Chuyển đến nội dung chính

Nhật Ký Sát Thủ 3.16b

16 - Tội Và Ác (2)

Bộ Tư Pháp của khu Bạch Hổ nằm ở đoạn 4 đường Tây Nguy, gần sát Cục An Toàn và Bộ Tài Chính, chung quanh nó được đá cẩm thạch bao quanh, chỉ có một cánh cửa sắt có thể ra vào. Tiến vào cửa sắt có thể nhìn thấy một hồ phun nước, trong hồ dựng sừng sững bức tượng nữ thần Athena tượng trưng cho trí tuệ và sức mạnh dùng đá trắng điêu khắc thành, nàng mặc chiến bào, cầm trong tay vũ khí, đầu đội chiến khôi, vũ trang đầy đủ, biểu đạt quyết tâm chiến đấu của Bộ Tư Pháp vì chính nghĩa và công chính!

Phía sau hồ phun nước chính là tòa nhà văn phòng khí phái của Bộ Tư Pháp, tuy chỉ có tám tầng lầu, nhưng phong cách xây dựng cực kỳ hiện đại hóa, là do đại sư kiến trúc quốc tế thiết kế, toàn bộ tòa nhà không sử dụng một viên gạch viên ngói nào, tất cả đều từ cốt sắt thanh thép và kính chống đạn tạo thành, tựa như một khối thủy tinh trong suốt óng ánh.

Lúc này Dịch Vân Chiêu đang từ Bộ Tư Pháp đi ra, đặt bút máy trong túi dán kín.

Cậu không biết cây bút máy này thuộc về ai, đến Bộ Tư Pháp chỉ là muốn xác nhận loại bút kiểu này người ngoài Bộ Tư Pháp có thể nhận được không. Sau khi xác nhận với nhân viên lễ tân, cậu đã vô cùng chắc chắn người sát hại Khưu Vĩ ngay tại Bộ Tư Pháp! Nhưng bốn khu thành phố TMX đều có Bộ Tư Pháp, đến tột cùng hung thủ ở chỗ nào đây?

Đầu mối quan trọng như thế cậu cũng không thể chia sẻ với bất kỳ ai -- trước đó gọi điện cho Bách Hạo Lâm, anh không nghe máy, bây giờ Dịch Vân Chiêu cũng mất đi ham muốn liên lạc với anh, cậu quyết định dùng sức của mình điều tra rõ chân tướng!!

Dịch Vân Chiêu ra khỏi Bộ Tư Pháp, một chiếc xe con hình giọt nước vừa vặn từ góc ngoặt thong thả lái tới, người trong xe nhìn thấy cậu, tăng thêm ga hướng tới gần cậu. Thần kinh Dịch Vân Chiêu vốn đang căng thẳng như thỏ khôn nhạy bén, cảm giác được bầu không khí không đúng, xoay người chạy vào hẻm nhỏ bên cạnh Bộ Tư Pháp, đợi khi ô tô chạy đến đầu hẻm, cậu đã sớm không thấy bóng dáng.

Bách Hạo Lâm chưa từ bỏ ý định, anh chậm rãi lái xe vào con đường nhỏ chỉ chứa đủ hai chiếc xe đi qua, nhìn quanh mọi nơi, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Dịch Vân Chiêu, đáng tiếc anh đã xem xét hai lần, không hề phát hiện được gì, đành phải từ bỏ.

Qua hồi lâu, Dịch Vân Chiêu mới từ sau một cửa hàng nhỏ ven đường ló đầu ra, thấy đối phương đã rời đi, mới thở phào nhẹ nhỏm, cậu đi ra ngoài, nhìn lên Bộ Tư Pháp khu Bạch Hổ, thầm nghĩ:

Chiếc xe kia rõ ràng là tới vì mình, địa điểm xảy ra chuyện cũng ở khu Bạch Hổ, xem ra hung thủ ẩn náu bên trong tòa cao ốc này!

Bên kia, Bách Hạo Lâm không tìm được Dịch Vân Chiêu, tuy có chút nhụt chí, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì -- Dịch Vân Chiêu xuất hiện ở Bộ Tư Pháp, chứng tỏ đối tượng cậu ấy hoài nghi ở chỗ này, bản thân việc này là một đầu mối quan trọng!

Bách Hạo Lâm đậu xe ven đường, bấm gọi điện thoại cho học trưởng hiện đang nhậm chức ở Bộ Tư Pháp, có quan hệ không tồi với anh:

"Học trưởng, em là Bách Hạo Lâm. . .đúng vậy, đã lâu không gặp! Em đang đi ngang qua Bộ Tư Pháp, tối nay học trưởng có rảnh không? Chúng ta tụ tập chút nhé! . . .Dạ, được, em biết chỗ đó, vậy anh họp xong sẽ trực tiếp qua đó? OK, tối gặp."

Vị học trưởng này lớn hơn Bách Hạo Lâm 2 tuổi, quen biết khi Bách Hạo Lâm tham gia đội bóng rổ đại học, hai người gặp lần đầu mà như quen từ lâu, thường xuyên cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất. Sau khi học trưởng tốt nghiệp đại học ra Bộ Tư Pháp nhậm chức, Bách Hạo Lâm lại tiếp tục học ở viện nghiên cứu, thời gian hai người gặp nhau cũng ít hơn, hơn hai năm nay không gặp, gặp lại nhất định thân thiết lắm.

Ôn chuyện cũ là một mặt, mặt khác, Bách Hạo Lâm muốn thông qua anh ta điều tra Bộ Tư Pháp có một người tên "Tiểu Khiên" không -- Dịch Vân Chiêu xuất hiện ở Bộ Tư Pháp cũng không phải đơn thuần chỉ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, trong tay cậu ấy nhất định nắm giữ đầu mối quan trọng! Chỉ tiếc tâm đề phòng của Dịch Vân Chiêu rất mạnh, mình không cách nào liên lạc được với cậu ấy, chỉ có thể dựa vào đầu mối duy nhất trên tay để kiểm chứng!

Hàn Xá là tên của một hiệu ăn, nó chỉ có ba tầng không hề ăn nhập gì với khu rừng sắt thép cao ngất bốn phía, hiệu ăn này nhìn như kín đáo lại bị mọi người gọi đùa là Ngự Trù Phòng của thành phố TMX, bởi vì bất kể là trang trí nội thất hay nguyên liệu nấu ăn, bày trí nhà ăn hay quần áo, cử chỉ của phục vụ viên, Hàn Xá đều cố gắng đạt tới mức trên cả tuyệt vời.

(Tiêu: Ngự Trù Phòng là tên gọi nhà bếp dành riêng cho vua)

Bách Hạo Lâm mới vừa lái xe đến làn xe chuyên dụng của Hàn Xá, một phục vụ nam mặc áo dài đen sọc đỏ liền đi tới, Bách Hạo Lâm sau khi giao chìa khóa xe cho cậu ta thì đi về hướng Hàn Xá.

Trời cuối thu luôn sập tối từ sớm, trước cửa Hàn Xá đã treo 12 cái đèn lồng màu đỏ, một bầu không khí hỉ khánh tường hòa. Bách Hạo Lâm vừa bước vào Hàn Xá, sáu nữ phục vụ mặc áo dài đen sọc đỏ, trên đầu chải búi tóc bình an dùng giọng điệu nhẹ nhàng cùng nói:

"Hoan nghênh quang lâm Hàn Xá."

"Xin hỏi tiên sinh có hẹn trước chưa?" Một nữ phục vụ trong đó đi lên trước, dò hỏi.

"Chu Phúc Lâm tiên sinh đã đặt chỗ."

"Ngài là Bách Hạo Lâm tiên sinh phải không? Chu Phúc Lâm tiên sinh đặt chỗ lúc 7h30, mời ngài tới phòng trà thưởng thức trà trước." Nữ phục vụ làm ra động tác "xin mời", rồi dẫn đường phía trước.

Phòng trà tương đương với khu chờ, nhưng phòng trà của Hàn Xá lại không giống bình thường.

Phía sau đại sảnh để dùng cơm của Hàn Xá cao ba tầng có một đình viện, đình viện này không phải chỗ ngắm hoa xem cá bình thường, mà dùng để thưởng thức trà.

Phục vụ viên dẫn Bách Hạo Lâm tới lối vào đình viện rồi chuyển cho một nữ phục vụ phòng trà mặc áo trắng, tóc đen như thác đổ xõa tung sau thắt lưng dẫn đường Bách Hạo Lâm

Đình viện của Hàn Xá mô phỏng theo cung A Phòng của Tần Thủy Hoàng mà kiến tạo, đương nhiên chiếm khoảng đất và quy mô không khoa trương như cung A Phòng. Một hành lang hình chữ "Quynh (冂)" thật dài ôm cả đình viện vào lòng. Bề rộng hành lang chừng một mét, trái phải phòng trà, khách khứa ở trong phòng trà có thể nhìn thấy cảnh sắc thanh bình chính giữa đình viện.

Lúc này đã lên đèn, bên hành lang treo một ngọn đèn lồng màu vàng nhạt, mỗi một ngọn đèn lồng cách nhau chừng nửa mét, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi hành lang sàn gỗ lim không nhiễm một hạt bụi, khác biệt với bầu không khí vui mừng trước cửa, lúc này Bách Hạo Lâm tựa như đang bên trong chùa miếu trang nghiêm an bình. Mặc dù trời đã sập tối, nhưng trong đình viện ánh đèn như đám đom đóm bay lượn, càng tôn thêm cho đình viện một loại tươi mát và tự nhiên không cách nào cảm nhận được trong đô thị.

Bách Hạo Lâm nhìn cảnh tượng kỳ dị trong đình viện, không nhịn được bội phục lối suy nghĩ tinh diệu của người kiến tạo, ngay khi anh muốn đến phòng trà chuẩn bị cho anh, trên hồ nước chính giữa đình viện lềnh bềnh một đám đèn vỏ quýt khiến anh chú ý.

Bách Hạo Lâm dừng bước, phát hiện đèn vỏ quýt giữa hồ nước là do giữa ruột quýt vận chuyển nến phát ra ánh sáng. Bên hồ nước, một cô gái đặt đám vỏ quýt đã lột này trong hồ nước, tay trái cô ta nâng tay áo lên, tay phải ở trong nước nhẹ nhàng vẽ một cái, thuyền vỏ quýt nhẹ nhàng chậm rãi tiến đến chính giữa hồ.

Đó cũng là ý tưởng đặc biệt của Hàn Xá sao? Bách Hạo Lâm thầm nghĩ.

Bách Hạo Lâm đang muốn đi vào phòng trà, đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi từ trong đình viện truyền đến:

"A -- "

Bách Hạo Lâm bỗng xoay người, nhìn thấy cô gái kia ngã vào trong nước, anh không hề nghĩ ngợi nhiều, vọt tới bên hồ nước, "tùm" một tiếng nhảy xuống nước, bơi về phía cô gái.

Có lẽ là sơ ý ngã xuống nước, cô gái rất bối rối, cô đập nước tung tóe, ngược lại uống phải nước, ho khan xé gan xé phổi.

"Chịu đựng!" Bách Hạo Lâm tăng nhanh tốc độ quạt nước, trong nháy mắt khi cô gái sắp chìm xuống thì kéo được tay cô ta, tay phải vòng qua hông cô, hai chân đạp nước, muốn kéo cô ta vào bờ.

Nhưng hai chân Bách Hạo Lâm khi đạp nước đã chạm vào nước bùn ở đáy ao, anh thử thăm dò kéo cô gái đứng lên, phát hiện nước trong hồ cũng không sâu, vừa vặn ngập qua eo anh.

Cứ thế, tay trái Bách Hạo Lâm nắm cổ tay cô gái, tay phải vẫn đặt ở hông cô ta, duy trì tư thế như khiêu vũ cứ thế đứng chính giữa hồ nước, hai người kinh ngạc đối mặt, đều có chút choáng váng.

"Tiểu thư!" Một nữ phục vụ chạy về phía cô gái, vội vàng kêu lên, "Cô không sao chứ?"

"Không, không sao." Cô gái ý thức được mình mất hình tượng, rặng mây đỏ như thiêu đốt nhanh chóng lan tràn gò má cô ta, cô vội vàng dời tầm mắt của mình khỏi mặt Bách Hạo Lâm, cúi thấp đầu, nhỏ giọng lí nhí đáp.

Bách Hạo Lâm lúc này mới cảm thấy mình đã thất lễ, anh vội vàng buông tay cô gái ra, xoay người, tránh tầm mắt tiếp xúc đến ngọc thể bọc dưới lớp quần áo ướt đẫm như ẩn như hiện của cô ta.

"Vừa rồi thật sự cám ơn ngài, quần áo ngài đều ướt cả rồi, mời theo tôi đi tắm rửa thay quần áo nhé!" Phục vụ viên dẫn đường cho Bách Hạo Lâm lúc này mới phản ứng lại.

"Được, cám ơn."

Bách Hạo Lâm theo phục vụ viên đi tới hậu viện của Hàn Xá, kết cấu của hậu viện có chút giống Tứ Hợp Viện, là chỗ ở của người Lục gia đã xây dựng Hàn Xá. Bởi vì thời gian quá muộn, toàn thân ướt đẫm, Bách Hạo Lâm không rảnh rỗi thưởng thức vùng thế ngoại đào nguyên này, ngay dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên đến phòng tắm của Lục gia tắm nước nóng, còn thay quần áo họ tạm thời chuẩn bị cho anh.

Khi Bách Hạo Lâm trở lại phòng trà tiền viện, phát hiện phục vụ viên của Hàn Xá đã bày trà cụ gọn gàng, dưới chỉ dẫn của phục vụ viên, anh ngồi sườn tây bàn trà.

Khi phục vụ viên đang chuẩn bị ngâm trà cho anh, một phục vụ viên khác ở bên ngoài ngoắc cô ta, cô ta nói câu "xin lỗi, xin ngài chờ chút" xong liền cùng cô gái kia rời đi, cũng đúng lúc này, Bách Hạo Lâm mới tỉ mỉ đánh giá căn phòng trà không tính là lớn này.

Phòng trà khoảng 10 mét vuông, chính giữa chỉ có bàn trà cao cao 30cm, bàn trà hình chữ nhật, phía trên đã đặt một bàn trà cụ bằng sứ, mặt sau bàn trà, chỗ kề sát tường đặt một tủ để đồ, phía trên đặt trà khí tinh xảo kiểu ngoại, trà khí chỉ lớn cỡ nắm tay của người đàn ông trưởng thành, hương trà khác biệt dùng trà khí phẩm chất khác biệt để đặt, chỉ để đạt tới hiệu quả chứa đựng tốt nhất.

Hai bên tủ để đồ lần lượt đặt một giàn hoa, phía trên đều đặt một chậu cây văn trúc, tăng thêm cho phòng trà vài phần cảm giác xanh lá; Trên vách tường hai bên lần lượt treo ba bức Quốc họa, bức tranh bên tường trái lần lượt là Tùng, Trúc, Mai, bên phải tường là Đào, Lý, Hạnh.

Bách Hạo Lâm đi tới trước bức tranh, còn chưa kịp cẩn thận xem xét, cánh cửa phòng trà đã bị đẩy ra.

Sáu cô gái áo trắng cầm trong tay lư hương, bình trà, tách trà, khay trà, khăn trà, muỗng cà phê các loại bước vào, sau khi họ đổi toàn bộ trà cụ trên bàn trà cong người lùi lại rời khỏi phòng.

Bách Hạo Lâm âm thầm buồn bực: Chẳng lẽ vừa rồi họ còn chưa chuẩn bị xong sao?

Sáu cô gái sau khi rời đi, một cô gái mặc áo trắng, nhưng khí chất cùng những phục vụ viên vừa rồi hoàn toàn khác biệt đi vào phòng, cô ta đi tới trước cửa phòng, chào Bách Hạo Lâm theo kiểu Nhật, mới khép cửa phòng trà lại, đi nhanh tới bên cạnh bàn trà.

Cô gái ngồi quỳ bên phải bàn trà, đợi sau khi cô ta ngồi xuống, Bách Hạo Lâm phát hiện y phục của cô ta vậy mà không hề có một chút nếp nhăn nào, lại cẩn thận đánh giá cô, tuổi của cô ta không quá 20, dung nhan sạch sẽ thanh tú lại lộ ra vẻ nhu mì trẻ con, cực kỳ có khí chất mỹ nữ phương Đông, trong ánh mắt xinh đẹp dập dờn vài nét u buồn, mái tóc đen dài tới thắt lưng được cắt sửa gọn đều, dưới vẻ mặt bình tĩnh như nước, khóe môi nhếch lên vài phần ý cười như có như không, siêu phàm thoát tục đến mức như Tuyết Liên trên núi cao. Từ cửa vào đến khi ngồi xuống, mỗi một động tác của cô ta đều có vẻ mềm nhẹ lại tự nhiên, toàn thân trên dưới tản mắt ra nét ưu nhã kiểu quý tộc.

Cô gái dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng cầm lấy nắp của lư hương, sau khi đốt đàn hương, lại nhẹ nhàng đóng lại. Đây nhìn như là động tác bình thường, cô làm lại có vẻ mềm mại, ưu mỹ hơn hẳn.

Một mùi đặc biệt nhất thời tràn đầy trong phòng trà.

"Không cần làm phiền nữa, tôi chỉ ở đây chờ người." Bách Hạo Lâm dịu dàng từ chối khéo.

"Không phiền chút nào, có thể phục vụ ngài là vinh hạnh của em." Cô gái nhẹ giọng nói, "Xin hỏi ngài thích loại hương trà nào?"

"Sao cũng được." Bách Hạo Lâm không muốn trái ý tốt của cô ta.

"Xin để em pha cho ngài một tách hồng trà, được không?"

"Cám ơn." Bách Hạo Lâm nói rồi nâng cổ tay xem đồng hồ, còn 15 phút nữa mới đến 7h30.

Cô gái từ trong tay áo lấy ra một trà khí chỉ bằng nắm tay trẻ sơ sinh, lấy ra lá trà bên trong, đặt trên khay trà. Khác với lá trà bình thường, chúng đen nhánh bóng mượt, Bách Hạo Lâm cũng có biết một ít về lá trà, vừa nhìn liền biết đây là hồng trà thượng hạng.

Không chọn lá trà trên tủ đựng mà dùng trà tự mang, còn đổi thành trà cụ sa hoa, chứng tỏ đối phương tiếp đãi anh như khách quý, đây cũng là vì anh cứu người vừa rồi sao?

Nhưng vì ánh sáng bên hồ quá tối, anh không nhìn rõ diện mạo đối phương, chỉ cho rằng cô gái trước mắt này có thân hình, tướng mạo giống cô gái rơi xuống nước bảy, tám phần.

Cô gái nhận thấy được Bách Hạo Lâm đang nhìn chằm chằm mình, mặt có chút đỏ hồng, ngược lại khiến Bách Hạo Lâm ngượng ngùng, anh vội vàng rời mắt, chuyển tâm tư của mình sang mục đích của chuyến đi này.

Cô gái bắt đầu giới thiệu trà đạo và trà nghệ của hồng trà, nhưng Bách Hạo Lâm lại không có tâm trạng nghe, tự ước lượng xem nên nói chuyện với Chu Phúc Lâm thế nào khi gặp mặt. Một lát sau, anh lại nhìn đồng hồ.

Còn 10 phút, phỏng chừng học trưởng sắp đến rồi.

"Ngài. . .Đang chờ bạn gái sao?" Cô gái đột nhiên nói chuyện, thanh âm mềm nhẹ như kể chuyện.

"Hử?" Suy nghĩ của Bách Hạo Lâm bị cô gái cắt ngang, trong khoảng thời gian ngắn chưa hiểu được lời cô ta.

"Xin lỗi, em đường đột rồi." Cô gái vội vàng cúi đầu, không dám nhìn anh.

"Không phải, chờ một người bạn." Bách Hạo Lâm rất tự nhiên nói thật.

"Ngài lần đầu tiên tới đây à?" Cô gái lại hỏi.

"Đúng thế, tôi rất ít uống trà, cho dù uống cũng không chú trọng." Bách Hạo Lâm nhẹ nhàng cười.

Nghe Bách Hạo Lâm nói xong, cô gái mím môi, rũ mí mắt, vẻ mặt sa sút.

"Em họ Lục, tên Á Minh, vừa rồi ngài đã cứu em."

"Tôi cũng không giúp được gì!" Bách Hạo Lâm nhớ tới vừa rồi chật vật, tự giễu nói.

Lục Á Minh hé miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra thành lời, cô cúi đầu, tiếp tục pha trà cho Bách Hạo Lâm.

Cô dùng muỗng trà nhẹ nhàng rút hồng trà giữa khay trà vào ấm, tiếp tục giới thiệu:

"Cái này gọi là 'Vương Tử Nhập Cung', cho nên hồng trà Kỳ Môn cũng được gọi là 'Trà Vương Tử'."

"Vậy à? Tôi không có nghiên cứu gì về trà nghệ." Bách Hạo Lâm nói lại nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa, học trưởng hẳn sẽ đúng giờ nhỉ?

Cô chú ý tới Bách Hạo Lâm có chút lo âu, tự giác im miệng.

Một lát sau, nước sôi. Hồng Trà Kỳ Môn đều cực để ý tới nước và độ sôi, phải là nước mềm trong sạch (hàm lượng khoáng ít gọi là nước mềm), nước phải vừa đạt độ sôi 100 độ.

Lục Á Minh nhấc ấm nước nóng dùng phương thức chế từ trên cao xuống ngâm hồng trà trong bình, lá trà dưới sự kích động của nước nóng quay cuồng, tựa như tâm trạng của cô ta giờ phút này.

Cô vừa pha trà xong, đang muốn hai tay đưa cho Bách Hạo Lâm, cửa phòng trà bị người ta thô lỗ đẩy ra, một người đàn ông mang mắt kính, âu phục giày da, tuổi thoạt nhìn lớn hơn nhiều so với Bách Hạo Lâm, cơ thể đã có chút phát tướng, đi thẳng vào:

"Anh đến trễ, không đợi lâu chứ?" Người này chính là học trưởng Chu Phúc Lâm của Bách Hạo Lâm, hắn nói rồi vứt túi xách màu đen trong góc, khoanh chân ngồi bên cạnh Bách Hạo Lâm, "Hạo Lâm, sao em lại mặc đồ này?" Hắn kinh ngạc đánh giá Bách Hạo Lâm mặc quần áo phục vụ viên.

"Quần áo ướt. Học trưởng, mới hai năm không gặp, sao tướng biến thành ông địa rồi?" Bách Hạo Lâm cười nói.

"Không có cách nào, xã giao nhiều lắm!" Chu Phúc Lâm chú ý tới hai tay Lục Á Minh nâng một tách hồng trà đang bốc khói, cũng không khách khí, nâng tách trà lên uống một hơi cạn sạch, "Hơi đói rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước."

Bách Hạo Lâm theo hắn cùng đứng dậy chuẩn bị rời đi, khi đi tới trước cửa phòng trà, anh xoay người, nhàn nhạt cười với Lục Á Minh:

"Cám ơn em." Sau đó mới ra khỏi phòng trà.

"Chậc chậc." Trên hành lang, nhận thấy được bầu không khí dị thường vừa rồi ở phòng trà, Chu Phúc Lâm lắc đầu.

"Sao vậy?" Bách Hạo Lâm không rõ hắn vì cớ gì lắc đầu.

"Hạo Lâm à Hạo Lâm, chú thật là một tai họa!" Chu Phúc Lâm nói, "Thành thật mà nói, chú có thích con gái không?"

"Em vẫn chưa muốn nghĩ về chuyện này." Bách Hạo Lâm nói.

"Ha, từ ba năm trước chú đã từng nói vậy rồi!" Chu Phúc Lâm cười nói, "Anh còn tưởng rằng chú đã thông suốt, tìm anh ăn cơm là muốn ra mắt bạn gái cho anh biết đấy." Hắn nói xong thì chuyển chủ đề, "Anh nghe nói chú vào sở cảnh sát làm cố vấn tâm lý? Không muốn làm thẩm phán nữa?"

"A, kế hoạch thay đổi nhanh mà!" Bách Hạo Lâm cười nói, "Học trưởng làm ở Bộ Tư Pháp thế nào?"

"Còn có thể thế nào? Khó xơi gần chết!" Chu Phúc Lâm bĩu môi.

"Học trưởng, anh quá khiêm nhường rồi, em nghe Tiểu Khiên nói tiền đồ của anh đầy sáng sủa mà!" Bách Hạo Lâm rất tự nhiên nói ra cái tên "Tiểu Khiên" này

"Tiểu Khiên?" Chu Phúc Lâm nghe Bách Hạo Lâm nói, có chút giật mình, "Thư ký hành chính của phó bộ trưởng Nghiêm? Sao chú lại biết hắn?" Khi hắn nói chuyện lông mày hơi nhíu, khóe miệng rủ xuống, cằm bất giác hướng lên trên.

Mặc dù Chu Phúc Lâm không dùng lời lẽ diễn đạt cái nhìn của mình với "Tiểu Khiên", nhưng Bách Hạo Lâm đã từ vẻ mặt hắn đọc ra được hắn ghét người này.

"A, không phải Tiểu Khiên đó, là Tiểu Giản cùng chúng ta học khoa Luật Học, anh ấy cao hơn em một cấp, hiện đang ở Viện Kiểm Sát, anh ấy cũng biết học trưởng." Bách Hạo Lâm đã chiếm được thông tin mình muốn, dùng từ ngữ chọn lọc nói lái qua.

"Ờ --" Chu Phúc Lâm tìm tòi trong đầu nhân vật này, không có kết quả, cũng không miệt mài theo đuổi.

Đang khi nói chuyện, hai người đã đến phòng được đặt.

Xếp đặt của Hàn Xá là lầu một là đại sảnh, lầu hai lầu ba là phòng. Phòng của Hàn Xá cực kỳ đặc sắc, tên phòng đặt theo các triều đại. Trang trí, phục vụ viên bên trong cũng đều trở về đặt tên theo nét đặc sắc của triều đại. Ngoài ra, khách còn có thể chọn tiết mục góp vui, ví dụ như diễn tấu đàn sáo, oanh ca yến hót, đấu vật, múa kiếm v...v..., đương nhiên phí phục vụ cũng không rẻ.

Chu Phúc Lâm đặt phòng "Thời Đường", phòng không lớn, Bách Hạo Lâm vừa bước vào phòng đã cảm thấy mình bước vào trong mộng! Lúc này đang đứng trên con thuyền nhỏ dạo chơi trên sông, vách tường hai bên đã biến thành rừng trúc rậm rạp xanh tươi, bên tai vang lên thanh âm nước sông chảy róc rách, cùng tiếng chim hót trùng kêu rất tự nhiên trong rừng trúc. Dòng sông và rừng trúc mặc dù đều lợi dụng hiệu ứng không gian ba chiều, nhưng đủ khiến thật giả lẫn lộn, trong phòng nhất thời tràn đầy ý cảnh trong câu thơ của Mạnh Hạo Nhiên "Lạc cảnh dư thanh huy, khinh nạo lộng khê chử, hoằng rừng ái thủy vật, lâm phiếm hà dung dữ"

Hai người ngồi chính giữa "thuyền nhỏ", gọi một vài món ăn, tiếp tục trò chuyện.

"Chuyện Từ Đông Bình mất tích, chú biết chưa?" Chu Phúc Lâm vừa nói vừa cởi áo khoác.

Nghe tên Từ Đông Bình, tâm trạng Bách Hạo Lâm nhất thời bị một đám mây đen bao phủ, anh giả vờ vô tình nói:

"Có nghe nói, ông ta mất tích thế nào?" Mặc dù biết rõ Phạm Quốc Mậu tuyệt đối không để lại sơ hở, nhưng trong lòng anh vẫn thấp thỏm như cũ, đây là "có tật giật mình" người ta thường nói?

"Anh nghe nói á," Chu Phúc Lâm hạ giọng, "Từ Đông Bình cờ bạc, có lẽ thiếu tụi xã hội đen không ít tiền, bị 'khử' rồi!" Hắn nói rồi làm một tư thế cắt cổ.

"Từ Đông Bình mê cờ bạc?" Bách Hạo Lâm dùng giọng điệu khó tin hỏi lại.

"Ha, không ngờ đúng không? Khi giảng bài cho chúng ta không biết đã nói đến đại nghĩa lẫm nhiên thế nào! Nghe nói không ít vụ án qua tay ông ta phụ trách đều có vấn đề. Nhưng mà ông ta rất thông minh, không để lại nhược điểm. Nhưng việc này anh vào Bộ Tư Pháp mới biết được, khi ấy cũng không tin, nhưng mà làm ở Bộ Tư Pháp ngần ấy năm, chuyện gì mà chưa thấy qua? Không ngạc nhiên nữa!" Chu Phúc Lâm cười nhạo.

"Vậy. . ." Bách Hạo Lâm muốn hỏi vụ cướp ngân hàng 10 năm trước hoặc vụ án cha mình bị hại hắn có nghe được tin đồn gì không -- Từ khi Dịch Vân Chiêu nói cho anh biết cái chết của cha anh và vụ cướp ngân hàng 10 năm trước có liên quan, anh mấy phen cố gắng điều tra, đáng tiếc đều không thu hoạch được gì. Nhưng lời nói đến bên miệng, Bách Hạo Lâm lại chỉ có thể nuốt xuống. Vì anh đến nay cũng không biết kẻ địch của anh là ai, người ở đâu? Nhưng anh phải rút ra kinh nghiệm từ việc Văn Trạch bị giết, không thể tin tưởng bất kỳ ai, cho nên Bách Hạo Lâm chuyển chủ đề: "Vậy nghĩa là Từ Đông Bình bây giờ sống không thấy người, chết không thấy xác rồi?"

"Nghe nói sở cảnh sát Huyền Vũ cũng từng lập chuyên án điều tra, nhưng không tra được bất cứ cái gì, nên cũng đành từ bỏ."

Nếu học trưởng biết hung thủ giết chết Từ Đông Bình đang ngồi đối diện mình, không biết sẽ có vẻ mặt gì? Bách Hạo Lâm thầm nghĩ, lần đầu thấy may mắn vì cảnh sát vô năng.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bất giác đã hơn 9h, Bách Hạo Lâm kiên trì mình mời khách. Đợi sau khi thanh toán xong, anh hỏi phục vụ viên quần áo mình đã sấy khô chưa, phục vụ viên khó xử nói máy sấy bị hư rồi, xin anh để lại phương thức liên lạc, chờ quần áo giặt xong sẽ tự mình đưa đến quý phủ. Bách Hạo Lâm không nghi ngờ hắn, trái lại Chu Phúc Lâm ở bên cạnh thì cười xấu xa.

Đương nhiên, Bách Hạo Lâm về đến nhà, mở website chính thức của Bộ Tư Pháp, tra được "Phó bộ trưởng Nghiêm" mà Chu Phúc Lâm nói:

Nghiêm Túy Giang, 48 tuổi, nhậm chức phó bộ trưởng Bộ Tư Pháp khu Bạch Hổ, chuyên quản lý thẩm tra sự vụ sở cảnh sát, . . .

Bách Hạo Lâm vừa xem xong lý lịch vắn tắt của Nghiêm Túy Giang, điện thoại di động liền vang lên, màn hình hiển thị là một số điện thoại lạ:

"Alo?" Bách Hạo Lâm hy vọng là Dịch Vân Chiêu gọi tới.

"Xin hỏi, là Bách tiên sinh phải không?" Một thanh âm dịu dàng từ trong ống nghe truyền đến, là thanh âm của Lục Á Minh.

"Đúng thế, cô gọi từ Hàn Xá à?" Bách Hạo Lâm nghe ra giọng của cô ta.

"Dạ, ừm --, ngày mai em sẽ đưa quần áo đến quý phủ của ngài, xin hỏi lúc nào thì tiện ạ?" Lục Á Minh nhẹ giọng hỏi, nói xong liền ngừng thở, sợ Bách Hạo Lâm từ chối cô.

"Gần đây khá bận rộn, chẳng biết lúc nào mới về nhà, không bằng tạm gửi ở chỗ cô, tôi có thời gian sẽ tới lấy nhé." Bách Hạo Lâm lúc này mới hiểu được Chu Phúc Lâm cuối cùng tại sao làm ra vẻ mặt cười xấu xa.

"Dạ, xin lỗi, quấy rầy rồi, xin mời ngài gác máy trước ạ." Thanh âm của Lục Á Minh càng thêm nhỏ bé.

"Cám ơn em cố ý gọi điện báo cho tôi, ngủ ngon."

Sau khi để điện thoại xuống, Bách Hạo Lâm nhìn chằm chằm màn hình máy tính suy tư:

Khưu Vĩ chứng kiến Triệu Cương bị một chiếc xe tông chết, trong đó có bốn người, hiện giờ xem ra vị phó bộ trưởng Nghiêm này cực kỳ có khả năng là một trong số đó, nhưng tại sao họ thoạt đầu dự định mua chuộc Khưu Vĩ, về sau lại giết cậu ta? Là vì biết chuyện cậu ta báo án sao?

Nếu là thế, sở cảnh sát chắc chắn có cơ sở ngầm của họ, hơn nữa người có thể ảnh hưởng đến công việc của Dịch Vân Chiêu, chức vị nhất định không nhỏ!

Nhìn trên trang web là bức ảnh chụp khuôn mặt chồng chất nét cười hòa nhã dễ gần của phó bộ trưởng Nghiêm, trong lòng Bách Hạo Lâm có loại phẫn hận nói không nên lời, anh biết dựa vào sức mạnh của mình căn bản không có khả năng lật được ông ta, càng không thể thay đổi hiện trạng vặn vẹo, tối tăm của xã hội!

Đúng lúc này, Bách Hạo Lâm đột nhiên có một loại suy nghĩ ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh hoàng: Có lẽ ngay từ đầu Phạm Quốc Mậu đã đúng! Chỉ có dùng loại phương pháp này mới có thể duy trì chính nghĩa và công chính!

Trong lòng Bách Hạo Lâm vừa nảy ra suy nghĩ này, đã bị anh hung hăng nhấn về giữa lòng hồ u ám:

Tôi không thể nghĩ như vậy! Nếu ai cũng giống Phạm Quốc Mậu, thiên hạ chẳng phải đã sớm rối loạn rồi?! Nhân tính có thiện có ác, cho nên mới cần dùng pháp luật bù đắp, điều chỉnh trật tự và bất công! Tôi nhất định sẽ chứng minh cho y thấy!!

Quyết định xong, Bách Hạo Lâm đi tới trước cửa sổ, hít thở không khí nhẹ nhàng khoan khoái ngoài phòng, anh nhìn ngắm mây đen đầy trời và vầng trăng bạc như ẩn như hiện giữa mây đen, tâm trạng làm thế nào cũng không khá nổi.

Ngoài cửa sổ, đêm đen nặng trĩu.

Mùa mưa cuối thu, ông trời không hề keo kiệt nước mắt của mình, như một đứa bé "oa oa" khóc to, khiến thời tiết vốn đã âm u lại tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

Sở cảnh sát Bạch Hổ thành phố TMX, phòng làm việc Bách Hạo Lâm.

Bách Hạo Lâm chỉnh sửa xong tài liệu đánh dấu trang xong để vào trong kẹp tài liệu, cầm kẹp tài liệu ra khỏi phòng làm việc.

Anh đã nhét hết các đầu mối lấy được hiện nay vào đó, đương nhiên chỉ thiếu việc phó bộ trưởng Nghiêm của Bộ Tư Pháp có khả năng tham dự việc này, những chứng cứ này đều đủ để chứng minh Dịch Vân Chiêu trong sạch, Bách Hạo Lâm chỉ hy vọng sở trưởng Triệu sau khi đọc bản báo cáo này có thể phục chức cho Dịch Vân Chiêu.

Bách Hạo Lâm lửng thửng ra khỏi phòng làm việc, vừa đi hai bước, Phạm Quốc Mậu chẳng biết khi nào đã từ phòng Pháp Y đi ra, đuổi theo anh, chống gậy cùng đi sóng vai với anh:

"Muốn xin lệnh giúp Dịch Vân Chiêu?" Xem ra y cũng đã biết rõ đại khái sự việc.

"Không liên quan đến anh." Bách Hạo Lâm lạnh lùng nói.

"Đừng uổng phí sức lực nữa, họ căn bản là rắn chuột một ổ." Phạm Quốc Mậu hạ giọng, sợ bị cảnh viên qua lại nghe được.

"Không phải ai cũng đê tiện như anh nghĩ!" Bách Hạo Lâm dừng chân lại, trừng mắt với y.

"Cậu sẽ biết thôi." Phạm Quốc Mậu bỏ lại những lời này tiếp tục đi về phía trước.

Bách Hạo Lâm không muốn nói nhiều với y, anh từ cầu thang đi đến phòng làm việc của Triệu sở trưởng ở tầng 50.

Sau khi đợi Triệu sở trưởng nói "mời vào", Bách Hạo Lâm mới đẩy cửa vào:

"Triệu sở trưởng, có rảnh không?"

Lúc này Triệu sở trưởng đang nghe điện thoại, hắn vừa ra dấu cho Bách Hạo Lâm tiến vào, vừa nói với người bên kia đầu dây:

"Dạ dạ dạ. . .Tôi biết. . . Chứng từ của ngài cực kỳ quan trọng. . .Không không không, ngài bận rộn như vậy, đương nhiên không cần tự mình đến sở cảnh sát ghi chép, tôi sẽ dặn cảnh viên ghi chép chi tiết. . .Dạ, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé, tạm biệt!"

Triệu sở trưởng lúc gọi điện thoại ngồi ngay ngắn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trên mặt chất đầy nụ cười xua nịnh, cách chọn từ cũng cực kỳ khách khí, nhìn ra được đối phương là một người hắn cố ý nịnh nọt.

Một sở trưởng vô cùng khoe khoang, lại cực lực lấy lòng quan lớn như vậy sẽ mạo hiểm mất đi mũ ô sa để ra chỉ thị cứu một cảnh viên quèn sao?

Trong lòng Bách Hạo Lâm đã cầm chắc đáp án, nhưng anh không nguyện dừng tay như vậy, lại càng không nguyện nhận thua với Phạm Quốc Mậu như vậy!

"Hạo Lâm, tìm tôi có chuyện gì?" Sau khi để điện thoại xuống, Triệu sở trưởng khôi phục tư thế ngồi trước đây.

"Triệu sở trưởng, ngài biết chuyện Dịch Vân Chiêu không?" Bách Hạo Lâm hỏi.

"Dịch Vân Chiêu?" Tầm mắt Triệu sở trưởng hơi hướng về phía dưới bên trái, hồi tưởng lại chốc lát, "Cảnh sát bị tình nghi gây án đó à?"

"Tôi cho rằng việc này có thể là một hiểu lầm." Bách Hạo Lâm nói ra giải thích của mình.

"Hiểu lầm?" Triệu sở trưởng nhướng mày, lại nhanh chóng giãn ra -- Cũng không phải vì hắn nghe Bách Hạo Lâm nói mà sáng tỏ thông suốt, mà đang cực lực khống chế tâm trạng chán ghét của mình, "Làm sao cậu biết?"

"Có thể nói là trực giác cũng được!" Bách Hạo Lâm từ trong xoang mũi phóng thích ý cười, mang theo ý tự giễu, anh không lấy tài liệu ra, mà đặt chúng ở phía dưới chỗ tầm mắt Triệu sở trưởng không nhìn thấy, "Trước đó có làm đánh giá tâm lý cho cậu ta, cậu ta không phải lịa người làm bị thương người vô tội." Anh vừa nói vừa siết chặt tài liệu, sức lực nặng nề, gần như sắp nhào nát nó thành một khối.

"Hạo Lâm, cậu còn quá trẻ!" Triệu sở trưởng khinh thường cái nhìn của Bách Hạo Lâm, "Con người là động vật cực kỳ giỏi ngụy trang, có lẽ cậu học tâm lý học rất giỏi, nhưng lòng người lại là thứ chúng ta vĩnh viễn cũng không đoán bắt được!"

"Quả thực như thế." Bách Hạo Lâm cực kỳ đồng ý với lời Triệu sở trưởng nói, "Bóng tối mà ánh sáng vĩnh viễn không cách nào chiếu tới được, là lòng người!" Không đợi Triệu sở trưởng nói chuyện, anh đã tiếp tục nói, "Triệu sở trưởng, tôi đi xuống trước."

"Được, đi đi." Triệu sở trưởng thấy Bách Hạo Lâm không nói gì nữa, ngầm coi như Bách Hạo Lâm thức thời.

Bách Hạo Lâm rời khỏi phòng làm việc Triệu sở trưởng lập tức xé báo cáo anh tỉ mỉ chuẩn bị thành mảnh nhỏ. Thân là một sở trưởng, thủ hạ là một cảnh viên mắc tội danh mưu sát, hắn không có khả năng không biết, nhưng Bách Hạo Lâm như trước ôm một tia hy vọng, hy vọng hắn là bị người ta che mắt, nhưng thông qua quan sát vẻ mặt và giọng điệu vừa rồi của Triệu sở trưởng, anh đã biết Triệu sở trưởng tham gia -- hắn có lẽ không ở trong chiếc xe tông chết Triệu Cương, cũng có lẽ không biết tường tận quá trình cái chết của Khưu Vĩ, nhưng lại cực kỳ rõ ràng có người muốn dùng tội danh "có lẽ có" để giá học cho một cảnh viên vô tội! Giữa con đường làm quan và lương tri, hắn đã lựa chọn cái đầu!

(Tiêu: "có lẽ có" là một điển cố thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)

Bách Hạo Lâm nên sớm tin tưởng phán đoán của mình mà giác ngộ, nhưng anh lại cực lực phủ nhận sự tồn tại chân thật nhất trong nhân tính, kết quả đổi lấy cũng là một thân đau xót và thất vọng!

Bách Hạo Lâm trở lại phòng làm việc, anh sẽ không từ bỏ như vậy! Công đạo tự ở nhân tâm, chỉ cần tìm được chứng cứ phó bộ trưởng Nghiêm tham gia, chắc chắn sẽ có biện pháp lấy lại công bằng cho Dịch Vân Chiêu!

Bách Hạo Lâm tin tưởng như vậy.

Bộ Tư Pháp khu Bạch Hổ thành phố TMX.

Sau khi Khiên Chính Đông cúi đầu đi vào tòa nhà văn phòng của Bộ Tư Pháp thì thu dù lại, đang muốn đến phòng làm việc như thường ngày, lại cảm nhận được một đôi mắt sắc bén như chim ưng, gã theo hướng phát ra ánh mắt ấy nhìn lại, thấy sofa chỗ tiếp khách đang có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, cậu ta tuổi còn rất trẻ, mặc đồ bình thường, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm từng người ra vào Bộ Tư Pháp, không giống như đến tìm người, ngược lại như đến theo dõi.

Khiên Chính Đông có chút chột dạ, gã đi tới quầy tiếp tân, hỏi nhân viên:

"Người đó là ai?"

"Không rõ nữa, hôm qua đã ghé." Nhân viên đáp.

"Hắn tìm ai?" Khiên Chính Đông lại hỏi.

"Nói là đã nhặt được một cây bút máy in huy hiệu Bộ Tư Pháp, muốn tự tay trả lại cho người mất." Nói vậy Bộ Tư Pháp không cho phép người ngoài tự tiện ra vào, nhưng thái độ thành khẩn của Dịch Vân Chiêu làm nhân viên lễ tân cảm động, cô mới phá lệ đồng ý cho cậu chờ ở chỗ tiếp khách.

Nghe cô nói xong, Khiên Chính Đông như bị thiên lôi đánh trúng, chết trân tại chỗ, trong nháy mắt này, quần áo của gã đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Có lẽ nhận thấy được họ đang đàm luận về mình, Dịch Vân Chiêu đứng lên, đi về phía quầy lễ tân.

Khiên Chính Đông vội vàng giả vờ không có việc gì, tách khỏi cậu, bước nhanh đi đến phòng làm việc.

Nhìn bóng dáng Khiên Chính Đông nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, Dịch Vân Chiêu cũng không vội đuổi theo, mà hỏi nhân viên lễ tân:

"Xin hỏi người vừa rồi là ai?"

"Anh ta là Tiểu Khiên thư ký của phó bộ trưởng Nghiêm, bút máy là của anh ta à?"

"Có khả năng." Dịch Vân Chiêu từ chỗ Bách Hạo Lâm đã học được không ít bản lĩnh nhìn người, từ nét mặt bối rối vừa rồi của Khiên Chính Đông, gã chắc chắn biết nhiều thứ, có lẽ, gã chính là hung thủ?!

Dịch Vân Chiêu từ trong ngực lấy ra sổ ghi chép, viết xuống bên cạnh biển số xe:

Tiểu Khiên Bộ Tư Pháp, phó bộ trưởng Nghiêm?

Tầng sáu Bộ Tư Pháp, phòng làm việc Nghiêm Túy Giang

Khiên Chính Đông bước nhanh vào phòng làm việc, đặt mông ngồi trước bàn làm việc của mình, tim lại như vừa chạy Ma-ra-tông, "bịch bịch bịch" nhảy dữ dội, trong đầu gã một mảnh hỗn loạn, tay chân lạnh lẽo, trên trán, lòng bàn tay lại bất giác tràn đầy mồ hôi.

"Tiểu Khiên, báo cáo chỉnh sửa lại đã có chưa?" Nghiêm Túy Giang trong phòng làm việc hỏi.

"Chỉnh, đã chỉnh rồi." Khiên Chính Đông mới từ trong sợ hãi và kinh hoảng phục hồi lại tinh thần, đáp, nhưng không biết có nên kể chuyện vừa rồi cho ông ta biết không.

"Vậy nhanh lên chút cho tôi! Đừng để lần nào tôi cũng phải thúc giục cậu!!" Nghiêm Túy Giang cũng không chú ý tới gã khác thường, khiển trách.

Khiên Chính Đông ép mình tỉnh táo lại, gã như thường ngày cầm lấy báo cáo đặt trên bàn đi vào trong phòng làm việc, hai tay đưa lên, sau đó đứng bên bàn làm việc, chờ Nghiêm Túy Giang xem qua.

Nghiêm Túy Giang nhanh chóng lật xem bản báo cáo này, mày lại càng nhíu chặt hơn, cuối cùng vứt báo cáo trên người Khiên Chính Đông, tức giận nói:

"Đây là thứ quái quỷ gì? Kể đông kể tây, không có trọng điểm, thứ như vậy giao cho phía bộ trưởng có thể không ăn mắng được sao? Viết lại!!"

"Dạ, xin lỗi!" Khiên Chính Đông vội vàng nhặt lên từng tờ báo cáo rơi trên mặt đất, gã cúi thấp đầu, đang muốn rời khỏi, lại đột nhiên ngừng lại, gã xoay người, cẩn thận dè dặt hỏi, "Nghiêm phó, chuyện đêm hôm đó. . ."

"Không phải đã nói đừng nhắc lại sao?" Tâm trạng vốn không vui Nghiêm Túy Giang trừng hai mắt, vẻ mặt như sắp nuốt sống Khiên Chính Đông. Nhưng Khiên Chính Đông vẫn cố lấy can đảm, xác nhận nói:

" Cây bút đó. . .Cảnh sát có thể tra đến đầu chúng ta không?"

"Bộ Tư Pháp ai mà không có loại bút này? Cậu sợ chó gì!" Nghiêm Túy Giang giận mắng, "Mau chuẩn bị báo cáo lại đi!!"

"Dạ." Nghiêm Túy Giang mặc dù nói không êm tai, nhưng coi như là một viên thuốc an thần, khiến Khiên Chính Đông an tâm không ít.

Để kịp báo cáo, lại vì sợ hãi nhìn thấy cậu trai kia lần nữa, Khiên Chính Đông mãi đến 10 giờ tối mới rời phòng làm việc. Từ thang máy đi tới đại sảnh lầu một, Khiên Chính Đông lập tức nhìn phía chỗ tiếp khách, lúc này chỗ tiếp khách chỉ có một bảo vệ trực ban đang ngồi đó đọc báo, người buổi sáng nhìn thấy đã sớm không thấy bóng dáng. Gã thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới đi về hướng bãi đỗ xe.

Khiên Chính Đông chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ, vừa muốn đi vào đường chính, thình lình, một bóng người từ bên trái xông tới, ô tô gần như sắp đụng vào người nọ! Khiên Chính Đông luống cuống tay chân giẫm xuống phanh xe, gã cố trấn an trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực và màng tai chấn động đau nhức, nhảy xuống xe chạy tới trước xe xem xét thương thế của người nọ.

Một người đàn ông đang cuộn người trên đất, trước mắt Khiên Chính Đông hiện ra thảm trạng cậu học sinh đột tử dưới bánh xe đêm đó, gã nuốt một ngụm nước bọt, tim nhảy lên tới cuống họng, cơ thể vẫn chậm rãi đi về phía hắn:

"Anh, anh không sao chứ?"

Người nọ không có phản ứng.

Chẳng lẽ đã chết? Suy nghĩ này khiến đầu óc Khiên Chính Đông sắp nổ tung, gã căn bản không dám nhớ lại thảm trạng máu thịt be bét của học sinh kia.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,