Chuyển đến nội dung chính

Nhật Ký Sát Thủ 1.4

Phản bội

Ngày 1 tháng 7, mưa nhỏ.

Văn Trạch tra xét tất cả tư liệu của tay thám tử kia, đều không tìm được chứng cứ liên quan đến Bành Đào, là họ đã tiêu hủy chứng cứ sao? Trước mắt tạm thời không có cách nào tiếp xúc được với GPS trong xe Bành Đào, phía Văn Trạch đang rơi vào thế cổ chai.

Ngày hôm qua Văn Trạch vốn muốn đi hỏi Cung Đình, nhưng bị tôi ngăn cản, hiện tại đả thảo kinh xà hết thảy sẽ phí công nhọc sức. Bành Đào dè chừng tôi, tôi không tiện đối diện đấu với gã, nhưng Văn Trạch thì khác, y rõ ràng chân tướng của vụ án Lý Vọng Long, đối phương không sớm diệt khẩu y, ngược lại cực lực lôi kéo y, đây là một cơ hội vô cùng tốt!

Nhưng tôi phải làm sao để nói Văn Trạch giả vờ qua lại thân thiết với chúng đây?! Văn Trạch tính tình thẳng thắn, xúc động, không thích làm chuyện lén lút, cho dù chỉ góp vui lấy lệ, chỉ sợ y cũng không chịu được. Cho nên chỉ có thể mở miệng ở thời cơ thích hợp, mặc dù có lỗi với Văn Trạch, nhưng không còn cách nào khác!

Kế hoạch này tạm gác sang một bên, Cung Đình chưa từng gặp tôi, do tôi theo vào thì thỏa đáng hơn.

Song có một điểm cực kỳ quái lạ, chuyện tôi đã ở nhà gỗ lại không có ai đề cập đến, khi ấy trừ Văn Trạch và Lý Vọng Long ra, còn có năm tên cảnh sát, họ đã ghi chép lời khai của tôi, nếu bọn Bành Đào có năng lực điều họ đi, điên đảo thị phi, thì nhất định lấy được lịch sử ghi chép của họ, nhưng tại sao chúng lại chọn lôi kéo Văn Trạch, mà chẳng hỏi han gì tôi?

Đã chuẩn bị trừ bỏ tôi?

Không có khả năng lắm, loại chuyện này đương nhiên càng sớm xuống tay càng tốt, nhưng đến nay chúng lại chậm chạp không có động tác, là đang chờ gì sao???



Đường Nam Liễu thành phố TMX, khu nhà cao cấp thượng phẩm nhất thành phố.

Cung Đình dắt tay con trai năm tuổi của Bành Đào rời khỏi khu nhà, chuẩn bị như mọi khi đi bộ đến nhà trẻ tư nhân cách phía trước hơn 200m. Bà ta vừa ra khỏi khu nhà, một thanh niên mặc đồ học sinh tiến lên đưa cho bà ta một tờ rơi thiết kế tuyệt đẹp, bà ta vốn không muốn nhận, nhưng lời quảng cáo trên tờ rơi hấp dẫn bà ta, phía trên viết:

Bạn phiền não vì hôn nhân của mình sao? Vốn phải tin tưởng lẫn nhau bạn đời vốn đã hứa hẹn vĩnh viễn chẳng phân ly gần đây lại khiến bạn không có cảm giác an toàn? Bạn có từng cân nhắc đến việc cầu trợ thám tử? Hay bạn lại cực kỳ áy náy mà bỏ đi suy nghĩ này? Hôn nhân của bạn còn có thể trở về khoảng thời gian vui sướng hạnh phúc mỹ mãn như trước kia?

Mỗi một câu mỗi một từ trong đó đều đả động thật sâu tới tim Cung Đình, nhà tư vấn tâm lý này giống như đong đếm theo ni tấc của  nàng mà làm theo yêu cầu vậy, Cung Đình nhìn địa chỉ, vừa vặn cách khu nhà bà ta ở không xa, bà ta thuận tay bỏ tờ rơi vào trong túi.

Sau khi đưa con đến nhà trẻ, Cung Đình căn cứ vào địa chỉ trên tờ rơi tìm được chỗ nhà tư vấn tâm lý kia.

Chỗ nhà tư vấn này tựa hồ vừa khai trương không lâu, phong cách trang hoàng giản dị, sảnh chính chỉ có năm mét vuông, đặt một cái bàn, hai cái ghê song song cho ba người ngồi, cùng một kệ sách báo. Cô gái ngồi quầy tiếp tân thấy Cung Đình đẩy cửa vào, đứng dậy chào đón:

"Chào bà, có thể giúp gì được bà?" Cô ta thoạt nhìn chừng 20 tuổi, còn có chút vẻ học sinh.

"Tôi đã nhìn thấy tờ rơi của các cô." Cung Đình từng thấy những thứ xa xỉ sang trọng, có chút thất vọng với bày trí đơn giản tạn chỗ tư vấn này.

"Cám ơn bà đã ủng hộ chúng tôi. Bác sĩ vừa vặn đang rảnh, tôi đưa bà vào nhé."

"À, không cần, tôi phải trở về rồi." Nhiệt tình của đối phương khiến Cung Đình càng chùn bước. Bà ta đang muốn xoay người rời đi, lời cô gái nói khiến bà ta đổi ý:

"Bà không cần vội vã đi ngay, có lẽ bà thấy chúng tôi vừa khởi nghiệp không lâu, còn chưa tin tưởng chúng tôi lắm." Cô gái cười tươi như hoa, nói ra hết những lời trong bụng Cung Đình, "Hiện giờ vừa vặn là thời gian đại hạ giá mừng khai trương của chúng tôi, bằng tờ rơi này, bà có thể được một lần thể nghiệm miễn phí. Nếu bà đã tới, không bằng thử xem sao, được chứ?"

"Cũng được." Cung Đình cảm thấy cô gái nói rất đúng, hơn nữa một tiếp tân lại có tài ăn nói tốt như vậy, bà ta rất tò mò trình độ của bác sĩ sẽ như thế nào.

Sau khi lấy lại tờ rơi trong tay Cung Đình, cô gái lễ phép mở cửa phòng ra cho bà ta: "Mời bà vào."

"Cám ơn." Cung Đình gật đầu với cô gái, tiến vào phòng.

Bố trí trong phòng nhìn như đơn giản, nhưng mỗi một vật phẩm trang trí thậm chí màu sắc đều có học vấn cực độ -- Tường màu vàng nhạt, màu vàng là hệ màu nóng, theo nghiên cứu cho thấy, sắc thái vui mắt sáng tỏ có thể thông qua thần kinh thị giác truyền đến tế bào đại não, có thể khiến tâm trạng người ta khoan khoái; Sở tư vấn nằm ở tầng mười bảy của một tòa trung tâm thương mại, xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh chạm đất rộng lớn có thể nhìn thấy trời xanh, mây trắng, tầm nhìn cực kỳ trống trải, làm cho người ta cảm giác được sự bao la của tâm linh; Chính giữa phòng đặt một cái bàn thủy tinh hình tròn không lớn, bên cạnh là hai chiếc ghế mây rất khác biệt, hình dáng ghế mây hình chữ bát, làm cho người ta cảm thấy rất ôn hòa, tựa như đang ở nhà người bạn; Mặt sau bên phải ghế mây có một giá sách màu đen kiểu kín cao chừng 1m50 rộng chừng 1m, phía trên đặt giải thưởng và bằng cấp.

Lúc này một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất, xuất thần nhìn bầu trời mờ mịt ngoài cửa sổ, nghe được tiếng bước chân của bà ta, mới xoay người lại:

"Xin chào, mời ngồi."

Cung Đình gật đầu, đồng thời cũng tỉ mỉ đánh giá người đàn ông này, tuổi của anh ta khoảng 25, thân cao khoảng 1m80, vóc dáng đều đặn, nhưng hơi gầy. Mặt mũi anh ta tuấn tú trí tuệ, đôi mắt phía sau gọng kính vàng lóe ra ánh sáng thông minh, mặc dù ẩn tàng vài phần thâm thúy u buồn nhưng khí chất nho nhã lịch sự vẫn như trước không cách nào đề kháng. Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám đậm, tức thì không làm người ta cảm thấy gò bó, lại không làm người ta cảm thấy thiếu tôn trọng.

Vốn tưởng rằng bác sĩ tuổi tác phải hơn 40, Cung Đình hơi giật mình: "Cậu là bác sĩ tâm lý?" Lời tuy là thế, nhưng bà ta lại không có tí nghi vấn nào -- Theo lý thuyết mọi người sẽ ôm thái độ nghi ngờ kỹ năng chuyên nghiệp của những người trẻ tuổi, nhưng Cung Đình không có loại cảm giác này, chỉ hơi giật mình, đây có lẽ cũng là chỗ mị lực của vị bác sĩ trẻ tuổi này.

"Đúng." Người đàn ông vừa đáp lời vừa làm một động tác "xin mời".

"Tôi là lần đầu vào viện tư vấn tâm lý," Cung Đình ngồi trên ghế bên trái, tự mình nói, "Các cậu vừa khai trương à? Tôi ở ngay gần đây."

"Đúng thế, vừa khai trương hôm qua." Người đàn ông rất tự nhiên ngồi đối diện bà ta, "Xin lỗi, danh thiếp còn chưa in xong."

"Không sao đâu, không sao đâu." Cung Đình xua tay, trực tiếp vào chính đề, "Thật ra tôi gần đây vừa vặn cùng chồng tôi có chút. . .Nói thế nào nhỉ, tôi nghi ngờ ông ấy ngoại tình."

"Chồng bà đã làm gì khiến bà hoài nghi sao?" Người đàn ông nhìn bà ta, như bạn bè đang trò chuyện với nhau.

"Khoảng một tháng trước, ông ấy luôn về nhà rất khuya, gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy không bao giờ nghe, nếu không thì tắt máy, tôi hỏi ông ấy đi đâu, ông ấy sẽ rất khó chịu. . ." Cung Đình bộc lộ nghi vấn trong lòng mình, "Tôi còn từng đi tìm thám tử. . ." Nói đến đây, bà ta đột nhiên im miệng, không nói thêm gì nữa.

"Có kết quả chứ?" Người đàn ông dừng bút trong tay, nhìn bà ta.

"Không có." Cung Đình nói rồi rũ mí mắt, không dám nhìn vào mắt anh ta.

Cứ như vậy, Cung Đình nói ra hết những chỗ khác thường mà bà phát hiện ở Bành Đào gần đây, bác sĩ không nói nhiều lắm, đại đa số đều lắng nghe, thỉnh thoảng cũng có hỏi một ít quan hệ gia đình của họ. Mặc dù bác sĩ cuối cùng không hề đưa ra đề nghị gì mang tính thực tế, nhưng Cung Đình sau khi phun ra những lời chất chứa đã lâu trong lòng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

"Nói ra thoải mái hơn, mặc dù tôi cũng có vài người bạn, nhưng việc này dù sao cũng không tiện nói với họ lắm."

"Nếu bà đồng ý nói, sở chúng tôi luôn hoan nghênh bà đến bất cứ lúc nào." Bác sĩ nhàn nhạt cười với bà ta.

Thái độ của anh ta không khiến người ta cảm thấy nhiệt tình đến mức khó chịu, cũng không làm người ta cảm thấy lạnh nhạt, nắm đến vừa vặn, khiến Cung Đình cảm giác rất thoải mái: "Chắc chắn, chắc chắn, đúng rồi, còn chưa biết xưng hô thế nào đây!"

"Bà gọi tôi bác sĩ Hà là được rồi."

"Được. Bác sĩ Hà khi nào có thời gian?"

"Viện tư vấn vừa khai trương, còn rất nhiều công việc phải xử lý, cho nên không tiện hẹn thời gian với bà lắm, không bằng bà ghi lại số điện thoại của tôi, nếu bà cần, cứ liên lạc với tôi được chứ?"

"Vậy thì tốt quá!" Cung Đình càng hài lòng với bác sĩ Hà, bà ta làm nội trợ toàn thời gian, đã quen cuộc sống tự do tản mạn, nếu bảo bà ta theo thời gian cố định đến gặp bác sĩ tâm lý, bà ta chắc chắn sẽ không kiên trì được bao lâu.

Sau khi tiễn Cung Đình, "Bác sĩ Hà" xoay người đi về phía cô gái ngồi quầy nói:

"Tốt lắm, bảo với học đệ, chúng ta kết thúc công việc thôi."

"Học trưởng, bây giờ mới mười một giờ sáng thôi." Cô gái hơi giật mình, tốt bụng nhắc nhở.

"Không sao, tiền công cho các bạn không phải ít." Anh ta cười nói.

"Ngày mai chúng ta lại đến chứ?"

"Viện tư vấn còn vài thủ tục chưa xong, hôm nay chỉ là buổi thử, chờ tất cả chuẩn bị thỏa đáng sẽ mời các bạn hỗ trợ sau."

"Dạ."

Sau khi cô bé đàn em rời đi, Bách Hạo Lâm lúc này mới tháo kính trên mắt xuống.

Đây là lần tiếp xúc đầu tiên của anh và Cung Đình, thành công giống như dự tính của anh. Viện tư vấn tâm lý này có thể nói là đặc biệt mở cho bà ta, vị trí của viện tư vấn cách khu nhà trọ cao cấp của Cung Đình chỉ khoảng 25 phút đường bộ, dựa vào tâm lý trì trệ của con người, dưới tình huống không phải nhu cầu, chỉ có xác suất 15% sẽ đi bộ đến nơi cách nhà 15 phút lộ trình, mà đi bộ đến nơi cách nhà hơn 15 phút, thì chưa tới 2%. Đặc biệt đã quen cuộc sống nhàn nhã, hoạt động giải trí chủ yếu là cùng các bà trong khu đánh bài giết thời gian, xác suất Cung Đình chủ động đến viện tư vấn gần như bằng không.

Bách Hạo Lâm thiết kế thu hồi tờ rơi, cũng không cho Cung Đình danh thiếp, khi anh giới thiệu bản thân, nói mình họ "Hà" để tránh cho Bành Đào phát hiện mình đang cố gắng tiếp cận vợ gã. Mà âm đọc của "Hà" và "Bách" cực kỳ giống, vạn nhất bị Cung Đình biết được mình họ "Bách", cũng rất dễ dàng lắc léo cho qua.

Đây chỉ là bước thứ nhất. Bách Hạo Lâm mở quyển sổ, viết xuống một lời bình ngắn gọn của anh về Cung Đình:

Mẫn cảm, đa nghi, cảm tính

Sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX

Hà Văn Trạch khi giả vờ vươn vai thì nhìn quanh bốn phía, thấy các cảnh sát khác không phải đang trò chuyện, thì là đang đọc báo, không ai chú ý tới y, y nhanh chóng tiến vào cơ sở dữ liệu của sở cảnh sát, đưa vào số chứng minh thư của Lý Vọng Long, muốn điều tra ghi chép của hắn. ngay khi y chuẩn bị nhấn xuống nút Enter, một ngón tay đã giành trước nhấn xuống nút Esc, Hà Văn Trạch vừa ngẩng đầu nhìn, là Bách Hạo Lâm:

"Hạo Lâm, cậu làm gì thế?"

Bách Hạo Lâm làm mặt nghiêm túc, anh nghiêng người xuống, hạ giọng: "Văn Trạch, nếu anh bị họ tra được anh đang điều tra chuyện này, họ sẽ không lôi kéo anh nữa, mà sẽ diệt trừ anh!"

"Bây giờ không có ai chú ý tới tôi." Hà Văn Trạch giải thích.

"Khu vực mạng và internet của cục có nguyên lý làm việc giống nhau. Anh cho rằng anh thấy được thế giói, kỳ thật là thế giới nhìn thấy anh. Bây giờ anh phải giấu nghề đi mới đúng."

"Tôi sợ hắn sẽ còn thương tổn những đứa trẻ khác nữa." Hà Văn Trạch siết chặt hai đấm tay, "Hạo Lâm, cậu không biết, mấy ngày any tôi chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy căn nhà kia, nhìn thấy những đứa trẻ đáng thương đó, chúng, chúng dường như đang trách cứ tôi!"

"Văn Trạch, anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Huống hồ Lý Ưng quyền cao chức trọng, bây giờ con lão thiếu chút nữa đã chọc cho lão một lỗ lớn, lão nhất định sẽ không để cho hắn ở lại trong nước, chỉ sợ ngày thứ hai sau họp báo đã tiễn hắn đi mất rồi. Nếu anh lo lắng, có thể thử điều tra hành khách lên máy bây mấy ngày nay, hẳn sẽ tìm được tên của hắn." Bách Hạo Lâm chú ý tới Bành Đào và một cảnh viên khác đang đi về hướng phòng làm việc, anh thẳng người dậy, lui về phía sau hai bước, giữ một khoảng cách với Hà Văn Trạch, "Tôi đến phòng thẩm vấn xem sao."

"Tôi và cậu cùng đi." Hà Văn Trạch nói rồi đứng dậy, Bách Hạo Lâm lại dùng ánh mắt ra hiệu cho y ngồi xuống.

"Tôi tự đi là được rồi."

Khi Bách Hạo Lâm rời đi thì gặp thoáng qua Bành Đào, Bành Đào thấy anh một mình rời đi, cười hì hì hỏi Hà Văn Trạch: "Văn Trạch, sao không đi cùng thẩm phán Bách?"

Hà Văn Trạch nhất thời hiểu được vì sao Bách Hạo Lâm phải để y lại: "Tôi còn có vài chuyện phải xử lý, hơn nữa cậu ấy cũng rất quen thuộc với sở rồi, không cần tôi hỗ trợ nữa."

"Đêm nay cậu có rảnh không? Tôi có một người bạn ở Thành Nam mới vừa mở quán bar, chúng ta cùng đến ủng hộ cậu ta." Bành Đào rất hài lòng với biểu hiện hiểu chuyện của Hà Văn Trạch.

"Việc đó. . ." Hà Văn Trạch theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại nghĩ tới chuyện GPS, "Tôi không có xe."

"Haha, yên tâm, tôi sẽ phụ trách đưa cậu về nhà, cứ quyết định vậy đi!" Bành Đào vỗ vai Hà Văn Trạch.

Hà Văn Trạch ngoài miệng mặc dù đồng ý, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, y cảm thấy mình đã vi phạm nguyên tắc làm cảnh sát ban đầu, đã phản bội Tiểu Dục, phản bội những đứa trẻ bị hại. Y muốn từ chối, nhưng y hiểu rõ Bành Đào là nhân vật mấu chốt, hiện giờ gã có ý qua lại thân thiết cùng y, với y mà nói là cơ hội tìm được chứng cứ, công bố chân tướng, nhưng y có thể bị họ đồng hóa không? Biến thành người giống họ?

Hà Văn Trạch rất sợ, thật sự rất sợ, anh thật sự không đưa ra được chủ kiến, liền lấy di động gửi cho Bách Hạo Lâm một tin nhắn:

"B bảo tôi tối nay ra ngoài cùng gã."

Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, Hà Văn Trạch thấp thỏm bất an chờ đợi, một lát sau, tiếng tin nhắn tới vang lên, y vội vàng mở ra, chỉ thấy Bách Hạo Lâm trả lời:

"Lên sân thượng."

Hà Văn Trạch im lặng xóa tin nhắn đã gửi, thuận tay cầm vài văn kiện trên bàn, ung dung rời khỏi phòng làm việc, khi y quẹo ra còn cố ý chú ý Bành Đào, gã đang hết sức chăm chú đọc báo, không phát hiện.

Hà Văn Trạch tới sân thượng, Bách Hạo Lâm đã chờ ở đó. Không đợi y nói chuyện, Bách Hạo Lâm đã lấy ra một tờ giấy ăn gói kỹ, đưa cho y: "Văn Trạch, anh nghĩ cách đặt cái này lên người Bành Đào."

Hà Văn Trạch vốn tưởng rằng là thiết bị nghe trộm, nhưng giấy ăn rất nhẹ, vừa mở ra nhìn, là một sợi tóc, chính xác hơn, là tóc dài của nữ giới. Y tò mò: "Đây là gì?"

"Hôm nay tôi đã gặp Cung Đình, dùng thân phận bác sĩ tâm lý." Bách Hạo Lâm nói.

"Cậu làm việc thật nhanh, bà ta làm sao tin tưởng cậu là bác sĩ tâm lý được?" Hà Văn Trạch kinh ngạc không thôi.

"Tôi đặt rất nhiều giấy khen, bằng cấp ở chỗ dễ thấy, người ta rất dễ dàng tin vào quyền uy." Bách Hạo Lâm nói ngắn gọn, "Bà ta gần đây nghi ngờ Bành Đào ngoại tình, từng phái thám tử theo dõi gã."

"Thám tử!!" Hà Văn Trạch cơ hồ hét ầm lên, "Tôi còn chưa kịp điều tra lịch sử cuộc gọi của hắn, cậu đã tra được trước rồi!"

"Bà ta chỉ nói tìm thám tử, không thể dựa vào đó kết luận chính là người chết kia," Bách Hạo Lâm nhắc nhở, "Huống hồ tôi thấy bà ta muốn nói lại thôi, hẳn là còn gì đó. Nếu như cùng một người, tôi không biết bà ta có biết hắn đã bị giết không, không biết bà ta có nghi ngờ Bành Đào không."

"Hẳn không đâu. Cảnh sát sẽ không công bố loại vụ án nhỏ này, cho nên người ngoài đều không biết." Hà Văn Trạch nói, "Nhưng mà cho dù bà ta không biết cũng có thể từng nghĩ tại sao sau khi bà ta tìm hắn điều tra Bành Đào, hắn liền mất tích đúng không?"

"Tóm lại bây giờ bà ta cực kỳ không có cảm giác an toàn với quan hệ vợ chồng, tôi cần đổ dầu vào lửa."

"Tôi biết rồi!" Hà Văn Trạch đặt tóc dài bên người.

"Mặt khác, Văn Trạch, tối nay anh đừng có làm gì cả." Bách Hạo Lâm nhắc nhở.

"Tại sao?" Hà Văn Trạch khó hiểu.

"Bành Đào còn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, gã cực kỳ có khả năng sẽ giả vờ say, anh cẩn thận chút." Bách Hạo Lâm nói.

"Ừ."

Đêm đó, Hà Văn Trạch đi theo Bành Đào đến quán bar Thành Nam, sau vài ba vòng rượu, Bành Đào lộ rõ vẻ say, Hà Văn Trạch đành phải đỡ gã về.

Bành Đào vừa nói mấy câu say rượu viễn vông, vừa xiêu vẹo đi vào bãi đỗ xe, gã ngồi vào xe, chìa khóa lại không cách nào đút lọt, gã hơi cáu kỉnh kêu: "Văn, Văn Trạch, giúp tôi, giúp tôi khởi động xe, xỉn quá trời rồi."

"Bành cảnh quan, anh uống say, tôi lái xe cho."

"Tôi không say, tôi không có say!" Bành Đào lảo đảo người, giang tay, miệng lầu bầu.

Hà Văn Trạch không nghe phân bua đỡ gã ngồi xuống vị trí lái phụ, mình thì ngồi ở ghế điều khiển, y đang chuẩn bị khởi động ô tô, ánh mắt lại dừng trên GPS trước ngón tay.

Hà Văn Trạch nhìn Bành Đào bên cạnh, gã đang nghiêng người dựa vào cửa sổ, dường như đang ngủ.

Hà Văn Trạch biết chỉ cần 1 phút, chỉ cần 1 phút y có thể điều tra rõ tối ngày 18 tháng 6 Bành Đào có đến hiện trường xảy ra vụ án hay không, y không nén được xúc động trong lòng, ngay khi đầu ngón tay y muốn chạm vào GPS, trong đầu lại vang lên lời cảnh báo của Bách Hạo Lâm nói với y lúc chiều:

"Bành Đào còn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, gã cực kỳ có khả năng sẽ giả vờ say, anh cẩn thận chút."

Hà Văn Trạch do dự, vạn nhất Bành Đào giả bộ say đúng như lời Bách Hạo Lâm, chẳng phải thất bại trong gang tấc sao? Nhưng nếu bỏ qua, chẳng biết khi nào mới có cơ hội.

Hà Văn Trạch do dự, y thử thăm dò gọi khẽ: "Bành cảnh trưởng, Bành cảnh trưởng?"

"Ừm --" Cổ họng Bành Đào phát ra thanh âm mập mờ không rõ, như trước dựa vào bên cửa sổ, không để ý tới y.

Hà Văn Trạch lại lắc gã: "Bành cảnh trưởng, nhà anh ở đâu?"

"Trên trời, ở trên trời." Bành Đào vừa nói vừa phát ra tiếng cười "hắc hắc", xem ra đã say đến mụ mị.

Hà Văn Trạch thở dài, y điềm nhiên như không nhấn xuống nút kiểm tra GPS. . .

Cuối cùng đưa Bành Đào về đến nhà, Hà Văn Trạch giúp Cung Đình đỡ Bành Đào đến phòng ngủ nằm xuống liền cáo từ. Cung Đình tiễn y đến cạnh cửa, nói tạ ơn trở về phòng ngủ, thì lại phát hiện Bành Đào vốn say như chết đang dị thường tỉnh táo cở áo khoác, dạo bà ta giật mình: "Không phải anh đang say sao?"

"Chỉ chút tửu lượng này của hắn, có thể chuốc say anh?" Bành Đào cười lạnh nói. Gã cởi áo khoác giao cho Cung Đình, lấy ra di động gọi điện: "Là tôi, Tiểu Hà đưa tôi về. Đúng. . ., phải. . ." Gã vừa nói vừa ra khỏi phòng ngủ.

Cung Đình đầy bụng nghi ngờ nhìn theo bóng lưng gã, càng đoán không ra suy nghĩ của gã, ngay khi bà ta cầm áo khoác của gã đi giặt, bỗng nhiên phát hiện phía trên có một sợi tóc dài.

Cung Đình dùng ngón tay kẹp sợi tóc dài lên, tinh tế quan sát.

Cái này dài hơn tóc bà ta, màu nâu đỏ, đây không phải tóc bà ta!

Là của ai??

Trong lòng Cung Đình nguội lạnh, nhưng bà ta vẫn điềm nhiên như không ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn Bành Đào đã gọi điện xong, bà ta hỏi: "Hôm nay các anh đã đi đâu?"

"Quán bar Thành Nam." Bành Đào thuận miệng đáp.

"Chỉ có anh và Tiểu Hà?"

"Ừ."

"Anh đã đổi tính từ khi nào vậy?" Cung Đình cười hỏi, "Tiểu Hà chỉ là một cảnh sát quèn thủ hạ của anh, trong nhà không quyền không thế, sao anh lại đi cùng cậu ta?"

"Em đừng quan tâm." Bành Đào có chút bực bội.

"Tại sao em không thể quan tâm?" Lời Bành Đào nói lại khiến Cung Đình phát hỏa, "Em là vợ anh, là mẹ của con anh, sao em không thể quan tâm? Chẳng lẽ anh ở bên ngoài lêu lỏng với con hồ ly tinh nào, còn bảo tôi ở nhà giả câm vờ điếc?"

"Em bớt nghi ngờ lung tung đi!" Bành Đào càng thêm bất mãn, gã không muốn nhiều lời với bà ta, đi thẳng vào phòng tắm, "Ầm" một tiếng đóng cửa.

"Bành Đào, ông chưa làm gì sao sợ tôi hỏi??" Cung Đình cách cánh cửa rít gào.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy "ào ào", đáp lại cơn phẫn nộ của bà ta.

Cung Đình tràn đầy phẫn uất không chỗ phát tiết, bà ta thở gấp, muốn thở hết khí phải nén nhịn mấy ngày gần đây ra khỏi cơ thể, nhưng càng nghĩ càng không cam lòng, thực hận không thể vọt vào phòng tắm cấu xé gã, nhưng nghĩ lại, nếu mình làm vậy thật, ngay cả đường sống vãn hồi cũng không có. Khi đang buồn bực, đột nhiên nhớ tới bác sĩ tâm lý trẻ tuổi kia.

Cung Đình bước nhanh tới ban công, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi vào số điện thoại Bách Hạo Lâm cho bà ta.

Buổi chiều ngày kế, viện tư vấn tâm lý

Đây là lần thứ hai Cung Đình ngồi ở đây, nhưng hiện giờ tâm trạng bà ta hoàn toàn khác với hôm qua. Bách Hạo Lâm còn chưa nói gì, bà ta đã khóc hu hu: "Bác sĩ Hà, tôi thật không ngờ sẽ tìm được chứng cứ nhanh như vậy!"

"Bây giờ bà có tính toán gì chưa? Hay hy vọng ông ấy quay về là được rồi?" Bách Hạo Lâm vừa nói vừa đưa khăn giấy.

"Đương nhiên, dù sao ông ấy cũng là cha của con tôi." Cung Đình vừa lau nước mắt, vừa nói.

"Chồng bà có yêu con của hai người không?"

"Yêu," Cung Đình nói, "Ông ấy cơ hồ mỗi ngày đều phải dành thời gian chơi với nó, ông ấy thích nhất là kể chuyện ông ấy bắt kẻ xấu cho thằng bé -- Đúng rồi, ông ấy là cảnh sát -- Trẻ con đặc biệt thích ông ấy."

"Lần cuối cả nhà bà cùng ra ngoài chơi là khi nào?"

"Đại khái, ba tháng trước thì phải?" Cung Đình nhớ lại.

"Không bằng hai người tìm thời gian đưa con đi dạo chơi ngoại ô?"

"Tôi cũng từng đề nghị, nhưng ông ấy luôn dùng cớ không có thời gian để kéo dài." Cung Đình lau nước mắt, "Ông ấy chắc là có người đàn bà khác rồi! Cho dù thật sự phải ly hôn, tôi cũng không thể để ông ta được bở!!"

 Trước kia từng nghe bà đề cập mình từng tìm thám tử, nếu không có phát hiện, hẳn là hiểu lầm thôi chứ?"

"Thám tử kia đã mất tích," Cung Đình cười lạnh nói, "Tôi rất nghi ngờ có phải anh ta đã bắt được nhược điểm của chồng tôi, ông ấy cho anh ta một số tiền, để anh ta rời khỏi thành phố này rồi không. Tóm lại tôi bây giờ không dám tin ai nữa."

Mặc dù lời Cung Đình không có căn cứ, nhưng ngược lại cũng tương tự sự thật suy đoán bảy tám phần. Bách Hạo Lâm nói: "Không có chứng cứ không thể đoán bừa, đó cũng là một trong các nguyên nhân vợ chồng bất hòa."

"Bây giờ quan hệ của chúng tôi rất căng, kỳ thật trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng, chỉ không nói thôi. . ." Cung Đình thở dài, "Có đôi khi tôi thật sự rất muốn đối chất với ông ấy, nhưng tôi lại rất sợ, rất sợ sau khi đối chất tất cả sẽ thành sự thật!"

"Tôi là một người ngoài cuộc, chỉ nghe từ một phía bà như vậy không thể lấy được phán đoán khách quan, cho nên muốn mời bà vẽ một một cái cây." Bách Hạo Lâm nói rồi lấy giấy bút, đưa cho Cung Đình.

"Là một cái cây như thế nào?" Cung Đình cầm bút, hỏi Bách Hạo Lâm.

"Tự bà quyết định." Bách Hạo Lâm mỉm cười nói.

Cung Đình do dự trong chốc lát liền bắt đầu vẽ tranh.

Qua 10 phút, Cung Đình giao bức vẽ cái cây cho Bách Hạo Lâm, Bách Hạo Lâm nhìn thoáng qua, chưa cho bình luận gì, chỉ nói: "Nếu có thể, cũng phải nhờ con của bà vẽ một bức tranh," Bách Hạo Lâm nói, "Một bức có cây, có nhà, có cả ba người."

"Tôi có thể hỏi tại sao không?" Cung Đình càng chẳng hiểu ra sao.

"Trẻ con là tấm gương thuần khiết nhất, nó sẽ phản ứng rất khách quan về tình hình gia đình của bà."

"Được." Cung Đình đồng ý ngay.

Sau khi tiễn Cung Đình, Bách Hạo Lâm lúc này mới cẩn thận nhìn cái cây Cung Đình vẽ.

Đó là một cái cây nhỏ không mấy tươi tốt, cành cây không nhiều lắm, lá cây cũng không rậm rạp.

Bách Hạo Lâm lập tức kẹp vào quyển sổ của mình, chú giải hàng chữ nhỏ bên cạnh:

Thiếu hụt cảm giác an toàn cực độ, nhưng khá tự tin với phán đoán của mình, một khi quyết định chuyện gì mặc kệ cố gắng trả giá bao nhiêu cũng phải hoàn thành, nhân cách dạng cố chấp nhẹ.

Sở cảnh sát Bạch Hổ TMX.

Ở sân thượng, Bách Hạo Lâm và Hà Văn Trạch gặp nhau, Hà Văn Trạch còn chưa kịp nói chuyện, Bách Hạo Lâm đã mở miệng trước: "Văn Trạch, luận văn của tôi sắp hoàn thành rồi, có lẽ gần đây thôi sẽ rời khỏi sở cảnh sát."

"Nhanh vậy!" Hà Văn Trạch tuy biết Bách Hạo Lâm rời đi là chuyện sớm hay muộn, nhưng trong lòng vẫn rất mất mát, thời gian hai người bên nhau không nhiều lắm, nhưng y đã coi anh như cộng sự của mình.

"A, cũng không phải không thể gặp mặt, anh căng thẳng cái gì?" Bách Hạo Lâm cười nói.

"Tôi biết, nhưng vụ án của thám tử này đã có tiến triển đột phát, tôi hy vọng cậu có thể cùng tôi phá vụ án này." Hà Văn Trạch nói ra lời trong lòng.

"Tiến triển gì?"

"Tay thám tử kia chết như thế nào, cậu còn nhớ không?"

"Bắn chết?" Giọng điệu Bách Hạo Lâm mặc dù không chắc lắm, nhưng trong lòng anh đã hiểu được kế tiếp Hà Văn Trạch muốn nói gì.

"Ừ. Khi ghi chép cho cậu, Bành Đào cố ý nói chỉ có một viên đạn, thực tế là muốn thử cậu." Hà Văn Trạch thành thực cho biết.

"Thử tôi cái gì?" Bách Hạo Lâm giả vờ chẳng hay.

"Mới đầu tôi tưởng rằng gã thử xem cậu có phải hung thủ hay không -- Căn cứ vào số liệu thống kê của bộ chi viện, nhân chứng mục kích đầu tiên bình thường có khả năng rất lớn là hung thủ, cho nên chúng tôi bình thường phải loại trừ khả năng gây án của nhân chứng trước." Hà Văn Trạch nói, "Nhưng hiện giờ xem ra, thực tế gã đang thử xem cậu có biết gì không."

"Anh từ đầu đã lén nói cho tôi biết nạn nhân bị bắn chết, chẳng phải không hợp với quy củ lắm sao?" Bách Hạo Lâm cười nói.

"Tôi cũng không biết tại sao, dù gì trực giác của tôi nói cho tôi biết cậu không phải hung thủ." Hà Văn Trạch đỏ bừng mặt, tiếp tục đề tài vừa rồi, "Kỳ thật chúng tôi ở hiện trường tìm được hai viên đạn, một viên ở bụng, .22LR, một viên khác ở đầu, cũng là .22LR, đó cũng là nguyên nhân cái chết của hắn."

Bách Hạo Lâm không hiểu nhiều về mấy chuyện súng đạn, cho nên không nói chen vào, chờ Hà Văn Trạch tiếp tục nói xong.

"Cỡ nhỏ .22LR là loại các sát thủ thích nhất -- Đạn của nó có thể bắn vào sọ người, nhưng không đủ để xuyên thấu, sau khi đạn bán vào sẽ nảy trong đầu, cho đến khi khuấy vỡ chất xám trong não mới thôi, hơn nữa sẽ không lưu lại vỏ đạn." Hà Văn Trạch dường như có hứng thú cực lớn với súng ống, sau khi giải thích tường tận, còn nói, "Mà cậu nói cậu chỉ nghe được một tiếng súng vang, người chết trong cơ thể có hai viên đạn, cho nên tôi nghĩ khi họ bắn phát thứ hai, chắc chắn có trang bị nòng giảm thanh."

"Ừ, có lý." Bách Hạo Lâm mặt không đổi sắc, trong lòng lại thầm khen sự cẩn thận của Hà Văn Trạch, đồng thời anh cũng chú ý tới cách nói sâu xa của y, "Anh nói 'họ'?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ nếu Bành Đào thật sự ở hiện trường, rất khó ra tay, hơn nữa gã cáo già, muốn từ chỗ gã tìm được chứng cứ mà không bị phát hiện rất khó khăn, cho nên tôi lại lần nữa tìm đọc báo cáo khám nghiệm tử thi khi đó, có một chỗ làm tôi rất để ý --" Hà Văn Trạch nói rồi từ trong túi lấy ra bản photo báo cáo khám nghiệm tử thi, chỉ vào một đoạn phía trên, nói, "Cậu xem cái này, trên báo cáo khám nghiệm tử thi nói rất rõ ràng, vết thương ở bụng là do viên đạn đường kính 9mm gây ra."

"Nhưng anh vừa nói viên đạn tìm được là .22LR?" Bách Hạo Lâm không hề bất ngờ với đáp án này.

"Đây là chỗ kỳ lạ nhất của vụ án này, phải biết rằng viên đạn 9mm là của súng tiêu chuẩn trang bị cho cảnh sát." Hà Văn Trạch lộ vẻ nghi ngờ, "Chẳng lẽ Bành Đào không chỉ ở hiện trường, thạm chí còn tham dự vụ mưu sát này?"

"Có khả năng, trừ cái đó ra tôi không nghĩ còn ai có thể thay đổi viên đạn được!" Chỗ nhầm lẫn rõ ràng như thế, thế mà Hà Văn Trạch lại là người phát hiện nó đầu tiên, Bách Hạo Lâm không biết quản lý của sở cảnh sát còn có thể hỗn loạn đến mức độ nào nữa!

"Đáng tiếc đây chỉ là suy đoán của chúng ta, còn chưa có chứng cứ xác đáng!" Hà Văn Trạch than thở, "Càng khó khăn hơn là, chúng ta không thể điều tra quang minh chính đại như vụ án bình thường, chỉ có thể âm thầm tiến hành."

"Các anh không cần nộp súng được trang bị lên trên mỗi ngày sao?"

"Không cần, chỉ là số lượng đạn hạn chế, mỗi người hai hộp đạn, khoảng một tháng kiểm tra một lần, bây giờ cách thời gian kiểm tra tiếp theo còn khoảng mười ngày. Nói là kiểm tra, kỳ thật cũng không chính quy lắm, huống hồ Bành Đào rất thân quen với Vương cảnh ti chỗ quản lý súng ống, có thể tùy tiện chế ra một lý do cho qua." Hà Văn Trạch khẽ thở dài.

Bách Hạo Lâm càng phát giác ra trong tòa cao ốc sở cảnh sát nhìn như rực rỡ lóa mắt này ẩn tàng vô số linh hồn u ám bị xua đuổi vĩnh viễn, chúng tụ tập lại với nhau, khiến cho bầu trời đầu hạ này trở nên ảm đạm không ánh sáng, lòng tràn ngập nhiệt tình vốn muốn trở thành một thẩm phán chính trực chẳng biết khi nào đã nguội lạnh đi nhiều, mỗi lần nghĩ đến những việc mình đã trải qua gần đây, trong lòng Bách Hạo Lâm liền toát ra một luồng hàn ý không cách nào nói rõ.

"Nếu bây giờ có thể bắt được súng trang bị của gã thì hay quá!" Hà Văn Trạch không hề nhận thấy được biến hóa nho nhỏ trong lòng Bách Hạo Lâm, lẩm bẩm nói.

"Cho dù chúng ta lấy được súng trang bị của Bành Đào cũng vô dụng, dù sao chúng ta đã không thể nào so sánh viên đạn nữa." Bách Hạo Lâm hừ lạnh nói.

"Việc này chưa chắc," Hà Văn Trạch nói, "Viên đạn kia kỳ thật đã xuyên qua thi thể người chết, là từ vách tường lấy ra. Mặc dù viên đạn đã bị người ta đổi, nhưng chúng ta có thể thông qua xác định đồng vị chì để xác định loại súng, chỉ cần lấy được súng trang bị của Bành Đào làm so sánh, là được!"

Bách Hạo Lâm lại nghĩ việc này không đơn giản như vậy: "Căn cứ quan sát mấy ngày nay của tôi, tính cách Bành Đào có chút lỗ mãng thiếu kiên nhẫn, nhận thức đồng cảm và trách nhiệm đều cực thấp, lấy được súng trang bị của gã cũng không khó. Khó là nếu dưới tình huống không có lệnh lục soát, cho dù chúng ta lấy được, cũng không thể làm chứng cứ. Huống chi anh nói Bành Đào cấu kết cùng Lý Ưng, họ quen với người của pháp viện, viện kiểm sát, nếu bị người của họ biết chúng ta đang điều tra Bành Đào, sẽ chỉ làm chúng ta rơi vào hiểm địa!"

Hiện giờ khó khăn nhất không phải tìm chứng cứ, mà là không biết còn có thể tin ai!

"Chúng ta làm chuyện gì cũng phải theo quy củ?! Tại sao lúc họ giết người, bóp méo chứng cứ có thể muốn làm gì thì làm??" Hà Văn Trạch rốt cuộc không kiềm chế được lửa giận trong lòng, phẫn nộ quát.

Bách Hạo Lâm không nói gì, nhưng đồng ý với cách nói của Hà Văn Trạch:

Đúng thế, cha mình đến cuối đời vẫn luôn cố gắng công chính chấp pháp, nhưng cuối cùng thì sao? Mà ngay cả cái chết của ông cũng bị người ta đổi trắng thay đen! Bọn Lý Ưng, Bành Đào vốn phải là kẻ giữ gìn pháp chế, nhưng họ lại dùng đôi tay dơ bẩn kia, vấy bẫn tháp ngà mà cha mình thề dũng cảm bảo vệ!!

Không thể tha thứ!! Trong lòng Bách Hạo Lâm có một thanh âm gào thét:

Tuyệt không thể tha thứ!!

"Hạo Lâm, cậu không sao chứ?" Hà Văn Trạch thấy thần sắc Bách Hạo Lâm khác thường, gọi.

"Không sao đâu," Thanh âm lo lắng của Hà Văn Trạch khiến Bách Hạo Lâm tỉnh táo hơn nhiều, anh lắc đầu, miễn cưỡng cười nói, "Tôi đang suy nghĩ lời anh nói."

Tôi đang làm gì? Chỉ là gặp chút ngăn trở, nếu cha tôi gặp phải loại tình huống này, tuyệt đối sẽ không trách trời thương dân như bây giờ đúng không? Ông nhất định sẽ dùng tất cả nỗ lực ngăn cơn sóng dữ, nhưng tôi lại. . ., Bách Hạo Lâm chán nản nghĩ.

"Tôi chỉ thấy hơi phiền, cậu đừng để ý." Hà Văn Trạch thầm tự trách mình mau mồm mau miệng, không nghĩ tới tâm tình của Bách Hạo Lâm -- cha của cậu ấy là một thẩm phán ưu tú, chính cậu ấy cũng đặt mục tiêu trở thành một thẩm phán như cha mình, nhưng hiện thực tàn khốc sẽ làm cậu ấy mất đi lòng tin với tương lai, "Tôi nghĩ đó cũng là sự khác biệt lớn nhất của chúng ta và họ đấy!"

"Đúng vậy," Bách Hạo Lâm tràn đầy cảm xúc nói, "Nếu tất cả mọi người đều không từ thủ đoạn giống họ, thế gian này nào còn có hạo nhiên chính khí?"

"Nhưng hiện giờ chúng ta phải làm gì đây?" Nói là nói thế, Hà Văn Trạch vẫn chưa thể nghĩ ra phương pháp giải quyết.

"Thật ra có một người có lẽ có thể trợ giúp chúng ta." Bách Hạo Lâm trầm ngâm nói.

"Ai!" Hà Văn Trạch vội hỏi.

"Từ Đông Bình." Bách Hạo Lâm nói, "Anh ấy là thầy nghiên cứu sinh của tôi, cũng là học sinh của cha tôi. Danh tiếng của anh ấy rất tốt, nếu như trên đời này còn có ai có thể lật đổ quan lớn như Lý Ưng, e rằng cũng chỉ có anh ta!"

"Tôi biết anh ta! Chính là Từ đại kiểm sát trưởng người đời thường gọi 'Thiết Diện Phán Quan'!" Thanh âm Hà Văn Trạch hơi kích động, "Nếu như là anh ta, hẳn sẽ nguyện ý ký lệnh lục soát đúng chứ?"

"Chứng cứ trong tay chúng ta đều là bằng chứng, nếu có thể do anh ta ra mặt tạo tổ chuyên án điều tra việc này là tốt nhất." Bách Hạo Lâm nói.

"Đương nhiên tốt rồi!" Hà Văn Trạch nói xong, lại há miệng, lời đến bên môi nhưng không nói ra khỏi miệng, y do dự chốc lát, vẫn quyết định hỏi rõ ràng, "Hạo Lâm, cậu hiểu rõ Từ Đông Bình được bao nhiêu?"

"Có chút ít thôi, sao vậy?"

"Tôi nghĩ. . .Chúng ta. . .Để an toàn, vẫn nên, vẫn nên dùng phương thức nặc danh được không?" Hà Văn Trạch ấp úng nói.

"Được, tôi hiểu mà." Bách Hạo Lâm lập tức hiểu được ý của Hà Văn Trạch -- Tâm phòng người không thể không có.

Hai người trao đổi một lát, đem một loạt chứng cứ như viên đạn bị người sở cảnh sát Bạch Hổ đổi, Lý Vọng Long dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn hành hạ chết 11 đứa trẻ, Lý Ưng lại dùng thủ đoạn bất chính che giấu chân tướng sự việc, dùng phương thức thư nặc danh gửi đến phòng làm việc của kiểm sát trưởng Từ Đông Bình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,