Chuyển đến nội dung chính

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 3.1

(Tiêu: Từ ngày mai Tiêu đi Phú Quốc nên tạm ngưng đăng bài trong 4 ngày nhé!)


Chương 1 - Một Hồ Hai Xác

Căn phòng u ám, sương khói lượn lờ, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy chớp tắt.

Trong góc, cơ thể đàn ông nhỏ gầy cuộn giữa sofa mềm mại, trên bàn trà gỗ lim bên cạnh đặt rượu đỏ, ly rượu bát giác, còn có một điếu xì gà chưa tắt. Người đàn ông khi thì bưng ly rượu lên khẽ uống, khi thì lại cầm điếu xì gà chậm rãi hút vài hơi, ánh mắt tham lam dán chặt vào màn hình TV LCD.

Trong màn hình TV, một cô gái trần truồng, nằm trên "Băng ghế giết mổ", cơ thể nóng bỏng đẩy đà mềm oạt, không có chút sinh khí. Bên cạnh cô ta, người đàn ông đứng cầm trường đao trong tay, trái ngược với trường đao lộ ra khí âm trầm, trong mắt người đàn ông tràn ngập dịu dàng, gã nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô gái, dường như cực kỳ không muốn. Chốc lát, gã cúi người xuống tới gần đôi môi cô gái, nhẹ nhàng hôn.



Một nụ hôn thật lâu, giống như lần cuối cùng trước khi chia xa -- Quả nhiên, người đàn ông thẳng người dậy, hít một hơi thật sâu, trên mặt rộ lên thần thái hưng phấn, gã không thể chờ được một tay duỗi về phía ngực cô gái, run rẩy cầm một bên vú, lập tức vung cánh tay kia, giơ tay chém xuống. . .

Sau khi hình ảnh lắc lư một trận lại bình ổn xuống, màn hình camera tập trung vào nồi chiên trên bếp gas. Ngọn lửa màu lam trầm trầm nhảy lên, dầu trong nồi chiên dần dần phát ra tiếng vang lốp bốp, người đàn ông bưng đĩa màu trắng lên, thứ gì đó dính máu loãng trong đĩa đổ vào nồi. Do dầu đã quá lửa, vừa vào nồi thứ trong đĩa liền lập tức bị nấu thành một nắm, người đàn ông vội dùng sạn lật mấy cái, lập tức xới một nắm đen tuyền đó vào trong đĩa.

Hình ảnh lại nhoáng lên vài cái, người đàn ông ngồi vào bàn ăn đã được bày trí tỉ mỉ, có hoa tươi và nến điểm xuyết, gã cầm lấy một chai rượu đỏ, chậm rãi đổ vào ly Bourgogne trong tay, tiếp theo lại cầm lấy dao ăn cắt "Mỹ vị" trong đĩa thành vài khối, dùng nĩa xiên lấy một khối bỏ vào miệng. Gã nhắm mắt lại, chậm rãi nhai nuốt, hưởng thụ buổi thịnh yến mà gã đợi chờ đã lâu. . .

Người đàn ông cuộn giữa sofa, xem xét màn biểu diễn của mình, hô hấp càng thêm dồn dập, gã nhịn không được một tay mở thắt lưng, một tay lục lọi xuống hạ bộ, dùng sức xoa nắn. . .

Tổng cục điều tra hình sự, bộ Chi viện trọng án.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Mỗi một lần xuất phát, mục tiêu đương nhiên đều là những tội ác nhìn thấy mà giật mình. Đã từng quen thấy những thứ điên khùng và hung tàn, trải qua vô số vụ phạm tội khiêu chiến nhân tính cực hạn, hôm nay Cố Phi Phi tự nhận rằng có rất ít vụ án có thể làm cô có cảm giác kinh sợ, nhưng khi cô nhìn thấy hồ sơ vụ án mà thầy Ngô đưa đến, trong lúc nhất thời sống lưng lại toát ra từng đợt hàn khí.

Vụ án xảy ra ở một thành phố vùng duyên hải, có du khách vùng khác khi du ngoạn bên một hồ nước ngọt, vô ý rơi xuống nước chết. Sau đó cảnh sát tổ chức "người nhái" vớt xác, lại ngoài ý muốn vớt được hai cái túi đan lớn, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng là, trong hai túi đều chứa một đầu lâu nhân loại và lượng lớn hài cốt. Qua pháp y giám định, người bị bằm thây là hai nữ giới, so sánh dấu vết phân thây và thủ pháp vứt xác, có thể nhận định cùng một kẻ tình nghi phạm tội gây nên. Bởi vì không vớt được quần áo và giấy tờ liên quan, vả lại đầu lâu đã thối rữa mức độ khác nhau, cho nên trước mắt thân phận hai người vẫn chưa xác định. Song pháp y trên nhiều khối hài cốt phát hiện có vết răng cắn rõ ràng, qua cẩn thận phân biệt, xác nhận do hàm răng nhân loại lưu lại, ngoài ra bên mép xương còn có dấu hiệu từng bị chiên, cho nên cảnh sát địa phương hoài nghi, đây có lẽ là một vụ giết người ăn thịt liên hoàn. . .

Chậm rãi khép lại hồ sơ, mày Cố Phi Phi cau chặt, rơi vào im lặng, mà Ngô Quốc Khánh ngồi đối diện cô, cũng cau mày yên lặng không nói gì, hai người dường như đang đắm chìm trong tâm trạng tương tự nhau. Im lặng hồi lâu, Cố Phi Phi mới mở miệng nói: "Thầy Ngô, con vẫn luôn tự nhận là nội tâm đủ mạnh mẽ, nhưng giờ đây đối mặt với những vụ án điên cuồng này, con thật sự không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu!"

"Ta hiểu ý của con, khiến con sợ không phải những vụ án, mà là sự vặn vẹo và biến chất của nhân tính!" Ngô Quốc Khánh gật đầu, cùng cảm thụ mà than, "Nhưng chung quy có người phải đối mặt với một mặt đáng xấu hổ ấy, có người phải phụ trách dọn dẹp sự dơ bẩn của xã hội, mới không khiến cho những cặn lắng đó hủy diệt sự tốt đẹp của cuộc sống." Ngô Quốc Khánh dừng một chút, ôn hòa cười với Cố Phi Phi, tiếp tục nói: "Ta biết con chỉ nói thế thôi, dựa vào sự hiểu biết của ta với con, cho dù tất cả mọi người chọn từ bỏ nghề cảnh sát này, con cũng là người cuối cùng rời đi."

"Dạ, con chỉ nhất thời cảm khái mà thôi." Cố Phi Phi thở dài, vẻ mặt trở nên kiên nghị, "Cho dù con thật sự muốn phủi tay không làm, vậy cũng phải chờ cho bọn tội phạm đều chết hết đã!"

"Không nói nhiều nữa, đi thôi, vụ án khẩn cấp, phía dưới vẫn chờ con chỉ đạo kiểm nghiệm xác đấy!" Ngô Quốc Khánh vẻ mặt nghiêm nghị nói.

"Dạ, con bảo hai đứa nhóc chuẩn bị xong sẽ đi ngay." Cố Phi Phi dứt lời, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Ngô Quốc Khánh.

Thành phố Vân Hải nằm ở phía đông vùng duyên hải, bốn mùa rõ rệt, lúc này đang là tuần giữa tháng 10, thu ý rả rích, khí hậu không nóng không lạnh, không khí cũng vô cùng sảng khoái dễ chịu.

Song đối với tổ chi viện mà nói, lại không có tâm tình hưởng thụ thời tiết tốt này. Họ tới Vân Hải, sau khi liên lạc cùng cảnh sát địa phương, liền chạy không ngừng vó đến phân công triển khai công tác.

Hàn Ấn đến nơi chậm hơn một chút, đi cùng Đỗ Anh Hùng, theo đội trưởng đội hình cảnh thành phố Vân Hải Cao Tiến tới một khu cảnh quan sinh thái tự nhiên ven nội thành. Bên trong khu cảnh quan núi non cao thấp trập trùng, chằng chịt thích thú, đủ loại cây cối sum suê để lộ màu xanh kiều diễm. Một hồ nước ngọt mang tên "Hồ Nam Sơn", dưới ánh trời chiều phản chiếu có vẻ cực kỳ điềm đạm thích ý, chỉ tiếc hôm nay nó lại là một hiện trường vứt xác.

"Hai bộ hài cốt đại khái phát hiện tại phương vị kia, cách nhau không xa, bởi vì bên hồ thường xuyên có du khách qua lại, hoàn cảnh xung quanh bị phá hỏng, hiện trường lúc trước khám nghiệm không có thu hoạch nào." Cao Tiến đứng bên hồ, một tay kẹp điếu thuốc, một tay chỉ vào phía hồ nói. Đại khái trong lòng cảm thấy chuyến đi này chỉ vẽ vời thêm chuyện, lãng phí thời gian, trong giọng nói nhiều ít mang chút khó chịu, "Tình huống cụ thể, trên hồ sơ của cục trinh sát hình sự chúng tôi đã báo cáo ghi lại rất tường tận, mọi người hẳn đã đọc qua, tôi sẽ không giới thiệu nữa!"

"Vất vả rồi!" Hàn Ấn không để ý tới sự lười biếng của Cao Tiến, khách khí cười với ông ta, tiếp theo chuyển tầm mắt hướng mặt hồ, thong thả nói, "Cảnh sắc bên hồ thật sự không tồi!"

"Đúng thế! Nếu không tự mình đến một chuyến, làm sao có thể cảm thụ được chứ!" Đỗ Anh Hùng trẻ tuổi dư hơi, đương nhiên không có được thái độ tốt như Hàn Ấn, đối với thái độ của Cao Tiến, trong lòng rất không phục, giọng điệu cậu ta mỉa mai tiếp lời, thực chất là muốn nói cho Cao Tiến về tầm quan trọng của khảo sát thực địa hiện trường, "Hung thủ chọn chỗ này vứt xác, hẳn có dụng ý của hắn."

"Cậu có cảm thụ gì?" Hàn Ấn quay đầu hỏi Đỗ Anh Hùng.

"Có lẽ. . .Từ góc độ của hung thủ mà nói, nơi này là chốn về hoàn mỹ của nạn nhân." Đỗ Anh Hùng hơi suy nghĩ, tìm được một tính từ thích hợp, "Là 'Yêu', dường như có chứa chút cảm giác yêu!"
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Có lý!" Hàn Ấn nghiền ngẫm lời Đỗ Anh Hùng, khen ngợi nói.

"Vậy thầy thấy thế nào?" Đỗ Anh Hùng không hề kiêu ngạo, khiêm nhường hỏi.

"Hung thủ vứt xác sử dụng túi đan nhựa, trong túi ngoại trừ chứa hài cốt còn lấp bọt biển và đá, cho thấy hung thủ sỏi đời khá chín chắn và trình độ trí tuệ không tồi; Vả lại hai lần đều chọn hồ vứt xác, mục đích chủ yếu rất rõ ràng là che giấu xác và rửa sạch chứng cứ, việc này thêm một bước cho thấy, hung thủ là một người suy nghĩ tỉnh táo, có năng lực tổ chức.

"Bình thường mà nói, có năng lực tổ chức, vị trí thực tế của hung thủ sẽ cách xa nơi vứt xác, nhưng 'hồ nước' là một chỗ đặc biệt có thể che giấu và rửa sạch chứng cứ hoàn mỹ. Hơn nữa tôi chú ý tới, hai vị trí vứt xác cách khá gần, nếu đây là cố ý, có lẽ cho thấy hung thủ sẽ thường xuyên tới đây ôn lại ký ức, cho nên hiện trường gây án đầu tiên, hẳn sẽ không cách nơi này xa lắm!"

Hàn Ấn nói xong những lời trên, xoay người, quay lưng về phía hồ Nam Sơn ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về xa xa. . .

Khoảng mấy trăm mét ngoài tầm mắt là một con đường cái màu xám trắng, mặt bên này phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, tựa như thế ngoại đào nguyên trong cõi mộng, một mặt khác nháy mắt xuyên qua đô thị phồn hoa tràn ngập hơi thở nhân công thương nghiệp, các loại kiến trúc sầm uất phong cách khác nhau, bố cục khá khổng lồ, kéo dài mãi đến mức tầm mắt có thể thấy được, không cần hỏi, đây nhất định là kiệt tác điền sản của các tinh anh. Lưng dựa vào khu ngoại ô phong cảnh tự nhiên, giở chiêu bài "Bảo vệ môi trường", phát triển nhà cửa và các hạng mục buôn bán, tựa hồ là phong trào ở vài thành thị những năm gần đây. Đồng thời với việc kinh doanh điền sản thu được món lãi kếch sù, cũng trực tiếp dẫn đến từng địa giới xanh của thành phố càng ngày càng ít, môi trường tự nhiên bị phá hỏng cực độ.

"Ối chà, bên kia là 'Đô thị kỹ thuật sinh thái' phủ thị chính những năm gần đây gắng sức tạo ra, bên trong bao gồm khách sạn cao cấp, làng du lịch, trường học, bệnh viện, khu dân cư trung tâm giá cao, khu biệt thự sang trọng các loại, các loại công việc và buôn bán đồng bộ thiết bị. Đồng thời trong đô thị sinh thái một phần rất lớn đất đai được quy hoạch thành 'Vườn khoa học kỹ thuật', làm căn cứ sản nghiệp kỹ thuật mới và hiện đại phục vụ kỹ thuật tỉnh cấp cao, trước mắt đã có mấy trăm xí nghiệp kiểu cách tân và kiểu bảo vệ môi trường tiến vào chiếm giữ trong vườn." Cao Tiến theo tầm mắt của Hàn Ấn kịp thời giới thiệu, theo sát đó lại kinh ngạc hỏi, "Hung thủ ở gần vậy sao? Chẳng lẽ anh nghĩ hắn sẽ sống ngay trong tiểu khu bên kia?"

"Tại sao không thể chứ?" Hàn Ấn thâm thúy cười nói.

Cục cảnh sát thành phố Vân Hải, phòng giải phẫu khoa pháp y.

Hài cốt vớt được trong hồ Nam Sơn đã được vá lại thành hai hình người, lần lượt đặt trên bàn giải phẫu hai bên. Một bộ trong đó, trạng thái đầu lâu đã thối rửa mức độ cao, phần mềm cơ bản cũng đã hóa lỏng, đại bộ phận cơ thể đều đã lộ ra xương trắng; Mà bộ còn lại, mức độ thối rửa khá nhẹ, mặt mũi đại khái có thể thấy rõ, phần mặt và phần hàm dưới để lại miệng cắt bằng vật sắt, trên cơ thể cũng lưu lại một vết may hình chữ Y, hiển nhiên pháp y địa phương đã làm kiểm nghiệm tương ứng. Cố Phi Phi kinh nghiệm phong phú có thể nhìn ra được, vết cắt bằng vật sắt trên đầu nạn nhân không phải hung thủ tạo thành, mà là pháp y dùng để phóng thích khí ôi trướng để khôi phục dung mạo nạn nhân. Đương nhiên, đây là vì lúc ban đầu khi phát hiện cái xác này, phần mặt nạn nhân và cơ thể đều phình to tràn ngập trướng khí, giống như một món đồ thật to, cũng chính là hiện tượng giới pháp y học gọi là "Hủ bại cự nhân quan". Song phải khôi phục dung mạo nạn nhân ở hạn độ lớn nhất, chỉ loại bỏ hủ khí là chưa đủ, sau đó còn phải tẩy sạch huyết sắc tố lưu hóa màu xanh đi, lại dùng dung dịch cồn thủy ngân clorua đặc ngâm hơn 12 tiếng.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Mặt khác, từ cấu thành hài cốt đến xem, hung thủ chủ yếu tách rời thi thể thành vài bộ phận lớn như sau: Đầu, cơ thể từ gốc đùi trở lên, hai vú, tứ chi, bàn tay và bàn chân. Trước mắt chưa phát hiện hai vú của nạn nhân, khu vực mông cũng có phần thịt bị thiếu mất, tứ chi thì đã hoàn toàn hóa xương trắng, cũng bị cưa thành một số đoạn, phía trên lưu lại dấu vết nướng trụi hoặc nướng cháy. Bởi vậy phán đoán: Hung thủ chủ yếu ăn vú nạn nhân, mông và tứ chi.

Kiểm nghiệm chính là một nữ pháp y họ Lý, nhìn bề ngoài lớn hơn Cố Phi Phi không ít tuổi. Cô để mái tóc ngắn ngang vai, trên mũi đeo cặp kính cận rất nặng, phía sau mặt kính là hai tròng mắt che kín tơ máu thấm đẫm uể oải, thoạt nhìn cô ta hẳn đã liên tục công tác rất lâu.

Pháp y Lý đứng giữa hai bàn giải phẫu, ho nhẹ một tiếng, giọng khàn khàn giới thiệu: "Do hàm răng và xương chậu kết hợp đặc thù mặt phán đoán, hai nạn nhân tuổi xấp xỉ nhau, đều ở khoảng 23 đến 26 tuổi, vóc dáng cao gầy, đều cao trên 1m70. Tổng hợp nhân tố hoàn cảnh, khí hậu, suy xét đến tốc độ thi thể thối rữa dưới nước chậm hơn so với trên bờ, cả trạng thái xác hiện giờ đến xem, trên bàn bên tay trái tôi hẳn đã ngâm dưới nước khoảng nửa tháng, là xác đâu tiên hung thủ vứt, còn bên phải chỉ khoảng một tuần. Đương nhiên, thời gian tử vong của nạn nhân e rằng còn phải đẩy xa hơn một tí, nếu hung thủ ăn thịt đến còn trơ xương rồi ném hài cốt ra, cho thấy xác từng được tồn trữ một thời gian ngắn, cho nên tôi suy đoán đại khái: Nạn nhân đầu chết khoảng hai tháng trước, hẳn là khoảng tuần giữa tháng 8, nạn nhân sau đó thì chết khoảng cuối tháng 9."

Pháp y Lý nói đến đó, cố ý dừng lại, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Cố Phi Phi. Có lẽ cô ta đã sớm nghe thấy danh tiếng của Cố Phi Phi trong giới pháp y, cho nên mặc dù lớn tuổi, nhưng vẫn tỏ ra tư thái khiêm nhường.

Kỳ thật, khi pháp y Lý đang giới thiệu, Cố Phi Phi cũng không hề nhàn rỗi, tầm mắt vẫn luôn đặt trên hài cốt của hai cái xác. Khi thì cầm lấy một bộ phận nào đó đến trước mắt nhìn tỉ mỉ, khi thì lại cầm lấy ảnh X quang cắm trên hộp đèn xem đi xem lại, thậm chí còn cầm lấy dao phẫu thuật bên cạnh bàn mổ, lưu loát cắt chỉ khâu chữ Y trên cơ thể nạn nhân thứ hai, cẩn thận quan sát bộ phận nội tạng lộ ra. Khi cô cảm nhận được thanh âm của pháp y Lý dừng lại, đầu không nâng mắt không nhìn, tiếp tục động tác của mình, lạnh lùng thốt: "Tiếp tục nói."

Cố Phi Phi đáp lại như thế, sắc mặt pháp y Lý đương nhiên sẽ không đẹp mắt, Ngải Tiểu Mỹ đứng một bên rất áy náy, vội vàng lộ ra nụ cười với pháp y Lý, giảng hòa nói: "Cô nói đi, xin cô tiếp tục nói, chúng tôi đang nghe đây!"

Pháp y Lý nhíu mày, cười khổ một tiếng, vừa muốn há miệng, không ngờ Cố Phi Phi đột nhiên tiếp nhận câu chuyển, nói thẳng: "Từ trên mặt cắt đến xem, là chết rồi phân thây, dụng cụ phân thây hẳn đến từ một cưa điện. Trừ cái đó ra, biểu hiện xác không phát hiện vết thương sắt, ngoài sọ không phát hiện vết thương bị đánh và tình trạng xuất huyết, biểu hiện xác và bộ phận nội tạng không hiển thị triệu chứng ngạt chết, cũng không thấy có tổn thương lớn, chỉ có một chút máu bầm rất nhỏ. Nếu không có gì ngoài ý muốn, rất giống vụ án thuốc Barbital hoặc các thuốc Benzodiazepin dẫn đến tử vong. . ."

(Tiêu: Benzodiazepin và Barbital là thuốc an thần)

Cố Phi Phi còn chưa dứt lời, pháp y Lý đã không nhịn được dùng sức gật đầu, vẻ mặt khâm phục nói: "Đúng, phán đoán rất chuẩn xác, chúng tôi đã lấy ra gan và thận của hai nạn nhân kiểm tra đo lường độc tố, cùng phát hiện hơn 20 miligram 'Triazolam' lưu lại, cho nên nghi ngờ họ bị hung thủ lừa uống hoặc ép dùng 'Triazolam' quá liều dẫn đến tử vong."

"'Triazolam' là thuốc kê đơn đúng chứ! Có khả năng truy lùng nguồn gốc để lấy được đầu mối?" Ngải Tiểu Mỹ hỏi chen vào.

Pháp y Lý bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Trong đội đang truy xét, song phỏng chừng hy vọng không nhiều, bây giờ từ rất nhiều phòng khám dỏm và tiệm thuốc nhỏ, còn có trên mạng đều có thể mua được loại thuốc này."

Pháp y Lý dừng lại, Cố Phi Phi tiếp theo lời vừa bị ngắt đoạn nói: "Trên cổ tay nạn nhân không thấy vết trói, cũng không có bị thương ngoài da, xem ra từ đầu đến cuối họ đều không có cơ hội phản kháng; Hạ thể có tổn thương nhất định, xác nhận dấu hiệu bị cưỡng hiếp, nhưng xảy ra sau khi nạn nhân đã chết."

Thấy pháp y Lý gật đầu liên tục, Cố Phi Phi hỏi tiếp: "Thân phận hai nạn nhân đã điều tra tới đâu rồi?"

"Trong báo án mất tích chưa tra được trường hợp tương ứng, trong đội đã đăng báo tìm kiếm nguồn gốc xác, bây giờ còn chưa có hồi đáp. Song họ mất tích nhiều ngày như vậy cũng không có thân nhân báo án, phỏng chừng không phải người vùng này, rất có thể là du khách vùng khác, hoặc nhân viên làm thuê từ bên ngoài đến, phạm vi này thì rất lớn. Nhất là nạn nhân đầu tiên phần mặt bị ăn mòn không cách nào nhận dạng, tôi đang chuẩn bị liên lạc với nhân sĩ chuyên nghiệp phục hồi dung mạo. . ."

"Cô không cần lo nữa, công tác kế tiếp tôi sẽ làm, tôi đã mang đến hệ thống sọ 3D và tái cơ cấu mới nhất chỉ cần thông qua internet, điều chỉnh kết nối đến kho số liệu của sở nghiên cứu tội phạm cục trinh sát hình sự là được." Cố Phi Phi cắt ngang lời pháp y Lý, lại ngẩng đầu mặt không chút biểu cảm nhìn cô ta, nhàn nhạt nói, "Cô về trước điều chỉnh lại chút đi, cần gì tôi sẽ tìm cô."

"Vậy được rồi." Pháp y Lý giật mình, do dự cởi găng tay, tựa hồ có chút khó hiểu ngoài ý muốn, có khi nào Cố Phi Phi ghét bỏ năng lực mình quá kém, không muốn cùng làm việc với mình không?
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Đang âm thầm khó chịu mà phỏng đoán, liền nghe Ngải Tiểu Mỹ dịu dàng nói: "Pháp y Lý, ý của tổ trưởng Cố chúng tôi là thấy cô quá mệt nhọc, muốn cô trở về nghỉ ngơi cho khỏe."

Nghe vậy, pháp y Lý giãn mày ra, nhũn nhặn nói: "Có công tác gì cần tôi hỗ trợ, cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào!"

Tầm mắt Cố Phi Phi dừng lại trên bàn giải phẫu, phất phất tay tỏ vẻ đã biết, Ngải Tiểu Mỹ bên cạnh thật sự không nhìn nổi nữa, chờ pháp y Lý ra khỏi phòng giải phẫu, nhịn không được phàn nàn: "Chị Cố, chị nói xem chị rõ ràng có ý tốt, thế mà lại bày ra mặt thối hùng hổ dọa người, trách không được người ta luôn hiểu nhầm chị, kỳ thật tâm địa chị rất tốt. . ."

"Câm miệng lại, em lờn mặt rồi đúng không!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,