Chuyển đến nội dung chính

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (2) - 4.2

Chương 2 - Nghi ngờ động cơ

Buổi sáng bận rộn bất tri bất giác đã trôi qua, hoàng hôn lạnh lẽo lặng lẽ thổi quét đến, tòa nhà văn phòng đội hình cảnh cục công an thành phố Lục Cảng vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, tất cả cảnh viên của ngành đều thủ chặt vị trí, chờ đợi tổ chuyên án điều động bất cứ lúc nào.

Tống Kim Thành đã cố ý sắp xếp một căn phòng hội nghị nhỏ, làm phòng chuyên dụng cho tổ chi viện phá án, lúc này mọi người vừa mới ăn tươi nuốt sống cả phần cơm trong phòng ăn, liền nắm chắc thời gian thảo luận tình tiết vụ án:

Đầu tiên, do Cố Phi Phi thông báo tư liệu bối cảnh của vợ nạn nhân: "Vương Nguyệt, 35 tuổi, người địa phương, cùng nạn nhân Tô Đông kết hôn tám năm không con cái, là người an phận bảo thủ, trình độ văn hóa không cao, trong lúc tiếp nhận câu hỏi, không có biểu hiện tâm trạng bất thường và hành vi khả nghi dị thường. Từ lời bà ta biết được, tình cảm của bà ta và Tô Đông hòa hợp, hai người đồng tâm hợp lực xử lý việc làm ăn vô cùng phát đạt, trước mắt họ ở trong tiểu khu nhà lầu ba phòng giá cao trong thành phố cùng với một chiếc xe jeep nhập khẩu. Vương Nguyệt còn cho biết, nhân duyên Tô Đông rất tốt, không có sở thích bất lương, chưa bao giờ kết thù với bất kỳ ai, cũng không tồn tại vấn đề tranh chấp nợ nần."



Tiếp theo đó, Ngải Tiểu Mỹ bổ sung: "Nhưng mà nhân viên cửa hàng vật liệu xây dựng lại không nói như vậy, vì Vương Nguyệt không thể sinh con, quan hệ hai vợ chồng kỳ thực vô cùng lạnh nhạt, ngày thường Vương Nguyệt ở trong cửa hàng chỉ phụ trách các việc vặt vãnh như vệ sinh dọn dẹp, nấu cơm và giám sát nhân viên cửa hàng, sự vụ kinh doanh cơ bản đều do Tô Đông một tay xử lý. Tô Đông đối với phương diện tiền tài đặc biệt hà khắc, không chỉ cực kỳ nhỏ nhen với nhân viên, còn thường xuyên vì một ít việc nhỏ mà cắt xén tiền lương, thậm chí cả bà vợ Vương Nguyệt chi tiêu gì cũng phải báo cáo sổ sách cho hắn. Song Tô Đông cũng không ngồi cả ngày trong cửa hàng, vài nhân viên đều cho biết Tô Đông thích chơi mạt chược, thường xuyên lui tới phòng bài bạc gần cửa hàng. Mặt khác trên phố buôn bán có đồn đại, hắn ở bên ngoài nuôi một tiểu thư phòng karaoke, còn có con riêng, về phần đồn đại thật hay giả, có truyền tới tai Vương Nguyệt chưa, thì không biết được."

Kế tiếp, Đỗ Anh Hùng báo cáo tình hình lùng bắt tên cướp hiện tại: "Chỗ sở cảnh sát phường cách hiện trường vô cùng gần, sau khi xảy ra vụ án cảnh lực sở cảnh sát toàn bộ xuất động, chỉ dùng khoảng 3 phút đã chạy tới hiện trường. Mà trung tâm chỉ huy 110 cũng nhanh chóng triệu tập tuần cảnh giao và tuần cảnh đặc biệt gần ngân hàng đến trước trợ giúp, đồng thời lập tức bố trí phong tỏa những giao lộ phụ cận, đồng thời tiến hành tập trung theo dõi máy quay giao thông xung quanh ngân hàng. Nghe nói, trừ nhân viên sở cảnh sát nhanh chóng tới ra, đội đầu tiên chấp hành phong tỏa giao lộ chạy tới vị trí quy định, cũng chỉ dùng chưa tới 5 phút. Phía cục thành phố Lục Cảng, cũng khẩn cấp triệu tập mấy trăm cảnh lực, khống chế các tuyến đường chính tương quan ở khu vực xảy ra án, triển khai điều tra phỏng vấn và thiết lập chốt chặn phạm vi lớn, cũng tìm kiếm xe qua lại và người đi đường nghiêm ngặt. Trước mắt, đối với kiểm tra xe cộ ra khỏi thành phố của các trạm gác chính cùng với công tác điều tra phỏng vấn các khách sạn và trung tâm tắm giặt còn đang tiếp tục. Bởi vì tên cướp sau khi đắc thủ chạy trốn về phía khu dân cư rồi biến mất, tổ chuyên án phân tích kẻ cướp có khả năng có căn cứ lẩn trốn trong các tòa nhà phụ cận khu vực xảy ra án, cho nên đang tiến hành điều tra quy mô lớn với các tòa nhà và cư dân của khu vực này."

Trong khi những người khác giới thiệu tình huống, Hàn Ấn một mực viết viết vẽ vẽ trên tấm bảng trắng nhỏ. Song, đừng tưởng anh không coi trọng tiếng nói của đồng nghiệp, những gì anh đang ghi chép trên bảng trắng chính là những từ khóa tóm tắt lại từ trong những tin tức đồng nghiệp giới thiệu. Sau đó, anh sẽ kết hợp suy nghĩ của mình, cân nhắc toàn diện một lượt, vạch ra vài phương hướng phá án thảo luận cùng mọi người.

Lúc này, trên bảng trắng đã viết xuống mấy cái tên, anh buông bút mực đen xoay người, xoa tay nói: "Trước tiên nói trở lại những phát hiện tại hiện trường, có mấy điểm tôi cảm thấy rất khác thường.

"Không phải nghi ngờ, cơ hồ tất cả các vụ án cướp ngân hàng khẳng định đều từng trải qua mưu tính đầy đủ, dù kẻ cướp tiến vào trong ngân hàng, hay là nhằm vào người rút tiền ngoài ngân hàng, hoặc dùng xe chở tiền làm mục tiêu cướp bóc hay không, đều có kế hoạch chu đáo chặt chẽ. Đương nhiên, trọng điểm là phải chọn địa điểm trước, cũng chính là nghiên cứu địa hình mà chúng ta thường nói, nhưng phải cân nhắc thời cơ, đối tượng, lộ tuyến chạy trốn và dụng cụ các loại. Vụ án này khác thường ngay chỗ: Đầu tiên, nếu trước đó đã truy xét, phải biết rõ sở cảnh sát cách rất gần, kẻ cướp vì sao còn phải chọn chỗ này làm mục tiêu chứ? Tiếp theo, cho dù chúng ta bỏ đi nhân tố sở cảnh sát, vậy trong các vụ án trước đây, kẻ cướp cũng rất ít chọn khu dân cư, mà phần lớn chọn mục tiêu ở phụ cận tuyến đường chính thành phố ra tay. Ví dụ như tập đoàn phạm tội thối nát Trương Quân, ví dụ như cuồng đồ Kinh Đô Lộc Hiến Chu và tội phạm Chu Khắc Hoa đều như thế, có ích ngay khi chạy trốn, phạm vi lựa chọn tuyến đường và dụng cụ khá rộng, vả lại những quấy nhiễu không thể dự báo trước cũng nhỏ hơn, vừa dễ dàng ẩn náu, cũng dễ dàng mê hoặc cảnh sát, vì cảnh sát trong thời gian ngắn triệu tập cảnh lực lục soát phạm vi lớn, tất sẽ tạo thành sơ xuất. Còn nữa, thời cơ lựa chọn cũng có vấn đề, khoảng 9 giờ sáng, giờ cao điểm đi làm sớm còn chưa hết, dòng người đi lại và dòng xe cộ đều rất dày đặc, huống chi tình hình giao thông quanh tiểu khu vốn không lý tưởng, tình hình tắc đường nghiêm trọng, cho nên vô luận là hung thủ từ trong tiểu khu thoát ra bắt xe chạy trốn, hay có xe tiếp ứng, e rằng đều phải mạo hiểm rất lớn.

"Những loại khác thường này, cũng báo hiệu có lẽ vụ án không chỉ đơn giản là cướp tiền, có lẽ tất cả những điều khác thường đều thiết yếu -- Bởi vì đó là lựa chọn của nạn nhân. . ."

Hàn Ấn vừa nói những lời này, thực chất đã phủ định định tính vụ án ban đầu của phía cảnh sát Lục Cảng, đó là một biến chuyển vô cùng mấu chốt, cần thận trọng cư xử, cho nên không chờ anh nói xong, Cố Phi Phi liền không nhịn được nhấn mạnh giọng nói: "Anh thật sự nghĩ kẻ cướp đã lựa chọn mục tiêu, không phải tùy cơ?"

"Đúng, tôi cho rằng có tính mục tiêu, hơn nữa có khuynh hướng gây án tập thể. Hơn nữa vừa nghe thông tin em và Tiểu Mỹ mang về, tôi nghĩ động cơ có rất nhiều khả năng, một điểm mấu chốt nhất, cướp trước cửa ngân hàng mặc dù mạo hiểm rất lớn, nhưng có thể che giấu tốt điểm giao giữa hung thủ và nạn nhân." Hàn Ấn bình tĩnh gật đầu, sau đó nghiêng người chỉ vào bảng trắng nói, "Đầu tiên, nếu lời đồn bao dưỡng tình nhân và con riêng là thật, hơn nữa Vương Nguyệt đã biết được, cô ta rất có thể sẽ có động cơ mướn người giết chồng; Tiếp theo, giữa quan hệ bao dưỡng vô đạo đức, tiền tài và danh phận thường dẫn đến hai nhân tố chính yếu gây rạn nứt quan hệ này, lại giả thiết tin đồn là thật, vậy giữa Tô Đông và tình nhân có tồn tại hai nhân tố xung đột này không? Nếu tồn tại, có thể vì vậy, tình nhân của Tô Đông đã bày ra vụ cướp bóc này không? Còn nữa, thời gian lấy tiền và địa điểm ngoại trừ hai vợ chồng Tô Đông, nhân viên cửa hàng cũng biết, nếu một nhân viên nào trong đó hám tiền mà bày ra cướp bóc, cũng không phải không có khả năng đâu? Còn nữa,.Tô Đông thích chơi mạt chược, có thể vì vậy mà chọc vào vấn đề xung đột tiền cược hoặc với khách đánh cược không?"

"Em nghĩ Vương Nguyệt khả nghi nhất. Nếu lời đồn đã xôn xao, bà ta sao có thể không biết?" Hàn Ấn dứt lời, Đỗ Anh Hùng cướp lời.

"Từ rất lâu rồi, đàn ông ở bên ngoài 'Chọc mèo ghẹo chó', phụ nữ luôn là người biết cuối cùng, cho dù nghe nói qua đôi câu vài lời, không bắt gian tại trận, phần lớn đều không muốn thừa nhận." Ngải Tiểu Mỹ ra vẻ già dặn, mặt mày giận hờn than vãn, "Đàn ông không có ai tốt, có tiền rồi, chắc chắn hư hỏng!"

Đỗ Anh Hùng nhìn như muốn cãi nhau, Cố Phi Phi đưa tay ra hiệu nói: "Khả năng Tiểu Mỹ nói có đấy, có lẽ Vương Nguyệt chỉ nghe nói, nhưng không có chứng cứ xác thực, dù sao chồng đã mất, để lại chút mặt mũi cho nhau cũng không phải không thể. Đương nhiên, Anh Hùng nói cũng có lý, không thể loại trừ nguyên nhân bà ta do chồng phản bội mà mướn kẻ giết người! Tóm lại, phân tích của thầy Hàn đã rất thấu triệt, bốn điểm điều tra đều phải xâm nhập sắp xếp điều tra, tìm kiếm rộng rãi những giao điểm giữa vụ án và họ. Tốt, hôm nay đến đây thôi, tất cả mọi người đã mệt mỏi, về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt, bắt đầu từ ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ bận rộn hơn đấy!"

"Anh nói này Tiểu Mỹ, vừa nãy nói gì mà đàn ông phụ nữ, sao cảm thấy em rất hiểu loại cuộc sống này, kinh nghiệm tình cảm chắc đặc biệt long đong nhỉ?"

"Cút, anh mới có loại cuộc sống này đó!"

"Em xem em nóng nảy kìa, chắc chắn là tức cảnh sinh tình rồi!"

"Xí, nam nhân theo đuổi bổn tiểu thư hơi nhiều à, không cần đến loại con trai thúi này thương tâm ha, nếu có một ngày thật sự gặp kẻ như vậy, em sẽ trực tiếp cắt phăng 'tiểu đệ đệ' của hắn!"

"Hả. . ."

Cố Phi Phi dặn dò xong, mọi người đứng dậy thu dọn tài liệu trên bàn chuẩn bị rời đi, Đỗ Anh Hùng liền vội không thể chờ được mà xả những lời vừa nghẹn lại vừa rồi, Ngải Tiểu Mỹ châm chọc đáp trả ngay. Nhìn đôi oan gia vui vẻ này lại đấu khẩu liên tuy bất tận, Hàn Ấn và Cố Phi Phi đành phải lắc đầu, cười khổ ra ngoài trước. Đi tới cửa, Cố Phi Phi trước giờ rất ít hay nói đùa quay đầu, mang trên mặt một tia ý cười giảo hoạt, lại ra vẻ nghiêm túc nói: "Hai đứa đến với nhau đi, chị thấy hai đứa rất xứng đôi!"

Lần này đến phiên Đỗ Anh Hùng và Ngải Tiểu Mỹ lúng túng. . .

5 giờ sáng, đất trời giá rét, gió lạnh thổi qua mặt đau đớn như dao cắt, lúc này e rằng đại đa số mọi người đều nguyện ý chui trong ổ chăn ấm áp, nhưng có vài người phải ra đường. Ví dụ như công nhân vệ sinh lặng lẽ làm sạch đẹp thành phố này, hiến dâng tuổi tác và mồ hôi, mà hoàn cảnh công tác gian khổ nhất, dơ bẩn nhất trong nghề của họ là việc móc phân.

Lúc này, một chiếc xe bồn chở phân màu lam của chỗ bảo vệ môi trường, đậu lại ở đầu một con phố khu hộ ở lều. Một tổ năm công nhân bảo vệ môi trường, lần lượt từ trên bồn phân của thùng xe và trong toa điều khiển nhảy xuống, cầm các dụng cụ búa cuốc, muôi phân, gậy thọt, đòn gánh và thùng phân, đi vào khu phố chật hẹp.

Hôm nay họ phải thanh lý một hố xí trong khu hộ lều, vì nhà cửa dày đặc phố phường chật hẹp, xe bồn không thể lái vào, chỉ có thể dùng sức người vai vác tay nâng chuyển phân ra. Đổ vào trong bồn phân, tương đối mà nói loại khu vực sống này khó làm việc nhất, cho nên mấy công nhân thoạt nhìn không mấy hăng hái, đặc biệt một người trẻ tuổi gầy teo trong đó ủ rũ nhất, bước đi loạng choạng, ngáp liên tục.

"Thế nào, tối qua ngủ không ngon? Có phải lại muốn vợ?" Một công nhân cao tuổi, thấy người trẻ tuổi dáng vẻ gật gù, trêu ghẹo nói.

"Thô bỉ, người ta đọc sách đó." Người trẻ tuổi cười tủm tỉm đáp lại, "Đọc một quyển tiểu thuyết kinh dị ma quỷ, sợ chết khiếp, cả đêm không ngủ thoải mái được."

"Có gì đáng sợ đâu, ta đây áo liền quần, gặp quỷ giết quỷ, gặp ma hàng ma, hun không chết nó không ăn tiền!" Một công nhân trong miệng ngậm điếu thuốc, hắc hắc cười nói.

"Thật sự rất đáng sợ đó." Người trẻ tuổi giải thích, "Trong sách đó nói, giờ tý đến giờ dần trong ngày âm khí nặng nhất, người ra ngoài cũng dễ lây dính thứ xui xẻo, ngẫm lại chúng ta luôn ra ngoài làm việc giờ này, trong lòng liền sợ mãi."

"Sao cậu là thanh niên trẻ tuổi mà còn mê tín hơn đám lão già bọn ta vậy chứ? Ta làm việc này hơn nửa đời người, cũng chưa từng gặp 'Thứ bẩn' gì!" Lão công nhân lớn tuổi nói.

"Ông không tin lập tức một nữ quỷ sẽ từ trong hố phân bò ra bóp chết ông!" Người trẻ tuổi vừa nói chuyện còn vừa làm ra một động tác bóp cổ.

"Gớm, đừng nói nữa được không, ghê quá đi, ta nổi hết cả da gà rồi nè!" Công nhân ngậm điếu thuốc rụt cổ, phun điếu thuốc sang bên đường.

Đang khi nói chuyện, mọi người đã đi tới chỗ làm việc, họ vòng ra sau hố xí, đi tới bên hố phân hóa.

Một công nhân phụ trách bật đèn pin chiếu sáng, hai công nhân khác hợp lực mở nắp xi măng phía trên hố phân hóa, phân và tạp vật trong hố đã tích gần đầy, phía trên cùng kết một lớp băng dày.

Công nhân trẻ vừa nãy bị mọi người trêu ghẹo vung mạnh búa cuốc lên thuần thục phá vỡ mặt băng, sau đó hắn đột nhiên sững sờ, chỉ vào một vật trôi màu trắng chính giữa khối băng vụn, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Các anh xem đó có giống mặt người không?"

"Thôi đi, thằng nhóc này lại hù người ta, nếu phía dưới thực sự có đầu người, chẳng phải đã sớm dọa cậu tè ra quần à!" Công nhân cầm đèn pin không cho là đúng, dùng đèn pin chiếu lên mặt băng, nhất thời cơ thể run bắn, "A, trời ơi, đó chính là đầu người!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,