Chuyển đến nội dung chính

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 4.1

Chương 1 - Vụ cướp ngân hàng

Tỉnh Giao Đông, thành phố Lục Cảng. Khoảng một tuần trước.

Buổi sáng mù mịt, mặt trời híp đôi mắt quan sát như vẫn chưa tỉnh ngủ, ánh nắng càng chiếu càng dày, có một loại bầu không khí tử khí trầm trầm, không khỏi khiến người ta cảm thấy cả thế giới đang hấp hối.

"Pằng", một tiếng nổ rung trời như tiếng sấm đột ngột xuyên thủng sự yên tĩnh mù mịt, cũng xuyên thấu đầu một người đàn ông trung niên. . .

Phút chốc, giữa đất trời ảm đạm tựa hồ có một vệt sáng lóe, là màu đỏ chói mắt, đỏ tươi, không, đó chính là đỏ máu! Nó chậm rãi chảy xuống, vây quanh thân hình vô tội, dần dần nguội lạnh!

Đám đông mệt mỏi buồn ngủ rốt cuộc giật mình tỉnh lại, họ trừng đôi mắt vạn phần hoảng sợ, thấy cơ thể ngã trong vũng máu, thấy tay súng bỏ chạy, cùng với tiền giấy trăm đồng bị gió thốc lên như mưa bay đầy trời. . .



Tổng cục điều tra hình sự, bộ chi viện trọng án, ngày kế án cướp ngân hàng.

Khi đó Ngô Quốc Khánh vừa mới bước vào phòng làm việc không lâu, liền nghe được một tràn tiếng đập cửa dồn dập, còn chưa kịp lên tiếng, người ngoài cửa đã không kịp đợi xông vào.

Là phía cục phái trợ lý cho ông, một thằng bé trầm ổn hiểu chuyện, lúc này lại tỏ vẻ sốt ruột như lửa cháy đến nơi: "Vừa nãy chủ tịch công an tỉnh Giao Đông báo một vụ án cướp ngân hàng bằng súng, súng của tên cướp. . ."

Không chờ trợ lý nói xong, Ngô Quốc Khánh đoạt lấy hồ sơ trên tay hắn, mới nhìn vài lượt, liền nhấc điện thoại trong tay lên, nhanh chóng bấm số, nói vài câu thì gác máy, ngay sau đó lại gọi một cú điện thoại: "Tiểu Cố, lập tức bỏ hết những vụ án của tổ con. . .Không, không phải biểu hiện của các con có vấn đề, là có vụ án quan trọng hơn các con phải làm, tư liệu ta lập tức cho người truyền qua đó, các con mau chóng chạy tới nơi xảy ra vụ án. Thầy Hàn Ấn đã lên đường rồi."

Để điện thoại xuống, Ngô Quốc Khánh phất tay với trợ lý, dặn dò hắn lập tức truyền tư liệu vụ án cho Cố Phi Phi, sau đó thở dài một tiếng, tháo mắt kính lão xuống, xoa nắn mũi, thì thào cảm khái: "Năm năm rồi, 'cây súng kia' rốt cuộc đã xuất hiện!"

Tỉnh Giao Đông, thành phố Lục Cảng, phòng hội nghị đội Hình cảnh. Buổi chiều cùng ngày.

"Sáng hôm qua, khoảng 9 giờ, một phòng giao dịch của ngân hàng Kiến Công thành phố chúng ta, xảy ra vụ án cướp có súng. Một khách hàng nam sau khi rút tiền xong, ra khỏi ngân hàng không xa, lọt vào tầm bắn cự ly gần. Viên đạn xuyên qua huyệt thái dương, nạn nhân tử vong tại chỗ, túi du lịch màu lam cỡ lớn xách trong tay bị cướp, kẻ cướp sau khi đắc thủ nhanh chóng thoát khỏi hiện trường. . .

"Nạn nhân tên Tô Đông, năm nay 39 tuổi, người tỉnh ngoài, mười năm trước đến làm buôn bán, sau đó cưới một cô vợ vùng này, trước khi bị hại hai vợ chồng cùng kinh doanh một cửa hàng vật liệu xây dựng kim khí. Theo vợ nạn nhân nói, hôm đó rút tiền là để nộp tiền thuê cửa hàng, lấy tổng cộng 10 vạn đồng. Song sau khi xảy ra vụ án chúng ta đã xác minh cùng ngân hàng, do quên hẹn trước với ngân hàng, nạn nhân chỉ rút năm vạn, mà kẻ cướp khi cướp lấy túi du lịch chứa tiền, lại vì dùng sức quá mạnh ném tung một cọc tiền, trên thực tế tên cướp chỉ cướp được bốn vạn đồng.

"Về kẻ cướp, đầu mối ít ỏi, theo vài người chứng kiến báo cáo, hắn cao khoảng 1m70, trên người mặc áo bông thể thao màu đen, bên dưới là một cái quần jean màu lam, trên chân mang đôi giày thể thao trắng, trên đầu đội nón len có thể che khuất hơn nửa mặt chỉ lộ ra đôi mắt.

"Qua khoa kỹ thuật thu nhặt được đầu đạn và vỏ đạn ở hiện trường kiểm tra cho thấy, bắn ra viên đạn là một khẩu súng ngắn kiểu "năm bốn", đồng thời trên vỏ đạn lấy được một dấu tay, qua so sánh và đối chiếu là của một cảnh sát hình sự ở thành phố chúng ta đã hy sinh nhiều năm trước -- Súng kẻ cướp sử dụng, kỳ thật là một khẩu súng cảnh sát bị cướp!"

Phụ trách báo cáo tình tiết vụ án cho tổ chi viện, là đội trưởng đội hình cảnh Cục công an thành phố Lục Cảng, cũng là tổ trưởng tổ chuyên án vụ cướp ngân hàng lần này Tống Kim Thành, một con người rắn rỏi tiêu chuẩn, thân hình cao lớn, ngũ quan kiên nghị, ánh mắt ngay thẳng khí phách.

Tống Kim Thành mở ra một tập hồ sơ màu xám, tiếp tục nói: "Một đêm đông năm năm trước, ở đầu hẻm Hoàng Hoa đường Hoàng Hà thành phố chúng ta, xảy ra một vụ án cướp ác tính, nạn nhân là một cảnh sát hình sự phân cục, bị trúng nhiều dao mà chết, ví tiền điện thoại di động bị cướp, càng nguy hiểm hơn là khẩu súng kiểu 'Năm Bốn' chứa đầy tám viên đạn mang theo bên mình cũng bị cướp. Khi ấy vụ án này cũng là tôi chịu trách nhiệm chính, hiện trường không lưu lại bất cứ dấu vết gì của hung thủ, chỉ có thể dựa vào nạn nhân làm phương hướng điều tra. Chúng tôi xoay quanh quan hệ xã hội của anh ta tiến hành điều tra trọng điểm, đối với những vụ án anh ta từng xử lý cũng lần lượt sàng lọc kiểm tra, lần lượt loại bỏ động cơ gây án như trả thù và cố ý cướp súng, đến cuối cùng thống nhất quan điểm cho rằng: Mục đích ban đầu của vụ án là cướp của, nhưng vì thân phận hình cảnh của người bị cướp, dẫn đến vụ án leo thang. Song xuất phát từ thái độ cẩn thận, cũng xét thấy súng cảnh sát rơi vào trong tay kẻ cướp, sẽ gây tai họa ngầm cực lớn cho sự an toàn xã hội, cũng ảnh hưởng xấu đến danh dự của đội cảnh sát, trong cục đặc biệt phái đoàn chuyên gia cục trinh sát hình sự đến luận chứng và chỉ đạo phá án, qua tổ chuyên gia cẩn thận đánh giá một loạt, cuối cùng tỏ vẻ tán thành với kết luận của chúng tôi.

"Sau đó, chúng tôi trong phạm vi toàn bộ thành phố nhằm vào những người có tiền án phạm tội được thả triển khai điều tra kiểu trải lưới, đồng thời còn bố trí hành động chuyên nghiệp tập trung tiến đánh các vụ án trộm cướp, nhưng cũng chưa phát hiện bóng dáng hung thủ. Bởi vậy, chúng tôi lại phân tích hung thủ có thể đã lẩn trốn, liền thông báo cho các đơn vị anh em trong tỉnh tình tiết vụ án, tìm kiếm hiệp trợ, nhưng cuối cùng vẫn chưa bắt được hung thủ, cho đến hôm nay, vụ án vẫn còn treo đó."

Sắc mặt Tống Kim Thành tối xuống, giọng điệu nặng nề nói: "Đã nhiều năm như vậy, cây súng kia vẫn luôn ghi dấu trong lòng tôi, mỗi lần nhớ tới nó đều có một loại cảm giác thấp thỏm và bối rối nói không nên lời, sợ nó thình lình nhảy ra tổn thương người vô tội. Tôi tin lãnh đạo nhóm chuyên gia năm đó, thầy Ngô trưởng bộ chi viện của các cô cậu hôm nay, cũng cùng lo lắng giống tôi. Ông cụ vì cây súng kia, nán lại chỗ chúng tôi ba tháng, những năm này cũng thường cách một khoảng thời gian sẽ gọi điện thoại sang, hỏi tiến triển điều tra."

Tống Kim Thành dừng lại câu chuyện, sắc mặt bi thương, bầu không khí hội nghị có vẻ dị thường nặng nề.

Chốc lát, ông ta cố gắng nhếch khóe miệng, làm ra dáng vẻ phấn chấn, nói: "Chư vị đang ngồi đây mặc dù đều rất trẻ tuổi, nhưng danh tiếng phá án, tôi đã sớm nghe thấy, hơn nữa cục trinh sát hình sự vào lúc này phái các cô cậu tới, cũng đủ thấy lãnh đạo cục coi trọng chư vị, cho nên tôi cũng không nói gì thêm nữa, nhất định toàn lực phối hợp với công tác của các cô cậu, cần tôi làm gì cứ gọi, tôi tin dưới sự chung sức hợp tác của chúng ta, nhất định có thể phá được vụ án."

Án cướp ngân hàng, xưa nay được hệ thống cảnh sát xem là vụ án quan trọng hàng đầu, mặc dù số nạn nhân có thể không so sánh được với những vụ án biến thái hàng loạt, nhưng từ góc độ nguy hại trật tự xã hội mà nói lại tồi tệ hơn, vả lại vụ án này súng gây hại cho nạn nhân lại đến từ súng cảnh sát, tầm quan trọng của vụ án và mức độ được chú ý không cần nói cũng biết.

Từng thành viên tổ chi viện đều có thể ý thức được trọng trách trên người có bao nhiêu nặng nề, trong lòng Cố Phi Phi cũng không khỏi nặng trĩu, cõi lòng dị thường ngổn ngang, có nóng lòng muốn thử, càng có vài phần thấp thỏm. Song khi cô nhìn thấy sự trầm tĩnh và kiên định trước sau như một tràn đầy trong mắt Hàn Ấn, trong nháy mắt cô đã tìm về được trạng thái mạnh mẽ tràn đầy, bắt đầu bố trí nhiệm vụ: "Tống đội trưởng, công tác tìm kiếm phía tổ chuyên án, vẫn dựa theo bố trí của các anh lúc trước tiến hành, chúng tôi bên này cần anh sắp xếp nhân thủ hiệp trợ thầy Hàn Ấn và Tiểu Đỗ đến hiện trường làm mô phỏng tội phạm, lại phái thêm một người đưa tôi và Tiểu Mỹ đi gặp gia đình nạn nhân!"

Hiện trường phạm tội.

Phòng giao dịch ngân hàng xảy ra vụ án, nằm trong một khu dân cư kiểu cũ người ở dày đặc, phía bắc con đường chính tiểu khu đi về hướng đông tây, đối diện là một tòa chung cư lớn, tay phải cũng chính là phía tây ngân hàng cách khoảng 20m, có một giao lộ hình chữ thập.

Phụ cận ngân hàng đã được dây cảnh giới trắng vàng phong tỏa lại, cách cổng chính ngân hàng đường xéo xa khoảng bảy tám thước, gần vị trí giữa đường cái là vết dây trắng cố định buộc vòng quanh vị trí khi nạn nhân trúng đạn ngã xuống cùng đường viền. Chung quanh để lại một vũng máu màu đỏ sẫm, mặc dù một số gần như đã khô, nhưng vẫn có thể khiến Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng mơ hồ cảm nhận được một luồng sát khí nghiêm nghị.

"Khi xảy ra vụ án, vợ của nạn nhân đang ngồi trong xe taxi đậu ven đường chờ anh ta." Tống Kim Thành cùng đi đến hiện trường, chỉ vào ngã rẽ đối xéo với ngân hàng nói, "Nạn nhân rút tiền xong, khi băng xéo qua đường, tên cướp từ cạnh sườn anh ta, cũng chính là từ đối diện ngân hàng nhảy ra, nả một phát súng vào bên đầu anh ta, sau đó túm lấy túi du lịch trên tay anh ta, xoay ngược người trốn vào trong khu dân cư." Tống Kim Thành xoay người chỉ vào con hẻm chính giữa hai tòa dân cư ngược hướng với ngã rẽ, nói, "Hắn chính là từ chỗ đó chạy thoát."

Hàn Ấn gật đầu, theo hướng Tống Kim Thành chỉ nhìn trong chốc lát, cho rằng con hẻm cách điểm đấu súng khoảng 50m, sau đó vén đường cảnh giới đi về phía con hẻm. Tống Kim Thành và Đỗ Anh Hùng đi theo sau.

Từ con hẻm xuyên qua một dãy tòa nhà, Hàn Ấn phát hiện phương hướng hung thủ có thể lẩn trốn rất nhiều, mặt đông, tây, nam đều có giao lộ có thể lựa chọn, liền cau mày, hỏi: "Đội trưởng Tống, tình hình đường sá quanh khu vực dân cư này thế nào?"

"Việc này hôm qua chúng tôi đã thống kê, dùng ngã rẽ sườn tây ngân hàng làm ranh giới, hướng phía nam cũng chính là hướng dọc, phải qua chín dãy tòa nhà dân, khoảng cách đường thẳng hơn 200m, có một con đường chính của thành phố; Hướng về phía đông, khoảng cách đường thẳng hơn 400m, có một con đường phụ." Tống Kim Thành nói.

"Tình hình xe cộ lưu thông thế nào?" Hàn Ấn hỏi tiếp.

"Không. . .Tốt!" Tống Kim Thành kéo dài giọng nhấn mạnh nói, "Đây là khu dân cư cũ, dân cư khá dày đặc, đường sá xung quanh cũng lâu năm thiếu tu sửa, hơn nữa giữa tuyến đường chính và tuyến đường phụ vừa mới nói còn giao nhau bới một cây cầu vượt, cho nên dưới tình huống bình thường, tình trạng tắc đường đặc biệt nghiêm trọng."

"Vậy có phải cũng kéo dài thời gian các anh tới hiện trường không?" Đỗ Anh Hùng hỏi.

"Thế thì không có." Tống Kim Thành lắc đầu, tự tin nói, "Đồn công an phường cách đây rất gần, hơn nữa sau khi nhận được báo nguy của ngân hàng, trong cục đã khởi động đề án khẩn cấp trước. Nói vậy các cậu cũng hiểu rồi, từ sau khi xảy ra vụ 'Án cướp hàng loạt Chu Khắc Hoa', các đội ngũ cảnh sát địa khu tỉnh thị, đều đặc biệt tăng mạnh sách lược diễn luyện ứng phó với các vụ án trọng đại, có thể nói dù là phản ứng khẩn cấp hay không thì liên quan đến bố trí, đều cực kỳ nhanh chóng và nghiêm ngặt, chỉ tiếc đã để cho tên cướp chạy thoát."

"Xem tuyến đường chạy trốn của thằng oắt này, không biết hắn gan lớn tày trời sớm làm tổ trong những ngõ nhà gần đây không?" Đỗ Anh Hùng vô thức nhìn hai bên nói.

"Chúng tôi cũng có nghi ngờ như vậy, đã phái nhân thủ đuổi theo điều tra các tòa nhà." Tống Kim Thành nhìn Hàn Ấn nói, "Thầy Hàn ngài nghĩ sao?"

"Có khả năng nhất định." Hàn Ấn cũng nhìn quanh khắp nơi, như có điều suy nghĩ cẩn thận nói, tiếp theo xoay người đi xuôi theo con đường nhỏ trước tòa dân cư đi về hướng tây.

Hàn Ấn đi tới giao lộ, bước trên ngã rẽ giao với con đường trước cửa ngân hàng kia, quẹo phải đi thẳng, mãi đến khi vòng trở về ngã rẽ mới dừng lại. Anh nhìn chằm chằm ven đường sát ngã rẽ, trầm ngâm chốc lát, nói: "Đội trưởng Tống, lúc ấy xe taxi dừng ở đây sao? Vợ nạn nhân có phản ứng gì?"

"À, đúng, xe đậu ở đây." Tống Kim Thành cũng tiện tay chỉ vào bên cạnh nói, "Vợ anh ta và tài xế xe taxi đều sợ hãi, khi ấy chúng tôi đưa hai người họ về đội ghi chép, hai người vẫn còn run bần bật."

"Cô ta có nói sao họ lại chọn ngân hàng này để rút tiền không?" Phòng giao dịch ngân hàng này, không hề gần với tuyến đường chính, trong tư liệu cho thấy, vị trí cũng không giao với nơi ở và cửa hàng của nạn nhân, Hàn Ấn đương nhiên sẽ cảm thấy có chút khả nghi.

"Chúng tôi có hỏi, theo cô ta nói là vì trợ giúp một người bạn làm việc ở đây hoàn thành nhiệm vụ mở tài khoản." Ngay sau đó Tống Kim Thành bổ sung, "Việc này chúng tôi từng xác nhận, quả thực  đúng như cô ta nói."

"Sao, thầy Hàn nghĩ cô ta có vấn đề?" Đỗ Anh Hùng hỏi.

"Không biết, vẫn rất khó nói." Hàn Ấn chậm rãi lắc đầu, "Để xem tình hình tiếp xúc phía tổ trưởng Cố và cô ta rồi nói."

Tống Kim Thành thẳng tính, thấy trong lời Hàn Ấn nói tựa hồ còn giữ ý gì đó, liền khó nhịn được: "Thầy Hàn, thầy có ý kiến gì không cứ việc nói ra, không cần băn khoăn, có nhìn nhận gì với công việc của chúng tôi cũng đừng ngại."

Tống Kim Thành xem như đã nói đến điểm mấu chốt rồi, ngay từ đầu Hàn Ấn đã cảm thấy phía Lục Cảng đã trực tiếp định vụ án này là vụ cướp ác tính, dường như có chút không chắc lắm, lần này đi quanh hiện trường một vòng, loại cảm giác này của anh càng sâu. Song vụ án quá mức quan trọng, dưới tình huống thiếu chứng cứ, phức tạp hóa vụ án thật sự không ổn thỏa lắm, anh muốn nghe thêm thông tin phản hồi từ nhiều phía rồi mới phán đoán. Chẳng qua lúc này Tống Kim Thành lại nói đến điểm này, anh cũng không ngại đáp lại, liền châm chước nói: "Cũng không phải băn khoăn gì, anh cũng đừng để ý, tôi thật không cố ý gây hồi hộp cho anh. Tôi có chút suy nghĩ cá nhân, song vẫn chỉ là sơ bộ, chưa đủ hoàn thiện, vẫn nên chờ quay về đội gặp tổ trưởng Cố, tổng hợp mọi thông tin lại rồi nói sau!"

"Ôi dào, không sao, để ý làm gì chứ! Nhưng mà tình hình các anh cũng đã hiểu rõ rồi, kẻ cướp cơ hồ không để lại cho chúng tôi bất kỳ đặc thù gì có thể truy xét, tìm kiếm và điều tra theo tính thông thường, thực chất rất khó lấy được hiệu quả, cho nên quả thật cần các anh có thể nhanh chóng đưa ra phương án phá án gấp!" Tống Kim Thành phân rõ lý lẽ nói.

"Vậy không thành vấn đề, chúng tôi sẽ toàn lực ứng phó." Hàn Ấn hòa ái đáp, "Nơi này được rồi, chúng ta về thôi!"

Ba người lần lượt lên xe, vừa muốn khởi động, điện thoại di động của Tống Kim Thành vang lên.

Tiếp điện thoại, ông ta lập tức cười toe toét, hớn hở đầy mặt, giọng cũng không tự chủ được mà dịu dàng hẳn: "Ôi chao, Tiểu Dĩnh à, anh đang điều tra án, đúng, có hơi gấp, mấy ngày nay sợ rằng đều phải tăng ca. . .Bảo bối thế nào. . .Nhớ, sao không nhớ, cho anh nghe giọng bảo bối chút. Con trai, gọi ba xem, mau gọi ba. . .Gọi đi, sao không gọi, ba muốn nghe con trai gọi. Ha ha, giỏi, không nói nữa, không có việc gì anh gác máy đây!"

Tống Kim Thành ngắt điện thoại xong, trên mặt vẫn vui rạo rực như cũ, dường như còn đắm chìm trong dư vị của cuộc điện thoại vừa rồi. Hàn Ấn ngồi ở ghế lái phụ và Đỗ Anh Hùng ngồi phía sau không nhịn được nén cười, ai có thể ngờ hán tử bề ngoài nhìn qua sừng sững như đá mà lại có một mặt dịu dàng như thế, tương phản thật sự rất lớn.

Cười ngây ngô hơn nửa ngày, Tống Kim Thành mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng dùng vẻ mặt cười chọc ghẹo không hẹn mà cùng nhìn ông ta, rốt cuộc nhận thấy được mình thất thố, liền giơ điện thoại trong tay lên, ngại ngùng nói: "Bà. . .bà vợ gọi. . .Thằng con mới hơn chín tháng, tôi công việc lại bề bộn, chuyện trong nhà toàn dựa vào bà ấy thu xếp, thái độ của tôi chắc là không thích hợp rồi?"

"Ha ha, ngài khỏi cần giải thích, đối xử tốt với vợ là phải, song không ngờ ngài lại. . ." Đỗ Anh Hùng ngừng một chút, cảm thấy dùng từ có chút không thích hợp, nhưng vẫn không nhịn được, "buồn nôn như vậy!"

"Tiểu Đỗ cậu bây giờ học thói xấu của Tiểu Mỹ, càng ngày càng không biết lớn nhỏ!" Hàn Ấn giả vờ nghiêm túc trách mắng Đỗ Anh Hùng một câu, sau đó quay đầu lại nói với Tống Kim Thành hơi có chút lúng túng, "Đội trưởng Tống, đừng nghe cậu ta, nhìn ngài đã là trung niên rồi, vui mừng cũng phải thôi!"

"Thật vậy, tôi rất mừng, trước kia sợ trì hoãn sự nghiệp, vẫn chưa muốn có con, mắt thấy đã qua 40, mấy cụ hai nhà chịu không nổi, hẹn nhau cùng tuyệt thực kháng nghị, tôi đành bất đắc dĩ mới đồng ý. Nhưng không ngờ, lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình, cả người tôi đều thay đổi, cảm giác danh lợi tài phú gì cũng đều không quan trọng nữa, con trai mới là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời tôi. Không sợ các cậu chê cười, nửa tháng nay tôi luôn choáng váng, nghĩ tới tôi đã là ba rồi, nhịn không được cứ lén cười thành tiếng." Hàn Ấn vốn chỉ thuận miệng nói, muốn hóa giải khó xử cho Tống Kim Thành, không ngờ lại gợi lên sự hăng hái của ông ta, chẳng những thâm tình "bộc bạch" một phen, còn lấy hình con trai trong điện thoại ra, cho Hàn Ấn và Đỗ Anh Hùng thưởng thức.

"Đội trưởng Tống, mắt của bé giống ông." Hàn Ấn nhìn ảnh nói.

"Đúng, quả thật giống, mắt đặc biệt sáng." Đỗ Anh Hùng theo sát phụ họa, sau đó lại cảm thán, "Có cảm giác bé đẹp làm sao đúng không? Nhìn vẻ tràn đầy hạnh phúc của ông, tôi cũng muốn làm cha!"

"Vậy mau làm một đứa đi!"

"Nhưng cậu phải tìm được mẹ nó trước đã!"

"Haha. . ."

Cửa hàng vật liệu xây dựng.

Cửa hàng vật liệu xây dựng nạn nhân kinh doanh, ở một khu phố buôn bán chuyện kinh doanh vật liệu xây dựng kim khí, trong cửa hàng diện tích buôn bán không nhỏ, làm ăn cũng khá tốt.

Khi Cố Phi Phi và Ngải Tiểu Mỹ vào trong cửa hàng, có vài tốp khách đang chọn hàng hóa, mấy nhân viên cửa hàng đi theo chạy trước chạy sau, bận tối mày tối mặt, thấy có người tìm chủ, chỉ tiện tay chỉ trong phòng. Hai người liền theo sảnh buôn bán đường thẳng ống đi vào trong, rất nhanh liền nhìn thấy một gian phòng làm việc nhỏ ngăn bởi tấm thủy tinh màu trà.

Cố Phi Phi ngồi trên sofa tiếp khách, đối diện vợ nạn nhân ngồi phía sau bàn giám đốc màu nâu đỏ -- Vương Nguyệt, một phụ nữ trung niên vóc dáng mập mạp, mặc đồ quê mùa. Tóc bà ta rối tung đầy dầu, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt đỏ bừng còn đọng nước mắt, xem ra chồng sau khi chồng đột nhiên bị tai vạ, bà ta luôn lấy nước mắt rửa mặt.

"Nói một chút về chuyện xảy ra ngày hôm qua nhé." Cố Phi Phi không quen an ủi ai, cho nên há miệng liền hỏi rất thẳng về vụ án."

"Ừ." Vương Nguyệt dùng sức hít mũi, nói. "Kỳ hạn thuê cửa hàng sắp tới, trước đó chồng tôi và chủ nhà đã thương lượng xong thủ tục gia hạn hợp đồng, bởi vì chủ nhà cần tiền gấp, yêu cầu chúng tôi thanh toán trước hết tiền thuê nhà hai năm. Chồng tôi đồng ý, nhưng đưa ra đề nghị chủ nhà chờ vài ngày, nói kết thúc xong một khoản tiền hàng sẽ đưa tiền cho hắn. Trước xế chiều, khoản tiền hàng đã kết toán sổ sách, cho nên sáng sớm hôm qua, từ nhà ra ngoài, tôi và chồng liền bắt xe đến ngân hàng. Tới chỗ đó, thấy người trong ngân hàng không đông lắm, lại lo sau khi rút tiền đi ra không bắt được xe, chồng tôi liền thương lượng với tài xế taxi, bảo anh ta bật chế độ 'chờ tính tiền', tài xế đồng ý, liền đậu xe đến bên ngã rẽ. . ."

"Lấy nhiều tiền như vậy, sao bà không đi theo?"

"Nói thật, kinh doanh của cửa hàng mấy năm nay thật sự đã kiếm không ít tiền, mười vạn đồng với chúng tôi mà nói thật không tính là gì, chồng tôi cũng không xem là chuyện lớn, nên không bảo tôi xuống cùng."

"Nếu làm ăn tốt như vậy, sao hai ông bà không mua cho mình xe riêng?"

"Xe có chứ, tháng trước xảy ra chút tai nạn, vì có một bộ linh kiện phải gửi từ chính hãng sang, cho nên vẫn chưa sửa xong."

"Có những ai biết hôm qua hai người muốn rút tiền?"

"Không ai cả, chỉ những người bán hàng trong tiệm, còn có tôi và chồng, cả chủ nhà nữa."

"Chồng bà gần đây có kết thù với ai không? Trong làm ăn có tranh chấp nợ nần không?"

"Không có, theo tôi được biết là không, chồng tôi nhân duyên đặc biệt tốt, việc buôn bán cũng rất trung thực, không hề quỵt nợ."

"Chồng bà bên ngoài có quan hệ nam nữ bất bình thường không?"

"Sao vậy được chứ? Chồng tôi khá truyền thống, không có tâm địa gian giảo này, hai vợ chồng tôi tình cảm luôn rất tốt."

Đang khi nói chuyện Vương Nguyệt khóc không ngừng, không nhịn được cứ cúi đầu lau, nói vậy việc chồng qua đời đả kích bà ấy rất lớn, càng hỏi bà ta lại càng khóc không thành tiếng, Cố Phi Phi đành phải dừng chủ đề. Trong khi đợi Vương Nguyệt khôi phục tâm tình, cô quay đầu nhìn sảnh buôn bán bên ngoài vách ngăn thủy tinh, nhìn thấy Ngải Tiểu Mỹ đang kéo một nhân viên cửa hàng vừa tiễn khách đặt câu hỏi. . .

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,