83,
"Phi Phi! Mở cửa! Con sao vậy!"
Thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng dường như rất xa xôi, có chút không quen.
Sao lại là họ!
Tôi ba chân bốn cẳng bò xuống giường, phát hiện trong ký túc xá không có ai, họ chắc chắn đều đã nghỉ lễ Quốc Khánh ra ngoài chơi bời rồi. Mở cửa, tôi nghi ngờ mình có phải đang nằm mơ không, đứng ở cửa, là hai người sớm chiều làm bạn với tôi mười tám năm nay, ba và mẹ tôi.
Tôi và mẹ ôm chặt lấy nhau chẳng biết đã bao lâu, nhiệt độ cơ thể mẹ rốt cuộc khiến tôi hoàn toàn ra khỏi cảnh mộng tàn khốc. Tôi hỏi: "Ba mẹ lên đây như thế nào?"
Ba tôi ở bên nói: "Đi lên thôi."
"Con là nói. . ." Tôi biết ba đang vòng vo với tôi, "Ba mẹ làm thế nào qua được gác cửa? Ba mẹ đâu có thẻ?"
Mẹ tôi nói: "Nhờ cô đó."
Cô nhỏ Âu Dương San từ nhà vệ sinh đi tới, nói: "Dì gác cửa còn nhớ cô từng ở đây đấy, hôm nay nghỉ lễ tâm trạng dì ấy tốt, lại rất quen với con, cho nên không quấy rầy con, để các cô lên đây, cho con ngủ thêm 3 phút nữa."
Tôi nghĩ, nếu mọi người lên sớm 3 phút thì tốt quá, nói không chừng tôi sẽ không bị Âu Dương Cẩn một kiếm xuyên tim. Ngoài miệng lại nói: "Mọi người đường xa tới Giang Kinh, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa, sáng sớm như vậy đã chạy tới. . ."
Mẹ nói: "Bây giờ đã 11h30 rồi. . ." Bà thương tiếc nghiên cứu từng milimet trên mặt tôi, lại xoa bóp cẳng tay lộ ra ngoài áo ngủ của tôi, "Sao con càng ngủ càng gầy vậy? Khai giảng mới một tháng, đã gầy thành thế này rồi? Để mẹ nhìn con xem nào." Bà đứng lên, làm ra tư thế kiểm tra sức khỏe toàn thân cho tôi.
Tôi nói: "Mẹ đừng lo lắng, con ăn được ngủ ngon, ngoại hiệu Âu Dương Heo, hình thể mảnh khảnh là thiên phú của mẹ cho con, cũng không phải kết quả của tự mình con."
Ba ở một bên vô thưởng vô phạt nói: "Hiện tại mấy con bé này chỉ biết giảm cân, không phải các con đang đọ giảm cân đó chứ? Đoạt quán quân rồi hả? Thật đáng mừng."
Âu Dương San có lẽ sợ tôi đỡ không nổi, nói: "Bài vở học kỳ 1 của viện Y Học đặc biệt nặng, Phi Phi gầy, chứng tỏ con bé chắc chắn đang liều mình học, em lúc vừa vào học, trong một học kỳ gầy mất 10 ký đấy."
Ba liếc nhìn cô em họ Âu Dương San của ông một cái nói: "Em khoa trương quá đấy, em chừng ấy ký, lại gầy thêm 10 ký nữa sẽ gầy chết đó."
Mẹ bắt đầu nhìn quanh bốn phía, kiểm tra hoàn cảnh ký túc xá của chúng tôi. Một tháng trước, dưới sự cầu xin của tôi, sau khi tôi xác nhận lại Giang Kinh có ít nhất một trăm bảy mươi họ hàng thân thích nhà chúng tôi, bà mới không đưa tôi đến thẳng ký túc xá Giang Y, chỉ ở trạm xe lửa trào nước mắt. Sau đó bà gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại vạn lần quấy rầy các cô Âu Dương Thiến, Âu Dương San, không cần tôi đếm cũng có thể đoán được đại khái.
"Sao cửa sổ này thấp như vậy, nguy hiểm quá. . .Con ngủ trên giường tầng, thanh ray thấp như vậy, nguy hiểm quá. . .Sàn nhà các con cũng thật là, trơn bóng, nguy hiểm quá. . .Hai công tắc điện này sao lồ lộ như vậy, nguy hiểm quá. . .Kệ sách này tại sao không cố định trên tường, nếu động đất thì nguy hiểm quá. . ."
Trong hai phút, mẹ một hơi vạch ra bốn mươi mấy hạng mục về hoàn cảnh nguy hiểm của ký túc xá. Tôi và ba, Âu Dương San bèn nhìn nhau cười.
Không thể hoàn toàn trách mẹ tôi, ai bảo tôi khi còn bé còn nghịch ngợm hơn 99% bọn con trai chứ. Mười tám năm nay, tôi đã huấn luyện bà thành chủ tịch Ủy ban kiểm tra an ninh có thể đến bất cứ nơi nào trên thế giới nhận chức.
Như là đột nhiên bị một cái búa tạ đập vào ngực, tôi không khỏi nhớ tới hiện thực tàn khốc mỗi ngày cần đối mặt, nếu cha mẹ yêu thương tôi sâu sắc biết "tử kỳ" của tôi, một "tử kỳ" chuẩn xác đã trải qua ba lần nghiệm chứng, họ sẽ chịu đựng được không?
Tâm trạng tôi đột nhiên buồn bực hẳn, cảnh mộng vừa rồi càng như hồng thủy mãnh thú kéo tới, gần như muốn đẩy tôi trụ không nổi chân, tôi ngã ngồi trên giường tầng dưới.
"Phi Phi! Mở cửa! Con sao vậy!"
Thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng dường như rất xa xôi, có chút không quen.
Sao lại là họ!
Tôi ba chân bốn cẳng bò xuống giường, phát hiện trong ký túc xá không có ai, họ chắc chắn đều đã nghỉ lễ Quốc Khánh ra ngoài chơi bời rồi. Mở cửa, tôi nghi ngờ mình có phải đang nằm mơ không, đứng ở cửa, là hai người sớm chiều làm bạn với tôi mười tám năm nay, ba và mẹ tôi.
Tôi và mẹ ôm chặt lấy nhau chẳng biết đã bao lâu, nhiệt độ cơ thể mẹ rốt cuộc khiến tôi hoàn toàn ra khỏi cảnh mộng tàn khốc. Tôi hỏi: "Ba mẹ lên đây như thế nào?"
Ba tôi ở bên nói: "Đi lên thôi."
"Con là nói. . ." Tôi biết ba đang vòng vo với tôi, "Ba mẹ làm thế nào qua được gác cửa? Ba mẹ đâu có thẻ?"
Mẹ tôi nói: "Nhờ cô đó."
Cô nhỏ Âu Dương San từ nhà vệ sinh đi tới, nói: "Dì gác cửa còn nhớ cô từng ở đây đấy, hôm nay nghỉ lễ tâm trạng dì ấy tốt, lại rất quen với con, cho nên không quấy rầy con, để các cô lên đây, cho con ngủ thêm 3 phút nữa."
Tôi nghĩ, nếu mọi người lên sớm 3 phút thì tốt quá, nói không chừng tôi sẽ không bị Âu Dương Cẩn một kiếm xuyên tim. Ngoài miệng lại nói: "Mọi người đường xa tới Giang Kinh, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa, sáng sớm như vậy đã chạy tới. . ."
Mẹ nói: "Bây giờ đã 11h30 rồi. . ." Bà thương tiếc nghiên cứu từng milimet trên mặt tôi, lại xoa bóp cẳng tay lộ ra ngoài áo ngủ của tôi, "Sao con càng ngủ càng gầy vậy? Khai giảng mới một tháng, đã gầy thành thế này rồi? Để mẹ nhìn con xem nào." Bà đứng lên, làm ra tư thế kiểm tra sức khỏe toàn thân cho tôi.
Tôi nói: "Mẹ đừng lo lắng, con ăn được ngủ ngon, ngoại hiệu Âu Dương Heo, hình thể mảnh khảnh là thiên phú của mẹ cho con, cũng không phải kết quả của tự mình con."
Ba ở một bên vô thưởng vô phạt nói: "Hiện tại mấy con bé này chỉ biết giảm cân, không phải các con đang đọ giảm cân đó chứ? Đoạt quán quân rồi hả? Thật đáng mừng."
Âu Dương San có lẽ sợ tôi đỡ không nổi, nói: "Bài vở học kỳ 1 của viện Y Học đặc biệt nặng, Phi Phi gầy, chứng tỏ con bé chắc chắn đang liều mình học, em lúc vừa vào học, trong một học kỳ gầy mất 10 ký đấy."
Ba liếc nhìn cô em họ Âu Dương San của ông một cái nói: "Em khoa trương quá đấy, em chừng ấy ký, lại gầy thêm 10 ký nữa sẽ gầy chết đó."
Mẹ bắt đầu nhìn quanh bốn phía, kiểm tra hoàn cảnh ký túc xá của chúng tôi. Một tháng trước, dưới sự cầu xin của tôi, sau khi tôi xác nhận lại Giang Kinh có ít nhất một trăm bảy mươi họ hàng thân thích nhà chúng tôi, bà mới không đưa tôi đến thẳng ký túc xá Giang Y, chỉ ở trạm xe lửa trào nước mắt. Sau đó bà gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại vạn lần quấy rầy các cô Âu Dương Thiến, Âu Dương San, không cần tôi đếm cũng có thể đoán được đại khái.
"Sao cửa sổ này thấp như vậy, nguy hiểm quá. . .Con ngủ trên giường tầng, thanh ray thấp như vậy, nguy hiểm quá. . .Sàn nhà các con cũng thật là, trơn bóng, nguy hiểm quá. . .Hai công tắc điện này sao lồ lộ như vậy, nguy hiểm quá. . .Kệ sách này tại sao không cố định trên tường, nếu động đất thì nguy hiểm quá. . ."
Trong hai phút, mẹ một hơi vạch ra bốn mươi mấy hạng mục về hoàn cảnh nguy hiểm của ký túc xá. Tôi và ba, Âu Dương San bèn nhìn nhau cười.
Không thể hoàn toàn trách mẹ tôi, ai bảo tôi khi còn bé còn nghịch ngợm hơn 99% bọn con trai chứ. Mười tám năm nay, tôi đã huấn luyện bà thành chủ tịch Ủy ban kiểm tra an ninh có thể đến bất cứ nơi nào trên thế giới nhận chức.
Như là đột nhiên bị một cái búa tạ đập vào ngực, tôi không khỏi nhớ tới hiện thực tàn khốc mỗi ngày cần đối mặt, nếu cha mẹ yêu thương tôi sâu sắc biết "tử kỳ" của tôi, một "tử kỳ" chuẩn xác đã trải qua ba lần nghiệm chứng, họ sẽ chịu đựng được không?
Tâm trạng tôi đột nhiên buồn bực hẳn, cảnh mộng vừa rồi càng như hồng thủy mãnh thú kéo tới, gần như muốn đẩy tôi trụ không nổi chân, tôi ngã ngồi trên giường tầng dưới.
Nhận xét
Đăng nhận xét