Chuyển đến nội dung chính

Sưu Quỷ Thực Lục 97

97,

"Thầy nhanh kể cho xong câu chuyện của thầy đi! Tại sao Doanh Chính sở hữu thiên hạ này lại gây khó dễ cho mấy đứa trẻ tụi con?" Tôi hỏi.

"Vấn đề chính là, hiện giờ hắn không hề sở hữu thiên hạ, cũng không thể sở hữu thiên hạ." Thầy Phùng nói.

"Không hiểu."

"Khi ấy Doanh Chính có hai lựa chọn, hoặc từng bước đi về hướng tử vong trong hành hạ của ốm đau, chịu đựng cuộc sống đau khổ, làm đế quân hai năm cuối cùng; Hoặc ăn thuốc trường sinh kia, thực hiện tâm nguyện vĩnh sinh của hắn, thiên thu muôn đời sống ở nhân gian, nhưng nếu không còn sở hữu Cửu Châu Hoa Hạ, chấp chưởng thiên hạ. Mấy đứa thử nói xem, hắn sẽ chọn cái nào?" Thầy Phùng quét mắt nhìn ba người chúng tôi, biết tâm tư của chúng tôi: Còn phải hỏi sao, đương nhiên là chọn vĩnh sinh! "Nhưng mấy đứa không biết, với Doanh Chính mà nói, đây không phải là lựa chọn mà có thể đưa ra không cần nghĩ ngợi. Hắn tại vị gần 40 năm, biến thế gian hỗn loạn Chiến quốc chư hầu cát cứ thành thiên hạ nhất thống, trở thành vị vua toàn quyền đời thứ nhất, đột nhiên phải từ bỏ tất cả, nói dễ vậy sao! Thế nhưng, một người trường sinh bất tử, không rời khỏi ngôi vị hoàng đế, là chuyện nguy hiểm đáng sợ nhường nào! Con dân ngu muội sẽ cho rằng hắn là chân mệnh thiên tử, hắn có thể không chừng mực mà độc quyền chuyên chính, huống chi khi hắn tại vị phép nghiêm hình nặng, đốt sách chôn người tài, sưu cao thuế nặng, rất nhiều người đọc sách đã chụp mũ hắn cái tên bạo chúa, chiếu theo xu hướng đó, hắn còn sở hữu thêm kim thân bất tử, chỉ có khả năng càng ngày càng trầm trọng, thậm chí sẽ sinh linh đồ thán. Cho nên người đưa ra thuốc trường sinh buộc Doanh Chính lựa chọn, bây giờ xem ra, thật là sáng suốt nhìn xa."

(Tiêu: Cửu Châu Hoa Hạ là tên của Trung Quốc thời cổ đại)

Tôi hỏi: "Nhưng Doanh Chính không cam lòng, đúng không? Nhưng con vẫn không hiểu, cho dù hai ngàn năm sau hắn vẫn muốn chiếm cứ thiên hạ, thì có liên quan gì tới tụi con? Có liên quan gì tới Sưu Quỷ Sử?"

"Khi Doanh Chính ăn thuốc trường sinh, ưng thuận hứa hẹn, trọn đời không làm quân vương, không nắm thiên hạ, nhưng trong hai ngàn năm qua, hắn nhiều lần trù tính, làm cho mình gián tiếp thực hiện dã tâm chưa chết giống với thân xác của hắn. Nêu một tấm gương đi, cho mấy đứa dễ hiểu tâm tư hắn hơn. . .Mấy đứa đã xem không ít ảnh cũ, ta sẽ để mấy đứa xem một bức nữa." Thầy Phùng đi tới bên bàn học, từ trong một chồng giấy trên bàn rút ra một tờ giấy.

Đây là một tờ giấy sao chép từ tờ báo cũ. Tờ báo này cũ mức nào tôi rất khó nói, ít nhất phải mấy chục năm không chừng, tiêu đề và nội dung đều xếp hàng dọc, đọc từ phải sang trái, chữ phồn thể. Bên cạnh bức ảnh không rõ ràng lắm, là tiêu đề "Phụ san" đặc biệt lớn: Tàu hỏa chuyên chở Đại nguyên soái đến cầu ba vòm đồn Hoàng Cô thì phát nổ.

Lục Hổ nói: "Trương Tác Lâm hình như bị quân Quan Đông Nhật Bản ám sát. Hình như vì ông quân phiệt còn khá yêu nước, thái độ với Nhật Bản không cởi mở."

Thầy Phùng nói: "Bối cảnh chính trị phía sau ta nhìn không rõ, nhưng ta có thể thấy rõ người này." Ông chỉ vào một bóng người mờ nhạt trên bức ảnh, "Tàu hỏa chuyên dụng của Trương Tác Lâm bị nổ là thật, nhưng kỳ thật rất nhiều người cấp cao của Phụng quân đều biết, ông ta khi ấy còn chưa bị nổ chết, chỉ bị chút thương tích trên tứ chi. Nhưng chẳng biết từ đâu bay tới một viên đạn bắn trúng sau đầu ông ta, đây mới là một kích chí mạng. Bức ảnh này là một vị phóng viên theo quân đội vừa khéo ở gần nhà ga chụp được, trong hỗn loạn, có lẽ là trùng hợp, chụp cả người này vào. Hắn, vô luận ảnh mờ cách mấy, ta cũng có thể nhận ra, hắn chính là Doanh Chính."

Tôi cẩn thận nhìn ảnh, phần xe lửa bị nổ hư, đường ray, cầu sắt ngổn ngang trộn lẫn, mấy quân lính vội vàng chạy, nhưng có một người vóc dáng không cao, cũng mặc quân y Phụng quân, nhưng rời khỏi hiện trường rối ren, sẽ mờ dần khỏi hình ảnh bất cứ lúc nào.

"Ý thầy là Doanh Chính đã ám sát Trương Tác Lâm, tại sao?" Dương Song Song hỏi.



"Nguyên nhân có thể có rất nhiều, ta chỉ có thể đoán bừa vài cái, ví dụ như Doanh Chính cố gắng thao túng Trương Tác Lâm nhưng bị từ chối, hoặc Doanh Chính và quân Nhật cấu kết cố gắng kéo vua một cõi Đông Bắc Trương Tác Lâm xuống nước, hoặc Doanh Chính hy vọng quân Nhật đánh vào, thiên hạ đại loạn, Đông Bắc là điểm rạch tốt nhất, nhưng Trương Tác Lâm sẽ không dễ dàng chắp tay dâng ra ba tỉnh Đông Bắc. . .Tóm lại hắn có thể có rất nhiều động cơ giết Trương Tác Lâm."

Tôi sợ hãi than: "Người này thật đáng sợ! Chẳng lẽ để có thể gián tiếp nắm giang sơn trong tay, hắn lại đi bán nước?"

"Với hắn mà nói, bán nước hay không cũng không quan trọng, đây chẳng qua là một cách để hắn lần nữa nhất thống thiên hạ. Tin ta đi, qua nhiều năm như vậy, hành vi cử chỉ của hắn, khiến ta tin rằng, hắn vì đạt được mục đích của mình, sẽ làm tất cả những chuyện mà cô không cách nào tưởng nổi." Thầy Phùng tức giận nói.

Dương Song Song hỏi: "Nói vậy thầy có thành kiến rất lớn với hắn ha. Hơi khó hiểu chút, năm đó, hai người hài hòa như vậy. . .Ý con là thầy với hắn, trung thành tận tụy, hắn đối với thầy cũng rất trọng dụng, ai cũng biết Mông Điềm là người Tần Thủy Hoàng tín nhiệm nhất cũng là thủ lĩnh quân sự mang trọng trách nhất, hắn thậm chí còn giao chuyện đem Thái tử Phù Tô thuận lợi lên ngôi cho thầy, cùng huynh đệ thầy Mông Nghị. . ."

Song Song như đột nhiên ý thức được mình đã nói sai, che miệng, Thủ Linh Nô ngồi phịch trên ghế dựa, mặt lộ vẻ suy sụp bi thương, tôi khẽ hỏi Dương Song Song: "Cậu lại nói câu gì rúng động nữa rồi?"

Dương Song Song nhẹ giọng nói: "Em trai thầy Phùng là Mông Nghị trung thành bảo vệ con trai lớn của Tần Thủy Hoàng là Phù Tô, nhưng đám người Triệu Cao, Lý Tư ủng hộ con thứ Hồ Hợi của Tần Thủy Hoàng, bãi bỏ địa vị thái tử của Phù Tô, giết Phù Tô, cũng giết cả Mông Nghị. Trên lịch sử, Mông Điềm, chính là thầy Phùng, cũng vì vậy mà bị giết."

Thầy Phùng nói: "Ta bị cấm kể chuyện vĩnh sinh cho người trần nghe, dựa vào giả chết, tránh thoát một kiếp ấy, thu được vĩnh sinh, nhưng mãi đến ngày Mông Nghị bị hại, nó cũng không biết bí mật của ta. Cho nên hoàn toàn có thể nói, ta là một kẻ hèn nhát, ta. . .Là ta lúc đầu ngu trung với Doanh Chính, kính ngưỡng hùng tài đại lược của hắn, để tiếp tục ủng hộ yêu mến hắn, cùng nhau dùng thuốc trường sinh, cũng gây ra tình trạng tiến thoái lưỡng nan của ta sau này. Về sau ta đã nhận rõ Doanh Chính càng ngày càng trở nên tà ác, chặt đứt lui tới với hắn, nhưng vẫn không chặt đứt quan sát hành động điên cuồng của hắn."

Tôi rất ngạc nhiên, luôn nghĩ dã tâm của Doanh Chính và quan hệ của Sưu Quỷ Sử, thầy Phùng "nói dài lê thê", nói đến đó vẫn chưa công bố toàn bộ đáp án, nhưng tôi đã có một suy đoán: "Nói vậy, căn cứ tác phong trước sau như một của Doanh Chính, hắn muốn diệt trừ người ứng cử Sưu Quỷ Sử tụi con, là để cho đám ác ma quỷ quái có thể hoành hành, tạo thành thiên hạ đại loạn, loạn thế xuất anh hùng, hắn liền có cơ hội 'ra tay', đúng không?"

Thầy Phùng, bây giờ chúng tôi bắt đầu gọi ông ấy là gì đây nhỉ? Thầy Phùng? Thủ Linh Nô? Mông Điềm? Để tưởng niệm Khuất đại phu vừa hy sinh, cứ gọi ông ấy là Thủ Linh Nô đi.

Thủ Linh Nô gật đầu nói: "Đúng, xem ra cô cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc."

Tôi ngoại trừ nổi giận còn có thể thế nào: "Chẳng lẽ con nhìn qua giống bình hoa sao. . .Con không thể nhìn qua giống bình hoa, đồng thời lại có trí tuệ sao? Nên biết rằng giả thiết tại sao muốn diệt trừ người được đề cửa vừa rồi có đến mấy lổ hổng đó."

Thủ Linh Nô mạnh miệng nói: "Cho nên chỉ là một giả thiết."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,