Chuyển đến nội dung chính

Sưu Quỷ Thực Lục 102

102,

Ngày 16 tháng 10

Lục Hổ nhìn đầm Vân Mộng ngẩn ra một trận, xem ra muốn con hổ cạn này xuống nước vẫn phải làm chút công tác tư tưởng. Hai ngày nay chúng tôi hằng ngày đều bớt chút thời gian đến bên hồ chờ đợi, nhưng Hoắc Tiểu Ngọc mãi vẫn không xuất hiện. Đây là điều tôi lo lắng nhất, lo sau khi "nhiệm vụ" lần trước của nàng kết thúc, Doanh Chính sẽ thu hồi nàng về bức tranh. Nếu có thể tìm được Doanh Chính và bức họa kia thì quá tốt, nhưng thiên la địa võng mà cảnh sát bày ra, Doanh Chính vẫn như một bóng ma trong bóng tối, không hề có bóng dáng. Hai người thương lượng tới thương lượng lui, cảm thấy những gì còn lại có thể làm, chỉ có tiến vào đầm Vân Mộng, nhìn xem Hoắc Tiểu Ngọc còn sống dưới nước hay không.

Nếu Hoắc Tiểu Ngọc có thể sống dưới nước, vậy thì thành cái gì? Động vật lưỡng cư? Mỹ nhân (quỷ) ngư?

"Hay là, tôi xuống đó một mình, bạn ở trên bờ giúp tôi trông chừng, có người đến, bạn kêu lên, mỹ nữ tắm rửa, cấm đến tham quan!" Tôi đương nhiên hy vọng Lục Hổ có thể theo tôi mạo hiểm xuống nước, nhưng biết nếu kỹ năng bơi không giỏi, sẽ không giúp được nhiều lắm. Tôi bơi lội chưa đến mức kiện tướng, nhưng vì muốn cho màu da tái nhợt tăng chút màu, từ nhỏ đã bắt đầu bơi lội, coi như khá "quẫy nước".

Lục Hổ nói: "Nói thật nhé, khi còn bé tôi ham chơi, có một lần về quê nhà bà ngoại, rơi xuống một cái giếng, suýt nữa chết đuối, từ đó về sau thì mắc chút chứng sợ nước. . .Vừa rồi tôi đang nghĩ, có gì phải sợ đâu, không điều tra rõ việc này, mạng già của tôi cũng không còn, chút nước kia thì có gì mà sợ nữa?"

Doanh Chính đáng ghét, huyết thống hoàng gia Sưu Quỷ Sử đáng ghét, làm hại chúng tôi tuổi còn nhỏ đã cả ngày suy xét việc lớn sống chết!



Tôi nói: "Bạn không cần sợ, nếu bạn thật sự bị tôi kéo xuống nước, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho bạn. . .Thật ra việc chúng ta cần làm cũng không khó, chỉ nín một hơi. . .Bạn là ca sĩ nhạc Rock n Roll, sức thở hẳn sẽ không tồi nhỉ. . .Chúng ta một hơi lặn đến đáy nước, nhìn xem dưới nước có bóng dáng Hoắc Tiểu Ngọc không. Hôm nay cứ thử trước, nếu cảm giác đáy nước Vân Mộng khá khả nghi, tôi có thể huấn luyện cấp tốc khóa lặn, sau đó đưa bình dưỡng khí xuống nước chậm rãi tìm, lúc đó, bạn thật sự chỉ có thể giúp tôi đứng gác thôi."

Lục Hổ gật đầu nói: "Bắt đầu đi."

Chúng tôi cởi giày, đi vào đám sương mù trên Vân Mộng.

Muốn xuống hồ Vân Mộng, không chỉ đơn giản như xuống nước, "bõm", "ùm", là được. Trên Vân Mộng có một khoảnh lớn sương mù do hơi nước hình thành, từ đằng xa, khoảng thời gian nào đó trong ngày, có lẽ sẽ nhìn thấy tổng thể thật sự của hồ Vân Mộng, nhưng đến gần, đối mặt với vực sâu không hề nhìn thấu, bạn vĩnh viễn không biết kết quả sau cú nhảy này. Cho nên chỉ có thể từng bước từng bước đi đến.

Từ trên bờ xuống phía dưới, là một sườn dốc lầy lội như hồ dán, chúng tôi đi chưa được mấy bước, bùn đặc đã qua khỏi đầu gối.

Lục Hổ nói: "Không ổn, ở đây như loại ao đầm ăn thịt người, rơi vào càng đi sẽ càng lún sâu."

Tôi cũng biết không ổn, kêu lên: "Trở về, chúng ta bây giờ rút ra trở về còn kịp!"

Lục Hổ nhìn quanh khắp nơi, chỉ tay về bên phải chúng tôi: "Là chúng ta không quan sát kỹ, ở đó thật ra có cây cầu!"

Xuyên qua đám sương dày đặc, tôi quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có cây cầu. Thế nhưng, nếu trên đời có hiệp hội cầu đường, khẳng định sẽ không thừa nhận đó là cây cầu, bởi vì nói trắng ra nó chính là một tấm ván gỗ, trải nghiêng phía trên mặt bùn nhão.

"Sương dày như vậy, quan sát thế nào cũng vô dụng thôi?!" Tôi oán giận, nắm tay Lục Hổ đi tới bên cầu.

Dọc theo tấm ván gỗ đi tiếp, vốn tưởng rằng đi hơn mười mét là có thể đến được mép nước, ai ngờ, đi chừng một dặm đường, vẫn không phát hiện một giọt nước nào —— Cách nói này không chuẩn xác lắm, phải nói người chúng tôi lọt vào chỗ đều là nước, chỉ là không nhìn thấy thủy vực nào thành hình. Sương mù càng ngày càng dày, càng ngày càng nặng, chúng tôi hít thở bước đi có chút mất sức. Quần áo trên người dính bết càng ngày càng ẩm, không lâu sau đã ướt đẫm, giống như đang ngâm trong nước vậy.

Giống như ngâm trong nước!

Lúc này tôi mới ý thức được, có lẽ nào, chúng tôi đã đang ngâm trong nước?!

Lục Hổ hỏi: "Sao còn chưa tới mép nước nhỉ? Ở trên bờ nhìn, hình như là một vùng nước rất lớn mà, cách mép bờ cũng đâu xa như vậy?"

Tôi lại nghĩ một chút, hỏi cậu ấy, cũng là tự hỏi: "Lúc ở trên bờ nhìn hồ nước, có nhìn thấy sóng nước gờn gợn?"

"Chỗ này từ lúc mới đến luôn âm u, sao thấy được sóng?" Lục Hổ ở bên tôi lâu, nói chuyện cũng giống tôi rồi.

"Tôi có loại cảm giác, chúng ta đã ở trong nước." Tôi nói ra suy nghĩ thật sự, mặc dù âm u lại thêm sương mù, tôi nhìn không rõ sắc mặt Lục Hổ, nhưng có thể tưởng tượng kinh ngạc trên mặt cậu ấy, bởi vì luôn nắm tay, tôi có thể cảm giác được cậu ấy hơi rùng mình. Một người có chứng sợ nước nhẹ đột nhiên biết mình đã ngâm trong nước, đương nhiên sẽ cảm thấy kinh khủng rồi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,