Chuyển đến nội dung chính

Luyến Thu Ly - Chương 6

Chương 6

Một nơi ngoài trang viên thanh nhã ngoại ô Tô Châu, xe ngựa lui tới cực kỳ thưa thớt, khi Bạch Tam ca vội vàng đánh xe ngựa đi qua đó, gã không sao ngờ tới sẽ có người gọi gã lại.

Khi thanh niên tuấn mỹ trên con đường vắng hoe ngoắc gã, gã tưởng hai mắt mình nhòa. Rõ ràng còn đang ở chỗ cách ba mươi bước, chỉ trong nháy mắt, bóng người đã hiện ra trước mặt mình.

Thanh niên thoạt nhìn gọn gàng sạch sẽ có một đôi mắt to sáng ngời và một đôi môi đầy đặn, người rất đẹp, chẳng qua sắc mặt tái nhợt, hình như vừa trải qua một cơn bệnh nặng. Song chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của y, không ai lại chú ý sắc mặt y có khác thường hay không, đầy mắt đầy tim chỉ còn lại có miệng cười xán lạn như hoa đào nọ.

"Đại ca, xe ngựa này của ngươi có cho thuê không?" Người đẹp, giọng cũng nghe hay cực kỳ! Bạch Tam ca đối với thiếu niên trước mặt này nhất thời lại tăng thêm cảm giác gần gũi.

"Chàng trai, xin lỗi, xe ta bị người ta bao rồi, lát nữa phải chạy tới thôn Thiên Thọ." Bạch Tam ca lắc đầu với thanh niên. "Vi phạm hợp đồng ta phải đền tiền đó."

"Bấy nhiêu có đủ không?" Thanh niên từ trong lồng ngực lấy ra một thỏi vàng sáng lóng lánh.



"Hả!" Bạch Tam ca suýt nữa thì cắm đầu khỏi xe ngựa. Thỏi vàng đó, lại còn là một thỏi lớn như vậy! Ta đánh xe vội vàng mất bao nhiêu năm mới có được nhiêu đó? Năm năm? Mười năm?

"Cái này, cái này, cái này nhiều quá!" Bạch Tam ca vỗ ngực hoảng hốt quá độ, "Chàng trai, ngươi sao lại bỏ hơn một ngàn lượng đi thuê cái xe ngựa cũ nát này, ngươi có nhiều tiền như vậy, chẳng bằng đi tìm chiếc xe tốt hơn mà ngồi."

"Không cần, ta muốn xe của ngươi!" Thanh niên lại từ trong ngực lấy ra một thỏi vàng nâng trước mặt Bạch Tam ca, "Đại ca, nếu ngươi có thể trước giờ mậu ngày mai chạy tới thành Kim Lân, ta cho ngươi một thỏi vàng nữa!"

(Tiêu: giờ mậu tương đương với giờ Tuất, là từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối.)

Có tiền không kiếm là thằng ngốc, hai thỏi vàng đủ cả gia đình thong thả sống 10 năm, có vụ làm ăn tốt mà không làm vậy càng là thằng ngốc thiên hạ vô song không có thuốc chữa. Cho nên Bạch Tam lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống, đỡ lấy người thanh niên, rất, cực kỳ, vô cùng niềm nở đỡ y lên xe, vỗ ngực cao giọng nói: "Ngài yên tâm, Bạch Tam ta đánh xe nửa đời, chưa từng lỡ hẹn với khách. Đến lúc đó nếu Bạch Tam ta không thể kịp thời đưa ngài đến Kim Lân, ngài cứ ngắt đầu ta xuống làm bóng đá đi!"

Thanh niên cười cười, nghiêng người ngồi trong xe thở gấp, thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi lắm. Bạch Tam Ca huýt sáo, tiếng roi ngựa trong tay vang lên, xe ngựa lao nhanh về phía trước.

Bánh xe cuồn cuộn, tiếng roi liên hồi, trong mơ hồ, Bạch Tam ca dường như nghe được thanh niên trong xe thì thào tự nói: "Không ngờ lại mệt như vậy, hy vọng trước khi tới có thể khôi phục được xấp xỉ rồi."

Đầu tháng tám, thời gian tốt đến không thể tốt hơn. Ngoài thành Kim Lân, Nam Cung thế gia trống nhạc vang trời, lụa màu tung bay. Con trai độc nhất của Nam Cung thế gia Nam Cung Thu Thực sắp kết hôn, hơn nữa lấy minh châu trong Đông Ly thế gia, nhân duyên này thân càng thêm thân, quyền kết thêm quyền cơ hồ oanh động của Giang Nam, người đến đây dự lễ chúc mừng bao quanh Nam Cung thế gia đến nước không ngấm qua được, chẳng những bốn đại gia tộc đều phái người đến trước chúc mừng, mà ngay cả triều đình cũng đặc biệt phái quan viên đến đây.

Dù sao cũng là hôn sự của con trai độc nhất, Nam Cung thế gia xem ra khá coi trọng. Chính sảnh của chỗ cử hành lễ được trang trí lụa đỏ đến rực rỡ hân hoan, chữ Hỷ mạ vàng thật lớn đặt trên tường sảnh, hai cây nến hỉ long phượng thô bằng cánh tay chiếu sáng nó vàng son lộng lẫy. Nam Cung Hiệt Anh và phu nhân mặc cát phục màu đỏ thẫm ý cười trong vắt theo sát các tân khách đáp lễ chào hỏi, mắt thấy ái tử của mình thành gia lập nghiệp, không ai cảm thấy vui mừng bằng kẻ làm cha mẹ. Vui mừng giống họ còn có vợ chồng Đông Ly Dĩnh đương gia của Đông Ly thế gia, Đông Ly Hạ Thu mất tích mang đến đả kích trầm trọng cho họ, nhưng ái nữ xuất giá dường như lại mang đến cho nhà Đông Ly chưa gượng dậy nổi một đường hy vọng.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Người xướng lễ đứng trong sảnh tính toán canh giờ, đám người ồn ào dần yên tĩnh lại.

Giờ lành sắp tới, kiệu hoa dác vàng của tân nương đang dừng trước cửa sảnh, Nam Cung Thu Thực một thân mũ áo tân lang đứng trước cửa sảnh, trên mặt vẫn nụ cười ôn hòa như trước.

"Giờ lành đến!" Người xướng lễ cao giọng kêu một tiếng, đám đông xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại, "Tân nhân hạ kiệu!"

Hai hỉ nương một trái một phải, giúp đỡ tân nương phủ khăn đỏ đi ra, Nam Cung Thu Thực tiến lên đón tay tân nương, đám người dự lễ lập tức phát ra một tiếng hoan hô. Vợ chồng Nam Cung ngồi ở thượng vị cùng vợ chồng Đông Ly cười toe toét.

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê đối bái!" Người xướng lễ cao giọng xướng lễ, một đôi tân nhân mặc hỉ phục đang muốn bái nhau hoàn thành nghi thức cuối cùng của hôn lễ.

"Chờ một chút!" Thanh âm thanh thúy át tất cả tiếng người cười nói hân hoan, giống như một chậu nước đá, lập tức làm nguội hôn lễ náo nhiệt.

Người Nam Cung Thu Thực chấn động, nụ cười không thay đổi trên mặt dường như sinh ra một vết nứt.

"Nam Cung Thu Thực, ngươi muốn thành hôn tại sao không nói với ta?" Mọi người theo tiếng người nhìn lại, trước cửa sảnh xuất hiện một vị thanh niên sắc mặt tái nhợt.

"Tiêu Nhược Ly?" Nam Cung Hiệt Anh nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, một đôi mắt ác liệt nhìn chằm chằm Nam Cung Thu Thực, "Thế này là thế nào? Không phải con đã giải quyết hắn rồi sao?"

"Giải quyết?" Mặt Tiêu Nhược Ly không giận không cười, không chút biểu cảm ngược lại thoạt nhìn càng lộ vẻ âm trầm, "Hóa ra ngươi nhốt ta ở biệt quán của Tô Châu là để chờ trở về 'giải quyết' ta."

"Không phải, A Ly, không phải như vậy." Trong mắt Nam Cung Thu Thực hiện lên một tia bối rối.

"Hiệt Anh, thế này là thế nào?" Đông Ly Dĩnh nhìn Tiêu Nhược Ly, lại nhìn Nam Cung Thu Thực, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là một tên hề ngang ngược muốn tới phá rối, bây giờ ta sẽ đuổi hắn đi." Nam Cung Hiệt Anh nói, lông mày lại gắt gao nhíu lại.

"Tiểu Thu, ngươi nếu muốn thành thân, cứ nói thẳng cho ta biết không được sao, tại sao phải lừa gạt ta, còn muốn giam ta ở biệt quán?" Tiêu Nhược Ly căn bản không để ý tới Nam Cung Hiệt Anh, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Nam Cung Thu Thực, "Ngươi thật sự định thành hôn xong rồi trở về 'giải quyết ngay tại chỗ' ta sao? Sao ngươi nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ tình cảm trước kia đối với ta đều là giả vờ?"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Lời vừa nói ra, đám người rộ lên, tất cả ánh mắt đồng loạt nhắm về phía Tiêu Nhược Ly và Nam Cung Thu Thực. Người giang hồ đều biết trong bốn đại gia tộc Bắc Đường Xuân Vọng đã cưới một nam nhân, mà Đông Ly Hạ Thụ cùng một nam nhân thần bí dây dưa không rõ, lại không ngờ rằng Nam Cung Thu Thực nổi tiếng cùng họ cũng là một tên chuộng nam phong, ấy thế mà trong hôn lễ của bản thân còn nhảy ra một nam nhân tiến hành lên án hắn. Lần này mặt mũi của Nam Cung thế gia thật đúng là mất sạch rồi.

Nam Cung Hiệt Anh thả người nhảy đến trước mặt Tiêu Nhược Ly, hổn hển lớn tiếng quát: "Tiêu Nhược Ly, ngươi đừng ăn nói bừa bãi, thứ tà ma ngoại đạo ngươi thì có giao tình gì với ta, khôn hồn thì ngươi mau rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt chúng ta, nói cách khác, đừng trách ta không khách khí với ngươi!"

"Không khách khí?" Tiêu Nhược Ly cười lạnh một tiếng, "Lão già Nam Cung, chỉ dựa vào chút công phu mèo quào này của ông, ông có thể làm gì ta nào?"

Lời vừa nói ra, lại một mảnh nhốn nháo. Ai cũng biết, Bắc Đường, Đông Ly, Nam Cung, Tây Môn bốn nhà thống lĩnh võ lâm Trung Nguyên mấy chục năm, mỗi tuyệt học bí kỹ đều kiệt xuất võ lâm, ai cũng không có can đảm dám nói mình là đối thủ của bốn đại gia tộc, thanh niên trước mắt này nhìn tuổi chưa tới hai mươi, giọng điệu lại cuồng vọng khiến người ta lạnh cả sống lưng. Khiêu khích Nam Cung thế gia chẳng khác nào khai chiến cả võ lâm Trung Nguyên, thanh niên này chẳng lẽ thật sự không muốn sống nữa?

Nhìn sắc mặt Nam Cung Hiệt Anh tái mét, đưa tay từ trong tay người hầu lấy ra trường kiếm tùy thân, Nam Cung Thu Thực vội vàng ngăn cản ông ta.

"Cha, đừng nổi giận, đại nhân không chấp tiểu nhân, xin cha tha thứ cho sự vô lễ của hắn."

"Thối, tha thứ?!" Nam Cung Hiệt Anh giận đến mức chòm râu run rẩy, "Tiểu tử cuồng vọng như thế, không dạy dỗ nó một trận sao được. Lão phu ta hôm nay không cắt hai tay hắn xuống là không được."

"Tiểu Thu, ngươi giúp hắn hay giúp ta?" Tiêu Nhược Ly đột nhiên mở miệng hỏi Nam Cung Thu Thực. Nam Cung Thu Thực ngẩn người, tay bắt lấy phụ thân bất giác thả lỏng xuống.

Nhìn vẻ mặt con trai, trong lòng Nam Cung Hiệt Anh chấn động, lửa giận khôn cùng nhất thời vọt thẳng lên. Vốn tưởng rằng Nam Cung Thu Thực chỉ là giả vờ lấy lệ với Tiêu Nhược Ly, nhưng bây giờ xem ra, rất có khả năng thằng con trai độc nhất khiến mình kiêu ngạo này căn bản đang diễn giả làm thật!

"Tiểu Thu, nếu không hề yêu ta. . .Vậy thì, trả tín vật của ta đây!" Tiêu Nhược Ly chỉ nhìn Nam Cung Thu Thực, vừa nói, vừa đưa tay. "Tình cảm ngươi đối với ta đã là giả cả, ta đây cũng không cần phải giao 'Hàn Tủy Phách' cho ngươi."

"Tiểu Thu, tại sao không nói lời nào? Đồ đâu? Tại sao còn chưa đưa cho ta?"

" 'Hàn Tủy Phách' ?" Tây Môn Đông Lý ở một bên im lặng không lên tiếng đột nhiên đứng ra hỏi, "Đây chẳng phải là thánh vật của Miêu Cương sao? Truyền thuyết vật ấy cực kỳ thần kỳ, nếu đeo vật ấy, tu vi nội lực sẽ bội thu lợi ích, nghe nói một năm tu vi có thể ngang với mấy chục năm. Không biết vị công tử này nói chính là 'Hàn Tủy Phách' kia?"

Nghe nói thế, đám người lại bắt đầu xôn xao. Nếu thật có vật như vậy, thật đúng là vô giới chí bảo của người tập võ. Vô số ánh mắt tham lam lập tức bao vây Tiêu Nhược Ly.

"Ngươi là ai?" Tiêu Nhược Ly đưa mắt về phía thanh niên trước mặt khóe mắt hơi cụp xuống, mặt mũi lại vô cùng tuấn mỹ kia.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Ta tên là Tây Môn Đông Lý, là đặc biệt tới xem Thu Thực lấy biểu tẩu, song bây giờ xem ra, hắn hình như lấy không được rồi." Tây Môn Đông Lý rất tiếc hận xòe tay, "Uyển Nhi biểu muội thiện lương lại xinh đẹp, từ nhỏ nàng đã rất thích Thu Thực, ngươi xem, ngươi quậy như vậy, nàng chắc chắn sẽ rất đau lòng."

"Nàng tốt như vậy, không bằng ngươi lấy về nhà đi." Tiêu Nhược Ly cười cười. Tây Môn Đông Lý y có biết, có lẽ hắn là người kế thừa chất phác mộc mạc nhất trong bốn đại gia tộc. Trước kia từng nghe Đông Ly Hạ Thụ đề cập tới hắn, ấn tượng của Tiêu Nhược Ly đối với hắn không hề xấu.

"Ngươi đừng nói lung tung nữa," Tây Môn Đông Lý sờ mũi, "Ta đã có ý trung nhân rồi, hắn vừa dữ lại vừa độc, nếu để hắn nghe được những lời ngươi vừa nói, không chừng ta sẽ bị hắn dùng dao gọt mất mũi."

"Vậy à? Người thật thú vị. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn gặp hắn, nói không chừng còn có thể học cùng hắn đôi chiêu." Tiêu Nhược Ly cười gật đầu với Tây Môn Đông Lý, "Ta bây giờ không rỗi, chờ ta xử lý xong chuyện bên này, ngươi có thể mang ta đi gặp hắn không?"

Ớ. . .À. . .Tây Môn Đông Lý gãi gãi đầu, mình hình như lại đụng phải chuyện gì rồi.

"Tiểu tử thối, thật đúng là không để ai vào mắt." Nam Cung Hiệt Anh cười lạnh một tiếng, rút ra trường kiếm, "Tên ma chướng này, để ta thanh lý ngươi."

"Lão già thối, ta đòi đồ của con ông, ông qua đây xía vào làm gì!" Tiêu Nhược Ly quát to một tiếng, chấn đến mức tai mọi người ù ù.

"Sư tử hống" ! Đây chẳng phải là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm sao? Thanh niên này sao lại biết dùng?

Nam Cung Hiệt Anh rống một tiếng, cầm kiếm liền đâm. Tiêu Nhược Ly nhẹ nhàng lách qua, để kiếm phong lướt qua, mắt không hề liếc nhìn ông ta một cái.

"Tiểu Thu, Hàn Tủy Phách của ta đâu? Mau trả lại cho ta!" Không nhìn thấy được y đã di chuyển ra sao, tay Tiêu Nhược Ly đã đưa tới trước ngực Nam Cung Thu Thực. Mọi người đều kinh hô. Giữa lúc điện quang hỏa thạch, bóng Tiêu Nhược Ly như quỷ mị, dễ dàng tách Nam Cung Hiệt Anh lại đang duỗi tay công kích Nam Cung Thu Thực, thân pháp nhẹ nhàng thoải mái ở Trung Nguyên chưa từng thấy qua, tuổi còn trẻ mà có thể có tu vi cao như vậy, bất giác khiến người ta vừa sợ vừa ham.

"A Ly, Hàn Tủy Phách không ở trên người ta." Cơ thể Nam Cung Thu Thực không hề di chuyển, người lại đột ngột bay về phía sau vài thước. Nhìn thân pháp của hắn, thế mà lại có vài phần tương tự Tiêu Nhược Ly, so ra cao hơn cha hắn rất nhiều.

"Không ở trên người ngươi thì ở đâu?" Tiêu Nhược Ly không được như ý thì bám riết, theo sau như hình với bóng, thoắt cái đã hủy đi mấy chiêu của Nam Cung Thu Thực, "Chẳng lẽ ngươi vứt nó rồi? Hay là ngươi đã tặng cho người khác?" Tiêu Nhược Ly đột nhiên hét lớn một tiếng, Nam Cung Thu Thực giật mình, không ngờ Tiêu Nhược Ly xoay người đánh về phía tân nương đang đứng ngơ ngác ở một bên.

"A Ly, ngươi làm gì?" Nam Cung Thu Thực kêu lên sợ hãi.

"Phật!" Khăn trùm của tân nương bị túm rơi, lộ ra dung nhan xinh đẹp đang vì hoảng sợ mà tái nhợt.

"Tân nương tử đừng sợ." Tiêu Nhược Ly cười khổ một tiếng, "Cô là muội muội ruột của Đông Ly Hạ Thụ, nể mặt mũi ca ca cô ta sẽ không làm khó cô, cô giao Hàn Tủy Phách ra đây cho ta, cô có thể tiếp tục vui vui vẻ vẻ thành hôn động phòng với ca ca chú rễ của cô."

Tân nương thét lên, chạy về phía phụ mẫu nàng, sắc mặt tái nhợt đến mức có thể té xỉu bất kỳ lúc nào. Nhìn Tiêu Nhược Ly ra tay tập kích tân nương, trong đại sảnh nhất thời rơi vào hỗn loạn.

Đông Ly Dĩnh phi thân ra che trước người con gái, trên khuôn mặt xanh gầy cực kỳ nghiêm trọng.

"Các hạ đừng quá mức bừa bãi, ngươi muốn trở thành địch của bốn đại gia tộc sao? Lão phu khuyên ngươi quay đầu là bờ, sớm rút đi, nếu không cẩn thận tánh mạng ngươi."

"Hừ, uy hiếp ta?" Tiêu Nhược Ly ngửa mặt lên trời cười to, "Hôm nay các ngươi có cùng tiến lên ta cũng không sợ. Các ngươi là lũ ngụy quân tử giả vờ đạo mạo trang nghiêm, một đám giở trò mưu ma chước quỷ tưởng ta không biết sao? Khó trách Hạ Thụ hắn không chịu về nhà, loại nhà này không về cũng được."

"Hạ Thụ?" Tay Đông Ly Dĩnh run lên, "Nó đang ở đâu? Ngươi mau nói, nó đang ở đâu?"

Tiêu Nhược Ly lạnh lùng nhìn ông ta: "Lúc đầu người từ bỏ hắn là kẻ làm cha mẹ các ngươi, bây giờ lại hỏi tung tích hắn làm gì?"

"Này, tân nương tử, cô mau giao Hàn Tủy Phách ra đây, nếu không ta sẽ lục soát người cô, đến lúc đó cô đừng hối hận."

Đông Ly Tử Uyển từ sau phụ thân ló đầu ra, lấy lại bình tĩnh sợ sệt nói: "Ta không có phách gì gì đó, nhưng mà, ngươi thật sự biết tung tích của đại ca sao? Có thể nói cho chúng ta biết, cả nhà ta đều rất nhớ anh ấy."

"Ngươi chớ tìm, Hàn Thủy Phách trong tay ta."

Tiêu Nhược Ly quay đầu lại nhìn lên, Nam Cung Hiệt Anh đang giơ cao Hàn Tủy Phách đi đến gần y.

"Đây là tín vật của giáo chủ Thần Y giáo đúng không. Ngươi thân là người trong Thần Y giáo, nhìn thấy tín vật giáo chủ còn không quỳ xuống đưa tay chịu trói sao!" Nam Cung Hiệt Anh lạnh mặt, trong mắt lại hiện lên vẻ đắc ý.

Tiêu Nhược Ly ngẩn người, nhìn Nam Cung Hiệt Anh như nhìn một con quái vật.

"Sao vậy, sợ ngây người rồi chứ gì." Nam Cung Hiệt Anh một tay cầm Hàn Tủy Phát, một tay cầm trường kiếm, thoạt nhìn chuẩn bị một kiếm đâm xuyên tim đục lỗ Tiêu Nhược Ly.

"Đúng thế, ta sợ ngây người đó." Tiêu Nhược Ly cười chói lóa, "Thật kỳ lạ, thứ ta giao cho Tiểu Thu thế mà lại rơi vào ta ông, ông tìm lấy từ chỗ Tiểu Thu sao? Hay là hắn cố ý tặng ông?"

"Lão phu tìm nó tìm đã mấy mươi năm, hôm nay cuối cùng cũng rơi vào tay ta." Nam Cung Hiệt Anh cười ha ha, "Nếu có thể lấy được bảo vật này, ngay cả Thần Y giáo giáo phái lớn nhất Miêu Cương xem ra cũng sẽ thu hết về tay ta rồi."

"Nằm mơ." Tiêu Nhược Ly nhàn nhạt nhìn Nam Cung Thu Thực, "Trách không được lời ngon tiếng ngọt với ta, hóa ra hết thảy chỉ là vì giúp cha ngươi gạt lấy Hàn Tủy Phách của ta. Chẳng lẽ ngươi chưa nói với ông ta, cho dù có Hàn Tủy Phách cũng không chiếm được Thần Y giáo sao?"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Trong lồng ngực Nam Cung Thu Thực nghẹn ứ, đối mặt với Tiêu Nhược Ly một câu cũng nói không nên lời.

"Đúng rồi, chuyện cho tới giờ ngươi còn gì không dám chứ?" Tiêu Nhược Ly vẻ mặt ảm đạm, làm cho người ta thấy trong lòng không nỡ.

Nhìn Nam Cung Thu Thực đối mặt với câu hỏi chỉ biết xấu hổ không giải thích, trong đám đông đã có không ít người bắt đầu xầm xì với nhau, thì thào rỉ tai, sự thật trước mắt, xem ra là cha con Nam Cung Hiệt Anh vì mơ ước bảo vật mà giăng bẫy gạt người lấy bảo vật. Đám người danh môn thế mà cũng biết giở trò này, không ít người dần sinh ra lòng khinh miệt với cha con Nam Cung.

"Thứ không có tiền đồ." Nam Cung Hiệt Anh oán hận mắng một tiếng, hiện giờ danh dự của nhà Nam Cung không thể nào vãn hồi được nữa rồi, hắn càng hận Tiêu Nhược Ly thấu xương. Giơ kiếm lên, Nam Cung Hiệt Anh thề phải đâm chết Tiêu Nhược Ly dưới kiếm.

"Hừ!" Tiêu Nhược Ly cười lạnh mấy tiếng, thân hình vừa động, người ở đây không có mấy ai có thể thấy rõ y làm thế nào lướt đến trước mặt Nam Cung Hiệt Anh, lại làm thế nào đưa tay đoạt lại Hàn Tủy Phách. Trong tai mọi người chỉ nghe được một tiếng vang thanh thúy, chờ lấy lại tinh thần đã nhìn thấy tay Tiêu Nhược Ly giơ Hàn Tủy Phách, đứng một bên cười lạnh, mà Nam Cung Hiệt Anh, tay bưng gò má, dáng vẻ không thể tin nhìn y, khuôn mặt đỏ đến mức có thể nhỏ máu.

"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi. . ." Đưa tay chỉ vào Tiêu Nhược Ly, Nam Cung Hiệt Anh nửa ngày cũng không nói ra lời.

"Ngươi cái gì mà ngươi?" Tiêu Nhược Ly cười lạnh, "Ta chẳng qua là cầm lại đồ của mình thuận tiện cho thằng già không biết xấu hổ ông một bạt tai mà thôi, nếu ông còn ngại không đủ, ta có thể tặng thêm cho ông vài cái miễn phí nữa cho nhớ."

"A Ly, đủ rồi!" Nam Cung Thu Thực phi thân che trước người cha mình, "Tất cả đều là lỗi của ta, xin ngươi đừng quậy nữa."

"Quậy nữa?" Tiêu Nhược Ly buồn bã cười, "Nam Cung Thu Thực, xin lỗi, ta không cẩn thận gây cản trở ngài thành thân. Được, được, ngươi thật sự rất được. . ."

"Thu Thực, con còn sững sờ cái gì, tiểu súc sinh kia nhục mạ ta như thế, con không mau giết nó thì vĩnh viễn đừng gọi ta là cha nữa!" Nam Cung Hiệt Anh nhét kiếm trong tay mình vào tay Nam Cung Thu Thực, đẩy hắn về phía trước.

"Lão già, ngụy quân tử, thật tiểu nhân!" Trong lòng Tiêu Nhược Ly đang đau khổ ghê gớm, hết lần này tới lần khác Nam Cung Hiệt Anh nửa bước không tha bức tới, trong lòng sầu khổ chưa phát ra đều bộc phát về phía ông ta, "Thật sự muốn ăn đánh!" Tay duỗi ra, một bạt tai lại hung hăng hạ xuống trên mặt Nam Cung Hiệt Anh.

"Đừng!" Nam Cung Thu Thực và mẹ hắn cùng la lên, nhưng không ngăn được Tiêu Nhược Ly thêm một cái bạt tai không chút lưu tình.

Mắt thấy bàn tay Tiêu Nhược Ly lại tới, mình trước sao làm gì cũng tránh không thoát, Nam Cung Hiệt Anh bị đánh đâu chỉ là tát tai, làm trò trước mặt đông đảo tân khách, ông ta vô luận là mặt mũi trong ngoài gì cũng đều đã mất sạch, trên mặt nóng rát, trong lòng càng nóng rát, một hơi nghẹn trong ngực không ra được, cổ họng Nam Cung Hiệt Anh ngọt lịm, phụt một cái phun ra một búng máu.

Nhìn Tiêu Nhược Ly còn muốn đánh tiếp, Nam Cung Thu Thực không thể ngồi yên thờ ơ nữa.

"A Ly, ngươi mau dừng tay!" Theo lời nói, trường kiếm của Nam Cung Thu Thực đã rút ra. Thấy Nam Cung Thu Thực giơ kiếm chỉa về phía mình, Tiêu Nhược Ly ngẩn người, nhưng chỉ trong khoảnh khắc sửng sốt này, mũi kiếm đã đâm phá da thịt. Nam Cung Thu Thực sợ hãi biến sắc, vừa muốn cất kiếm, bỗng dưng Nam Cung Hiệt Anh bên cạnh đẩy mạnh khuỷu tay hắn, chỉ nghe da thịt xé rách, thanh âm chói tai của kim loại và xương ma sát, trường kiếm vững vàng ghim trên bả vai của Tiêu Nhược Ly.

Tiêu Nhược Ly lùi ra sau vài bước, mà Nam Cung Thu Thực cũng buông lỏng tay cầm kiếm, trong khoảng thời gian ngắn, trong căn phòng to như vậy mà lặng im như tờ, tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt dọa ngây ngẩn.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"A. . .Ly. . ." Nam Cung Thu Thực bước về phía trước một bước, Tiêu Nhược Ly lại lui một bước.

"Ngươi cuối cùng cũng ra tay với ta." Tiêu Nhược Ly đưa tay rút thân kiếm ra khỏi người, ném tàn kiếm xuống đất. Máu tươi nhuộm đỏ ngực y, đâm bị thương mắt mọi người.

Tiêu Nhược Ly nhìn Nam Cung Thu Thực, khóe mắt dần trở nên ươn ướt.

"Ngươi thế mà lại ra tay. . ."

"Không phải, không phải, A Ly, ngươi nghe ta giải thích . ." Nam Cung Thu Thực càng tiến về phía trước, Tiêu Nhược Ly càng lùi về sau.

"Giải thích gì? Ngươi vừa thành thân, lại tự tay làm ta bị thương, còn muốn giải thích gì với ta nữa đây!" Tiêu Nhược Ly đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười rung trời, máu trong cơ thể theo tiếng cười chảy ra càng nhiều.

"Van cầu ngươi, đừng cười nữa!" Nam Cung Thu Thực mặt xám như tro tàn, "A Ly, để ta xem thương thế của ngươi có được không? Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện rõ ràng được không?" Tiếng cười của Tiêu Nhược Ly nghe vào tai, thực sự có sức mạnh không thua gì tiếng khóc.

"Nam Cung Thu Thực, ta hận ngươi!" Tiêu Nhược Ly ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, thả người lướt qua đỉnh đầu mọi người, vút ra cửa sảnh.

"A Ly, chờ ta!" Nam Cung Thu Thực đang muốn theo qua đó, lại bị Nam Cung Hiệt Anh kéo lại.

"Nghiệt tử, con còn ngại chưa đủ dọa người sao?" Nhìn hai mắt Nam Cung Thu Thực đỏ ngầu, Nam Cung Hiệt Anh hổn hển ngăn cản. "Mặt mũi Nam Cung thế gia bị con làm mất hết rồi, nếu con đi theo tên tà ma kia, thì vĩnh viễn đừng vào cửa Nam Cung thế gia nữa!"

"Buông tay!" Bỏ tay phụ thân ra, Nam Cung Thu Thực không hề quay đầu chạy vội ra ngoài.

Mọi người trong sảnh chẳng biết ai phát ra một tiếng quát, cứ thế tất cả đều chạy theo để xem náo nhiệt, nháy mắt cả sảnh chỉ còn lại mấy người nhà Nam Cung và Đông Ly.

Đông Ly Dĩnh nhìn Nam Cung Hiệt Anh, dậm chân, kéo nữ nhi qua.

"Uyển Nhi, chúng ta đi."

"Cha, đi đâu?" Đông Ly Tử Uyển lau nước mắt rụt rè hỏi.

"Hừ, quậy thành như vậy rồi, Đông Ly nhà ta cũng không thể trở thành trò cười của giang hồ. Chúng ta quay về Đông Ly thế gia, sau này cũng không cần phải lui tới cùng nhà Nam Cung nữa." Nói rồi, Đông Ly Dĩnh một tay kéo nữ nhi, một tay kéo thê tử, mang theo quản gia của nhà Đông Ly nổi giận đùng đùng bỏ đi.

"Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!" Nam Cung Hiệt Anh tức giận đến mức cả người phát run. "Nghiệt tử này, ta không thể không giết nó!" Đưa tay từ gia nhân bên cạnh quơ lấy một thanh kiếm, ông ta cũng xông ra ngoài.

Gió gào thét lướt qua bên tai, trước mắt đã không nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa, Tiêu Nhược Ly chỉ dựa vào bản năng và trực giác chạy trốn. Máu trước ngực vẫn đang chảy, từng chút mang đi sức lực và tinh thần của y, ngoại trừ trái tim đang đau nhức, vết thương trước ngực sớm đã chết lặng không còn cảm giác được đau đớn. Đừng khóc, đừng khóc, không thể khóc vì hắn! Trong lòng bảo thế, nhưng sóng nhiệt trong mắt lại không hề lắng lại giây phút nào. Chẳng biết chạy bao lâu, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, đại não dường như bị cái gì đó hút khô, lại như bị cái gì đó tràn ngập, khoảng không trống rỗng rồi lại cơ hồ căng nứt ra. Bước chân hỗn độn, tứ chi bắt đầu trở nên mềm nhũn, một mạch từ Tô Châu tới, Tiêu Nhược Ly gần như chưa từng nghỉ ngơi. Máu ở ngực như sắp chảy cạn, cảm thấy gió dường như đang chui vào trong vết thương co rút đau đớn, đối với Tiêu Nhược Ly mà nói, bị thương trên tinh thần so ra nghiêm trọng hơn hẳn vết thương trên cơ thể nhiều lắm.

Lần đầu tiên cảm thấy thế gian này sống không thể yêu, nhưng Tiêu Nhược Ly lại vạn phần tâm không cam tình không nguyện. Có lẽ vì quá mức suông sẻ, lần đầu bị người phản bội hơn nữa người phản bội chính là người yêu của mình, việc này càng làm y không thể chịu đựng được. Thật sự là, làm người ta cảm thấy -- Quá thảm hại!

"Ta không đáng để ngươi yêu sao? Hay nói, từ lúc bắt đầu đến giờ, ngươi chưa từng thật sự yêu ta?" Tiêu Nhược Ly che ngực sắp xé rách lớn tiếng hỏi. Nhưng ngoại trừ tiếng gió, tiếng nước và tiếng vọng của khe núi, không có ai trả lời y.

Nơi này sao lại thấy quen như thế? Tiêu Nhược Ly thất tha thất thểu nhào tới dưới gốc cây trước mặt, dựa lưng vào thân cây ngửa mặt nhìn lên trời. Giữa kẽ lá thỉnh thoảng xuyên qua ánh sáng như những sợi tơ rơi trên người y, nhuộm gò má tái nhợt của y thành một lớp kim quang. Tiếng nước bên tai càng thêm rõ ràng, đó là thanh âm của nước sông mãnh liệt dùng vạn quân lực đánh lên vách đá. Trước đó không lâu, y hình như cũng từng tựa trên thân cây này nghe tiếng nước sông như thế. Đã bao lâu rồi nhỉ? Tại sao rõ ràng mồn một trước mắt rồi lại mơ hồ như mơ như khói?

"A Ly!" Tiếng gọi ầm ĩ từ rất xa vội vàng bay vào trong tai Tiêu Nhược Ly đang thở dốc.

"Không cần ta nữa, tại sao còn phải chạy theo tới đây?" Tiêu Nhược Ly bụm mặt cười, cười đến mức cả người phát run, chẳng qua giữa kẽ tay lại có nước mắt không ngừng tràn ra. "Đúng rồi, hắn muốn thứ bị ta cướp lại, đương nhiên phải đuổi theo rồi."

"A Ly! A Ly!" Tiêu Nhược Ly cuối cùng cũng dừng lại, Nam Cung Thu Thực vất vả thở dài một hơi. "A Ly, ngươi. . .Ngươi không sao chứ. . .Không sao là tốt rồi!" Hai tay Nam Cung Thu Thực vịn đầu gối từng ngụm từng ngụm thở dốc. Tiêu Nhược Ly lẳng lặng ngồi dựa vào bên thân cây, ngửa mặt nhìn trời, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng xem ra tinh thần coi như tốt, chỉ là vết máu khuếch tán trước ngực càng lớn. Tâm trạng hơi thả lỏng, cảm giác vô lực theo tới ngập trời, Nam Cung Thu Thực dùng ống tay áo lau mồ hôi đầy đầu, từng bước đi về phía Tiêu Nhược Ly.

"Ngươi tốt nhất đừng tới đây." Tiêu Nhược Ly như trước ngẩng đầu không nhìn Nam Cung Thu Thực, nhưng lời nói so với núi tuyết còn lạnh hơn, "Bởi vì ta không biết có thể khống chế mình đừng giết ngươi không."

"A Ly, ta chỉ muốn cho ngươi biết, mặc dù mục tiêu của ta là Hàn Tủy Phách, nhưng tình cảm của ta đối với ngươi là thật lòng." Nam Cung Thu Thực ngừng bước, "Ta là con trai độc nhất của Nam Cung gia, cho dù có không muốn, ta cũng phải lưu lại con nối dòng cho Nam Cung thế gia, đây là trách nhiệm cũng là nghĩa vụ của ta. Cha của ta yêu cầu ta thay ông đoạt Hàn Tủy Phách, yêu cầu ta vì Nam Cung gia sinh hạ con cháu có thể kế thừa, sự việc này ta làm sao mở miệng nói với ngươi? Cho nên ta chỉ có thể gạt ngươi, giam giữ ngươi, chỉ chờ đến khi hôn sự của ta xong, ta có thể đến bên cạnh ngươi, cùng ngươi sớm chiều bên nhau, nắm tay mà đi."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Tiêu Nhược Ly vẫn ngửa mặt lên trời, không chịu nhìn Nam Cung Thu Thực.

"A Ly, ta thật lòng thích ngươi, thật lòng yêu ngươi." Nam Cung Thu Thực lại bước về phía trước một bước, "Phụ thân muốn ta âm thầm loại bỏ ngươi, nhưng ta không nghe ngược lại khắp nơi bảo vệ, ta giao Hàn Tủy Phách cho ông, lại đồng ý lấy Uyển Nhi, đây đều là vì tương lai ông sẽ không phản đối ta và ngươi nữa. A Ly, ta chỉ mong ngươi hiểu, mặc dù ta lừa ngươi, nhưng tuyệt đối không phải muốn hại ngươi. Xin ngươi cho ta chút thời gian, chúng ta nhất định có thể bên nhau."

"Thời gian?" Tiêu Nhược Ly khẽ cười, ngẩng mặt, đầu cuối cùng cũng xoay về phía Nam Cung Thu Thực, đôi mắt trong suốt kia như lưỡi dao sắc bén nhìn hắn, "Cho ngươi thời gian làm gì? Cho tân nương sinh ra cho ngươi mười tám đứa con trai kế thừa Nam Cung thế gia sao? Hay bằng mọi cách nịnh nọt người cha kia của ngươi để ông ta thương cảm ngươi, ân chuẩn ngươi ngoại trừ vợ ra còn nuôi thêm một nam thiếp?"

Nam Cung Thu Thực gượng cười, huyết sắc trên mặt lại dần rút cạn.

"Biểu muội Uyển Nhi của ngươi thật đáng thương, Tiêu Nhược Ly ta cũng thật đáng thương." Tiêu Nhược Ly cười ha ha, chấn đến mức lá cây cũng rơi xuống, bay đầy đất, "Thứ vẹn cả đôi đường của ngươi ta không cần! Ngươi đã muốn mọi việc đều thuận lợi, vậy đi tìm người khác là được, dựa vào địa vị và quyền thế của Nam Cung thế gia, muốn tìm bao nhiêu cũng không thành vấn đề. . ." Lời còn chưa dứt, Tiêu Nhược Ly đột ngột ho khan, máu tươi bên khóe miệng từng ngọt rỉ ra.

"A Ly!" Nam Cung Thu Thực đang muốn tiến tới, lại bị Tiêu Nhược Ly quát bảo ngưng lại.

"Ngươi đừng tới đây!" Tiêu Nhược Ly vịn thân cây đứng lên, cơ thể chậm rãi lui về phía sau. "Một kiếm vừa rồi của ngươi đã chém đứt tất cả tình nghĩa của chúng ta, ta cả đời chưa hề giết ai, cũng chưa từng hại một ai, từ nhỏ đến lớn, ta từng tự nhận không thẹn với lương tâm, cũng tuyệt đối không phải lương thiện có thể bắt nạt."

"A Ly, một kiếm kia là ngoài ý muốn, ta không hề muốn thương tổn ngươi." Trong lòng Nam Cung Thu Thực hối hận không thôi, nhưng chỉ có thể mắt thấy Tiêu Nhược Ly cách mình càng ngày càng xa mà vô pháp vãn hồi.

"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới nơi này không?" Ánh mắt Tiêu Nhược Ly lơ đãng, hồn vía cũng trôi xa, "Trước kia ngươi nói với ta, nơi này tên là Yến Tử cơ, hằng năm đều có nam nữ si tình tự tử ở chỗ này. Nếu một đôi tình lữ ở đây tự tử chết, như vậy kiếp sau họ sẽ trở thành vợ chồng. Tiểu Thu, ngươi nói xem, nếu chúng ta từ đây cùng nhau nhảy xuống, kiếp sau có thể trở thành vợ chồng không?"

Một con sóng lớn dùng thế vạn quân nặng nề vỗ vào trên vách đá dựng đứng, đánh đến thịt nát xương tan, vụn ngọc tung bay, hơi nước mù mịt che khuất tầm mắt người, không cách nào thấy rõ cảnh sắc bên dưới, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ầm ầm như từng tiếng trống trận nện vào đáy lòng mọi người.

Tiêu Nhược Ly cười, cười đến mức cả người run rẩy gần như đứng thẳng không nổi.

"Ta quên mất, chúng ta không phải tình lữ, kiếp sau làm sao có khả năng thành vợ chồng? Đúng rồi, mặc dù chúng ta là thế, kiếp sau cũng thành vợ chồng không được nhỉ. . .Ngươi có từng nghe nói hai nam nhân thành thân chưa?" Tiêu Nhược Ly vừa cười vừa thở phì phò, phía sau đó là vách núi vạn trượng, y lại như không phát hiện mà lùi mãi về phía sau, thẳng đến khi đủ lộ ra phía ngoài vách núi. Hơi thò chân, liền có đá cuội nhỏ và bụi đất ngã nhào xuống, bị tiếng nước và sương mù che lấp, một chút tiếng động cũng không có.

"A Ly, ngươi muốn làm gì?!" Nam Cung Thu Thực hồn phi phách tán, muốn bay người qua đó, lại sợ Tiêu Nhược Ly thực sự cứ thế nhảy xuống, "A Ly, ngươi sang đây trước, có gì thì chúng ta từ từ nói."

"Chúng ta đã không còn gì để nói nữa." Tiêu Nhược Ly thong thả nói. "Ngươi xem, người vội tới chúc mừng ngươi đều đã tới gần đủ cả rồi."

Nam Cung Thu Thực nghe vậy chấn động, xoay người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy bóng người lắc lư, cấp tốc di chuyển về phía này.

"Thật thú vị, xem ra vô luận là ở Miêu Cương hay Trung Nguyên, thích xem náo nhiệt luôn là thiên tính của con người." Tiêu Nhược Ly giang hai ty đứng ở vách đá, gió sông phần phật, thổi tung vạt áo y, dường như y sẽ cưỡi gió bay đi bất kỳ lúc nào. "Tiểu Thu, ngươi đoán xem, nếu ta nhảy xuống vực chết trước mặt họ, ngươi sẽ ra sao?"

Nam Cung Thu Thực sắc mặt tái nhợt, một câu cũng đáp không ra.

"Ngươi thông minh sao có thể không biết?" Trên mặt Tiêu Nhược Ly lộ ra một tia cười đắc ý. "Thất tín bội nghĩa, hạ lưu vô sỉ! Tiểu Thu, ngươi sẽ không ngóc đầu dậy nổi ở võ lâm Trung Nguyên."

"A Ly, đừng làm chuyện điên rồi, nếu ngươi muốn trả thù, căn bản không cần phải tìm đến cái chết." Trái tim Nam Cung Thu Thực đau như sắp vỡ ra. "Ta có thể rời khỏi đây cùng ngươi, rời khỏi Trung Nguyên, ngươi muốn đối phó sao với ta cũng được. Van xin ngươi A Ly, van xin ngươi, đừng tàn nhẫn với ta như vậy."

Tiêu Nhược Ly như không nghe thấy gì, tay che trước trán nhìn về phía xa, mắt thấy đám người càng ngày càng gần, mơ hồ cũng có tiếng người truyền đến, bên môi y nổi lên nụ cười như có như không.

"Thời gian không sai biệt lắm rồi." Y nhẹ nhàng nói nhỏ, "Nam Cung Thu Thực, ngươi vĩnh viễn cũng không quên được ta."

Trong nháy mát, đám người chạy theo đã tới phía sau Nam Cung Thu Thực, lại không hẹn mà cùng đồng loạt dừng lại, nhìn Tiêu Nhược Ly nơi vách đá lung lay sắp đổ.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Tiêu Nhược Ly lạnh lùng quét mắt nhìn đám người phía sau Nam Cung Thu Thực, cao thấp mập ốm, mặt mũi khác nhau, có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy đuổi kịp mình và Nam Cung Thu Thực, võ công những người này xem như cũng không kém, có lẽ đều là những nhân vật khá nổi tiếng trong chốn võ lâm Trung Nguyên. Khi ánh mắt chuyển tới trên người Nam Cung Thu Thực thì đình trệ bất động, Tiêu Nhược Ly ngắm nhìn hắn thật lâu, giống như muốn khắc thật sâu nét mặt hắn vào trong đầu vậy.

"Tiểu Thu, tạm biệt." Cuối cùng, y tiêu sái phất tay, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn đẹp mắt, nụ cười này gần như khiến tất cả những người nơi đây nhất thời mất thần.

Tạm biệt. . .

Tiêu Nhược Ly ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, cơ thể ngửa ra sau, giang rộng hai tay, như con chim cưỡi gió rơi vào vực sâu vạn trượng.

Tất cả mọi người đều sững sờ. Thật vất vả đuổi theo hai người họ, không ngờ mời vừa dừng bước còn chưa rảnh thở một cái liền nhìn thấy một màn thê mỹ như thế, tim mới vừa thả lỏng lập tức lại bị tóm lên.

Nam Cung Thu Thực lặng người đứng đã lâu, đột nhiên phát ra một tiếng kêu bi thống, người nhào tới mép núi phía trước.

"A Ly!" Tiếng kêu khóc quanh quẩn trên không trung, làm giật mình muôn chim trong rừng, giật mình vỗ cánh bay lên. Cơ thể Nam Cung Thu Thực nhào tới vách đá, nhưng một chút ý muốn dừng lại cũng không có, mắt thấy sẽ theo Tiêu Nhược Ly rơi thẳng xuống. Thình lình, lưng áo hắn căng chặt, cơ thể bị người gắt gao siết lại.

"Thu Thực, đừng làm chuyện điên rồ!" Sớm đã có đề phòng, Tây Môn Đông Lý gắt gao chế trụ Nam Cung Thu Thực, "Ngươi tỉnh táo chút, tỉnh táo chút!"

"Buông tay!" Nam Cung Thu Thực hai mắt tóe lửa, một chưởng đánh tới đỉnh đầu Tây Môn Đông Lý.

Tây Môn Đông Lý tránh đầu đi, cơ thể xoay một cái, khiến một chưởng này của Nam Cung Thu Thực thất bại, tiếp tục ôm chặt hai tay hắn một khắc cũng không dám buông ra.

Nam Cung Thu Thực đã gấp lắm rồi, chân đá tay đẩy làm sao cũng vẫy không thoát khỏi Tây Môn Đông Lý.

"Ngươi đừng quên, Tây Môn gia là giáo đầu của Lục Phiến môn, chỉ cần bị ta ôm lấy, mặc cho ngươi có thần thông mấy cũng đừng mong thoát khỏi cầm nã thủ của ta." Tây Môn Đông Lý nói.

"Là huynh đệ thì buông tay, nếu không, đừng trách ra không khách khí với ngươi!" Nam Cung Thu Thực đỏ mắt, lớn tiếng quát Tây Môn Đông Lý.

"Cũng vì là huynh đệ mới không thể buông tay, nếu ngươi muốn nhảy xuống thật, cùng lắm thì kéo ta nhảy cùng ngươi!" Tây Môn Đông Lý quả quyết cự tuyệt.

"Đông Lý, đừng để ta hận ngươi cả đời!"

"Nếu bây giờ ta buông tay, người hận ta cả đời chính là bản thân ta!"

Đang ầm ĩ dữ dội, bên tai đột nhiên nghe thấy có người hô to: "Đông Lý, ngươi buông tay, cứ để tên nghiệt tử này đi tìm chết đi." Tây Môn Đông Lý vừa quay đầu nhìn, Nam Cung Hiệt Anh tay cầm trường kiếm, thở hồng hộc đứng trước mặt mọi người, râu tóc đều dựng, mắt trừng muốn nứt ra.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Dượng, dượng đang nói gì đó?" Tây Môn Đông Lý có chút không vui, vốn dĩ cách làm của dượng đã rất trơ tráo rồi, bây giờ mình đang khổ cực kéo Nam Cung Thu Thực vào đường sống, ông ta thân là cha ruột ngược lại tới đây làm mình nhụt chí, bảo hắn sao có thể khiêm cung hữu lễ mà nói chuyện với Nam Cung Hiệt Anh được nữa. "Mỗi mạng sống con người đều rất quan trọng, nói sao thì nói, Thu Thực cũng là con trai độc nhất của nhà Nam Cung, dượng muốn Nam Cung thế gia tuyệt hậu sao?"

"Nghiệt tử như vậy giữ lại cũng không có tác dụng, chỉ biết bôi nhọ Nam Cung thế gia, khiến mặt mũi chúng ta mất hết, tương lai ta làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông!" Nam Cung Hiệt Anh vung trường kiếm tức giận nói.

"Đông Lý, có nghe thấy không, ngươi mau buông ra!" Nam Cung Thu Thực như phát điên dùng sức gạt tay Tây Môn Đông Lý.

"Không buông, không buông, ta cứ không buông đấy!" Tây Môn Đông Lý cũng gấp đến đỏ mắt. "Có bả lãnh ngươi kéo ta cùng nhảy xuống luôn, muốn chết chúng ta cùng chết."

"Đồ điên, đồ điên, hai đứa các ngươi đều là kẻ điên!" Nam Cung Hiệt Anh giậm chân, miệng nói lời độc ác, nhưng bảo ông ta thực sự giết Nam Cung Thu Thực, ông ta há có thể độc ác đến mức đó. Dù sao cũng là con trai độc nhất mình nuôi gần hai mươi năm, ngày thường mặc dù nghiêm khắc với hắn, nhưng tình thương với hắn tuyệt đối không giả. "Oan nghiệt mà, thật sự là oan nghiệt, không ngờ Nam Cung Hiệt Anh ta một đời lẫy lừng, hôm nay tất cả đều hủy trên người đứa bất hiếu này."

"Dượng, dượng nói những lời này không đúng đâu," Một bên gắt gao tóm lấy Nam Cung Thu Thực, Tây Môn Đông Lý vừa nói với Nam Cung Hiệt Anh: "Nếu không phải vì dượng lòng tham không đáy, làm sao lại bảo Thu Thực kết giao với người ta, cho dù Thu Thực có sai, truy cứu căn nguyên, chỉ có thể là do dượng ngài, ngài có tư cách gì đi oán người khác!"

"Ngươi, ngươi dám nói lão phu như thế, quả thực không biết lớn nhỏ!" Nam Cung Hiệt Anh bị Tây Môn Lý nói mấy câu nghẹn đến mức sắc mặt xám nghoét, khuôn mặt già nua làm trò trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.

Tây Môn Đông Lý khẽ hừ một tiếng, thừa lúc Nam Cung Thu Thực chưa chuẩn bị, nhấc tay một chưởng bổ vào gáy hắn. Trước mắt Nam Cung Thu Thực tối sầm, ngã vào lòng Đông Lý.

Tây Môn Đông Lý ôm lấy hắn đi xuống núi, lúc đi ngang qua Nam Cung Hiệt Anh lạnh lùng liếc một cái, trong miệng giọng tuy nhỏ, nhưng đủ để những người ở đây nghe được rõ ràng.

"Tây Môn Đông Lý ta làm việc trên không hối hận với trời, dưới không hối hận với đất, trong việc công cho tới giờ truy cầu điều đúng đắn, công đạo công chánh, muốn ta vì ông là dượng ta mà vặn vẹo sự thật, miệng nói bậy bạ, người của Tây Môn gia chúng ta làm không được. Dượng, Hàn Tủy Phách ngài hao tổn tâm cơ lấy được đã không còn, đừng làm mất cả đứa con trai trân quý nhất của ngài."

"Tiểu tử thối, nói cái gì!" Giọng điệu Nam Cung Hiệt Anh bất giác đã mềm đi không ít.

Tây Môn Đông Lý không thèm quan tâm đến ông ta, ôm Nam Cung Thu Thực nhanh chóng rời đi, Nam Cung Hiệt Anh cũng đi theo hắn biến mất trước mặt mọi người, chỉ để lại một đám hiệp nghĩa hào kiệt đến xem náo nhiệt, đám đông thì thầm với nhau lắc đầu, thở dài. Dần dần, mọi người chậm rãi giải tán, chỉ lưu lại một Yến Tử cơ trống rỗng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,