Chuyển đến nội dung chính

Nhật Ký Sát Thủ 3.18a

18a - Tội Và Chuộc

Ngày 5 tháng 11 mưa rào chuyển nhỏ

Ban 1 đã dời mắt sang người Triệu Triều Đức một lần nữa -- Trong nhật ký của Khiên Chính Đông cũng đã ghi chép tường tận quá trình tông chết Triệu Giang cùng sự thực Nghiêm Túy Giang ngoài ý muốn đâm chết Khưu Vĩ, Triệu Triều Đức đã có động cơ gây án, hơn nữa Tần Tư Diệp đã chứng minh Nghiêm Túy Giang rất có khả năng là bị mưu sát, hiện tại Triệu Triều Đức đã trở thành tình nghi quan trọng trong vụ án Khiên Chính Đông và Nghiêm Túy Giang.

Thứ duy nhất không thể nào giải thích được là khi Trình Bân chết Triệu Triều Đức đang ở sở cảnh sát, tất cả cảnh viên ban 1 kể cả tôi đều là người chứng minh gã vắng mặt tại hiện trường, mặc dù ban 1 cũng biết rất có khả năng giết chết Trình Bân là đồng bọn của gã, nhưng trường chọi chó đã sớm người đi nhà trống, ngay cả một con ma cũng không bắt được, muốn tìm được đồng bọn của gã đâu dễ vậy được?

Triệu Triều Đức cũng sửa lại tác phong cường thế trước đó, nói năng thận trọng, ban 1 nghĩ tất cả biện pháp, cũng không thể bắt gã mở miệng nói chuyện lại.

Nhưng trong mắt tôi, Triệu Triều Đức không phải muốn gở tội cho mình, mà muốn buộc cảnh sát tìm được chứng cứ mình mưu sát ba người. Nhưng nếu muốn chứng minh gã giết người, đầu tiên phải chứng minh vụ tan nạn xe tông chết Triệu Cương và thủ đoạn dơ bẩn bọn Lý Ưng, Nghiêm Túy Giang và Trình Bân làm đều tồn tại!

Gã rất thông minh, nếu cảnh sát muốn bắt gã, thù của gã xem như đã báo; Nếu cảnh sát không muốn đắc tội Lý Ưng, vậy gã cũng có thể dùng nó để gở tội, đây là một trận đánh cược thắng chắc!!

Từ hôm nay trở đi thành phố TMX chính thức bước vào mùa đông, gió bắc lạnh thấu xương, bầu trời âm u, mưa to như hạt đậu không ngừng nện xuống mặt đất, cùng gió rét tàn sát bừa bãi làm cho thành phố này tăng thêm không ít hàn ý.

Bách Hạo Lâm vừa đến sở cảnh sát đã được nhận thông báo mời họp, nội dung cuộc họp đương nhiên có liên quan đến vụ án của Nghiêm Túy Giang, Trình Bân. Triệu sở trưởng sau khi các nhân viên họp đến đông đủ, trực tiếp vào chủ đề chính:

"Trịnh cảnh ti, vụ án kia điều tra thế nào rồi?"

"Đã có chút đầu mối, nhưng chứng cứ chỉ ra hung thủ chưa đủ." Trịnh cảnh ti không biết Triệu sở trưởng có ý đồ gì, trả lời mập mờ.

"Đã sắp đến kỳ sát hạch cuối năm, nếu ba vụ án này không kết thúc, có ảnh hưởng rất lớn đến chỉ tiêu sát hạch, để có thể cho các cảnh viên trả qua tốt năm nay, ba vụ án này cứ kết thúc trước, sau này sẽ tra lại." Triệu sở trưởng tỏ vẻ như vì đại nghĩa nói.

Nghe xong lời hắn, Bách Hạo Lâm không nhịn được cười lạnh. Chỉ là ba vụ án sao kết án lại mang đến ảnh hưởng? Rõ ràng là ông ta đã chiếm được gợi ý của Lý Ưng, coi đây là cơ hội ngăn cản cảnh viên tiếp tục điều tra, nói cách khác họ cam nguyện để cho hung thủ của ba vụ án thoát, chỉ để bảo vệ cho một mình Lý Ưng!!

"Mọi người xem như vậy có được không: Vụ án của Khiên Chính Đông dùng giết người cướp của kết án, tìm một kẻ tái phạm cho hắn chút chỗ tốt, để hắn nhận tội thay; Vụ án của Nghiêm Túy Giang dùng tai nạn kết án, về phần vụ án của Trình Bân --" Mặt Trịnh cảnh ti lộ vẻ khó xử.

"Trình Bân rất có khả năng có liên quan đến trường chọi chó, là nội chiến." Đoàn cảnh ti của ban 2 gợi ý.

"Không sai, cứ như vậy." Triệu sở trưởng vô cùng hài lòng với các thuộc hạ biết thức thời.

Bách Hạo Lâm nhân cơ hội quan sát gần 20 cảnh ti đến tham dự hội nghị, ngoại trừ Lý cảnh ti ra, chỉ có ba người lộ ra vẻ mặt bất mãn và khinh miệt, nhưng cũng chỉ là giận mà không dám nói gì, những người khác đều là vẻ mặt nịnh hót.

Sau khi tan họp, Lý cảnh ti gọi Bách Hạo Lâm lại:

"Hạo Lâm có tin tức của Vân Chiêu không?" Ông lo lắng tiều tụy hỏi.

"Không có." Bách Hạo Lâm lắc đầu,mấy ngày nay anh đặc biệt lưu ý đám đông qua lại trên đường, hy vọng có thể phát hiện Dịch Vân chiêu, đáng tiếc không thể như nguyện.

"Ôi --" Lý cảnh ti thở dài.

Nếu là bình thường, Bách Hạo Lâm chắc chắn sẽ an ủi Lý cảnh ti, nhưng hôm nay anh cũng không có tâm trạng.

Trở lại phòng làm việc, Bách Hạo Lâm tiến vào website chính thức của tòa thị chính, muốn xem chút sắp xếp lịch trình gần đây của Lý Ưng, nhưng lại nhìn thấy một mục "Thông báo về điều động công tác Chu Phúc Lâm", nội dung thông báo đại khái nói Chu Phúc Lâm làm việc vượt trội, thăng chức làm phó bộ trưởng Bộ Tư Pháp.

"A!" Xem như là tin tức tốt đầu tiên suốt mấy ngày nay, Bách Hạo Lâm gọi điện thoại chúc mừng hắn:

"Học trưởng, chúc mừng nha!"

"Ôi, vì chuyện này anh đang phiền lắm." Giọng của Chu Phúc Lâm nghe không vui lắm.

"Thăng chức mà không vui?" Bách Hạo Lâm cười nói.

"Hạo Lâm, tối cậu có rảnh không? Chúng ta cùng ăn bữa cơm." Chu Phúc Lâm dường như muốn tìm người kể lể một phen.

"Ok nha."

Đêm đó, hai người hẹn gặp tại Hàn Xá, Bách Hạo Lâm vừa tới, Chu Phúc Lâm cũng tới, hắn ngồi xuống, bắt đầu kể khổ:

"Ôi, chuyện lên chức này ấy, không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu."

"Sao vậy?" Bách Hạo Lâm rót cho hắn một ly rượu.

"Hiện tại trong thành phố chia hai phái, Ưng phái và Ngư phái."

"Ưng phái? Ngư phái?"

"Cậu ở sở cảnh sát thời gian dài, chắc phải có nghe chút ít đúng không?" Chu Phúc Lâm khó tin nhìn Bách Hạo Lâm.

"Em không quan tâm chính trị."

 "Anh thật hâm mộ cậu, có đôi khi người trong giang hồ, thân bất do kỷ!" Chu Phúc Lâm thở dài nói, "Ưng phái này do phó thị trưởng Lý Ưng cầm đầu, Ngư phái còn lại là thị trưởng Trần Dư Khánh cầm đầu."

"Trần thị trưởng thật ra thì đã lâu không thấy ông ấy xuất hiện trước công chúng nữa, chắc sắp bị Lý Ưng cho đi tàu bay giấy rồi?"

"Em nói đúng đấy! Vậy em biết tham quan to nhất thành phố này là ai không?"

"Ai?" Trong lòng Bách Hạo Lâm nói tên Lý Ưng.

"Lý Ưng!" Chu Phúc Lâm lộ ra vẻ mặt cực kỳ khinh miệt và chán ghét, "Lão lòng tham không đáy như Hòa Thân, lại nắm giữ chức vị quan trọng, cơ hồ đã đến mức mua quan bán quan rồi! Em cũng biết lão muốn ứng tuyển thị trưởng đợt tiếp theo không? Cho nên bây giờ đang tích cực lôi kéo các đạo nhân mã. Trần thị trưởng đương nhiên không muốn làm vua bù nhìn, đã lén có hành động. Ôi, em còn nhớ viện trưởng Chu của tòa án tối cao hai năm trước không?"

"Nhớ, nữ cường nhân hiếm thấy, không phải vì sức khỏe mà đã từ chức sao?"

"Hừ, do sức khỏe cái gì?" Chu Phúc Lâm hừ lạnh nói, "Viện trưởng Chu có thể nói là vật hy sinh của cuộc đấu tranh chính trị giữa hai phái!"

"Bà ấy là của Ngư phái?"

"Viện trưởng Chu từ đầu tới cuối đều trung lập. Thế nhưng cô ta cực kỳ chán ghét hành vi của Lý Ưng, có mấy nhân vật nòng cốt của Ưng phái đều bị cô ta dùng tội tham ô nghiêm lệnh xét xử. Sau khi Lý Ưng biết, tìm người giết đứa con trai đang học đi học của cô ấy, sau đó gửi sáu cái quan tài đến nhà cô ấy!"

Cho dù chuyện đã xảy ra cách đây hai năm, lại nghe được từ người khác, Bách Hạo Lâm vẫn cảm nhận được gió tanh mưa máu năm đó. Lý Ưng dám trắng trợn uy hiếp viện trưởng tòa án tối cao như thế, vậy cái chết của cha có phải cũng liên quan đến lão không?! Bách Hạo Lâm đã căm ghét Lý Ưng tới cực điểm, nếu lúc này lão xuất hiện trước mắt anh, chỉ hận không tự tay thắt cổ lão buộc lão nói ra chân tướng!!

Bách Hạo Lâm đè nén lửa giận trong lòng, dùng giọng điệu không mang theo sắc thái tình cảm nói:

"Đây là nguyên nhân viện trưởng Chu từ chức?"

"Ừ, trên sáu cái quan tài dán tên viện trưởng Chu và cha, mẹ, chồng, hai đứa con gái của cô ấy. Cô ấy sợ liên lụy người nhà, đành phải từ chức." Chu Phúc Lâm lại thở dài, "Viện trưởng Chu sau khi từ chức, vị trí viện trưởng tòa án tối cao nhanh chóng bị người của Ưng phái thay thế, hiện tại Ưng phái do Lý Ưng cầm đầu càng thêm hung hăng ngang ngược!!"

"Nghị viện quốc dân không quan tâm đến sao? Trước kia hội trưởng Mao rất cứng rắn, gần đây hình như cũng đã mai danh ẩn tích."

Thành phố TMX thực hiện chế độ tập trung dân chủ, nghị viện quốc dân là một loại cơ quan quyền lực cùng loại với nghị viện quốc gia Âu Mỹ. Nghị viện quốc dân có quyền lập pháp, tòa thị chính có quyền chấp pháp, chia làm hai quyền. Những quyết định quan trọng của thành phố này đều cần nghị viện quốc dân xem xét thông qua mới có thể chấp hành, quan chức quan trọng, ví dụ như thị trưởng, viện trưởng pháp viện tối cao, cũng đều cần trải qua nghị viện bỏ phiếu, hơn phân nửa mới có thể thông qua. Có thể nói quyền lực của nghị viện quốc dân lớn hơn tòa thị chính, nhưng gần đây nghị viện quốc dân ngày càng sa sút, không chỉ đã bị tòa thị chính kềm hãm, không ít nghị sĩ còn cấu kết với nhân viên thị chính quan trọng, khiến nghị viện quốc dân không xây dựng được tác dụng giám sát.

"Không rõ lắm, hội trưởng Mao mấy năm trước sức khỏe không ổn rồi, dường như nội bộ nghị viện quốc dân cũng gặp phải thay vua đổi chúa, thân họ còn lo không xong, huống chi những chuyện này?"

"Vậy học trưởng anh thăng chức cũng là. . .?"

"Đương nhiên không đơn giản vậy! Anh vốn cũng là trung lập, hiện giờ thay thế vị trí của Nghiêm Túy Giang, Nghiêm Túy Giang tuyệt đối là thuộc Ưng phái, ý này đã khá rõ ràng rồi." Chu Phúc Lâm nói rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, "Anh không hề muốn tham gia đấu tranh chính trị của họ chút nào, chỉ cần gia đình hạnh phúc có vợ có con, bảo vệ địa bàn hoạt động của anh là được, bây giờ lại. . . , ôi --!"

Nói đến đây, phục vụ viên tiến vào phòng đưa thức ăn, hai người liền im lặng không nói gì nữa, chờ phục vụ viên đi rồi, Bách Hạo Lâm hỏi:

"Có thể từ chối thăng chức không?"

"Đương nhiên không được." Chu Phúc Lâm nói xong lại rót cho mình một ly rượu, "Anh muốn dứt khoát từ chức cho xong, mở một cửa hiệu tại nhà cũng được."

"Không bằng xem tình hình đã rồi nói sau." Bách Hạo Lâm kiến nghị nói, "Không chừng sẽ có bước ngoặt."

"Ôi --" Chu Phúc Lâm cũng không lạc quan như Bách Hạo Lâm, lại uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Hai người đang trò chuyện, nghe được có người gõ cửa, tưởng phục vụ viên, vào lại là Lục Uyển Ngọc, cô mặt mày rạng rỡ:

"Hai vị, không quấy rầy hai người chứ?"

"Là đại tiểu thư Lục gia? Chuẩn bị giảm giá cho chúng tôi à?" Chu Phúc Lâm đã có ba phần men say, cười hỏi.

"Chỗ này của em có một bình rượu ngon lâu năm, nếu hai vị không chê, xin mời thưởng thức." Phục vụ viên phía sau Lục Uyển Ngọc đang cầm một bầu rượu đi vào phòng, đặt lên bàn.

"Cám ơn em." Chu Phúc Lâm cảm giác càng say đậm hơn, sau khi uống cạn rượu còn lại trong ly rót cho mình một ly nữa, hắn thấy rượu của Bách Hạo Lâm chưa uống bao nhiêu, hô, "Hạo Lâm, thịnh tình của Lục đại tiểu thư, không uống là thế nào!"

"Đúng đó, bầu rượu này chính là giai thuần trăm năm, thiên kim khó cầu đó!" Lục Uyển Ngọc mím môi, mập mờ nháy mắt mấy cái với Bách Hạo Lâm.

"Đừng bẽn lẽn nữa mà, sắp khô cả miệng rồi!" Chu Phúc Lâm thúc giục nói.

"Hai vị từ từ dùng, em không quấy rầy hai người dùng bữa nữa." Lục Uyển Ngọc thấy Chu Phúc Lâm bắt đầu rót rượu cho Bách Hạo Lâm, hài lòng rời đi.

Đợi Lục Uyển Ngọc đi rồi, Chu Phúc Lâm ngạc nhiên nói:

"Đại tiểu thư Lục gia này, anh đã gặp mấy lần, rất ngạo khí, ngay cả Lý Ưng cô ấy cũng không nể mặt, sao hôm nay đột nhiên tự mình đến chỗ chúng ta?" Hắn chợt nhớ tới chuyện trước kia Bách Hạo Lâm đã cứu cô em gái Lục gia, bừng tỉnh, "Chẳng lẽ là để báo đáp chuyện cậu cứu em gái cô ấy?"

"Em không biết, có thể là nể mặt mũi học trưởng đó." Bách Hạo Lâm đội cho Chu Phúc Lâm cái mũ cao.

Lời dễ nghe ai mà không thích, đến Chu Phúc Lâm đương nhiên cũng hưởng thụ, hơn nữa Lục Uyển Ngọc đưa rượu tới quả thật ngọt thuần, ngay cả Chu Phúc Lâm thường ra vào nhà hàng cao cấp giao tiếp xã giao cũng khen không dứt miệng, bầu rượu này nhanh chóng bị một mình hắn uống hơn phân nửa.

"Học trưởng, nghe ý của anh, Lý Ưng cũng là khách quen của Hàn Xá?" Bách Hạo Lâm giả vờ lơ đãng hỏi.

"Ừ, nghe nói lão đặc biệt yêu quý trà đạo của tiểu muội Lục gia tự tay pha, thường xuyên đến phòng trà làm khách."

Nếu biết Lý Ưng khi nào đến phòng trà, có lẽ. . .Bách Hạo Lâm thầm nói: Nhưng Lý Ưng nhất định sẽ không đến một mình, nếu sự việc bại lộ, e rằng liên lụy người vô tội.

Có lẽ tâm trạng không tốt, Chu Phúc Lâm uống nhiều rượu, uống mãi đến khi say bí tỉ mới thôi, Bách Hạo Lâm lo cho hắn, để xe của mình lại Hàn Xá, lái xe Chu Phúc Lâm đưa hắn về nhà trước. Vì trời đã quá muộn, sau đó anh cũng không quay về Hàn Xá lấy xe, ngồi xe điện ngầm về đến gần nhà xong, đi bộ về.

Khi đi qua con hẻm nhỏ hơn nửa năm trước xảy ra vụ án thám tử bị người ta bắn chết, Bách Hạo Lâm chú ý tới giữa hẻm tối om, có một bóng người đang ngồi xổm ngay chỗ thám tử ngồi khi ấy.

Xuất phát từ tâm lý phòng ngự bản năng, Bách Hạo Lâm dừng chân, nhìn quanh vào trong, đối phương đã phát hiện ra anh, hắn đứng lên, đi về hướng anh:

"Bác sĩ Bách, sao cậu ở chỗ này?"

"Vân Chiêu!" Bách Hạo Lâm cực kỳ bất ngờ, anh không ngờ lại gặp được Vân Chiêu ở chỗ này, "Lời này phải là tôi hỏi mới đúng, sao anh không về sở cảnh sát? Lý cảnh ti cực kỳ lo lắng cho anh."

Nghe Bách Hạo Lâm nói xong, Dịch Vân Chiêu cực kỳ cảnh giác nhìn quanh khắp nơi, chậm rãi đi tới chỗ sáng:

"Họ đã phát hiện ra tôi?!"

Khi Bách Hạo Lâm thấy rõ ràng khuôn mặt Dịch Vân Chiêu không khỏi càng hoảng sợ, lúc này trên mặt Dịch Vân Chiêu tràn đầy râu ria lổm chổm, thoạt nhìn sa sút gầy yếu, hai mắt lấp lánh nhưng lại giấu giếm sợ hãi và sầu lo, quần áo vừa bẩn vừa rách, mới mấy ngày không gặp, cậu ta tựa như đã hoàn toàn thay đổi thành người khác.

"Họ đã phát hiện ra tôi! Họ sắp trở lại rồi!!" Dịch Vân Chiêu sốt ruột đi qua đi lại, vừa cắn móng tay, vừa lẩm bậm nói, "Không được! Không thể tiếp tục như vậy!!"

"Vân Chiêu." Bách Hạo Lâm nhìn thấu Dịch Vân Chiêu còn chưa thoát khỏi kích thích từ việc Nghiêm Túy Giang bị cá mập ăn sống, hiện giờ cậu ta bị rơi vào trạng thái hỗn loạn cực độ giữa hiện thực và ảo tưởng, "Tới chỗ tôi trước đi, họ không tìm được anh đâu."

"Không thể nào!!" Dịch Vân Chiêu bắt đầu rít gào, "Họ không ở đây!!"

"Họ là ai?" Chẳng lẽ là đám Lý Ưng?

Dịch Vân Chiêu cảnh giác nhìn bốn phía, thấy không có ai, đến gần Bách Hạo Lâm nhỏ giọng nói:

"Người ngoài hành tinh!" Cậu ta nói xong vội vàng làm động tác suỵt.

Bách Hạo Lâm đương nhiên không tin người ngoài hành tinh gì cả, anh biết Dịch Vân Chiêu đã xuất hiện ảo giác, anh có trách nhiệm kéo cậu ta về hiện thực:

"Yên tâm, họ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới được. Căn cứ theo điều 279 《 Luật Hòa Bình Vũ Trụ 》, bất kỳ sinh mệnh trí tuệ cao nào cũng không được can thiệp vào sự phát triển của địa cầu." Bách Hạo Lâm bắt đầu chế bừa.

"Thật sao? Sao tôi chưa từng nghe nói tới?" Dịch Vân Chiêu không tin lắm.

"Đương nhiên là thật, nhà tôi có quyển pháp điển này, tôi tìm cho anh xem nhé?"

"Nếu như là thật, vậy họ chẳng phải đã vi phạm 《 Luật Hòa Bình Vũ Trụ 》sao? Họ không sợ bị cảnh sát vũ trụ bắt sao? Có lẽ họ căn bản là tội phạm vũ trụ quốc tế?" Dịch Vân Chiêu vừa đi theo Bách Hạo Lâm, vừa nhỏ giọng lầm bầm.

Khi gần đến dưới lầu nhà Bách Hạo Lâm, Dịch Vân Chiêu đột nhiên dừng chân, lớn tiếng nói:

"Chờ một chút!!"

"Sao vậy?"

"Cậu không cảm giác được sao? Đây, đây là. . ." Dịch Vân Chiêu thấp thỏm lo âu, "Họ tới rồi! Nhất định là họ!!" Cậu ta nói xong nhìn lên bầu trời, "Mau nhìn đi!! Đây đều là đĩa bay của họ!!"

Bách Hạo Lâm ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy giữa trời đêm đầy sao lấp lánh, anh thở dài, như dỗ con nít, nói:

"Đây là đĩa bay họ rút lui khỏi địa cầu, họ đã đi rồi, anh an toàn rồi, Vân Chiêu!"

Dịch Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn hồi lâu, cũng không thấy đám sao tới gần, hơi yên tâm chút, cậu ta đi theo Bách Hạo Lâm mới hai bước, lại đột ngột ngừng lại:

"Không đúng!! Họ đang tớ gần! Tới rồi!! Họ tới rồi --! !" Cậu ta gần như cao giọng thét chói lói.

Thình lình, một chùm sáng chiếu về phía Dịch Vân Chiêu, tựa như cảnh tượng trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng vậy, ánh sáng trắng thần bí bao phủ cậu bên trong. Hiện giờ không chỉ có Dịch Vân Chiêu, ngay cả Bách Hạo Lâm cũng khiếp sợ.

"Tôi quả nhiên chạy không thoát." Dịch Vân Chiêu chán nản gục đầu xuống, nhắm mắt lại, chờ đợi đĩa bay của người ngoài hành tinh hút cậu ta đi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,