Chuyển đến nội dung chính

Sưu Quỷ Thực Lục 94

94,

"Âm Linh giới?"

"Chính là thế giới mà hai đứa Âu Dương Phi và Lục Hổ có thể tiến vào. Hoạt Hài bình thường được thuê làm sát thủ, đền đáp chúng muốn có, không phải danh lợi mấy đứa có thể tưởng tượng, danh lợi đối với chúng mà nói, đã không dùng được nữa, cho nên có thể rung động chúng, giống nhau, chính là khôi phục thân xác của chúng."

Tôi lập tức hỏi: "Nói cách khác, người thuê Hoạt Hài tập kích tụi con, đã hứa hẹn với Hoạt Hài có thể khôi phục thân xác của chúng? Vậy người này, có khả năng khó lường, con trực tiếp đầu hàng hắn nhé."

Thầy Phùng trừng mắt với tôi: "Nếu cô thật muốn đầu hàng hắn, có phải ta cũng không cần ban bố bảo bối trong hộp gỗ nữa không?"

"Là thầy nói lạc đề mà, hoạt hài tử hài gì chứ." Tôi thì thầm.

Lục Hổ rút ra dao găm bên hông, hỏi: "Cần cái này phải không?"

Thầy Phùng chắc chắn nói: "Ta vừa nói Tiệt Ngọc Kiếm của cậu có thể mở hộp gỗ này, nhưng cũng không nói đây là biện pháp duy nhất, cũng không nói ta cần mượn Tiệt Ngọc Kiếm mới có thể mở."

Lục Hổ tự chuốc 'mất mặt' của thầy Phùng, giật khóe miệng, cắm dao găm về bên hông.

Thầy Phùng đặt ngang hộp gỗ lên bàn học, tay đặt lên hai đầu hộp gỗ, hai mắt khép hờ. Tôi tưởng rằng ông ấy nhất định sẽ bắt đầu đọc chú ngữ, nhưng tất cả đều đoán sai. Thầy Phùng chỉ yên lặng đứng thế trong chốc lát, sau đó mở mắt ra, nói: "Được rồi, mở rồi, mấy đứa nhìn đi."

Tôi nói: "Ngài hài hước quá, vân tơ hộp gỗ này chưa hề di chuyển. . ."

Lục Hổ đã động tay động chân nâng hộp gỗ lên, thầy Phùng kêu một tiếng: "Đừng cầm lên!" Nhưng đã muộn. Hộp gỗ kia thật ra ngay dưới sự vuốt ve dịu dàng của thầy Phùng, đã sớm bị tháo thành tám mảnh lớn, nếu chỉ nhấc nắp, hết thảy bình an, nhưng một khi cầm lên, lập tức hỏng mất, thứ bên trong đổ rào đầy đất.

Trên mặt đất trải ra mười thẻ sâm trúc tinh tế dài dài nhọn nhọn!

Tôi khom lưng nhặt lên một cây, ngắm nghía trong tay: "Để xem tôi có rút được một sâm tốt không. . .Hình như chỉ là sâm trúc bình thường? Đây là thứ Khuất Nguyên trả giả bằng sinh mạng ở Âm Linh giới? Đây là trân bảo khiến ba tốp trộm thèm thuồng?"

Thầy Phùng phẫn nộ gầm nhẹ: "Xem ta thành kẻ trộm luôn hả?"

"Thầy không tính, cho dù chỉ có hai tốp thôi cũng được, chỉ để trộm thẻ sâm trúc này?" Thẻ trúc có màu tối, hiển nhiên đã khá lâu, đánh bóng đến trơn nhẵn, chỗ duy nhất khá 'phi phàm', là phía trên khắc lá Linh Hồi Thảo, loài thú ba chân tên 'Tôn', còn có hai chữ triện quanh co khúc khuỷu, chẳng qua, hai chữ này khẳng định không phải đứa bất học vô thuật như tôi có thể nhận ra.

Thầy Phùng cười lạnh, khom lưng nhặt lên từng sâm trúc này, nhanh chóng đảo lộn một lượt, lấy ra trong đó một cây, đặt vào tay tôi: "Nhìn cái này xem, coi trọng mặt chữ. . .Ta đương nhiên không trông cậy con nhóc bất học vô thuật như cô có thể hoàn toàn nhận biết, nhưng nhìn kỹ xem, có phải ít ra có chút quen mắt hay không?"

Trên sâm trúc có ba chữ, tôi thật sự nhận ra nè!

Vì đó là tên của tôi!

Xem tiếp >>>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,