Chuyển đến nội dung chính

Nhật Ký Sát Thủ 1.5

Bẫy

Ngày 9 tháng 7

Hôm nay đã là ngày thứ năm gửi thư nặc danh cho Từ Đông Bình, nhưng không có chút động tĩnh nào, Văn Trạch đã có chút nóng nảy, oán giận mình lúc đầu quá mức cẩn thận, có khả năng đã mất đi cơ hội rửa oan cho người bị hại.

Tôi mặc dù không gấp gáp như Văn Trạch, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, Từ Đông Bình có thể đứng về phía chính nghĩa giống chúng tôi không? Hay anh ta sẽ vì lấy lòng Lý Ưng, đã bí mật tố cáo với lão? Việc này chúng tôi đều không thể nào biết được. Tôi thật hoài nghi mình lúc đầu đề nghị giao việc này cho anh ta xử lý có phải chính xác không?!

Mặt khác, năm ngày nay Cung Đình đã gặp tôi ba lần, có chút tiến triển; Bành Đào mấy ngày nay cũng không có động tĩnh, thường lui tới ăn uống chơi bời giống thường ngày, đại khái là vì ngày hôm trước tôi chính thức rời khỏi sở cảnh sát, làm gã lơi lỏng không ít nhỉ?

Một tràn chuông điện thoại dồn dập cắt đứt suy nghĩ của Bách Hạo Lâm, anh cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, thanh âm của Hà Văn Trạch đã từ đầu kia ống nghe truyền tới:

"Hạo Lâm, tôi quyết định rồi!"

"Cái gì?"

"Tôi muốn gọi điện thoại cho Từ Đông Bình! Tôi không thể cứ giậm chân chờ đợi như vậy nữa!"

"Văn Trạch, anh tỉnh táo chút. . ."

"Hạo Lâm, Lý Vọng Long đã trở lại!" Trong thanh âm Hà Văn Trạch mang theo âm rung căm ghét.

"Lý Vọng Long đã trở lại?" Bách Hạo Lâm khó có thể tin lặp lại.

"Ừ, Bành Đào còn cố ý sắp xếp tôi gặp mặt cha con chúng," mặc dù đang ở bên kia điện thoại, Bách Hạo Lâm cũng có thể nghe được kẽ răng Hà Văn Trạch phát ra tiếng "ken két", "Tôi không quen được ánh mắt đắc ý của Lý Vọng Long khi đó, tôi biết, hắn sẽ không dừng tay, sẽ không dừng tay đâu!"

Bách Hạo Lâm vô cùng hiểu rõ, tội phạm giết người liên hoàn sau khi yên lặng một thời gian ngắn, sẽ gia tăng độ tàn bạo, cho dù thiếu chút nữa bị bắt, Lý Vọng Long cũng sẽ không nhân nhượng đặng yên chuyện, vì hắn căn bản không khống chế được khát khao máu tươi trong lòng mình, lại giết người chẳng qua là vấn đề thời gian.



"Hạo Lâm, hắn từng nói, còn thiếu hai người." Hà Văn Trạch thấy Bách Hạo Lâm hồi lâu không lên tiếng, còn nói, "Hắn sẽ không chịu để yên đâu!! Tôi không thể để cho những đứa trẻ vô tội lại trở thành vật hy sinh của hắn nữa!!"

"Được rồi, anh dự định làm thế nào?" Bách Hạo Lâm đồng ý với giải thích của Hà Văn Trạch.

"Tôi định gọi điện thoại cho Từ Đông Bình nói tôi chính là người nặc danh kia, bảo anh ta tôi biết được tất cả!"

"Nếu anh ta và Lý Ưng, Bành Đào là một loại người thì làm sao?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Hẳn sẽ không đâu, nếu họ là cùng một loại người, Lý Ưng sao lại để tôi biết chuyện con lão đã về?" Hà Văn Trạch nói.

"Bởi vì lão không biết thư nặc danh kia là ai gửi." Bách Hạo Lâm nhắc nhở nói, "Chẳng bằng để tôi đi thử Từ Đông Bình trước được không?"

"Thử thế nào?"

"Văn Trạch, anh không thấy kỳ lạ sao? Hai chúng ta cùng nhau bắt được Lý Vọng Long, nhưng đám Lý Ưng chọn lôi kéo anh, không hề có hành động gì với tôi -- Lại không hề gây bất lợi cho tôi, không nghĩ biện pháp bịt miệng tôi, hình như là cố ý giả vờ không biết."

"Đúng vậy!" Nghe Bách Hạo Lâm vừa nói thế, Hà Văn Trạch lúc này mới cảm thấy kỳ lạ.

"Cho nên tôi nghĩ họ nhất định có kế hoạch khác với tôi. . ."

Bách Hạo Lâm còn chưa nói xong, Hà Văn Trạch liền gấp lên: "Vậy làm sao đây? Hạo Lâm, cậu tránh trước một thời gian nhé?"

"Ha ha, không cần lo lắng. Nếu họ không gây bất lợi cho tôi, phỏng chừng bây giờ cũng sẽ không quan tâm tôi thế nào. Nói cách khác tôi là sáng, anh là tối, cho nên anh vẫn nên tiếp tục che giấu, để tôi đi tìm Từ Đông Bình."

"Nhưng mà. . ." Để Bách Hạo Lâm đi mạo hiểm, trong lòng Hà Văn Trạch vô cùng áy náy.

"Văn Trạch, chuyện Lý Vọng Long lớn như vậy họ cũng không làm gì tôi, để lại tôi nhất định có nguyên nhân rất quan trọng, cho nên mặc kệ Từ Đông Bình có phải người của họ không, tôi trực tiếp tìm anh ta, với chúng ta mà nói không có tổn thất." Bách Hạo Lâm nói rõ ràng từng chữ.

"Vậy nguyên nhân họ để lại cậu, cậu biết không?" Hà Văn Trạch vẫn không yên lòng.

"Không biết." Bách Hạo Lâm nói không sai, anh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân xác thực, chỉ đoán khả năng có liên quan đến cái chết của cha.

"Cậu ngay cả át chủ bài của chúng ta là gì cũng không biết, sao có thể đấu cùng họ?" Hà Văn Trạch không đồng ý, "Vẫn là tôi đi thì tốt hơn."

"Đúng thế, chúng ta không biết át chủ bài trên tay chúng ta nhưng họ cũng không biết." Bách Hạo Lâm bình tĩnh nói, "Yên tâm, tôi sẽ tùy cơ ứng biến."

". . ." Hà Văn Trạch suy nghĩ một lúc lâu, mới miễn cưỡng đồng ý, "Vậy được rồi. Ôi, tôi thật sự không thuyết phục được cậu, tóm lại mọi sự cẩn thận, có chuyện gì nhất định phải liên lạc với tôi!!"

"Ừ."

Trường cao đẳng TMX và pháp viện thành phố TMX, viện kiểm soát các loại ban ngành chính phủ có nhiều hạng mục hợp tác hiệp nghị, tức ban ngành chính phủ có thể ưu tiên sinh viên tốt nghiệp ưu tú của trường cao đẳng TMX trúng tuyển, đồng thời những quan chức thâm niên của ban ngành chính phủ này cũng có thể đến trường cao đẳng TMX làm kiêm chức giảng viên, mà Từ Đông Bình chính là một trng những người được lợi từ hiệp nghị hợp tác đó.

Từ Đông Bình vốn tốt nghiệp học viện luật của trường cao đẳng TMX, sau đó do thành tích trội nhất được viện kiểm sát ưu tiên thu nhận, hiện giờ hắn lại trở về trường cũ truyền thụ cho các học đệ học muộn 《 Luật hình sự 》.

Hôm nay, sau khi hắn kết thúc giờ giảng, giống với thường ngày đến trước máy bán hàng tự động trên hành lang, chuẩn bị mua một ly cafe. Anh ta còn chưa kịp móc tiền xu ra, đã có người đưa đến một ly cafe nóng hôi hổi:

"Giáo sư Từ, có thể nói chuyện không?" Chính là Bách Hạo Lâm.

"Chỉ cần không phải cậu muốn nghe đề thi tốt nghiệp là được." Từ Đông Bình vừa trêu chọc, vừa cười nhận cafe.

Bách Hạo Lâm đưa Từ Đông Bình đến một chỗ yên tĩnh, lấy ra bức ảnh, đưa cho hắn.

Từ Đông Bình lòng đầy nghi ngờ tiếp nhận bức ảnh, mới liếc mắt nhìn, vẻ mặt đột nhiên biến đổi: "Hóa ra, cậu chính là. . ."

Bách Hạo Lâm không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

"Mầy ngày trước sau khi nhận được thư nặc danh của cậu, tôi liền phái một cảnh sát đáng tin xâm nhập điều tra, nhưng đến này không thu hoạch được gì." Từ Đông Bình nhanh chóng lật xem ảnh Bách Hạo Lâm đưa cho hắn, "Lúc ấy ở đó chỉ có mình cậu?"

"Có thể đứng ra chỉ có mình em." Trong lời Bách Hạo Lâm nói có ý nghĩa khác.

"Mặt khác, cậu còn điều tra được có người bóp méo chứng cứ của sở cảnh sát, tôi muốn biết cậu làm thế nào tra được?" Từ Đông Bình hỏi.

"Em biết ý của Từ giáo sư, không có được lệnh lục soát do kiểm sát trưởng ký tên, tất cả những gì em làm đều uổng phí, không thể trình lên làm chứng cứ, đúng không?" Bách Hạo Lâm tránh thoát được vấn đề của Từ Đông Bình.

"Mặc dù không hoàn toàn như vậy, nhưng đại khái là vậy."

"Cho nên em cũng hiểu được chúng chỉ khả thi khi em nhờ giáo sư Từ tham dự điều tra hai vụ án này để lấy được tư liệu, có thể đưa hung thủ hai vụ án này ra công lý hay không, phải xem ý của giáo sư Từ." Ý của Bách Hạo Lâm rất rõ ràng, anh cũng không muốn tiếp tục tham dự điều tra hai vụ án này.

"Sợ rằng không dễ dàng như vậy," Từ Đông Bình ra vẻ nghiêm túc, "Cậu cũng biết người cậu muốn điều tra là ai chứ?"

"Nếu dễ dàng, đã không phiền đến anh rồi."

"Đừng nói phiền, tôi chỉ là công việc của mình mà thôi." Từ Đông Bình bỏ bức ảnh vào trong túi áo âu phục, "Chiều cậu có rảnh không? Chúng ta cần nói chuyện một lần."

"Nói chuyện?" Bách Hạo Lâm khó hiểu, "Chẳng lẽ chứng cứ còn chưa đủ sao?"

Từ Đông Bình nhìn chằm chằm Bách Hạo Lâm trong chốc lát, nở nụ cười: "Vốn viết thư nặc danh, bây giờ đột nhiên hiện thân, rồi lại cảnh giác với tôi, cậu không thấy mình rất mâu thuẫn sao?"

"Xin lỗi, sau khi nhìn thấy những tên ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm này, em bây giờ không dám tin ai nữa," Bách Hạo Lâm ăn ngay nói thật, "Có thể nói Từ giáo sư là người duy nhất hiện nay em còn có thể tin tưởng." Anh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Từ Đông Bình.

"Kỳ thật chuyện như vậy, tôi nhiều ít cũng biết một tí, vẫn luôn muốn xét xử đám quan chức chính phủ vi phạm kỷ cương này, nhưng khổ nổi không có chứng cứ." Từ Đông Bình nhìn chằm chằm Bách Hạo Lâm, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, "Muốn lật được quan chức như Lý Ưng, chỉ chứng cứ thôi không được, còn phải có dũng khí và trí tuệ. Nếu bị lão biết cậu tố cáo, lão nhất định sẽ nghĩ biện pháp trừ bỏ cậu, cho nên tôi muốn áp dụng bảo vệ nhân chứng với cậu." Ngụ ý là hy vọng khi viện kiểm sát khởi tố Lý Ưng, cần Bách Hạo Lâm ra làm chứng.

Nhưng bảo vệ nhân chứng là phương pháp bảo vệ cực kỳ nghiêm mật hàng đầu, trước khi chính thức ra tòa, nhân chứng không có chút riêng tư nào, đây là việc Bách Hạo Lâm không hy vọng, dù sao anh có nhiều bí mật không thể để người ngoài biết được, cũng có nhiều chuyện không bỏ xuống được lắm.

"Việc này không cần thiết." Bách Hạo Lâm lập tức từ chối, "Nếu thật có ngày nào đó cần em ra tòa, em sẽ không trốn tránh, nhưng em không thích bị người ta trông coi 24h."

"Vậy được rồi, nếu sự việc có tiến triển, tôi sẽ liên lạc với cậu." Từ Đông Bình có thể thông cảm cho tâm tình của Bách Hạo Lâm, cũng không ép buộc anh.

Nói chuyện điện thoại cùng Hà Văn Trạch, sau khi kể chuyện mình tiếp xúc cùng Từ Đông Bình cho y, Bách Hạo Lâm liền đến viện tư vấn tâm lý, đón tiếp người khách duy nhất của anh. Hôm nay Cung Đình mặc dù ăn mặc đẹp đẽ giống trước đây, trên sống mũi lại có một cái kính đen.

Cung Đình giống bình thường ngồi đối diện Bách Hạo Lâm, cơ thể cũng bất giác né về phía phải, nghiêng người lại phía anh, tựa hồ không dám nhìn thẳng mắt anh. Động tác nhỏ của bà ta sao có thể tránh khỏi mắt của Bách Hạo Lâm, nhưng anh chỉ tỉnh rụi, giả vờ không chú ý, một bên ghi chép gì đó vào sổ, một bên thuận miệng hỏi: "Bà Bành, bà và ông nhà đã nói chuyện chưa?"

Cung Đình không nói gì, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, Bách Hạo lâm không hỏi tới, chỉ đưa khăn giấy. Tâm tình Cung Đình bình tĩnh lại, mới nói:

"Tôi dựa theo lời cậu hai ngày này hầu hạ ông ấy như hoàng đế, tối qua thấy tâm tình ông ấy không tồi, liền hỏi ông ta có phải có chuyện gì vui vẻ không, ông ấy mới đầu không muốn nói cho tôi biết, bị tôi hỏi đến nóng nảy mới nói ông ấy sắp thăng chức rồi, tôi vừa nghe liền thấy ông ấy đang nói dối, cùng ông ấy lý luận, ai ngờ chưa nói được đôi câu, ông ấy liền. . ." Nói đến đây, Cung Đình ngậm miệng không nói nữa.

"Tại sao bà nghĩ ông ấy đang nói dối?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Nếu như thăng chức thật, sao ông ấy không nói sớm? Làm chi mà vụng trộm vui một mình? Cho nên nhất định là chuyện hèn hạ gì đó!" Cung Đình hừ lạnh nói.

Bách Hạo Lâm thầm cười lạnh: Đối với Bành Đào mà nói, thăng chức đương nhiên là chuyện hèn hạ -- Đó là dùng mạng người đổi lấy mà!

"Bà Cung, bà có nghĩ tới, nếu thật có một ngày như vậy, bà sẽ làm thế nào không?"

"Tôi sẽ giết ông ấy!!" Cung Đình nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hửm?" Giọng điện Bách Hạo Lâm cũng không kinh ngạc, tựa hồ phản ứng của Cung Đình nằm trong dự liệu của anh.

"Tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi đều dành cho ông ấy, nếu ông ấy dám bất trung với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ấy!" Cung Đình oán hận nói, "Tôi đã lên kế hoạch rồi, chờ sau khi ông ấy ngủ say, mở khí ga, sau đó. . ." Nói đến đây, Cung Đình đột nhiên ý thức được mình hiện tại đã nhất thời nhanh miệng rất có khả năng tương lai sẽ biến thành chứng cứ mình mưu sát chồng, lại vội vàng sửa miệng, "Ôi, có đôi khi thật sự rất muốn giết ông ấy, nhưng một phụ nữ yếu ớt nhỏ bé như tôi làm sao ra tay được, ông ấy dù sao cũng là cha của con tôi mà!"

Bách Hạo Lâm đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Cung Đình, cũng không truy đến cùng, chỉ đưa ra ý kiến chuyên nghiệp của mình: "Kỳ thật bà Cung, bà cần phải học khống chế cơn giận của mình." Khống chế cơn giận kỳ thật cũng không phải là phương pháp giải quyết chân chính, thời gian dài đè nén bất mãn trong lòng tựa như gói thuốc nổ càng để lâu càng nhiều, một khi phát nổ sẽ càng không thể vãn hồi. Song đây là mục đích của Bách Hạo Lâm.

"Tôi? Tại sao là tôi? Tại sao không phải là ông ta?" Cung Đình cảm thấy đã bị vũ nhục, giọng điệu bắt đầu không khách khí.

"Bởi vì tôi là bác sĩ tâm lý của bà, tôi đang giúp bà." Bách Hạo Lâm nhìn Cung Đình, ánh mắt chân thành, giọng điệu đúng trọng tâm, "Tôi nghĩ tất cả những việc này nguyên do đều vì bà yêu chồng."

"Yêu?"

"Đúng vậy, chính bà có lẽ sẽ không phát hiện, có đôi khi có thể phản ứng quá mức, nhưng đây đều là bà quan tâm ông ấy," Bách Hạo Lâm nói, "Cho nên đôi khi bà nên để tâm tình mình thả lỏng."

. . .

Sau khi khám điều trị cho Cung Đình xong, Bách Hạo Lâm ghi chép vào sổ tay:

Ngờ vực mọi chỗ, khắc khẩu gây hấn, chướng ngại nhân cách kiểu cố chấp.

Bách Hạo Lâm nhớ lại một lượt, nghĩ không có gì sai lệch, tiếp tục viết xuống:

B→C

Một tuần sau.

Bách Hạo Lâm hẹn Từ Đông Bình gặp mặt tại quán cafe ở một nơi hẻo lánh, lúc anh đến, Từ Đông Bình đã ngồi ở vị trí cực kỳ kín đáo trong góc chờ anh.

Từ Đông Bình thấy Bách Hạo Lâm tới, lấy một xấp văn kiện trong bao công văn ra đặt trước mặt anh:

"Đây là kết quả điều tra những ngày gần đây."

"Thế nào? Có thể do việc kiểm sát khởi tối không?" Bách Hạo Lâm cũng không lật xem, hỏi thẳng.

"Vụ án Lý Vọng Long chứng cứ vô cùng xác thực, sáng nay tôi đã để trình đơn tố tụng cho tòa án," Từ Đông Bình dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhưng án mưu sát trong hẻm cậu cung cấp lại không đủ chứng cứ."

"Sao lại không đủ chứng cứ?" Bách Hạo Lâm nhíu mày.

"Vụ án đó đích thật là có người giả tạo chứng cứ, nhưng cậu lại không tìm được kẻ tình nghi."

Bách Hạo Lâm rất muốn nói là Bành Đào gây ra, nhưng nếu Từ Đông Bình truy hỏi mình làm sao biết được, bản thân phải đối đáp ra sao? Nếu nói ra tất cả cho anh ta biết, sẽ khiến thân phận của Hà Văn Trạch bại lộ, anh đương nhiên không thể đưa y vào vùng nguy hiểm!

"Đó cũng là chuyện không có biện pháp." Bách Hạo Lâm nhàn nhạt nói, "Song chỉ cần có thể đưa Lý Vọng Long ra công lý, có lẽ có thể khua núi động hổ."

"Hy vọng như thế." Từ Đông Bình tựa hồ cũng không lạc quan, "Cậu cũng biết Lý Ưng quyền cao chức trọng, con lão xảy ra loại chuyện này, lão tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên tương lai sẽ có nhiều gian nan hơn, tôi không cách nào biết trước được, chỉ có thể làm duy nhất là từ giờ trở đi bảo vệ cậu an toàn."

"Chứng cứ trong tay anh đã đủ để khởi tố Lý Vọng Long, em đây là nhân chứng mục kích coi như có hay không cũng đâu sao?" Bách Hạo Lâm uyển chuyển từ chối.

"Sao lại có thể có hay không cũng được? Lời chứng của cậu với chúng tôi mà nói rất quan trọng." Từ Đông Bình không đồng ý với cách nhìn của Bách Hạo Lâm, "Huống hồ lệnh tôn là ân sư của tôi, tôi không thể để cậu xảy ra chuyện!"

Từ Đông Bình biết Bách Hạo Lâm rõ ràng cảnh giác với mình, hắn thuyết phục anh không được, chỉ đành thở dài, nói: "Vậy được rồi, cậu đã cố ý như thế, tôi cũng không tiện làm khó. Nhưng tôi chung quy luôn nghĩ Lý Ưng sẽ không chịu để yên, cậu nhất định phải cẩn thận."

"Cám ơn giáo sư Từ nhắc nhở."

Sau khi tạm biệt Từ Đông Bình, Bách Hạo Lâm vừa đi về hướng bãi đỗ xe, vừa lấy ra di động, chuẩn bị xác nhận thời gian khám với Cung Đình. Nhưng ngay khi anh vừa mới lấy điện thoại di động ra, còn chưa kịp bấm số, thình lình, từ chỗ tối nhảy ra hai gã đàn ông che mặt, họ không nói hai lời, liền lấy ra dao găm lóe hàn quang đánh úp về phía Bách Hạo Lâm.

May mà Bách Hạo Lâm phản ứng rất nhanh, anh nhào sang bên trái, vòng sang bên phải tên tập kích, đồng thời ôm lấy cổ tay bên trái tên tội phạm, cùng sử dụng khuỷu tay đánh về phía bụng hắn. Tên tội phạm bên trái bị đau, dao găm từ tay hắn hạ xuống, tên bên phải thấy đồng bọn bị thương, một cước đá về phía Bách Hạo Lâm, Bách Hạo Lâm đang muốn tránh né, lại bị tên phía sau bất lấy, một tên khác cầm dao găm, mắt lóe hung quang đi về phía anh.

Bách Hạo Lâm thầm kêu không ổn, tay trái anh giương về phía sau, bắt được tóc tên tội phạm đang túm anh, thừa thế tung một đòn quẳng qua vai, quẳng hắn văng xa ba thước, không chờ đối phương đứng dậy Bách Hạo Lâm nhanh chân tiến lên, một quyền nặng nề đánh về phía tên tội phạm đang chạy về phía anh.

Tên này thấy Bách Hạo Lâm nhằm phía mình, không tránh né, đợi trong nháy mắt đấm tay của Bách Hạo Lâm đánh về phía gò má hắn, hắn chụp lấy cổ tay anh, vặn qua phải một cái, Bách Hạo Lâm chỉ cảm thấy một trận đau nhức cực độ từ cổ tay nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân, anh vẫn chưa bó tay chịu chết, dùng đầu gối đánh về phía chỗ yếu hại của hắn, lại bị hắn nặng tay đánh vào sau gáy, Bách Hạo Lâm chỉ cảm thấy hoa mắt, cuối cùng chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.

"Thằng nhóc thối có bản lĩnh!" Người nọ nói chuyện, thanh âm lại vì có mặt nạ mà mơ hồ không rõ.

Bách Hạo Lâm cắn răng giãy giụa muốn đứng lên, tên vừa bị anh quẳng ngã kia lại thừa dịp đè anh xuống đất, hung hăng đấm đá anh: "Mẹ nó, dám đánh ông, để cho mày biết lợi hại của ông!"

Hắn giẫm lên đầu Bách Hạo Lâm, chậm rãi dùng sức: "Hắc hắc, thằng nhóc thối, mày quỳ xuống xin ông thủ hạ lưu tình, ông còn có thể cân nhắc tha cho mạng chó của mày!"

Bách Hạo Lâm cắn răng, rên cũng không rên tiếng nào.

"Mẹ nó, bướng nhỉ, ông cắt trên mặt mày vài dao, xem mày còn bướng không!" Sự bất khuất của Bách Hạo Lâm chọc giận hắn, mắt hắn lộ hung quang, muốn đem dao kề lên mặt Bách Hạo Lâm.

"Mau kết liểu nó đi, đừng rầy rà ra thêm nữa." Tên còn lại không nhịn được nói.

"Một dao giết nó, thật sự quá hời cho nó rồi!" Lời tuy là vậy, nhưng dao găm trên tay hắn vẫn đâm hướng lên người Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm mắt thấy dao găm chói lóa đang đâm về phía mình, giãy giụa muốn phản kháng, nhưng bất đắc dĩ anh bị đối phương hung hăng dẫm dưới chân, cổ tay phải cũng bị thương, căn bản không thể động đậy.

Bách Hạo Lâm cắn răng, hô hấp gấp gáp, trong đầu cũng một mảnh hỗn loạn, có rất nhiều chuyện như nước thủy triều tràn tới trước mắt anh. Cũng ngay thời khắc sinh tử này, anh kinh dị phát hiện trong lòng mình giờ phút này không phải nghĩ đến những kỷ niệm với thế giới này, cũng không phải không bỏ được thế gian, mà là phẫn hận không cách nào tự tay đưa kẻ thù giết cha vào ngục giam, là căm hận thế giới trắng đen điên đảo, chẳng phân biệt được thị phi này, là tiếc nuối vì chí lớn chưa đầy thân đã chết!!

Phập --

Dao găm hung hăng đâm vào cánh tay trái Bách Hạo Lâm, nhưng trên mặt anh lại chẳng có chút đau đớn nào, trái ngược, trong cổ họng anh phát ra tiếng cười quái dị:

"A, ha ha ha!"

"Thằng nhóc thối, ngại một dao kia của ông đâm quá nhẹ đúng không?" Gã kia đã bị chọc giận.

"Mày tốt nhất giết tao ngay đi!" Ánh mắt Bách Hạo Lâm ác liệt, lộ ra một cỗ sát khí.

"Mẹ nó, mày làm ánh mắt gì đó!!" Trong lòng gã tội phạm lại có chút rụt rè, hắn giơ dao lên muốn đâm tiếp, đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến từ lối vào bãi giữ xe:

"Tụi làm gì đó !!!"

Có lẽ có tật giật mình, hai gã tội phạm thấy có người đến, đành phải bỏ lại Bách Hạo Lâm bị thương chạy ra phía cửa.

Người tới phi nước đại về phía Bách Hạo Lâm, Bách Hạo Lâm mới nhìn rõ người tới, là Từ Đông Bình! Anh còn chưa kịp nói chuyện, Từ Đông Bình vừa nâng anh dậy, vừa tự trách nói: "Tôi thật sự nên ép cậu tiến hành bảo vệ nhân chứng mà!"

"Em không sao." Bách Hạo Lâm từ kẽ răng phun ra vài chữ, nhưng cổ tay phải trật khớp nghiêm trọng cùng chỗ bị thương ở cánh tay trái làm anh đau không nói nổi, lông mày đã sớm xoắn lại với nhau, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ.

"Cái gì mà không sao! Cậu thiếu chút nữa bị giết rồi có biết không!!" Từ Đông Bình như anh trai khiển trách anh, "Hạo Lâm cậu quá bướng bỉnh! Tôi không thể ngồi nhìn mặc kệ nữa, tôi đưa cậu tới bệnh viện trước, lập tức xin tiến hành bảo vệ nhân chứng đối với cậu!"

Bách Hạo Lâm không nói gì, anh biết dù mình có nói gì đi nữa cũng không còn sức thuyết phục.

Bệnh viện TMX, ngoài phòng cấp cứu.

Vết thương của Bách Hạo Lâm sau khi được bác sĩ băng bó xử lý, đã không còn trở ngại. Nơi này là bệnh viện, đối phương có lớn mật thế nào, cũng không dám xuống tay với anh vào ban ngày ban mặt, cho nên Từ Đông Bình tạm thời quay về việc kiểm sát tiến hành thủ tục bảo vệ nhân chứng.

Sau khi Từ Đông Bình rời đi, Bách Hạo Lâm bấm điện thoại gọi Hà Văn Trạch, anh giấu chuyện mình bị thương, chỉ nói Từ Đông Bình kiên trì tiến hành bảo vệ nhân chứng với anh, những ngày sau mỗi tiếng nói cử động của anh đều dưới mít mắt của các cảnh sát bảo vệ viện kiểm sát, trong bọn họ nói không chừng sẽ có người của Lý Ưng, chờ có cơ hội, anh sẽ liên lạc với Hà Văn Trạch; Tiếp theo lại gọi điện thoại cho Cung Đình, nói với bà ta sắp tới có chuyện quan trọng cần xử lý, tạm thời không tiện liên lạc với bà ta.

Sau khi Bách Hạo Lâm đã sắp xếp thỏa đáng, bắt đầu nhớ lại một màn kinh tâm động phách ở bãi đỗ xe nọ:

Hai người từ khi bắt đầu hành hung đến khi chấm dứt không hề đòi tài vật từ anh, loại bỏ giết người cướp của, nếu đúng vậy, hẳn là có người bảo họ tới giết mình.

Kẻ thuê người là ai Bách Hạo Lâm dùng ngón chân nghĩ cũng đoán được, nhưng anh không rõ họ làm sao biết được mình gặp Từ Đông Bình ở quán cafe này?

Chẳng lẽ Từ Đông Bình. . .

Bách Hạo Lâm âm thầm giật mình, nhưng sau khi tỉnh táo tự hỏi, lại cảm thấy cách nói này không thành lập:

Nếu Từ Đông Bình là người của họ, từ khi tôi vừa tìm đến anh ta, họ nên động thủ rồi, nhưng lại chọn hôm nay, tại sao? Từ Đông Bình nói anh ta sáng nay mới đệ trình đơn tố tụng lên tòa án, nói vậy cũng đã ghi tên tôi vào cột nhân chứng -- Đúng rồi, Văn Trạch từng nói khi anh ấy đi ăn cùng Lý Ưng, tham dự tiệc có kiểm sát trưởng cũng có thẩm phán, nhưng họ làm sao tìm được tôi? Theo dõi Từ Đông Bình? Hay theo dõi tôi?

Hiện tại không xong nhất chính là, anh không biết ai là địch ai là bạn, chỉ có cẩn thận làm việc, chẳng những bên phía Cung Đình không thể tiếp tục nữa, ngay cả Văn Trạch cũng không thể dễ dàng liên lạc, hiện giờ anh giống như một hòn đảo đơn độc ngăn cách với nhân thế.

Bách Hạo Lâm sau khi được áp dụng bảo vệ nhân chứng, mỗi ngày chỉ có thể trải qua cuộc sống bình thường, đè nén không nhắc tới.

Ba ngày sau, sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX.

Hà Văn Trạch lấy điện thoại di động ra, nhưng y vừa nhấn xuống mấy nút, ngón tay đột nhiên ngừng lại.

Đây đã là ngày thứ ba mất liên lạc với Bách Hạo Lâm, y từng âm thầm nghe ngóng, Bách Hạo Lâm quả thực đã được viện kiểm sát bảo hộ, y cũng biết Bách Hạo Lâm quyết định như vậy là cân nhắc trong bộ phận bảo an có cơ sở ngầm của Lý Ưng, nếu bị lão biết họ có liên lạc mật thiết, sẽ cực kỳ bất lợi cho họ.

Hà Văn Trạch đang nhìn dãy số mới được một nửa trên điện thoại di động ngẩn người, thanh âm của Bành Đào đột nhiên vang lên bên tai y:

"Văn Trạch, đêm nay cậu có hẹn chưa?"

"Anh Bành." Hà Văn Trạch vội vàng nhấn xuống nút kết thúc cuộc gọi, bỏ điện thoại di động lại trong túi.

"Sao, cãi nhau với bạn gái?" Bành Đào thấy thần sắc Hà Văn Trạch bối rối, cười hỏi.

"À, dạ." Hà Văn Trạch lí nhí ừm ờ đáp lời.

"Vậy quên đi, cậu cứ lo việc của mình." Bành Đào nói rồi định đi, Hà Văn Trạch gọi gã lại:

"Anh Bành, có chuyện gì không?"

"Kỳ thật cũng không có gì, anh Lý muốn mời chúng ta ăn cơm, nếu cậu không rảnh thì thôi, tôi đi từ chối, hôm khác lại hẹn."

"Anh Lý hẹn chúng ta, sao tôi có thể từ chối?" Hà Văn Trạch biết Bành Đào nói đến Lý Ưng.

"Cậu chắc là không cần đi dỗ bạn gái?" Bành Đào trêu chọc y.

"Chỉ cãi mấy việc vặt vãnh thôi, hai ngày nữa lại huề." Hà Văn Trạch nói rồi đỏ bừng mặt.

"Ha ha ha, cậu em, anh khuyên cậu một câu: Phụ nữ ngàn vạn lần đừng dỗ, nếu không một ngày nào đó sẽ bò lên đầu cậu." Bành Đào dùng thân phận người từng trải nói, "Tôi gọi điện thoại cho anh Lý, đêm nay cứ quyết định vậy đi."

"Dạ, phiền anh Bành rồi."

Đêm đó, Bành Đào và Hà Văn Trạch cùng đi đến nơi hẹn, lần này chỉ có mình Lý Ưng tới, Hà Văn Trạch ngạc nhiên nói: "Anh Lý, sao hôm nay chỉ có mình anh? Công tử nhà anh đâu?" Từ sau khi Lý Vọng Long trở về, Lý Ưng vì để hắn và Hà Văn Trạch hòa thuận trở lại, mỗi lần ăn cơm Lý Vọng Long đều đi theo, duy chỉ hôm nay hắn vắng mặt, khiến Hà Văn Trạch hơi sinh nghi.

"Đứa nhỏ không ra hồn kia nói có việc phải làm, chiều đã ra ngoài, bây giờ còn chưa về." Lý Ưng lắc đầu thở dài, "Tôi thấy tôi không người nối nghiệp rồi đó."

"Anh Lý quá khiêm nhường rồi, lệnh lang thông minh hiếu học, tương lai nhất định sẽ kế thừa y bát của anh Lý." Bành Đào cười xu nịnh.

(Tiêu: Y Bát vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau)

Hà Văn Trạch thì không đáp lời, y vừa nghe Lý Ưng nói thế, nhất thời có một loại dự cảm cực kỳ không rõ. Y biết Lý Vọng Long nhất định sẽ tái phạm, lại không ngờ rằng sẽ nhanh như vậy, hắn có thể đang trong một căn nhà gỗ chuẩn bị nghi thức khủng bố kia của hắn không?

Nghĩ đến nhưng đứa trẻ đáng thương này, nghĩ đến tử trạng đáng sợ của chúng, nghĩ đến khuôn mặt tràn ngập ngây thơ như lại thảm đạm kia của chúng, trong lòng y không cách nào bình tĩnh nổi, nụ cười ngụy trang không cách nào lộ ra được trên mặt y nữa.

"Tiểu Hà hôm nay sao vậy?" Lý Ưng chú ý tới Hà V8an Trạch bình thường luôn cùng họ nói nói cười cười hôm nay vô cùng im ắng.

"Hình như cãi nhau với bạn gái." Bành Đào nhẹ nhàng vỗ vai Hà Văn Trạch, giọng điệu thành khẩn nói, "Chú em, đừng làm mặt khóc tang nữa, phụ nữ mà, đều thích làm nũng."

"Anh Lý, anh Bành, vô cùng xin lỗi, em muốn về trước." Hà Văn Trạch mượn cơ hội cáo từ.

"Sao vừa tới đã muốn đi, thức ăn còn chưa lên mà!" Lý Ưng khó hiểu.

"Tôi còn phải về thăm cô ấy." Hà Văn Trạch muốn rời khỏi bữa tiệc, lại bị Bành Đào đè xuống:

"Chú em, anh khuyên cậu một câu, hôm nay cậu đi, cô ta sẽ vĩnh viễn dẫm nát trên đầu cậu, cậu phải hiểu chứ."

"Anh Bành, em cũng biết anh tốt với em, nhưng không còn cách nào, em cam tâm tình nguyện mà." Hà Văn Trạch cười khổ.

"Ha ha, được rồi, Tiểu Bành, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, để Văn Trạch đi trước đi." Lý Ưng cười ha ha.

"Thật không còn cách nào bắt được cậu." Bành Đào buông lỏng tay ra, "Chờ có cơ hội nhất định phải giới thiệu em gái cho chúng tôi biết nhé, tôi muốn nhìn xem con gái nhà ai mà mê hoặc được cậu đến thần hôn điên đảo."

"Sau này sẽ có cơ hội. Vậy em đi trước, các anh cứ từ từ dùng." Hà Văn Trạch nói xong vội vàng rời khỏi phòng, bước nhanh khỏi nhà hàng cao cấp này, đón một chiếc TAXI lao như bay về phía nhà gỗ trong rừng rậm Bình Hổ Sơn.

Để phòng bất trắc, Hà Văn Trạch bảo tài xế đậu ở đường cái khu rừng, sau khi chào hỏi đơn giản thì xuống xe, y nương nhờ ánh trăng tối mù và ánh sáng đèn pin yếu ớt bước nhanh về hướng căn nhà gỗ.

Đi khoảng nửa giờ, xa xa đã nhìn thấy sừng sững căn nhà gỗ kín đáo giữa khu rừng rậm, Hà Văn Trạch lấy súng trang bị bên hông, cẩn thận đi về phía nó.

Giống như Hà Văn Trạch đã dự đoán trước, cửa sổ nhà gỗ đang bắn ra ánh đỏ chói mắt. Hà Văn Trạch ngừng thở, từng bước từng bước tới gần nhà gỗ.

Cách nhà gỗ càng ngày càng gần, Hà Văn Trạch chú ý tới dây cảnh giới trước cửa gỗ đã bị người ta xé xuống, có thể mơ hồ nghe được trong phòng truyền đến tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc đó như dao nhọn đâm vào trong lòng y. Y cầu khẩn Lý Vọng Long còn chưa thương tổn đứa trẻ nào, y hối hận lúc đầu mình đã để hắn chạy, mà lần này, y tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn nữa!!!

Một bước, hai bước, ba bước. . .

Hà Văn Trạch đứng ở cạnh cửa, hít một hơi thật sâu, "Ầm" một tiếng đá văng cửa gỗ:

"Không được nhúc nhích!"

Nhà gỗ so với lần trước, mùi máu tươi đã bớt nhiều, trên giá gỗ chứa bình thủy tinh đựng nhãn cầu đã bị cảnh sát lấy đi, thay vào đó là hơn mười cây nến đỏ. Trừ những thứ đó ra, trong phòng còn lại cây thánh giá cực lớn và cái đầu lâu sơn dương đen treo trên vách tường kia, phía dưới đầu lâu dùng máu vẽ một ngôi sao năm cánh xiêu vẹo cùng "SATAN 333" .

Lúc này, một người đàn ông mặc áo choàng đen, đầu đội mũ trùm đang đứng trước thánh giá, cơ thể hắn chắn tầm mắt của Hà Văn Trạch, trong khoảng thời gian ngắn y không cách nào phán đoán lần này nạn nhân là ai, nhưng tiếng khóc của đứa bé không vì Hà Văn Trạch đến mà ngừng lại.

"Giơ hai tay lên đầu!!" Hà Văn Trạch vừa rống, vừa chậm rãi tới gần hắn.

Đối phương chậm rãi giơ tay lên, dị thường phối hợp.

"Bây giờ xoay lại." Mặc dù tình thế đã bị khống chế, nhưng Hà Văn Trạch vẫn như cũ không dám có chút khinh thường.

Đối phương rất thong thả xoay người, thời gian như đóng băng, bốn phía yên tĩnh dữ dội. Hà Văn Trạch chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của mình và tiếng khóc của đứa bé kia.

Chờ chút, đứa bé kia sao cứ khóc mãi? Hà Văn Trạch thầm cảm thấy không đúng, y chậm rãi dời sang bên phải, muốn nhìn xem đứa bé có khỏe không, ngay khi y dời sang phải hai bước, bỗng nhiên nhìn thấy trên thánh giá không phải trói đứa trẻ, mà là một máy ghi âm!

Cùng lúc đó, đối phương đã xoay người, khi Hà Văn Trạch cùng hắn bốn mắt chạm nhau, trong đầu "oành" một tiếng, cơ hồ không thể tin vào hai mắt mình, y không thể tin được lúc này đứng trước mặt mình lại là. . .

Hà Văn Trạch còn chưa kịp suy nghĩ, ót đã truyền đến xúc cảm lạnh lẽo:

"A, Văn Trạch, chẳng phải cậu đi gặp bạn gái sao? Sao đến đây?" Chính là thanh âm của Bành Đào.

Hà Văn Trạch lúc này mới hiểu được mình và Bách Hạo Lâm đều đã trúng gian kế của họ!!

"Hóa ra các người đã sớm thông đồng với nhau!" Hà Văn Trạch cắn răng nói.

"Trò vặt của cậu và Bách Hạo Lâm chúng tôi sao không biết được?" Người mặc đồ đen cười lạnh nói.

"Ngươi đã làm gì Hạo Lâm rồi?!" Hà Văn Trạch phẫn hận trừng mắt hắn.

"Không tách bọn mày ra, mày sẽ không ngu ngốc mà hành động một mình." Bành Đào đoạt lấy súng trong tay Hà Văn Trạch, đẩy hắn vào góc tường, dùng súng trang bị của Hà Văn Trạch chỉa vào y.

"Tại sao ngay từ đầu không động thủ với tôi? Các người căn bản chưa từng tin tôi!" Hà Văn Trạch quát.

"Bọn tao từng muốn lôi kéo mày, đây là lần khảo nghiệm thứ hai cho mày, rất đáng tiếc, mày không qua được." Bành Đào lạnh lùng nói.

Trước đó Bành Đào cố ý giả say, muốn xem Hà Văn Trạch có thể nhân cơ hội điều tra GPS của gã không, lần đó Hà Văn Trạch nghe Bách Hạo Lâm nói, chỉ tra xét địa chỉ gia đình Bành Đào, xem như đã thông qua lần khảo nghiệm đầu tiên của họ.

"Tại sao các người biết tôi và Hạo Lâm muốn làm gì? Tại sao các người không có hành động gì với cậu ấy, giống như không biết vậy, các người đến tột cùng muốn làm gì?" Hà Văn Trạch quát hỏi, cho dù bây giờ bị họng súng tối om chỉ vào chỗ yếu hại của mình, y cũng chẳng chút sợ hãi, chỉ có lo lắng cho Bách Hạo Lâm.

"Hừ, thứ bọn mày giao cho kiểm sát trưởng Từ tao đã xem qua, mặc dù do Bách Hạo Lâm ra mặt đệ trình, nhưng dựa vào thân phận của nó ở sở cảnh sát, làm sao có thể lấy được những thứ này? Trừ mày ra, tao không nghĩ ra ai khác!" Giọng điệu Bành Đào lạnh lùng, "Hà Văn Trạch à, uổng cho tao kỳ vọng ở mày, mày đã chọn một con đường chết chóc, thế thì đừng trách anh đây vô tình!!"

Không đợi Hà Văn Trạch nói gì nữa, Bành Đào không chút lưu tình bóp cò súng!

Bằng bằng bằng ——

Viên đạn bắn vào người Hà Văn Trạch, máu từ vết thương ồ ạt phun ra. Hà Văn Trạch đưa tay chụp vào phía trước, nhưng lại bắt được khoảng không, tay liền vô lực rũ xuống. Y chậm rãi lùi trên mặt đất, trừng lớn mắt, chỉ hận không thể mang theo tất cả bất công trên thế gian này, nhưng lý tưởng của y lại mất đi theo sinh mệnh, mặc cho dòng nước cuốn trôi, trong đồng tử của y chỉ còn lại phẫn hận, căm ghét và không cam lòng vô tận, cuối cùng dừng lại, phóng đại.

Nhìn Hà Văn Trạch dần dần trượt ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ tường gỗ phía sau y, người mặc đồ đen cau mày nói:

"Anh cứ thế kết liễu hắn ở đây?"

"Không còn cách nào cả, tôi không muốn liên lụy anh." Trong giọng nói Bành Đào lộ vẻ lấy lòng.

"Thi thể làm sao?" Người mặc đồ đen trừng mắt với Bành Đào, không cảm kích.

"Anh đi trước, hết thảy cứ giao cho tôi." Bành Đào vội nói.

Đợi người mặc đồ đen đi rồi, Bành Đào cất thi thể Hà Văn Trạch vào vali lớn đã sớm chuẩn bị tốt, mang vali rời đi.

Sau khi gã đi, một cơn gió lạnh lạ lùng nháy mắt thổi tắt nến trong nhà gỗ, không biết có phải ảo giác hay không, trong màu đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón này, cái đầu lâu sơn dương đen nọ tựa hồ đang phát ra tiếng cười âm trầm. . .

Ngày kế, số 75 đường Tây Tham thành phố TMX, nhà Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm vừa rời giường, liền nhìn thấy cảnh viên phái tới bảo vệ anh đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Anh cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Xin hỏi các anh đã xóa bỏ bảo vệ sao?"

"Đúng vậy, vừa nhận được điện thoại của kiểm sát trưởng Từ, ông ấy nói đã nhận được lệnh xóa bỏ của tòa án." Một cảnh viên đáp.

"Tại sao?" Bách Hạo Lâm nhíu mày, anh biết, không khởi tố đã xóa bỏ chỉ có hai nguyên nhân, một là bị cáo tử vong, hai là chứng cứ không đủ.

"Nghe nói tối qua phòng vật chứng xảy ra hỏa hoạn, thiêu rụi toàn bộ vật chứng rồi." Một cảnh viên khác than vãn, "Mất chứng cứ, vụ án này tự nhiên cũng không thể mở phiên tòa nữa."

Nghe xong lời hắn, Bách Hạo Lâm không hề bối rối, ngược lại còn tỉnh táo dị thường:

Phòng vật chứng cháy? Đám Lý Ưng làm thật triệt để, nhưng nhân chứng là tôi vẫn còn đó, hơn nữa tôi còn giữ lại tư liệu video khi ấy, những chứng cứ này vẫn như cũ có thể công tố được lão!

Ngay khi Bách Hạo Lâm hạ quyết tâm, chuẩn bị đánh ra con át chủ bài cuối cùng của mình, chuông điện thoại vang lên, anh nhìn số gọi đến một chút, là một dãy số xa lạ.

"Alo?" Số điện thoại của anh rất ít người biết, hẳn là Hà Văn Trạch dùng điện thoại công cộng gọi tới.

"Xin hỏi có phải Bách Hạo Lâm." Là giọng một người đàn ông xa lạ.

"Là tôi, xin hỏi anh là ai?"

"À, tôi là tài xế taxi. Là như vậy, tối qua có một cảnh sát bắt xe của tôi đến phụ cận công viên rừng rậm quốc gia Bình Hổ Sơn, anh ta trước khi xuống xe đã bảo với tôi, nếu tám giờ sáng nay anh ta còn chưa liên lạc với tôi, bảo tôi gọi điện thoại cho anh, để anh biết chuyện này."

"Cảnh sát kia tên gì?" Trong lòng Bách Hạo Lâm "bộp" một tiếng.

"Tên Hà Văn Trạch, là cảnh sát tổ năm phòng trinh sát hình sự sở cảnh sát Bạch Hổ." Tài xế lấy ra danh thiếp Hà Văn Trạch đưa cho hắn, lẩm bẩm.

"Nơi đến cuối cùng của anh ấy là ở đâu?" Bách Hạo Lâm bỗng chợt cả kinh, trong lòng anh biết rõ có lẽ Hà Văn Trạch đã gặp bất trắc, nhưng anh vẫn như cũ ôm một tia hy vọng, không từ bỏ hy vọng xác nhận.

"Anh ấy bảo tôi đậu trên đường cái của rừng rậm quốc gia Bình Hổ Sơn, sau đó thì xuống xe." Tài xế sợ Bách Hạo Lâm nghe không hiểu, lại bổ sung, "Đúng rồi, chính là chỗ khoảng thời gian trước trên TV phát tin một gã biến thái chuyên sát hại trẻ con trong rừng rậm nguyên sinh đó."

Toàn thân Bách Hạo Lâm như có một dòng điện chạy qua, anh không còn nghe được những lời cuối cùng tài xế nói là gì nữa.

Bách Hạo Lâm không rõ, sao Hà Văn Trạch lại đến khu rừng rậm nguyên sinh đó, anh ấy có thể đã thật sự. . .

Không!! Sẽ không đâu!!!

Bách Hạo Lâm rít gào ngăn cản mình tiếp tục suy nghĩ, anh cầm quần áo trên sofa lên liền chạy ra ngoài.

Sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX.

Vừa xuống xe, Bách Hạo Lâm đã cảm giác được bầu không khí u ám trong sở cảnh sát, anh bước nhanh đi về phía bộ trinh sát hình sự, trên đường đi, mơ hồ nghe được cảnh sát nghị luận:

"Nghe gì chưa? Có một cảnh sát của bộ trinh sát hình sự đã chết."

"Sao chết?"

"Nghe nói là khi bắt tội phạm bị tội phạm cướp súng trang bị, bị chính súng của mình bắn chết."

"Thật đáng thương, nghe nói vừa tốt nghiệp trường cảnh sát còn chưa đến một năm đâu!"

Bách Hạo Lâm muốn che kín lỗ tai, nhưng những lời tương tự cứ chui vào trong tai anh, anh không muốn nghe, không muốn nghe!!

Rốt cuộc đã tới tổ năm trinh sát hình sự, phòng làm việc bao phủ trong đau thương nhàn nhạt, mà trên bàn làm việc của Hà Văn Trạch, lại đặt hơn mười đóa cúc trắng và bức ảnh trắng đen Hà Văn Trạch mặc cảnh phục, lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời.

Bách Hạo Lâm rốt cuộc đã tiếp nhận sự thực này, anh từng bước từng bước di chuyển về phía trước, nhìn khuôn mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân, nhiệt huyết mạnh mẽ trong ảnh chụp, anh tựa hồ còn có thể nhìn thấy Hà Văn Trạch ngồi sau bàn làm việc này, đang cười với anh.

Ngực Bách Hạo Lâm một trận quặn đau! Yết hầu như bị ai siết nghẹn, hít thở trở nên vô cùng lao lực, cả thế giới trước mắt phảng phất như đều đã biến thành màu xám trắng. Anh run rẩy vươn tay, nhưng sau khi đầu ngón tay chạm vào mặt bàn lạnh lẽo như con thỏ giật mình rụt trở về, anh chậm rãi cúi đầu, tim cũng theo đó mà chìm xuống đáy.

"Ha!" Thanh âm vui vẻ của Bành Đào đột nhiên vang lên bên tai Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm ngẩng đầu nhìn phía bàn làm việc của Bành Đào, phát hiện gã như không có việc gì chơi trò chơi của gã, nhìn vẻ mặt đắc ý của gã, cơ thể Bách Hạo Lâm lại không thể nào ức chế mà run rẩy, đấm tay đã không thể siết chặt thêm nữa, chỉ hận không thể xông lên ấn gã xuống đất hung hăng đánh gã! Nhưng lý trí còn sót lại của anh đang cực lực ngăn cản anh.

Không biết có phải cảm giác được oán hận của Bách Hạo Lâm không, Bành Đào cố ý thở dài, tiếc hận nói: "Ôi chao, sai một lần, thua cả bàn." Lời này rõ ràng là nói cho Bách Hạo Lâm nghe. "Có đôi khi cho rằng mình rất thông minh, nhưng không biết đạo cao một thước, ma cao một trượng!"

"Hay cho đạo cao một thước, ma cao một trượng!" Bách Hạo Lâm cười lạnh nói.

"Đương nhiên rồi," Bành Đào xoay người lại, chỉ vào tàn cuộc ván cờ trên màn hình máy tính, trào phúng nói, "Cậu xem, tôi vốn cho rằng mình đã chiếu tướng, hiện giờ ngược lại bị chiếu tướng, thật sự là thông minh bị thông minh hại!"

Bách Hạo Lâm không đáp lời, xoay người nhanh chóng rời khỏi sở cảnh sát.

. . .

Số 75 đường Tây Tham thành phố TMX, nhà Bách Hạo Lâm.

"Rào rào —— rào rào —— "

Bách Hạo Lâm mặc quần áo đứng dưới vòi sen, để mặc cho nước chảy từ gò má anh xuống. Quần áo anh đã ướt đẫm, cơ thể bị quần áo ướt sũng bao bọc, như bị trói buộc vậy.

Đúng, hiện giờ Bách Hạo Lân giống như đang vùi mình trong ngục tù, hai tay anh chống mặt tường trắng nõn của phòng tắm, tựa hồ muốn bắt được một tia sáng cuối cùng trong tay, nhưng cơ thể lại bị bóng tối bao phủ, chậm rãi nuốt gọn lấy anh.

Bách Hạo Lâm nhắm mắt lại, hai vai khẽ run, anh biết hiện giờ có làm gì cũng không thể vãn hồi được sinh mệnh trẻ tuổi của Hà Văn Trạch, anh cũng biết người thật sự hại chết y không phải Bành Đào, không phải Lý Ưng, mà là chính anh!

Nếu không phải lúc đầu anh muốn lợi dụng y điều tra rõ nguyên nhân cái chết của cha năm đó, nếu không phải anh lợi dụng sự nhiệt tình và chấp nhất của y, y căn bản sẽ không đi tới nông nỗi này! Nhưng đến lúc cuối cùng y vẫn muốn mật báo cho mình, Hà Văn Trạch thật lòng xem anh như bạn bè, nhưng anh thì sao? Anh đã làm gì?

"Xin lỗi, Văn Trạch." Bách Hạo Lâm không để ý đến vết thương cũ ở cổ tay phải, từng quyền từng quyền nện lên mặt tường cứng rắng, đến mức khớp xương tay bị cọ rách, đổ máu cũng không biết. Lúc này, anh đã không cảm giác được bất kỳ chỗ đau nào của cơ thể nữa. "Xin lỗi, xin lỗi. . ."

Không phải mỗi câu "xin lỗi", đều có thể đối lấy "không sao cả", cho dù có thét khàn cổ, Hà Văn Trạch cũng sẽ không sống lại nữa, Bách Hạo Lâm cũng vĩnh viễn không cách nào đền bù phần xấu hổ và bi thương khó có thể tiêu tan trong lòng.

Bách Hạo Lâm biết mình đã hại chết người bạn duy nhất trên thế giới này của mình, nhưng hiện giờ anh đã biết rõ hung thủ là ai, nhưng lại không thể làm gì —— Lý Ưng quyền thế lớn, đừng nói mình hiện giờ không có chứng cứ, ngay cả có chứng cứ cũng không có cách nào bắt được lão!

Chẳng lẽ thật sự cứ như vậy để cho mọi chuyện chậm rãi qua đi? Chẳng lẽ thật sự để Văn Trạch hy sinh uổng phí? Chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn Lý Vọng Long lại thương tổn đứa trẻ khác, mà ngồi yên không để ý? Chẳng lẽ thật sự phải điềm nhiên như không mà hòa lẫn vào thế giới mục nát, tối tăm này?

Không! Tôi không thể!! Bách Hạo Lâm gào thét trong lòng: Nếu luật pháp thế gian không thể ngăn chặn những tội nhân như Lý Ưng, Bành Đào, vậy cứ để tôi tự mình quyết định!!

Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Bách Hạo Lâm, khiến chính anh cũng sợ giật mình. Nhưng tâm trạng vốn u ám lại sáng tỏ thông suốt, như một ngọn đèn sáng thấy được trong bóng tối, lại như dê con lạc đường tìm được quê hương của mình. Mà lựa chọn của anh lại là chôn mình trong vực sâu vạn trượng của ánh sáng!

Đúng vậy, tôi phải tự tay đưa chúng vào địa ngục!!!

Bách Hạo Lâm ngẩng đầu, ngọn lửa giận dữ trong lòng đủ để biến hết thảy thành tro tàn kia như bị tạt một gáo nước lạnh, vẻ tức giận, ủ ê đã bị lạnh lùng thay thế.

Bách Hạo Lâm tắt vòi nước, đi tới trước gương, nhìn bóng mình ướt đẫm bên trong, chật vật không chịu nổi, ánh mắt lại dị thường ác nghiệt, cuối cùng phát hiện suy nghĩ của mình chưa từng tỉnh táo đến thế, trong cơ thể tựa hồ có bản năng nào đó bị đè nén đang chậm rãi thức tỉnh.

Anh chống tay bên mép bồn nước, nhìn mình trong gương, nói:

"Văn Trạch, tôi chắc chắn sẽ cho chúng chôn cùng anh!"

Lời nói như hạt đậu tằm từ miệng anh phun ra, từng chữ từng chữ âm vang.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,