Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 7 - Chương 3

  Chương 3 - Có một loại Cổ tên là Đến Chết Không Thay Đổi Trong bóng tối, hít thở nhẹ nhàng, nhập định, thả tinh thần mình vào một khu vực giả định không tưởng. Huyền diệu khó giải thích, cánh cửa của tri giác. Dần dần, có hình dáng của vật thể hiện lên trong đầu, như phác họa, nét bút đơn giản, tốp năm tốp ba phác họa, đông một nét, tây một nét, càng ngày càng sinh động, càng ngày càng sáng tỏ, cuối cùng, tôi nhìn thấy một phòng ngủ, một cái giường lớn, phía trên có một đôi nam nữ đang ****  Nói một chút chỗ này: "thần du vật ngoại" loại này, là tuyệt đối chân thật. Người cao minh thậm chí có thể dùng suy nghĩ để ký thác đoán mệnh, biết được chân tướng, hoặc ví dụ như vào cõi âm; Ngay cả những người bình thường nhất cũng từng trải qua -- có phải bạn sẽ cảm thấy ở một nơi xa lạ, bản thân lại như đã từng tới đây? Có phải sẽ cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay, hình như đã từng trải qua? Có phải sẽ cảm thấy một lời nói nào đó của người thân, bản thân kỳ thật đã từng nghe được? -- N
Các bài đăng gần đây

[Q1] Hóa Vụ - Chương 9.1

 Cái chết của bác sĩ 01 Trâu Thanh Hà mừng khấp khởi vỗ sầu riêng đã bọc kỹ trong ba lô, mùi đó thỉnh thoảng vẫn lủi ra, tưởng tượng đến dáng vẻ của các bạn cùng phòng tranh nhau ăn thì nhịn không được muốn cười to. Đứng ở cửa phất tay với anh Liễu rồi nhìn theo xe mô tô mãi đến khi nó biến mất trong tầm mắt. Lúc này mới xoay người đi vào trong trường. Một thân đồ mới giày mới có niềm vui sướng khi trải qua năm mới. Sắc trời âm u gió lạnh thổi nhưng không có mưa và tuyết rơi, người đầy ấm áp. Mỉm cười cùng bạn học quen và không quen cũng gật đầu thăm hỏi. "Đám quỷ lười đã thức dậy chưa?" Cửa bị cậu đẩy mạnh ra, còn tưởng rằng đám kia chưa rời giường, hôm nay thức dậy sớm ha. "Các cậu sao thế?" Một mảnh mây mù thê lương. Con mắt đo đỏ cũng lạ dọa người, hiển nhiên cả đêm chưa hề ngủ. Đếm đầu người, một, hai, ba còn có mấy cái đầu đây? "Tiểu Hà!" Lão đại Triệu Trí Siêu nghẹn ngào nhào tới. "Đây là làm sao vậy?" Ôm lấy hắn, cởi ba lô xuống. Diêu Pho

[Q1] Hóa Vụ - Chương 8.11

 Ánh Đèn - 11 "Bản chất của tiền tệ thể hiện trên chức năng của nó, chức năng của tiền tệ là chỉ tác dụng của tiền tệ trong đời sống kinh tế xã hội. . . Một, thước đo giá trị. . ." Giảng viên nói đều đều trên bục giảng. Thanh Hà ngáp một cái, chương này cậu đã sớm chuẩn bị trọng điểm cũng đã thuộc lòng, giọng của giảng viên ngược lại như khúc hát ru khiến cậu mệt mỏi muốn ngủ. Chương trình đại học cũng không khó mấy. Cậu nói thầm. "Trâu Thanh Hà! Ai tên Trâu Thanh Hà?" Cửa đột nhiên bị gõ vang, là giáo công phòng bảo vệ. "Em!" Thanh Hà trả lời vang dội, người cũng đứng lên. "Có bưu kiện gửi tới cho cậu." Sau khi ngẩn ra Thanh Hà lại vui vẻ, chẳng lẽ là chị gửi đến? Mấy hôm trước khi đánh điện báo vậy mà lại không nói. . .Đã nói với chị là bên mình không thiếu thứ gì mà. Gửi gì đến nhỉ? Hạt sen? "Là hàng trả lại, từ nước ngoài trả về." Làm sao có thể? Cậu không gửi đồ ra nước ngoài mà! Nói đến đây thì thật kỳ lạ, Tề Nhất Phong sau khi tớ

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 7 - Chương 2

 Chương 2 - Bám đuôi Bạn bè liên hoan, đông người nhiều mắt, hai chúng tôi cũng không tiện lên cơn, chỉ cùng theo mọi người dùng bữa uống rượu. Tôi và bọn họ đã lâu không gặp, lại vừa sau tết không lâu, mấy đứa già dặn ầm ĩ một phen xã giao, bầu không khí nhất thời cũng sôi nổi hơn nhiều, rất nhiều người tới tìm tôi uống rượu, la ó muốn chuốc cho tôi sấp mặt, ngay cả mấy cô gái bình thường không uống rượu được cũng đẩy cam vắt ra, bưng ly to chung nhỏ bia tươi rượu đế lên, lôi kéo tôi, quấn lấy đòi tôi uống hết. Tôi có Kim Tằm Cổ hộ thân, đương nhiên ai đến cũng không từ chối, dũng cảm uống rượu, uống ừng ực. Tiểu Đạo Lưu Manh cũng không nhàn rỗi, chưa tới nửa giờ, đã cùng một em gái mới vào làm tán gẫu đến nồng nhiệt, kéo bàn tay phải trắng nõn mịn màng của người ta, xem vân lòng bàn tay, cuối cùng, còn lấy được số di động và QQ của người ta lưu vào điện thoại. Anh ta thật ra chẳng hề thay đổi chút nào. Một phen cố sức uống, vốn đang vào đoạn mấu chốt cuối cùng của bài hát, nhưng mấy

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 7 - Chương 1

 Chương 1 - Bà chủ cửa hàng trang sức Lãng đô Đông Quản nằm ở phía nam của thành phố Phương Nam, là một thành thị có lượng nhân viên lưu động rất lớn, đi trên đường, rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ nhộn nhịp. Nhưng trước và sau tết âm lịch, phần lớn dân làm thuê đều quay về nhà đón năm mới, cho nên việc làm ăn của cửa hàng trang sức cũng không khá lắm, người cũng không đông. Tôi chào hỏi cùng mấy nhân viên quen biết xong, kéo A Căn vào phòng nhỏ trong cửa hàng, hỏi hắn gần đây có phải gặp chuyện gì đặc biệt tương đối ly kỳ, tà môn không? A Căn rất khó hiểu, thấy Tiểu Đạo Lưu Manh cũng chen vào, nhìn hai chúng tôi vẻ mặt nghiêm túc, cười, nói đây là ý gì thế? Đã lâu không trở về, vừa mới gặp mặt, đã nói loại điên rồ cổ quái rồi, thật làm người ta chẳng hiểu ra làm sao. Tiểu Đạo Lưu Manh cười hắc hắc, nói A Căn huynh đệ cậu chẳng lẽ đã được vận đào hoa, tôi nhìn thấy mặt cậu mang hoa đào, ấn đường tỏa sáng, khóe mắt ngậm sát, mà nhìn hai chân, bắp chân đều run lên, đứng không vững, hiển nhiên

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 15

Chương 15 - Hòa giải rời đi, Đạo Cổ song song nguyền rủa Đêm đó chúng tôi quay về Giang Thành, tìm một khách sạn ngủ lại. Ngày thứ hai, tôi liền nhận được điện thoại của Onegin, đầu tiên gã tỏ vẻ xin lỗi về chuyện hôm qua tôi gặp phải, nói bọn họ đều là bị thằng già Thái Lan kia mê hoặc, bây giờ nhớ lại, cảm thấy thật là quá có lỗi với chúng tôi. Ông chủ của gã cũng rất hối hận bị mê hoặc, nói tối nay nếu tiện, cho bọn họ một cơ hội, đến hội sở Lâm Tuyền, ông chủ sẽ bày tiệc rượu an ủi cho chúng tôi, trực tiếp nhận lỗi ngay trước mặt. Tôi nhìn Tiểu Đạo Lưu Manh, anh ta gật đầu, tôi liền nói được, buổi tối nhất định đến. Cúp điện thoại xong, tôi nhịn không được hỏi Tiểu Đạo Lưu Manh, Đại sư huynh kia của anh ta rốt cuộc là nhân vật phương nào, thế mà có loại bản lãnh này? Trong một đêm, chú Đoàn sau lưng Onegin lập tức đổi sắc mặt, nhiệt tình như là bạn bè lâu năm với chúng tôi, làm cho trong lòng người ta khó thích ứng -- năng lượng này phải lớn cỡ nào chứ hả? Tôi rất ngạc nhiên, nhưng

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 14

 Chương 14: Việc này xong rồi, Lôi phù ẩn thân nơi nào Phản ứng đầu tiên của tôi là, tôi đã trúng đạn. Đau nhức ở lưng tiếp diễn, thần kinh của tôi cơ hồ đều đã chết lặng, bất đắc dĩ mà truyền dẫn cảm giác kích thích đau tận xương cốt, chỗ sau lưng có chất lỏng đang chảy, trượt mãi đến bên hông, lượng lớn ồ ạt. Bóng tối trước mắt từng đợt từng đợt, đây là bản thân bảo vệ ý thức, không cho thần kinh yếu ớt của tôi chịu đủ hành hạ nữa, muốn tôi hôn mê. Nhưng tôi nào dám bất tỉnh, hiện tại vừa nhắm mắt, lại mở mắt, đã không biết còn trên cõi đời này không nữa. Trúng đạn là khái niệm thế nào? Trong lòng tôi tự có một quả cân. Tôi cũng không phải là "Cao Đại Toàn" trong phim kháng Nhật người trúng hơn mười phát súng còn có thể chống lại súng máy bắn quét, cũng không phải "Joker" trong phim cảnh sát bắt cướp Hong Kong bị bắn mấy phát súng còn lo yêu đương trai gái, người thường, một khi viên đạn cắm vào thịt, thì là một vết thương thật lớn, máu ròng ròng chảy ra. Tôi cẩn