Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 30

Chương 30 - Giờ thứ 10, phòng xét nghiệm tầng 2

"Thích một người cũng như thế, Lưu Quần Phương thật ra rất sợ hãi," Lộ Hà nói, mắt nhìn Tôn Chính, có chút lấp lánh, "Tôi so với cô ấy còn sợ hơn, Tôn Chính."

Lộ Hà cảm thấy người mình đang dựa vào đã ngừng bước.

Mắt cậu ấy rũ xuống, dường như muốn nói, nhưng lại không nói thành lời, vai giật giật, lại nhấc chân bước tiếp.

Lộ Hà ngẩng đầu nhìn trần nhà đen ngòm, thở dài.

"Không sao, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp." Lúc rẽ qua một khúc ngoặc, tiếp tục xuống lầu, Lộ Hà bổ sung một câu như vậy.

Anh cũng không biết những lời này là nói cho Tôn Chính nghe, hay là một loại tự an ủi bản thân.

Cứ như vậy hai người đều im lặng, dọc theo cầu thang cùng chùm sáng đèn pin tù mù đi xuống phía dưới. Tầng hai đã gần ngay trước mắt, bên mép của quầng sáng đèn pin đã tiếp xúc được đến sàn nhà lạnh lẽo, ánh ra trong không khí tro bụi bập bềnh.

Tâm trạng Lộ Hà lại trước sau không thể bình tĩnh. Anh cho rằng mình phải thở một hơi dài như trút được gánh nặng, nhưng lại phát hiện phần gánh nặng chồng chất đã lâu này chẳng biết từ khi nào đã lại chui vào đầu, hoàn toàn đảo loạn năng lực suy nghĩ của anh.

Anh nhìn mặt nghiêng của Tôn Chính, rồi lại cảm thấy không có bất kỳ hình ảnh chân thật nào thông qua mắt truyền đến đại não.

Cậu ấy đang nghĩ gì? Có lẽ căn bản hoàn toàn không hiểu?

Nếu không vì sự kiện lần này, hai người vốn dĩ thuộc về hai thế giới không hề tương quan. Cậu cứ là một cao tài sinh chuyển tâm học hành, có lẽ căn bản không hiểu tôi đang nói gì? Hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với tình huống như vậy coi như cũng không có gì lạ...Cậu ấy đang nghĩ gì? Bản thân mình có lẽ hoàn toàn cũng không rõ.

Tựa như đèn pin trong tay mình, ở thế giới xa lạ, cũng chỉ có thể dùng ánh sáng bé nhỏ tìm kiếm ra một tia sáng thôi.

Bản thân, cũng chỉ là một người đột nhiên xông vào màn đêm này, có thể vấp váp khắp nơi, có thể thỉnh thoảng tương thông, song cuối cùng, thời gian nơi này tiếp nhận mình, cũng chỉ tại đêm nay mà thôi.

"Là bên kia à?" Lúc này, Tôn Chính đột nhiên mở miệng, khiến Lộ Hà giật cả mình.

"A! Đúng rồi, bên trái." Lộ Hà nhanh chóng phản ứng kịp, vội vàng dùng đèn pin chiếu về hướng đó.

Còn hỏng bét hơn cả mình dự đoán...Cậu ấy căn bản không đem chuyện vừa rồi để trong lòng.

"Lộ Hà..." Tôn Chính lại gọi một tiếng, trong thanh âm hình như đè nén gì đó, "Lại bắt đầu rồi..."

"Cái gì?" Lộ Hà phối hợp với Tôn Chính, bước chân chậm lại.

"Loại cảm giác này...Loại cảm giác vừa nãy ở tầng 3..."

Cảm giác khi ở tầng 3?

Trong đầu Lộ Hà vốn đang miên man bất định bởi vì câu nói này mà thoáng cái tan thành mây khói.

Loại cảm giác không hề tức giận này, cảm giác cả thế giới trong nháy mắt đều đã chết hết? Cảm giác ngay cả tàn ảnh bồi hồi trong bóng tối sau khi vào Huyệt này đều biến mất toàn bộ?

Anh bắt đầu cảm thấy cả thân thể Tôn Chính không ổn.

Lộ Hà khẽ vỗ nhẹ vai Tôn Chính để cậu thả lỏng chút, mắt lại cảnh giác đánh giá bốn phía, anh không loại trừ, đây là dấu hiệu sắp sửa xuất hiện thứ gì đó lần nữa.

Anh sẽ không thể để Tôn Chính biến mất khỏi mắt mình lần nữa.

Sau khi xác nhận xung quanh không có thanh âm kỳ quái, anh nhẹ giọng nói với Tôn Chính: "Thả lỏng, tôi canh ở đây, cậu chỉ cần đi về hướng phòng xét nghiệm là được."

Giờ phút này Tôn Chính cảm thấy loại cảm giác nặng nề này càng ngày càng dữ dội, đánh thẳng lên đỉnh đầu, làm cậu gần như có chút choáng váng hoa mắt không nhận rõ phương hướng.

Ngoài tầm mắt mơ hồ, cậu chỉ có thể cảm giác nhiệt độ, hơi thở, Lộ Hà.

"Lộ Hà.." Cậu lại kêu một tiếng như xác nhận.

Lộ Hà cũng đã rõ ràng phát giác ra hướng bước đi của Tôn Chính trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, anh cố gắng chuyển sức nặng chống đỡ qua trên tay mình vịn tường, giảm bớt gánh nặng của Tôn Chính, vừa muốn nói chút gì đó để Tôn Chính bình tĩnh lại.

"Chính, vai cậu làm tôi cảm giác rất giống một người." Lộ Hà ra vẻ thoải mái nói, mặc dù tâm trạng áp lực căng thẳng.

Trong đầu cũng thầm suy nghĩ, rốt cuộc là cái gì? Là cái gì khiến Tôn Chính luôn sinh ra phản ứng như thế?

Tôn Chính mơ mơ màng màng trả lời: "Cái...gì?"

Xong rồi, đầu óc Tôn Chính của anh đã hoàn toàn không tỉnh táo nữa, dưới tình huống bình thường, cậu ấy đều sẽ hỏi "giống ai" chứ không phải "cái gì" nha!

"Anh hai tôi."

"Lại là anh hai anh..." Tôn Chính cảm thấy ý thức của mình chợt gần chợt xa, tựa như có thứ gì đó đang ở nơi xa xôi lôi kéo nó, "Khó trách anh luôn chơi xấu ở trên vai tôi không xuống ha..."

May mắn, coi như tỉnh táo.

Lộ Hà dở khóc dở cười tiếp tục nói: "Rất giống cảm giác năm đó anh ấy cho tôi. Lần đó...Cũng ở một chỗ rất tối, tôi bị nhốt, thời khắc mấu chốt anh ấy cứ thế đi tới, một mình, như không có gì có thể tiếp cận anh ấy, như một anh hùng..."

Nhưng mà...Cũng chỉ một lần này mà thôi.

"Anh của anh..." Tôn Chính nhấn giữ cái trán đang làm mình âm ỉ đau, "Trông thế nào?"

Lộ Hà nhìn thoáng qua phía trước, cũng sắp tới phòng xét nghiệm rồi, trước mắt cũng không phát hiện thứ gì kỳ quái, vì vậy nói tiếp: "Cao cao gầy gầy, sắc mặt tái nhợt, còn có vành mắt đen..."

Trong hành lang vẫn im ắng đáng sợ như cũ. Trong bóng tối là những căn phòng không nhìn thấy và những cửa phòng không nhìn thấy phía sau.

Đầu óc một khi bình ổn lại, đối với những cánh cửa như những con mắt đặt ở hành lang và tất cả không gian sau lưng họ ẩn giấu vô số suy nghĩ kỳ lạ không biết được muốn lũ lượt ùa đến.

Hơn nữa bầu không khí của tầng 2 này không giống bình thường, càng làm cho những không gian suy nghĩ ngờ vực chiếm cứ anh.

Anh ép buộc mình và Tôn Chính nói một vài chủ đề bình thường, để Tôn Chính duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, cũng để mình duy trì chút năng lực suy nghĩ cuối cùng.

Anh nhớ lại Lộ Hiểu Vân, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng Tôn Chính về Lộ Hiểu Vân: "Thật ra, anh ấy cũng cứng nhắc giống cậu, không nói chuyện được..."

Lạnh nhạt đến mức dường như mình chỉ là một người anh ấy không cẩn thận quen biết, một người phải nhìn thấy mỗi ngày...Nhưng mà một mặt nào đó thật sự là thiên tài. Lý trí, lại tỉnh táo.

"Cho nên, cũng giống như tôi, không có bạn bè gì sao?" Loại thời điểm này Tôn Chính dường như không hề trải qua quá trình suy nghĩ nào nữa, dễ dàng mà hỏi lên.

Lộ Hà nghẹn họng.

"Hừm..." Tôn Chính tiếp tục lảo đảo đi tới, phòng xét nghiệm đã gần ngay trước mắt, "Lộ Hà..."

Lộ Hà thoáng cười khổ, mặc dù mình rất thích thú cảm giác Tôn Chính vô thức nhớ kỹ tên mình, nhưng cậu ấy đã hoàn toàn hồ đồ như say rượu rồi.

"Tới rồi, Chính!" Lộ Hà đẩy hai cánh cửa lớn của phòng xét nghiệm ra, Tôn Chính dường như cuối cùng đã ý thức được đây là phòng xét nghiệm, giờ khắc này rốt cuộc ngồi xuống.

Lộ Hà vội đỡ cậu dựa bên tường.

Phòng chờ bên ngoài phòng xét nghiệm, đó hẳn là nơi này. Ba dãy ghế, trên mặt đất lót một lớp gạch màu nhạt, bên trái là mấy cánh cửa sổ, có lẽ là chỗ lấy phiếu xét nghiệm.

Anh dùng đèn pin quét sơ lược một vòng cả đại sảnh, lờ mờ nhìn thấy có hai ba chỗ đều có đặt thực vật.

Điếu Lan mấy năm trước, chẳng biết bệnh viện sau khi đổi chủ bị vứt đi hay đã chết rồi? Anh không nắm chắc được bao nhiêu phần.

Cho dù Lộ Hiểu Vân có thể dự liệu được anh muốn tới nơi này, cũng không ngờ rằng đã qua nhiều năm như vậy, ngay cả bệnh viện cũng có khả năng thay đổi hình dạng.

Tôn Chính giờ phút này đang chịu đau đớn kịch liệt, một loại đau đớn lan tràn qua toàn thân. Cậu không tả được loại cảm giác khó chịu này, cả thế giới đều đã biến thành ảnh chồng.

Lộ Hà phát hiện Tôn Chính đã từ trên tường ngã xuống đất, cuộn tròn cơ thể giống lần trước.

Anh có chút luống cuống tay chân, muốn nâng Tôn Chính dậy, nhưng nhìn dáng vẻ cậu đau đớn, lại sợ chạm vào cậu sẽ đau dữ dội hơn.

Tôn Chính hít sâu một hơi, đột nhiên cau mày nói: "Đó là âm thanh gì?"

Âm thanh...gì?

Bởi vì toàn bộ lực chú ý của Lộ Hà vừa nãy đều đặt trên người Tôn Chính, quên mất những biến hóa rất nhỏ xung quanh.

Giờ phút này anh mới nghe được âm thanh kia. Âm thanh làm họ lông tóc dựng đứng kia.

Sột soạt, sột soạt.

Lộ Hà kéo Tôn Chính dậy, không hề phân trần nắm chắc bờ vai của cậu.

Bất luận thứ kia xuất hiện như thế nào, anh cũng không thể để Tôn Chính biến mất một lần nữa.

Sột soạt, sột soạt.

Âm thanh quen thuộc, của vật kia.

Tôn Chính giật giật vai, đột nhiên nói: "Âm thanh này, hình như cách chúng ta không xa..."

Sột soạt, sột soạt.

Lộ Hà lớn mật cầm lấy đèn pin chậm rãi quét một vòng dọc theo vách tường bốn phía.

Dường như không có bất cứ dấu vết gì.

Mặt đất cũng rất sạch sẽ, trên nền gạch nhạt màu không để lại bất cứ dấu vết gì.

Sột soạt, sột soạt.

Anh đã siết chặt nắm tay, kéo Tôn Chính lại gần.

"Nắm lấy tôi, đừng tùy tiện lộn xộn."

Rốt cuộc, ở đâu?

Sột soạt, sột soạt.

Tôn Chính đột nhiên cảm thấy thứ gì đang nhỏ xuống đầu.

Cậu sờ đầu, lại ngửi ngửi tay.

Mùi...

"Lộ Hà, trên đầu!"

Hai người đồng thời ngẩng đầu.

Đèn pin chiếu lên trần nhà, có một khối máu thật lớn.

Máu tí tách nhỏ xuống.

Ánh đèn pin di chuyển dọc theo khối máu kia, một vệt máu thật dài, bị cái gì đó kéo qua in lên trần nhà, kéo dài về đầu cuối của mặt trần nhà kia.

Tim của Tôn Chính và Lộ Hà gần như ngừng đập.

Mặt cuối đó là một vũng máu thật to.

Nhưng không có thứ ấy.

Âm thanh, dường như lại đột ngột biến mất.

Hai người cơ hồ nâng đỡ nhau đứng lên.

Rời khỏi đây!!

Tôn Chính nắm chắc vai của Lộ Hà, đang muốn nâng anh dậy, đột ngột ngừng.

Cả thế giới của cậu đều ngừng lại trong nháy mắt này.

Tay cậu mò phải một đống lớn dính dính nhớp nhớp, mùi máu tươi nồng nặc đột ngột xông vào mũi.

Lộ Hà cũng giống như đã ngừng thở, nhìn cậu, đôi mắt tựa hồ thoáng chốc đã trống rỗng.

Tôn Chính nhìn thấy, một đống máu từ mặt sau vai của Lộ Hà chậm rãi đứng lên, nằm trên vai Lộ Hà.

Một khuôn mặt, một đôi mắt, đang nhìn cậu.

"Chính!!!!"

Thật tối.

Không khí thật lạnh lẽo.

Chỗ nào?

Tách.

May mà còn ánh sáng đèn pin.

Nơi này là...hành lang?

Cậu đột nhiên cảm thấy hành lang này rất quen thuộc. Hành lang sương đen dày đặc lượn lờ, hành lang yên tĩnh không còn ai khác.

Đó, hành lang vô danh đó.

Tại sao cậu lại tới đây nữa? Là ảo giác sao?

Cậu nhìn tay mình một chút, đống máu chạm phải kia, đã biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.

Khuôn mặt đó, đột nhiên lại xông vào trong óc cậu.

Cảm giác như ngạt thở ấy đã quắp lấy cậu, cậu ngồi xổm xuống, đau đớn ôm đầu.

Không có khả năng, không có khả năng.

Sao lại như thế?

Đèn pin từ trong tay cậu lăn ra ngoài, dọc theo vách tường lăn hai vòng, ngừng lại.

Chiếu tường đối diện, trong vầng sáng, một mảng trắng trắng, cái gì cũng không có.

Giống như hành lang này, khiến cậu cảm thấy hư vô như thế...

"Tôn Chính..." Cậu như xác nhận, đọc tên của mình.

Lấy không được đèn pin bên người, cậu lảo đảo một chút đứng lên, vịn lấy tường.

"...Lộ Hà..." Cậu lại lơ đãng gọi lên tên người kia.

Đầu óc dần tỉnh táo lại.

Mình, đã biến mất từ bên cạnh Lộ Hà, đến nơi này.

Đèn pin ở cách đó không xa, Tôn Chính lê bước đi về hướng đó, nhưng cảm thấy bước chân nặng nề làm sao, tựa như chịu sức nặng của bóng tối không biết này, lại dường như không khí nồng đậm đã hóa thành một vũng lầy, cậu đã chìm sâu trong đó cơ hồ nửa bước cũng khó đi.

Không nhìn thấy. Không nhìn thấy xung quanh có gì cả.

Không cảm giác được. Không cảm giác được sinh khí của nơi này.

Nhiệt độ, hô hấp, không cảm thụ được gì cả.

Cậu vịn tường cứ thế chậm rãi đi tới, đột nhiên lại ngừng.

Cậu mò phải vật gì đây.

Xúc cảm khác với vách tường, như là...vật liệu bằng gỗ. Cậu vuốt chậm dọc theo đồ vật kia, rốt cuộc là thứ gì? Trên tay truyền đến xúc cảm thô ráp. Bề mặt vật này dường như có rất nhiều dấu khắc.

Là cái gì?

Cậu lại bắt đầu có chút sốt ruột, cậu cố gắng bước từng bước về phía trước, ngồi xổm xuống, nhặt được đèn pin.

Ánh đèn pin thẳng tắp chiếu đồ vật trước mặt này.

Cánh cửa kia. Cậu không thể tin được vừa rồi mình đã chạm đến cánh cửa kia, cánh cửa có bề mặt đáng sợ đó.

Vết máu loang lỗ, che kín vô số vết khắc, vết máu dọc theo vết khắc xiêu xiêu vẹo vẹo chảy xuống, cổ xưa, cũ nát, giống như một cánh cửa liệm xác.

Phải xuất phát từ bao nhiêu oán niệm, mới để lại được loại vết khắc thật sâu, quỷ dị này?

Dường như lại có âm thanh yếu ớt mỏng manh truyền đến từ phía sau cửa. Thứ gì đang cào đang cấu.

Cậu nghiêng tai nghe. Nó dùng sức mà cào, cấu. Cánh cửa này vẫn không nhúc nhích tí nào.

Nắm cửa, nắm cửa kim loại gỉ sét.

Cậu không tự chủ được vươn tay đến, đụng vào nắm cửa kia.

Cậu dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại.

Phía sau cửa, là cái gì? Thứ đang cào, đang cấu kia, là cái gì?

Cạch.

Nắm cửa chuyển động xuống phía dưới một chút, rồi không còn nhúc nhích được nữa.

Cánh cửa đã bị khóa.

Cậu lại dùng sức vặn nó. Vẫn như cũ không vặn ra. Cánh cửa này, đã bị khóa.

Cậu dường như càng cuống cuồng hơn, dùng miệng ngậm đèn pin, hai tay đồng thời đặt trên nắm cửa, dùng sức vặn xuống.

Cậu không biết tại sao, muốn mở cánh cửa này đến vậy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,