Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 4 - Chương 5

 Chương 5 - Ông Sơn Thần muốn giết người

Trong lòng tôi giật mình, nói sao có thể? Cái ông Lý Đức Tài này, tôi cũng biết, một người hiền lành, giữ khuôn phép, bị đánh cũng không dám rên một tiếng, sao lại giết người, giết ai? Chuyện xảy ra khi nào?

Dương Vũ cũng thở dài, nói vừa mới xảy ra một tuần trước, chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng họ cũng nghi hoặc giống tôi, vẫn tìm không được động cơ giết người. Hắn lại hỏi tôi, anh biết Lý Đức Tài giết ai không?

Trong lòng tôi giật thót, chần chừ hỏi: "Đừng nói là..."

Hắn cười, nói không phải, nếu là chú của anh, anh sao không biết được. Trong lòng tôi an tâm một chút, sau đó hỏi là ai? Hắn nói cũng cùng đơn vị với chú tôi, Lý Đức Tài cùng người chết canh rừng ở trạm kiểm lâm số 4 của lâm trường Xuân Lôi ở Thanh Sơn giới, ba tuần trước, lúc giao ca, có người phát hiện nạn nhân bị giết hại trong phòng, cổ có vết dây rõ ràng, ngực bụng bị cắt mở, ruột nội tạng và máu chảy đầy đất. Người giao ca lập tức báo cảnh sát, sau này ở trong một kênh rạch tìm được Lý Đức Tài, hắn đang ăn một đống thịt nát, sau này qua pháp y nghiệm chứng, là tim của người chết.

Hắn kể rất tường tận thảm trạng của nạn nhân, muốn dọa tôi sợ, song tôi bình tĩnh vô cùng, trên mặt nổi lên nụ cười.

Xem nhẹ mưa gió, nào thèm sợ chút cảnh tượng này?

Tới một phòng làm việc trong cục huyện, tôi gặp được đội phó đội hình cảnh đương nhiệm Mã Hải Ba, ông ta lại ôm tôi, tôi đẩy ông ta ra, chất vấn chuyện bị bán đứng lần trước. Ông ta vẻ mặt đau khổ, rất bất đắc dĩ, nói đều là cơ chế nội bộ, cấp trên đè xuống, không giấu được, thật xin lỗi. Tôi nói nếu nói xin lỗi, vậy thì...được, tôi nói một nửa không nói nữa, bởi vì, đối diện tôi chính là hai cảnh sát.

Mã Hải Ba rất nể mặt cười xòa, nói tối nay mời tôi ăn cơm, dâng trước vài chén.

Tôi nói vậy thôi, thật ra tôi có một việc phải nhờ các anh hỗ trợ -- chỗ này tôi quen không nhiều người lắm, có một số việc phải tìm các anh hỗ trợ chút. Họ hỏi hỗ trợ thế nào? Cứ việc nói! Tôi đưa một danh sách mấy thứ cần để chiêu hồn Đóa Đóa ra, chủ yếu những thứ này tôi đều có, những thứ khác tôi có thể đến cửa hàng thuốc bắc tìm, nhưng có mấy thứ như thủy ngân, tôi cũng có chút luống cuống. Mã Hải Ba nhìn những món đồ này, hỏi cần để làm gì? Tôi nói chỉ cần giúp là được rồi.

Dương Vũ lấy danh sách qua, sao chép ra một bản, nói để hắn bảo mẹ hỗ trợ tìm giúp.

Mã Hải Ba cầm lấy một phần khác, xem một lượt, cũng không thành vấn đề, mấy thứ còn lại để ông ta lo liệu.

Ông ta bỏ vào trong túi, nói việc này có thể làm, nhưng mà, cao nhân cậu nếu đã tới, thì giúp chúng tôi phân tích thử vụ án mạng của Lý Đức Tài nhé?

Tôi nói đương nhiên không thành vấn đề.

Mã Hải Ba đưa hồ sơ cho tôi, vừa để tôi xem, vừa ở bên cạnh giải thích.

Tôi tùy ý xem một lượt, cảm giác không khác mấy với lời kể của Dương Vũ, tất cả chứng cứ đều biểu lộ Lý Đức Tài giết người mổ xác, song chỗ ly kỳ của sự việc nằm ở Lý Đức Tài mãi cho đến ngày thứ hai mới khôi phục ý thức, hoàn toàn không biết những việc này, quá trình nhân viên thẩm vấn nói về vụ án, lúc đưa ra ảnh hiện trường, gã thậm chí nhịn không được buồn nôn, còn ói đầy ra phòng thẩm vấn.

Loại biểu hiện này, rõ ràng không phải biểu hiện bình thường của hung thủ giết người say sưa ăn nội tạng.

Tôi khép lại hồ sơ, nhắm hai mắt lại, cẩn thận nghĩ đến người đàn ông mặt đen, diện mạo hung hãn nhưng hiền lành kia, người đàn ông kia uống rượu ừng ực, sau đó tặc lưỡi tấm tắc, ăn thịt cẩn thận gặm xương, nhớ tới vết chai trên tay gã cùng hàm răng vàng khè vì hút thuốc rởm.

Mở mắt ra, Mã Hải Ba và Dương Vũ đều nhìn tôi, tôi cau mày, Mã Hải Ba nói, nói thử một chút góc nhìn của cậu.

Tôi nói các anh nói kết luận trong đội trước đi.

Mã Hải Ba nhấc ly nước trên bàn lên, nóng hổi, nhẹ hớp một ngụm, sau đó nói: "Trong thời gian hơn nửa năm, huyện chúng tôi liên tục xảy ra ba vụ án mạng ảnh hưởng nghiêm trọng, điểm này, đối với sự hài hòa ổn định của xã hội, với sự an bình của quần chúng nhân dân dấy lên ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, trên xã hội đã xuất hiện rất nhiều tiếng kêu khủng hoảng, ý tứ trên đó là nói giống lần trước, kết thúc vụ án nhanh nhất có thể. Nhưng tôi đè ép xuống, cảm thấy lần này rất có khả năng giống án bầm thây của Vương Bảo Tùng, là Lừa Lùn sâu bên trong Thanh Sơn giới mê hoặc mà ra. Dù sao, mạng người lớn bằng trời, tôi cảm thấy vẫn nên cẩn thận chút."

Tôi hỏi Lý Đức Tài mấy tháng trước tình huống thế nào?

Mã Hải Ba biết tôi đang hỏi chuyện lần trước sau khi Lý Đức Tài làm bị thương chú tôi rồi mất tích, liền nói lần trước sau khi được tìm thấy, nằm bệnh viện vài tuần, sau đó xuất viện tĩnh dưỡng một tháng, ngoại trừ tinh thần ủ rũ chút, cũng như bình thường.

Tôi nhớ kỹ trong 12 pháp môn ghi chép về Lừa Lùn, đây là một loại dạng tồn tại không cùng tính chất với tiểu quỷ, tằm cổ, giữa núi sâu rừng già hiếm dấu chân người, lá rụng cây khô hoa nát chồng chất, những năm về trước còn có chướng khí, nó là sinh vật thai nghén trong chướng khí sương mù mà thành, sơn tinh, cũng có người gọi là linh thể, có thể thông hành vào linh giới hư vô mờ mịt. Những điều này là do kỳ văn quái đàm, không đủ căn cứ. Tôi đã gặp Lừa Lùn thật sự, cảm giác có chút giống khỉ, các loại linh trưởng, hoặc là một phân lớp của loài người. Nhưng mà bản lĩnh mê hoặc người của nó quả thật rất mạnh, mê hoặc Lý Đức Tài tháo mở túi lưới săn, giết người vẫn là chuyện nhỏ, nó có thể biến một đống cứt trâu thành vàng, hơn nữa khiến cho Vương Bảo Tùng lấy được đem đến cửa hàng của Hoàng Lão Nha trong huyện thành bán, thế mà không ai ở đó nhìn thấu, huyễn thuật như vậy, quả thực khiến người ta xem thế là đủ líu lưỡi không thôi rồi.

Nghĩ thế, tôi đột nhiên có chút sợ, lúc đầu tôi không hề hiểu biết, ngu ngốc mà theo chỉ đạo của cuốn sách nát kia đi bắt Lừa Lùn, thế mà còn đắc thủ, đây là một chuyện may mắn cỡ nào? Nhưng mà, lần hành động lỗ mãng đó của tôi, có phải là nguyên nhân của vụ án mạng Lý Đức Tài gây ra lần này không?

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng tôi có rất nhiều áy náy, Lừa Lùn là loại sinh vật có thù tất báo, thù rất dai, trạm kiểm lâm bị nhìn trúng rồi, đương nhiên nguyên nhân phần lớn là do tôi.

Tôi lại nhớ tới câu nói kia của Lý Đức Tài: Lừa Lùn là tiểu quỷ của ông sơn thần nuôi trong nhà, muốn trả thù, ác lắm.

Dương Vũ hỏi tôi, có thể giống lần trước, thôi miên Lý Đức Tài, hỏi chút tình huống thật không.

Kim Tằm Cổ mặc dù đang ngủ say, nhưng có Đóa Đóa ở đây, một chút thuật mê hoặc tôi vẫn có thể thi triển, cũng không có biện pháp tức thì nào tốt hơn, vì vậy tôi gật đầu, nói có thể. Dương Vũ hỏi có phải chuẩn bị mấy thứ lần trước không? Tôi nói có, phải chuẩn bị. Hắn ra ngoài chuẩn bị, Mã Hải Ba hỏi tôi bây giờ đang làm gì, tôi nói cửa hàng trước kia đã bàn giao lại rồi, không làm nữa, bây giờ nghỉ ngơi trước một thời gian. Ông ta hỏi tôi có hứng thú làm cảnh sát không? Tôi cười, nói tôi một không có bằng cấp hai không quan hệ, dựa vào cái gì trà trộn vào đội ngũ viên chức? Ông ta lắc đầu, rất nghiêm túc nói với tôi, dựa vào bản lãnh của tôi, có thể tuyển đặc biệt, nếu muốn, tôi sẽ đi xin cục trưởng lo liệu thủ tục ngay bây giờ, năm sau là có thể vào ngành.

Ông ta quả nhiên là làm quan, có quyền, khẩu khí nói chuyện cũng vô cùng chắc chắn, không có nửa phần do dự và chần chừ.

Tôi nói được rồi, tôi thật sự không có hứng thú lăn lộn trong bộ máy cơ chế, cảm giác như bước đi trên mặt nước, nén đến mức thở cũng không nổi.

Ông ta lắc đầu cười, nói cái cậu này, người như cậu có chút không tốt, chịu không được ràng buộc, cậu cho rằng cậu là Lệnh Hồ Xung sao, hiện tại thế giới này, là thế giới của người với người, một hai người tiếu ngạo giang hồ, có ích lợi gì? Cuối cùng còn không phải dựa vào sức mạnh của tổ chức, mới có thể đem tài năng của cậu phát triển huy hoàng sao? Hơn nữa, gia nhập với chúng tôi, chẳng phải cậu có thể mỗi ngày được gặp Hoàng Phi sao? Cô bé này đến giờ đã có ai nắm được? Bông hoa này cậu không ham sao?

Tôi cúi đầu không nói, ông già chết tiệt này nói một hồi liền không nghiêm túc nữa.

Trước đó đã có chuẩn bị, chưa đến 10 phút, Dương Vũ đã vào, nói đều đã lo xong, có thêm cơm cho Lý Đức Tài không? Thịt ở nhà ăn đều đã cắt xong, chuẩn bị kho rồi. Tôi có chút mù mờ, nói thịt kho gì? Dương Vũ nói cách lần trước của anh, không phải để Vương Bảo Tùng ăn ba chén cơm thịt kho tàu lớn sao? Tôi nói tốt, làm tốt lắm, cho anh ta ăn đi, phỏng chừng mấy ngày nay cũng chưa được ăn bữa nào đàng hoàng.

Nói thật, đối với cơm tù có nhận thức sâu sắc.

Lại đợi hơn nửa canh giờ, Hoàng Phi chạy vào chào hỏi tôi, dáng vẻ cô mặc cảnh phục cũng không uy nghiêm, tóc quấn vào bao tóc, ngược lại có thêm vài phần hoạt bát xinh xắn, có khí chất của em gái hàng xóm, làm cho người ta vui thích. Tôi cũng không nói nhiều lời, chỉ tùy tiện hàn huyên tán gẫu. Lại một lát sau, Mã Hải Ba nhận được điện thoại, nói xong rồi, sau đó chúng tôi đến thẳng phòng giam.

Phòng thẩm vấn tương tự, ngọn đèn vặn xuống tù mù, âm nhạc vang lên, đàn hương lượn lờ. Tôi ngồi ghế chính, Dương Vũ ghi chép.

Lý Đức Tài nhìn thấy tôi, rất giật mình, hỏi Lục Tả tại sao cậu lại ở đây? Tôi nói anh Lý, phiền toái quấn thân anh, tôi tới giúp anh, anh thả lỏng tâm trạng, nhắm mắt lại đừng nói gì. Gã rất kích động, nói gã bị oan, gã không biết gì hết, sao lại giết người chứ? Quan hệ của Lý Giang và gã rất tốt, gã làm sao có thể giết Lý Giang chứ?

Tôi trấn an gã, chờ tâm trạng của gã ổn định lại, bảo gã nhắm mắt, tâm theo âm nhạc phiêu đãng dịu nhẹ thư thái.

Nam mô A di đà phật...

Pháp thân giác ngộ vô nhất vật, căn nguyên tự tính thiên chân phật, ngũ âm phù vân về hư không, tam độc như bọt nước vào hư vô.

Tôi híp mắt, cảm giác trên người Lý Đức Tài quả thật có chút khí máu tanh, màu đỏ sau lưng này là màu đen và xanh biếc nhàn nhạt.

Chứng kiến Lý Đức Tài dần dần thả lỏng tâm tình, nét căng thẳng trên mặt cũng dần bình tĩnh lại, tôi nhìn trái phải một chút, sau đó dùng nước sạch rửa tay, nhẹ nhàng vẫy khô. Sau đó đốt lá bùa vàng, xoay vòng trên không trung. Sau khi tôi thấy lực chú ý của Dương Vũ đều tập trung trên động tác của tôi, thả Đóa Đóa ra. Đóa Đóa cùng tôi kết nối tâm ý, đại khái có thể biết được ý đồ của tôi, vì vậy bay đến sau Lý Đức Tài, sau đó ghé vào trên người hắn thổi khí, phù phù phù....

Theo Đóa Đóa thổi khí, sắc mặt Lý Đức Tài dần dần dần cổ quái, mí mắt rủ xuống, thân thể dựa về sau, tứ chi mở rộng.

Đây là lần đầu tiên Đóa Đóa mê hoặc người, đây vốn là kỹ năng trời sinh của bé, nhưng cũng chưa thuần thục, nghẹn đỏ mặt. Nhưng mà cũng may năng lượng trong người bé có độ ổn định cao hơn những tiểu quỷ khác, Lý Đức Tài cũng đã tiến vào giai đoạn đầu óc trống rỗng, cũng chính là khu tiềm thức trong truyền thuyết. Tôi đình chỉ động tác múa hươu múa vượn trên đầu, đi tới bên cạnh Lý Đức Tài, ngồi xổm xuống, sau đó như lần trước, hỏi tên, tuổi, ngày tháng năm sinh, hôn phối và một ít việc gia đình, thả lỏng đề phòng trong tiềm thức gã.

Khi gã có thể chuẩn xác cho tôi đáp án chính xác, tôi bắt đầu hỏi chuyện canh rừng: "Lý Đức Tài, tại sao anh muốn giết người?"

"Tôi không giết người, Lý Giang là ác ma, hắn xúc phạm ông sơn thần, hắn phải chết..."

"Ông sơn thần này ở đâu?"

"Ở dưới cây cổ thụ ngàn năm của Đình Nhai Tử sau Thanh Sơn giới, nơi đó là cửa vào tiên giới, đẹp quá, đẹp quá, là thiên đường."

"Tháng 9 anh mất tích, là đi đến đó?"

"Đúng thế...Rất nhiều ông sơn thần."

"Tại sao muốn giết người?"

"Ông sơn thần làm người chết, là muốn tinh lọc hắn, để hắn có thể luân hồi đến tiên giới. Tôi đang giúp hắn..."

...

Sau khi hỏi xong, tay tôi thấm nước sạch, sau đó để trên trán của Lý Đức Tài, vẽ "La Thần Bố Đạo" phù, đây là ghi chép trong một chương "bùa chú" của 12 pháp môn, có tác dụng chiêu hồn cố phách của người sau khi bị kinh hồn. Nước lạnh xúc tác, vài phút sau Lý Đức Tài mở mắt ra, lộ ra một đôi đồng tử kinh hoàng bất lực, như một đứa trẻ bị vứt bỏ. Gã nhìn tôi, cơ trên mặt đền run rẩy, tôi mỉm cười hỏi gã có khỏe hơn chưa.

Gã gật đầu, lại lắc đầu, sau đó xoay người muốn nhìn phía sau.

Phía sau gã, không có gì cả, Đóa Đóa đã về trong thẻ gỗ hòe của tôi điều dưỡng nghỉ ngơi. Tôi hỏi đã nhớ ra chưa? Gã nói nhớ rồi. Trước đó toàn bộ ký ức của gã đều bị áp chế, hoặc nói bị hai loại ký ức xáo trộn lừa gạt, tiềm thức đã xếp lại. Giờ phút này sau khi bị tôi đào móc ra, đủ loại thông tin đều xông ra.

Lý Đức Tài bắt đầu nói về trải nghiêm của mình trong khoảng thời gian này. Gã không có tài ăn nói, văn hóa cũng không cao, đứt quãng kể lại.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,