Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 2

Chương 2 - Mèo đen, ma men, ma búp bê

Lúc này đã là 11 giờ tối, tôi nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, thành phố đèn đóm phồn hoa.

Trầm ngâm một chút, hỏi là tán gái không trả tiền hả?

Anh ta thành thật nói đúng, còn nói anh ta vốn thấy chỗ này có oan hồn lượn lờ, muốn dùng một buổi cúng bái hành lễ bù cho chi phí của anh ta hôm nay, nhưng những người đó không hề để ý, dám đòi anh ta trả tiền mới được, cái đám đàn ông cao lớn vạm vỡ đó cho anh ta hai lựa chọn, hoặc là gọi điện bảo người đưa tiền đến, hoặc chặt đứt một tay —— đương nhiên, tay trái tay phải có thể tùy chọn. Tiêu Khắc Minh chưa kiên trì được ba giây, sau đó quyết đoán chọn cái đầu tiên.

Tôi hỏi anh ta, bao nhiêu tiền?

8 ngàn...

Tôi lập tức nổi giận đùng đùng, 8 ngàn? Tên yêu đạo nhà ngươi thật là sa đọa, anh không bị người ta gạt đó chứ?

Anh ta nói không có, anh ta gặp được 2 gái tây người Ukraine, thế là kích động nha, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ thấy gái tây trong phim điện ảnh Hollywood ra, thì chưa từng gặp ngoài đời, cực kỳ muốn bạn bè quốc tế thảo luận nghiên cứu chút về tình hình mây mưa thế giới, hơn nữa cho bọn họ một chút quốc túy Trung Quốc bác đại tinh thâm, thuận tiện kết nối tình cảm, thảo luận nghiên cứu chút tình cảm riêng tư, vấn đề mang tính sâu xa. Kết quả phòng riêng nhỏ, vài dĩa trái cây, vài chai bia, hai em gái tiếng Đông Bắc khó khăn trắc trở hát vài bài 《 Kìa con bướm vàng》, liền nợ một khoản to như thế.

Vì thế, hai em tây tỏ vẻ tiếc nuối, hơn nữa mãnh liệt lên án loại hành vi này của anh ta.

Tôi cũng rất buồn bực, Tiểu Đạo Lưu Manh này chay mặn đều quất, có người bạn như vậy, thật sự là bất hạnh của đời tôi.

Không có biện pháp, tôi một lần nữa thay áo ngoài, mang theo Đóa Đóa và Kim Tằm Cổ ra khỏi khách sạn, lại tìm một máy ATM liên kết ngân hàng rút một vạn đồng. Phía bến cảng quả nhiên náo nhiệt, đã trễ thế này rồi mà người đi trên đường vẫn rất rộn ràng nhốn nháo, làm cho người ta lấy làm lạ. Dưới sự chỉ dẫn trong điện thoại, tôi nhanh chóng đi tới câu lạc bộ đêm mà anh ta nói. Tôi ở Đông Quản, cũng từng biết một vài câu lạc bộ đêm cùng loại, thậm chí còn đi chung với đám ông chủ Cố vài lần, cũng chẳng có gì lạ, chỉ là cảm giác trang hoàng hơi nguy nga lộng lẫy hơn, đi vào trong, ngay cả phục vụ viên cũng giống như yêu tinh trên TV, gây cảm giác có chút không giống nhân gian.

Sau này đạo diễn quốc tế nổi tiếng sau khi chiếu phim "Cả Thành Đều Là Em Ngực Khủng", tôi đã cùng Đóa Đóa xem rồi, nên có một loại cảm giác rất quen thuộc, sau đó liều mạng nhớ lại, hóa ra ở Giang Thành này từng gặp cảnh tượng xa hoa như thế, rất là cảm thán —— cái này về sau nói.



(Phim Hoàng Kim Giáp của Trương Nghệ Mưu bị ổng đặt lại thành cái tên gì zẫyyyy) 

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên, tôi nhanh chóng tìm được Tiểu Đạo Lưu Manh ở một căn phòng ngay lầu bốn.

Người này cũng không khẩn cấp như điện thoại anh ta nói, trên màn hình lớn đang cài nhạc nhẹ, anh ta thoải mái ngồi trên sofa rộng lớn, cùng trò chuyện với người đàn ông mang tai nghe mặc âu phục bên cạnh, nếu không nhìn thấy bên cạnh đang đứng mấy gã âu phục đen kỹ lưỡng, vẻ mặt đề phòng, tôi còn thật sự tưởng rằng cuộc điện thoại vừa rồi là ảo giác.

Tiểu Đạo Lưu Manh nhìn thấy tôi, vui mừng gọi tôi ngồi xuống: "Lục Tả tới rồi? Đến đây, giới thiệu với cậu, đây là trưởng ban bảo vệ của câu lạc bộ đêm Lưu Minh —— anh Lưu, anh Lưu, đây chính là cao nhân mà tôi kể cho anh, truyền nhân vu cổ Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn, Lục Tả, mọi người làm quen nhau đi nào." Người đàn ông âu phục ngồi đó không đứng lên, liếc mắt nhìn tôi, nói cậu...chính là Lục Tả, cậu thật sự thần thánh như Mao Khắc Minh kể.

Vẻ mặt hắn không tin, mặt lá sắt dày lấp lánh tỏa sáng.

Người đàn ông này miệng méo, trên môi có chỏm râu ngắn, vừa dày vừa đặc, đường nét mặt vuông vắn, âu phục chỉnh tề trói buộc không được cơ thể đẫy đà của hắn, căng cứng, thoạt nhìn như là một nhân vật lợi hại. Tôi cười ha ha, nói làm sao có thể, tôi chỉ là người thường tay trói gà không chặt, xuất thân cũng rất trong sạch, đừng nghe Tiêu...Tiểu đạo sĩ nói lung tung. Tiểu Đạo Lưu Manh thấy tôi phủ nhận, vẻ mặt kinh ngạc, mà anh Lưu kia thì ha ha cười, sau khi cười xong, mặt nghiêm lại, nói có mang tiền đến không?

Tôi nói trong túi xách này, nói có mang. Anh Lưu quay đầu đi, nói tốt lắm, đi tính tiền thôi.

"Đừng, đừng, đừng..."

Tiểu Đạo Lưu Manh vội vàng đứng lên ngăn cản tôi, nói cậu đừng giả bộ nữa, mau chóng bộc lộ tài năng công phu thật cho anh Lưu xem thử chút, hãy tin bần đạo không phải khoác lác nói mò, lát nữa chúng ta hãy thanh trừ hết cô hồn dã quỷ chỗ này, trừ phí tổn hôm nay được không? Tôi nói anh ta đã quậy đủ chưa, mau chóng trả tiền rồi về, cô hồn hay không, đến lượt anh lo vớ vẩn sao?

Tiểu Đạo Lưu Manh thấy tôi không phối hợp với kế hoạch của anh ta, kích động nói cậu làm vậy, nợ nần này tôi không tính đâu nha?

Tôi nói được, anh nói vậy thì ông đây cũng lười quan tâm đến chuyện vớ vẩn của đạo sĩ thối nhà anh, tôi về ngủ, anh thích làm gì thì làm. Tôi thu hồi ví tiền, xoay người muốn đi. Tiểu Đạo Lưu Manh nóng nảy, kéo tôi nói Lục Tả cậu đừng đi, cậu đừng đi, nói chuyện đã. Tôi đi chưa được mấy bước, cửa tuôn ra hai người đàn ông khôi ngô vạm vỡ, người bên trái rất béo, vẻ mặt ngốc nghếch, giống như một ngọn núi thịt, đi tới thịt bụng liền run rẩy gợn sóng, bập bềnh đong đưa.

Tôi nghĩ thầm, hảo hán này, sợ rằng chưa được mấy trăm cân là thịt thật!

Tôi xoay người lại, nhìn anh Lưu hỏi, thế này là ý gì?

Hắn bất động như núi, thản nhiên ngồi, nhìn tôi và Tiêu Khắc Minh bên cạnh, phủi phủi móng tay nói: "Lục Tả tiên sinh cậu nếu đã tới, đương nhiên là phải đưa bạn của cậu đi, nếu không để bạn hiền ở lại chỗ chúng tôi cũng không phải lắm. Chúng tôi mở cửa buôn bán, cầu được hòa khí phát tài, đúng không, cậu tốt nhất đừng làm khó tôi, trở mặt rồi mọi người đều khó xử..."

Phối hợp lời của hắn, 5 tráng hán trong phòng đồng loạt "hừ" một tiếng, căng cứng mặt, bành ra cơ thể tráng kiện chắc như bắp.

Tôi nhàn nhạt nói ý anh chính là không cho tôi về hả?

Hắn không nói chuyện, nhìn chằm chằm tôi, có lẽ đồng tử của hắn vô cùng ngưng kết, tôi cảm giác có chút lạnh, lợi hại, làm cho người ta nhìn cũng có chút rét lạnh sống lưng, chẳng lẽ đây chính là "sát khí" trong truyền thuyết?

Tiểu Đạo Lưu Manh cười xòa "hắc hắc", nói đều đừng giận, đều đừng giận, mọi người có chuyện từ từ nói mà!

Tôi im lặng một hồi, sau đó nói được. Họ đều nhìn tôi, không biết tôi "được" ở đây là có ý gì. Tôi đi vòng qua sofa, ngồi xuống, rót một ly rượu màu hổ phách, rót đầy, một ngụm uống xuống, rượu từ cổ họng chảy xuống, mùi cũng không ngon lành mấy, xem ra là rượu giả, song một luồng hơi nóng lại lập tức bốc lên từ dạ dày, Kim Tằm Cổ trong cơ thể truyền đến cho tôi một tia ý thức khoan khoái:

Thêm ly nữa, thêm ly nữa đi mà...

Tôi thấy họ đều nhìn chằm chằm tôi, ung dung đợi, đặt ly thủy tinh hình vuông xuống bàn trà trước mặt, để tôi bày cho một chút, xếp đặt phong thủy và chuyện hung sát chỗ các anh nhé. Anh Lưu cười ha ha, nói hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa các cậu, thế mà cả gan dám bán đại đao trước cửa Quan Công à? Biết cố vấn phong thủy chỗ chúng tôi là ai không? Hừ, nói ra hù chết cậu —— là "Nhân vật kiệt xuất trong 100 người có sức ảnh hưởng nhất trong giới nghiên cứu dịch học toàn cầu" đại sư phái Mệnh Lý Macao, Trương Chí Uy.

Xếp đặt phong thủy cái gì, chuyện hung sát cái gì, nhìn thấy mỹ nhân lặn trong bể nước âm tường lầu một của chúng tôi không, đó chính là Trương đại sư tự mình chỉ đạo xây dựng, từ đó về sau, câu lạc bộ đêm tiền vô ào ạt, tài vận hanh thông, không có một ngày vắng khách.

Tầng 1 quả thật có một bể cá thủy sinh âm tường, rất nhiều cá cảnh nhiệt đới đang bơi lội, mấy mỹ nữ mặc trang phục mỹ nhân ngư bơi qua bơi lại, tóc như rong biển, phiêu tán bốn phía, quần áo ướt sũng dán vào cơ thể, có nét gợi cảm xinh đẹp, làm cho người ta liếc mắt lại muốn nhìn lần nữa, như ẩn như hiện, cao minh cực kỳ.

Tôi nói à, thật không, tại sao tôi chưa từng nghe tới Trương đại sư này?

Tiểu Đạo Lưu Manh cũng ngồi xuống bên cạnh, nói anh ta cũng chưa từng nghe qua, anh ta nói: "Tôi nói cho anh biết sư phụ tôi là chưởng giáo đương đại của Mao Sơn tông phái Thượng Thanh, biết Hồng tiên sinh quản lý trưởng Đào Tấn phó hiệp hội quản lý Đạo giáo toàn quốc không? Nói cho anh biết, ẩn sĩ chân chính không để ý danh tiếng, gì mà một trăm người mạnh nhất toàn cầu? Anh cho rằng là xí nghiệp hả? Mắc cười —— vẫn là câu châm ngôn kia, cao thủ ở dân gian!"

Tôi nâng ly rót đầy, nhìn vẻ mặt anh Lưu trầm tĩnh, nói: "Tôi chỉ nói một câu —— trong vòng ba ngày, có từng gặp thứ gì không sạch sẽ không?" Hắn không nhúc nhích, quai hàm lại không khỏi run lên, tôi nâng ly, cùng vẻ mặt từ từ lộ ra nỗi kinh sợ của hắn, uống cạn gió tuyết trong ly rượu này.

Hắn run rẩy đứng lên, những người xung quanh xông tới, hắn phất tay ngăn cản, nói các cậu ra ngoài trước.

Người hai bên nhìn nhau, sau đó lui ra ngoài. Tôi nhìn một đống thịt sau cổ tên béo kia, yên lặng mà nhìn xuống đất.

Anh Lưu nhìn tôi, vẻ mặt âm tình bất định, một lúc lâu, hắn cũng rót một ly rượu, uống cạn, sau đó thở hổn hển hỏi tôi làm sao biết được. Tôi nở nụ cười, nói trên thế giới này có ba loại người có thể nhìn thấy thứ người thường khó có thể thấy, đầu tiên là trẻ con ba tuổi đến bảy tám tuổi, đôi mắt trong suốt rõ ràng, đó là bẩm sinh của chúng, bản năng do bẩm sinh mà ra còn chưa bị dơ bẩn của trần thế này tiêu mòn; Thứ nhì là người âm dương trời sinh, họ là giống loài khác biệt, trời sinh tuệ nhãn, hơn phân nửa có thể nhìn thấy; Mà thứ ba, chính là người có đạo, đã đắc đạo, có pháp môn, tự nhiên thông hiểu âm dương...

Anh đoán xem tôi là loại nào?

Hắn nói ngài (lúc này đã dùng kính ngữ) là người có đạo.

Lòng tôi nói may mà thằng khốn này không đoán tôi là người thứ hai, bằng không thật sự đánh chết mày.

Kỳ thật, tôi là loại thứ tư, chính là nhờ vào một loại đồ vật đạt được một mục đích, ví dụ như trước đó nói quẹt nước mắt trâu, ví dụ như giờ phút này nhờ cùng Đóa Đóa ngày đêm trì chú cầu khẩn sinh ra mối liên hệ khó hiểu (trong thần bí học cái này gọi là mở quỷ nhãn). Tôi vừa tiến đến, đã phát hiện sau gáy người kia có một tia hắc khí của âm hối, dường như đã lây nhiễm vật thể gì không sạch sẽ, vì vậy lớn mật phát ngôn bừa bãi, không ngờ trúng thật...

Tôi mỉm cười không nói, ngồi ngay ngắn.

Cơ mặt hắn run rẩy, xoắn xuýt trong chốc lát, sau đó đứng lên cúi mình 90 độ: "Lục tiên sinh, xin giúp tôi!"

********

Sau một phen chào hỏi, anh Lưu nói về trải nghiệm của mình hôm trước.

Trước đó Tiểu Đạo Lưu Manh từng giới thiệu, anh Lưu là trưởng ban bảo vệ của câu lạc bộ đêm này, phụ trách công tác an toàn của trên dưới sáu tầng lầu, mỗi tối làm việc 5 tiếng, đến hơn 2 giờ chiều mới tạm nghỉ. Hắn từng đi lính, còn là lính đặc chủng trong truyền thuyết, sau này bị thương bình phục rồi đến Giang Thành làm việc, được ông chủ nơi này coi trọng, vì vậy liền từ bảo vệ quèn từng bước một trèo lên  —— về lịch sử phấn đấu của anh Lưu, trước không kể đến.

Ngày hôm trước, không, phải là hơn rạng sáng ngày hôm qua, một vị khách uống rượu, ở trong phòng ói đầy đất. Đây tự nhiên có phục vụ viên vào xử lý, không phải chuyện gì bất ngờ, song người nọ lại quậy phá, chạy ra hành lang đến mò mẫm MM của phòng công chúa (phải giải thích cho những người thuần khiết chút, phòng công chúa, thuần túy là phục vụ viên nghiêm túc, không đi khách, nếu có bản lãnh tự mình đi, không thể cưỡng cầu), người nọ thường đến, là một viên chức nghiệp vụ cơ giới bình thường, không có bối cảnh, anh Lưu đương nhiên sẽ không khách khí, trực tiếp cho gã ăn đấm, hành hung, sau đó ném ra ngõ sau của tòa nhà.

Gã đàn ông say xỉn kia sau khi bị cho ăn đòn, tiếp tục quỳ rạp trên đất nôn mửa, một bãi nôn trắng vàng, dẫn tới một con mèo.

Con mèo này vừa gầy vừa dài, toàn thân đều là màu đen, lông đen bóng, không có một sợi lông tạp, đầu nhỏ, hơi nhọn giống hồ ly hơn, nó từ trong bóng tối nhảy ra, đứng trước mặt gã đàn ông say, lè lưỡi liếm bãi nôn của gã, đầu lưỡi béo mập lúc ẩn lúc hiện trong ngõ hẹp tối tăm. Anh Lưu thấy thú vị, vì vậy châm một điếu thuốc, dựa cửa nhìn con mèo không rõ lai lịch này.

Song hắn nhìn một lát, phát hiện con này có gì đó không đúng.

Người đàn ông say quỳ rạp trên đất kia càng nôn mửa càng hăng say, chỉ chốc lát sau, chuyện kinh dị xuất hiện —— người đàn ông kia thế mà hộc ra một cục thịt lớn đỏ tươi dính sệt, mà con mèo đen kia, thì từng ngụm nhỏ ăn khối thịt đó. Điếu thuốc của anh Lưu rơi xuống, nện trên mặt đất thành từng đốm lửa nhỏ, đột nhiên, con mèo đen kia xoay đầu lại, ngước khuôn mặt mèo nhòn nhọn kia nhìn anh Lưu, con mắt của nó đen bóng như bảo thạch thuần túy nhất, có hơi nước, nhếch miệng cười, giống như khuôn mặt người quỷ dị.

Anh Lưu quát to một tiếng, giậm chân lao ra, con mèo đen lập tức lùi ra xa bảy tám thước, không hề bỏ đi, vòng qua theo dõi anh.

Anh Lưu chỉ sợ gã đàn ông say xảy ra vấn đề, rước lấy điều tra câu lạc bộ, không mở cửa được nữa, thấp người nâng đầu gã dậy, gã đàn ông say đột ngột mở to mắt, đồng tử màu trắng, lóe hồng quang, hé miệng, trên hàm răng trắng hếu treo sợi thịt màu máu, cắn về phía hắn. Anh Lưu kinh hãi, theo bản năng đẩy gã đàn ông say này ra, chỉ thấy con mèo kia đột nhiên gào to một tiếng, lông tơ dựng đứng, "Meo..." Anh Lưu cảm thấy đầu vai trĩu nặng, xoay đầu sang, chỉ thấy phía sau có một đứa bé trôi nổi trên không trung, trọc đầu, đầu cực lớn, toàn bộ mặt trong cùng đều là răng nhọn chi chít như của cá mập...

Cùng lúc đó, gã đàn ông say bị đẩy té trên mặt đất kia đứng lên, khuôn mặt sững sờ, lé mắt, phun búng máu xuống đất lê bước đến.

Mèo đen tiếp tục kêu, thanh âm này vừa bén nhọn vừa khiếp người, làm cho con hẻm tối này càng thêm kinh khủng.

Cho dù từng trải và thấy nhiều như anh Lưu, cũng không khỏi có chút sợ hãi, hắn kêu to, vung tay điên cuồng đánh vào đứa bé trôi bồng bềnh kia, tay vừa chạm vào, lại trống không, đứa bé kia há miệng liền cắn hắn, âm khí dày đặc. Anh Lưu lui về sau một bước, không biết bị thứ gì vấp chân, kết quả đầu đập một cái, trước mắt tối sầm, đã bị sức nặng khổng lồ gắt gao ngăn chặn, liều mạng giãy giụa cũng không thể động đậy, chỉ có rống, dùng sức rống...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,