Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.4

Ánh Đèn 04

"Cơ quan ở nơi này. . ." Lần nữa trong phòng khách, Liễu Hạ Khê trầm ngâm chuyển mắt đến căn phòng kia: "Hy vọng ngài giữ bí mật, đây là cơ mật của cảnh sát."

Người nọ vội vàng gật đầu vâng dạ, mông ngồi trên sofa không hề xê dịch tí nào.

"Những gì chúng tôi sắp nói tiếp đây không thể để ngài biết." Liễu Hạ Khê khách khí đuổi hắn.

Đóng cửa, Liễu Hạ Khê tiếp tục ghi chép: "Cách âm của nơi này có ổn không?"

"Bình thường thôi, không đóng cửa lại thì động tĩnh bên ngoài bình thường có thể nghe được."



"Vậy là không tốt rồi." Tề Ninh cau mày chất mì ăn liền trên sofa lên bàn trà. "Có thể biết 702 không có cơ quan dẫn người chết tới 702 giết chết, quả nhiên là nhân viên trong ngành cảnh sát.

Người chết là kẻ cẩn thận, không phải người ông ta tin tưởng. . ." Lời còn chưa nói xong đã bị hai chữ "không đúng!" của Thanh Hà cắt ngang.

"Có chỗ nào không đúng?" Liễu Hạ Khê quay đầu nhìn cậu.

"Cơ quan nơi này bố trí nếu không thông qua phòng 702 vậy 701 và 703 cũng không có cơ quan chứ. Sao chỉ 702 không có? Chẳng phải nó kẹp ở giữa sao? Còn bên này chỉ có phòng ngủ chính có cơ quan làm sao được? Cũng đâu phải ba căn phòng ngủ chính kề sát cùng bức tường."

Tề Ninh vỗ tay: "Anh bạn lực chú ý rất tập trung đó."

"Là tôi nói sai rồi. Cơ quan này là thông hành giữa hai hướng giữa phòng ngủ chính với nhau. Kỳ thật 704 thông hướng phòng khách 705, nói cách khác 705 có thể đi thông 704 và 706. Ba căn bên phải và bên trái kết cấu khác nhau. Phòng khách của 706 và phòng ngủ chính của 703 tương thông, phòng ngủ chính của 701 thông hướng phòng khách của 702. Có điều, không thể nghịch hướng quay về phòng ngủ chính." Duẫn Lạc Anh gạt ra tạp vật bày trên bàn trà, hỏi mượn Liễu Hạ Khê một tờ giấy trắng tiện tay vẽ mấy khối vuông biểu thị cho cấu tạo của phòng. "Kết cấu phòng ốc bên kia không giống bên này, phòng ngủ xảy ra án mạng là kết cấu gồ ra ngoài."

Liễu Hạ Khê kẹp bức vẽ giản dị không ra hình dạng gì này cẩn thận trong quyển sách. "Sổ sách đăng ký người tới thăm anh lấy từ tay bảo vệ cửa có ở đây không?"

"Có, nhưng vô dụng. Điều tra không được người khả nghi, họ đăng ký đại thôi, đại khái là ứng phó với tuần tra của công ty vật tư."

Tề Ninh lấy trước lật vài cái liền vứt về cho Liễu Hạ Khê, mắt nhìn thẳng Duẫn Lạc Anh: "Anh trốn ở đây có nghĩ ra được mấu chốt hữu dụng nào không?"

Duẫn Lạc Anh vuốt râu trên má cười khổ: "Bố trí cơ quan nơi này chỉ có người trong cảnh cục biết. Tôi vừa vặn có việc rời đi buổi tối liền xảy ra chuyện, thế thì chỉ sợ không phải trùng hợp. Việc này tôi không tin là Lão Thái làm, có người trốn trong tối cười khẩy đây. Tiểu Liễu, tôi nghe lão Thái từng nói về cậu, họ Soái kia còn luôn hỏi chừng nào thì cậu nhận thay tôi trực bảo vệ ông ta. Hôm nay nghe nói cậu nhận vụ án này, sự trong sạch của lão Thái và tôi có thể trở lại cảnh cục hay không toàn bộ nhờ vào cậu."

"Nếu anh biết cậu ta không trực tiếp qua đây luôn còn trốn cái gì!"

"Ban ngày tôi cũng thấy các cậu dạo quanh chỗ này, vốn muốn chào hỏi. Bây giờ bị cách chức cũng không phải cảnh sát nữa, chung quy cảm thấy xấu hổ khi gặp mặt."

Liễu Hạ Khê cùng anh ta cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần, bây giờ dáng vẻ sa sút này gặp trên đường nhất định nhận không ra.

"Tề Ninh, anh và Thanh Hà về trước đi."

"Anh thì sao?" Thanh Hà lo lắng truy hỏi.

"Anh muốn ở lại hiện trường hung án một đêm, để xem có thể có gợi ý gì không."

"Em thấy, cơ quan của tầng bảy chưa chắc chỉ có người của cảnh cục biết." Thanh Hà có ý kiến của mình: "Vụ án này chưa chắc là người trong cảnh cục làm. Người biết nơi này có cơ quan chắc chắn không ít. Ví dụ như những người trước kia từng được cảnh sát bảo vệ ở đây. Cũng có hộ gia đình tiểu khu hiếu kỳ vô tình nghe được. . .Hoặc khi chỗ này không ai ở từng vào đây ở, khả năng phát hiện cơ quan đều rất lớn. Các anh nhìn xem, người trung niên khi nãy, ông ta chẳng phải đã biết rồi sao? Cũng không loại trừ khả năng có đám nít ranh thám hiểm xông vào, cửa này không phải bình thường không hề khóa sao?

Biết đêm đó chỉ có hai người ở có thể là người của nhà ăn, các anh không phải gọi cơm bên dưới đem lên à. Người đưa cơm chắc chắn biết đêm đó chỉ có hai người ở tầng bảy."

"Nói rất hay, các loại khả năng đều có. Chỉ cần nghĩ thông suốt là hung thủ ra vào hiện trường gây án thế nào, suy đoán hung thủ sẽ dễ hơn."

"Tôi luôn muốn hỏi, vụ án này đã điều tra lâu như vậy ngoại trừ lão Thái có kẻ tình nghi khác không?" Duẫn Lạc Anh hỏi Tề Ninh.

Tề Ninh cười, không đáp.

"Họ đặt hết tinh lực để đối phó chú Thái, cho rằng chỉ cần ông mở miệng chân tướng sẽ rõ ràng." Liễu Hạ Khê khép lại quyển sách, nhìn ra được Thanh Hà và Tề Ninh không hề có ý ngoan ngoãn về nhà. "Đến hiện trường án mạng ngẫm lại hung thủ làm sao ra vào thôi."

Thấy anh không đuổi mình về nữa, Thanh Hà hoan hô một tiếng, theo sát sau anh.

"Cậu ấy là thực tập sinh sao?"

"Đúng vậy đúng vậy" Tề Ninh cười gật đầu.

Bốn người đã dời trận địa. Trên ga giường từng có người chết này vệt máu nhìn thế nào cũng cảm thấy chói mắt.

"Thời gian tử vong là rạng sáng 3-4 giờ. . ." Liễu Hạ Khê thấp giọng thì thào.

"Chậc chậc. Thần thám tương lai tinh thần hơi thất thường." Tề Ninh cười nói với Trâu Thanh Hà, Trâu Thanh Hà lắc đầu nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài thôi, đừng quấy rầy anh ấy. Ý, đồ của anh đâu? Chúng ta về trước đi."

"Cậu rất nghe lời." Tề Ninh lắc đầu: "Tôi ở đây, cậu về một mình, nếu sợ thì bảo đồng chí cảnh sát này đi về cùng cậu."

"Lão Duẫn, ngày đó anh rời khỏi đây lúc mấy giờ?" Liễu Hạ Khê đột nhiên lên tiếng, anh ngồi lên chiếc ghế duy nhất bên trong, Thanh Hà nhìn không thoải mái, đây chính là ghế hung thủ từng ngồi.

"Khoảng sau mười giờ sáng, không chú ý xem đồng hồ. Chờ khi tôi chạy tới bệnh viên bên kia đang ăn cơm trưa. Tôi nhận được điện thoại sau đó nói với lão Thái một tiếng rồi đi ngay. Từ khi nhận lệnh bảo vệ người chết đến ngày thứ ba tôi cũng không hề rời khỏi tầng bảy, không về nhà nên trong lòng lo lắng cho con gái. Nó vẫn là học sinh tiểu học, trong nhà cũng không còn ai khác. Lúc ấy tưởng rằng rời đi một chút không sao, thành thật mà nói bảo vệ nhân chứng cũng chưa từng xảy ra sự cố gì, không ngờ rời đi một lần mà đã xảy ra chuyện."

"Mấy hôm ở chung với người chết, tâm tình người chết có biến hóa gì không?"

"Người chết không nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng sẽ hỏi cậu chừng nào đến. Có vẻ hơi thần kinh, vừa có động tĩnh liền trốn ngay. Tôi không cho rằng ông ta đêm khuya sẽ chạy đến căn phòng kia. Hiển nhiên lão Thái đưa tới, sao lão Thái không biện hộ cho bản thân?"

"Có lẽ nói cũng không ai tin lời ông ấy." Liễu Hạ Khê cau mày, ngón tay chống trán mình, xuất thần. "Anh còn nhớ trước khi rời đi bày trí trong căn phòng kia thế nào không?"

Duẫn Lạc Anh cười khổ: "Trước đó không hề để ý, sống ở đây rất chán. Bây giờ chăn trên giường này lại bị làm rối loạn. . .Tôi nhớ kỹ chăn cuộn thành dạng ống giả như có người đang ngủ, đèn đầu giường buổi tối cũng bật."

Liễu Hạ Khê nhìn Tề Ninh: "Hiện trường các anh nhìn thấy đầu giường có sáng đèn không?"

Tề Ninh lắc đầu.

"Có xét nghiệm kiểm tra đồ ăn thừa không?" Liễu Hạ Khê tiếp tục hỏi.

Tề Ninh tiếp tục lắc đầu.

Liễu Hạ Khê đi trước đến bên cửa sổ cẩn thận dùng kính phóng đại kiểm tra, chốc chốc lại gõ gõ tường chốc chốc lại đi tới cạnh cửa chốc chốc lại dùng thước đo lường. Ba người đều trợn mắt nhìn anh đi tới đi lui.

"Các anh ba ngày đó lần lượt ở những phòng nào?" Chờ Liễu Hạ Khê chạy vào phòng xép ngồi trong phòng khách 702 lần thứ sáu thì trời cũng đã sáng. Chỉ có Duẫn Lạc Anh kiên nhẫn đi vòng vòng với anh cả đêm, Tề Ninh và Trâu Thanh Hà đều tự tìm một phòng đi ngủ.

"Lần lượt là 701, 706 và 705, khi tôi rời đi hai người vẫn đang ở 705."

"Sau này khi anh quay về đây, rác ở chỗ các anh còn đó không?"

"Lão Thái là người để ý, mỗi ngày ông ấy đều sẽ dọn dẹp rác vào sáng sớm đặt trong thùng rác bên cầu thang lầu sáu."

"Dáng vẻ hỗn độn của phòng khách này là trước khi anh rời đi sao?"

"Ừ, nơi này không thay đổi. Bố trí thành dáng vẻ có người luôn ở căn phòng kia, vừa mở cửa ra có thể nhìn thấy phòng khách. Người đưa cơm có khi sẽ tiến vào phòng khách. Khi họ đưa cơm lần hai thu về chén đũa của bữa cơm trước."

"Các anh đặt cơm của quán 'Cơm Ngư Hương' kia ở tiểu khu?"

"Đúng thế, kinh phí có hạn. Mặc dù người chết khi còn sống từng phàn nàn thức ăn khó nuốt, vẫn chưa từng đổi qua."

"Trước kia anh từng tới đây chưa?"

"Tới rồi, lúc có kỳ nghỉ sẽ cùng mấy vị đồng nghiệp trốn ở đây chơi mạt chược. Có cảnh viên vùng khác đến đây làm việc không tìm được chỗ ở cũng tới đây. Chỗ này là nội bộ cảnh cục là bí mật công khai."

"Là ai phái anh và lão Thái làm nhiệm vụ? Tôi nhớ anh có nhiệm vụ khác rồi."

"Là Hoàng đội. Đội trưởng đại đội điều tra số 3 của chúng tôi. Tiểu Liễu, nói thật với tôi đi, thật là người của cảnh cục chúng ta sao?" Duẫn Lạc Anh cúi thấp đầu, giọng nói mệt mỏi, phỏng chừng từ sau khi xảy ra án mạng anh ta không hề nghỉ ngơi tốt. Anh ta đã công tác ở cảnh cục bảy tám năm, cảm tình với đồng nghiệp tự nhiên không phải thứ mà Liễu Hạ Khê có thể hiểu được.

"Khả năng rất lớn. Lão Thái trong cục cảnh sát có khó chịu với ai không?"

"Việc này. . .Lão Thái là người cổ hủ, ông là quân nhân chuyển ngành, là binh chủng trang bị công trình. Ở quân đội là thủ hạ của Quách cục, ông ấy là do Quách cục đưa vào. Hoàng đội cũng xuất thân quân đội. Đều là những người tác phong cứng rắn tính tình trâu bò, đối với quy tắc kỷ luật đặc biệt để ý. Lão Thái và Hoàng đội không hợp, nhưng Quách cục thiên vị điều ông ấy đến đội ba. Trong cục cảnh sát hay nói đùa: Đội một là tâm phúc của Quách cục; Đội hai là tay chân của Quách cục; chỉ có đội ba chúng tôi là di phúc tử của Quách cục."

" 'Di phúc tử'?"

"Là đứa trẻ mồ côi cha. Ha ha. Đại đội điều tra vẫn là quân át chủ bài của thị cục, nhưng giữa ba đội vẫn có rất nhiều khác biệt. Đội một đội hai về mặt nhân viên và trang bị đều mạnh hơn so với chúng tôi. Lão Thái là đồng đội không tồi, chẳng qua mọi người chia ông ấy cùng một khối với Quách cục. Hoàng đội là binh đoàn pháo binh độc lập về hưu luôn thân với Lương phó cục. Trong cục cảnh sát này rất tự nhiên mà chia làm ba khối.

Quách cục một khối, Lương phó cục và Hoàng đội một khối, tốt nghiệp từ học viện cảnh sát và trường cảnh sát tự động chia làm một khối nữa."

"Phức tạp thế à." Liễu Hạ Khê đau đầu.

"Cậu mặc dù tốt nghiệp trường cảnh sát lại do Lương phó cục sắp xếp vào, sợ cậu chịu uất ức trực tiếp vào đội ba. Nhìn qua cậu và Lương phó cục cũng không đặc biệt thân." Bà tám là thiên tính của con người. Duẫn Lạc Anh này ngay cả chuyện của mình còn chưa xong mà còn tinh thần đi tám chuyện.

"Chuyện tôi nhận vụ án này là ai nói cho anh biết?"

"Hoàng đội, nghe thế nên tôi cố ý thủ tại chỗ này chờ cậu."

"Vậy sao?" Liễu Hạ Khê nghi ngờ, nếu như cố ý chờ mình cũng không cần quỷ mị như vậy chứ. "Nói vậy là anh dặn hộ gia đình ở tầng bảy khu A cố ý dẫn chúng tôi phát hiện ra anh."

"Hắc hắc. Bị cậu phát hiện rồi. Từ trọc đầu là bạn bài, thỉnh thoảng cùng nhau chơi mạt chược. Tôi ngại tự xung phong tìm tới cậu, đành phải dùng thủ pháp vòng vèo này. Từ trọc đầu bình thường thần thần quỷ quỷ, nhưng mà là người nhiệt tình."

"Anh ở đây, con gái anh thì sao?"

"Sau khi con gái ngã bệnh, vợ trở lại. Hy vọng có thể tìm được lý do triệu hồi cô ấy về Bắc Kinh làm việc, nếu không tôi sẽ đến chỗ cô ấy tìm việc làm. Hầy, phiền thật, một gã đàn ông chăm sóc không tốt cho một đứa trẻ."

". . .tôi có thể nhờ anh không?"

"Nói đi." Duẫn Lạc Anh hào phóng vỗ vai anh: "Có chuyện gì cứ dặn dò. Vụ án này sớm kết thúc chừng nào trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn chừng đó, chung quy cảm thấy hại chết người mình cũng có một phần, lão Thái còn bị giam giữ chưa biết khi nào được thả. Bắt được hung phạm ông ấy mới có thể được thả ra."

"Giúp tôi lén điều tra chút, chuyện con gái anh ngã bệnh hôm đó có bao nhiêu người biết. Soái Hiên trước khi bị các anh đưa đến đây từng gặp những ai, có nói chuyện nhiều với ai không. Trong cảnh cục có người nào từng quen Soái Hiên trước hoặc từng điều tra vụ án của ông ta. Vụ án Soái Hiên bị truy nã là ai lo liệu."

"Được." Duẫn Lạc Anh ghi nhớ từng việc. "Cậu nói cái chết của Soái Hiên là giết người diệt khẩu hay đang tìm thứ gì đó trên tay ông ta?"

"Đều có khả năng cả."

"Cậu nói xem trên tay Soái Hiên tới cùng có những thứ gì khiến ông ta mất mạng?"

"Có thể là một ít chứng cứ nếu ông ta không chết thì ai đó sẽ mất mạng chăng."

"Hầy. . .Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy cũng uổng phí rồi." Duẫn Lạc Anh chỉ thở dài.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,