Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 7

 Chương 7 - 12 xác đuổi, Kim Tằm Cổ hiện

Một tiếng kêu oa oa này tôi lập tức nghe ra được, là của thằng nhóc Vương Vĩnh Phát trước đó dẫn tôi đến đây.

Bị tôi nôn xuống đầu, nó cũng chịu đựng không được nữa, vừa khóc vừa nôn, rồi trong lúc thốt nhiên, tôi cảm thấy bầu không khí bên trong hang động, đã âm trầm hơn mấy phần. Giếng này là giếng thẳng, tôi đánh giá thử, ước chừng cao ba bốn mét, cũng không biết thằng nhóc này có ngã trúng đâu không. Địa Phiên Thiên nghe được tiếng khóc trong hang, tức khắc nổi khùng, ở xa xa hô to -- mau lên chút, mau lên chút, thả thừng...Tâm trạng nôn nóng của gã lập tức nhiễm tới tôi, tôi không cần nghĩ ngợi, cơ hồ là ném sợi dây vào, thằng nhóc Vương Vĩnh Phát này cũng rất linh hoạt, thoáng cái đã siết chặt lấy sợi dây.

Tôi chịu đựng mùi tanh tưởi này, đưa tay kéo lên, thằng nhóc này khỏe mạnh, nặng phải 30kg, nhưng tôi được Kim Tằm Cổ tẩm bổ, lực cánh tay mạnh mẽ, hơn nữa sức bật cũng đủ, cơ hồ chỉ dùng 10 giây, hai ba cái đã lôi lên được. Nó vừa lên tôi đã mắc cười, thằng nhóc này, trên đầu phủ nước cuồn cuộn, treo đủ mọi màu sắc, thế mà còn có nửa miếng thịt ba rọi khô -- được rồi, chuyện này tôi thật xin lỗi, bởi vì thật sự quá thối. Tôi đưa tay túm lấy tay nó, kéo nó lên mặt đất, chợt nghe Địa Phiên Thiên ở xa xa quát to: "Vĩnh Phát con ta, chạy mau, chạy hướng vô nhà..."

Đứa bé kia cơ trí, căn bản bất chấp dơ bẩn trên đầu, hất mạnh tay tôi ra, sau đó như con thỏ nhảy lên chạy ra ngoài.

Tôi kinh ngạc, nhìn thấy Địa Phiên Thiên, con bà nhà nó, hai em trai gã đều kéo căng sợi dây đỏ quấn rất nhiều bùa, có người còn cầm một chậu máu đen, thằng em râu ria đầy mặt kia thế mà còn lấy ra một cây súng hoa cải chỉ thấy trên TV, nhìn trừng trừng về phía tôi, mà ngay cả ông già hạc phát đồng nhan kia, trên tay cũng siết một xấp bùa. Tôi lập tức cảm giác được tính nghiêm trọng của việc này, nhớ tới lời Địa Phiên Thiên dặn dò, xoay người chạy về phía bờ ruộng phía sau nhà.

Tôi vừa quay người lại, liền nghe được phía sau có một thứ nhảy ra khỏi miệng giếng.

Một cơn gió tanh hôi không chịu nổi thổi về phía tôi, tôi không kịp tránh, lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát. Lăn trên mặt đất, tôi tranh thủ thời gian nhìn thử, ôi cha mạ ơi, chỉ thấy nhảy ra khỏi miệng giếng là mấy người cao thấp không đồng nhất, sắc mặt xanh đen, cơ thể cứng còng, mắt không ánh sáng nhìn thẳng trừng trừng, có người mặc áo Tôn Trung Sơn màu xanh đen, cũng có người quần áo lam lũ, da thịt lộ ra như thịt khô phơi nắng, toàn bộ đều mọc một lớp lông trắng măng tơ (có khi là lông đen), miệng vừa ngoác ra, thế mà toàn bộ đều là răng nhọn, tanh tưởi xộc vào mũi.

Toàn thân tôi nổi một trận da gà, hàn ý khủng khiếp từ đỉnh đầu lan tràn thẳng xuống tới xương cụt.

Tôi đột nhiên đã suy nghĩ cẩn thận tại sao Địa Phiên Thiên nhất định muốn tôi tới cứu con gã, thậm chí nguyện ý trả công pháp môn nào đó mà trước đó gã không muốn nhắc đến làm chi phí: Trong 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》 có một chương nhắc đến cương thi, nói rằng cương thi có ký ức nhất định khi còn sống, dựa vào khí tức nhìn người, bình thường nghỉ ngơi, nếu bị kinh động, trong lòng tự nhiên sẽ có hung thần lệ khí, nhất định muốn tìm người lấy mạng, tìm một mạng người, khắp nơi không một tiếng động, nó sẽ an lòng, quay về giấc ngủ sâu.

Tôi là một thằng cha bị nguyền rủa, trêu chọc tà vật, nói về mục tiêu mạnh yếu, khẳng định lớn hơn con gã.

Trong lòng tôi tràn ngập lửa giận, Địa Phiên Thiên ra chiêu này, muốn tôi đổi mạng cho con gã.

Mặc dù tôi nguyện ý vì Đóa Đóa đầu rơi máu chảy, nhưng mà không muốn uống phí tính mạng cho hứa hẹn hư vô mờ mịt này, trong lòng tôi giận nha, quả thực có thể nổ tung phổi. Nhưng mà tôi lại không có chút thời gian nào để kích động, thậm chí ngay cả tâm tư chửi má nó cũng không dám có, bởi vì ngay khi tôi ngừng lăn bò dậy, miệng giếng đã xuất hiện đủ 12 cương thi, nhảy tưng tưng, đánh về phía tôi, móng tay màu xanh đen dài một hai tấc đã sắp chạm đến lưng tôi rồi.

Có một cương thi vóc dáng nhỏ nhắn thanh tú nhất, há cái miệng đầy răng đen, cắn về phía mông tôi.

Nó dường như yêu tha thiết bộ vị này.

Tôi nhìn bầu trời mù mịt, bùng ra tốc độ bình sinh nhanh nhất nhảy dựng lên, tôi cũng không chạy lên bờ ruộng cạnh tòa nhà, mà chạy vào trong đám người Địa Phiên Thiên đang bày trận chờ đợi -- chửi ỏm tỏi, tôi không thể để người ta hãm hại như thế, muốn chết cùng chết. Ý niệm này vừa nhảy ra trong đầu, lập tức dập tắt, tôi đánh một vòng lớn 90 độ, thân thủ linh hoạt vòng về bờ ruộng bên sườn, phía sau là một đám người chết truy đuổi tôi.

Cùng với...râu quai nón vẻ mặt nghiêm túc, cùng khẩu súng trong tay hắn nhắm ngay tôi -- má!!! Trong lòng tôi đã thô bỉ mắng to vô số lần, lần này thật sự bị người hãm hại rồi.

Hối hận vô tận nảy lên đầu tôi, còn quá trẻ quá trẻ luôn, một câu hứa hẹn bâng quơ của Địa Phiên Thiên, mà tôi lại u mê, cứ tưởng rằng Đóa Đóa khôi phục khỏe mạnh, nào biết mình thế mà khó giữ được cái mạng nhỏ này. Tôi chạy, ba bước hai chân liền vọt vào ruộng, trời lạnh giá, trong ruộng nước đều là bùn, còn có chút gốc rạ hoa màu, bước chân tôi không ngừng, mắt nhìn con dốc độ dốc dần thẳng đứng cùng đường nhỏ xa xa, trong đầu rối loạn, không biết chạy thế nào.

Lúc này đỉnh đầu nghe được một tiếng "vù", lại có một vật bay qua đỉnh đầu tôi, nặng nề đập trước mặt tôi. Trong lòng tôi nguội lạnh —— má ôi, thứ này là Khiêu Thi (xác nhảy) sao?

Khoảng giữa Triều Thanh nhà văn nổi tiếng Viên Mai có một bộ bút ký 《 Tử Bất Ngữ 》, từng chia cương thi thành các loại: Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương, Mao Cương, Phi Cương, Du Thi, Phục Thi, Bất Hóa Cốt. Mà trong 12 pháp môn của tôi, thì chia Cương Thi thành 6 loại, lần lượt là Bạch Cương, Hắc Cương, Khiêu Thi, Phi Thi, Thi Ma (còn có tên là "Bạt"), loại cuối cùng...Thứ này quá vô nghĩa, phản nhân loại, không đề cập tới cũng được. Lần đầu tiên tôi gặp được thứ này, không hiểu, nhưng biết thân thủ nhanh nhẹn như thế, nhất định cấp bậc Khiêu Thi hung mãnh này rồi!

Khiêu Thi là gì? Hắc Cương nạp âm hút máu mấy mươi năm, lông màu đen tróc ra, nhảy để đi, mặc dù sợ ánh mặt trời, nhưng không hề sợ người và bất kỳ gia súc nào.

Thứ khỉ này, quá kinh khủng.

Tên kia mặt như bà già, dáng vẻ có chút giống thần tượng Einstein tiên sinh của tôi, nhưng mà cơ mặt đã bắt đầu xơ cứng, phần má thế mà đã thối rữa, bên trong còn có mấy con giòi đen to tướng nhúc nhích, mắt đã trở thành màu trắng, quần áo là vải thô lam Miêu gia lam lũ. Nó đứng dậy, móng vuốt đen vung đến, tôi cơ hồ bất ngờ không kịp đề phòng, vừa đưa tay đỡ, tựa như bị gió đông quật mạnh vào, khuỷu tay cơ hồ vỡ vụn, thân hình như đạn pháo bắn bay về phía sau.

Phía sau là đâu? Là cả một đám hoạt tử nhân cả người thối um, chạy về phía tôi.

Tôi bay một vòng trên không trung, bên tai nghe gió vù vù thổi mạnh, không có phản ứng, liền cảm thấy nặng nề đụng vào một cơ thể cứng ngắc, liên đới cùng nhau té ngã. Tôi tập trung tinh thần cao độ, hiển nhiên cũng chưa từng hôn mê —— giờ phút này nếu dám nhắm mắt, tôi vĩnh viễn sẽ không còn khả năng mở mắt nữa. Tay tôi chống phía dưới người, xúc cảm trơn nhớt, rất dính, là thi cao nhiều năm, dạng mỡ trắng, cực kỳ thối, cực ghê tởm, tôi nhảy dựng lên, phát hiện bốn phía đã có hoạt tử nhân vây vòng quanh, vươn tay chộp về phía tôi.

Tôi nhớ ông nội của Địa Phiên Thiên từng đề cập tới hai tay của tôi, nói mặc dù trúng lời nguyền, nhưng cũng có chút đạo hạnh, có thể trấn áp kẻ xấu.

Cắn răng, tôi cơ hồ đã dùng hết sức lực toàn thân, hai tay chụp về phía trước, sử dụng "Dời núi lấp biển" phiên bản rừng rú, thoáng cái đánh mạnh lên người một cái xác mọc lông trắng, trong nháy mắt lòng bàn tay tôi nóng rực, thế mà đã vỗ nó lùi được hơn một thước, không đợi lòng tin của tôi chấn động, chuẩn bị đại sát tứ phương, cương thi xung quanh ba chân bốn cẳng áp sát tới, toàn bộ che kín tầm mắt tôi. Hai đấm hiển nhiên khó địch bốn chân, tôi chỉ là một phàm nhân bình thường, không phải Lã Động Tân, không phải Tế Công hòa thượng, càng không phải XX chân tiên, nào kháng được thứ này, thoáng cái cánh tay và trên người đã bị móng tay bén nhọn cắt bị thương, chảy ra rất nhiều máu.

Tôi cắn răng muốn phá vòng vây, vậy mà chân lại bị cương thi vừa rồi tôi đụng vào nắm chặt.

Tôi té ầm xuống đất, ngoại trừ cảm thấy đau đớn của tiếp xúc sức hút của trái đất ra, cảm giác một luồng hắc ám tê dại từ miệng vết thương lan tràn đến cả trong ý thức.

Tôi đã trúng thi độc.

Trong lòng có vô số tà ác cùng đợi phóng thích, dục vọng đang gia tăng theo bội số trong tích tắc.

Tôi nhìn thấy cách đó không xa, Địa Phiên Thiên và những người khác lắc đầu than thở, vẻ mặt thương hại. Chỗ xa hơn, tầng tầng lớp lớp mây mù, tích tụ trên Thanh Sơn. Nơi này là hẻm núi Thiên Long, chỗ phù mạch âm trầm, dãy núi hội tụ, cửu thủy lâm uyên, vô số người chết vào lúc chiến tranh và phản loạn, trấn áp bên trong, oán khí ngưng tụ không tiêu tan, đất dưỡng xác tự nhiên.

Mười đôi tay chộp về phía tôi, chân phải của tôi đã bị cắn tới rồi.

Tôi sắp chết sao? Chết trong một chuyến hành trình cầu thầy xin thuốc bình thường, chết trong một biến cố kinh thi ngoài ý muốn, chết vì bị một kẻ luyện thi nuôi quỷ vô lương tâm gán họa cho...Chết tiệt, Tiểu Đạo Lưu Manh anh giới thiệu chỗ tốt quá, Địa Phiên Thiên chó má, mày có phải con người không hả?

Tiếp theo, tay, chân, miệng toàn bộ ùn ùn kéo đến công kích về phía tôi.

Tôi sắp chết...

Sau khi tôi chết, toàn bộ cương thi chuồn về hang xác, nghỉ ngơi, Địa Phiên Thiên có thể thu lại khí tức, sau đó ở trên trán mỗi con cương thi dán lên "Địa Linh Trấn Thi phù", tiếp tục luyện chế Thi Đan của gã, để cầu trường mệnh trăm tuổi, vinh hoa phú quý. Đáng thương cho tôi nam nhi bảy thước, bị phen này cắn xé, thi thể không còn, không nhà để về, nói không chừng còn bị luyện chế thành quỷ vật, vô thức bị người ta điều khiển, làm mấy công việc đào mồ móc mả.

Nghĩ đến những việc bi thống này, dục vọng muốn sống của tôi liền mãnh liệt tới cực điểm.

Giờ phút này tôi đã không còn chỗ dựa nào khác, vũ trụ nhỏ cũng bộc phát không được, chỉ có gửi gắm tất cả hy vọng vào một câu nói thần kỳ: "Xin mời Kim Tằm Cổ hiện thân! Xin mời Kim Tằm Cổ hiện thân...Cha mày con sâu béo, nếu mày không rời giường, hai anh em ta cùng nhau xuống Hoàng Tuyền nhé!"

Bổn mạng bổn mạng, vốn là mối quan hệ đồng mệnh tương tựa nhau cùng tồn tại.

Uy hiếp này căn bản đã đến mức độ an nguy sinh tử.

Sau đó tôi đột nhiên cảm thấy dưới thân một trận xê dịch.

Lỗ cúc nới lỏng.

Tôi rặn một cái!

Sao còn đi đường này? Sao còn...Nhưng mà tôi đã bất chấp mấy chuyện nhỏ nhặt này, rơi lệ đầy mặt nhìn kim quang xung quanh cơ thể tôi chợt hiện, cảm giác tê dại trên người biến mất, bóng tối hôn mê lan tràn lên giờ như thủy triều rút xuống. Sau đó, một vệt uy nghiêm vô hình áp chế tất cả cương thi muốn nhào lên, nó phảng phất như mãnh hổ xông vào hang sói, dùng phong phạm kiêu ngạo rất vương giả, nhìn hết thảy đám dơ bẩn trước mắt này.

Cương thi sẽ lui bước sao? Hiển nhiên không rồi, đầu óc nó bị hư hỏng đục ruỗng năm này tháng nọ, hiển nhiên không chứa được bao nhiêu cảm giác kính sợ, gần như chỉ hơi ngây ra một lúc, dừng lại, tiếp theo lại hướng tôi chộp tới. Tôi ít nhất bị 6 cái móng vuốt bắt được, giơ lên cao, hơi dùng lực chút, tôi sẽ bị xé banh thành tám miếng.

Tôi bị dựng ngang lên.

Sau đó tôi gặp được Kim Tằm Cổ đã lâu mới thấy, nó bay đến trước mắt tôi, con sâu béo càng to mẩy hơn, một đôi mắt đậu đen xoay tít, tựa hồ đang cười nhạo tôi, hoặc đang biểu đạt loại tình cảm nhớ nhung...Cùng với không hài lòng bị đánh thức —— con sâu béo này thường xuyên khó chịu khi ngủ dậy. Tôi thấy được đỉnh đầu màu vàng kim của nó có thêm một cục thịt nho nhỏ, là màu đỏ tươi, như một cái vương miệng.

Bầu trời trên đầu càng trở nên tối tăm, tôi trừng mắt, vật nhỏ này rẹt một cái, không thấy đâu nữa!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,