Cung Thu Thực ngồi dậy, chăn mỏng từ lồng ngực hắn trượt xuống, lộ ra lồng ngực trơn bóng mà chắc nịch.

"Ta. . .Ta không sao cả, chỉ có eo hơi đau." Ánh mắt từ lồng ngực trần trụi của Nam Cung Thu Thực dời đi, lồng ngực gợi nhớ ký ức màu hồng phấn đêm qua dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng như ngà voi, khiến Tiêu Nhược Ly có chút hụt hơi.

"Ngươi sang đây." Nam Cung Thu Thực vẫy tay với y.

"Chuyện gì?" Tiêu Nhược Ly ngẩn người, song vẫn ngoan ngoãn đi tới.

Ôm lấy cánh tay Tiêu Nhược Ly, nhẹ nhàng kéo một cái, Nam Cung Thu Thực trong tiếng kinh hô của Tiêu Nhược Ly không tốn chút sức nào túm y vào trong lòng mình. Hơi thở ấm áp phun trên mặt y, cơ thể hai người lập tức nóng lên.

"Ngươi, ngươi đừng lộn xộn!" Nam Cung Thu Thực hít sâu một hơi, không làm sao dám nhìn hai gò má hồng của Tiêu Nhược Ly. "Ta chỉ muốn xoa bóp cho ngươi chút thôi, giúp ngươi thoải mái hơn."

"Ừ." Tiêu Nhược Ly chôn đầu trước ngực Nam Cung Thu Thực, lồng ngực ấm áp mà kiên cố kia cùng mùi vị đầy mũi y khiến Tiêu Nhược Ly có chút choáng váng.

"Ngươi nhẹ chút." Tiêu Nhược Ly cúi xuống nằm trên giường, hai tay cầm gối dùng sức đến mức trắng bệch. "Ngươi dùng nhiều sức vậy ta sẽ đau đó."

"Chỉ đau một chút, song qua cơn đau ngươi sẽ rất thoải mái." Tay Nam Cung Thu Thực cởi áo Tiêu Nhược Ly xoa trên tấm lưng trần trụi. Da thịt trắng mịn như trân châu đêm qua đã bị mình chiếm hữu toàn bộ, nhìn trên làn da trắng nõn này lác đác chút vệt đỏ, hô hấp của Nam Cung Thu Thực cũng trở nên dồn dập.

Thái dương Tiêu Nhược Ly chảy mồ hôi, nghe tiếng hít thở của Nam Cung Thu Thực, cảm thụ được bàn tay kia dần dần không an phận mà rục rịch, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là chuyện gì.

"Đừng!" Tiêu Nhược Ly đột nhiên gọi, "Bây giờ trên người ta còn rất đau, hơn nữa bụng cũng đói lắm rồi, nếu ngươi dám làm nữa, ta nhất định đánh cho ngươi răng rơi đầy đất."

Dây đàn căng chặt vì câu nói này mà đột nhiên buông lỏng, phụt cười thành tiếng, dục vọng gì của Nam Cung Thu Thực cũng bị câu nói của Tiêu Nhược Ly đánh cho bay tứ tán.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Được rồi, ta mang ngươi đi ăn cơm trước." Ngồi dậy, Nam Cung Thu Thực dùng sức vỗ mông Tiêu Nhược Ly. "Chúng ta đi làm một bữa no nê."

Tiêu Nhược Ly lòng tràn đầy vui sướng, xoay người lại, nhào vào lòng Nam Cung Thu Thực, đôi mắt tỏa sáng kèm theo cái miệng sắp chảy cả nước miếng, không khỏi khiến Nam Cung Thu Thực âm thầm than thở, hóa ra sức hấp dẫn của thức ăn đối với Tiêu Nhược Ly còn mạnh hơn mình nhiều.

"Cám ơn lễ vật ngươi tặng ta." Hôn tóc Tiêu Nhược Ly, Nam Cung Thu Thực thủ thỉ, "Thứ quý giá như vậy lại đưa cho ta, ngươi muốn ta tiếp nhận vị trí giáo chủ Thần Y giáo sao?"

"Sao có thể!" Tiêu Nhược Ly ngẩng đầu rất nghiêm túc nói, "Làm giáo chủ vừa khổ cực lại không thú vị, mỗi ngày bị giáo vụ quấn lấy, bị giáo chúng càm ràm, một chút tự do vui sướng cũng không có. Năm đó ta vì không muốn làm giáo chủ, ngay cả chiêu giả chết cũng dùng đến, ngươi xem, ta sao có thể đẩy ngươi vào trong hố lửa?"

Nam Cung Thu Thực sửng sốt hồi lâu, mới hỏi lại: "Đây chẳng phải là tín vật của giáo chủ sao? Em không cho ta làm giáo chủ Thần Y giáo, vậy tại sao lại tặng nó cho ta? Chức giáo chủ của các em muốn sắp xếp sao cũng được?"

Tiêu Nhược Ly cười hắc hắc: "Trên người ta đâu còn thứ gì có thể tặng, ngươi biết mà, ta tổng cộng chỉ có bốn đồng tiền, muốn mua gì cũng không mua được. . ." Lấy tay kéo kéo tóc Nam Cung Thu Thực, Tiêu Nhược Ly tỏ vẻ không hề gì, "Ta thấy ngươi dường như rất thích thứ này, dù sao ta giữ lại cũng vô dụng, ta lại không muốn làm chức giáo chủ vứt đi kia nữa, cho nên mang đến tặng ngươi thì tốt hơn. Về chức giáo chủ. . .Hắc hắc, để người trong giáo tự từ từ mà tìm đi, chờ họ tìm được người rồi hãy nói, ta đỡ tìm mệt."

Một tay khẽ vuốt mái tóc dài của Tiêu Nhược Ly, Nam Cung Thu Thực nâng tay kia tới trước mắt, nhìn chí bào màu lam tỏa hàn quang lãnh liệt, mày hắn khẽ nhíu chặt.

"A Ly, không bằng ngày mai chúng ta ra ngoài đi chơi xa đi." Đề nghị bất thình lình của Nam Cung Thu Thực khiến Tiêu Nhược Ly giật mình.

"Đi xa? Tại sao?" Tiêu Nhược Ly khó hiểu hỏi.

"Dù sao thành Kim Lân em cũng đã đi dạo hết rồi đúng không? Chúng ta có thể ngồi thuyền lá xuôi sông, dạo khắp tam sơn ngũ nhạc, nếm hết mỹ thực thiên hạ, chẳng phải vui quá sao!" Nam Cung Thu Thực vỗ về mái tóc Tiêu Nhược Ly hờ hững nói.

"Được, được!" Tiêu Nhược Ly nhảy dựng lên, vỗ tay cười nói: "Giang Nam bốn mùa đều là cảnh đẹp, chỗ nào có cảnh đẹp chỗ đó có mỹ thực. Ta vừa vặn cũng muốn thay đổi khẩu vị. Nhưng mà Tiểu Thu ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ mang nhiều bạc theo, mang bạc ròng ấy, nếu không sẽ giống ta khi chỉ còn bốn đồng tiền, muốn ăn gì cũng ăn không được nữa."

"Còn nhớ rõ bốn đồng tiền của ngươi à." Nam Cung Thu Thực bất giác mỉm cười, "Yên tâm, Nam Cung thế gia cư ngụ tại Giang Nam đã lâu, khắp nơi đều có hiệu buôn và tiền trang của chúng ta, đừng sợ không có tiền dùng, chỉ sợ dùng không hết. Ngươi nếu vẫn chưa cảm thấy yên tâm, ta tặng ngươi bốn thỏi vàng mang bên mình là được chứ gì."

Hóa ra Nam Cung Thu Thực còn là một thần tài thật to! Tiêu Nhược Ly lập tức cười đến ngay cả mắt cũng không thấy đâu nữa.

Nam Cung Thu Thực quả thật tặng Tiêu Nhược Ly bốn đĩnh vàng ròng, vàng óng, phát ra ánh sáng chói lọi, khiến Tiêu Nhược Ly vui ngất ngây. Cẩn thận gói kỹ đĩnh vàng lại, quấn lên một lớp lại thêm một lớp, Nam Cung Thu Thực ở một bên nhìn cười trộm không thôi.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Ngươi cười gì?!" Tiêu Nhược Ly hung hăng liếc mắt trừng qua, "Ngươi chưa từng cảm giác được nỗi thống khổ của một đồng tiền bức tử anh hùng hán. Ta không bao giờ muốn trơ mắt nhìn vịt trong đĩa người khác mà chảy nước miếng nữa."

"Ngươi thân mang tuyệt kỹ, đi kiếm tiền không phải chuyện khó." Nam Cung Thu Thực khoanh tay, cười nhìn Tiêu Nhược Ly gói ghém bao quần áo thật sự không có gì để gói ghém kia của y.

"Không khó? Ngươi thử xem!" Tiêu Nhược Ly cong miệng, "Một không thể trộm, hai không thể cướp, ba không thể lừa, bốn không thể bán, ngươi muốn ta đi làm cu li sao?"

"Cướp của người giàu chia cho người nghèo là được, mình có thể để lại một chút mà." Nam Cung Thu Thực tiếp lời.

"Nói nghe dễ quá." Tiêu Nhược Ly khẽ hừ một tiếng, "Có tiền chưa chắc đều là dùng thủ đoạn không thỏa đáng kiếm được, làm sao ngươi biết người ta có phải khổ cực tổn trí kiếm tiền? Không có tiền chưa chắc đều đáng thương, làm sao ngươi biết tên ăn xin kia không phải phá gia chi tử, không phải chơi bài thua sạch cả gia tài? Cho nên, cái gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng chưa chắc là chính đồ."

Nam Cung Thu Thực lắc đầu nói: "Mau lên, xe ngựa đang chờ ở cửa, ngươi thu dọn xong chưa hả?"

"Không phải xe ngựa của nhà ngươi sao? Bảo nó chờ thêm chút có gì vội vàng đâu, thật là nhỏ nhen." Miệng Tiêu Nhược Ly lẩm bẩm, song người lại ôm bao quần áo chạy vội ra cửa, "Này, Tiểu Thu, ngươi mau lên, đừng lề mề nữa!"

Nam Cung Thu Thực ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Sao người lề mề ngược lại biến thành ta rồi?"

Ngồi xe ngựa, một đường thản nhiên xuôi nam, du sơn du hồ, ngắm hoa ngắm cảnh, cảnh đẹp tất nhiên say lòng người, hai người trên đường sánh vai mà đi, ngủ cùng giường, tình càng nồng. Ai cũng không nhắc tới việc thế gia thông gia mùng tám đầu tháng sau kia, dường như việc ấy căn bản không tồn tại. Thỉnh thoảng đêm khuya khoắc, nhìn khuôn mặt Nam Cung Thu Thực ngủ say bên cạnh, Tiêu Nhược Ly sẽ sinh ra một loại xúc động, hận không thể lập tức đóng gói hắn mang về nhà, nhưng có khi sẽ lại nghĩ, Nam Cung Thu Thực có lẽ đã quyết định ở bên mình, như vậy hắn cũng căn bản không cần bất kỳ sức lực gì vẫn có thể gạt Nam Cung Thu Thực về nhà.

Có thể sao? Theo thời gian trôi qua, Nam Cung Thu Thực càng ổn định như Thái sơn, lại làm Tiêu Nhược Ly càng bất an.

Hai người đi chậm, thời gian lại bay nhanh, rời khỏi Kim Lân nhiều nhất đã hai trăm dặm, nhưng hai trăm dặm này họ đã đi gần nửa tháng. Tiêu Nhược Ly nhất thời cao hứng, đề nghị muốn đến Tô Châu một chuyến, thế là Nam Cung Thu Thực lại sắp xếp thuyền bè, dọc theo kênh đào hướng về phía Tô Châu.

Thuyền lắc lắc lư lư, chậm rì rì đi hai ngày trên sông, Tiêu Nhược Ly đã nằm trong khoang thuyền, không bò dậy nổi. Nhớ tới Tiêu Nhược Ly lúc mới vừa lên thuyền nhảy nhót tung tăng, quan sát khắp nơi, nhìn lại Tiêu Nhược Ly bây giờ nằm trong khoang thuyền so với cá chết không khá hơn là bao, không thể không làm người ta cảm thán từ đáy lòng sức mạnh của nước sông.

"A Ly, dậy uống nước." Nam Cung Thu Thực bưng nước cố gắng nâng Tiêu Nhược Ly đang rũ rượi trên giường dậy, tiếc rằng lão nhân gia y ra sức nằm ỳ trên giường, muốn nhấc y dậy thật đúng là chuyện không hề dễ dàng. "Ngươi đã hai ngày hai đêm không ăn không uống, như vậy sao được! Chúng ta còn phải qua tiếp một ngày nữa mới có thể đến Tô Châu, ngươi như vậy, cho dù lên bờ rồi chỉ sợ cũng bò lên không nổi."

"Ta không muốn uống. . .Nôn. . ." Tiêu Nhược Ly sắc mặt vàng như nến đẩy tay Nam Cung Thu Thực, nằm ở đầu giường nôn mửa không ngừng. "Tại sao chậm như vậy, đi đường bộ chúng ta chưa mất đến một ngày có thể đến. . .Huhu. . .Khó chịu quá. . ."

"Ta vốn muốn để ngươi thưởng thức cảnh tượng sông nước, ai ngờ ngươi lại say sóng. Nội công của ngươi thâm hậu, căn bản phải không say sóng mới đúng chứ!" Nam Cung Thu Thực cau mày rất bất đắc dĩ giải thích.

"Ta từng ngồi thuyền, nhưng không bị chóng mặt. . .Huhu. . .Thuyền nhà ngươi nhất định có vấn đề, tại sao ta ngồi lại chóng mặt, ngươi thì không?" Tiêu Nhược Ly cầm lấy vạt áo Nam Cung Thu Thực, không còn chút sức lực nói, "Ta mặc kệ, ngươi mau cho ta xuống thuyền, nếu không ta thật sự sẽ chết ở đây."

"A Ly ngươi cố nhịn, đi thêm một ngày chúng ta có thể đến Tô Châu rồi, khi đó chúng ta hãy lên bờ sẽ tốt hơn." Nam Cung Thu Thực cầm lấy tay Tiêu Nhược Ly dùng sức an ủi y.

Tiêu Nhược Ly cũng không còn hơi tranh cãi với Nam Cung Thu Thực, chỉ nằm thẳng trên giường rên hừ hừ: "Ta muốn chết, muốn chết. . ."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Thật vất vả chịu đựng đến Tô Châu, Tiêu Nhược Ly lại chỉ còn nửa hơi tàn cuối cùng được Nam Cung Thu Thực ôm lên bờ. Tuy nhiên rời khỏi vùng nước, nhưng Tiêu Nhược Ly ở trên thuyền lắc lư ba ngày ba đêm vẫn cảm thấy đụng tới mặt đất đầu liền choáng váng. Miễn cưỡng ăn chút thức ăn lỏng, Tiêu Nhược Ly ở biệt quán của Nam Cung thế gia vừa ngã đầu liền ngủ, mãi đến mặt trăng lên cao giữa trời y mới mơ mơ màng màng mở mắt.

Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, trước giường ngọn nến thô như cánh tay đang lập lòe hoa nến, chiếu trong phòng sáng tỏ. Ngoài cửa sổ bóng cây lắc lư, trùng kêu râm ran, lại càng có vẻ tĩnh lặng.

Tiêu Nhược Ly nhìn trong phòng, trang trí không rườm rà nhưng cũng rất xa hoa. Nhà sơn thuần một sắc màu gỗ gụ toàn bộ cổ sơ tinh mỹ, giá trị không nhỏ, song Tiêu Nhược Ly đối với thứ này kỳ thật không rành lắm. Trên mặt đất đặt đá phiến ngọc xanh trắng, trắng bóng tinh khiết, thật khiến người ta không đành lòng bước lên trên. Trà cụ trong phòng đều làm từ ngọc, ngay cả giá nến trên mặt bàn cũng dùng đồng đã tôi đúc thành, phủ bên ngoài một lớp vàng lá. Màn trên giường mềm nhẹ mỏng manh, dùng một đôi móc vàng buộc lại, đỉnh trướng ở giữa rũ xuống vài mảnh tua rua, đều là dùng hồ châu xâu thành, dưới dùng một viên trân châu to bằng ngón cái, dưới ánh nến sáng ngời, rực rỡ tỏa sáng trong đêm.

Tiêu Nhược Ly ngồi dậy, cầm lấy cái gối mình vừa nằm. Gối ngọc dùng ngọc phiến thượng hảo lấy tơ vàng ngân tuyến xâu chuỗi thành xúc cảm mát lạnh nhẵn mịn, xung quanh nạm rất nhiều châu ngọc bảo thạch, thoạt nhìn rất đẹp. Tiêu Nhược Ly nhìn hai bên không người, thuận tay nhét gối ngọc vào trong bao quần áo của mình bên giường. Dù sao nhà Nam Cung Thu Thực loại đồ này hẳn rất nhiều, thiếu một cái phỏng chừng cũng sẽ không ai biết. Cái gối này xinh đẹp như thế, nếu không thể gối đầu mỗi ngày thực quá mức đáng tiếc.

Nhưng mà, Nam Cung Thu Thực đâu? Tại sao không thấy bóng dáng hắn đâu? Trong lòng Tiêu Nhược Ly nghĩ thầm. Nửa đêm canh ba, hắn có thể đi đâu! Xoay người nằm xuống, Tiêu Nhược Ly trằn trọc thật lâu không thể ngủ được. Có lẽ ngủ thêm một giấc, hắn sẽ trở lại.

Chẳng biết qua bao lâu, Tiêu Nhược Ly bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ làm bừng tỉnh. Trong phòng khung cảnh sáng ngời, mặt trời đã sớm lên cao. Sờ sờ tấm chăn bên người, vẫn lạnh lẽo như trước, xem ra Nam Cung Thu Thực cả đêm cũng không về. Trong lòng Tiêu Nhược Ly giật thót, mơ hồ có loại dự cảm bất an.

Trên bàn bày mấy món ăn và rượu, thức ăn còn bốc hơi nóng nhè nhẹ, điểm tâm y thích ăn nhất cũng để một bên, lấy tay sờ, vẫn còn nóng. Là Nam Cung Thu Thực sao? Trừ hắn ra, còn ai có thể bưng rượu và thức ăn vào trong phòng mà không kinh động đến mình? Trong lòng Tiêu Nhược Ly nóng lên. Nhưng mà, nếu hắn ở đây, tại sao cả đêm qua không thấy bóng dáng, không làm bạn bên cạnh mình chứ? Trong lòng dù có đầy bụng nghi vấn, dưới bụng đói kêu vang cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Ba ngày không ăn không uống, Tiêu Nhược Ly giờ phút này chỉ sợ có thể nuốt vào cả một con voi.

Quét sạch sẽ thức ăn rượu trên bàn, Tiêu Nhược Ly cảm thấy thỏa mãn chùi vụn bánh còn sót lại bên môi chuẩn bị rửa mặt đi tìm Nam Cung Thu Thực gặng hỏi. Mới từ trước bàn đứng dậy, cơn buồn ngủ nồng đậm lại kéo tới.

Chắc chắn là mấy ngày nay cơ thể bị giày vò dữ dội mà mệt mỏi, Tiêu Nhược Ly ngáp liên hồi. Giường lớn mềm mại ân cần vẫy gọi y, lực ý chí nhanh chóng nhấc tay đầu hàng. Dù sao trễ một khắc sớm một khắc cũng không khác biệt nhiều lắm, có lẽ Nam Cung Thu Thực có chuyện gì đó phải xử lý, sẽ trở lại ngay, Tiêu Nhược Ly nghĩ như thế, chi bằng cứ ngủ một giấc đi.

Tiêu Nhược Ly mỉm cười ngã nhào xuống giường sau đó liền đi gặp Chu Công.

Chẳng biết qua bao lâu, Tiêu Nhược Ly lại tỉnh dậy. Trong bụng trống không, miệng khô khát khó nhịn, nhìn bên ngoài đã sao sáng đầy trời, chẳng lẽ mình vừa ngủ cả một ngày? Tiêu Nhược Ly xoa mắt, cảm thấy ngoài ý muốn.

Trên bàn lại bày đầy một bàn rượu và thức ăn, như đã tính chuẩn thời gian vậy, rượu ấm món nóng, vừa vặn vào cửa. Nam Cung Thu Thực thì vẫn không thấy bóng dáng, Tiêu Nhược Ly có chút luống cuống.

Mặc dù đã đói đến phát hoảng, Tiêu Nhược Ly vẫn cầm đũa ngồi trước bàn ngẩn người. Tất cả những việc này có chút kỳ lạ, khắp nơi lộ ra quỷ dị. Một đường trước đó, y và Nam Cung Thu Thực như hình với bóng, chưa bao giờ có chuyện một ngày không gặp nhau. Nam Cung Thu Thực đã xảy ra chuyện? Bình tĩnh, bình tĩnh! Tay Tiêu Nhược Ly vỗ ngực tự nói với mình. Hẳn sẽ không đâu! Nơi này là biệt quán của Nam Cung thế gia, Nam Cung Thu Thực ở đây sao có khả năng xảy ra chuyện? Mặc dù hắn không xuất hiện, song sắp xếp ăn uống cho mình cực kỳ thỏa đáng như vậy, ngoại trừ Nam Cung Thu Thực còn ai biết y thích ăn ngọt ăn cay, ghét hạt tiêu lá thơm chứ?

Quan trọng nhất là, ai có thể khiến mình không hề nhận ra mà đưa rượu đưa cơm tới? Nếu mình không truyền cho Nam Cung Thu Thực tâm pháp của Thần Y giáo, thì Nam Cung Thu Thực không thể nào ra vào cửa phòng này im lìm như vậy, bọn hạ nhân của Nam Cung thế gia lại càng không có bản lãnh này. Đương nhiên cũng không loại trừ một khả năng khác. Tiêu Nhược Ly nhìn chằm chằm rượu thịt đầy bàn ngẩn người.

Ăn, hay không ăn?

Vấn đề thật khó khăn! Tiêu Nhược Ly lặng lẽ thở dài. Ở trên thuyền ba ngày, chóng mặt nôn mửa đến đầu óc không tỉnh táo, đừng nói suy nghĩ, ngay cả ngũ quan của Nam Cung Thu Thực cũng nhìn không rõ lắm, cho dù trong lúc này có biến cố gì, Tiêu Nhược Ly y cũng không có khả năng suy nghĩ ra được. Nhưng có thể có biến cố gì chứ? Tiêu Nhược Ly tự nói với mình, tin hắn, tin tưởng hắn. Đúng vậy, Tiểu Thu sẽ không hại ta, hắn sẽ không có khả năng hại ta. Cho nên, hắn không có lý do gì hạ độc trong rượu và thức ăn!

Nghĩ là nghĩ thế, tay cầm đũa lại có chút run rẩy, nhìn một bàn thức ăn lại không sao hạ thủ được.

Đừng suy nghĩ nhiều, dù sao bụng rất đói, ăn trước là được. Tiêu Nhược Ly lấy lại bình tĩnh, tóm một cái đùi gà bắt đầu gặm. Chỉ ăn năm phần, rượu cũng chưa uống một ngụm, Tiêu Nhược Ly liền ngừng đũa. Trong phòng ngoài phòng tĩnh lặng im ắng, Tiêu Nhược Ly suy nghĩ, quyết định nên ra ngoài tìm xem. Lấy tay sửa sang lại mái tóc hỗn động, Tiêu Nhược Ly mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Chân trước vừa vượt qua cửa khảm, cảm giác mê muội quen thuộc thoáng cái kéo tới, đứng không vững nếu Tiêu Nhược không vịn khung cửa, thiếu chút nữa sẽ ngã nhào trên mặt đất. Tim nhảy loạn thình thịch, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên mặt Tiêu Nhược Ly mất đi huyết sắc, tái xanh. Tứ chi bủn rủn vô lực, người lại mệt mỏi buồn ngủ, Tiêu Nhược Ly cũng không khờ dại đến mức tưởng rằng đây đơn thuần chỉ là hậu di chứng của say sóng nữa. Chân khí trong cơ thể phân tán bốn phía không cách nào tụ hợp, trong đan điền hư không trống rỗng, mình như thoáng cái đã biến thành người bình phàm, không, quả thật thành một phế nhân của người bình thường.

Mồ hôi lạnh của Tiêu Nhược Ly đã ướt đẫm lưng áo, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, bên môi Tiêu Nhược LY tràn ra nụ cười khổ: "Hóa ra, trong thức ăn cũng có thể hạ độc được."

Theo lý thuyết, độc dược bình thường và mê dược chắc hẳn không có tác dụng với Tiêu Nhược Ly, nhưng lần này Nam Cung Thu Thực chẳng biết dùng cái gì, Tiêu Nhược Ly không hề cảnh giác dĩ nhiên sẽ không đề phòng, cho dù đề phòng cũng không chốn phòng bị. Vô sắc, vô hương, vô hình, đại khái là bỏ trong rượu, cơm, làm người ta choáng váng buồn ngủ, làm chân khí người ta tan rã, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng gần mất nửa mạng.

"Sao ta lại quên mất, trong các dượng của hắn một vị là y tiên một vị là độc thánh. . ." Tiêu Nhược Ly ngồi dưới đất tiếp tục lắc đầu, "Cho dù nội lực của ta cường thịnh trở lại, cũng đánh không lại thần dược mê hương của hai vị kia."

"Hắn chỉ khiến chân khí của ta không cách nào tụ tập, nhưng cũng không gây hại đến tính mạng ta, tại sao chứ?" Cơn buồn ngủ lũ lượt kéo tới, Tiêu Nhược Ly vẫn gắng gượng vắt óc suy nghĩ, "Hắn muốn giam giữ ta, để ta không cách nào hành động sao? Có lẽ hắn muốn gạt ta để đi làm gì đó. . ." Thì thào tự nói, khóe mắt Tiêu Nhược Ly bắt đầu ướt, "Có chuyện gì không thể nói trực tiếp với ta chứ?"

Bởi vì ăn ít, lần này thời gian mê man ngắn hơn nhiều. Khi trời vừa sáng, Tiêu Nhược Ly ngồi trên giường lẳng lặng chờ đợi. Hồi lâu, cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, một thiếu niên phục vụ bưng hộp thức ăn đi đến.

"Xin chào." Nhìn Tiêu Nhược Ly ngồi ngay ngắn trên giường chào hỏi mình, thiếu niên kia hơi bất ngờ ngẩn người, cũng không biết làm sao đáp trả thiếu niên chỉ có thể cứng đờ đáp lại một tiếng: "Xin chào."

"Ngươi là người trong biệt quán này sao?" Tiêu Nhược Ly mang nụ cười trên mặt, chút vẻ tức giận hay hoang mang cũng không có, "Nam Cung Thu Thực bảo người đưa cơm cho ta sao?"

Thiếu niên chần chừ gật đầu: "Ta là người hầu bên cạnh thiếu gia, thiếu gia lệnh cho ta ở đây hầu hạ ngài, cho đến khi ngài ấy về."

Tiêu Nhược Ly bình tĩnh gật đầu lại hỏi: "Nam Cung Thu Thực đâu? Bây giờ hắn đang ở đâu? Ngươi có thể gọi hắn lại đây được không, ta có một số việc muốn hỏi hắn."

Thiếu niên lắc đầu trả lời: "Thiếu gia nhà ta sáng sớm hôm qua đã chạy về nhà chính rồi, ngài ấy không còn ở đây, ngài có gì cần cứ nói với ta, ta sẽ làm giúp ngài. Còn nữa, thiếu gia nói, ngài không thể rời khỏi đây, nhất định phải chờ ngài ấy về."

Vậy sao? Tiêu Nhược Ly khẽ thở dài nói: "Vậy ngươi có thể đổi chút thức ăn cho ta không, mấy thứ này ta ăn xong sẽ buồn ngủ, lượng thuốc mê bỏ quá nhiều, thật sự hơi quá đáng."

Thiếu niên như trước mặt không chút biểu cảm: "Xin lỗi, thiếu gia đã dặn dò, nội lực của ngài quá sâu, không cho chút thuốc ngài nhất định sẽ chạy loạn khắp nơi không thành thật ở đây chờ ngài ấy. Cho nên xin Tiêu công tử nhẫn nại, mấy ngày này ngài cứ ăn ngủ ở đây, yên lặng chở thiếu gia về thôi."

Buông rượu và thức ăn, thiếu niên xoay người muốn đi, đột nhiên bị Tiêu Nhược Ly quát giữ: "Chờ chút, tiểu huynh đệ, xin hỏi ngươi hôm nay là ngày mấy rồi?"

"Hôm nay sao? Đã là mùng 6 rồi."

Mùng 6 rồi. . .Đôi mắt Tiêu Nhược Ly chợt ảm đạm.

Muốn giam ta ở đây, chỉ dùng chút thuốc mê ấy khó tránh quá xem thường người ta rồi. Nhìn thiếu niên lẳng lặng kéo cánh cửa phòng hảo hạng đi ra ngoài. Trên mặt Tiêu Nhược Ly lộ ra biểu cảm khó có thể nắm bắt. Nhấc bầu rượu trên bàn, Tiêu Nhược Ly rót một chén bưng đến trước mặt mình. Rượu thanh thanh trong chén sóng sánh, tản ra hương thơm say lòng.

"Trúc Diệp Thanh ba mươi năm, Tiểu Thu ngươi hào phóng với ta thế." Nhẹ giọng cười, khóe mắt Tiêu Nhược Ly lại mơ hồ lóe ánh nước.

Cởi y phục trên người, Tiêu Nhược Ly để thân trên lõa lồ. Ngồi trước bàn, y nhổ xuống kim trâm buộc tóc trên đầu. Hai tay nhẹ nhàng chuyển động, đầu trâm và thân trâm nháy mắt tách ra. Hóa ra thân trâm nọ rỗng, bên trong ẩn giấu hơn mười kim châm mỏng như lông trâu.

Ngồi ngay ngắn ở ghế, Tiêu Nhược Ly dùng đuôi trâm nhọn hoắc đâm vào ngón trỏ, máu đỏ tươi ngưng tụ ở đầu ngón tay y thành một giọt huyết châu. Nhón lấy một cây kim châm, Tiêu Nhược Ly cũng không thèm nhìn tới, vội vàng đặt trên huyệt Thiên Trung của mình, châm mỏng đâm vào hơn tấc, đuôi châm rung động, da thịt đâm phá lại không có chút vết máu. Kim châm loại 18 cây nhanh chóng chỉ còn lại hai, mà lúc này thái dương Tiêu Nhược Ly cũng dần dần chảy ra lớp mồ hôi mịn. Tẩm ngón trỏ vào trong chén rượu, rất nhanh, máu chảy từ đầu ngón tay đã nhuộm rượu thành màu hồng nhạt. Tiêu Nhược Ly nhắm mắt lại, lẳng lặng vận khí, chỉ chốc lát, màu máu trong chén rượu dần sẫm lại dần chuyển nhạt, cuối cùng lại có chút xám ngắt.

Qua ước chừng hơn một canh giờ, Tiêu Nhược Ly mới mở mắt. Mồ hôi ướt đẫm người, cơ thể uể oải đến mức gần như không thể nhúc nhích, rút ngón trỏ từ trong chén rượu ra, lấy khăn mặt một bên lau sạch, Tiêu Nhược Ly lau mồ hôi, nằm trên giường. Năm đó khi học phương pháp trừ độc bằng máu này, Tiêu Nhược Ly còn tưởng rằng kiếp này sẽ không dùng đến nó. Mặc dù không cách nào trừ sạch, song dược tính đã giảm tám chín thành, bản thân đã có thể dễ chịu hơn.

Chân khí trong cơ thể dần hội tụ lại với nhau, Tiêu Nhược Ly nín thở ngưng thần điều động hết thảy tinh thần để chân khí trong cơ thể có thể khôi phục nhanh nhất. Chỉ cần có ba bốn thành đã tốt rồi, khôi phục ba bốn thành, mình muốn rời khỏi đây sẽ dễ dàng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,